Đáng tiếc bây giờ ánh sáng mờ, không thể nhìn rõ.
Mới ăn được vài miếng, cô đột nhiên cúi đầu nhìn vào túi, rồi lấy điện thoại ra.
Cô dừng lại kiểm tra nội dung trên điện thoại, vài giây sau cô đi đến một băng
ghế nghỉ bên đường, đặt ba lô xuống, móc máy tính xách tay ra.
Rồi cô ngồi xổm bên cạnh băng ghế và bắt đầu sửa tài liệu.
Cô ăn hai miếng rồi gõ vài chữ, cứ thế lặp lại.
Cô ngồi xổm như vậy được mười phút.
Cố Ngộ cũng ngồi trong xe nhìn suốt mười phút.
Sau khi gõ xong, anh thấy ngón tay cô lướt trên bàn di chuột, rồi đóng máy tính
lại.
Cô gửi tin nhắn thoại bằng điện thoại.
Có lẽ là bàn giao công việc.
Gửi xong tin nhắn, Thang Ninh nhét điện thoại vào túi, vứt vỏ khoai lang vào
thùng rác rồi hăng hái bước đi theo từng nhịp đồng đều.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Anh nghe Cố Lê nói, Thang Ninh đến Giang Thành một mình, mặc dù không
biết tình hình gia đình cô thế nào.
Nhưng có thể thấy được, cô đang rất cố gắng để ở lại nơi đây.
Cố Ngộ đã gặp không ít người nỗ lực, trong công ty hàng đầu như công ty của
anh, thứ không thiếu chính là những người cố gắng.
Nhưng chưa bao giờ có ai khiến anh có cảm giác xót xa như bây giờ.
Có lẽ trên thế giới này, phần lớn mọi người đều thể hiện rõ sự mệt mỏi và kiệt
sức lên khuôn mặt.
Khiến người ta cảm thấy những nỗ lực đó quá nặng nề.
Khiến người ta cảm thấy như thể họ không đạt được gì, đó là sự bất công của số
phận đối với họ.
Thang Ninh nói quá nhỏ, thêm vào đó là xung quanh vô cùng ồn ào.
Mọi người cũng không nghe rõ cô nói gì.
Chủ đề này cũng chỉ lướt qua vài câu như vậy.
Khi Cố Ngộ quay lại, họ đã bắt đầu nói chuyện về bộ phim truyền hình đang hot
gần đây.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, Cố Ngộ cuộn tay thành quyền rồi ho
nhẹ một tiếng.
Anh di chuyển chậm rãi với một động tác gần như không thể nhìn thấy bằng
mắt thường, rút ngắn khoảng cách giữa anh và Thang Ninh, rồi khẽ huých cô
một cái.
Anh hơi nghiêng người hỏi: "Lúc nãy em trả lời thế nào?"
"Hả?" Đây là lần đầu tiên Thang Ninh uống loại rượu mạnh như vậy, cô có cảm
giác âm thanh và chuyển động xung quanh mình bất chợt chậm lại.
Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả khả năng suy nghĩ của cô.
"Thôi." Cố Ngộ mím môi: "Không có gì."
Thang Ninh không giỏi ứng phó với những tình huống xã giao như thế này.
Và cách cô che giấu sự ngượng ngùng và không thoải mái đó là uống nước liên
tục.
Bây giờ trên bàn không có nước, nên cô chỉ có thể uống rượu.
May mắn là đã đến 10 giờ, ban nhạc đúng giờ lên sân khấu.
Nhạc nền đang phát bỗng dừng lại, tất cả những âm thanh ồn ào trong một
khoảnh khắc bị nuốt chửng.
Phía trước quán bar có một sân khấu hình chữ nhật, không cao lắm, có lẽ chỉ
cao hơn mặt đất khoảng hai, ba mươi centimet.
Bốn người bước lên từ bên cạnh sân khấu.
Chàng trai cầm guitar điện bước lên gõ gõ vào micro để thử âm thanh: "Hello,
Hello."
Vài cô gái ở phía dưới lập tức hò hét thích thú.
Bàn của Thang Ninh ngồi ở vị trí xa nhất trong quán bar, ánh sáng trên sân khấu
không quá sáng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.
Có điều chỉ cần nhìn qua đại khái như vậy cũng có thể thấy được ngoại hình của
nam ca sĩ chính này không tầm thường.
Thực ra đôi khi không cần phải nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt của một người, chỉ
cần nhìn đường nét khuôn mặt và khí chất là có thể đánh giá được một người có
nổi bật hay không.
Lúc này, người đàn ông đứng trên sân khấu mặc một chiếc áo khoác đen, kéo
khóa hé mở, để lộ lớp áo đen bên trong.
Bên dưới là một chiếc quần jean, dù trang phục rất bình thường nhưng cũng
không thể bỏ qua đôi chân dài của anh ta.
Mái tóc của anh ta không ngắn, nhưng vẫn để lộ rõ ràng toàn bộ khuôn mặt.
Ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới, hôn lên xương chân mày của anh ta, tô đậm
đường nét cằm đẹp đẽ.
Mặc dù vừa rồi chỉ nói hai từ, nhưng có thể nghe ra giọng nói trầm thấp pha lẫn
một chút từ tính.
Là mức độ hay đến mức có thể khiến tai người nghe mang thai.
Sau khi thử âm thanh xong, chuẩn bị biểu diễn, người đàn ông trên sân khấu cởi
áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi đen bên trong, xắn tay áo đến khuỷu tay.
Anh ta ngồi trên ghế cao, hơi ngước mắt lên, tùy ý nhìn xuống dưới sân khấu:
"Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến quán bar Sober, tôi tên Trần Thạc, là người
phụ trách, đồng thời cũng là ca sĩ chính của ban nhạc Tỉnh Táo, hôm nay tôi sẽ
mang đến cho mọi người một ca khúc phiên bản mới của "Giả say"."
Giọng nói của người đàn ông thong thả ung dung, không hề có chút nịnh bợ
cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc kinh doanh của anh ta.
Anh ta hơi cúi đầu gảy vài hợp âm rồi bắt đầu hát.
Ngay khoảnh khắc anh ta cất tiếng hát, Cố Lê muốn quỳ xuống luôn.
Giọng hát của anh ta thuộc loại vừa hùng hồn lại pha chút trong trẻo.
Có một loại ma lực thu hút tâm hồn người nghe.
Vừa nãy Cố Lê còn cảm thấy hơi say, nhưng khi nghe thấy giọng hát của anh ta,
cô ấy lập tức tỉnh táo lại.
Tất cả các cô gái phía dưới sân khấu cũng trở thành fan cuồng của anh ta ngay
tắp lự, nhún nhảy theo điệu nhạc của anh ta.
Còn Thang Ninh bên cạnh thì thấy đầu mình càng lúc càng nặng.
Cô không nghe rõ người trên đó đang hát gì, chỉ thấy chân mình càng lúc càng
nhẹ, như thể sắp bay lên vậy.
Tất nhiên Cố Ngộ sẽ không hứng thú với giọng hát của một người đàn ông.
Khi anh cúi người cầm đồ uống, vô tình thấy Cố Lê đang dùng hai tay chống
cằm đặt trên bàn phía trước, mê mẩn nhìn lên sân khấu.
Cố Ngộ lắc đầu, thở dài bất lực, khóe mắt liếc thấy Thang Ninh.
Cổ cô gối trên ghế sofa phía sau, cả người như không xương lún sâu vào ghế.
Rất hiếm khi anh thấy cô ngồi lười biếng như vậy.
Sau khi uống nước xong, Cố Ngộ ngả người ra sau, thu hẹp khoảng cách giữa
anh và Thang Ninh.
Và khi nhìn Thang Ninh ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng không có phản
ứng gì.
Thực ra sự khác biệt lớn nhất giữa người say và lúc bình thường chính là ánh
mắt.
Bây giờ tốc độ và tần suất chớp mắt của Thang Ninh đều chậm hơn bình thường
rất nhiều, cũng không còn vẻ lanh lợi cảnh giác như thỏ khi gặp người như
thường ngày.
Đèn trong quán bar hiện giờ được điều chỉnh rất tối, nhưng trên sân khấu có
những loại đèn màu rực rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, lúc đỏ lúc
xanh, dù không có biểu cảm gì cũng trông rất phong phú.
Có vẻ cuối cùng Thang Ninh cũng nhận ra Cố Ngộ đang nhìn mình, đôi mắt khẽ
ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngộ như đêm trăng giữa hè, lại như sương
mù buổi sáng sớm.
Trong sạch nhưng khó nắm bắt.
Hai người nhìn nhau trong bài tình ca, không ai né tránh.
Thời gian như đông cứng lại.
Một lúc sau Thang Ninh mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ,
nhưng cô lại theo bản năng không muốn dời mắt đi.
Bình thường không dám nhìn anh, bây giờ thì ngược lại, đây cũng là lần đầu
tiên cô thực sự nhìn rõ khuôn mặt anh.
Khuôn mặt của Cố Ngộ thực sự là kiểu đẹp trai theo nghĩa truyền thống, đường
nét khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, đường từ thái dương kéo xuống gần như là
đường thẳng, chỉ đến gần cằm mới dần có độ cong.
Mũi cao thẳng, môi trông hơi mỏng.
Đôi mắt anh, thực sự là loại mắt đa tình hiếm thấy.
Chỉ cần hơi ngước mắt lên, đã như đang cố tình quyến rũ người ta.
Ánh mắt của Thang Ninh vẽ một vòng trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở
đôi mắt.
Anh đang nhìn cô, không biểu lộ gì nhưng như thể vẫn thấu hiểu được tất cả.
Khuôn mặt anh hòa trong ánh sáng, đẹp đến mức không thực.
Những phân tử ái muội trôi nổi trong bầu không khí nửa sáng nửa tối bắt đầu
len lỏi khắp nơi.
Trong cơn mơ màng, Thang Ninh đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức ngồi
thẳng dậy.
"Em buồn ngủ rồi à?" Cố Ngộ hỏi.
Thang Ninh dụi mắt, gật đầu: "Vâng."
Cô thấy xấu hổ, theo phản xạ lại định cầm ly lên uống.
Cố Ngộ nhanh tay ngăn lại: "Đừng uống nữa."
Thang Ninh ngoan ngoãn đặt ly xuống.
Cố Ngộ vẫy tay trước mặt Cố Lê, bật ngón tay để kéo hồn phách cô ấy trở về:
"Cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, về nhà thôi."
"Khoan! Đợi em nghe xong bài này đã!" Cố Lê dứt khoát gạt tay anh ra.
Họ chỉ hát hai bài rồi kết thúc.
Tuy hơi thất vọng, nhưng vì có hai cô gái ở đây nên mấy chàng trai cũng không
định ở lại lâu.
Lúc ra về, Cố Lê vẫn còn luyến tiếc, cứ ngoái đầu lại tìm bóng dáng của Trần
Thạc trong đám đông đen nghịt.
Suốt đường đi chỉ nghe thấy Trần Trác tự hào khoe khoang: "Anh đã nói rồi mà,
bạn anh đẹp trai cực kỳ! Có phải rất đẹp trai không?!"
"Đẹp trai thật!" Cố Lê vẫn còn mê mẩn hình ảnh quyến rũ của Trần Thạc.
"Lần sau anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Trần Trác vỗ vai Cố Lê.
"Được đấy, được đấy!"
Thấy vậy, Cố Ngộ cau mày cố ý đi xen vào giữa hai người, làm bộ bàn bạc:
"Lát nữa về kiểu gì đây?"
Vốn dĩ bốn người Cố Ngộ đi chung một xe, giờ có thêm hai cô gái thì chắc chắn
phải có người nhường chỗ.
Trần Trác rất hào phóng khoác vai Doãn Sam và Tiền Tư Châu: "Ba đứa bọn tôi
đi taxi về, cậu đưa em gái cậu và bạn em ấy về đi."
"Tư Châu đi cùng tôi đi." Cố Ngộ nói: "Tiện đường."
"Không cần đâu, không cần đâu." Tiền Tư Châu lắc đầu: "Cậu đưa hai em ấy về
sớm đi."
Cố Ngộ gật đầu: "Vậy tiền xe tối nay tính cho tôi nhé."
"Ầy, nói đến tiền là mất vui rồi!" Trần Trác vẫy tay chào Cố Lê và Thang Ninh:
"Tạm biệt, hẹn lần sau gặp lại nhé."
"Tạm biệt các anh." Thang Ninh và Cố Lê cũng vẫy tay chào.
Hai người cùng ngồi vào ghế sau.
Vừa lên xe, cuối cùng Cố Lê cũng không kìm nén được mà hét lên điên cuồng:
"Aaaaaa ca sĩ chính đẹp trai quá!!!"
Cố Ngộ cảm thấy tai mình gần như bị điếc.
Cố Lê quay sang nhìn Thang Ninh: "Vợ ơi! Cậu có thấy anh ấy đẹp trai không?"
"Nói thật thì tớ không nhìn rõ lắm." Thang Ninh nói: "Hồi nãy ở đó tớ chóng
mặt quá, không nhìn rõ gì cả."
"Hôm nay cậu uống nhiều quá, tớ thấy cậu uống hết cả một ly lớn, cậu có sao
không?" Cố Lê lo lắng hỏi.
"Giờ đỡ nhiều rồi, chủ yếu là lúc nãy có mấy anh lạ, phải giữ ý tứ." Thang Ninh
vừa nói vừa nấc cụt, cả người mềm nhũn trên ghế: "Giờ chỉ có mỗi cậu thôi,
không cần giả vờ nữa!"
"Đúng vậy!" Cố Lê đóng góp một tư thế ngồi còn khủng khiếp hơn, gần như
nằm dài ra: "Giữ hình tượng tiểu thư mệt muốn chết!"
Cố Ngộ liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
Có phải hai người quên mất sự tồn tại của anh rồi không?
Hay là, lầm tưởng anh là tài xế taxi?
Suốt dọc đường hai người cứ nói những câu say rượu vô nghĩa, cuối cùng càng
nói càng high.
Cố Ngộ đưa Cố Lê về nhà trước, khi đưa cô ấy lên lầu, anh vừa lo lắng vừa
trách móc: "Bình thường các em cũng uống thành ra thế này à?"
"Bình thường bọn em uống bia nhiều hơn, không uống mạnh như hôm nay đâu,
nhưng anh yên tâm, uống rượu vào là em biết điều lắm!" Cố Lê vỗ ngực cam
đoan: "Uống rượu xong vẫn hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, sẽ chịu trách
nhiệm cho hành động của mình."
Cố Ngộ lo lắng hỏi: "Thế còn em... Bạn em, bình thường có say bao giờ chưa?"
"Cậu ấy á? Hình như bình thường cậu ấy chưa uống nhiều như thế bao giờ." Cố
Lê gãi đầu nói: "Em không chắc nữa."
Cố Ngộ không yên tâm về Thang Ninh đang bị khóa trong xe, vừa ném Cố Lê
về nhà xong là chạy nhanh xuống lầu chui vào xe.
Thang Ninh đang tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, lúc đầu Cố Ngộ tưởng cô đã
ngủ.
Khi vừa khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ từ phía
sau: "Bác tài! Chạy đi! Chạy ra ngoại ô thành phố!"
Cố Ngộ giật mình.
Lúc này người ngồi ở ghế sau hơi không khớp với hình ảnh bình thường của
Thang Ninh.
Thấy Cố Ngộ không phản ứng, Thang Ninh tiện thể hát lên: "Hãy hạ hết cửa sổ
xuống đi nào."
Vừa nói vừa hạ cửa sổ xuống.
Cố Ngộ lập tức dùng điều khiển ở phía trước để đóng cửa sổ lại, đồng thời khóa
chặt: "Trời lạnh lại còn uống rượu, em muốn bị cảm à?"
Thang Ninh ngả người về phía trước, ghé sát vào Cố Ngộ vỗ vỗ: "Bác tài, câu
tiếp theo của bài hát là gì?"
"Cái gì cơ?”
"Bài tôi vừa hát đó." Thang Ninh cố gắng nhớ lại: "Đêm nhớ anh, ước gì anh ở
bên em."
Cố Ngộ thở dài bất lực: "Em ngồi yên đi, để tôi đưa em về nhà."
"Ơ? Sao bác tài biết nhà tôi ở đâu?" Thang Ninh đột nhiên tỏ ra đề phòng: "Bác
tài điều tra tôi à?"
Khóe miệng Cố Ngộ giật giật.
Cô gái này... Sao uống rượu vào lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh phim thế này?
Suốt chặng đường, tai Cố Ngộ luôn văng vẳng những câu nói kỳ quặc từ ghế
sau.
Khi thì như báo cáo công việc, khi thì như đối thoại trong phim truyền hình, lúc
lại hát vài câu.
Cố Ngộ lo lắng suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng lái xe đến dưới tòa nhà
của Thang Ninh.
Anh mở cửa xe phía sau, hỏi: "Em có thể tự đi được không?"
Thang Ninh vẫy tay với anh.
Cố Ngộ khó hiểu nhìn cô.
Thang Ninh ra hiệu cho anh giơ khuỷu tay và duỗi thẳng cổ tay, Cố Ngộ làm
theo một cách mơ hồ.
Giây tiếp theo, tay Thang Ninh đặt lên mu bài tay anh, nói rõ ràng từng chữ:
"Bãi giá hồi cung!"
Cố Ngộ "Phụt” một tiếng bật cười.
Anh đoán là do gần đây cô đang xem phim cung đình nên mới diễn như vậy.
Có điều anh vẫn phối hợp diễn hết cảnh này với cô.
Thang Ninh như trong phim cổ trang, bước những bước nhỏ chậm rãi và nói với
Cố Ngộ bên cạnh: "Tiểu Ngộ tử, hôm nay cảm ơn ngươi đã đưa bản cung về
nhà, lát nữa đến... Đến bộ tài vụ lĩnh thưởng..."
Cố Ngộ miễn cưỡng phối hợp: "Vâng..."
Thang Ninh đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn anh: "Hừm? Công công
phải nói gì?"
Cố Ngộ hít một hơi lạnh, liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy,
rồi nói rất khẽ: "Tuân lệnh..."
Sau khi nói xong từ đó, Cố Ngộ cảm thấy có một luồng khí không tả nổi từ lòng
bàn chân đi thẳng lên đỉnh đầu.
Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.
Sau khi đưa Thang Ninh xuống dưới tòa nhà, cô rút tay lại, nhìn Cố Ngộ: "Bản
cung về nghỉ đây, ngươi cũng về đi."
"Vâng..." Cố Ngộ thấy vẻ mặt cô không đúng, lại sửa miệng: "Tuân lệnh..."
"Chúc ngủ ngon nhé." Thang Ninh vẫy tay chào Cố Ngộ, cười rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ nhìn thấy nụ cười của cô ở khoảng cách gần như
vậy.
Cô có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, khi cười đúng thật là trông rất ngọt
ngào.
Nhìn bóng dáng Thang Ninh cho đến khi biến mất, Cố Ngộ thở dài.
"Ôi con gái bây giờ..." Cố Ngộ kéo dài giọng như người nhìn thấu hồng trần:
"Mới đầu gọi người ta là chồng, giờ lại gọi người ta là công công?"
Cố Ngộ đi đến dưới tòa nhà của Thang Ninh rồi ngước lên nhìn.
Thực ra anh cũng không chắc cô ở phòng nào, đến khi anh thấy đèn một căn hộ
ở tầng 5 sáng lên. Lúc đó anh mới yên tâm rời đi.
Khi lên xe, anh nhận được một tin nhắn.
Là từ Trần Trác.
Không phải từ nhóm chat, mà là tin nhắn riêng.
Trần Trác: [Giúp tôi hỏi số liên lạc của bạn em gái cậu đi!]
Cố Ngộ không cần suy nghĩ, trả lời ngay: [Để làm gì?]
Trần Trác: [Làm quen rồi tìm hiểu một chút chứ sao, tiện thể xem có thể phát
triển gì không?]
Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy tiếng gõ bàn phím hôm nay nghe khó chịu vô cùng:
[Không cho đâu, cậu không thấy mình hơn người ta tận mấy tuổi à, có tự biết
mình là ai không hả?]
Trần Trác: [Đệch mẹ, sau này cậu đừng tìm bạn gái nhỏ tuổi nhá, không thì tôi
sẽ cắn chết cậu.]
Mint: [Quên rồi à?]
Trần Trác: [?]
Mint: [Tôi thích người phụ nữ có chồng]
Trần Trác: [... Cậu ngầu lắm!]