Sau khi Trần Trác và Cố Ngộ thống nhất riêng với nhau, họ đã nhắn vào nhóm
hỏi những người khác.
Trần Trác: [@Tất cả anh em chúng ta cũng nửa năm rồi chưa hẹn đi chơi, mọi
người thấy kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 này cùng nhau đi Hải Thành thư giãn nghỉ
ngơi thế nào, ai có người thân thì dẫn người thân đi, không có thì tụ tập anh
em.]
Tiểu Tam: [Đăng ký, một con chó độc thân.]
Tiền Tư Châu: [Tôi dẫn bạn gái đi cùng.]
Sau chuyến đi suối nước nóng lần trước, Tiền Tư Châu và Trang Mạc An đã
trao đổi liên lạc, cũng phát hiện sở thích và quan điểm của hai người khá hợp
nhau.
Lúc đầu Tiền Tư Châu còn khá coi trọng chuyện này, còn lo Trần Trác sẽ không
vui, mãi không dám phát triển tiếp.
Đắn đo rất lâu cuối cùng vẫn thú thật với Trần Trác, Trần Trác tỏ ra hoàn toàn
có thể chấp nhận, còn cảm thấy mình đã thành tựu tạo nên một đoạn duyên
phận, tự cảm thấy khá tốt.
Mấy người thỉnh thoảng vẫn nhắc đến chuyện này với giọng điệu chế giễu,
nhưng cũng không thấy ngượng.
Chỉ là không ngờ Tiền Tư Châu với tính cách trầm lặng lại là người đầu tiên
thoát kiếp độc thân trong nhóm.
Trần Trác cố ý muốn xem Cố Ngộ phát huy thế nào: [@Cố Ngộ Còn cậu, có
dẫn em gái nào theo không?]
Cố Ngộ: [Dẫn.]
Tiểu Tam: [Ồ????!!]
Tiền Tư Châu: [Ồ????!!!!]
Trần Trác: [Ồ hố?] Thú nhận sảng khoái vậy sao?
Cố Ngộ: [Tôi dẫn em gái tôi]
Tiểu Tam: [Xì!]
Tiền Tư Châu: [Xì!]
Trần Trác: [Tôi nhổ vào!]
Trần Trác trong lòng: Đồ hèn.
Nhưng anh ta vẫn không quên hoàn thành nhiệm vụ của mình: [Nếu đã có con
gái vậy thì tìm thêm vài người đi, cậu bảo Cố Lê dẫn bạn em ấy đi luôn đi, cái
cô, vợ em ấy ý.]
May là Trần Trác gửi chữ, nếu là gửi voice thì Cố Ngộ có thể tưởng tượng được
mấy câu đó trúc trắc ngân nga âm dương quái khí đến mức nào.
Tiểu Tam: [Đúng đấy đúng đấy, càng đông càng vui mà, hơn nữa mọi người
cũng từng đi chơi cùng nhau rồi, cũng coi như là quen biết.]
Tiền Tư Châu: [Gọi thêm mấy cô gái cũng tốt, không thì tôi sợ con trai nhiều
quá bạn gái tôi sẽ ngượng.]
Cố Ngộ: [Vậy để tôi đi hỏi xem, tôi sẽ nói với em ấy là các cậu mạnh mẽ yêu
cầu em ấy đi.]
Tiểu Tam: [Đi đi đi! Chúng tôi yêu cầu!]
Cố Ngộ nghĩ bụng mấy người anh em này kết giao không uổng, lúc quan trọng
vẫn có tác dụng.
Anh chụp đoạn chat trong nhóm gửi cho Thang Ninh: [Không còn cách nào, họ
nhiệt tình quá khó từ chối.]
Quả Chanh: [Đi Hải Thành à?]
Mint: [Ừ, nhưng em vừa mới về, nếu không muốn đi anh có thể bảo họ đổi chỗ
khác.]
Quả Chanh: [Không cần không cần, Hải Thành rất thú vị, lần trước em còn chưa
đi đủ.]
Mint: [Vậy anh nói với họ là em đồng ý đi nhé.]
Quả Chanh: [Anh phải hỏi Cố Lê đi không đã chứ.]
Mint: [Em ấy à, để anh lo.]
-
Mấy hôm sau, Cố Ngộ đặc biệt chọn một ngày về nhà ba mẹ ăn cơm, thừa cơ
hỏi Cố Lê trên bàn ăn: "Mùng 1 tháng 5 có kế hoạch gì không?"
Cố Lê tiện miệng đáp: "Không có, sao thế, anh định mời em đi chơi à?"
"Mơ đi." Cố Ngộ nhướng mày: "Anh đã hẹn với người khác rồi."
"Anh đi đâu??"
Cố Ngộ mặt không đổi sắc: "Đi Hải Thành nghỉ mát với Trần Trác và mấy
người khác."
"Oa oa oa! Em cũng muốn đi!" Cố Lê lập tức hào hứng kéo tay áo Cố Ngộ:
"Thời gian trước công ty Thang Ninh cũng đi đấy, nhìn những tấm ảnh cậu ấy
chụp em cũng rất muốn đi!"
Cố Ngộ biết Cố Lê rất tinh, nếu chủ động mời cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ thấy
có gì đó kỳ lạ.
Chỉ có để cô ấy chủ động muốn đi mới không bị nghi ngờ.
Cố Ngộ cố ý tỏ vẻ khó chịu: "Không phải em đã đi mấy lần rồi sao, chắc phải
chán rồi chứ."
"Không phải anh cũng đi mấy lần rồi hả? Cũng đâu có chán!" Cố Lê phản bác.
"Là họ muốn đi, đâu phải anh chọn." Cố Ngộ với vẻ mặt như đã nhượng bộ
nhưng chưa hoàn toàn nhượng bộ: "Hơn nữa mấy ông già bọn anh đi chơi với
nhau, một cô gái như em anh không chăm sóc nổi."
Cố Lê rơi vào trầm tư.
Cố Ngộ thấy cô ấy hơi mất tinh thần chiến đấu, đặc biệt cho cô ấy một gợi ý:
"Trừ phi em cũng dẫn vài bạn là con gái đi cùng."
"Dẫn Thang Ninh cùng đi." Trong lòng Tống Mạn Tư, người bạn đáng tin cậy
của Cố Lê chỉ có mỗi Thang Ninh.
"Nhưng lúc trước Thang Ninh vừa đi team building công ty, chắc không muốn
đi nữa đâu." Cố Lê vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "Em hỏi xem có chị em nào
khác cùng đi không."
Cố Ngộ thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy sóng trợ gió: "Bây giờ Hải Thành
phát triển rất tốt, 3-4 ngày không chơi đủ đâu, em có thể tiện thể hỏi xem."
"Đúng đúng, nơi như Hải Thành một tháng đi một lần cũng không chán, đúng là
một nơi cực kỳ thích hợp để nghỉ dưỡng, ôi các con làm mẹ cũng muốn đi rồi."
Tống Mạn Tư vừa nói vừa nháy mắt với Cố Tránh bên cạnh.
Cố Ngộ sợ Cố Tránh bảo anh dẫn họ cùng đi, lập tức rất tinh ý nói: "Mùa đông
năm nay con đưa ba mẹ đi thêm lần nữa nhé, trời lạnh đi tránh rét thích hợp
hơn."
"Đúng đúng, trời lạnh đến Hải Thành trải nghiệm mùa hè mới thoải mái chứ!"
Cố Lê cũng hùa theo: "Vậy mùa đông năm nay anh mời cả nhà đi Hải Thành
team building! Anh trả tiền! Quyết định vậy đi!"
Thấy Cố Lê đã thành công mắc bẫy, Cố Ngộ lập tức tiếp lời: "Vậy hai đứa mình
đi làm mẫu cho ba mẹ trước."
"Được được." Cố Lê gật đầu lia lịa.
Cố Ngộ vừa dọn bát đũa vừa nói: "Vậy anh đi nói với Trần Trác và mọi người là
em và Thang Ninh sẽ đi nhé."
Cố Lê từ đầu đến cuối bị anh dắt mũi, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác
thường.
Đến tối, Cố Lê mới nhớ ra phải nhắn tin hỏi Thang Ninh có muốn đi không, cô
ấy vốn tưởng cô sẽ từ chối, không ngờ Thang Ninh lại đồng ý ngay.
Theo lời giải thích Cố Ngộ đã thiết kế sẵn cho Thang Ninh, cô nói với Cố Lê
rằng lần trước đi Hải Thành là team building nên không có nhiều thời gian tự
do, còn vài nơi muốn đến nhưng không kịp đi, hơn nữa đi với đồng nghiệp cảm
thấy không thoải mái nên nhiều hoạt động không dám chơi, lần này có thể chơi
cho đã.
Lời giải thích này vừa hợp lý, vừa không gây ra bất kỳ nghi ngờ gì.
Khác với lần trước, lần này mọi người cùng xuất phát.
Tất cả đều đặt cùng một chuyến bay, cảm giác đã lâu rồi không có cảm giác cả
đám người ùn ùn đi chơi tập thể thế này.
Lần đi suối nước nóng trước Trần Trác đã cảm thấy nói chuyện với Lăng Lệ rất
hợp, hai người đã trao đổi liên lạc, còn hẹn ăn cơm đánh bóng vài lần.
Ngay cả lần đi chơi này cũng là Trần Trác liên hệ với Lăng Lệ.
Trên máy bay, Trần Trác và Lăng Lệ ngồi cạnh nhau, hai người lần đầu gặp đã
có cảm giác tri kỷ, lần này càng thêm rưng rưng nước mắt, Trần Trác ôm lấy
Lăng Lệ: "Lâu rồi không gặp anh!"
"Thực ra tháng trước chúng ta mới ăn cơm cùng nhau, nhưng không quan
trọng." Lăng Lệ cũng giả vờ vừa khóc vừa sụt sịt: "Dạo này cậu thế nào?"
"Tôi còn thế nào nữa? Anh còn muốn tôi thế nào?" Trần Trác thậm chí còn gào
lên.
Thực ra Lăng Lệ vừa nhìn đã nhận ra Trang Mạc An ngồi trước mặt họ, thấy
hôm nay cô ấy hoàn toàn không tương tác với Trần Trác mà ở cùng Tiền Tư
Châu, Lăng Lệ nói vào tai Trần Trác thật khẽ: "Sao tôi nhớ lần trước cô gái này
là cậu dẫn đến mà?"
"Đừng nhắc nữa." Trần Trác làm động tác im lặng: "Không có duyên với tôi, có
duyên với anh thôi."
"Cậu cũng thật là… Gọi là gì nhỉ, mua pháo hoa cho người khác đốt, thương xót
cậu một giây nha.”
"Này, đừng đừng đừng!" Trần Trác rất phóng khoáng: "Về mặt tình cảm tôi rất
thoải mái, không phải của tôi thì tôi không ép buộc, đợi một người có duyên."
Lăng Lệ giơ ngón cái cho sự phóng khoáng và tầm nhìn của anh ta.
Trần Trác đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "À phải rồi, nói đến người có duyên,
mối tình đầu của anh lần trước sau đó thế nào rồi?"
"Sau đó lại liên lạc được, gần đây cũng đang tiếp xúc lại." Lăng Lệ kéo dài
giọng: "Có lẽ thực sự là vì trong lòng tôi luôn có cô ấy, chẳng qua bản thân tôi
không biết, dù sao chúng tôi là mối tình đầu, ở cùng nhau từ độ tuổi trong sáng
đẹp đẽ nhất nên tình cảm dành cho cô ấy là khác biệt, lần này nếu tôi quyết định
ở bên cô ấy một lần nữa, chắc chắn sẽ đi đến cuối cùng, không thể phụ lòng cô
ấy một lần nữa."
"Được lắm người anh em! Quan điểm của anh rất đúng đắn!" Trần Trác nhớ đến
tình trạng của Cố Ngộ và Trần Thạc trong tình yêu, không khỏi cảm thán:
"Không ngờ xung quanh tôi lại có nhiều anh em mọc một trái tim yêu đương
thế."
"Ơ? Còn ai nữa?" Lăng Lệ tò mò hỏi.
"Ồ, không không." Trần Trác tuy lắc đầu, nhưng ánh mắt lại chuyển sang phía
Cố Ngộ: "Tôi không nói gì cả."
Lúc này Thang Ninh, Cố Lê, Cố Ngộ đang ngồi ở vị trí ba ghế liền nhau ở giữa
máy bay.
Cố Ngộ ngồi xuống rồi nhìn lướt qua Cố Lê sang Thang Ninh, giả vờ quan tâm
nói với Cố Lê: "Em ngồi giữa có thấy không thoải mái không, hay đổi chỗ với
Thang Ninh, em ngồi bên lối đi nhé."
Cố Lê liếc anh một cái "Anh cũng quá không biết điều": "Anh thế này, Thang
Ninh ngồi sẽ không thoải mái đâu!"
Cố Ngộ nghẹn họng.
Anh chỉ muốn ngồi gần bạn gái một chút để còn có thể lén lút âu yếm, anh có
lỗi gì.
Thôi, cũng chỉ hơn một tiếng, nhịn thì nhịn vậy.
Cố Ngộ định đọc sách trên máy bay để giết thời gian, nhưng máy bay vừa cất
cánh, Cố Lê đã đeo bịt mắt dựa vào gối ngủ.
Thang Ninh đã tải sẵn vài bộ phim Mỹ vào iPad, với tâm trạng đi nghỉ, cô
không muốn xem những thứ liên quan đến công việc nữa, chỉ muốn thư giãn
hoàn toàn.