Khi Cố Lê học đại học, Cố Ngộ đã đi làm rồi.
Vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên từ nhỏ đến lớn hai người không chơi
chung với nhau được.
Hồi nhỏ Cố Lê luôn rất ngưỡng mộ Cố Ngộ, cảm thấy anh học giỏi lại đẹp trai
còn tốt với mình, luôn tự hào vì có một người anh như vậy.
Cô ấy bắt đầu có một số quan điểm khác về anh trai là từ khi anh bắt đầu
thường xuyên nói với gia đình rằng mình có bạn gái mới.
Trong lòng Cố Lê, anh trai cô ấy nên là kiểu đàn ông tốt phong nhã thanh cao,
không nên giống những gã đàn ông tồi kia.
Tuy Cố Ngộ thực sự có vốn phong lưu lịch lãm và trăng hoa, nhưng Cố Lê luôn
cảm thấy nhân phẩm của Cố Ngộ không giống kiểu đàn ông phụ tình đa tình đó.
Cả đời cô ấy ghét nhất là loại đàn ông không coi trọng tình cảm, không ngờ anh
trai cô ấy cũng là người như vậy.
Từ đó về sau, Cố Lê không còn nhìn Cố Ngộ qua lăng kính màu hồng nữa.
Cũng không biết từ bắt đầu khi nào mà cô ấy thích chọc ghẹo Cố Ngộ, không
còn tôn sùng anh như nam thần giống trước kia nữa.
Sau khi Cố Ngộ tốt nghiệp đại học thì ra ở riêng, bình thường cũng chỉ có dịp lễ
Tết mới về.
Vào một kỳ nghỉ dài ngày lễ 1/5, Cố Lê thảo luận về vấn đề trang điểm với
Thang Ninh qua WeChat, còn chia sẻ cho Thang Ninh một video của một
blogger trang điểm.
Quả Lê: [Cậu mau click xem blogger này đi, cậu trang điểm theo từng bước của
cô ấy thử xem, chắc chắn sẽ đẹp hơn cô ấy nhiều!]
Thang Ninh xem kỹ xong rồi trả lời: [Không có đâu, nền tảng của người ta rất
tốt, cảm giác không trang điểm cũng đã rất đẹp rồi.]
Quả Lê: [Tuyệt đối không đẹp bằng cậu! Cậu nên học trang điểm đi! Chắc chắn
sẽ đẹp tuyệt vời luôn.]
Quả Chanh: [Ừm được, lần sau cậu dạy tớ nhé.]
Đúng lúc đó, chuông cửa nhà reo lên.
Vốn tưởng là shipper, không ngờ qua vài giây lại nghe thấy giọng Cố Ngộ.
Cố Lê vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bèn đi ra.
Thấy Cố Ngộ, cô ấy chào hỏi qua loa: "Ồ, sao anh về vậy?"
Cố Ngộ thay giày rồi đưa cho cô ấy bánh su kem và trà sữa cô ấy thích.
Nhận bánh su kem xong, thái độ Cố Lê mới thay đổi đôi chút: "Vẫn là anh trai
tốt nhất, lần nào cũng mang đồ ngon cho em~"
"Anh thấy vẻ mặt em vừa nãy rất chi là ghét bỏ đấy." Cố Ngộ vừa nói vừa ngồi
xuống phòng khách xem tivi.
Hôm nay Cố Tránh đi xã giao, trong nhà chỉ có Tống Mạn Tư và Cố Lê.
Biết trước Cố Ngộ sẽ về, hôm nay Tống Mạn Tư đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh
soạn.
Cố Lê vốn đang hơi rảnh rỗi, thấy Cố Ngộ thì bèn ngồi xuống bên cạnh anh, tò
mò hỏi han: "Anh, dạo này anh thế nào?"
Ánh mắt Cố Ngộ dừng lại trên màn hình tivi: "Cũng tốt, vừa thăng chức."
"Không hỏi anh vêf công việc, em không quan tâm công việc của anh." Cố Lê
vừa nói vừa ghé lại gần, gối lên tay vịn sofa, nhìn anh nói: "Bạn gái anh nói lần
trước ấy, thế nào rồi, có ảnh không?"
"Bạn gái nào..." Cố Ngộ vừa nói vừa sửa lại từ ngữ: "Không phải, anh nói có
bạn gái khi nào?"
"Thì nói hồi Tết năm nay đó." Cố Lê trừng mắt nhìn anh: "Không phải anh có
đồng thời mấy cô bạn gái đấy chứ?!"
"Không có, Tết tháng hai à... Lúc đó mới quen không lâu mà." Cố Ngộ tính toán
ngày tháng trong lòng.
"Sao gọi là mới quen không lâu, thế cũng ba tháng rồi, thông thường ba tháng là
đã qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt và sắp bước vào giai đoạn ổn định rồi
đó." Cố Lê tỏ vẻ rất chuyên nghiệp.
"Con bé này sao biết nhiều thế?" Cố Ngộ chuyển chủ đề sang cô ấy: "Đừng nói
là em không lo học hành, yêu sớm ở trường đấy nhé?!"
"Anh, em là sinh viên đại học rồi, cho dù yêu đương cũng không gọi là yêu
sớm: " Cố Lê bực bội trợn mắt: "Trường em cũng không có ai lọt được vào mắt
em..."
"Ồ, mắt cao thế cơ à?" Cố Ngộ nhướng mày.
"Đương nhiên rồi." Cố Lê ngẩng cằm: "Dù sao có một ông anh như anh, đàn
ông bình thường không vào mắt em được."
Cố Ngộ rất đắc ý nói: "Ừm, anh nâng cao tiêu chuẩn của em rồi."
Cố Lê lẩm bẩm: "Nhưng cũng hạ thấp mức độ của em về lịch sử tình cảm của
đàn ông..."
Cố Ngộ không nghe rõ cô ấy đang nói gì, hỏi một câu: "Em nói gì?"
"Không có gì." Cố Lê lắc đầu.
Tuy hai anh em không gặp mặt nhiều nhưng có rất nhiều chuyện để nói.
So với sự tò mò của Cố Lê, Cố Ngộ vẫn thật lòng quan tâm em gái ruột của
mình hơn: "Còn em? Ở trường thế nào? Có chăm chỉ học tập không?"
"Đương nhiên rồi." Cố Lê rất tự hào nói: "Em gái anh đang nỗ lực vì học bổng
đấy.”
"Ồ? Có tinh thần cầu tiến như vậy từ khi nào thế? Mặt trời mọc đằng Tây rồi
à?"
"Không có, chỉ là gần đây bị lây nhiễm thôi..." Cố Lê nói câu này với vẻ mặt
khó tả.
Cố Ngộ cảm thấy giống kiểu bà mẹ già tự hào và mãn nguyện khi nói về con
mình...
Anh cũng tò mò: "Em không bình thường rồi, em bị lây nhiễm cái gì vậy, vi rút
à?"
"Anh nói gì thế!" Cố Lê không nhịn được dùng gối ném anh một cái: "Là một
người bạn của em."
"Em còn có bạn chăm chỉ học hành thế à?"
"Anh có ý gì vậy!" Cố Lê chống nạnh không vui.
"Mấy đứa bạn xấu của em trước đây... Không xúi em trốn học thì cũng xúi em
không làm bài tập, có đứa nào đưa em vào đường ngay thẳng đâu?"
"Ôi, lần này là bạn phòng bên cạnh em, là một cô gái rất rất tốt, ở cùng cậu ấy
em luôn bị cái sự tích cực hướng về phía trước của cậu ấy lây nhiễm, cậu ấy
không phải kiểu nỗ lực quá sức nhưng vẫn có một cảm giác rất tích cực, nói
không rõ được đâu, tóm lại là ở cùng cậu ấy, làm em cũng muốn giống cậu ấy,
nỗ lực trở thành người xuất sắc hơn."
Nghe những lời này từ miệng Cố Lê, Cố Ngộ cũng thấy lạ: "Hiếm có nhỉ, khiến
em gái anh cũng có sự tỉnh ngộ này, xem ra có cơ hội nhất định phải gặp mặt
thăm hỏi một chút."
"Đừng! Mơ đi!" Cố Lê lè lưỡi với anh, làm mặt quỷ.
Tối ăn cơm, Tống Mạn Tư như thường lệ quan tâm hỏi thăm Cố Ngộ: "A Ngộ
này, bạn gái mà con nói lần trước ấy, khi nào rảnh dẫn về nhà nhé?"
Cố Ngộ lập tức cảm thấy giảm khẩu vị, anh nghiêm túc đáp lấy lệ: "Vâng, lần
sau nhé."
"Lần sau là khi nào, không phải mấy ngày này đang nghỉ sao, hay là cùng ra
ngoài ăn bữa cơm đi."
Cố Ngộ tùy tiện bịa một cái cớ: "Cô ấy không phải người địa phương, về quê
rồi."
"Ồ, quê ở đâu vậy?"
Cố Ngộ nghĩ, mỗi lần mẹ anh hỏi về bạn gái, trong đầu anh đều sẽ có một hình
tượng cụ thể.
Phiên bản chuyển giới của Doãn Sam và phiên bản chuyển giới của Trần Trác
đã dùng rồi.
Chỉ còn lại phiên bản chuyển giới của Tiền Tư Châu.
"Ừm, cô ấy là người Vân Thành." Cố Ngộ sợ Tống Mạn Tư còn hỏi tiếp, thôi
thì chủ động khai thật luôn: "Tuổi tác tương đương con, cũng học trường con,
học chuyên ngành gần giống nhau, bình thường cũng coi như có chủ đề chung,
thích ăn bánh bao thịt, mì trộn thịt bò sốt và thịt viên sốt cà chua."
"Cô gái đó... Thích ăn mặn thế à." Khóe miệng Tống Mạn Tư hơi giật giật.
"Sao nghe cảm giác không giống đồ mà một cô gái dễ thương thích ăn nhỉ?" Cố
Lê cũng thêm một câu.
Cố Ngộ liếc nhìn cái đùi gà to trong bát cô ấy: "Ừm, giống em, thích ăn thịt."
Cố Lê hừ một tiếng.
"Vậy có ảnh không, đưa mẹ xem nào." Tống Mạn Tư tò mò hỏi.
"Ảnh..." Cố Ngộ lấy điện thoại ra giả vờ tìm kiếm một lúc: "Khoảnh khắc của
cô ấy có vẻ không có."
"Vậy lần sau nhất định phải chụp một tấm ảnh chung cho mẹ xem nhé!"
Cố Ngộ nghĩ trong lòng cứ qua được lần này là may rồi, gật đầu thật mạnh:
"Vâng ạ, nhất định lần sau con sẽ chụp!"
Mấy tháng sau, vào kỳ nghỉ dài ngày Quốc khánh, Cố Ngộ về ăn bữa trưa, trước
khi về nhà đột nhiên nhớ ra việc trước đây đã hứa với Tống Mạn Tư là sẽ chụp
"ảnh chung với bạn gái".
May mà anh nhớ ra kịp thời, khi ngồi trên bàn ăn, trước khi Tống Mạn Tư mở
miệng hỏi đã chủ động thú nhận: "Mẹ, con chia tay rồi."
"À..." Tống Mạn Tư kéo dài giọng: "Lại chia tay à?"
Cố Ngộ thậm chí còn không nhận ra chữ "lại" này, trong vẻ bất lực lộ ra chút
muốn ý từ bỏ.
Cố Lê với vẻ mặt "em biết ngay mà" nói với Tống Mạn Tư: "Thấy chưa, con đã
nói rồi, chắc chắn anh con sẽ chia tay vào Quốc khánh mà."
Tống Mạn Tư lau khô tay ướt, nhìn Cố Ngộ hỏi: "Vậy giờ con độc thân à?"
Cố Ngộ nghĩ nếu nói có bạn gái chắc lại bị đòi ảnh, thẳng thắn trả lời: "Vâng,
bây giờ con không có bạn gái."
"Ôi, vậy tốt quá, cháu gái của cô Vương hỏi mẹ WeChat của con mấy lần rồi,
mẹ cứ nói con có bạn gái, cô ấy bảo không sao, đợi đến khi chia tay rồi add con.
Đây này, mau add người ta đi."
"..." Cố Ngộ tỏ vẻ không lời nào để nói.
Cố Lê ngồi bên cạnh không nhịn được châm chọc: "Cô cháu gái của bạn mẹ
cũng hơi có vấn đề thiệt nha, sao lại mong người ta chia tay chứ."
Lời châm chọc chính xác này khiến hai người đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Cố Ngộ không add WeChat mà tìm cớ nói: "Con nhớ hôm nay Cố Lê phải về
trường, con đưa em ấy về trường nhé."
"Ơ, không cần đâu, em có thể đi xe buýt trường mà."
Cố Ngộ kéo Cố Lê đứng dậy: "Anh lái xe an toàn hơn, đi thôi."
Vốn cô ấy định về trường muộn hơn một chút nhưng lại bị Cố Ngộ kéo đi, thế
là phải về trường vào buổi chiều luôn.
Nhưng dù sao ở nhà cũng chán rồi, đúng lúc về xem Thang Ninh thế nào.
Quốc khánh Thang Ninh không về nhà, mấy người khác không về nhà thì đi du
lịch, chỉ có một mình cô ở trường chắc cũng khá cô đơn.
Cố Ngộ đưa Cố Lê đến cổng trường xong, nói: "Anh không đưa em vào đâu,
đến cổng trường chắc an toàn rồi."
"Ừm, không cần đâu, em tự vào được rồi, tạm biệt."
Cố Lê xuống xe rồi về ký túc xá, định đi tìm Thang Ninh nhưng phát hiện cô
không ở ký túc.
Nhắn tin cho Thang Ninh, cô nói đang ở thư viện đọc sách, giờ sẽ về ngay.
Cố Lê đang sắp xếp đồ đạc thì đột nhiên phát hiện mình quên một cái túi nhỏ
trên xe Cố Ngộ, cô ấy bèn gọi điện cho anh nhờ anh mang vào giúp.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ đến trường của Cố Lê.
Trước đây, cô ấy cũng không muốn phô trương thế này, chỉ có Cố Tránh và
Tống Mạn Tư đưa.
Trường đại học của Cố Lê là trường luật nổi tiếng, thiết kế của trường hơi mang
phong cách Pháp.
Trung tâm cả khuôn viên trường là một sân vườn rộng mở, xung quanh đều là
cây cối và bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận.
Có lẽ vì đang nghỉ lễ, người trong trường không nhiều, chỉ lác đác thấy vài
người qua đường.
Trường học của họ lớn như trong tưởng tượng, Cố Ngộ vừa ngắm cảnh vừa tìm
ký túc xá của cô ấy, thậm chí suýt đi lạc.
Đi vòng vòng mấy vòng, thực sự không muốn đi đường vòng nữa, vì vậy anh
đành gọi một người qua đường hỏi đại: "Xin hỏi tòa F dãy 3 ở đâu vậy?"
Cô gái trẻ bị gọi lại hiển nhiên hơi choáng trước vẻ đẹp của anh.
Nói chuyện còn lơi lắp bắp, chỉ về phía sau: "Ở, ở ở ở đằng kia."
Cố Ngộ gật đầu cảm ơn cô gái rồi đi.
Cuối cùng cũng tìm thấy ký túc xá của họ, Cố Ngộ để đồ ở dưới tầng rồi gọi
điện cho Cố Lê.
Cố Ngộ vừa đi về vừa nói: "Đồ anh để ở chỗ cô quản lý dưới tầng ký túc xá rồi,
cô ấy không cho anh lên."
Cố Lê đùa: "Sao anh không quyến rũ cô ấy đi, bảo cô ấy cho anh lên."
"Không hay đâu, thế là tin có một anh chàng đẹp trai ở đây sẽ lan truyền khắp
trường mất."
"Đẹp chết anh đi!" Không thấy mặt, Cố Ngộ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt
trợn mắt của cô ấy: "Em phải giấu anh kỹ mới được, không thể để anh đến hại
các bạn em, lúc đó họ đến đòi nợ tình với em em phải biết làm sao."
"Em yên tâm, anh không hứng thú với sinh viên đại học đâu, anh thích người
trưởng thành một chút." Cố Ngộ vừa nói vừa cố ý kéo dài giọng lên xuống:
"Chị ơi..."
Đúng lúc này, Thang Ninh đang đi đến từ phía đối diện.
Cố Ngộ liếc nhìn về phía xa, cuối cùng tầm mắt bị Thang Ninh thu hút.
Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Tay ôm sách, tai đeo tai nghe, có vẻ đang nghe nhạc.
Cô hơi cúi đầu, dường như đang nhìn bóng mình.
Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua mặt.
Rõ ràng là thời tiết tháng mười nhưng làn gió này lại bất ngờ mang theo chút
ấm áp.
Cũng không biết tại sao, anh vô thức bước chậm lại.
Như thể thời gian cũng trôi chậm hơn bình thường một chút.
Sau một khoảng lặng ngắn, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Cố Lê:
"Anh ơi, bây giờ anh không để ý đến tình cảm, đợi đến một ngày thực sự rơi
vào tình yêu, anh sẽ biết báo ứng đến rồi đó."
Khi Cố Lê nói đến hai chữ "Báo ứng".
Thang Ninh vừa vặn ngẩng đầu lên.
Cô không nhìn về phía anh.
Nhưng anh lại nhìn thấy cô.
Lần gặp đầu tiên với bất kỳ người quan trọng nào đều là ấn tượng sâu sắc.
Cho đến bây giờ Cố Ngộ vẫn có thể nhớ lại, khi Thang Ninh đi ngang qua anh,
anh ngửi thấy một mùi hương hoa không biết từ đâu bay đến.
Màu sắc của cả thế giới đều sáng lên một độ.
Anh thất thần trong một khoảnh khắc.
Mãi vài giây sau mới được Cố Lê gọi hồn trở lại.
Có lẽ vì câu nói vừa rồi của Cố Lê vẫn vương vấn trong tâm trí.
Khoảnh khắc đó, anh đột nhiên gặp ảo giác như thế này.
... Lần đầu tiên gặp cô, anh đã biết, báo ứng của mình tới rồi.
HOÀN.