Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 219

1. Ở cữ

Thang Ninh ở cữ tại trung tâm ở cữ, có thể nói trung tâm này phục vụ rất chu

đáo.

Ngoài việc chuẩn bị đồ ăn và chăm sóc bé suốt quá trình, còn có nhiều tư vấn

tâm lý, thêm cả lớp thủ công sợ mẹ buồn chán.

Người chăm sóc sau sinh trông bé cũng rất có kinh nghiệm. Toàn bộ quá trình,

nhân viên rất quan tâm đến cảm xúc của các bà mẹ mới, tạo cho người ta cảm

giác rất thoải mái.

Ý nghĩa quan trọng của những trung tâm này là khiến các bà mẹ mới mong đợi

việc ở cữ hơn thay vì lo lắng.

Thang Ninh và Cố Lê đã để ý trung tâm ở cữ này từ khi chưa kết hôn, lúc đó

ngày nào hai người thấy trung tâm ở cữ cũng đăng đồ ăn lên, khi ấy cả hai đều

nói đùa rằng dù chưa sinh con nhưng cũng muốn ăn cơm cữ của họ.

Thế là khi vừa biết tin mang thai, cô đã lập tức đặt chỗ ở đây, quả nhiên cơm cữ

ở đây phong phú như trong ảnh chụp.

Mỗi ngày, điều Thang Ninh mong đợi nhất là chờ ăn cơm cữ.

Cả quá trình sinh nở đối với Thang Ninh không tính là rất đau khổ, cho con bú

thức đêm cô cũng chịu được.

Nếu so ra, điều không quen ngược lại là cô được Cố Ngộ và Tống Mạn Tư

"chăm sóc quá mức".

Cảm giác xuống giường đi dạo một lát cũng phải như bà hoàng, được hai người

đỡ hai bên.

Sợ cô va chạm đụng phải gì.

Đến mức mà sau này, khi có họ ở đấy Thang Ninh còn không dám xuống

giường nữa.

Mấy ngày đầu vừa sinh xong, người Trung Quốc sẽ thường không tắm rửa, nên

Cố Ngộ chỉ lau người cho cô.

Sau này khi cô có thể tự tắm rửa, Cố Ngộ lại sợ cô ở trong phòng tắm một mình

sẽ bị trượt ngã, nên toàn đứng bên cạnh nhìn cô suốt quá trình.

Tuy cô như nào Cố Ngố cũng đã từng thấy rồi, nhưng cảm giác bị người ta nhìn

khi mình đang tắm như vậy vẫn hơi mất tự nhiên.

Nói hơi quá nhưng Thang Ninh cảm thấy mình sắp mất đi sự riêng tư rồi.

Sau khi ở trung tâm ở cữ 42 ngày, gia đình được đón bé về nhà.

Tống Mạn Tư và Cố Ngộ sắp xếp nhà cửa trước, trang trí rất ấm áp.

Trải qua cả tháng ở cữ, Thang Ninh cũng coi như có thể chăm bé rồi, nhưng

bình thường Cố Ngộ bận công việc, Tống Mạn Tư sợ một mình cô chăm không

xuể nên ngày nào cũng đến giúp cô.

Vì Cố Lê cũng đã gần đến ngày dự sinh nên Tống Mạn Tư nói trước khi Cố Lê

sinh, bà có thể đến nhà nấu cơm trông bé mỗi ngày, đợi Cố Lê đến trung tâm ở

cữ, bà sẽ phải chạy qua chạy lại hai nơi.

Thang Ninh và Cố Ngộ không muốn bà quá vất vả, Cố Ngộ bèn đảm nhận việc

nấu ăn, mỗi ngày những từ khóa anh tìm kiếm nhiều nhất là "thực phẩm nào lợi

sữa" hay "vừa sinh xong ăn thực phẩm nào bổ hơn", v.v...

Lúc đầu còn tưởng em bé rời khỏi trung tâm ở cữ sẽ không quen, nhưng không

ngờ sau khi về nhà, bé con càng ngoan hơn.

Mỗi ngày ngủ dậy là ăn, ăn no rồi ngủ, đúng là thiên thần bé bỏng rất dễ chăm.

Vì cho con bú sữa mẹ nên mỗi đêm bé cứ hai ba tiếng lại thức một lần.

Bé cũng không khóc, ban đêm chỉ phát ra tiếng ư ử, Thang Ninh đã quen với

toàn bộ quy trình, nên hầu như đều có thể hoàn thành việc cho con bú trong

trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Mỗi lần Cố Ngộ đều dậy cùng Thang Ninh cho con bú, Thang Ninh cho bú

xong là Cố Ngộ đi thay tã.

Hai người phối hợp khá ăn ý, tuy thức đêm nhiều nhưng vì bé dễ chăm nên

không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng nghỉ ngơi.

Trước đây Thang Ninh nói có rất nhiều phụ nữ mang thai bị trầm cảm sau sinh,

cảm thấy cả nhà đều xoay quanh đứa trẻ mà bỏ bê mình.

Nhưng có vẻ cô không bị.

Cô cảm thấy hình như mình được để ý hơn cả trước khi sinh con.

Có lẽ là do Cố Ngộ sợ cô sẽ có suy nghĩ như vậy nên anh rất quan tâm đến cảm

nhận của cô.

Anh xử lý từ việc lớn đến việc nhỏ, tạo cho cô cảm giác an toàn và giá trị cảm

xúc.

Có một người chồng như vậy, có lẽ cả đời này cô sẽ không bị trầm cảm sau

sinh.

2. Gặp bác.

Hai tháng sau khi con Thang Ninh chào đời, Cố Lê cũng sinh.

Thực ra cô ấy vẫn chưa đến ngày dự sinh, là do nước ối vỡ sớm dẫn đến sinh

non nửa tháng.

Khác với Thang Ninh, Cố Lê khá nhát gan, ngay từ đầu đã rất sợ sinh thường.

Hơn nữa vì vị trí thai nhi không đúng nên bác sĩ nói nếu đến đủ tháng mà vẫn

chưa điều chỉnh lại thì sẽ phải đẻ mổ.

Giờ thêm việc sinh non nên chỉ còn một con đường là đẻ mổ, trái tim lo lắng

cuối cùng cũng yên.

Lúc đầu Cố Lê còn mừng vì chỉ cần tiêm một mũi gây mê ngủ một giấc tỉnh dậy

là đã sinh con rồi.

Sau đó phát hiện, đúng như trên mạng nói, lúc sinh đúng là không đau thật,

nhưng sinh xong thì bắt đầu đau muốn lên bờ xuống ruộng.

Ai thấu được nỗi đau của vết thương sau đẻ mổ kết hợp với nỗi đau cho con bú

đây?

Ngày nào Cố Lê cũng khóc vì đau rất nhiều lần.

Cô ấy lập tức thề rằng cả đời này sẽ không sinh nữa.

Còn túm cổ áo Trần Thạc đe dọa nếu đời này anh ta dám làm chuyện có lỗi với

cô ấy thì anh ta sẽ xong đời.

Cố Lê cũng sinh con gái, nhỏ hơn con gái của Thang Ninh hai tháng.

Tên là Trần Chỉ Hi.

Cố Lê thích kiểu tên nghe có cảm giác nữ chính tiểu thuyết Tấn Giang, cứ như

cái tên mang số mệnh phim thần tượng vậy.

Khi Cố Lê ở cữ, Cố Ngộ không đến thăm cô ấy và bé.

Một là con mình cũng cần chăm sóc nên anh không đi được, hai là tuy là em gái

ruột nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, có những cảnh anh trai không thích

hợp xem, vậy nên anh quyết định đợi Cố Lê ở cữ xong rồi tính.

Ngày Cố Lê về nhà sau khi ở cữ xong, Cố Ngộ mở cửa nhà mình, sợ đối diện có

động tĩnh gì mà mình không nghe thấy.

Khác với cảm giác khi thấy con mình, con Cố Lê sẽ gọi anh một tiếng bác.

So với làm ba, có vẻ làm bác phải giữ ý hơn một chút.

Tầm chiều chiều, Cố Ngộ nghe thấy tiếng thang máy mở cửa.

Anh nhanh chóng xác nhận Thư Ý và Thang Ninh đang ngủ rồi chạy như bay

sang nhà đối diện.

Trần Chỉ Hi được bọc trong một cái chăn nhỏ, trông nhỏ xíu rất đáng yêu.

Khi gặp con gái mình Cố Ngộ đã sắp bị sự đáng yêu của con làm nhũn người

rồi, giờ lại đến một bé gái nhỏ hơn và cũng đáng yêu y như vậy nữa.

Cả đời anh chưa từng cảm thấy mình tràn đầy tình yêu thương như thế này.

Anh nhẹ nhàng chạm vào tay Trần Chỉ Hi, khẽ nói thầm với bé: "Chào con, bác

là bác Cố Ngộ của con, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều."

3. Ba tuổi, kén ăn

Tuổi tác hai đứa xấp xỉ nhau.

Nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.

Cố Thư Ý ngoan ngoãn yên tĩnh, Trần Chỉ Hi nghịch ngợm ồn ào.

Thang Ninh và Cố Lê thấy hai bé vẫn cần tên thân mật.

Vì trong tên của hai người có tên hoa quả nên tất nhiên sẽ dùng hoa quả để đặt

tên thân mật.

Cảm thấy sự kế thừa này không tệ, hai con gái cũng có thể dùng hoa quả.

Vì mắt Thư Ý rất to, đen tròn, hơn nữa lúc mang thai Thang Ninh thích ăn nho,

nên quyết định gọi bé là Nho Nho.

Chỉ Hi nghịch ngợm bướng bỉnh nên gọi bé là Đào Đào.

Phần lớn thời gian, Thư Ý ngoan ngoãn nghe lời hơn Chỉ Hi.

Nhưng Thư Ý rất kén ăn.

Chỉ Hi thì cái gì cũng ăn, ăn xong là ngủ.

Cuối tuần hai nhà hẹn nhau, một là cùng trông trẻ, hai là một nhà trông cả hai

bé, cho cặp kia cơ hội hẹn hò riêng, tuần sau đổi lại.

Hôm nay đến lượt Cố Ngộ và Thang Ninh trông trẻ, Trần Thạc và Cố Lê đi xem

một bộ phim lâu rồi không xem.

Giờ hai bé đều đã hơn ba tuổi, bắt đầu ú ớ nói được vài câu rồi.

Trong nhà làm một nơi chuyên để đồ chơi, nhốt hai đứa trẻ trong đó là có thể

chơi với nhau cả ngày.

Lúc hai đứa trẻ chơi đồ chơi trong đó là lúc Thang Ninh và Cố Ngộ nghỉ ngơi.

Hai người mỗi người pha một cốc cà phê, vừa uống vừa nhìn hai đứa trẻ chơi.

Thang Ninh cảm thán: "Có vẻ cách tốt nhất để trông trẻ là để chúng có bạn."

Cố Ngộ uống một ngụm cà phê: "Phải, có lúc chúng ta nói bọn nhỏ còn không

nghe, nhưng có vẻ chúng nghe lời nhau hơn."

Thang Ninh nhướng mày: "Lát nữa ăn tối, để Đào Đào thử dỗ Nho Nho ăn cơm

xem sao."

Cố Ngộ gật đầu tỏ ý đồng ý: "Ừm, anh thấy được đấy."

Tối Thang Ninh cố ý chuẩn bị cho Thư Ý rau mà bé ghét nhất.

Thư Ý thấy vậy bèn tỏ vẻ chê bai ra mặt, trực tiếp đẩy bát sang một bên.

Chỉ Hi ở bên cạnh tự mình xúc ăn, ăn rất ngon miệng.

Thang Ninh chỉ vào Chỉ Hi và nói với Thư Ý: "Con xem em ăn ngon thế kia

kìa, con cũng ăn nhiều một chút."

Thư Ý lắc đầu, nói với giọng non nớt: "Không thích."

Thang Ninh giả vờ giận nhưng Thư Ý vẫn không ăn.

Cố Ngộ ngồi bên cạnh ghé sát vào Chỉ Hi, nói thầm với bé: "Đào Đào ơi, con

thử khuyên chị ăn rau xem."

Chỉ Hi cầm nĩa cắm một bông cải xanh đã nấu chín, vừa định đút vào miệng thì

đột nhiên đưa tay về phía Thư Ý bên cạnh: "Chị ơi, ăn rau nè."

Mặc dù trong lòng Thư Ý không muốn, nhưng nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Chỉ

Hi, cô bé có vẻ không nỡ từ chối.

Chỉ Hi lại đưa nĩa về phía miệng bé: "Chị ơi, ăn đi."

Thư Ý có vẻ không biết làm sao với em gái, đành phải ăn rau.

Ăn xong còn mặt nhăn mày nhó: "Cảm ơn em."

Cảnh tượng quá đỗi dễ thương, Thang Ninh và Cố Ngộ cảm thấy hai đứa này

mà ở cùng nhau sẽ là cả bầu trời đáng yêu.

4. Bốn tuổi, thu dọn đồ chơi

Tính cách của Trần Chỉ Hi thuộc kiểu không có kế hoạch, rất bừa bộn, Cố Thư

Ý thì nghiêm túc có trật tự hơn.

Thông thường mỗi lần Chỉ Hi chơi đồ chơi xong đều sẽ vứt lung tung khắp nơi,

rồi đến lúc muốn chơi lại không tìm thấy, mà không tìm thấy thì bắt đầu khóc

lóc đủ kiểu.

Thư Ý thì lần nào cũng tự thu dọn đồ chơi, hơn nữa còn hơi ám ảnh cưỡng chế

sắp xếp đồ chơi rất gọn gàng.

Hôm nay hai đứa chơi ở nhà Cố Lê, Cố Lê vốn đang dọn dẹp đồ đạc trong bếp

thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lớn của Trần Chỉ Hi.

Cô ấy còn tưởng là bị va đập đâu đó, vội vàng chạy đến, nào ngờ chỉ là vì Trần

Chỉ Hi không tìm thấy một con thỏ bông.

Cố Lê nghe tiếng khóc của bé là thấy đau đầu, cô ấy vội tìm kiếm trên sàn, vừa

an ủi vừa không nhịn được than phiền: "Ngày thường bảo con đừng để đồ chơi

lung tung mà có nghe đầu!"

Thư Ý ở bên cạnh nghe thấy thì an ủi em gái trước rồi cũng đi tìm giúp.

Cố Thư Ý bắt đầu tìm từ mấy chỗ thường chơi đồ chơi trước, không bỏ qua bất

kỳ góc nào.

Mấy chỗ thường đến đều tìm khắp rồi mà vẫn không thấy.

Vì chuyện tìm đồ chơi xảy ra quá thường xuyên mà Cố Lê cũng không thích

thói quen xấu để đồ chơi lung tung của Trần Chỉ Hi, cô ấy giận dữ nói: "Sau này

con cứ vứt đồ chơi lung tung nữa đi, chơi đâu để đó không thu dọn lại, để cho

sau này khỏi tìm thấy đồ chơi luôn!"

Vốn đã ấm ức, lại bị mắng một trận, Trần Chỉ Hi khóc càng to hơn.

Thư Ý vừa vỗ lưng bé vừa nói: "Đừng khóc nữa, em thử nghĩ xem, lần cuối

thấy thỏ bông là khi nào?"

Trần Chỉ Hi hít mũi, ngẩng đầu lên, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: "Trước

đây có lần đi dã ngoại có mang theo."

"Dã ngoại..." Thư Ý đột nhiên nhớ ra trước đây có lần hai nhà cùng đi dã ngoại,

quả thật mình đã thấy con thỏ đó, sau đó nhớ ra hôm đó lúc đi Chỉ Hi có mang

theo một cái ba lô màu hồng.

Cố Thư Ý tìm thấy cái ba lô đó, đi qua mở ra, quả nhiên con thỏ ở bên trong.

Thấy con thỏ tưởng đã mất đã được tìm thấy, Trần Chỉ Hi lập tức tươi cười rạng

rỡ, nhảy cẫng lên: "Cảm ơn chị."

"Không có gì." Cố Thư Ý liếc nhìn đống đồ chơi lộn xộn phía sau nói: "Chị dạy

em sắp xếp đồ chơi nhé."

Thư Ý dạy Chỉ Hi phân loại đồ chơi theo chất liệu, kích thước, màu sắc.

Thu dọn xong, cả phòng bé như mới hoàn toàn.

Cố Lê bên cạnh cảm thán, bây giờ căn phòng còn sạch sẽ hơn cả cô ấy dọn dẹp.

Đứa trẻ này thật là sinh ra khiến người ta yên tâm, đúng là bản sao của Thang

Ninh!

Quả nhiên con nhà người ta luôn là ngoan nhất, Cố Lê thậm chí còn muốn lén

đánh tráo Cố Thư Ý thành con mình để nuôi.

5. Năm tuổi, đón mẹ

Khi Cố Thư Ý năm tuổi, Thang Ninh đã gần ba mươi tuổi.

Làm luật sư sáu năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng từ đầu cô

đã kiên định đi trên con đường luật sư này.

Châu Vũ đã giúp đỡ cô không ít, bản thân cô cũng rất xuất sắc, trong cùng thời

gian mà cô phát triển nhanh hơn người khác, trong vài năm đảm nhận mấy dự

án lớn, đây đều là những nét đẹp trong hồ sơ của cô.

Tuy học vấn của cô không phải tốt nhất, cũng không có nền tảng gì, không có

sự hỗ trợ của nguồn lực, nhưng năng lực của cô xuất chúng, cũng đã làm xúc

động nhiều khách hàng và trở thành "fan trung thành" của cô.

Năm ngoái đề xuất để cô thăng cấp thành đối tác độc lập cấp hai của Châu Vũ

đã được thông qua.

Bây giờ Thang Ninh có thể tự mình nhận vụ án, cũng có đội ngũ riêng, quan hệ

với Châu Vũ từ cấp trên cấp dưới trở thành giống như đối tác hợp tác hơn.

Sau khi cô bắt đầu đảm đương một mình, tuy áp lực rất lớn nhưng cô cảm thấy

cuộc sống mỗi ngày rất phong phú.

Cảm giác thành tựu trong công việc cũng khiến cô cảm nhận được sự nâng cao

giá trị bản thân.

Tuy công việc rất quan trọng nhưng Thang Ninh luôn không ngừng nhắc nhở

bản thân không thể vì công việc mà bỏ bê gia đình.

Tuổi thơ của con chỉ có vài năm ngắn ngủi, cô bé cần nhiều sự đồng hành hơn

nên Thang Ninh vẫn cố gắng hết sức dành thời gian bên cạnh Nho Nho.

Cuối tuần vốn đã hẹn sẽ đưa Thư Ý đi thủy cung, nhưng Thang Ninh có cuộc

họp khẩn cấp đột xuất, cần đi công tác ở thành phố bên cạnh hai ngày.

Suy đi tính lại, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ lỡ hẹn với Thư Ý.

Tuy Cố Thư Ý có thể hiểu nhưng cô bé đã mong đợi rất lâu rồi, thất vọng là

điều không thể tránh khỏi.

Nhưng cô bé hiểu chuyện không bày tỏ nỗi thất vọng lên mặt, lúc tiễn Thang

Ninh ra ga tàu cao tốc còn cố nở tươi cười: "Mẹ ơi, con không sao đâu, con và

ba sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về nhé."

Sau khi Thang Ninh đi, Cố Ngộ lái xe về nhà, anh có thể thấy rõ vẻ thất vọng

của Thư Ý qua gương chiếu hậu.

Anh thăm dò hỏi Thư Ý: "Có phải con buồn vì không thể đi thủy cung không?"

"Đúng là con hơi buồn." Thư Ý nói chuyện đã có chút cảm giác như người lớn

rồi: "Nhưng công việc của mẹ rất quan trọng, con hiểu mà."

Cố Ngộ cũng không muốn hy vọng của con gái tan vỡ, anh mềm lòng, nói với

cô bé: "Nếu con muốn đi thì để ngày mai ba đưa con đi trước nhé?"

Cố Thư Ý lắc đầu: "Không ạ, con muốn đi cùng ba mẹ, chúng ta đợi mẹ về có

thời gian rồi đi."

Cố Ngộ thấy cô bé hiểu chuyện như vậy thì cũng yên tâm hơn: "Ừm, được."

"Chỉ là ngày thường mẹ vất vả quá." Cố Thư Ý lộ vẻ xót xa.

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói với cô bé: "Vậy lần này mẹ về, chúng ta tạo

bất ngờ cho mẹ nhé."

Cố Thư Ý lập tức tươi cười rạng rỡ: "Được ạ!”

Hai ngày sau Thang Ninh đi công tác về.

Vốn Cố Ngộ nói với Thang Ninh là Thư Ý đang chơi ở nhà Cố Lê, anh sẽ đi

đón cô.

Không ngờ ở ga tàu cao tốc, từ xa Thang Ninh đã thấy Thư Ý cầm một bó hoa

đứng đợi cô.

Cô bé nhỏ xíu đứng ở đó, mặt đầy vẻ mong đợi, tay cầm một bó hoa hồng phấn

mà Thang Ninh thích nhất.

Thấy Thang Ninh, Thư Ý gọi to, dang rộng hai tay về phía Thang Ninh: "Chào

mừng mẹ về."

Thang Ninh lập tức chạy nhanh đến ngồi xuống ôm cô bé: "Con yêu, con đến

đón mẹ à."

Thư Ý ôm chặt Thang Ninh, nói với cô đầy nhiệt tình: "Mẹ ơi, con và ba đến

đón mẹ về nhà!"

Thang Ninh vừa nói vừa nắm tay Cố Ngộ: "Ừm, vậy chúng ta cùng về nhà."
Bình Luận (0)
Comment