Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 191

Hôm sau là thứ bảy, tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe rèm cửa,

chiếu vào phòng, rọi lên tấm chăn mềm mại.

Thang Ninh co mình trong chiếc chăn ấm áp, hàng mi dài phủ bóng nhẹ trên

má.

Cô hiếm khi ngủ say và sâu như vậy, hôm nay đã 10 giờ mà vẫn chưa có dấu

hiệu tỉnh giấc.

Cố Ngộ thì đã thức dậy từ sớm, nhưng anh không dám xuống giường hay cử

động, sợ làm Thang Ninh giật mình.

Trong phòng tỏa ra mùi hương hoa nhẹ nhàng, là nước hoa Thang Ninh mua,

hòa quyện với mùi hương tươi mát trên người cô.

Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng báo tin nhắn, Thang Ninh trở

mình, vùi mặt vào gối.

Chiếc chăn quá thoải mái và ấm áp khiến cô không muốn rời đi.

Cho đến khi bụng phát ra tiếng kêu khẽ, Thang Ninh mới miễn cưỡng từ từ mở

mắt và vươn vai.

Cô nửa ngồi dậy, dụi mắt, phát ra tiếng như mèo con.

Cố Ngộ thấy rất đáng yêu, nhìn cô nói: "Em yêu, dậy thôi."

Đầu Thang Ninh vẫn tựa vào gối, nhắm mắt nói: "Đợi thêm chút nữa đi."

Cố Ngộ lấy quần áo Thang Ninh thường mặc, chuẩn bị giúp cô mặc vào.

Động tác của anh rất chậm rãi và nhẹ nhàng, sợ làm cô khó chịu.

Cố Ngộ đỡ Thang Ninh ngồi dậy, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, cởi đến cúc thứ

ba thì dừng lại, nói với cô: "Em tự thay đồ nhé, anh đi làm bữa sáng đây."

Thang Ninh thay xong quần áo rồi đi rửa mặt đơn giản.

Bữa sáng hàng ngày của hai người đều khá đơn giản, Thang Ninh thích sữa

chua với yến mạch, Cố Ngộ thì bánh mì với phô mai, mỗi người thêm một ly

sữa hoặc nước cam.

Vì hôm nay dậy muộn, Cố Ngộ sợ cô không no nên chiên thêm hai quả trứng.

Mỗi thứ bảy theo yêu cầu của Cố Lê và Tống Mạn Tư, Cố Ngộ và Thang Ninh

đều phải về nhà ăn cơm.

Tống Mạn Tư lo bình thường hai người bận rộn công việc không có thời gian ăn

uống tử tế, nên mỗi thứ bảy đều chuẩn bị món ăn phong phú như đón Tết vậy.

Còn chuẩn bị thêm phần để hai người mang về, như vậy bữa ăn ngày hôm sau

của họ cũng được giải quyết.

Thang Ninh rất mong đợi thứ bảy hàng tuần, mặc dù nói một cách nghiêm túc là

đến nhà ba mẹ chồng, ít nhiều sẽ có chút gò bó, nhưng Tống Mạn Tư và Cố Lê

quá nhiệt tình và không xem cô là người ngoài, nên dần dần Thang Ninh cũng

cảm thấy giống như về nhà mẹ đẻ vậy.

Hôm nay Thang Ninh mặc một chiếc váy liền đơn giản trang nhã, không quá

trang trọng cũng không quá tùy tiện, mỗi tuần Thang Ninh đều mang theo một ít

hoa quả và đồ ngọt, lần nào Cố Lê cũng nhiệt tình đón tiếp, tiện tay nhận lấy đồ

ngọt cô mang đến rồi kéo cô vào phòng khách ăn luôn.

Mỗi lần Thang Ninh muốn vào bếp giúp đỡ, đều bị Cố Ngộ giành mất việc.

Anh nói với Thang Ninh: "Em cứ nghỉ ngơi với Cố Lê đi, anh vào phụ mẹ."

Bình thường ở nhà, hầu như Cố Ngộ cũng không cho Thang Ninh vào bếp, nói

đây là quy định của mẹ anh.

Tất nhiên Thang Ninh cũng không dám vào bếp giúp đỡ ở nhà anh, nếu không

người bị mắng chắc chắn sẽ là Cố Ngộ.

Cố Ngộ vào bếp bắt đầu rửa rau phụ Tống Mạn Tư.

Tâm trạng Tống Mạn Tư trông có vẻ rất tốt: "Con cưới vợ thật tốt, trước kia con

ở một mình, mấy tháng mới gặp con một lần, giờ tuần nào cũng được gặp một

lần, hơn nữa bây giờ Thang Ninh về nhà, cuối tuần Cố Lê cũng không ra ngoài

với bạn bè nữa, cả nhà sum họp được nhiều hơn trước."

Cố Ngộ nghe ra sự yêu mến dành cho Thang Ninh và sự hài lòng với cuộc sống

hiện tại trong lời nói của Tống Mạn Tư.

"Con thấy nếu mẹ cứ thế này, sẽ coi Thang Ninh như con gái ruột, coi con như

con rể mất..."

"Đúng là mẹ đã coi con bé như con gái ruột rồi." Tống Mạn Tư vừa nói vừa

thúc nhẹ khuỷu tay vào Cố Ngộ, nói nhỏ: "À này, có kế hoạch sinh con chưa?"

Cố Ngộ cố tình hắng giọng: "Mẹ, mới cưới mà."

"Ôi, con không hiểu đâu, sinh con phải thừa lúc còn trẻ chất lượng mới cao, mẹ

với ba con lúc 22 tuổi đã sinh con ra rồi, con xem, bây giờ con vừa đẹp trai vừa

thông minh! Giờ con đã 29 tuổi gần 30 rồi, để lâu nữa sợ chất lượng đứa trẻ

sinh ra không cao."

"Mẹ cũng sinh Cố Lê ngay lúc đó đấy thôi, vậy ý mẹ là chất lượng của Cố Lê

không cao à?" Cố Ngộ đùa.

"Láu cá!" Tống Mạn Tư đánh anh một cái: "Mẹ không quan tâm đâu, mẹ muốn

sớm bế cháu trai cháu gái, con phải cố gắng lên, con bảo Ninh Ninh đừng lo, mẹ

sẽ giúp các con trông trẻ, các con chỉ cần lo chơi thôi."

Cố Ngộ gãi gãi mũi, ậm ừ cho qua chuyện.

Lúc ăn cơm, Tống Mạn Tư, Cố Ngộ và Cố Lê lần lượt gắp thức ăn cho Thang

Ninh, cô cảm thấy bát của mình lúc nào cũng đầy ắp không bao giờ ăn hết.

Vì để không khí thoải mái hơn, Tống Mạn Tư trêu Cố Lê: "Hôm qua con về

mấy giờ, mẹ định đợi con, sau đó đợi đến tận 12 giờ mệt quá nên đi ngủ luôn."

"Con đã nói với mẹ là hôm qua con đến nhà anh hai và Thang Ninh xem phim

rồi mà." Vì thực sự không đi chơi bời, nên khi nói cô ấy còn rất nghiêm chỉnh:

"Về muộn thật, khoảng hơn 1 giờ mới về đến nhà.”

"Muộn vậy sao?" Cố Ngộ không kìm được buột miệng.

Hôm qua rời khỏi nhà Cố Ngộ mới hơn 11 giờ, về nhà kiểu gì cũng chỉ mất nửa

tiếng là đủ.

Tống Mạn Tư ngạc nhiên: "Không phải con đưa Lê Lê về hả?"

Lúc này Thang Ninh phản ứng nhanh, trực tiếp giải vây: "Đúng vậy, hôm qua

anh ấy đưa Lê Lê về rồi quay lại đã hơn 2 giờ, lúc đó con đi ngủ rồi."

May mà qua được ải này, nhưng sau đó Cố Lê luôn cúi đầu không dám nhìn Cố

Ngộ dù chỉ nửa mắt.

Lúc ăn xong định về, Cố Ngộ mượn cớ vào phòng cô ấy lấy đồ, thực ra là để tra

hỏi: "Sao hôm qua em về nhà muộn vậy? Đi đâu đấy?!"

Cố Lê phản khách vi chủ: "Chẳng phải tại anh sao! Nửa đêm không lo cho em!

Bảo em đi tìm Trần Thạc!"

"Sao vậy? Cậu ta có thể bán em được à?"

"Cũng không hẳn, nhưng 12 giờ đêm đến nhà bạn trai, chắc chắn phải quấn quýt

một chút chứ..."

"Đồ con gái hư này!" Cố Ngộ làm động tác định đánh cô ấy: "Đừng nói là em...

Với cậu ta..." Nhưng mới có một tiếng, thể lực Trần Thạc trông cũng không tệ

như vậy.

"Này, đâu có, bọn em rất trong sạch! Nhiều nhất là ôm nhau một lúc thôi." Cố

Lê chọc tay anh: "Không như các anh chị đã kết hôn, có đời sống về đêm phong

phú."

"Biết bọn anh phong phú mà hôm qua còn đến quấy rầy..." Cố Ngộ nói rồi cảm

thấy chủ đề này không ổn, vội chuyển hướng: "Trước khi cưới em phải… Nhất

định phải bảo vệ tốt mình hiểu không?"

"Đương nhiên em biết, anh yên tâm, em tinh lắm."

Cố Ngộ lại bắt đầu có cảm giác tự hào không biết từ đâu ra: "Sau này tìm

chồng, phải tìm người đáng tin cậy như anh, trước khi cưới, anh chưa bao giờ

nghĩ bậy đâu."

"Thôi đi anh, vợ anh đã nói với em rồi, trước khi cưới anh đã ám chỉ với cậu ấy,

may mà cậu ấy giữ vững được ranh giới!"

"..." Đúng là cái gì hai người cũng nói cho nhau nhỉ.

Cố Ngộ cứng họng, không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này với cô ấy nữa,

bực bội rời khỏi phòng cô ấy.

Về đến nhà, trong lúc đang thay giày Thang Ninh mới hỏi: "Lúc nãy anh vào

phòng Cố Lê nói chuyện gì với cậu ấy vậy?"

"Nói với em ấy về vấn đề tình cảm, bảo em ấy đừng dễ dàng bị Trần Thạc lừa."

"Em thấy tình cảm của họ hiện giờ khá ổn định." Thang Ninh nói: "Trần Thạc

trông cũng đáng tin cậy."

Cố Ngộ tò mò: "Ồ? Em cũng biết điều này sao?"

"Nghe Cố Lê nói, từ khi họ quen nhau đến giờ vẫn chưa hôn nhau lần nào, rất

trong sạch." Thang Ninh suy nghĩ, sửa lại thời gian một chút: "Chắc là trước

đám cưới của chúng ta, sau đó thì không biết nữa."

"Sao? Thấy người ta trong sạch? Anh không trong sạch à?" Giọng Cố Ngộ có

vẻ ghen tuông rõ ràng.

"Anh... Anh cũng trong sạch..." Thang Ninh nhận ra mình lỡ lời, vội giải thích.

"Vậy con mắt nhìn người của em không tốt lắm nhỉ." Cố Ngộ thở dài, rồi ghé

sát tai cô thì thầm: "Anh không trong sạch đâu."

Thực ra trong sạch hay không đối với Thang Ninh không phải điểm quan trọng,

quan trọng là dù anh thực sự không trong sạch, nhưng vì chiều theo cô, anh

cũng đã kìm nén bản tính của mình.

"Anh không trong sạch, em cũng thích mà." Thang Ninh ôm chặt lấy anh.

Cố Ngộ cảm thấy tối nay mình đã nắm chắc phần thắng, mọi sự chuẩn bị đã

xong, sẵn sàng bắt đầu vào tiệc chính thôi.

Dưới ánh trăng dịu dàng, ánh mắt hai người giao nhau, nghe rõ nhịp tim của

nhau trong đêm tối.

Anh nhìn Thang Ninh, ánh mắt tràn đầy tình cảm và khao khát.

Cố Ngộ nuốt nước bọt, hàng mi khẽ rung dưới ánh trăng.

Cố Ngộ từ từ tiến lại gần, với chút lo lắng khó nhận ra, anh hôn cô.

Môi Thang Ninh rất mềm mại, Cố Ngộ rất thích hôn cô, trên người cô có mùi

hương đặc biệt, tỏa ra từ hơi thở.

Cố Ngộ đặc biệt thích, nên mỗi lần hôn cô đều dễ dàng quên hết mọi thứ.

Cuối cùng hôm nay anh cũng không cần phải kìm nén, không cần phải che giấu

nữa.

Đây là lần đầu tiên họ trao nhau tất cả.

Cố Ngộ khám phá môi cô, theo nụ hôn sâu hơn, sự lo lắng và ngượng ngùng

cũng dần bị thay thế.

Hơi thở Cố Ngộ trở nên nặng nề, vội vàng cởi bỏ áo ngoài của mình, rồi bắt đầu

giúp Thang Ninh cởi quần áo.

Cố Ngộ ép Thang Ninh vào tường, khi cúc áo được cởi đến ngực, nụ hôn của

anh từ cổ lan xuống dưới.

Hơi thở phớt qua những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, Thang Ninh cảm thấy

chân hơi mềm, suýt đứng không vững.

Cố Ngộ đỡ lấy đùi cô bế lên, từ từ dò dẫm đến sofa đặt xuống.

Khi hôn đến say đắm, quần áo xộc xệch, Cố Ngộ đột nhiên nhận ra, trong nhà

không có bao cao su.

Nhưng đã kết hôn rồi, chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý có thể mang thai.

Anh phân vân mấy giây xem có nên tiếp tục hay hỏi rõ ý Thang Ninh.

Không ngờ đối phương lên tiếng trước.

"Hôm nay có lẽ là ngày rụng trứng của em." Thang Ninh nói: "Trong nhà... Có

cái đó không?"

Cố Ngộ rời môi khỏi người cô, mắt nhìn cô đầy ham muốn: "Cần tránh thai

không?"

Thang Ninh gật đầu: "Ừm, cần, em tạm thời... Chưa định mang thai."

Cố Ngộ vắt óc nghĩ xem chỗ nào còn có thể có bao cao su.

Đột nhiên nhớ ra, trước đây để phòng bất trắc, anh có để một cái trong ví.

Đúng rồi, chuyện bất trắc này đã xảy ra.

Cố Ngộ bật dậy khỏi sofa, đi ra cửa lấy ví, mở ra mới phát hiện.

Không có.

Anh chợt nhớ ra lúc trước đi xem sao băng, vô ý đánh rơi ra khỏi ví.

Bị Trần Thạc nhặt được.

Sau đó cũng quên mất Trần Thạc có trả lại cho mình không.

Tóm lại, cái bao cao su cứu mạng đó lúc này đã không có trong ví.

Cố Ngộ phân vân mấy giây, nghĩ ra cách cả hai cùng có lợi: "Em đi tắm trước

đi, lát nữa chúng ta tiếp tục."

Thang Ninh cũng cảm thấy người hơi bẩn không thoải mái, đồng ý với đề nghị

của anh.

Ngay khi Thang Ninh đóng cửa phòng tắm, Cố Ngộ như phát điên chạy ra khỏi

nhà, mang theo cơn giận dữ đến trước cửa nhà Trần Thạc bên cạnh, điên cuồng

gõ cửa mấy cái.

Chỉ vài giây sau, Trần Thạc uể oải mở cửa, thấy là Cố Ngộ liền tỏ vẻ thân quen

nói: "Có chuyện gì vậy anh bạn?"

Anh ta hoàn toàn không nhận ra, giây tiếp theo mình có thể chết trong tay đối

phương.
Bình Luận (0)
Comment