Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 171

Trước đây khi mọi người cùng đi du lịch suối nước nóng đã lập một nhóm chat,

sau lần đó ngoài việc gửi lời chúc vô thưởng vô phạt vào dịp lễ tết thì không

còn động tĩnh gì nữa.

Nhưng hôm nay trong nhóm đột nhiên có tin nhắn.

Lăng Lệ: [Bà con làng xóm ơi! Có ai ở đây không! Có việc cần nhờ.]

Vì nhóm này đã quá lâu không ai nhắn tin, độ tương tác quá thấp, lúc đầu mọi

người còn tưởng Lăng Lệ nhắn nhầm, không ai đáp lại.

Nhưng Trần Trác mặt trời nhỏ sẽ không để bất kỳ ai bị lạnh nhạt.

Câu trả lời của anh ta tuy chậm nhưng đến: [Tôi ở đây, anh em có chuyện gì cứ

nói.]

Thực ra Trần Trác và Lăng Lệ không quá thân, tuy mọi người đều là người cởi

mở có thể chơi chung với nhau, nhưng dù sao trong cuộc sống ít gặp nhau, nên

riêng tư hai người cũng không nói chuyện nhiều.

Nhưng Trần Trác là người có thể kết giao với bất kỳ ai, hơn nữa còn rất thích

giúp đỡ người khác.

Lăng Lệ: [Cuối tuần sau nữa là mưa sao băng chòm Sư Tử, tôi muốn cầu hôn

bạn gái, mọi người giúp tôi một tay đi.]

Trần Trác: [Cầu hôn?!!!!]

Doãn Sam: [Đệt, gay cấn quá, làm tôi phải chui ra.]

Tiền Tư Châu: [Chúc mừng!]

Cố Lê: [Gì cơ? Em bỏ lỡ cái gì rồi ư???!!!! Sao đã đến giai đoạn cầu hôn luôn

rồi!!!!]

Nhóm chat lập tức trở nên nhộn nhịp, mọi người đều hăng hái lên tiếng.

Lăng Lệ: [Trước hết cảm ơn lời chúc của mọi người.]

Trần Trác: [Chẳng ai chúc mừng anh cả, mọi người chỉ tò mò thôi.]

Lăng Lệ: [Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng đang cầu xin anh em giúp đỡ

mà.]

Trần Trác: [Anh nói cho tôi biết trước, bạn gái anh có phải là tình đầu của anh

không?]

Lăng Lệ: [Đương nhiên rồi, không phải cô ấy tôi cầu hôn gấp làm gì?!]

Trần Trác: [Vậy thì tốt! Là cô ấy thì tốt! Nếu không tôi không làm đâu!]

Doãn Sam: [Sao tôi nhớ lần đi suối nước nóng hai người còn chưa ở bên nhau

mà?! Chẳng phải mới liên lạc lại nhờ trò thật lòng hay thử thách sao?]

Lăng Lệ: [Thì sau khi về tôi hẹn cô ấy ăn cơm rồi tỏ tình, sau đó ở bên nhau,

tháng trước đã gặp ba mẹ hai bên, mấy ngày nay tôi phát hiện cô ấy đến kỳ

muộn, tôi nghi ngờ đã có rồi!]

Trần Trác: [Đệt! Tốc độ của các anh! Tôi ho cũng không nhanh bằng các anh!]

Lăng Lệ: [Nên tôi không đợi được nữa, cô ấy rất thích mưa sao băng, nên tôi

muốn tranh thủ cầu hôn lúc có mưa sao băng, bỏ lỡ lần này là phải nửa năm nữa

mới có tiếp, lúc đó đứa bé sắp chào đời rồi! Không kịp nữa!]

Trần Trác: [Được! Chuyện trọng đại cả đời của anh em phải lo liệu thôi!]

Lăng Lệ: [Cảm ơn anh em! Mấy anh chị em khác đâu?!]

Trần Trác: [Để tôi gọi giúp anh @Cố Ngộ @Tiền Tư Châu @Doãn Sam @Cố

Lê @Thang Ninh @Ứng Anh @Trang Mạc An]

Doãn Sam: [Nhận được!]

Cố Lê: [Tính thêm em nữa! Em cũng muốn xem mưa sao băng!]

Tiền Tư Châu: [Tuần sau tôi có việc, có lẽ không đi được, Sorry Bro.]

Lăng Lệ: [Không sao không sao, anh chị em có thời gian đến góp vui là được

rồi.]

Cố Ngộ không trả lời ngay trong nhóm, chỉ nhắn riêng hỏi Thang Ninh: [Em

muốn đi xem mưa sao băng không?]

Quả Chanh: [Dạ có, cũng tiện đi cổ vũ cho anh ấy.]

Giây tiếp theo Cố Ngộ lập tức trả lời trong nhóm: [Đi]

Thang Ninh: [Đăng ký!]

Thấy Cố Ngộ đi, Ứng Anh lập tức cũng trả lời: [Đi!]

Vài phút sau, Trần Trác lại lập một nhóm mới, tên là [Chiến dịch cầu hôn của

anh Lăng], kéo tất cả mọi người trừ Ứng Anh vào một nhóm mới.

Trần Trác: [Mẹ ơi, hù chết tôi, sao cô ta còn ở trong nhóm vậy, tôi không muốn

gặp cô ta nữa, mọi người đổi nhóm mới tiếp tục đi.]

Doãn Sam: [Hahahaha cười chết tôi! Sau đó các cậu còn liên lạc không?!]

Trần Trác: [Chắc chắn không liên lạc rồi, cô ta thỉnh thoảng lại hỏi tôi Cố Ngộ

dạo này thế nào, còn độc thân không.]

Doãn Sam: [Cậu cứ nói với cô ta là cậu ta có người yêu rồi, để cô ta chết tâm

đi.]

Trần Trác: [Đúng nhỉ...]

Cố Ngộ qua màn hình cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đang có ý đồ xấu của

Trần Trác.

Cố Ngộ lập tức ngăn anh ta tự do phát huy: [Đang nói về Lăng Lệ, đừng lan

man.]

Trần Trác: [Ồ, đúng đúng, @anh Lăng Lệ, sắp xếp thế nào, chúng tôi cần làm

gì? Anh cứ sai bảo!]

Lăng Lệ: [Mưa sao băng có lẽ vào khoảng 3-4 giờ sáng, chúng ta cần dựng lều

ở lại một đêm, rồi đợi khi mưa sao băng bắt đầu tôi sẽ chỉ dẫn mọi người, tôi sẽ

cầu hôn, rồi phiền các anh chị em vừa hò hét vừa dùng điện thoại giả làm đèn

flash ở phía sau, tóm lại người càng đông càng hoành tráng!]

Trần Trác: [Nhận lệnh!]

Doãn Sam: [Nhận lệnh +1]

Cố Lê: [Nhận lệnh +2]

Thang Ninh: [Nhận lệnh +3]

Cố Ngộ: [Ok]

Trần Trác: [Sao cậu lại không có tinh thần đồng đội chút nào vậy!]

Cố Ngộ: [Tôi thích.]

Cố Lê: [Anh ấy vốn thế! Thích khác người!]

Cố Ngộ: [Em quản được anh à?]

Cố Lê: [Hừ hừ, em không quản được anh!]

Cố Lê nói xong, vừa lẩm bẩm "Nhưng có người quản được anh" vừa lập tức

nhắn tin riêng cho Thang Ninh: [Cậu mau quản bạn trai cậu đi!!]

Quả Chanh: [Ơ? Quản gì?]

Quả Lê: [Bảo anh ấy giữ đội hình đi chứ!!!]

Mặc dù Thang Ninh cảm thấy việc giữ hay không giữ đội hình này cũng chẳng

sao, nhưng Cố Lê đã kiên quyết vậy, cô cũng đành miễn cưỡng đi "Quản".

Một phút sau trong nhóm.

Cố Ngộ: [Nhận lệnh +4]

Trần Trác: [!!!! Cố Ngộ bị bắt cóc à? Sao đột nhiên ngoan ngoãn thế?]

Lăng Lệ: [Được rồi được rồi các anh chị em! Vậy đến lúc đó tôi sẽ thông báo

mọi người trong nhóm này! Tôi ghi nhớ ân tình của mọi người! Sau này ai cầu

hôn tôi nhất định sẽ ra tay đầu tiên!]

Thang Ninh đang vui vẻ nhìn màn hình thì đột nhiên Cố Ngộ gọi đến.

Thang Ninh vừa nhấc máy, đã nghe thấy Cố Ngộ mở miệng với giọng ấm ức:

"Giờ mọi người đều biết anh là người bị vợ quản nghiêm rồi."

"Bọn Trần Trác chắc vẫn chưa biết mối quan hệ của em và anh đâu nhỉ?"

Cố Ngộ nói lề mề: "Thực ra Trần Trác… Đã đoán ra từ lâu rồi."

"Nhưng giờ Cố Lê đã biết rồi, thì cũng không sao." Thang Ninh nghĩ nghĩ rồi

nói: "Nhưng cũng không cần cố ý nói ra, tìm cơ hội thích hợp nói sau cũng

được, dù sao cũng là ngày trọng đại của Lăng Lệ, không nên lấn át nhân vật

chính."

"Ừm ừm, nghe em hết." Giọng Cố Ngộ nghe có vẻ nũng nịu đáng yêu.

Thang Ninh không nhịn được khen một câu: "Sao cảm giác thái độ của anh với

em và với bọn Cố Lê không giống nhau lắm, không nổi loạn nhỉ?"

Cố Ngộ đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, em và họ làm sao giống nhau

được."

"Nhưng em cũng chưa từng xem mưa sao băng, vừa hay có cơ hội này được tận

mắt chứng kiến."

Cố Ngộ cảm thấy mưa sao băng chẳng có gì đáng xem, nhưng vì là việc sẽ làm

cùng Thang Ninh nên anh cũng bắt đầu mong đợi: "Cần chuẩn bị dựng lều qua

đêm, để anh chuẩn bị là được."

"Vậy em cần mang theo gì không?"

"Em á?" Người ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Em mang theo anh là được rồi."

Thực ra qua vài lần trải nghiệm Thang Ninh đã phát hiện, Cố Ngộ có tính cách

khá biết chăm sóc người khác.

Có lẽ vì từ nhỏ tính cách Cố Lê khá kiêu căng, nhiều lúc thích buông xuôi, nên

bất đắc dĩ anh phải giúp cô ấy xử lý hậu quả, nên ở một số mặt Cố Ngộ vẫn có

chút tính cách của người ba.

Anh mang theo những thứ có thể dùng và không chắc đã dùng được, thận trọng

đến mức cả băng vệ sinh cũng mang theo.

Trước khi xuất phát, anh vừa lên mạng tìm "Đi qua đêm với bạn gái cần mang

theo gì" vừa kiểm tra đồ đạc, rồi anh bỗng nhìn thấy ba chữ "Bao cao su".

Mặc dù biết chắc chắn sẽ không dùng đến, nhưng Cố Ngộ vẫn bị quỷ ám mà xé

một gói bỏ vào ví, để phòng trường hợp bất ngờ.

Cũng không biết tại sao lại có tâm lý "Phòng trường hợp bất ngờ" này.

Anh tự lừa dối mình nghĩ, lỡ đâu lúc đó người khác cần dùng, cũng phải có

người tốt bụng thuận tay giúp chứ.

Tóm lại, cũng không chiếm chỗ, ví cũng là vật dụng khá riêng tư, chắc sẽ không

ai thấy.

Cuối tuần đến, nghe nói mưa sao băng này nhìn rõ nhất từ một ngọn núi ở ngoại

ô, và vì là 3 giờ sáng, nên nhiều người chọn dựng lều ở trên đó qua đêm.

Sáng hôm đó Lăng Lệ đã lên núi giữ chỗ.

Trước đây không biết, hóa ra có nhiều người yêu thiên văn học mang theo máy

ảnh đến đó từ rất sớm để giữ vị trí.

So ra nhóm của Trần Trác trông giống như đến cắm trại ngắm hoa hơn, mang

theo toàn trò chơi board game và đồ ăn vặt.

Mấy chàng trai cùng ở một lều lớn, các cô gái ở một lều nhỏ bên cạnh.

Trang Mạc An và Tiền Tư Châu có kế hoạch khác nên không đến.

Việc dựng lều cơ bản toàn do các chàng trai bận rộn, vì không có kinh nghiệm,

lại mua một cái lều siêu to, dựng xong cảm giác như nâng mấy cân sắt, tay ai

cũng mỏi không chịu nổi.

Doãn Sam nhìn cái lều có thể chứa 5-6 người rồi nói với Cố Ngộ: "Này Cố

Ngộ, cậu cần gì phải mua cái lều to thế này?"

Trần Trác nhìn anh với ánh mắt không tốt: "Không phải cậu định cho mọi người

ở chung, nam nữ lẫn lộn đấy chứ?”

"Ơ... Em không muốn ngủ chung với con trai đâu." Vẻ mặt Cố Lê chê bai.

Cố Ngộ bĩu môi: "Là do tôi sợ có mấy đứa có tướng ngủ xấu nên mới cố ý

chuẩn bị cái to hơn cho mọi người."

"Thôi được rồi, giờ lều cũng dựng xong, sắp đến lúc nhóm lửa ăn cơm rồi."

Trần Trác phấn khích nói: "Cảm giác cắm trại ngoài trời thú vị quá."

Thời tiết hơi lạnh, đốt lửa ngoài trời này là kỹ năng cần thiết.

Nhưng giờ có công nghệ cao, không cần khoan gỗ lấy lửa nữa.

Bây giờ đều dùng than, lắp một tấm lưới sắt lên trên còn có thể nướng đồ.

Mọi người vừa ăn đồ nướng, vừa nghe chiến lược của Lăng Lệ: "Lát nữa tôi đi

đón bạn gái, khu này và khu kia đều là của bạn tôi, khi tôi sắp đến sẽ nhắn tin

cho các cậu, các cậu cứ trốn trong lều đừng để cô ấy phát hiện, rồi mọi người cứ

làm việc của mình trong lều, đến khi sắp có mưa sao băng tôi sẽ nhắn tin lại cho

các cậu, lúc đó tôi sẽ cầu hôn cô ấy khi mưa sao băng bắt đầu, các cậu chỉ cần

chờ khi cô ấy nói "Em đồng ý" rồi nhảy ra ngoài dùng flash chiếu vào chúng tôi

là được."

Trần Trác rất phá đám hỏi một câu: "Nếu cô ấy không đồng ý thì sao?"

Lăng Lệ nhìn anh ta bằng vẻ mặt như muốn giết người nói: "Vậy tôi sẽ giết hết

tất cả những người có mặt hôm nay rồi phi tang xác."

Trần Trác ôm chặt áo, xua tay: "Không không không, chắc chắn sẽ cầu hôn

thành công, tôi tin anh!"

Mọi người ăn đồ nướng rất vui vẻ, ăn được nửa chừng, Lăng Lệ nhìn điện thoại

rồi nói sắp phải đi đón người.

Hôm nay Lăng Lệ cảm thấy đặc biệt căng thẳng, khi anh ta ở đó, không khí này

cũng khiến những người khác cũng cảm thấy căng thẳng vô cớ, sau khi anh ta đi

bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trần Trác cắn một miếng ngô to nói: "Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ngoài trời

như này, cảm giác khá thú vị, giống như học quân sự học nông nghiệp hồi cấp

ba vậy."

"Chỉ là không thể tắm..." Cố Lê nói với vẻ không thoải mái.

"Lúc này đừng để ý mấy chuyện đó nữa." Trần Trác nói với Cố Lê: "Em nhìn

Lăng Lệ chu đáo thế, nếu anh là bạn gái anh ta chắc anh xúc động chết mất."

"Có lẽ tùy người thôi, em thì không thích kiểu cầu hôn này." Cố Lê vừa nói vừa

mơ mộng: "Em vẫn thích kiểu hoành tráng, kiểu thuê cả Disneyland gì đó."

Trần Trác nghẹn một cái: "Cưới em tốn tiền thật."

Cố Lê liếc anh ta: "Đương nhiên rồi, em là loại phụ nữ dễ cưới sao? Em khó

cưới lắm!"
Bình Luận (0)
Comment