Không Thể Quay Lại - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 2

Phần 5 - 8

5

Tôi sốt rất cao, ý thức hỗn loạn, cả người đau muốn chết, rúc trong chăn.

Ngoài cửa sổ gió bắc gào thét, trong cơn mơ màng màng, tôi mơ thấy chuyện năm đó.

Phó Trinh cõng tôi trên lưng, tôi hỏi anh: "Phó Trinh, nếu như em chết thì làm sao bây giờ?"

Anh nhẹ giọng dỗ dành tôi: "Đừng nói linh tinh, chỉ sốt thôi mà, tiêm xong là ổn rồi."

"Này, sinh hoạt phí của anh có đủ không? Tiêm đắt lắm."

"Không sao."

"Không sáo gì mà không sao, mấy ngày công của anh mà!"

Phó Trinh không trả lời, anh đặt tôi ở trạm y tế, ngồi xổm trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
"Chỉ cần em bình an, anh thế nào cũng được."

Tôi núp trong áo lông dày, rối rắm nói: "Chờ ba mẹ hết cãi nhau, em sẽ đòi tiền sinh hoạt phí trả lại cho anh."

Phó Trinh vuốt tóc tôi, ánh mắt dịu dàng, "Tin anh đi, sau này chúng ta sẽ giàu thôi."

Nhưng tôi cũng không có bình an như anh hy vọng.

Đêm hôm đó Phó Trinh ra tỉnh ngoài tham gia cuộc thi, lúc tôi về nhà, đẩy phòng ngủ của ba mẹ ra.

Tôi thấy ba tôi đang ôm một người phụ nữa khác.

Cuộc sống tươi đẹp của tôi bắt đầu sụp đổ từ đó.

Sau đó ba mẹ tranh cãi kịch liệt, ba không từ mà biệt, Đường gia nợ nần chồng chất.

Một đêm khuya nọ, một đám trung niên đòi nợ tới cửa.

Đèn lắc lư trên đỉnh đầu, tiếng la hét hưng phấn của những người đàn ông, cảm giác đau đớn ghê tởm trên làn da, và lời mắng chửi tê tâm liệt phế của mẹ, trộn lẫn thành một mớ hỗn độn, chạy trong đầu.

Ký ức dường như được ấn nút tua nhanh.

Mẹ tôi bị các chủ nợ ép chết trong bồn tắm.

Tiểu Thu tìm thấy tôi trong tình trạng quần áo rách rưới bèn, dẫn tôi tới Nam thành xa xôi.

Một ngày mưa dầm, tôi cuộn mình trong góc bệnh viện, mặc đồ tang, vẻ mặt hờ hững.

"Cô ấy bị trầm cảm rồi, còn có người thân nào khác không?"

Tiểu Thu lo lắng nhìn tôi: "Còn có bạn trai, đang tham gia thi đấu ở tỉnh khác."

"Thông báo cho cậu ấy qua đây đi." Bác sĩ nói kèm một ít thuật ngữ chuyên môn: "Cô ấy hiện tại có khuynh hướng tự sát rõ ràng, trị liệu rất khó khăn, trong vòng vài năm phải trông nom sát sao, người nhà chuẩn bị sẵn sàng trị liệu lâu dài."

Khi đó trạng thái tinh thần của tôi không ổn, không thể lấy chứng cứ đòi lại công bằng.

Tôi và Tiểu Thu tựa như hai con chó nhà có tang, cởi mũ cởi giáp chạy trốn khỏi nơi sinh sống từ nhỏ.

Cùng ngày, Phó Trinh chiến thắng cuộc thi. Anh lấy được một vé xuất ngoại.

Cuộc gọi được kết nối.

Sau khi nhận điện thoại, tôi nghe thấy tiếng gió gào thét.

[Đường Gia!] Giọng Phó Trinh dịu dàng như nước: [Không phụ công em, ba năm sau, anh sẽ trở về cưới em.]

Tôi nhìn về phía cánh cửa sắt chậm rãi khép lại, cuối cùng vẫn không thấy đường về nhà.

"Phó Trinh, em...... không thể cùng anh đi tiếp được."

Tôi cố nén nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Anh hốt hoảng: [Vì sao?]

Tôi há miệng định trả lời, trong nháy mắt đó, do dự.

Con đường phía trước của anh rất sáng sủa.

Tôi có nên ích kỷ lấy nửa đời sau của Phó Trinh chôn chặt ở Nam Thành không?

Ngoài cửa sổ, cô gái thất thanh khóc rống.

Trên mặt chàng trai là sự thất vọng và ghê tởm đáng buồn.

Tôi nhìn thấy tình yêu biến mất khỏi mắt mình, khiến người ta tuyệt vọng.

Gió thổi bay tóc, lộ ra một đường màu đen dưới cổ.

Tôi lau nước mắt nói, "Phó Trinh, anh giữ gìn sức khỏe, chúng ta kết thúc từ đây."

6

Bên tai truyền đến tiếng tích tắc của đồng hồ.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ len lỏi vào phòng, rơi trên sô pha cách đó không xa, giống như một tầng vàng rực rỡ.

Tôi chớp mắt, cơn ác mộng dần dần qua đi, tôi ngồi dậy.

Người đàn ông ngồi trên sô pha, cúi đầu lặng lẽ gọt táo.

Ngón tay trắng nõn thon dài mười phần linh hoạt, không lâu sau, một đ ĩa trái cây hoàn chỉnh xuất hiện.

Tròn trịa sạch sẽ.

Là Phó Trinh.

Anh nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt của tôi, yên lặng đứng dậy, ấn chuông.

Bác sĩ nhanh chóng đi vào, soi mắt tôi, sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì, quay sang nói với Phó Trinh: "Cô ấy thiếu dinh dưỡng trầm trọng, bình thường ăn uống phải chú trọng bô sung protein."

Phó Trinh gật gật đầu, "Cám ơn bác sĩ."

Cửa đóng lại.

Anh đi tới bên giường, đưa đ ĩa táo cho tôi: "Đừng nghĩ gì cả, dưỡng bệnh trước đã."

Tôi không nhận mà xuống giường mở tủ tìm kiếm.

Không thấy điện thoại đâu.

Cũng không có quần áo mặc bình thường.

Anh mặc cho tôi đi đi lại lại trong phòng bệnh.

"Phó Trinh, anh muốn làm gì?"

Tôi đứng chân trần trên mặt đất, một chùm ánh mặt trời chiếu vào, trên nền thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của tôi.

"Tôi muốn làm gì em không biết thật sao?"

Phó Trinh đặt đ ĩa táo lên tủ đầu giường, rút khăn giấy ra, chậm rãi lau khô tay: "Anh muốn em."

Anh ngồi dưới ánh nắng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm tôi không chút che giấu, ánh mắt cực nóng mà... khiến người ta thấy bị sỉ nhục.

Tôi run rẩy, nắm chặt tay: "Phó Trinh, anh không thể đối xử với tôi như vậy được."

Phó Trinh đứng dậy, bước hai ba bước đến trước mặt tôi, nhìn từ trên cao nhìn xuống: "Sao lại không thể?"

"Tôi đã có người trong lòng, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa."

"Thật không?" Phó Trinh lạnh mặt.

Anh ôm lấy mặt tôi, cúi đầu tới gần, môi cách cánh môi tôi vài cm thì dừng lại.

Tôi không trốn được, khoảnh khắc nghiêng đầu kia, tôi nhắm mắt lại, thân thể không khống chế được run rẩy.

Phó Trinh nở nụ cười, giọng anh trong trẻo lạnh lùng rót vào lỗ tai tôi: "Đường Gia, em nói dối."

7

Bệnh viện tư nhân tọa lạc ở vùng ngoại ô, ngoài cửa sổ là rừng cây kéo dài vô tận.

Tôi không thể đi ra ngoài và không thể liên lạc với bất cứ ai.

Tôi đã cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ các bác sĩ và y tá, những họ đều nói rằng họ không thể.

Phó Trinh ngày nào cũng đến.

Hầu hết thời gian đều là vào chạng vạng tối, lần nào tới cũng mang bộ dạng mệt mỏi nói chuyện với tôi một lát.

Tôi luôn né tránh hành động thân mật của anh, Phó Trinh cũng không cưỡng ép tôi.

Gần đây, tôi luôn mơ về những điều trước đây.

Khi đó lúc nào tôi cũng Phó Trinh, Phó Trinh.

Tôi nói: "Phó Trinh, tương lai anh nhất định sẽ công thành danh toại."

Phó Trinh chỉ thở dài, "Hôm nay muốn sữa vị gì?"

"Chuối."

Kết quả chỉ vì mua sữa chuối cho tôi, lần đầu tiên Phó Trinh trốn học, bị giáo viên bắt được.

Sau đó, khi lên đại học. Ở trường bắt đầu có lời đồn đại về anh và cô nàng hoa khôi trường.

Tôi ngồi hơn mười trạm tàu điện ngầm, đến ngồi ở dưới lầu ký túc xá nam sinh khóc một trận.

Lúc đó là hơn nửa đêm, Phó Trinh vội mặc quần áo xuống lầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc, anh chỉ thích em, anh chính là của em. Sau này, cũng chỉ có một mình em."

"Tỏ tình không phải như vậy."

Anh sửng sốt, ôm chặt lấy tôi: "Anh yêu em."

Khi đó chúng tôi đâu có ngờ, mấy năm sau, sẽ là cục diện này.

"Ngày mai, tôi phải kết hôn."

Ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa lặn, nhiệt độ vẫn còn nóng.

Giọng Phó Trinh kéo suy nghĩ xa xôi của tôi trở về: "Em có gì muốn nói với tôi không?"

Tôi cầm ly sữa uống một nửa, ngơ ngẩn nhìn.

Đột nhiên tôi nhận ra ý nghĩa về những giấc mơ gần đây của tôi.

Tôi đang tạm biệt Đường Gia và Phó Trinh trong quá khứ.

Mỗi ngày TV đều chiếu tin tức về anh và Trương Tiểu Hòa.

Kim Đồng Ngọc Nữ. Duyên trời tác hợp.

Đó đã từng là tương lai mà chúng tôi mong đợi.

Nhưng Đường Gia của bây giờ một thân nợ nần thì có tư cách gì chứ?

"Chúc mừng. Sớm sinh quý tử." Tôi nói.

Động tác gọt táo của Phó Trinh khững lại, lưỡi dao cọ vào lòng bàn tay, máu nhỏ tí tách.

Anh sửng sốt, rút khăn giấy ra ấn lại, cúi đầu cười cười:

"Không, tôi và cô ấy chỉ kết hôn trên danh nghĩa thôi, em muốn có con sao? Tôi không có ý kiến."

"Phó Trinh, kết thúc đi được không?" Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Giữ mặt mũi cho tất cả mọi người."

Phó Trinh cũng không gọt táo nữa, ném đồ vào giỏ trái cây, nhìn chăm chú vào đó và cươi tự giễu."

"Kết thúc? Tại sao phải kết thúc?"

"Là em bắt đầu trước, cuối cùng chỉ nói một câu chán rồi chia tay, bỏ đi biệt tăm biệt tích, còn tôi là cái gì?"

"Một con chó?"

Tôi nhắm mắt lại, xua tan vầng sáng mặt trời chiếu vào đáy mắt: "Vậy tôi đền bù cho anh."

Phó Trinh cứng đờ: "Em nói cái gì?"

Tôi nhìn mặt trời sắp xuống núi: "Anh không muốn tôi sống tốt, tôi có thể chết."

Cằm đột nhiên bị người ta bóp chặt, quay đầu lại, tôi đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của Phó Trinh.

"Đường Gia, có có bệnh phải không? Muốn chết như vậy, lúc trước sao không chết đi?"

8

Anh ấy đi khi nào, tôi cũng không nhớ rõ.

Đêm đó, bạn thân của Phó Trinh – Trương Hành, cũng là bạn của tôi rất nhiều năm trước, đẩy cửa xông vào.

"Đường Gia, cô đã hứa gì với tôi?"

�Hắn vừa vào đã chỉ mặt đặt tên chất vấn tôi.

"Cô có biết nếu hủy hôn, Phó Trinh sẽ tổn thất bao nhiêu không?"

"Cô đã là người trưởng thành rồi, có thể đừng như lúc trước, tùy hứng làm bậy, chuyện gì cũng để Phó Trinh lo cho cô. Cô có thể nghĩ cho cậu ấy không?"

"Có chuyện gì?"

Trương Hành tức giận nở nụ cười, nhìn tôi như muốn hét lên: "Phó Trinh vì cô mà muốn hủy hôn!"

Tai tôi ù ù và đầu óc tôi trống rỗng.

Anh hủy hôn công khai như thế thì lo cho tôi chỗ nào?

Biến tôi thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác sao?

Trương Hành mạnh bạo kéo tôi xuống giường: "Cô đi theo tôi đi, năm đó không phải rất dứt khoát sao? Chơi chán rồi, có niềm vui mới, nhiều lý do như thế mà cô cũng chỉ chọn cái lý do ngớ ngẩn nhất!"

"Trương Hành - -"

Trương Hành tức giận đến mức run cả người: "Cô không trở lại thì sao những chuyện này lại xảy ra được?"

Tiếng gió bắc gào thét, đóng băng tất cả giác quan của tôi.

Bên tai vang lên tiếng ù ù, tôi không nghe thấy gì cả.

Đôi mắt hắn chứa đầy sự căm ghét mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Có vẻ như tôi thật sự đáng chết.

"Trương Hành, là anh ấy không chịu buông tha cho tôi."

Sắc mặt Trương Hành lạnh lùng: "Chuện này xong xuôi, tôi đưa cậu đi."

Tòa nhà văn phòng đêm khuya đèn đuốc sáng trưng.

Trương Hành kéo tôi xông vào, đáng tiếc, buổi họp báo đã bắt đầu.

Phó Trinh bình thản ngồi dưới ánh đèn sân khấu.

"Nghe nói anh hủy hôn nguyên nhân là do người thứ ba xen vào?"

Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, anh trả lời rất thành thạo.

"Tôi và Trương tiểu thư có chút bất đồng, chia tay trong hòa bình."

Sắc mặt Trương Hành tái mét, nắm chặt cổ tay tôi, không cho tôi đi lung tung.

"...... Nhưng theo người biết chuyện tiết lộ, mối tình đầu của anh và anh, là gương vỡ lại lành."

Phó Trinh lấy lại bình tĩnh: "Đều là lời đồn thôi, nếu như không có vấn đề gì khác, buổi họp báo hôm nay dừng ở đây-"

Khoảnh khắc anh đứng dậy, đột nhiên có người hô lên.

"Cô ấy đến rồi!"

"Chính là cô ấy!"

Camera toàn hội trường nhanh chóng đổ dồn sang tôi.

Tôi bị phơi bày trước ánh đèn sân khấu, xấu hổ và sợ hãi.

Phóng viên chen chúc tới, chỉ vài giây ngắn ngủi đã bao bốn phía quanh tôi.

Bọn họ liên tục đặt câu hỏi: "Xin hỏi cô và Phó Trinh có quan hệ gì?"

"Cậu thật sự xen vào hôn nhân của người khác sao?"

Tiếng chụp ảnh vang lên dồn dập.

Nụ cười của Phó Trinh đông cứng, đứng dậy đẩy đám người đi về phía tôi.

"Không phải. Tôi không làm gì hết."

Tôi bất lực cãi lại, nhưng âm thanh tò mò của bọn họ áp đảo tôi, hàng chục câu hỏi được đưa ra liên tục.

"Có tin mới!"

Một phóng viên kinh ngạc kêu to, giơ điện thoại di động lên, bên trong là giọng nói của tôi - - mang theo tiếng khóc nức nở và say mê, giống như nói mớ: "A Trinh, em yêu anh."

Đó là máy ghi âm.

Trong lòng tôi hoảng sợ.

Tôi đã từng nghĩ rằng không có gì có thể làm cho cuộc sống của tôi tồi tệ hơn nữa.

Tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại khi cơn bão này thực sự đến.

"Đây mà còn không phải là tiểu tam sao?"

"Không biết xấu hổ."

Tiếng xì xào bàn tán, giống như một cái bạt tai, đánh vào mặt tôi.

Mặt tôi trắng bệch, đoạn ghi âm đóng chặt tôi vào cột nhục nhã.

Xin lỗi.

"Trương Hành! Đưa cô ấy đi!"

Phó Trinh đẩy đám người ra, tâm trạng hoảng loạn.

Trước mắt tôi xuất hiện những đốm đen.

Chỉ nghe người nọ gằn từng chữ: "Ba thiếu nợ, mẹ tự sát, bản thân còn mắc chứng trầm cảm di truyền nghiêm trọng, bị nhốt ở bệnh viện tâm thần Nam thành năm năm... Đây không phải là bệnh nhân tâm thần sao?"

Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng.

Mọi người xôn xao.

"Bệnh tâm thần còn gây tai họa cho người khác làm gì?"

"Đúng là có bệnh mà!"

"Như vậy mà còn chưa chết sao?"

Bước chân Phó Trinh dừng lại, giương mắt nhìn về phía tôi.

Sốc.

Kinh ngạc.

Không thể tin được.

Tôi bất lực ngồi trong đám người ồn ào náo động, cả người trắng bệch, cho đến khi cả người đều lạnh thấu.

"Đường Gia......"

Phó Trinh đang gọi tôi, giọng nói run rẩy.

Tôi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ là tôi bình tĩnh, chờ đợi đại đao rơi xuống, hủy diệt hoàn toàn đời này của tôi.

"Cô ta còn bị xâm hại nữa!"

Đây là những lời cuối cùng mà người đó tiết lộ.

Khoảnh khác Phó Trinh nghe thấy, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.

Bình Luận (0)
Comment