"Vậy... Vứt đi nhé?" Cố Ngộ cũng không chắc chắn: "Thực ra lúc đó anh cũng
không biết xử lý thế nào, chỉ là cảm thấy dù sao cũng là tấm lòng người ta tự
viết, nên cứ để đó, rồi để thành ra thế này... Vậy em xử lý thư tình trước đây thế
nào?"
"Em... Em chưa bao giờ nhận được thư tình." Thang Ninh nói xong đột nhiên
cảm thấy hơi ngượng.
Cảm thấy sức hấp dẫn của mình rất kém.
Thang Ninh học cấp ba ở thành phố nhỏ, người ở đó không biết cách ăn mặc và
cũng không chăm học nên không có nam sinh hay nữ sinh nào tương đối nổi
bật.
Huống chi Thang Ninh còn vì hoàn cảnh gia đình mà bị bạn cùng lớp xa lánh.
Nên với cô, thời cấp ba là khoảng thời gian cô rất không hài lòng cũng không
muốn nhớ lại.
Cố Ngộ cũng không để tâm câu trả lời của cô, chỉ rất tùy ý đáp lại: "Nhưng mấy
cái đó hầu như anh chưa từng đọc qua cái nào, cũng không có thời gian dọn
dẹp, nếu không thì tìm cơ hội vứt đi cũng được."
Thang Ninh nhìn qua, quả thật có rất nhiều phong bì vẫn còn dán keo, đến giờ
vẫn chưa mở ra.
Thang Ninh tò mò nhìn vài phong bì, phần lớn đều ẩn danh, nhiều nhất viết
"Gửi Cố Ngộ", nhưng vẫn có vài cái hiếm hoi ghi tên.
Thang Ninh lật đến một phong bì đặc biệt tinh xảo, nhìn là thấy khác với mấy
cái khác, trên đó còn có hoa văn dập nổi vàng, nét chữ cũng là chữ Khải rất đẹp.
Nhìn là thấy khác với những thư tình khác.
Có cảm giác như gặp mặt qua chữ, chỉ nhìn mấy chữ này đã thấy cô gái này
không bình thường.
Hơn nữa cô ấy còn viết tên mình.
Thang Ninh chỉ tò mò, thuận miệng hỏi: "Cô gái tên Quý Tĩnh này, anh có ấn
tượng không?"
Cố Ngộ đang quay lưng về phía Thang Ninh dọn tủ quần áo, thờ ơ đáp lại: "Có
chút ấn tượng, hình như lúc đó trong lớp anh có nhiều bạn thích cô ấy, sao
vậy?"
"Tại em thấy thư tình cô ấy viết cho anh khá khác biệt."
"Cô ấy viết thư tình cho anh sao?" Cố Ngộ bày ra biểu cảm khó hiểu và ngạc
nhiên: "Anh và cô ấy chạm mặt không được mấy lần, cô ấy viết thư tình cho
anh làm gì, anh hoàn toàn không có ấn tượng cô ấy từng gửi thư tình cho anh."
Thang Ninh nhìn mặt sau phong bì, vẫn còn bị dán bởi một miếng dán rất đẹp
và cao cấp.
Chắc là chưa từng mở ra.
Thang Ninh đột nhiên tò mò: "Em có thể mở ra xem không?"
"Đương nhiên được rồi." Cố Ngộ buột miệng không suy nghĩ: "Có gì không thể
xem đâu, nhưng anh sợ làm cay mắt em."
Thang Ninh cẩn thận bóc miếng dán ra, cố gắng hết sức giữ nguyên vẹn lá thư.
Mở ra là một tờ giấy viết thư, chất lượng giấy rất tốt, nền trắng kết hợp với một
số phối màu và yếu tố hồng tím, trông rất nữ tính.
Chữ cô gái rất đẹp, cho người ta cảm giác mỗi nét bút đều rất nghiêm túc, đầy
cảm xúc.
Thư không dài, Thang Ninh đọc giúp anh: "Xin chào bạn học Cố Ngộ, khi viết
lá thư này, tâm trạng tớ rất hồi hộp, tớ nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời tớ
nghiêm túc viết ra những dòng chữ này. Không biết cậu còn nhớ lần đầu chúng
ta gặp nhau không, như thể là sự sắp đặt của số phận, lúc đó ở cửa hàng tiện lợi
đối diện trường, tớ và cậu cùng lúc chạm vào một chai nước, sau khi chạm nhau
cậu lập tức rút tay lại, cười với tớ rồi nhường chai nước cho tớ, nụ cười của cậu
lúc đó đối với tớ như ánh nắng mùa xuân ấm áp, tớ cũng vì thế mà say mê cậu
từ cái nhìn đầu tiên, khoảnh khắc đó, tớ tin rằng tớ sẽ mãi mãi lưu lại trong ký
ức của tớ. Sau đó tớ mong đợi được nhìn thấy cậu ở trường mỗi ngày, mong đợi
những ánh mắt giao nhau dù chỉ trong giây lát giữa chúng ta, tớ nghĩ sự mong
đợi này chính là cảm giác thích một người. Tớ biết cấp ba phải đối mặt với áp
lực học tập và tương lai, nhưng tớ lo lắng nếu bây giờ không bày tỏ tình cảm
của mình thì sau này tớ sẽ hối hận cả đời, có lẽ cậu nhận được thư của tớ sẽ cảm
thấy bất ngờ và lúng túng, tớ cũng không mong cầu phản hồi gì, tớ chỉ hy vọng
cậu có thể biết tên của tớ, biết có một cô gái thầm ngưỡng mộ cậu, hy vọng nếu
có cơ hội có thể cùng cậu thi vào một trường đại học."
Văn phong tuy không thể nói là quá hay, nhưng từng câu từng chữ quả thực rất
chân thành.
Nếu ngoại hình của cô gái mà nổi bật nữa thì người bình thường sẽ bị chinh
phục ngay.
Thang Ninh đọc xong, Cố Ngộ vẫn thờ ơ.
Một lúc sau cô mới không nhịn được hỏi: "Anh có suy nghĩ gì không?"
"Hả? Suy nghĩ gì cơ?" Cố Ngộ ngừng tay công việc, khó hiểu hỏi lại: "Hoàn
toàn không có suy nghĩ gì, anh nên có suy nghĩ gì sao?"
Nhưng đúng là vậy, đã qua hơn mười năm, dù lúc đó có tình cảm thì chắc giờ
cũng bị thời gian xóa nhòa rồi.
Huống chi theo mô tả của Cố Ngộ thì cô ấy còn là người không quen.
Thang Ninh không hỏi tiếp, chỉ hơi tò mò về diện mạo cô gái này.
Theo chỉ dẫn trên ảnh tốt nghiệp, Thang Ninh tìm thấy ảnh của cô gái này.
Quả thực rất xinh đẹp, tóc đen dài cắt kiểu công chúa, là kiểu điển hình mà nam
sinh thời đi học thường thích.
Đột nhiên cô có cảm giác buồn bã, nếu hồi cấp ba mình như Quý Tĩnh, chắc sẽ
có một thời thanh xuân rất đẹp.
Chẳng trách người ta thường nói là chỉ có người đẹp mới có thanh xuân.
Như Thang Ninh, cô chỉ cảm thấy đó là "thời cấp ba" của cô, chứ không phải
thanh xuân của cô.
Cũng không biết tại sao đột nhiên cô lại ghen tị với một cô gái không liên quan,
viết thư tình cho chồng mình mà không được hồi đáp.
Thang Ninh cất gọn thư tình của anh, nói đùa: "Thực ra em khá ngưỡng mộ
những cô gái đó, rất can đảm."
"Can đảm cũng vô dụng, dù can đảm đến mấy cũng không đuổi kịp anh." Cố
Ngộ dọn dẹp xong đồ đạc đi đến bên cạnh Thang Ninh ngồi xuống nhìn cô:
"Anh thích kiểu như em, không đủ can đảm đuổi theo anh, anh thích chủ động
theo đuổi người khác."
"Được rồi được rồi, những bức thư tình này anh vẫn nên cất giữ đi, dù sao cũng
là một kỷ niệm, là minh chứng cho quãng thời gian thanh xuân ngây ngô hồi
cấp ba."
Thang Ninh cẩn thận giúp Cố Ngộ cất gọn những lá thư tình đó.
Tuy biết cảm giác chồng mình từng được nhiều người thèm muốn như vậy hơi
kỳ lạ, nhưng những thứ đó dù sao cũng là tình yêu chân thực nhất của những cô
gái trẻ.
Viết thư tình cũng chỉ xuất hiện trong thời học sinh.
Chúng ta đều không còn trẻ nữa nên mới cảm thấy tình đơn phương là chuyện
của rất rất lâu về trước.
Từng chữ từng câu trong thư tình đều là rung động chân thực nhất của vô số cô
gái.
Tình cảm đó quý giá vô cùng, đáng được trân trọng cất giữ.
Về đến nhà, Cố Ngộ nói còn một số công việc phải xử lý rồi về phòng.
Tối tắm xong, khi Thang Ninh ra khỏi phòng tắm, thấy trên gối mình có một
phong thư.
Trên phong bì trắng có một trái tim đỏ lớn vẽ tay.
Màu sắc quá tươi sáng, nhìn là biết mới mẻ nóng hổi.
Thang Ninh ghé gần nhìn, trên đó viết bốn chữ "Gửi Thang Ninh".
Nét chữ này cô nhận ra ngay là của Cố Ngộ.
Thang Ninh đi qua mở phong bì, bên trong chữ viết đều là của Cố Ngộ.
Chỉ vài dòng ngắn.
"Gặp em là khởi đầu câu chuyện, đi đến cuối là may mắn của phần đời còn lại,
trước khi yêu em, cuộc đời chỉ đến thế, sau khi yêu em, anh khát khao sống đến
trăm tuổi, cùng em ngắm vô số bình minh và hoàng hôn."
Mấy dòng này không quá hoa mỹ, cũng không quá sến súa.
Nhưng là những chữ Thang Ninh thích nhất từ trước đến nay.
Đây là lá thư tình đầu tiên cô nhận được trong đời.
Cô sẽ cùng người viết lá thư tình này trân trọng cất giữ suốt quãng đời còn lại.