Sau khi nhận được điện thoại, Thang Ninh lập tức mua vé tàu cao tốc chuyến
gần nhất, cũng không kịp về nhà thu dọn hành lý mà trực tiếp bắt taxi đến ga tàu
cao tốc.
Từ Giang Thành về quê ở Lâm Thành chỉ mất hơn một tiếng đi tàu cao tốc, khi
Thang Ninh đến bệnh viện là đã 3 giờ chiều.
Sau 5 năm, đây là lần đầu tiên cô về nhà kể từ khi vào đại học, về thành phố nơi
cô sinh ra.
Khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã nói với Thang Văn rằng từ khi vào đại học sẽ
không tiêu một xu nào của bà ta nữa, cũng sẽ không về tìm bà ta.
Dù sao bà ta cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, tất nhiên
cũng đừng mong Thang Ninh sẽ phụng dưỡng bà ta lúc về già.
Thực ra bản thân Thang Ninh cũng không ngờ, cô thật sự nhẫn tâm đến vậy,
những năm qua cô hoàn toàn không về nhà lần nào, thậm chí cũng không gọi
điện về nhà một cuộc.
Đôi khi Thang Ninh nghi ngờ mình có phải là robot không có cảm xúc không,
có vẻ như từ sau khi ông ngoại qua đời, cô trở nên rất lạnh nhạt với mọi thứ trên
thế giới này, hiếm khi cảm nhận được vui buồn giận sợ.
Nếu không gặp được Cố Lê và Cố Ngộ, có lẽ Thang Ninh cảm thấy trên thế giới
này sẽ không còn việc gì khiến cô có cảm xúc nữa.
Nếu là trước đây, cho dù Thang Văn có chết Thang Ninh cũng sẽ không về.
Nhưng bây giờ, tâm thái của cô cũng đã thay đổi.
Vì trước đây khi Bạc Hà bị bệnh, thực ra trong lòng cô cũng âm thầm đặt ra một
điều kiện trao đổi.
Đó là nếu Bạc Hà khỏe mạnh trở lại, cô sẽ cố gắng hòa giải với người nhà.
Có lẽ vì mê tín, cô cảm thấy nếu thực sự muốn "Giao dịch" với "Thần", thì nhất
định phải thể hiện sự chân thành, để làm động lòng "Thần linh".
Và việc không thể xảy ra nhất trong đời cô, chính là hòa giải với gia đình.
Có lẽ chỉ có điều kiện tương đương như vậy, mới thể hiện được sự thành tâm.
Đối với Thang Ninh, người thân của cô chỉ có mỗi ông ngoại, nhưng dù sao từ
góc độ sinh học, cô vẫn còn một người anh và một người mẹ.
Bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Thang Ninh cảm thấy không khí ở đây khiến cả
người cô khó chịu.
Lâm Thành là một thành phố cấp ba nhỏ, sự phát triển ở đây thua Giang Thành
cả chục năm.
Ven đường toàn là những chiếc xe ba bánh đã bị đào thải.
Không có cửa hàng tiện lợi, Thang Ninh muốn mua chai nước chỉ có thể vào
những cửa hàng nhỏ ven đường.
Cửa hàng nhỏ không bật đèn, ông chủ vừa xem điện thoại vừa hút thuốc, trong
tiệm khói thuốc mù mịt, bày biện lộn xộn, bao bì sản phẩm cũ kỹ đến mức
khiến người ta cảm thấy như thực phẩm đã hết hạn.
Thang Ninh mua một chai nước suối Nông Phu, một lần nữa đến đây, cô có cảm
giác như cách biệt cả thế kỷ.
Vì là thành phố nhỏ, nên dù đã qua mấy năm, cũng không có thay đổi và phát
triển gì lớn.
Cỏ cây trên đường phố đều mang lại cho cô cảm giác ngột ngạt đè nén, thành
phố này có một sự quen thuộc mà Thang Ninh không thể không thừa nhận.
Những ký ức bị chôn vùi cũng theo đó trào dâng.
Mẹ ruột của Thang Ninh tên là Thang Văn, mở một sòng mạt chược ở Lâm
Thành.
Từ khi Thang Ninh có ký ức, trong đầu cô đã đầy ắp tiếng xóc mạt chược.
Mẹ cô chưa từng chăm sóc cô, chỉ thích tán tỉnh với các loại đàn ông trong
quán.
Bà ta là kiểu điển hình của não yêu đương, chưa từng kết hôn nhưng có hai đứa
con, ba của bọn trẻ cũng không biết là ai.
Ngoài não yêu đương, Thang Văn còn hơi kỳ thị phụ nữ, nói ra cũng buồn cười,
bản thân rõ ràng là phụ nữ mà lại coi thường phụ nữ.
Thực ra Thang Văn có suy nghĩ như vậy, là vì hồi trẻ bị tình đầu PUA* quá
nhiều.
*Chiêu trò dụ dỗ, kiểm soát phụ nữ.
Ba mẹ của Thang Văn, tức ông bà ngoại của Thang Ninh, là nông dân điển
hình, không đi học không có văn hóa, trong nhà có năm sáu đứa con hoàn toàn
không quản nổi, nỗi lo lắng lớn nhất mỗi ngày là làm sao giải quyết miếng ăn
cho cả nhà, nên từ nhỏ đã chẳng ai quản Thang Văn, lúc trẻ bà ta không may
gặp phải tên đàn ông tồi, có xu hướng bạo lực và cờ bạc, thường xuyên đánh
đập Thang Văn, còn ép bà ta ra hộp đêm tiếp rượu kiếm tiền, không chỉ vậy, còn
chê bà ta vô dụng, làm hao mòn tinh thần bà ta đủ kiểu.
Lúc đó Thang Văn không biết đây là PUA, chỉ là bị tẩy não thành công, cảm
thấy mình rời khỏi đàn ông là không sống nổi.
Khi còn trẻ bà ta đã hẹn hò với nhiều đàn ông khác nhau, có thể vì từ đầu đã đi
nhầm vào vòng tròn sai lầm, cộng thêm bị tẩy não lâu dài, quan điểm tình yêu
của bà ta rất méo mó.
Cơ bản thuộc kiểu rất thấp kém trước mặt đàn ông, nghe lời răm rắp, mỗi lần
đàn ông cãi nhau đòi chia tay, bà ta vẫn luôn cảm thấy là mình làm sai làm chưa
đủ, cực kỳ thấp kém hèn mọn cố gắng níu kéo, cuối cùng cũng chỉ bị đánh đập
te tua.
Chuyện tương tự xảy ra rất nhiều lần, nhưng bà ta vẫn không rút kinh nghiệm.
Chỉ cần một người đàn ông tỏ ra tốt với bà ta một chút, có thể chỉ là mời bà ta
ăn bữa cơm đơn giản hoặc tiện đường đưa bà ta về nhà, bà ta sẽ tưởng tượng
người đàn ông lần này là tình yêu đích thực, có thể móc cả trái tim ra cho người
ta.
Khi 20 tuổi bà ta mang thai anh trai của Thang Ninh là Thang Triết, sinh con
ngoài giá thú, vốn tưởng có thể ổn định cuộc sống, nào ngờ đối phương nghe
nói bà ta mang thai liền chạy mất trong đêm.
Nói ra cũng buồn cười, khi bà ta phát hiện mình mang thai đã mấy tháng rồi, lúc
đó đã không thể phá thai nữa.
Thực ra Thang Văn cũng không chắc chắn có nên giữ đứa trẻ này không, thấy
sinh ra là con trai mới quyết định giữ lại.
Có con rồi bà ta thực ra cũng không thay đổi nhiều, dù sao cũng chỉ là cô gái
hơn 20 tuổi, vẫn cứ vứt con ở nhà, hàng ngày ra ngoài ăn chơi như thường.
Chưa qua mấy năm, lại xảy ra chuyện tương tự.
Mang thai ngoài giá thú, bị bỏ rơi, khi phát hiện thì đã quá muộn để phá thai.
Chỉ là lần này khác, khi sinh ra phát hiện là con gái.
Thang Ninh từng nghe Thang Triết nói, khi Thang Văn sinh ra cô, thực ra đã
chê bai và vứt bỏ ở bệnh viện, sau đó ông ngoại mới đến đón cô về.
Thang Ninh cảm thấy may mắn vì từ nhỏ được lớn lên cùng ông ngoại, nếu từ
nhỏ sống bên cạnh Thang Văn, không biết bây giờ cô sẽ ra sao.
Cho đến khi Thang Ninh học cấp ba, tức là khi Thang Văn đã hơn 40 tuổi, bà ta
vẫn sống cuộc sống không khác gì trước đây.
Điều đáng sợ hơn là, khi Thang Triết lớn lên, gã ta cũng bắt đầu PUA Thang
Văn.
Kéo cả Thang Ninh vào cùng.
Gã ta nói mình là người đàn ông duy nhất trong gia đình này, bất cứ thứ gì trong
nhà cũng phải dành cho gã ta, phải nghe lời gã ta răm rắp.
Khi Thang Ninh còn nhỏ không hiểu chuyện, bị Thang Triết nửa ép buộc nửa ra
lệnh yêu cầu làm tất cả việc nhà, gã ta muốn ăn gì thì bắt Thang Ninh đi mua,
không muốn làm bài tập thì bắt Thang Ninh làm giúp, nếu không làm sẽ bị
đánh.
Thang Văn không những không lên tiếng, còn giúp sức.
Ở nhà Thang Triết được hầu hạ giống như một ông hoàng vậy.
Thang Triết lớn hơn Thang Ninh 5 tuổi, học hết cấp hai thì làm thanh niên xã
hội, bình thường chỉ làm các công việc tạm bợ, nhưng làm gì cũng không
chuyên tâm, sau này còn nghiện thuốc lá rượu chè và đánh mạt chược, cho đến
năm Thang Ninh rời khỏi Lâm Thành, gã ta vẫn cứ suốt ngày ở phòng đánh bài
trong nhà, không làm ăn gì nên hồn.
Lâm Thành là một thành phố rất lạc hậu, người ở đó không thích học, cảm thấy
học xong cấp hai đã là rất giỏi rồi, nhiều người dù học đến cấp ba cũng bỏ học
đi làm việc tạm bợ.
Từ nhỏ Thang Văn đã nhồi nhét cho Thang Ninh tư tưởng học hành là vô dụng,
tìm được một người đàn ông tốt là hơn tất cả.
Ông ngoại luôn nói với Thang Ninh rằng bản thân ông không có cơ hội học
hành tử tế, nhưng ông biết học hành chắc chắn là con đường duy nhất để thoát
ra.
Ông ngoại thương Thang Ninh, cũng biết cô không nên sống tiếp trong thế giới
như vậy.
Nên ông ngoại luôn ủng hộ Thang Ninh đi học, ủng hộ cô bước ra ngoài, rời
khỏi nơi này.
Thang Ninh cũng rất có chí tiến thủ, từ nhỏ đến lớn luôn đạt hạng nhất trong các
kỳ thi.
Cuộc sống tuy rất ngột ngạt, nhưng ít nhất không phải hoàn toàn không thấy hy
vọng, ước mơ của Thang Ninh là thi đậu đại học ra ngoài tìm một công việc tốt,
rồi sau này đón ông ngoại đến thành phố lớn sống.
Chỉ là không ngờ, ông ngoại chưa kịp đợi đến lúc cô thành đạt đã qua đời.
Chuyện Thang Ninh thi đậu đại học chỉ nói với mỗi ông ngoại, vì chỉ có ông
ngoại mới vui mừng cho cô. Ông ngoại lén lút đưa cho Thang Ninh tiền học phí
và sinh hoạt phí năm đầu tiên, để cô một mình âm thầm ra đi, tuyệt đối không
được nói với Thang Triết và Thang Văn.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì để luyến tiếc với gia đình như vậy, khi Thang Ninh ra
đi chỉ nói với ông ngoại hãy đợi cô, nhất định phải đợi đến lúc hai người có
cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi Thang Ninh đi, Thang Văn muốn mở một phòng đánh bài cho Thang
Triết, thiếu một ít tiền, bà ta tự ý lấy đi toàn bộ số tiền còn lại của ông ngoại,
còn bán cả căn nhà đi.
Lúc đó ông ngoại vốn đã không khỏe, không có tiền nằm viện, không có tiền
mua thuốc, điều này đã đẩy nhanh sự xấu đi của bệnh tình, chưa đầy ba tháng
ông đã qua đời.
Sau khi Thang Ninh biết chuyện, cô căm hận Thang Văn và Thang Triết tột
cùng.
Cũng thề rằng cả đời này sẽ đoạn tuyệt quan hệ với họ, ở lại Giang Thành, cả
đời không bao giờ quay lại nơi đó nữa.
Nhưng có lẽ đó là cái gọi là trớ trêu của cuộc đời, Thang Ninh rời khỏi nhà lâu
như vậy, Thang Văn gọi điện cho cô chưa bao giờ nghe máy.
Đúng là hôm nay, trong tình huống như vậy, cô nhận được cuộc gọi này.
Có lẽ cũng là ý trời.
Thang Ninh đi xe đến bệnh viện, nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa vào, đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Là mùi hôi hắc của thuốc lá kém chất lượng.
Trong phòng bệnh có khoảng sáu giường, Thang Ninh liếc mắt một cái đã thấy
Thang Triết đang ngồi bên giường bệnh ở trong cùng, gác chân lên giường hút
thuốc.
Thấy Thang Ninh, Thang Triết lập tức đứng dậy, huýt sáo một cách phô trương:
"Ôi ôi ôi, em gái tao đây sao?! Mấy năm không gặp, bây giờ không nhận ra nữa
rồi."
Cách ăn mặc của Thang Triết vẫn giống như trước đây, áo jean trông có vẻ lưu
manh, tóc còn tạm sạch sẽ, nhưng râu trên mặt trông như mấy ngày chưa cạo, cả
người nhìn rất tiều tụy.
Thang Ninh nhìn gã ta với vẻ mặt ghê tởm, tiện tay liếc nhìn Thang Văn đang
nằm ngủ trên giường hỏi: "Bà ta bị sao?"
"Ồ, chỉ là đi xe máy với bạn trai rồi bị ngã thôi." Thang Triết không mấy quan
tâm nói: "Nhưng phải nằm viện truyền nước, bó bột các thứ, tao không đủ tiền
viện phí, bảo bác sĩ gọi điện cho mày."
Thực ra Thang Ninh đã đoán được chắc chắn cô bị gọi đến để trả tiền.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chỉ một lần này thôi, đây là lần cuối cùng, coi như đã
trả xong lời hứa với Bạc Hà.
"Không có việc gì khác nữa phải không?" Thang Ninh nói xong định đi: "Vậy
tôi đi trả tiền xong sẽ về."
Thang Triết một tay kéo cổ tay Thang Ninh lại: "Này, đừng đi chứ, mấy năm
không về, không tâm sự chút à? Dù sao tao cũng là anh trai mày mà."
Thang Ninh giật mạnh tay ra: "Buông ra."
Lần đầu tiên Thang Ninh cảm thấy, từ "Anh" nghe ghê tởm đến vậy.
"Ồ, bây giờ kiêu ngạo dữ ta.” Thang Triết cười lạnh một tiếng: "Không hổ danh
là từ thành phố lớn về, khi nào dẫn tao đi thành phố lớn xem chơi?"
"Có bản lĩnh thì tự đi." Thang Ninh hừ lạnh một tiếng.
"Không có bản lĩnh như mày." Thang Triết ngậm điếu thuốc, nói lí nhí: "Thi đậu
đại học, nghe nói còn làm luật sư nữa?"
Bạn học cấp ba của Thang Ninh thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm cô, nên việc Thang
Triết biết tình hình của cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sao những thông tin này cũng đều công khai, gã ta lại là người thân trên
danh nghĩa của cô, thực sự muốn tra cũng không khó.
"Kiếm được nhiều lắm phải không?" Khi Thang Triết nói chuyện khiến người ta
có cảm giác bực mình khó tả.
Một kiểu vừa như coi thường cô, lại vừa như thèm muốn điều gì đó của cô.
Ghê tởm.
"Tôi đi trả tiền viện phí đây." Thang Ninh nói xong liền rời đi.
Thực ra viện phí không quá nhiều, chỉ hơn ba nghìn thôi.
Thực ra cũng không hẳn là Thang Triết không có, chắc là tiếc hoặc không muốn
lấy ra, phản ứng đầu tiên là bảo bác sĩ liên lạc với người thân khác xem sao.
Chắc cũng không hy vọng nhiều lắm, nhưng trùng hợp thay, Thang Ninh lại
nhận cuộc gọi đó.
Cô quẹt thẻ xong quay lại phòng bệnh, đưa hóa đơn cho Thang Triết: "Nếu
không có việc gì khác thì tôi đi trước đây."
Thang Triết gọi cô lại nói: "Này, tao cũng chăm mẹ chúng ta cả buổi sáng rồi,
hơi mệt, mày thay tao chút đi, tao về tắm rửa rồi quay lại ngay."
Thang Ninh cũng không biết là vì nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của gã ta, hay là
nghe gã ta nói hai chữ "Mẹ chúng ta", đột nhiên mềm lòng một chút, nhìn giờ:
"Tôi đặt vé tàu cao tốc lúc 7 giờ tối, muộn nhất 6 giờ phải đi."
"Được, trong vòng một tiếng tao sẽ quay lại ngay." Thang Triết nói xong liền
rời khỏi phòng bệnh.
Thang Ninh vốn định đợi bên ngoài phòng bệnh, nhưng cô lo Thang Văn đột
nhiên tỉnh dậy sẽ không liên lạc được với bác sĩ kịp thời.
Suy nghĩ một lúc vẫn ngồi xuống trong phòng bệnh.
Cô liếc nhìn Thang Văn, bà ta ngủ rất yên bình, bác sĩ nói vừa mới phẫu thuật
xong, gây mê vẫn chưa tỉnh.
Đã mấy năm không gặp Thang Văn rồi, làn da của bà ta tối và chảy xệ hơn
nhiều so với trong ấn tượng.
Nhưng cách ăn mặc vẫn giống như trước, chiếc váy liền thân màu hồng đậm bà
ta đang mặc, chính là chiếc hay mặc cách đây 10 năm.
Thực ra Thang Ninh khá sợ Thang Văn tỉnh dậy, cô không biết gặp bà ta có gì
để nói.
Vì ra ngoài khá gấp nên Thang Ninh chỉ mang theo một túi xách nhỏ, bên trong
chỉ có ví tiền, khăn giấy và chìa khóa.
Có chút thời gian rảnh rỗi cô định trả lời email công việc, nhưng điện thoại
không còn nhiều pin, ở nơi xa lạ khiến cô dễ cảm thấy không an toàn.
Cô hỏi y tá chỗ nào có thể sạc điện, cô y tá chỉ phòng nghỉ bên ngoài.
Thang Ninh chỉ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tập trung làm việc một lúc, xử lý xong công việc còn tồn đọng gần hết, đột
nhiên nhận được một tin nhắn.
Là từ ngân hàng gửi đến, nói cô bị rút ba mươi nghìn tệ ở ATM nơi khác.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Thang Ninh có cảm giác như từ trên cao rơi xuống đất
trong tích tắc.
Mắt tối sầm, cảm giác ý thức tạm thời bị rút ra.
Khi cô phản ứng lại, lập tức chạy về phòng bệnh.
Quả nhiên cái túi cô mang theo đặt bên cạnh ghế Thang Văn đã biến mất.
Việc đầu tiên cô gọi điện cho ngân hàng báo mất, khi gọi điện cô thậm chí còn
cảm thấy đầu óc trống rỗng, vì chân mềm nhũn mà ngồi xuống ghế dài nghỉ một
lát.
Thẻ ngân hàng và chứng minh thư của cô đều bỏ trong túi, nhưng cho dù có thẻ,
không biết mật khẩu cũng không thể rút tiền.
Loại trừ khả năng bị người khác trong bệnh viện lấy, người có thể đoán được
mật khẩu của cô, chỉ có một người.
Cô run rẩy lấy điện thoại ra, tìm số của Thang Triết trong danh bạ gọi đi.
Điện thoại reo vài hồi thì được kết nối, người bên kia nói với giọng điệu lả lơi:
"Có chuyện gì?"
"Có phải anh ăn trộm túi của tôi không?" Thang Ninh cố gắng kiềm chế để
giọng không run quá rõ.
Thang Triết nói không mấy quan tâm: "Sao lại nói chuyện kiểu đó, đều là người
một nhà, sao có thể nói là ăn trộm chứ?"
Thang Ninh nhất thời tức đến mức không biết nói gì.
Dường như Thang Triết hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì, còn mang giọng
điệu khinh thường nói: "Mật khẩu của mày cũng dễ đoán thật, sinh nhật ông
ngoại, tao thử hai lần là thành công rồi, nhưng mày đi thành phố lớn làm luật sư
cũng không kiếm được nhiều tiền nhỉ, tao tưởng mày phải có tầm vài trăm
nghìn chứ."
"Trả lại tiền và thẻ cho tôi." Thang Ninh bình tĩnh lại nói: "Nếu không tôi sẽ báo
cảnh sát ngay, anh đang phạm pháp, sẽ đi tù đấy."
"Đùa à." Thang Triết hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn hơi kiêu ngạo:
"Lúc nhỏ mày dùng tiền của mẹ của ông ngoại, sao không gọi là phạm pháp,
giờ tao dùng tiền của mày thì gọi là phạm pháp? Hồi nhỏ tao còn bỏ tiền mua đồ
ăn cho mày nữa, sao mày không tính là phạm pháp?"
Thang Ninh thực sự không thể nói chuyện với kẻ mù luật pháp này được nửa
câu, cô cố nén giận nói: "Trả lại chứng minh thư cho tôi."
"Vừa dùng xong là vứt đi rồi." Thang Triết nói không chút khách sáo: "Lát nữa
tao còn có việc, không quay lại bệnh viện nữa đâu, có phải đóng phí gì nữa
cũng không liên quan đến tao."
Thang Triết nói xong liền cúp máy.
Thang Ninh nghe tiếng tút tút bên kia điện thoại, đột nhiên cảm thấy thế giới
hoàn toàn im lặng.
Cô chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.
Thẻ ngân hàng của cô đã báo mất, không có một xu nào để dùng, không có
chứng minh thư, ở một thành phố mà đối với cô không phải là nhà.
Một thân một mình, không có bất kỳ ai có thể giúp cô.
Cô ngồi một mình trên ghế dài trong bệnh viện khóc rất lâu.
Nhưng cô biết, cứ thế này cũng không phải cách, không có chứng minh thư
không có tiền, cô không thể ở khách sạn cũng không thể về Giang Thành.
Cô không còn thời gian để đau buồn vì ba mươi nghìn là tất cả tiền tiết kiệm từ
khi cô đi làm đến giờ.
Cô cố gắng tiết kiệm ăn uống nỗ lực làm việc mới tiết kiệm được chừng đó tiền,
bị một người đối với cô đã hoàn toàn không liên quan cướp đi trong chốc lát.
Sau cảm xúc suy sụp, Thang Ninh cố gắng lấy lại tinh thần.
Cô biết gần bệnh viện có đồn cảnh sát, cô phải đi trình báo trước, rồi hỏi xem
cảnh sát có cách nào giải quyết không.
Thang Ninh đi bộ nửa tiếng đến đồn cảnh sát, kể lại chuyện tiền bị trộm cho
cảnh sát.
Nhưng Lâm Thành là một nơi nhỏ, khi nghe đối phương là anh trai ruột của cô,
quả nhiên họ chẳng coi là chuyện gì to tát, gọi là chuyện "Gia đình" và xử lý với
một nụ cười.