Không Thể Quên Em

Chương 35

Thế nhưng sau khi ăn vài miếng Lâm Uyển mới nhận ra có điều không bình thường, Tằng Tuấn là đang muốn châm chọc cô sao?

Ý nói cô là người không tim không phổi đó hả?

Cô buồn bực liếc nhìn Tằng Tuấn một cái.Trái lại sắc mặt anh vẫn rất thản nhiên, bất quá lúc nào mà mặt anh chả như vậy chứ.Lâm Uyển trong lòng cảm thấy hơi bồn chồn, nghĩ không biết anh cho mình ăn cái này là để làm gì?

Lâm Uyển nhanh chóng xem xét lại chuyện ngày hôm nay một lần, cô không có về muộn, cũng không có nói điều gì sai, duy nhất có một điều chính là cô đã không nói chuyện đi xem nhà cùng mẹ cho anh nghe.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện lớn mà?

Tuy nhiên nghĩ đến việc người này chỉ vì một câu nói mà xử lý Vương Kiến thành như vậy, Lâm Uyển lập tức trở nên lo lắng, chủ yếu là tên Tằng Tuấn này tính tình rất quái đản, ai mà biết là anh sẽ làm những gì chứ?

Dù sao cô cũng không thể đấu lại được bản tính của người kia, cho nên cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để cho chính mình loạn tưởng, sau khi ăn tối xong, cô liền trở nên im lặng hơn so với mọi ngày.Cô không chạy đi xem TV, trái lại còn hiếm hoi một lần ngồi cạnh đại ma vương xem tạp chí, nhưng ngồi càng lâu thì cô lại càng cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, cô quyết định cứ về phòng ngủ trước rồi tính sau.Ai ngờ lúc cô vừa mới bước vào phòng thì Tằng Tuấn cũng đi theo sau.

Lâm Uyển có hơi khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh rồi đi vào trong tắm rửa, sau lần trước được mát xa, từ đó cô vẫn thỉnh thoảng vào đây để thư giãn một chút.Chủ yếu là vì ở cùng với Tằng Tuấn đã lâu, nên thần kinh cô cũng trở nên suy nhược hơn trước rồi.

Chính là nước vừa mới xả xong thì Tằng Tuấn lại từ bên ngoài bước vào.

Lâm Uyển còn tưởng là anh muốn làm gì nên đứng im đó chờ anh ra ngoài, kết quả Tằng Tuấn lại không làm gì, chỉ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.

Bồn tắm này có thể tích rất lớn, còn có một cái ghế chuyên dụng để ngồi vào.

Tằng Tuấn ung dung ngồi ở đó, dùng ánh mắt thúc giục cô nhanh chóng cởi quần áo.

Anh mặc một bộ áo ngủ màu xám, cứ như vậy không chút kiêng kị ngồi xuống, Lâm Uyển cảm thấy có điều không ổn rồi.Cho dù có làm với anh cả trăm lần đi nữa, thì việc cởi quần áo tắm rửa trước mặt anh cũng là điều không thể.

Lâm Uyển nuốt nước miếng, nhỏ giọng thương lượng: “Anh có thể đi ra ngoài chờ được không, tôi sẽ tắm xong ngay thôi…”

Một bàn tay trực tiếp duỗi ra rồi gác lên bồn tắm.

Lâm Uyển rất hối hận, sớm biết có chuyện này thì cô đã không sốt ruột muốn đi tắm như vậy.

Tằng Tuấn không trả lời, chỉ giương mắt lên đánh giá cô.Ánh mắt kia giống như đang muốn nhìn thấu qua cơ thể cô vậy, lúc Lâm Uyển còn đang sững sờ, anh đã vươn tay chậm rãi cởi cúc áo ngủ của cô ra.

Phần mềm mại trước ngực khẽ chạm vào tay anh, liền bị anh đưa tay khẽ nhéo một cái.

Lâm Uyển giật mình vì bị hành động của anh làm cho kích thích, cô nhanh chóng cúi đầu, nghiêng người cố gắng né tránh đôi bàn tay của anh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, tư thái kia không giống như một con thú đang đi săn mồi, mà giống như là đang đùa bỡn một chú chuột nhỏ vậy.

Mà cô chính là con chuột nhỏ bị dọa đến mất cả lá gan đây.

Lâm Uyển cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi cởi bỏ áo ngủ ra.

Tuy biết rằng nước không thể che giấu được cái gì, nhưng sau khi cởi bỏ hết, cô vẫn rất nhanh nhẹn đi vào bồn tắm.Tay chân cô cuộn tròn lại, cố gắng che đi nơi riêng tư của mình, xoay người quay lưng lại với Tằng Tuấn.

May là Tằng Tuấn cũng không làm khó cô nữa, không bắt cô làm hành động gì xấu hổ, cũng không đưa tay lên sờ soạng, ngay tại lúc Lâm Uyển đang nhẹ nhàng thở ra, cô lập tức cảm thấy sóng nước mạnh lên, nước trong bồn đã dâng cao hơn hẳn, gần như ngay sau đó cô liền rơi vào lồng ngực của Tằng Tuấn.

Tuy rằng vừa mới nhìn thấy cái bồn tắm lần đầu tiên là cô đã nghĩ rằng đây là bồn tắm đôi, thế nhưng lúc này bị Tằng Tuấn ôm lấy, cô vẫn có ý muốn từ chối, cơ bản là so với trên giường thì ở dưới nước cô còn vô dụng hơn.

Tay chân cô rất nhanh bị anh giữ lại, anh nhẹ nhàng ôm cô, không làm gì mà chỉ để cho cô dán sát vào lồng ngực mình.

Tư thế này thật quá mức nhàn hạ, tay của anh nhẹ vuốt ve tóc Lâm Uyển, thỉnh thoảng còn làm cho nước gợn sóng, táp nhẹ lên bả vai cô.

Lâm Uyển thở hổn hển, bên tai còn có thể nghe được cả tiếng tim đập.

Cô cố gắng khiến cho tình cảm của mình vơi đi một chút, điều khiển cơ thể mình biến thành một khúc gỗ, nhưng dù vậy cũng không thể tránh được chuyện xảy ra lúc này.

Sau một lúc lâu, Tằng Tuấn rốt cục cũng bắt đầu hành động.Anh ôm cô, mặc kệ Lâm Uyển có chống cự mãnh liệt cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể khống chế được phản ứng tự nhiên khi hai cơ thể ma sát lẫn nhau.Đối với Lâm Uyển thì địa điểm hay tư thế lúc này đều không thích hợp, nhưng mọi chuyện vẫn cứ tự nhiên diễn ra, có khi còn đơn giản hơn so với cô tưởng tượng.

Động tác của anh không có gì gây trở ngại.

Lâm Uyển cảm thấy vô cùng choáng váng, khi cơ thể nảy lên, sóng nước không ngừng đập mạnh vào ngực cô.Cô bị hơi nước xông đến chóng mặt, bình thường khi ở trên giường cô đều cố gắng nhắm chặt hai mắt lại.

Nhưng lần này không hiểu vì sao mà Tằng Tuấn lại nắm lấy cằm cô rồi ra lệnh: “Mở mắt ra!”

Lâm Uyển xấu hổ mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng của anh đang càn quấy cơ thể mình, điều này thật sự quá kích thích thị giác rồi.

Tuy rằng Lâm Uyển bị ép mở mắt ra, nhưng cô vẫn cố gắng không nhìn vào mặt anh, cô hướng ánh mắt về khoảng không, muốn làm phai nhạt đi xúc cảm khi bị Tằng Tuấn đâm sâu vào.

Nhưng anh giống như đã đoán được ra suy nghĩ của Lâm Uyển, rất nhanh nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhiệt độ của bồn tắm khiến cho cơ thể trở nên khô nóng, đối diện với ánh mắt cô chính là khuôn mặt phóng đại đang nhăn chặt mày của Tằng Tuấn.Thế nhưng giữa sự dữ tợn khủng bố đó, lại không hề cảm thấy có chút lạnh lùng xa cách nào, đôi môi của anh rất đỏ, thật sự khiến cho người ta không kìm chế được mà cuốn sâu vào…

Lâm Uyển không biết rằng môi của đàn ông lại có thể đẹp đến vậy, khi anh cúi người xuống hôn cô, cô cảm thấy như môi của mình đang hòa tan trong miệng anh vậy.

Vốn hẹn ngày kia sẽ đi gặp người môi giới, nhưng sáng sớm Lâm Uyển lại nhận được điện thoại của mẹ.Sau khi nhấn nút trả lời, cô liền vội vã nói trước: “Mẹ, mẹ nghĩ xem chúng ta mua căn nhà này có phải quá gấp hay không, dù gì thì căn nhà trước cũng mới vừa xử lý xong giấy tờ, con nghĩ cứ nên chờ thêm một thời gian nữa đi…Chúng ta gấp rút như vậy, nhỡ xảy ra sơ suất gì…”

Mẹ cô vui vẻ nói: “Lần này họ làm việc rất năng suất, tuy rằng lúc đó bán phòng còn nói là đợi hai tháng nữa sẽ có một căn khác ở phía đông, nhưng người bán lại thoải mái như vậy nên mẹ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, nếu đã thấy hợp thì phải mua ngay, lúc trước cũng không phải là chưa từng thấy qua, hơn nữa giá cả lại rất hợp lý.”

Thấy mẹ cao hứng như vậy nên Lâm Uyển cũng có chút do dự, lại nghe mẹ nói đã hẹn thời gian gặp người môi giới, Lâm Uyển lại càng lo lắng hơn, cô nhanh chóng nói: “Mẹ, đừng đi vội, hay là để con đi cùng giúp mẹ.”

Nếu thật sự là một cái bẫy thì cô nhất định phải cẩn thận mới được.

Lúc cô đi xuống nhà thì nhìn thấy Tằng Tuấn đang ném bóng chơi với Đại Mao và Nhị Mao.Dáng vẻ nhàn nhã kia, nhìn rất khó tưởng tượng ra chính là người đêm qua đã đòi hỏi mình.Cô cau mày, đứng từ xa nhìn anh.

Tằng Tuấn sớm đã biết là cô đi xuống, tuy không thấy cô tới gần nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục chơi đùa với hai chú chó.

Lâm Uyển đợi một lát mà vẫn không thấy Tằng Tuấn có phản ứng gì, cứ chơi đùa với hai con chó đến nỗi như quên hết mọi thứ xung quanh, nhưng hiện tại cô lại là người có nhiệm vụ dẫn chúng đi dạo, lát nữa còn phải đi ra ngoài với mẹ, thời gian quả thực rất eo hẹp.

Lâm Uyển cuối cùng cũng đi tới gọi một tiếng Đại Mao Nhị Mao, cô cứ tưởng nếu nghe thấy cô gọi như vậy thì chắc chắn hai con chó kia sẽ đi theo mình.Kết quả cô đã bước ra ngoài mấy bước rồi mà vẫn không thấy chúng đi tới.

Cô buồn bực quay đầu nhìn, chỉ thấy hai nhóc quỷ Đại Mao Nhị Mao đang ngẩng đầu chăm chú nhìn hướng bóng của Tằng Tuấn, dường như hoàn toàn không muốn đi dạo với cô.

Lâm Uyển thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, còn có loại chó săn như vậy sao?

Dạo gần đây cô đã chăm sóc cho hai đứa nhóc đó thế nào, bình thường khi thấy cô là chúng sẽ lập tức vẫy đuôi mừng rỡ ngay, hiện tại có Tằng Tuấn ở đây, ngay cả đi cũng không dám có phải không?!

Cuối cùng Tằng Tuấn cầm bóng gật gật đầu rồi chỉ tay về phía Lâm Uyển, lúc này hai chú chó kia mới xun xoe chạy tới chỗ cô.

Lâm Uyển lúc dắt chó đi dạo về vẫn còn thấy không phục, nhịn không được dí ngón tay lên đầu hai con chó nói: “Có cần phải sợ hắn đến vậy không hả? Chị và hắn ai thân với hai đứa hơn, làm cơm dắt đi dạo không phải là do một tay chị mày làm đó sao, hai đứa lại đi chú ý đến sắc mặt của hắn như vậy, thật khiến cho chị cảm thấy đau lòng!!”

Đại Mao Nhị Mao không biết nghe có hiểu không mà đứng thẳng lè lưỡi ra với cô, bộ dạng giống như đang lấy lòng.

Lâm Uyển thở dài, kỳ thật cô trút giận lên hai con chó để làm gì chứ, Tằng Tuấn thật đúng là có tố chất của một con sói đầu đàn, ngay cả đến chó cũng có thể nhìn ra được điều đó, nên chúng biết là phải phục tùng ai…

Chờ cô dắt chó về nhà thì Tằng Tuấn đã không còn ở phòng khách, hình như là lên lầu làm việc.

Lâm Uyển cảm thấy rất khó giải quyết, cô vẫn còn chưa xin phép anh.

Cô không biết là Tằng Tuấn có ghét bị người khác quấy rầy trong lúc làm việc hay không nữa, bình thường nhìn anh giống như là người cuồng công việc vậy.

Lâm Uyển trong lòng bồn chồn không yên, lúc đi đến cửa phòng, cô liền chần chừ một chút, cảm giác này thật giống như lúc làm nhân viên thực tập, lần đầu tiên đến gặp tổng giám đốc để báo cáo hoạt động…

Cô phải do dự đứng ở ngoài một lát rồi mới lấy được dũng khí để gõ cửa.Sau đó cô nghe thấy bên trong có một tiếng hô vào đi.

Lúc cô mở cửa bước vào, mới phát hiện ra ánh sáng bên trong khá tối.

Lâm Uyển có chút khó hiểu, như thế này thì làm sao mà làm việc được cơ chứ.Tằng Tuấn này đừng nói là bật đèn, ngay cả rèm cửa cũng kéo hết vào.

Da đầu Lâm Uyển bỗng tê rần, đừng nói là ngày nào anh cũng tự nhốt mình ngồi làm việc trong một căn phòng kín không kẽ hở như thế này chứ?

Cuối cùng Lâm Uyển phải dây dưa mãi thì mới dám lề mề bước vào, Tằng Tuấn ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô.

Lâm Uyển lúc này mới dè dặt xin chỉ thị: “Tằng Tuấn, buổi chiều tôi có chút việc, có thể ra ngoài một lúc được không?”

Theo như lẽ thường thì anh phải thật vui vẻ đồng ý mới đúng, nhưng lần này Tằng Tuấn lại chỉ đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc cô.

Lâm Uyển sững lại một giây, sau đó từ từ đi tới.Hành động này chính xác là phản xạ có điều kiện, trong lòng tuy không muốn, nhưng chân lại tự động bước đi.

Lúc cô đi tới, không biết là Tằng Tuấn muốn làm gì, cô cũng không tiến đến quá gần, chỉ dừng lại trước bàn làm việc của anh.

Trái lại Tằng Tuấn vươn tay ra, rất nhanh đè đầu cô xuống, Lâm Uyển lập tức cảm thấy môi mình mềm nhũn, thì ra là anh muốn hôn cô.

Cô còn tưởng rằng Tằng Tuấn sẽ còn hôn sâu nữa, kết quả anh chỉ lướt qua môi cô một chút rồi buông ra, lúc này Lâm Uyển mới hiểu là người này chỉ muốn hôn tạm biệt mà thôi.

Chờ anh hôn xong, cô liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa mới ra đến cửa thì Tằng Tuấn lại nhắc nhở một câu: “Nhớ bảy giờ về.”

“Ừ…” Lâm Uyển gật đầu, thật cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi rón ra rón rén đi xuống lầu.

Vừa rồi khi bị anh hôn, đầu cô bị đè thấp xuống, lúc đó cô có hơi liếc mắt nhìn xuống bàn máy tính, tức thì nhìn thấy một hình ảnh trên màn hình…

Đó tuyệt đối là khẩu súng thường thấy trong các bộ phim chiến tranh!Thân súng rất dài, kiểu dáng cũng rất khủng bố.

Cô không phải là người am hiểu về quân sự, nhưng vật kia chắc chắn là có lực sát thương không hề nhỏ.Hơn nữa không chỉ có hình ảnh khẩu súng, mà bên cạnh còn có đồ trang bị, tuy rằng cô chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng có thể nhận ra kiểu dáng của nó là thật, cấu tạo bên trong rất đầy đủ và chi tiết!

Lâm Uyển không phải là người trong nghề nên không hiểu lắm, cô chỉ nhớ là khi mình gõ cửa bước vào, vẻ mặt Tằng Tuấn vẫn không có chút thay đổi.

Chân của cô bỗng chốc trở nên mềm nhũn.

Nói gì thì nói, cô vẫn còn phải vội vàng đi theo giúp mẹ nữa.

Trong lúc đi gặp người môi giới, trong lòng Lâm Uyển vẫn cảm thấy rất bồn chồn, bất quá đó không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này.

Mẹ của cô tới sớm hơn cô một chút, đang cùng với người môi giới và người bán chờ cô.

Lâm Uyển đi tới, người bán nhà thấy cô liền lập tức đứng dậy, khách sáo hỏi thăm vài câu.

Hiển nhiên trong lúc chờ cô tới, mẹ cô và đối phương đã tán gẫu với nhau rất vui vẻ, cô vừa đến thì mẹ cô liền cười nói: “Lâm Uyển à, đối phương lại cho chúng ta thêm chút ưu đãi nữa đó.”

Ngay cả người môi giới cũng thể hiện dáng vẻ ngưỡng mộ, nói: “Phòng ở này tuyệt đối là vô cùng thích hợp, vị trí rất đẹp, về sau còn mở rộng thêm không gian, gần đây khu này cũng đã lên kế hoạch xây dựng trường tiểu học và trung học ngay bên cạnh, mua căn này thì đảm bảo là không phải lo lắng gì cho sau này nữa.Với lại trong tiểu khu còn có nhà trẻ, như cô đây mấy năm nữa có thể có con, môi trường ở đây lại rất tốt, có thể qua lại đưa đón con đi học, buổi tối còn có quảng trường để cho các bác cao tuổi học khiêu vũ…Cuộc sống thoải mái an nhàn, quả thật không còn gì để mà đắn đo nữa…Khu này lại là do doanh nghiệp bên Bắc Kinh đầu tư xây dựng, nên chất lượng đảm bảo là tốt nhất trong thành phố…”

Những lời này khiến cho tâm trạng của mẹ Lâm Uyển như được nở hoa.

Lâm Uyển trong lòng đủ mọi lo lắng, cô cúi đầu ngồi nhìn thật kỹ từng chữ trong bản hợp đồng.Cô ở công ty cũng đã từng được tiếp xúc với một số hợp đồng, vì sợ mẹ bị mắc mưu, trên đường đi cô còn mua cả tài liệu chú ý về vấn đề mua nhà.

Nhưng mà bản hợp đồng này, cô đã xem hai lần mà vẫn chưa nhận ra một chút sơ hở nào.

Kỳ thật lúc Lâm Uyển chưa đến, mẹ cô cũng đã xem qua một lần, tiền đặt cọc đối phương cũng không yêu cầu nhiều.Nhà ở nhiều tiền như vậy, vốn người ta cũng phải đòi trước một vạn, nhưng vì chưa thể lo được tiền nên cuối cùng họ cũng không thúc giục nữa, bảo trong một tháng có thể thanh toán là được…

Thấy Lâm Uyển cau mày, mẹ cô liền cúi xuống gọi cô một câu.

Lâm Uyển giật mình, không biết có phải là do suy nghĩ nhiều quá nên mới thế hay không nữa.Nhưng thật sự bản hợp đồng này hoàn toàn không có một chút thiếu sót.

Ngay tại lúc cô còn đang buồn bực thì bỗng nhiên nhìn ra một chi tiết, lúc đầu cô chỉ lo đọc nội dung chứ chưa có chú ý đến tên người bán.Lúc này cô còn tưởng rằng mình đang hoa mắt.

Lâm Uyển phải giơ thẳng lên trước mắt mới có thể nhìn rõ hai chữ, Tằng Tuấn!!

Sao có thể như vậy chứ?!

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối mặt với người bán hỏi: “Ngài tên là Tằng Tuấn sao?”

“Không phải, tôi là người thay mặt cho Tằng tiên sinh, về vấn đề quyền hạn của tôi, tôi đã cùng với người môi giới đây giải thích chứng minh rồi.”

Lâm Uyển há miệng thở dốc, chỉ còn biết ngồi ngây ra đó.

Xem vẻ mặt tái nhợt của Lâm Uyển, mẹ cô còn tưởng rằng Lâm Uyển bị làm sao, liền khẽ đẩy đẩy cô.

Lâm Uyển lúc này mới vội vàng đặt bản hợp đồng xuống, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Mẹ…” Cô không chút nghĩ ngợi kéo mẹ dậy, sốt ruột nói: “Căn nhà này chúng ta mua có hơi gấp gáp, vị trí của phòng vệ sinh con không thấy thích lắm…”

Nói xong cô liền kéo mẹ đi ra ngoài, sợ đi chậm sẽ bị những người này giữ lại.Mẹ cô thật sự cũng không thể hiểu nổi hành động này của cô.

Đi theo Lâm Uyển ra ngoài, mẹ cô có chút giận dỗi nói: “Đứa nhỏ này, ngày hôm qua không phải là con rất thích căn hộ đó sao, so với căn nhà cũ của chúng ta thì rõ ràng là tốt hơn nhiều, lấy hai căn ra so sánh thì chúng ta hồi trước giống như ở trong một xóm nghèo vậy…”

Lâm Uyển không biết nên nói gì, lúc này người môi giới cũng đã đuổi tới, Lâm Uyển cũng không biết họ thực ra không phải là do Tằng Tuấn an bài, hiện tại cô như bị thần hồn nát thần tính vậy.

Chờ người môi giới đến gần, cô cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói đại một câu: “Thật sự rất xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của anh.”

“Không vấn đề gì, mua nhà là việc lớn mà.” Người kia khách khí rút ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho Lâm Uyển, “Người bán nói nếu cô đã thích thì họ cũng sẽ thành tâm mà bán, có chuyện gì khó khăn thì có thể thương lượng được.”

Lâm Uyển xấu hổ gật đầu, đưa tay tiếp nhận tấm danh thiếp.

Cô cũng không dám nhiều lời, chỉ biết an ủi mẹ vài câu, dù sao trên tay mẹ có tận ba phòng ở, cho dù có bán đi một thì vẫn còn hai, cứ từ từ mua cũng được.Trái lại cái mà cô lo lắng chính là chuyện khác, không biết chuyện bán phòng ở của mẹ thế nào rồi.

Cô nhanh chóng đưa mẹ tới ngân hàng xem tài khoản, số tiền vẫn còn nguyên, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Hiện tại cô chỉ sợ nếu mình phức tạp mọi chuyện lên sẽ khiến cho mẹ càng thêm khổ sở, mẹ cô vất vả nhiều năm đâu dễ gì có được ngày hôm nay.

Chờ buổi tối khi Lâm Uyển trở về biệt thự, quả thật cô không biết mình nên làm gì cho phải.Lúc cô về thì Tằng Tuấn vẫn còn ở trên lầu làm việc, cô liền đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Bất quá lúc thay đồ xong, cô lại nhìn thấy một thứ gì đó hồng hồng đặt trên bàn trang điểm.Cô khó hiểu bước tới, liền nhận ra trên cuốn sổ nhỏ màu hồng đó có đề mấy chữ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Tuy rằng vẫn còn chưa mở ra, nhưng cô đã cảm thấy được có điều gì không ổn.

Đầu óc trở nên ngu muội, ngón tay mở ra bìa ngoài, quả nhiên đập vào mắt chính là phòng ở mà mẹ cô mới bán đi…

Địa chỉ diện tích đều trùng khớp…

Nhưng chủ phòng ở đã được đổi thành tên của cô!!

Lâm Uyển nhắm chặt hai mắt, cảm giác bất lực khiến cho cô không biết mình nên làm gì, cô suy sụp ngồi xuống giường, ngẩn người nhìn bản công chứng phòng ở trong tay.

Cô nhớ lại lúc sáng, khi Tằng Tuấn ném trái bóng đi, Đại Mao đã rất nhanh bắt được rồi mang về.Anh lại ném tiếp, hai con chó lại tiếp tục vui vẻ bắt lấy.

Lúc anh làm việc này, phải chăng cũng mang trong mình tâm trạng giống vậy, chơi đùa với hai mẹ con cô.Thật giống như đang giỡn với hai kẻ ngốc vậy, nhìn các cô chạy loạn khắp nơi, nhưng dù có thế nào thì cũng không thoát nổi lòng bàn tay của mình.

Mấy ngày này hai mẹ con cô phải bận rộn vội vàng như vậy…

Mẹ của cô còn gấp hơn cả cô, sau khi ly hôn, mẹ cô ngay lập tức thu xếp chuyện bán phòng, chạy trước chạy sau đi tìm người môi giới, dẫn người ta đi xem nhà…

Nhưng mẹ cô sẽ không bao giờ ngờ được rằng, căn phòng đó sau khi quay một vòng, cuối cùng lại vẫn thuộc về cô…
Bình Luận (0)
Comment