Cuối cùng cũng sắp xếp được một ngày mọi người đều rảnh, hẹn nhau tụ tập.
Kể từ khi kết hôn, Cố Ngộ vẫn chưa mời bạn bè đến nhà mới chơi.
Chủ yếu là việc tất cả mọi người sắp xếp thời gian để dành ra một ngày rảnh
khó hơn tưởng tượng rất nhiều.
Trước đây nhà Cố Ngộ là căn hộ áp mái, tuy không nhỏ nhưng chỉ thích hợp
sống một mình, kiểu trong nhà chỉ có vài cái ghế và vài bộ bát đũa.
Giờ chuyển nhà mới, phòng khách đủ rộng, có thể tổ chức tiệc tại gia.
Hôm nay hẹn Trần Trác, Doãn Sam, Lăng Lệ, Diệp Văn Tĩnh, Tiền Tư Châu,
Trang Mặc An, Trần Thạc và Cố Lê.
Cộng thêm Cố Ngộ và Thang Ninh là mười người.
Ban đầu họ định chơi mạt chược, nhưng mười người mà chia hai bàn thì thừa
hai người, nên vì muốn chơi đủ hết nên mọi người quyết định tìm trò chơi mới.
Trần Trác nảy ra ý tưởng, tìm được một trò chơi phù hợp cho mười người: "Ê,
bọn mình chơi Ma Sói đi."
Hầu hết mọi người đều đồng ý, nhưng có vài người chưa chơi bao giờ, họ được
kéo sang một bên để giải thích luật chơi gấp.
Thang Ninh chưa từng chơi trò này nhưng trước đây có một khoảng thời gian cô
xem video cao thủ chơi, nên cô vẫn rành luật chơi.
Vợ của Lăng Lệ là Diệp Văn Tĩnh không biết chơi, lại đang mang bầu to nên
không tiện chơi vì mệt, nên cô ấy đảm nhận chức quản trò.
Những người còn lại vừa hay chia thành ba dân thường, ba sói và ba chức năng
(Tiên tri, Phù thủy, Bảo vệ).
Trần Trác đã từng rất thích chơi trò này, thời đại học vẫn thường rủ mấy phòng
ký túc khác chơi, có khi chơi hăng còn thức cả đêm.
Sau khi mọi người ngồi vào vị trí theo thứ tự bốc thăm, Trần Trác chỉ vào vị trí
của Cố Ngộ rồi nói với mọi người: "Nhắc nhở thân thiện nà, người chơi số bốn
là cao thủ đấy, đừng để cậu ta đánh lừa. Cậu ta khéo ăn khéo nói, chắc chắn sẽ
quay tất cả chúng ta như chong chóng, nhất định đừng bị lời nói của cậu ta lừa.
Nếu cậu ta là sói sẽ rất mê hoặc, nếu cậu ta là người tốt thì bỏ phiếu theo cậu ta
là được."
Cố Ngộ biện hộ: "Tôi chỉ phân tích logic thôi mà, đừng nói như tôi là yêu tinh
mê hoặc lòng người vậy."
"Cũng gần gần như vậy đó, mấy lần chơi với cậu, tôi cứ cảm thấy như bị cậu
đùa giỡn ấy."
Doãn Sam hùa theo: "Đúng đúng, tôi đồng ý hai tay hai chân, Cố Ngộ chắc
chắn là cao thủ trò này, mỗi lần nghe cậu ta phân tích là tôi toàn bỏ phiếu theo."
"Được rồi được rồi, đừng khen nữa." Cố Ngộ nói: "Lát nữa tôi mà không tìm ra
ai là sói thì mất mặt lắm."
Mọi người thử chơi một hai ván để làm quen luật chơi rồi mới chính thức bắt
đầu.
Để có hiệu ứng chơi tốt hơn, họ còn kéo cả rèm cửa lại.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối khiến người ta cảm thấy có không khí hơn.
Diệp Văn Tĩnh cũng thử dùng giọng rất nhập vai, nói: "Trời tối rồi... Mọi người
đi ngủ đi."
Sau khi chắc chắn mọi người đã nhắm mắt, Diệp Văn Tĩnh lại từ từ cất tiếng:
"Bảo vệ mở mắt ra, bảo vệ muốn bảo vệ ai?"
"Bảo vệ nhắm mắt lại."
"Sói mở mắt, các sói xác nhận thân phận của nhau đi ạ."
Thang Ninh, Doãn Sam và Trần Thạc là sói.
Mà tình cờ ba người là sói đều không thân nhau lắm nên họ hơi lúng túng chào
hỏi nhau.
Sau khi sói xác nhận với quản trò xong, Diệp Văn Tĩnh lại lên tiếng: "Đêm nay
sói muốn giết ai?"
Vì không quen, mấy người cũng ngại không dám chỉ tay.
Thông thường Ma Sói thường giết người quen và người nói nhiều nhất trước
nên Doãn Sam chỉ vào Trần Trác, Thang Ninh tỏ ý tán thành nhưng bị Trần
Thạc ngăn lại.
Anh ta lắc đầu, rồi chỉ vào Trang Mặc An - người có sự hiện diện ít nhất ở đây,
còn tiện tay ra hiệu lát nữa anh ta sẽ giả làm Tiên tri.
Tuy không biết tại sao nhưng hai người kia vẫn tỏ ý tán thành.
Sau khi sói quyết định xong, Diệp Văn Tĩnh tiếp tục: "Sói nhắm mắt, Tiên tri
mở mắt, Tiên Tri muốn kiểm tra ai?"
Cố Ngộ mở mắt, không chút do dự chỉ về phía Thang Ninh.
Diệp Văn Tĩnh lắc đầu với anh, thể hiện Thang Ninh không phải người tốt.
Cố Ngộ gật đầu tỏ ý đã biết, rồi nhắm mắt lại.
Diệp Văn Tĩnh tiếp tục: "Phù thủy mở mắt, người này đã bị sói giết, bạn có
muốn dùng thuốc giải không? Bạn có muốn dùng thuốc độc không? Rồi, Phù
thủy nhắm mắt lại."
"Trời sáng rồi."
Tất cả mọi người từ từ mở mắt.
Dù là người tốt hay xấu đều bày ra vẻ mặt nhắm mắt lâu không quen ánh sáng.
Cố Ngộ lặng lẽ nhìn Thang Ninh, trong ánh mắt chỉ có sự dịu dàng.
Thang Ninh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ coi như hai người đang trao đổi
ánh mắt tình tứ trước mặt mọi người.
"Đêm qua Trang Mặc An đã bị giết, mời phát biểu di ngôn."
Trang Mặc An không biết chơi lắm nên không nói gì đã kết thúc.
Vì người bị giết là một nhân vật khá ngoại vi, nên mọi người đều cảm thấy rất
lạ.
Vòng đầu tiên là tranh chức cảnh sát trưởng.
Lần lượt giơ tay là Trần Trác, Doãn Sam, Cố Ngộ và Trần Thạc.
Trần Trác phát biểu trước: "Tôi là người tốt, là dân thường, không có thông tin
gì, nhưng tôi chơi khá giỏi, mọi người cứ bỏ phiếu cho tôi thì chắc chắn không
sai đâu."
Sau Trần Trác là Doãn Sam: "Như mọi người thấy, so với người chơi trước tôi
đáng tin cậy hơn một chút, nhưng tôi cũng không có vai trò gì, hiện tại còn hai
người chưa phát biểu, tôi hy vọng Tiên tri đã giơ tay, chỉ cho chúng ta một con
đường sáng."
Sau Doãn Sam là Cố Ngộ.
Anh mở lời rất thẳng thắn: "Tôi là Tiên tri, đêm qua tôi đã kiểm tra Thang
Ninh."
Nghe đến đây Thang Ninh hít một hơi lạnh.
Đang phân vân có nên tự bộc lộ không, nào ngờ câu tiếp theo của Cố Ngộ khiến
cô shock: "Là người tốt, danh dự của tôi."
Thang Ninh và mấy con sói khác đều sửng sốt.
Tuy cũng có chiêu thường dân giả làm chức năng nhưng vì trong đó có đồng đội
sói là Trần Thạc nên nếu Cố Ngộ không phải Tiên tri thì sẽ không có Tiên tri,
rất bất hợp lý.
Nhưng dù sao, đối với phe sói, đây là một khởi đầu hoàn hảo.
Người phát biểu cuối cùng là Trần Thạc, ban đầu anh ta đã nghĩ cách giả làm
Tiên tri rồi, nhưng thấy hiện tại trong số người tranh vị trí cảnh sát trưởng có Cố
Ngộ giả Tiên tri ra thì không có ai là Tiên tri.
Cho dù thật sự có Tiên tri mà Tiên tri không lên tiếng phát biểu thì lát nữa phe
sói sẽ dễ dẫn dắt hơn, nên Trần Thạc không giả làm Tiên tri nữa.
Chỉ nói mình chơi nhiều nên muốn làm cảnh sát trưởng.
Vì chỉ có một người là Tiên tri nên mọi người đều bỏ phiếu cho Cố Ngộ làm
cảnh sát trưởng.
Trần Trác phát biểu đầu tiên: "Tôi thấy đêm qua người chết là Trang Mặc An,
bình thường cô ấy ít nói, cũng không có thù oán gì, tôi nghĩ người duy nhất có
thể giết cô ấy là Tiền Tư Châu, có lẽ là giết người tình, gần đây hai người cãi
nhau phải không, nên cậu âm thầm trút giận. Và, trong số những người tranh
chức cảnh sát trưởng nhất định có một con sói, theo vị trí thì tôi đoán là Trần
Thạc, cậu ta giống Cố Ngộ, đàn ông đẹp trai đều biết nói ngọt, chắc chắn là một
con sói. Vậy là tôi đã tìm ra hai con sói rồi, ngoài hai người này còn một con
nữa, thế là tìm hết rồi."
Sau Trần Trác là Doãn Sam: "Trước tiên tôi là người tốt, không có vai trò gì,
nếu không có ai là Tiên tri thì chắc chắn Cố Ngộ là Tiên tri, vậy tôi sẽ theo cậu
ta và danh dự Thang Ninh của cậu ta, tôi khá đồng ý với điểm thứ hai mà Trần
Trác nói, tôi nghĩ trong số những người tranh chức cảnh sát trưởng chắc chắn có
sói, tôi cũng hơi nghi ngờ Trần Thạc, tuy không quen nhưng tôi cũng tin vào lý
thuyết đàn ông đẹp trai thường biết nói ngọt này, có điều về việc ai giết Trang
Mặc An thì tôi không nghi ngờ Tiền Tư Châu, tôi lại thấy trong hai cô gái vẫn
có nghi vấn, có thể sói sẽ tư duy ngược, nghĩ giết một người mọi người không
quá quen sẽ khiến mọi người nghĩ sói là một trong số những người tương đối
quen với cô ấy."
Sau Doãn Sam là Lăng Lệ: "Đệt, tôi tưởng vòng đầu tôi và Trần Trác sẽ phải đi
một người, không ngờ lại là cô ấy. Ừ thì tôi là người tốt, tạm thời chưa có nhiều
thông tin, dù sao tôi cũng không quá quen với mấy người ở đây, nhưng tôi tin
Cố Ngộ, tôi quyết định đi theo cậu ta."
Sau Lăng Lệ là Tiền Tư Châu, anh ấy có vẻ nóng lòng nói với Trần Trác:
"Trước tiên tôi phản bác người chơi số một, Trang Mặc An là người mà tôi quen
nhất trong số tất cả những người ở đây, nếu cô ấy bị giết đầu tiên thì tôi là nghi
phạm hàng đầu, về tình về lý thì tôi không thể giết cô ấy. Hơn nữa, từ hai ván
chơi thử vừa nãy có thể thấy Trang Mặc An không biết chơi, người giết cô ấy
đáng lẽ nên là người biết chơi, vì họ sẽ cố tình để lại người giỏi chơi trên sân,
như vậy mới thú vị hơn, cho nên tôi nghĩ nam có xác suất cao hơn."
Sau Tiền Tư Châu là Cố Lê, Cố Lê hắng giọng: "Ừm ừm, mọi người chú ý một
chút, tôi là người có chức năng, đừng nghi ngờ tôi, nghi ngờ tôi thì tôi sẽ không
khách sáo đâu, hết!"
Sau Cố Lê là Thang Ninh, cô liếc nhìn ra sau, chỉ còn Cố Ngộ và Trần Thạc
chưa phát biểu, cô hơi nhíu mày nói: "Vậy giờ có thể chắc chắn Cố Ngộ là Tiên
tri, vậy chắc chắn tôi cũng là người tốt, nên bây giờ tôi có vị thế rất cao. Theo
tôi thấy, hiện giờ chỉ có một người nhận mình giữ lá chức năng, cơ bản đã ổn
định rồi, tôi nghĩ đêm nay Bảo vệ nên bảo vệ Cố Ngộ, để anh ấy kiểm tra thêm
một vòng nữa, như vậy sẽ rõ ràng hơn, còn về bỏ phiếu tôi sẽ theo Cố Ngộ."
Sau Thang Ninh, đến lượt Cố Ngộ.
Thực ra trong lòng anh đã khá rõ, anh nói: "Vòng này tạm bỏ phiếu cho Trần
Thạc, cậu ta chắc chắn là sói, phát biểu sau tôi, tôi đoán ban đầu cậu ta định nói
mình là Tiên tri, nhưng..." Cố Ngộ nói đến đây thì kéo dài giọng đầy ẩn ý: "Có
lẽ đột nhiên quyết định không làm nữa, trong số những người tranh chức cảnh
sát trưởng chắc chắn có một con sói. Tôi đoán khả năng cao là Doãn Sam, vì
nếu Trần Trác là sói thì sẽ không nói nhiều thế, hai con sói đã lộ diện, còn con
cuối cùng..." Cố Ngộ nói rồi liếc nhìn Thang Ninh: "Con sói cuối cùng tôi nghe
theo danh dự của tôi, em ấy nói ai thì là người đó."
Cuối cùng đến lượt Trần Thạc: "Trước tiên, tôi phản bác Tiên tri, tuy cậu ta là
Tiên tri nhưng mọi người nghĩ xem, nếu tôi là sói thì sao tôi không giả làm Tiên
tri, người từng chơi với tôi đều hiểu, nếu tôi là sói thì chắc chắn tôi sẽ giả làm
Tiên tri, không thể dựa vào thứ tự của tôi để phán đoán vai trò của tôi. Tôi cần
phải phân tích lại hồi nãy, tôi nghĩ trong số những người tranh chức cảnh sát
trưởng chắc chắn có sói, vòng sau Tiên tri có thể kiểm tra hai người này, hoặc
một sói hoặc cả hai đều là sói, nếu người bị kiểm tra là sói thì bỏ phiếu treo cổ
người đó, nếu là người tốt thì bỏ phiếu người còn lại."
Sau khi kết thúc một vòng phát biểu, cuối cùng mọi người chọn bỏ phiếu.
Thật ra mới vòng đầu nên mọi người không có nhiều thông tin, nhưng do hầu
hết mọi người đều sẵn sàng bỏ phiếu theo Cố Ngộ.
Nên đa số người vẫn bỏ phiếu cho Trần Thạc.
Trần Thạc bị treo cổ.
Tiếp theo vào vòng hai.
Diệp Văn Tĩnh: "Trời tối rồi, mọi người đi ngủ đi... Bảo vệ mở mắt, Bảo vệ
muốn bảo vệ ai?"
Lăng Lệ mở mắt, chỉ vào Cố Ngộ.
"Bảo vệ nhắm mắt lại, Sói mở mắt ra."
Thang Ninh và Doãn Sam mở mắt, nhìn nhau.
Thực ra tình hình trên sân bây giờ rất phức tạp, một con sói thật đã chết vì
không có ai khác giữ vai Tiên tri, Thang Ninh là sói, lại là người có vị thế cao
nhất trên sân, là danh dự.
Doãn Sam không chắc chắn chỉ vào Cố Lê - người duy nhất nhận mình giữ lá
chức năng, Thang Ninh lập tức lắc đầu, chỉ vào mình.
Doãn Sam không hiểu.
Thang Ninh nghĩ, Cố Lê dám nói như vậy chứng tỏ khả năng cao là Phù thủy,
và đêm đầu cô ấy chưa dùng thuốc giải và thuốc độc.
Đêm nay Bảo vệ sẽ bảo vệ Cố Ngộ, nên giết Cố Ngộ là vô nghĩa.
Nhưng giết mình sẽ giúp thân phận của mình thật hơn, nếu Cố Lê cứu mình thì
sẽ lãng phí một lọ thuốc giải.
Giờ chỉ có thể đánh cược, cược xem Cố Lê có cứu mình không.
Thang Ninh dùng vài cử chỉ tay để Doãn Sam hiểu, cuối cùng hai người quyết
định giết Thang Ninh.
Trước khi nhắm mắt, Thang Ninh thấy Trần Thạc đã chết lén giơ ngón cái với
cô.
Có lẽ ý tưởng của hai người là giống nhau.
Sau khi sói giết người xong, đến lượt Tiên tri kiểm tra.
Cố Ngộ mở mắt, kiểm tra Doãn Sam mà anh vừa nghi ngờ.
Quả nhiên là sói.
Từ đây Cố Ngộ đã tìm ra tất cả sói.
Khi anh kiểm tra Doãn Sam, thấy Trần Thạc đang mở mắt.
Đối phương tỏ vẻ không hiểu.
Ban đầu Trần Thạc còn tưởng Cố Ngộ không phải Tiên tri thật, có lẽ có người
khác đang âm thầm quan sát để các ván sau mới lộ ra.
Khi biết Cố Ngộ thực sự là Tiên tri, anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng
hiểu ra cách chơi của cái người này.
Hóa ra là không từ thủ đoạn nào để vợ thắng.
Thật là hèn hạ, hèn hạ.
Nhưng dù sao anh cũng đang giúp mình, cũng coi như nửa đồng đội sói.
Sau Tiên tri là đến Phù thủy.
Quả nhiên Cố Lê không giấu được chuyện gì đã mở mắt.
Thấy Thang Ninh bị giết, chưa đợi quản trò hỏi có muốn dùng thuốc giải không,
cô ấy đã vội vàng gật đầu.
Trần Thạc thấy cảnh này thực sự rất muốn cười, nhưng sợ mình phát ra tiếng sẽ
khiến người khác nghi ngờ nên phải dùng tay kéo khóe miệng xuống.
Trời sáng một lần nữa, Diệp Văn Tĩnh nói đêm qua không có chuyện gì xảy ra.
Chưa đến lượt phát biểu, Cố Lê đã không nhịn được liên tục nháy mắt với
Thang Ninh.
Thang Ninh nhân lúc mọi người không để ý cũng đưa mắt với Doãn Sam, cho
thấy mình không đánh cược sai.
Lúc này đối với phe sói, tình hình đã khá rõ ràng.
Nếu Cố Lê là Phù thủy, vậy cô ấy còn một lọ thuốc độc, như vậy chỉ cần lừa cô
ấy đầu độc đồng đội là được.
Phát biểu vẫn bắt đầu từ Trần Trác: "Tôi đã nói trong số những người tranh
chức cảnh sát trưởng có sói mà, không biết đêm qua Tiên tri kiểm tra ai, dù sao
nếu kiểm tra tôi thì tôi là danh dự của cậu ta, nếu kiểm tra Doãn Sam là sói thì
bỏ phiếu treo cổ, không phải sói thì Trần Thạc đã bị loại rồi, sau đó tìm hai con
sói còn lại trong những người không tranh chức cảnh sát trưởng là được."
Sau Trần Trác là Doãn Sam: "Đúng, ván này cứ theo Tiên tri, xem Tiên tri kiểm
tra ai, hôm qua không ai chết có nghĩa là có hai trường hợp, một là Bảo vệ đã
bảo vệ đúng người, hai là Phù thủy đã cứu đúng người, nếu Phù thủy đã dùng
thuốc giải thì có thể chia sẻ thông tin."
Lăng Lệ: "Không có gì để nói, bỏ phiếu theo cảnh sát trưởng thôi, tôi là người
tốt nhé."
Tiền Tư Châu: "Tôi đoán rất có thể danh dự của Tiên tri là Thang Ninh đã vị
giết, vì sói biết đêm nay Bảo vệ sẽ bảo vệ Tiên tri, nên để không lãng phí lượt
giết, chắc chắn sẽ giết Thang Ninh - người có vị thế cao nhất trên sân hiện tại,
vậy vòng sau tôi nghĩ có lẽ Tiên tri sẽ không chịu nổi nữa, để xem người đó
kiểm tra ai đêm qua, hy vọng kiểm tra người tranh chức cảnh sát trưởng, như
vậy ít nhất có thể loại trừ được một người."
Cố Lê: "Tôi tôi tôi là Phù thủy, người bị giết đêm qua là vợ tôi, Thang Ninh!
May mà tôi đã cứu cậu ấy!!! Tối nay tôi còn một lọ thuốc độc, tôi nghĩ có lẽ tôi
không sống được bao lâu nữa đâu, hay là tôi đầu độc một trong hai người tranh
chức cảnh sát trưởng nhé, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!!!"