Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.
Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:
"Cũng không quá đáng lắm..."
"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh
lệch quá nhiều, không hợp!"
"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.
*Mình nghĩ tác giả bị nhầm hay sao ấy, ở đây tg dùng ‘women’ (có thể không
bao gồm người nghe, từ zanmen mới là bao gồm người nghe), nhưng hổng hiểu
sao Cố Lê lại hiểu lầm là tính luôn bả ở trỏng…
Cố Ngộ thậm chí còn nghi ngờ không biết ký ức của ai mới là thật, anh nhìn về
phía Tiền Tư Châu, anh ấy là người lý trí và công bằng nhất trong bốn người,
thường thì lời anh ấy nói đều được mọi người công nhận.
Tiền Tư Châu cũng không quanh co, nói thẳng: "Tình hình hôm đó khá hỗn
loạn, nói thật là tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Mọi người đều thấy rõ anh ấy muốn giữ thế cân bằng, để cả hai bên đều giữ
được thể diện.
"Thôi được rồi, đổi chủ đề khác đi." Cố Lê không hứng thú nghe chuyện một
đám đàn ông cởi quần áo: "Năm mới rồi có thể nói chuyện bình thường một
chút được không?"
"Được thôi, em Lê có người yêu chưa?" Trần Trác chuyển đề tài mượt như bơ.
"Chưa có." Cố Lê bình tĩnh trả lời: "Em mới tốt nghiệp, tuổi còn nhỏ, không
như các anh gấp gáp thế."
Trần Trác ôm ngực: "Đau lòng quá em gái ơi." Dứt lời, anh ta hỏi Thang Ninh:
"Em Ninh thì sao?"
"Cậu ấy cũng chưa!" Cố Lê vội trả lời thay: "Chúng em đều là những cô gái có
chí tiến thủ trong sự nghiệp, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của bọn
em thôi."
"Em gái à, vậy là không đúng rồi, em phải nên tận dụng tuổi xuân sắc đẹp bây
giờ để yêu đương chứ." Trần Trác dạy dỗ vô cùng logic.
"Không yêu, yêu đương sao thú vị bằng làm việc được!" Cố Lê nói rồi nhìn
sang Thang Ninh tìm kiếm sự đồng tình: "Đúng không vợ yêu?"
"Vợ yêu?!!!!" Ngoại trừ Cố Ngộ vẫn bình tĩnh ra, thì ba người còn lại đều ngạc
nhiên đến há hốc mồm.
"Em… Em, các em! Thì ra là mối quan hệ kiểu này sao?!" Trần Trác chỉ vào hai
người, lúng túng nói không ra lời.
"Ôi, anh nghĩ gì thế!" Cố Lê nhìn anh ta một cái đầy chê bai: "Đó là biệt danh,
chỉ là cách gọi thân mật thôi."
"Ồ, anh tưởng các em có mối quan hệ đó chứ." Trần Trác vỗ ngực thở phào sau
cơn hú vía: "Anh nghĩ sao mình không tìm được bạn gái, hóa ra mấy cô gái xinh
đẹp đều ở bên nhau rồi.”
"Mặc dù vợ em rất tốt nhưng mà em vẫn thấy đàn ông 6 múi hấp dẫn hơn
nhiều." Cố Lê vừa dứt lời, Cố Ngộ đang uống nước lập tức bị sặc ho sù sụ.
Quả nhiên nghe em gái ruột của mình nói về chủ đề này vẫn thấy không quen.
"Này này này, nói chuyện khác đi, đừng để cô bé nghĩ mấy chú già chúng ta là
sói đói, trong đầu chỉ có mấy thứ đó thôi." Doãn Sam phát hiện chủ đề đi sai
hướng, lập tức chuyển đề tài: "Nói về cuối năm gần đây đi, cuối năm tới là ngày
nào tôi cũng bận tối mặt tối mũi.”
"Chứ gì nữa, chỉ cần tôi chăm chỉ làm việc thì sếp tôi mới có thể sống cuộc
sống mà ông ta muốn." Trần Trác thở dài.
"Các anh làm ở đâu vậy ạ?" Cố Lê hỏi.
Trần Trác: "Đều là công cụ kiếm tiền của các công ty internet, làm việc 24/7,
không có ngày nghỉ."
"Cũng vất vả nhỉ." Cố Lê tự mãn nói: "Công ty của tụi em không áp lực như
vậy, hầu như không cần phải tăng ca."
"Con gái đừng nên làm quá sức thì hơn.” Doãn Sam nói: "Đàn ông bọn anh khổ
là được rồi."
"Do em không thấy áp lực quá thôi, em không có nhiều khát vọng lắm." Cố Lê
vừa nói vừa gắp một miếng tôm cho Thang Ninh: "Vợ em vất vả hơn cơ."
"Cảm ơn chồng yêu!" Thang Ninh nũng nịu nói xong mới nhận ra mức độ
nghiêm trọng của vấn đề.
Do thường ngày Cố Lê hay làm động tác này, những cuộc đối thoại kiểu này
cũng luôn xảy ra, nên cô gần như là phản xạ có điều kiện mà buột miệng nói ra.
Quả nhiên sau khi nói xong, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía
Thang Ninh.
"Xì..." Trần Trác lùi lại nửa tấc, xoa xoa cánh tay mình: "Nghe mà anh nổi da gà
luôn."
"Em gọi chồng yêu ngay trước mặt bốn con chó độc thân, sao bọn anh chịu
nổi?!"
"Bốn con chó độc thân á?" Cố Lê lập tức phát hiện ra sơ hở: "Không phải anh
em có bạn gái rồi sao?"
Động tác cầm đũa của Cố Ngộ đột nhiên khựng lại.
May mà Doãn Sam phản ứng nhanh, lập tức chữa cháy: "À không, nói ngay
trước mặt bốn con chó bọn anh..."
Mấy người khác nghe xong liền vỗ bàn cười ầm lên.
Doãn Sam vừa mới chìm trong bóng tối của việc lỡ lời, thấy mấy người khác
cười ngả nghiêng, không nhịn được nói: "Đừng cười nữa, công đức đều bị các
cậu cười hết rồi."
"Không phải, buồn cười thật sự ấy..." Trần Trác cười đến mức suýt bị sặc, ôm
bụng nói: "Lâu rồi không cười thoải mái như vậy, đúng là ở bên các cậu mới
thấy vui thế này.”
"Đúng vậy, cuộc sống và công việc hàng ngày đều là những chuyện chán ngắt,
tôi cảm thấy chỉ có khi ở bên các cậu mới khiến tôi cảm thấy thoải mái..." Tiền
Tư Châu cúi mắt, ánh mắt có chút buồn bã.
Anh ấy nhìn mấy người trước mặt, nâng ly rượu lên và uống cạn.
Không ngờ bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp.
Nhưng buổi tụ họp của đàn ông thường là từ việc nói năng bừa bãi chọc ghẹo
nhau đến tâm sự thật lòng khi say.
Nhưng vì hôm nay có phụ nữ ở đây nên mọi người đều rất kiềm chế, không
uống nhiều.
Lúc dọn dẹp bát đũa sau khi ăn xong, Trần Trác hỏi Cố Lê và Thang Ninh: "Hai
em biết chơi mạt chược không?"
Cố Lê: "Biết ạ."
Thang Ninh: "Em biết sơ sơ."
"Vậy đếm ngược xong chúng ta cùng chơi mạt chược nhé." Trần Trác hất cằm
về phía Cố Ngộ nói: "Xem hôm nay anh em có bị ‘Tướng công’ không."
"Ha ha ha em nhớ từ nhỏ anh em chơi bài đã hay bị ‘Tướng công’ rồi, không
ngờ bây giờ vẫn vậy!" Cố Lê hiếm khi có cơ hội bắt được một nhược điểm nhỏ
của Cố Ngộ, lập tức chỉ trích hết mình: "Người có IQ cao cũng không đánh giỏi
được.”
Cố Ngộ cứng miệng nói: "Là vì anh không tập trung thôi, nếu nghiêm túc chơi
thì chắc chắn sẽ không tướng công nữa."
"Được thôi, vậy xem hôm nay cậu có bị nữa không." Trần Trác mong đợi: "Nếu
bị tướng công thì cậu tính sao?"
"Cậu muốn tính thế nào?" Cố Ngộ hỏi lại.
"Mua cho em một cái túi!!!" Cố Lê buột miệng nói ra, nhìn mọi người xung
quanh rồi thêm một câu: "Mua cho mỗi người chúng ta một cái túi!"
"Anh không cần túi!" Trần Trác lập tức từ chối: "Mua túi có gì hay, muốn chơi
thì chơi lớn đi."
"Được, chơi lớn thế nào, cậu nói đi." Cố Ngộ tỏ vẻ tự tin tất thắng.
"Hay là, gửi một tấm ảnh cậu hôn bạn gái cho mọi người xem?" Trần Trác
nhướng mày đầy đắc ý.
"Hay đó hay đó, em tán thành!!!" Cố Lê lập tức thấy túi không còn hấp dẫn nữa.
Cố Ngộ nghiến răng nói với Trần Trác: "Có cần phải chơi lớn tới vậy không?"
Trần Trác nhún vai, vẻ mặt lơ đãng: "Không chơi lớn một chút thì sao cậu chơi
nghiêm túc được!”
Cố Lê cũng phụ họa theo: "Anh, anh không dám chơi à?"
Cố Ngộ hừ lạnh một tiếng: "Vậy nếu tôi không bị "Tướng công’ thì sao?"
"Vậy khi nào tôi có bạn gái thì tôi sẽ gửi ảnh tôi và bạn gái hôn nhau cho cậu
xem." Trần Trác nói.
"Ai thèm xem cái đó..." Cố Ngộ tỏ vẻ ghê tởm.
Trần Trác chỉ vào Thang Ninh và Cố Lê: "Vậy thêm hai em ấy nữa."
"Hả? Tại sao em phải tham gia chứ!" Cố Lê từ chối ngay tắp lự: "Em không
muốn chơi."
"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Vậy tôi cũng không muốn."
"Cố Ngộ nói đúng, muốn chơi thì tiền cược của mọi người phải giống nhau, như
vậy mới chơi được." Trần Trác bắt đầu xúi giục Cố Lê: "Em yên tâm đi, 90%
anh của em sẽ thua, hơn nữa bây giờ em cũng chưa có bạn trai, nếu đến lúc đó
em có bạn trai thật, thì có lẽ bọn anh đã quên béng chuyện này rồi.”
Cố Lê thấy có lý, suýt nữa đã bị thuyết phục.
Trần Trác cảm thấy lúc này nên tập trung vào Thang Ninh, anh hỏi: "Em Ninh
thì sao?"
"Em ư? Em không có ý kiến gì." Thang Ninh thực sự không quan tâm.
Cô chỉ đang nghĩ, không biết lúc đó Cố Ngộ sẽ đăng ảnh của vợ cả hay của
nhân tình.
"Được rồi, vậy cứ như vậy đi." Cố Lê miễn cưỡng đồng ý, xoa xoa tay: "Em
thực sự rất muốn xem ảnh bạn gái của anh em!"
"Anh cũng muốn xem." Trần Trác cũng xoa xoa tay theo cô ấy.
"Không phải anh đã xem rồi sao?" Cố Lê hỏi.
"À, anh muốn xem ảnh họ hôn nhau cơ." Trần Trác bĩu môi.
"Thôi đi, tôi thấy các cậu nên nhanh chóng tìm đối tượng để thực hiện lời hứa
thì tốt hơn đấy." Cố Ngộ cầm hai cái đĩa cuối cùng trên bàn đi vào bếp.
Sau khi rửa chén và dọn dẹp xong, mọi người đều ngồi trên ghế sofa xem Tiền
Tư Châu và Doãn Sam chơi game.
Cố Ngộ ngẩng đầu nhìn thời gian rồi nói: "Sắp đến 12 giờ rồi."
Doãn Sam đặt tay cầm xuống: "Đi thôi! Đi bắn pháo hoa nào!"
"Pháo hoa ư?" Cố Lê hỏi: "Bắn ở đâu?"
"Kìa..." Trần Trác chỉ về phía ban công nhà Cố Ngộ: "Năm nào tụi anh cũng
bắn pháo hoa trên ban công nhà anh trai em."
Nhà Cố Ngộ có một ban công ngoài trời rất lớn, hình vuông, diện tích khoảng
hơn 10 mét vuông.
Đây cũng là lý do vì sao mà căn hộ này có giá rất cao.
Mọi người đều thích những thứ hào nhoáng như vậy, nhưng đúng là đứng trên
ban công kiểu này khiến người ta giảm stress thật.
Doãn Sam không biết lấy đâu ra mấy gói pháo hoa que, phát cho mỗi người vài
cái.
"Ra là loại pháo hoa này!" Cố Lê bừng tỉnh.
"Ừ, nếu bắn pháo hoa thật ở đây thì chắc cả đội cứu hỏa sẽ phải kéo đến mất."
Trần Trác lấy bật lửa trong túi ra, châm lửa cho pháo hóa của Cố Lê và Thang
Ninh.
Sau đó mọi người tập trung tất cả pháo hoa lại với nhau, thông qua sự dẫn
truyền để châm lửa cho những cây khác.
Trong phút chốc, thế giới trước mắt bừng sáng.
Những tia lửa vốn thưa thớt bắn ra bốn phía giờ đây tụ tập lại, trở nên vô cùng
rực rỡ.
Một que có thể cháy khoảng 10 giây, nhưng có thể tạo ra hơn 10 tỷ tia lửa trong
tích tắc.
Thang Ninh giơ đèn cầy lên trên đầu, nhìn lên trông như cả bầu trời sao.
Pháo hoa phải xem cùng với người quan trọng.
Chỉ có như vậy mới có thể ghi nhớ những khoảnh khắc thoáng qua ấy trong một
thời gian dài.
Ban công nhà Cố Ngộ đủ rộng, cả nhóm cầm pháo hoa đuổi nhau chơi đùa ở đó.
Trong đời người, những khoảnh khắc đẹp đẽ có thể khiến người ta nhớ mãi thực
ra rất ít.
Nhưng Thang Ninh cảm thấy cảnh tượng này cô sẽ nhớ rất lâu, rất lâu.
Nửa đầu cuộc đời cô trải qua rất nhiều gian truân, tất cả những gì cô có được ở
hiện tại đều là nhờ vào sự nỗ lực hết mình của bản thân.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình được Chúa ưu ái.
Nhưng trong 10 giây pháo hoa cháy sáng đó, cô đột nhiên cảm thấy tất cả
những gian truân trần tục đều không đáng kể.
Lúc này đây, cô đang được Chúa ưu ái.
Thang Ninh tập trung toàn bộ sự chú ý vào pháo hoa trong tay.
Sau khi pháo hoa tắt, thế giới tuy tối đi.
Nhưng trong lòng vẫn rực rỡ.
Cô khẽ ngẩng mắt lên, nhìn người đối diện.
Cố Ngộ vô tình nâng mắt lên, ánh mắt hai người đan xen vào nhau.
Lúc này bên cạnh không biết ai đột nhiên hô to: "Đếm ngược nào, còn 10 giây
nữa! Mười! Chín!"
Thang Ninh cũng hòa vào đếm ngược.
"Tám, bảy, sáu, năm, bốn!"
Bàn tay Thang Ninh đột nhiên bị Cố Lê bên cạnh nắm lấy.
"Ba, hai, một!" Cố Lê giống như mọi năm, ôm chặt Thang Ninh vào giây phút
đầu tiên của năm mới, hét vào tai cô: "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới!" Thang Ninh cũng ôm chặt cô ấy.
Mấy anh chàng thấy ôm nhau quá sến súa, nên chỉ đứng đó đấm tay.
Mỗi ngày lễ lãng mạn đều là sự bày tỏ tình yêu.
Sau khi đếm ngược xong, mọi người đều rất ăn ý lấy điện thoại ra, nhắn tin cho
gia đình và bạn bè.
Ngoại trừ Cố Ngộ và Thang Ninh.
Sau khi gửi [Chúc mừng năm mới] trong nhóm gia đình xong, Cố Lê liếc nhìn
Cố Ngộ: "Anh, anh không gửi lì xì à?"
Cố Ngộ nhếch môi, lấy điện thoại ra thành thạo gửi lì xì xong rồi lại bỏ vào túi.
Cố Lê vui vẻ nhận lì xì xong thì huých tay anh: "Anh cũng không gửi lời chúc
năm mới cho bạn gái à."
"Sao em quan tâm nhiều thế?" Cố Ngộ đáp qua loa.
"Không gửi lời chúc năm mới và lì xì, anh làm bạn trai kiểu gì mà tệ quá vậy!”
Cố Lê bực bội nói.
Cố Ngộ bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, làm bộ mở WeChat lên.
Ngón tay anh lướt qua lướt lại trên màn hình, cảm thấy Cố Lê đang nhìn chằm
chằm vào mình, thì cố tình xoay người sang một bên, đổi một góc để đảm bảo
cô ấy không nhìn thấy màn hình.
"Anh làm gì vậy, có gì mà không dám cho người ta xem!" Cố Lê nói: "Cho em
xem anh nhắn gì với bạn gái đi!"
"Không cho em xem đâu!" Cố Ngộ khóa màn hình, làm một biểu cảm khiêu
khích với Cố Lê.
Ngay lúc đó, Thang Ninh cảm thấy điện thoại mình rung lên.
Cô tưởng là đồng nghiệp gửi lời chúc gì đó.
Nào ngờ cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Cố Ngộ: [Lát nữa đánh mạt
chược em nhường tôi đi.]