Hôm nay Lăng Lệ mặc một bộ vest trắng, trông cao quý thanh lịch hơn nhiều so
với bình thường.
Anh ta vội vã đi đến trước mặt cả hai: "Hôm nay phiền hai người rồi."
"Không sao, đáng lẽ phải thế mà." Cố Ngộ cho anh ta một vẻ mặt yên tâm.
Lăng Lệ nhìn hai người trước mặt: "Đệt, hôm nay hai người đẹp đôi thật sự."
"Không không, hôm nay anh mới là đẹp trai nhất, tôi chỉ làm lá xanh nổi bật
thêm thôi." Cố Ngộ lập tức nói tròn câu chuyện.
Lăng Lệ cười lên, nhưng vẫn có thể thấy sự căng thẳng của anh ta, anh ta vỗ vai
Cố Ngộ nói: "Tôi không tiếp đãi các cậu được, tôi còn nhiều việc phải lo."
"Cứ đi đi, yên tâm."
Khi đi, Lăng Lệ không quên gửi cho Thang Ninh một ánh mắt biết ơn: "Em
Ninh, lần sau anh mời em ăn cơm."
"Chúc mừng tân hôn nhé, trưởng phòng Lăng."
Sau khi Lăng Lệ đi, Cố Ngộ dẫn Thang Ninh ngồi vào bàn chính.
Thực ra ngoài việc ban đầu hai người phải nắm tay lên sân khấu, thì quả thật
không có nhiều việc cần tham gia.
Quy trình đám cưới cũng tương đối đơn giản, lúc Lăng Lệ nói lời thề, Thang
Ninh không kìm được mà khóc dữ dội y như cô dâu.
Cố Ngộ thấy Thang Ninh khóc như vậy, cũng chỉ có thể cười bất lực, ghé sát
vào cô nói nhỏ: "Anh nói này, em khóc thế này làm người ta cứ tưởng em là bạn
gái cũ của Lăng Lệ không đấy."
"Không, không phải." Thang Ninh nức nở đứt quãng nói: "Anh, anh không thấy,
thấy, tình cảm của hai người họ, rất không dễ dàng, sao?!"
"Cũng... Không hẳn." Cố Ngộ cũng không chắc chắn, dù sao anh cũng chưa
từng bị xúc động bởi những đám cưới kiểu này bao giờ, anh chỉ quan tâm khi
nào được ăn tiệc: "Đám cưới nào chẳng thế?"
"Nhưng đây là lần đầu em tham dự đám cưới của người khác mà..." Thang Ninh
nói xong liền thấy xúc động thêm, khóc càng thảm hơn.
Cố Ngộ vừa xót xa vừa thấy cô đáng yêu, anh ôm cô vào lòng dỗ dành: "Được
rồi được rồi, cô bé nhà anh đa sầu đa cảm quá."
Thang Ninh rất nghiêm túc xem từng quy trình của đám cưới, những thứ này
đối với cô đều là mới mẻ, cũng rất quý giá.
Trước đây cô nghĩ, có lẽ cả đời này cô chỉ được tham dự đám cưới của Cố Lê,
nhưng bây giờ, cô đột nhiên có vài người bạn tốt đến mức "Có thể tham dự đám
cưới của đối phương".
Cũng là một điều kỳ diệu.
Sau khi nghi lễ cưới kết thúc, đến phần cuối cùng là mời rượu.
Lăng Lệ cầm hai ly rượu đi đến bên cạnh Cố Ngộ, Cố Ngộ đứng dậy chỉnh lại
vest, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thang Ninh, cúi người ghé vào tai cô nói:
"Đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay."
Thang Ninh nhìn theo Cố Ngộ và Lăng Lệ cùng nhau trò chuyện vui vẻ với các
bậc trưởng bối, lần lượt mời rượu từng bàn, mỗi bàn đều dừng lại khá lâu, chắc
sẽ không kết thúc sớm được.
Thực ra trong những dịp như thế này, Thang Ninh hơi sợ giao tiếp, đặc biệt là
khi bây giờ không có Cố Ngộ ở bên cạnh.
Ở bàn chính ngoài cô còn có một phù dâu, cô ấy thấy không có ai nữa liền kéo
ghế đến bên cạnh Thang Ninh hỏi: "Người vừa rồi là bạn trai em phải không?"
Thang Ninh ngượng ngùng gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
"Oa, anh ấy đẹp trai lắm luôn!" Phù dâu không tiếc lời khen ngợi: "Thực sự là
người đàn ông đẹp trai nhất chị từng thấy ngoài đời."
"Cảm ơn..." Thang Ninh cũng không biết phải đối phó với lời khen như vậy thế
nào, càng không biết lý do đối phương nói câu này.
Vẫn còn chút đề phòng.
Phù dâu chỉ muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ một cách thẳng thắn, khen xong Cố
Ngộ lại khen Thang Ninh: "Em cũng rất xinh đẹp, bộ đồ này của em đẹp quá!"
Thang Ninh nhớ ra Cố Ngộ nói Lăng Lệ chỉ định phải là quần áo của cửa hàng
này, nhưng quần áo của hai phù dâu khác nhìn chất liệu rõ ràng là kiểu bình
thường trên mạng, hoàn toàn không giống do cửa hàng cô mua làm ra, nên cô
cẩn thận hỏi: "Chị tự mua hay cô dâu chú rể chọn giúp ạ?"
"Cô dâu mua giúp chị." Phù dâu nói rất thẳng thắn: "Loại váy phù dâu này chỉ
mặc một lần, mua cái rẻ là được rồi, mua đẹp thế này làm gì, váy cưới của cô ấy
cũng chỉ thuê thôi, hình như bốn bộ cộng lại cũng chỉ có ba nghìn, mua về cũng
chỉ lãng phí."
Lúc này Thang Ninh mới phản ứng lại, rất có thể bộ đồ trên người mình là do
Cố Ngộ bỏ tiền mua cho cô.
Nghĩ đến bộ quần áo đắt như vậy, cô thực sự cảm thấy hơi xót xa.
Cô phù dâu kia quá nhiệt tình, lải nhải không ngừng từ chuyện hình mẫu lý
tưởng đến chuyện hâm mộ thần tượng, Thang Ninh thực sự không có hứng thú,
chỉ có thể lấy cớ đi toilet để yên tĩnh một lúc.
Vì sợ quay lại quá nhanh sẽ phải tiếp tục nghe phù dâu thuyết giáo, Thang Ninh
quyết định đứng trong buồng vệ sinh kiểm tra email.
Vừa mở bức thư đầu tiên, đã nghe thấy tiếng người đẩy cửa vào.
Một giọng nữ vừa vào đã nói: "Oa, anh phù rể mời rượu vừa rồi đẹp trai quá!"
"Thật đấy thật đấy, siêu đẹp trai!!!" Một giọng nữ khác còn phấn khích hơn
người đầu tiên.
"Nhưng nghe nói vừa có người đi xin số liên lạc thì biết anh ấy đã có bạn gái
rồi, haiz, tiếc quá."
"Nghe nói là một trong số các phù dâu, hình như trong số phù dâu có một người
mặc váy rất đẹp, rất thanh lịch và có khí chất, trông họ rất xứng đôi!"
"Đúng đúng, ghen tị với cô ấy quá! Aaa được ngủ với anh chàng đẹp trai đó một
lần thôi tớ cũng thấy đời này đáng sống rồi!"
May mà Thang Ninh dùng ý chí mạnh mẽ kiềm chế bản thân mới không phát ra
bất kỳ tiếng động nào.
Hai cô gái có vẻ phát hiện trong buồng vệ sinh còn có người, những đoạn đối
thoại sau đó liền nhỏ hơn.
Cho đến khi nghe thấy tiếng hai người xa dần và chắc chắn đã rời đi, Thang
Ninh mới dám thở.
Mặc dù không có tâm lý của kẻ trộm, nhưng có vẻ cả khung cảnh vừa rồi và nội
dung cuộc trò chuyện đều khiến tim cô đập nhanh.
Có lẽ là do kết hợp cả hai, nên tốc độ tim đập cũng tăng gấp đôi.
Trong đầu Thang Ninh toàn là ba chữ "ngủ một lần" mà cô gái vừa rồi nói.
Cô thậm chí không dám nghĩ sâu về ba chữ này, sợ trong đầu sẽ xuất hiện một
số hình ảnh không thể nhìn thẳng.
Cô sợ nếu cứ thế quay lại sảnh tiệc sẽ bị hai cô gái phát hiện người trong buồng
vệ sinh vừa rồi là mình, vì vậy cô đi theo hướng ngược lại, đi vòng quanh bên
ngoài cả sảnh tiệc một vòng lớn mới quay lại.
Khi đi đến cửa sảnh tiệc, cô thấy Cố Ngộ đang mời rượu bàn cuối cùng.
Hai bên má Cố Ngộ ửng đỏ, rõ ràng là đã sắp say rồi, khi cười trông giống như
một yêu tinh vậy.
Nếu nói Đắc Kỷ không được định nghĩa là nữ, thì Cố Ngộ chính là hiện thân cụ
thể của Đắc Kỷ.
Quyến rũ đến mức không thể nói nên lời.
Khó trách những cô gái vừa rồi nói gương mặt này chỉ cần ngủ một lần cũng...
Aaaa! Sao lại nghĩ đến đó nữa!!
Kể từ khi Thang Ninh rời đi, tầm mắt của Cố Ngộ thỉnh thoảng lại tìm kiếm cô,
khi thấy cô, anh không quan tâm việc đang mời rượu dở mà lập tức đi đến bên
cạnh Thang Ninh, chân có vẻ hơi loạng choạng.
Anh tiến sát Thang Ninh, ánh mắt có chút mơ hồ, giọng nói hơi không rõ: "Em
vừa đi đâu thế?"
Thang Ninh liếc nhìn, thấy không ít cô gái đồng trang lứa với những giọng nói
vừa nghe được đang nhìn chằm chằm hai người, vì vậy cô không thể thừa nhận
mình vừa đi toilet được, nên tìm đại một lý do qua loa: "Em vừa ra ngoài trả lời
vài tin nhắn công việc."
"Ừm, anh ở đây sắp xong rồi, uống không nổi nữa." Cố Ngộ cúi trán xuống, áp
vào hõm vai Thang Ninh: "Khó chịu quá."
Tay Thang Ninh đỡ lấy thân hình gần như đứng không vững của Cố Ngộ, thấy
Lăng Lệ đang đi về phía hai người.
Tửu lượng của anh ta tạm ổn, nhưng cũng không chống đỡ nổi việc từng người
liên tục mời rượu điên cuồng.
Bây giờ anh ta giống như lúc trước hát karaoke uống say vậy, giọng rất to, nói
chuyện còn hơi líu lưỡi: "Tối nay cảm ơn các cậu đã tham dự đám cưới của tôi!
Sau này đến ngày vui của các cậu tôi nhất định sẽ đi một phong bao lì xì thật
to!"
Cố Ngộ giơ một ngón trỏ chỉ vào anh ta: "Đến đám cưới của tôi, anh phải giúp
tôi chắn rượu cho tốt đấy."
"Chuyện nhỏ." Dứt lời, Lăng Lệ nghiêm túc nhìn Thang Ninh: "Cậu ta vừa
uống khá nhiều, tối nay phiền em chăm sóc cậu ta nhé."
Thang Ninh gật đầu: "Vậy em đưa anh ấy lên trước."
"Ừm, bên này anh còn phải tiếp đón vài vị khách, sau này có cơ hội sẽ cảm ơn
hai người thật tốt." Lăng Lệ nói xong thì quay lại tiếp tục xã giao.
Thang Ninh đỡ Cố Ngộ đến thang máy, hỏi anh: "Anh ở phòng mấy?"
"2408." Cố Ngộ móc thẻ phòng trong túi quần ra đưa cho Thang Ninh.
Thực ra Cố Ngộ vẫn tạm đứng vững được, nhưng anh vẫn cố tình áp sát Thang
Ninh, cả người như dính vào cô vậy.
Vai Thang Ninh có thể cảm nhận được má anh nóng bừng, lo lắng hỏi: "Anh
uống nhiều lắm à?"
"Nhiều..." Cố Ngộ nói chuyện còn thở hổn hển: "Chóng mặt buồn nôn, khó chịu
quá."
"Lát về khách sạn tắm rồi hẵng đi ngủ nha anh."
"Không tắm nổi..." Cố Ngộ nói với giọng nũng nịu.
"Vậy..."
Thang Ninh vừa định ngập ngừng nói "em giúp anh" thì cửa thang máy đã mở
ra.
"Vậy..." Cố Ngộ đoán được cô định nói gì, nên giúp cô nói nốt phần còn lại:
"Em giúp anh nhé…”