Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 193

Ngày hôm sau Thang Ninh vốn muốn ngủ nướng, nhưng vì sáng sớm có một

cuộc họp nên chưa đến 9 giờ đã dậy chuẩn bị tài liệu.

Cố Ngộ cũng nhận ra đêm qua có lẽ mình đã quá sức.

Lúc cuối cùng để cô ngủ đã gần 5 giờ sáng rồi.

Cố Ngộ hơi tự trách và xót xa, khi Thang Ninh làm việc, lúc thì anh mang trà

hoa quả cho cô, lúc thì bóp vai xoa chân cho cô.

Ăn trưa xong, Thang Ninh thực sự cảm thấy hơi buồn ngủ, định nghỉ ngơi,

nhưng nghĩ đến thứ tư tuần sau có deadline, còn một đống tài liệu chưa hoàn

thành nên cô không thể trì hoãn được.

Cô vốn định làm việc một mạch cho xong, nhưng phát hiện càng làm hiệu quả

càng thấp.

Còn không bằng bây giờ ngủ một lát, đợi tối lại tiếp tục.

Hơn nữa thông thường, đến tối khuya thanh vắng hiệu quả làm việc sẽ cao hơn

một chút.

Vào buổi chiều, lợi dụng lúc Thang Ninh nghỉ trưa, Cố Ngộ đi dọn dẹp nhà cửa.

Nói cũng lạ, hôm qua anh cũng thức trắng đêm, thậm chí là ở một mức độ nào

đó, anh là người bỏ ra nhiều sức lực hơn, tích cực hơn.

Nhưng sao lại cảm thấy mình có dùng bao nhiêu cũng không hết sức, thậm chí

còn thấy có sức lực nhiều hơn bình thường.

Cảm thấy việc này còn hiệu quả hơn cả tập thể dục thông thường, vừa có thể rèn

luyện cơ thể, vừa có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng, đây không phải là một

công đôi việc sao.

Chỉ tiếc là vợ nhà anh quá vất vả, ban ngày đã mệt lả, tối...

Cũng không thể làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô quá nhiều.

Thang Ninh chỉ ngủ trưa một tiếng, lúc tỉnh dậy cô thấy ở nhà cả ngày cũng

không thoải mái, nên quyết định ra ngoài đi siêu thị thư giãn tâm trạng.

Vì bây giờ mua sắm online quá dễ dàng, nên hầu hết đồ đạc đều mua trên mạng.

Nhưng thực phẩm tươi sống hàng ngày vẫn đi siêu thị mua.

Thang Ninh và Cố Ngộ đều là người khá có kế hoạch, trước khi đi siêu thị

thường sẽ liệt kê những thứ cần mua.

Hai người kiểm tra qua đồ dùng hàng ngày trong nhà, định mua bổ sung một lần

những thứ sắp hết.

Hai người thay một bộ đồ thể thao thoải mái, siêu thị không xa lắm, nằm trong

trung tâm thương mại gần nhà.

Đến cửa siêu thị, hai người cùng đẩy một xe mua sắm, vừa vào đã thẳng tiến

đến khu rau quả, từ xa Thang Ninh đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của dâu tây:

"Hình như lâu rồi không ăn dâu tây."

"Tại anh." Cố Ngộ vừa nói vừa bỏ dâu tây vào xe: "Tủ lạnh nhà mình phải luôn

có sẵn dâu tây mới đúng."

"Không phải không phải, cũng không đến mức đó, nếu ăn quá nhiều cũng sẽ

ngán, chủ yếu là từ khi chuyển nhà đến giờ mỗi ngày đều bận rộn mua sắm đồ

sinh hoạt, nên chưa có thời gian đến mua đồ ăn."

Cố Ngộ: "Vậy em xem còn thích gì thì mua hết đi."

Bình thường Thang Ninh thích ăn hoa quả, cũng sẽ tích trữ một ít dưa chuột,

ngô các thứ, đói thì ăn trực tiếp, vậy cũng đủ no.

Cô cũng thích uống đồ uống ngọt.

Trà đen lạnh, trà hoa nhài mật ong và các loại nước ép, đều là những thứ cô yêu

thích.

Cô còn thích trộn các loại đồ uống lại với nhau, thử mùi vị mới.

Hai người đi đến khu đồ ăn vặt, Cố Ngộ hỏi: "Sau này sẽ xem phim ở nhà

nhiều, có muốn mua ít đồ ăn vặt không?"

"Được chứ, em muốn mua!" Thang Ninh đi đến quầy lấy rất nhiều đồ ăn vặt.

Cố Ngộ cười nói: "Sao cảm giác đây đều là những thứ trẻ con thích ăn vậy?"

"Chứ sao nữa? Người lớn nên ăn đồ ăn vặt gì?"

"Anh không thích ăn vặt lắm, còn Cố Lê thì thích ăn mấy thứ như chân gà cay,

cổ vịt, mấy thứ có xương." Cố Ngộ nhớ đến đây, đột nhiên cảm thấy sao những

thứ em gái anh thích ăn giống như chó dữ vậy.

So ra, những thứ vợ anh thích ăn đáng yêu, bình thường hơn nhiều.

"Em thấy mấy thứ đó ăn hơi phiền phức, khoai tây chiên vẫn tiện hơn, không

cần nhả xương." Thang Ninh vừa nói vừa nhìn thấy khu vực sôcôla bên cạnh:

"À, em muốn mua cả sôcôla nữa! Lúc nào làm việc mệt mỏi thì sẽ ăn nó để

sung năng lượng!"

Trước đây Cố Ngộ không thích đi siêu thị lắm, hầu hết thời gian anh chỉ đi như

một người khuân vác và máy rút tiền.

Trước đây khi đi siêu thị với Cố Lê, mỗi lần thấy cô ấy lấy đủ thứ đồ nhét đầy

xe, trong lòng chỉ thấy phiền não vì lát nữa phải một mình mang về nhà.

Nhưng khi anh thấy Thang Ninh nhét đầy xe thế này, anh lại có cảm giác thỏa

mãn khó nói.

Có một xung động muốn mua cho cô tất cả những thứ cô thích trên thế giới này.

Đi qua khu đồ ăn vặt, Cố Ngộ hỏi: "Tối nay em còn nhiều việc không?"

"Còn một chút, nhưng em nghĩ nếu tập trung thì chắc hai ba tiếng là xong."

Thang Ninh nói: "Bởi vì sáng nay em đã tìm kiếm một số tài liệu, giờ tài liệu

tìm gần đủ rồi, tiếp theo chỉ cần tổng hợp lại thôi."

"Ừm, vậy tốt rồi, tối qua..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Ngủ cũng hơi muộn thật."

Mặc dù đến giờ nội dung cuộc trò chuyện vẫn còn khá bình thường, nhưng có lẽ

vì cảm thấy có lỗi, nên Thang Ninh liền nhìn xung quanh, sợ người khác nghe

thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Thang Ninh lập tức chuyển chủ đề, nhìn thấy quầy bán sữa tắm bên cạnh liền đi

qua nói: "Đúng lúc cần tích trữ chút sữa tắm, mua mùi gì nhỉ."

Cố Ngộ thấy dáng vẻ cố tình trốn tránh của cô rất đáng yêu, nổi hứng trêu chọc,

cô càng trốn, anh càng đuổi theo.

"Ừm, nói đến sữa tắm, anh thấy sau này tắm chung cũng khá tốt." Cố Ngộ vừa

nói vừa bỏ nhãn hiệu sữa tắm thường dùng ở nhà vào xe đẩy: "Tiết kiệm thời

gian tiết kiệm nước."

Thang Ninh hận không thể lập tức lấy tay bịt miệng anh: "Này, đây là nơi công

cộng, anh nói gì thế?!"

"Anh đang rất nghiêm túc nói về vấn đề tiết kiệm tài nguyên nước mà." Cố Ngộ

nghiêm túc: "Hay là em suy nghĩ quá đen tối?"

Cách pua này của Cố Ngộ khiến Thang Ninh không biết phải làm sao.

Lẽ nào thực sự là cô nghĩ nhiều quá? Dù sao cũng đều là người trưởng thành,

hơn nữa họ còn là vợ chồng, nói chuyện này có vẻ cũng không có gì "Phản

cảm"?

Thang Ninh thấy Cố Ngộ là đã sợ, vội kéo anh đến chỗ không có người, khẽ

cảnh cáo: "Đang ở ngoài đấy, anh bớt thảo luận về mấy chủ đề này được

không."

"Vậy ý là, sau này ở nhà thì có thể thảo luận thoải mái?"

Thang Ninh không biết mình đã rơi vào bẫy của anh bao nhiêu lần, cô trả lời:

"Ở nhà... Dù sao cũng chỉ có hai đứa mình, thảo luận vấn đề này cũng không

sao."

"Ừm, vậy được, tối nay lại thảo luận với em."

Thang Ninh cảm thấy hôm nay Cố Ngộ hơi bất thường.

Hoặc là do tối qua đã được "Ăn thịt", nên hôm nay trên mặt anh liền viết bốn

chữ "Đắc ý vui mừng" to đùng.

Cũng không biết nếu tiếp tục như thế thì sẽ nghe anh nói ra những gì nữa,

Thang Ninh quyết định tạm thời hành động riêng.

Cô nói mình cần đi lấy mấy bịch băng vệ sinh, bảo anh tự đi dạo ở khu đồ dùng

nam.

Bổ sung hàng xong, Thang Ninh đi về phía khu đồ dùng nam, đi qua một quầy

ở giữa thì phát hiện có hai nam sinh đại học đang làm hoạt động khuyến mãi.

Thang Ninh đứng trong đám đông nhìn họ một cái, nhưng lập tức đã bị hai

người nắm bắt được đặc điểm “Trông có vẻ dễ nói chuyện".

Hai nam sinh đại học lập tức rất nhiệt tình đi đến bên cạnh Thang Ninh: "Chào

chị, chúng em đang có hoạt động ở đây, chỉ cần quét mã theo dõi là có thể nhận

một món quà nhỏ miễn phí."

Thang Ninh sợ trong này có mánh khóe, phản ứng đầu tiên là từ chối ngay:

"Không cần đâu không cần đâu, tôi chỉ xem qua thôi."

Hai nam sinh đại học rất tinh ý, biết Thang Ninh là người mềm lòng, lập tức bắt

đầu bán thảm: "Là thế này, sếp nói bắt buộc phải có 500 người quét mã thành

công mỗi ngày tụi em mới được về, nhưng những người khác thực sự không

muốn quét lắm, chị ơi chị giúp chúng em đi."

Bị bán thảm như vậy, chắc chắn Thang Ninh không thể ngồi yên.

Sau khi xác nhận lại nhiều lần chỉ cần quét một mã là được, Thang Ninh liền

giúp họ việc này.

Cố Ngộ bên cạnh thấy mới rời vợ có mấy phút đã bị hai nam sinh đại học vây

quanh.

Còn xin WeChat nữa?!

Đàn ông bây giờ đều khao khát như vậy sao?

Cố Ngộ bỏ đồ trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cổ tay Thang

Ninh gọi cô: "Vợ à."

Hai nam sinh đại học đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ một cái, rồi cảm thán:

"Ồ, chị đã kết hôn rồi à, nhìn không ra đấy, em tưởng chị cũng là sinh viên

chứ."

Thang Ninh được khen nên ngượng ngùng: "Không có không có, tôi tốt nghiệp

rồi, đi làm rồi."

"Ồ, vậy chị trông trẻ thật đấy." Một nam sinh đại học nói.

"Đúng đúng, mà còn rất xinh nữa, đẹp người đẹp nết!" Người kia phụ họa theo.

Những lời khen chân thành của hai người dành cho Thang Ninh, nghe trong tai

Cố Ngộ thật không dễ chịu chút nào.

Giống như đang muốn cướp vợ anh ngay trước mặt anh vậy.

Cố Ngộ lập tức bị kích thích lòng chiếm hữu và tính ganh đua: "Cảm ơn lời

khen của các cậu dành cho vợ tôi."

"Vâng, vậy tụi em chúc anh chị trăm năm hạnh phúc."

"Cảm ơn."

Cố Ngộ kéo Thang Ninh đi mấy bước, quay đầu nhìn thấy bên cạnh là quầy bán

bao cao su.

Hôm nay là ngày 20/5, bao cao su đang được đặt ở vị trí rất nổi bật với quảng

cáo giảm giá.

Cũng không biết tại sao mà anh lại chợt quay đầu nhìn hai nam sinh đại học kia

một cái.

Phát hiện họ vẫn còn nhìn mình và Thang Ninh.

Giây tiếp theo, Cố Ngộ cũng không suy nghĩ nhiều, chộp lấy rất nhiều hộp

vuông ngay trước mặt họ rồi bỏ đi.

Mua đồ ở siêu thị xong rồi về nhà.

Vì đồ quá nhiều nên Cố Ngộ cần chia ra mang mấy lần lên lầu.

Sau khi vận chuyển đợt đồ đầu tiên về nhà, anh một mình xuống tầng hầm đỗ

xe, mang số đồ còn lại lên.

Lúc đang đợi thang máy, anh bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Anh bạn, trùng hợp nhỉ."

Cố Ngộ nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Thạc.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da, đeo một cặp kính đen, khi thấy Cố Ngộ liền

tháo kính ra.

Cũng may, nếu hôm nay anh ta vẫn "What"s up Bro" chắc Cố Ngộ sẽ trực tiếp

ném túi đồ vào mặt anh ta.

Cố Ngộ khẽ gật đầu chào hỏi anh ta.

Hai người cùng vào thang máy, vì tầng cao nên có vài chục giây im lặng.

Lúc này không tìm chút chủ đề gì cũng hơi ngượng.

Trần Thạc thấy trong tay anh có nhiều túi lớn túi nhỏ, lập tức thông minh tìm

được một chủ đề thích hợp: "Vừa đi siêu thị mua đồ à?"

Mặc dù rất hiển nhiên, nhưng Cố Ngộ cũng biết giống như hỏi "Ăn cơm chưa",

chỉ là cách nói để tránh ngượng thôi.

Cố Ngộ gật đầu, vẫn trả lời nhẹ nhàng: "Ừm, mua một số đồ tích trữ cho nhà."

"Cái này không mua online được à?"

"Không thể mua online mãi được, với lại cũng có một số thứ mua online sợ sẽ

không tốt."

Trần Thạc nghiêng đầu nhìn: "Mua gì vậy?"

Anh ta nhìn ở đỉnh túi trong tay anh thì thấy những hộp vuông màu bạc nổi bật

một cách bất thường.

Trong số ít những lần tiếp xúc với Cố Ngộ, Trần Thạc đã gặp cái này ba lần rồi.

Do tần suất quá thường xuyên, anh ta thực sự không thể không nghi ngờ...

Đây có phải là trạng thái bình thường của Cố Ngộ không.

Thật sự là, mang vẻ ngoài đó.

Thực ra là cái đó.

Không ngờ được, người này trông thì văn nhã.

Nhưng thật ra lại hoang dã như vậy.

Số lượng này, trừ khi một ngày bảy lần, nếu không thì chắc chắn dùng một năm

cũng không hết.

"Cậu… Cũng kỹ tính đấy." Trần Thạc cảm thấy khi nói chuyện miệng mình

cứng đờ: "Sao vậy, lo trên mạng bị đâm kim à?"

Cố Ngộ không hiểu anh ta đang nói gì, định hỏi thì thang máy đã đến.

Hai người ra khỏi thang máy, đi về hai hướng trái phải.

Cố Ngộ về nhà đặt túi ở cửa ra vào, thấy Thang Ninh đang vọc máy pha cà phê.

Vì Cố Ngộ thích uống cà phê nên quà cưới của Trần Trác là một máy pha cà

phê.

Cố Ngộ đi qua giúp đỡ: "Sao vậy? Muốn uống cà phê à?"

Thang Ninh ngáp một cái: "Ừm, bình thường em ít khi uống cà phê, nhưng hôm

nay muốn thử một ly xem sao."

"Được thôi, anh dạy em."

Cố Ngộ nhanh chóng tạo ra một bông hoa trên bề mặt cà phê.

Thang Ninh nếm một ngụm, thốt lên: "Oa, thật sự rất ngon, không thua gì bên

ngoài luôn."

"Ừm, tay nghề pha cà phê của anh cũng được đấy." Cố Ngộ nói.

"Kỹ thuật thực sự rất tốt!" Thang Ninh không khỏi giơ ngón cái lên.

Nhớ lại lúc nãy ở siêu thị, Thang Ninh nói về nhà có thể thảo luận những chủ đề

"Không thể nói ra" đó.

Cố Ngộ đột nhiên áp sát, ôm lấy eo cô từ phía sau, ẩn ý thúc một cái: "Kỹ thuật

gì tốt?"

Thang Ninh vẫn đang đắm chìm trong chuyện kỹ thuật pha cà phê tốt.

Hoàn toàn không nghĩ đến chỗ khác.

"Uống cà phê của anh, chắc chắn sẽ tỉnh táo..." Cố Ngộ kéo dài giọng, nửa đùa

nửa thật nói: "Tối nay không cho em ngủ đâu.”
Bình Luận (0)
Comment