Cố Ngộ thực sự bất lực, chỉ có thể trêu Trần Thạc bên cạnh: "Quản vợ cậu đi, có
thể đừng gọi vợ tôi là vợ không."
Trần Thạc đột nhiên bị gọi tên: "...Quản không nổi, trong nhà tôi em ấy làm
chủ, em ấy là lớn nhất."
Cố Lê đắc ý hất cằm về phía Cố Ngộ.
Sau khi rửa rau thái rau xong, Trần Thạc lấy nồi lẩu hai ngăn ra, bốn người ngồi
quanh bàn ăn.
Nhà vừa hay có ít rượu hoa quả có ga, họ mở một chai ra uống.
Cố Lê nâng ly: "Ngày tổng vệ sinh hàng tháng hoàn thành suôn sẻ... Nhưng mệt
quá, sau này vẫn nên thuê giúp việc đi."
Thang Ninh lại thấy dọn dẹp xong cảm giác rất thích ý, có cảm giác nhà cửa
như được tân trang lại, tâm trạng cũng theo đó mà sảng khoái hơn: "Không sao,
tớ rất thích dọn dẹp, sau này để một mình tớ làm, cậu nghỉ ngơi là được."
"Sao được chứ, có dọn dẹp cũng để hai người đàn ông dọn, bọn họ khỏe hơn,
con gái bọn mình yếu ớt lắm..." Nói rồi Cố Lê huých khuỷu tay Trần Thạc: "Em
muốn ăn dạ dày, nhúng cho em một miếng đi chồng ơi."
Trần Thạc vừa nói vừa gắp một miếng dạ dày to bỏ vào nồi cay, nhúng chuẩn
"bảy lên tám xuống" vài lần, chấm chút nước chấm, một tay dùng đũa gắp dạ
dày, tay kia đặt bên dưới sợ nhỏ nước xuống làm bẩn áo Cố Lê rồi đút cho cô ấy
ăn.
Cố Ngộ chê trách: "Em không có tay hay gì? Không tự ăn được à?”
"Em có tay, nhưng chồng em nhúng ngon hơn." Cố Lê vừa ăn vừa phát ra âm
thanh "nhóp nhép" rất phô trương.
Cố Ngộ "chậc" một tiếng: "Ăn cơm đừng phát ra âm thanh kiểu đó, không lịch
sự."
"Không sao..." Trần Thạc bên cạnh tiếp lửa: "Tôi thích nghe âm thanh đó,
chứng tỏ ngon."
Cố Ngộ bị hai người này làm mất nửa khẩu vị, ngẩn người ăn uống nhìn sang
Thang Ninh đang yên lặng ăn mì sợi konjac bên cạnh hỏi: "Em yêu, em muốn
ăn gì không?"
Thang Ninh ăn mì sợi konjac nhìn Cố Ngộ: "Em đang ăn mà."
Cố Ngộ hắng giọng: "Anh nhúng giúp em nhé?"
"Không cần đâu, em tự làm được." Thang Ninh nói rồi tiếp tục cúi đầu lặng lẽ
ăn một mình.
Cố Lê thấy vẻ mặt thất bại của Cố Ngộ, càng thêm phóng túng, lắc lắc tay Trần
Thạc: "Anh yêu, nóng quá, anh thổi giúp em đi~"
Trần Thạc đưa đồ đến trước mặt mình, thổi đến khi chắc chắn không còn nóng
mới đưa cho Cố Lê: "Chắc nguội rồi."
"Ừm ừm, giờ nguội rồi, lúc nãy ăn nóng quá, miệng em bị bỏng bỏng rùi nà."
Cố Lê vừa nói vừa chu môi, vẻ mặt ấm ức.
Cố Ngộ bên cạnh thực sự không thể nghe nổi nữa: "Này... Có cần thiết phải nói
nhiều điệp từ vậy không?"
"Nói điệp từ dễ thương, anh không hiểu đúng không?!!! Hừ!!!!"
Cố Ngộ định nói "Em mà dính dáng gì đến dễ thương?"
Nghĩ lại thôi, dù sao cũng là anh em ruột, không chê nữa.
Vất vả mới quen với thao tác "không có tay" và "nói nhiều" của Cố Lê.
Kết quả sau khi ăn xong, Cố Lê lại ra chiêu mới - liên tục nịnh nọt.
Liên tục khen ngợi Trần Thạc.
"Wow, quả nhiên lẩu chồng em nhúng là ngon nhất thiên hạ."
"Cơ bắp chồng em khi rửa bát chắc chắn cực kỳ gợi cảm."
"A a a a, chồng em là tốt nhất nhất nhất! Cực kỳ cực kỳ giỏi luôn!!"
Không chỉ điên cuồng khen Trần Thạc, còn học được cách nâng người này dìm
người kia.
Mỗi lần cô ấy nhìn Trần Thạc với vẻ mặt mê muội xong, lại quay sang ghét bỏ
nhìn Cố Ngộ.
Sự lật mặt này đúng là ngang tầm nữ diễn viên xuất sắc Oscar.
"Anh xem anh kìa, sao không học hỏi Trần Thạc đi, anh thấy vợ anh hôm nay
đã vất vả làm việc cả ngày, tối ăn cơm anh cũng chẳng gắp được mấy miếng cho
cậu ấy, anh không chiều chuộng vợ anh gì cả!"
Cố Ngộ suýt nữa chửi tục.
Anh muốn nói vợ anh có tay có chân, sao phải sống giống người tàn tật như em.
Nhưng Cố Lê không cho anh cơ hội phản bác, chỉ vào mũi anh tiếp tục nói:
"Chồng không chiều vợ như công chúa đều là đàn ông không đạt tiêu chuẩn!"
Trần Thạc bên cạnh phối hợp rất ăn ý: "Đúng vậy, công chúa điện hạ, không
còn sớm nữa, đã đến giờ nên thị tẩm rồi."
Cố Ngộ cảm thấy còn ở lại nữa thì lý trí của anh sẽ bay mất.
Anh vốn đã xắn tay áo chuẩn bị đánh cô em gái này một trận, may mà được
Thang Ninh kịp thời kéo về nhà.
Về đến nhà, Thang Ninh vốn định đi tắm nhưng lại bị Cố Ngộ kéo vào lòng.
"Sao vậy?" Thang Ninh ôm eo anh, dụi đầu vào lòng anh.
Cố Ngộ suy ngẫm lại, nói với giọng điệu nhận lỗi: "Em yêu, có phải anh chưa
đủ cưng chiều em không?"
Thang Ninh bỗng bật cười: "Đâu có, anh đối xử với em rất tốt mà."
"Nhưng mà..." Cố Ngộ nghĩ đến vẻ âu yếm của hai người kia lúc nãy, cảm thấy
quả thực mình không làm được chu đáo như Trần Thạc.
Lời Cố Lê nói vừa rồi tuy biết là đùa nhưng có vẻ cũng không phải vô lý.
Hình như anh chỉ chăm sóc Thang Ninh nhiều hơn một chút chứ chưa từng
cưng chiều cô như một cô công chúa.
Tuy anh thấy như vậy rất sến sẩm, nhưng anh nghĩ có lẽ con gái ai cũng thích
thế.
Chỉ là Thang Ninh không nói ra.
Thang Ninh biết Cố Ngộ đang nghĩ gì, bèn an ủi anh: "Ầy, Cố Lê đùa đấy, cậu
ấy cố ý trêu anh thôi, lúc không có mặt anh, cậu ấy đâu có đối xử với Trần Thạc
kiểu đó."
Cố Ngộ ngẩn người một giây, đột nhiên ý thức được điều gì, ngước mắt lên,
trông có vẻ bình thản nói: "Chủ yếu là vì em."
Thang Ninh vẻ mặt không hiểu: "Hả? Vì em?”
"Là vì em không hay làm nũng với anh..." Cố Ngộ từ tốn mở lời: "Chúng ta đều
có chỗ cần cố gắng và cải thiện, em cần làm nũng với anh nhiều hơn, còn anh
cần cưng chiều em như trẻ con nhiều hơn."Kể từ sau lần đi nghe hòa nhạc về, Thang Ninh lại mê mẩn phim của Miyazaki
Hayao.
Tối thứ sáu hàng tuần là ngày chiếu phim cố định của họ, Cố Lê và Trần Thạc
sẽ đến nhà Thang Ninh, bốn người cùng xem phim.
Không phải bọn họ không muốn đi rạp, mà xem ở nhà rẻ hơn.
Không chỉ rẻ hơn, hiệu quả còn rất tốt.
Hơn nữa còn muốn xem gì xem nấy, muốn ăn gì ăn nấy, muốn uống gì uống
nấy.
Thảo luận cốt truyện ồn ào cũng không lo ảnh hưởng đến người khác, thật tuyệt
vời.
Đôi khi còn gọi một ít đồ nướng và bia, vừa ăn đêm vừa xem.
Tối nay mọi người ăn tối xong mới qua, Cố Lê mang từ nhà qua mấy chai rượu
hoa quả và một ít trái cây, lúc Cố Lê đưa rượu cho Cố Ngộ, anh nhận lấy rồi
hỏi: "Không phải nói chuẩn bị mang thai không được uống rượu sao?"
"Ôi, em đâu phải đang rụng trứng." Nói đến đây. Cố Lê mới nhận ra vấn đề
không đúng: "Không phải, sao anh biết em đang chuẩn bị mang thai?"
"Chồng em khoe với anh." Cũng không biết khoe cái gì, hừ.
Cố Lê quay người bực bội đá Trần Thạc một cái: "Anh có bệnh à! Không việc
gì đi khoe cái này với người ta làm gì!!"
"Không phải." Trần Thạc xoa xoa mắt cá chân đau: "Anh em hỏi mà."
"Không phải, em không hiểu anh em hỏi cái gì mà làm anh trả lời em đang
chuẩn bị mang thai???" Cố Lê trợn tròn mắt tỏ vẻ không hiểu.
"Anh ấy hỏi..." Trần Thạc nhớ lại cảnh tượng hôm đó, thực sự không biết nói
chuyện anh trai cô ấy đến đưa bao cao su có phù hợp không.
Trần Thạc vừa định trả lời thì bị Cố Ngộ ngắt lời: "Đương nhiên là hỏi các em
có định chuẩn bị mang thai không."
"Ồ." Cố Lê cũng không nghĩ nhiều, trả lời: "Chuẩn bị mang thai ạ, sao không
chuẩn bị chứ, em muốn sinh con sớm, nghe nói sinh con lúc còn trẻ chất lượng
tốt hơn và phụ nữ cũng phục hồi nhanh hơn, nhưng chuyện này cũng tùy duyên
thôi, cơ thể em khá yếu, cũng chưa chắc dễ thụ thai, có người trong văn phòng
em hình như chuẩn bị ba năm mà vẫn chưa có thai, mỗi tháng đều có mấy ngày
cứ đi xét nghiệm như bị thần kinh, rồi mỗi lần đến tháng đều có vẻ rất đau khổ
thất vọng, còn nói uống rất nhiều thuốc đi khám rất nhiều bác sĩ Đông Tây y,
khiến em cũng thấy lo lây."
Thang Ninh bên cạnh nghe chăm chú: "Em cũng có đồng nghiệp như vậy, hình
như 35 tuổi mới bắt đầu chuẩn bị mang thai, bác sĩ nói đã là sản phụ lớn tuổi
rồi, nhiều thứ trong cơ thể đã bắt đầu thoái hóa, rồi lại có cái gì u nang gì đó,
mãi không có thai, giờ hơn bốn mươi rồi, đành từ bỏ luôn."
Cố Lê với vẻ mặt lo xa: "Giờ áp lực cuộc sống lớn như vậy, cận khỏe mạnh, sẽ
có vấn đề này vấn đề kia, nên phát hiện sớm điều trị sớm, nếu chúng ta chuẩn bị
mấy tháng không được thì phải đi bệnh viện khám thôi."
Thang Ninh cũng bị lời cô ấy nói làm cho hơi lo lắng, bình thường cô đến tháng
hơi đau bụng.
Nghe nói đây là biểu hiện của tử cung lạnh, tử cung lạnh thì khó thụ thai.
Chuyện này thực sự không thể quá lý tưởng, con cái không phải muốn là có
được.
Đến khi thực sự muốn mới phát hiện ra các vấn đề cần giải quyết thì đã lỡ mất
thời điểm tốt nhất rồi.
Thang Ninh cảm thấy chuyện này nên chuẩn bị trước và phòng ngừa là rất cần
thiết, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu muốn chuẩn bị mang thai thì còn có gì khác cần chú
ý không?"
"Đừng hút thuốc uống rượu, ăn ít đồ không lành mạnh, ngoài ra thì không có gì,
chỉ là ăn uống sinh hoạt lành mạnh hơn, rồi uống axit folic trước ba tháng, tốt
nhất đi khám sức khỏe về mặt đó." Cố Lê vừa nói vừa hỏi: "À phải rồi vợ ơi,
cậu chuẩn bị mang thai à?"
Thang Ninh suy nghĩ một lúc nói: "Tớ vốn không định có con sớm như vậy, vì
bây giờ công việc của tớ mới đi vào quỹ đạo, nếu lúc này mang thai sinh con sẽ
bị ảnh hưởng nhiều..."
Cố Lê ngồi xuống sofa, mở rượu hoa quả uống một ngụm: "Công việc đâu quan
trọng bằng con cái, nói thẳng ra công việc không hài lòng thì có thể đổi, không
phải thứ không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng con cái là người thân mà, hơn
nữa nếu chúng ta cùng chuẩn bị mang thai sinh con, con cũng gần tuổi nhau, từ
nhỏ cùng nhau lớn lên, đẹp biết mấy!"
Khi Cố Lê nói những điều này, trong đầu Thang Ninh đột nhiên có hình ảnh,
nếu thực sự con hai người gần tuổi nhau, lúc đó còn có thể cùng nhau dắt con đi
chơi, con cũng có thể chơi cùng nhau, lúc đó con đi học còn có người cùng bàn
bạc, cô gật đầu: "Cũng đúng..."
Cố Lê cảm thấy Thang Ninh hơi dao động, lại tiếp tục thúc đẩy: "Còn nữa, giờ
mẹ tớ còn trẻ, còn có thể giúp chúng ta trông con, đợi thêm vài năm nữa thì việc
ai trông con cũng là vấn đề, chuyện này không nên kéo dài, càng sớm càng tốt,
hơn nữa ước mơ của tớ là có cả trai lẫn gái, nói không chừng còn sinh đôi hai
đứa nữa đấy."
Bị Cố Lê tẩy não, Thang Ninh cảm thấy niềm tin từng kiên định của mình trong
chốc lát đã dao động.
Có vẻ cô cũng từ tâm thế kiên quyết không muốn sinh con, biến thành tùy
duyên là được…
Cố Ngộ bên cạnh hiếm khi nhìn Cố Lê bằng ánh mắt khen ngợi.
Xem ra cô em gái này vào thời điểm quan trọng vẫn có chỗ dùng được.
Có vài lời anh không tiện nói với Thang Ninh, nhưng lời Cố Lê nói, Thang
Ninh ít nhiều vẫn sẵn lòng nghe.
Tối tắm xong nằm trên giường, Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi mở lời với Cố
Ngộ: "Chồng ơi, anh thấy bây giờ chúng ta có con có phù hợp không?"
Cố Ngộ làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra anh thấy sinh con khi nào
cũng được, nếu em không muốn sinh thì cũng không sao, vì dù sao ở mọi mức
độ, sinh con phụ nữ đều phải hy sinh nhiều hơn, nhưng anh có thể đảm bảo là
sau khi sinh con anh sẽ cố gắng làm mọi việc có thể, giảm bớt gánh nặng cho
em, để em càng có thể giữ trạng thái sống như bây giờ càng tốt."
Thực ra điều Cố Ngộ nói cũng là một phần lý do Thang Ninh đang phân vân,
nếu sinh con thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hài hòa hiện tại của hai người.
Thang Ninh thực sự rất thích cuộc sống hiện tại, không cô đơn, lại tự do tuyệt
đối.
Cô có thể làm bất cứ điều gì mình thích, tối có phòng riêng để làm việc, muốn
làm gì đều không bị hạn chế, nhưng khi thấy một mình chán thì lại có thể tìm
một người bạn đồng hành bất cứ lúc nào.
Đúng là cuộc sống lý tưởng nhất thế gian.
Sau khi có con, chắc chắn cô và Cố Ngộ sẽ xoay quanh con cái, lúc đó có lẽ tình
yêu của hai người sẽ dần nhạt đi, tình thân sẽ tăng lên.
Tất nhiên không phải nói biến thành tình thân là không tốt, nhưng cô vẫn hy
vọng giữa mình và Cố Ngộ mãi mãi có sự đam mê và ham muốn mãnh liệt đó.
Chuyện sinh con tuy chủ yếu là việc của phụ nữ, nhưng muốn có con là việc của
cả gia đình.
Nếu từ lúc sinh ra đến sau này việc chăm sóc sinh hoạt chi tiêu của con cái đều
do một mình phụ nữ lo, thì phụ nữ đã phải hy sinh quá nhiều.
Nhưng Cố Ngộ và gia đình Cố Ngộ cũng bày tỏ rằng sau khi sinh con, mọi vấn
đề tiếp theo đều do họ lo liệu và tiếp quản không chỉ một lần.
Nếu có người chăm sóc giúp, sinh con xong cũng sẽ không hoàn toàn đánh mất
bản thân.
Hơn nữa với tính cách của Cố Ngộ, chắc chắn sẽ đảm nhận phần lớn việc chăm
con, thực ra sinh con cũng chỉ là chuyện mười tháng, nhưng sau khi sinh con
phải đối mặt với vài năm, mười năm thậm chí vài chục năm.
Cố Ngộ không còn trẻ, ba mẹ anh chắc cũng mong bế cháu trai cháu gái lắm rồi,
chỉ là không thể hiện rõ để tránh tạo áp lực cho Thang Ninh thôi.
Giờ nghĩ lại, chuyện này thực sự không nên chỉ xuất phát từ góc độ của mình để
cân nhắc.
"Ừm..." Thang Ninh kéo dài giọng: "Vậy suy nghĩ thêm đã."
-
Trưa hôm sau, hai nhà cùng đến nhà Tống Mạn Tư và Cố Tránh ăn cơm.
Sau khi hai đứa con kết hôn, bọn họ chưa bao giờ thúc giục chuyện sinh con, vì
Tống Mạn Tư biết Thang Ninh còn trẻ, mới đi làm được hai ba năm và cô còn
đang trong giai đoạn phát triển.
Bà rất hiểu, cũng hoàn toàn chấp nhận.
Mỗi lần hai nhà về ăn cơm, bầu không khí đều rất vui vẻ hòa thuận, ăn xong nếu
không có kế hoạch gì đặc biệt, đôi khi họ không vội về nhà thì sẽ ở lại trong
phòng riêng của mỗi người một lúc.
Trước đây Cố Lê và Cố Ngộ đều có phòng riêng, khi quen Cố Lê, Thang Ninh
chỉ đến phòng Cố Lê.
Giờ mỗi lần ăn xong, cô đều đến phòng Cố Ngộ nghỉ ngơi.
Căn phòng này vẫn giữ nguyên trạng thái thời Cố Ngộ đi học. Theo lời Cố Ngộ,
sau đại học anh không ở nhiều, sau khi tốt nghiệp anh tự đi thuê nhà, qua vài
năm để dành đủ tiền thì tự mua nhà, căn phòng này cũng chỉ thỉnh thoảng về ở
thôi.
Phòng Cố Ngộ rất đơn giản, một giường đơn, một bàn viết, một bàn học và một
tủ quần áo.
Vừa hay hôm nay có thời gian, Cố Ngộ định dọn dẹp lại, xem còn thứ gì tốt có
thể dùng được không.
Cố Ngộ tự dọn tủ quần áo, Thang Ninh giúp anh dọn bàn.
Bàn của Cố Ngộ rất sạch sẽ, trên đó chỉ có vài quyển sách và đồ dùng học tập,
Thang Ninh mở mấy ngăn kéo bên cạnh, ngăn kéo đầu tiên đựng toàn giấy
chứng nhận của anh.
Từ nhỏ đến lớn Cố Ngộ đều là học sinh xuất sắc, các loại giấy chứng nhận chứa
không hết một ngăn kéo.
Cố Ngộ nói mấy giấy tờ trong ngăn kéo đều là từ cấp ba trở đi, còn một số lúc
nhỏ hơn thì cất vào hộp rồi.
Thang Ninh nhìn từng tờ giấy chứng nhận cảm thán: "Xem ra từ nhỏ anh đã là
học sinh ngoan trong mắt thầy cô nhỉ."
"Thực ra cũng không phải, anh chỉ học giỏi thôi." Cố Ngộ nói: "Về mặt thành
tích thì đúng là không làm thầy cô lo lắng, nhưng khá nghịch ngợm nên cũng
hay bị gọi phụ huynh."
Thang Ninh tò mò: "Ồ? Vì chuyện gì mà bị gọi phụ huynh vậy?"
"Lần anh ấn tượng nhất là hồi cấp ba, lúc đó anh là lớp trưởng, mỗi lớp học đều
có máy tính có thể chiếu lên bảng đen, chỉ lớp trưởng mới có chìa khóa, thường
thì ngoài giờ học đều không được dùng máy tính đó, nhưng có lần có trận bóng,
tất cả bọn anh đều rất muốn xem, nên giờ nghỉ trưa anh lén dùng chìa khóa mở
máy tính, chiếu trận bóng."
Thang Ninh nói: "Vậy... Cũng đâu có sao, dù sao cũng là giờ nghỉ mà.”
"Anh cũng nghĩ vậy, và anh chiếu một lần, cũng không bị phạt gì, sau đó anh
được đà làm tới, trong giờ tự học anh ngồi đó chơi game, rồi bị bạn cùng lớp tố
cáo, nói anh ảnh hưởng họ ôn tập." Giờ nghĩ lại Cố Ngộ thấy bản thân lúc đó rất
trẻ con ngớ ngẩn, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đúng là vậy, không phải trước đây anh rất ghét kiểu học sinh không cần cố
gắng mà vẫn có điểm tốt sao." Thang Ninh không ngờ Cố Ngộ còn có mặt
nghịch ngợm như vậy, chợt thấy khá dễ thương: "Anh vừa học giỏi vừa thích
chơi như vậy, chắc chắn có nhiều người ghen tị lắm nhỉ."
"Nhưng anh cảm thấy hồi đi học rất thoải mái, bài thầy cô giảng trên lớp cơ bản
nghe một lần là anh đã hiểu, câu hỏi anh đã làm qua một lần là anh đã nhớ
được, thực sự không biết có độ khó gì, nên hồi đi học anh rất nhàn, đôi khi bài
tập về nhà anh chê easy quá nên không làm, giờ nghĩ lại thấy mình lúc ấy thật
ngứa đòn."
Thang Ninh không thể tưởng tượng được Cố Ngộ hồi cấp ba trông như thế nào,
hỏi anh: "Anh có ảnh hồi cấp ba không?"
Cố Ngộ hồi tưởng lại: "Có chứ, đương nhiên là có, hình như trong ngăn kéo
dưới có vài tấm ảnh tốt nghiệp gì đó."
Thang Ninh mở ngăn kéo dưới, quả nhiên có vài tấm ảnh và vài phong bì khác.
Có một tấm ảnh tốt nghiệp rất dài bị cuộn lại, chắc là ảnh tập thể của tất cả học
sinh cấp ba của họ.
Trông có tổng cộng mấy trăm người, Thang Ninh lướt qua một lượt, nhanh
chóng tìm thấy Cố Ngộ trong đám đông.
Dù chỉ là ảnh, nhưng anh vẫn nổi bật như vậy.
So với Cố Ngộ bây giờ, hồi cấp ba anh thiếu niên hơn nhiều, trông như một cậu
trai trẻ tràn đầy năng lượng.
"Chắc từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh đẹp trai nhất trường nhỉ." Thang Ninh
hơi ghen tị nói: "Có phải người theo đuổi nhiều lắm không?"
"Người theo đuổi thì khá nhiều, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không hứng thú với
chuyện này, lúc đầu có một hai người tặng thư tình tặng đồ ăn vặt anh còn thấy
mới lạ, sau đó thấy hơi chán, nhưng anh cũng rất lạnh nhạt với những bạn nữ
đó, yên tâm, anh rất giữ đạo đức." Vào lúc này Cố Ngộ cũng không quên thể
hiện lòng trung thành.
Dù sao những chuyện này cũng không thể kiểm chứng được, Thang Ninh nghe
xong coi như xong.
Dù sao đều là chuyện từ rất lâu rồi, dù thực sự có gì, cũng không đến mức còn
so đo đến bây giờ.
Sau khi xem xong ảnh tốt nghiệp các thời kỳ của Cố Ngộ, Thang Ninh tiếp tục
lật xuống.
Phát hiện một chồng thư tình dày.
Thực sự không phải nói quá, một chồng dày, chất đầy hai ngăn kéo.
Thang Ninh nhìn đống thư tình đếm không xuể, kêu lên: "Oa, anh nhận bao
nhiêu thư tình vậy?"
Cố Ngộ vội giải thích: "Nhiều cái là nhờ bạn chuyển cho anh, hoặc là trực tiếp
để trên bàn anh, do chính tay anh nhận thì rất ít."
Thang Ninh hừ hai tiếng: "Nhận thì được rồi, sao anh còn giữ đến giờ!!!"
Thang Ninh nghĩ anh đang đùa: "Nhưng em không cần được chăm sóc nhiều
đến thế đâu, thật đó. Em thấy chúng ta thế này là rất tốt rồi."
Ai ngờ Cố Ngộ lại làm nũng: "Anh không quan tâm, anh muốn em làm nũng
như Cố Lê."
Được rồi, anh làm nũng để bảo cô làm nũng với anh.
Hành động này cũng là độc nhất vô nhị.
Thang Ninh thôi đùa, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Được, nếu anh
thích... Vậy em, học nhé?"
"Được, cả ngày mai em phải làm nũng với anh, nói trước rồi đấy nhé!" Cố Ngộ
vừa nói vừa hôn lên trán cô: "Trời lạnh rồi, hôm nay tắm bồn đi, để anh chuẩn
bị nước cho em."
Sau khi Cố Ngộ đi, Thang Ninh lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Lê.
Quả Chanh: [Cấp cứu, cấp cứu!!!]
Quả Lê: [Sao thế?]
Quả Chanh: [Làm sao để làm nũng?!!!]
Quả Lê: [Ha ha ha, anh tớ mắc bẫy thật hả???]
Quả Chanh: [Tớ biết ngay cậu cố ý mà!]
Quả Lê: [Cậu không hiểu rồi, tớ làm vậy để tăng thêm tình thú vợ chồng cho
cậu đấy. Phụ nữ biết làm nũng thì mới thỏa mãn được cái tôi của đàn ông, hiểu
không?!]
Quả Chanh: [Nhưng tớ không biết làm nũng!!]
Quả Lê: [Đơn giản, cậu cứ coi mình như người tàn tật không biết gì là được,
bản thân không biết làm gì cả, rồi khen đối phương tốt hết mọi mặt, nhớ hai
điểm này là được.]
Quả Chanh: [Được rồi... Tớ thử xem...]
Quả Lê: [Ừm! Học được rồi thì tận hưởng đêm vui vẻ thôi!]
Thang Ninh còn định trả lời gì đó, Cố Lê lại gửi thêm một tin.
Quả Lê: [Không nói nữa, tớ đi tận hưởng đêm vui vẻ của tớ đây (cười xấu xa)]
Lúc này Cố Ngộ từ phòng tắm ra, nói nước được rồi, bảo Thang Ninh tự chọn
một viên sủi tắm bồn.
Thang Ninh nhớ ra mấy ngày trước mới mua viên sủi tắm bồn, chắc còn trong
túi mua sắm chưa lấy ra, cô để điện thoại xuống rồi ra phòng khách tìm.
Thấy màn hình điện thoại cô vẫn sáng, Cố Ngộ liếc nhìn.
Thấy là khung chat với Cố Lê, anh mới lại gần nhìn một cái.
Khi anh thấy dòng chat cuối cùng với biểu tượng cười xấu xa đó, dường như
cho Cố Ngộ một ý tưởng.
Vừa nãy Cố Lê đã làm anh hơi khó chịu rồi.
Nhớ lại đêm tân hôn của mình bị Cố Lê phá hỏng hết lần này đến lần khác.
Anh không cam tâm, quyết định cũng đi gây chuyện một chút.
Cố Ngộ đi sang bên cạnh, gõ cửa.
Khoảng hơn hai phút sau, Cố Lê ra mở cửa.
Tóc cô ấy trông hơi rối, vẻ mặt cũng hơi hoảng loạn, ánh mắt như muốn giết
người: "Anh đến làm gì vậy?"
"Ồ, không có gì..." Cố Ngộ nói với vẻ mặt rất đáng đánh: "Đến chúc em ngủ
ngon."
Cố Lê gần như muốn dùng ý niệm giết người, nghiến răng ken két nói: "Ngủ
ngon!!! Được chưa? Anh về được rồi đó!!"
Cố Ngộ dùng tay chặn cánh cửa Cố Lê định đóng lại: "Vội gì, anh em mình
cũng lâu rồi chưa bồi dưỡng tình cảm anh em mà."
"Mấy giờ rồi còn bồi dưỡng tình cảm, anh về bồi dưỡng tình cảm với vợ anh
đi!" Cố Lê làm vẻ mặt như muốn đuổi anh đi ngay.
"Vợ anh đang tắm, lát nữa sẽ bồi dưỡng sau. Còn em, dạo này anh cảm thấy em
có khá nhiều ý kiến với anh đấy nhỉ? Tối nay chúng ta có thể ngồi nói chuyện
lâu một chút..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Nói cả đêm anh cũng không ngại."
"Anh..." Giọng Cố Lê nghẹn ngào: "Tình cảm giữa hai anh em ta rất tốt, cực kỳ
tốt, anh là người anh trai tốt nhất thế giới, em yêu anh nhất, moa moa, chúc ngủ
ngon!"
"Này này, vậy anh sẽ bồi dưỡng tình cảm với em rể..." Cố Ngộ hất cằm vào
trong nhà: "Gọi Trần Thạc ra đây."
Cố Lê có lý do tin rằng Cố Ngộ đang trả thù cô ấy vì chuyện vừa rồi.
Về mặt nài nỉ ép buộc này cô ấy thực sự không phải đối thủ của anh, loại đối
thủ khó chơi này chỉ có thể giao cho Trần Thạc.
Cô ấy quay lại phòng, nói với Trần Thạc đang không mảnh vải che thân: "Anh
em tìm anh có chuyện muốn nói, em ra lệnh cho anh phải giải quyết anh ấy
trong vòng hai phút."
Trần Thạc chỉ mặc một cái quần đùi rồi đi ra, chẳng có ý định tỵ hiềm gì.
Cố Ngộ cũng không ngờ mình lại thấy cảnh tượng "trần trụi" như vậy.
Anh cũng không biết nên nhìn chỗ nào, thế là đành phải nhìn khung cửa bên
cạnh, lấy vài hộp vuông nhỏ trong túi ra đưa cho Trần Thạc: "Lúc đó mua nhiều
quá, để lâu không tốt, cho cậu một ít, chắc cậu sẽ cần."
Trần Thạc không nhận, trực tiếp nói: "Gần nửa năm rồi mà vẫn chưa dùng hết."
Ba chữ "cmn" suýt bật ra khỏi miệng Cố Ngộ.
Cố Ngộ đâng muốn giải thích biện minh thì nghe Trần Thạc nói: "Nhưng tôi
không cần thứ này, bọn tôi đang chuẩn bị có con rồi, anh trai ngủ ngon."
Nói xong, chưa đến nửa giây đã trực tiếp đóng cửa lại.