Ban đầu Thang Ninh nghĩ, nếu Cố Lê đã mời cô xem phim thì cô sẽ mời cô ấy
ăn cơm để đáp lễ.
Bây giờ đột nhiên có thêm Cố Ngộ, khiến cả kế hoạch của cô bị đảo lộn.
Thực ra việc thêm một người đi xem phim cũng không khó khăn gì, nhưng vì
danh tính đặc biệt của Cố Ngộ, khiến cô luôn cảm thấy phải cẩn thận từng lời
nói hành động khi ở cùng anh.
Tránh nói hớ.
Hơn nữa, cô từng nhắc với Cố Lê về việc có một anh chàng ở công ty trông
cũng khá ưa nhìn công khai nói mình ngoại tình, lúc đó hai người còn bất bình
chỉ trích người ta nửa ngày.
Nếu Cố Lê phát hiện ra người bị cô mắng không đáng làm người lúc đó chính là
anh trai ruột của cô ấy, và tất cả chỉ là một sự hiểu lầm do Thang Ninh gây ra,
thì có lẽ lúc đó cô cũng không còn mặt mũi nào đối diện với hai anh em nhà này
nữa.
Trên đường đi, Thang Ninh đã nghĩ đến nhiều tình huống có thể xảy ra nếu bị
hỏi về vấn đề liên quan và cách trả lời. Cuối cùng cô tổng kết được một vài
điểm.
Cố gắng nói ít về công việc, nếu có nhắc đến thì khăng khăng là Cố Lê nhớ
nhầm, bản thân không hề nói vậy.
Dù sao lúc đó hai người chỉ nói chuyện phiếm và nhắc qua, đã nói gì chính xác
thì không còn bằng chứng.
Đành phải nói là mình lỡ lời.
Tóm lại, tuyệt đối không thừa nhận, và phải kiên quyết không để lộ chút do dự
hay sợ hãi nào.
Ba người hẹn gặp trực tiếp tại rạp chiếu phim. Hôm nay Thang Ninh búi tóc
kiểu bánh bao, mặc một bộ chiếc áo nỉ màu xanh nhạt trông khá thoải mái.
Không biết có phải trùng hợp không, hôm nay Cố Ngộ cũng mặc áo nỉ màu
sáng.
Phần dưới Cố Ngộ mặc quần jean, còn Thang Ninh là chân váy xếp ly.
Nhìn như vậy, trông họ thật sự rất giống mặc đồ đôi.
Cố Ngộ đến đầu tiên, Thang Ninh đến thứ hai.
Khi đến, hai người ngượng ngùng chào hỏi nhau.
Và vì đã có cuộc trò chuyện "Bí mật" vào tối hôm kia, nên cũng không thể giả
vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người nói chuyện được vài câu thì Cố Lê đến.
Thang Ninh nói: "Để em đi mua đồ uống và bắp rang bơ nhé."
"Để tôi đi." Cố Ngộ bước dài đi trước cô.
"Nhưng..."
"Thôi! Hôm nay cứ để anh trai tớ đãi là được rồi!" Cố Lê kéo tay Thang Ninh
lại: "Đi chơi với con trai sao có thể tranh trả tiền chứ? Như vậy làm mất mặt đàn
ông lắm."
"Cái này..."
Cố Lê cũng biết Thang Ninh đang lo lắng điều gì. Cô vốn không thích chiếm
hời của người khác, cô không bao giờ nghĩ việc con trai hoặc người giàu trả tiền
là một lẽ đương nhiên.
Cố Lê biết đây là lòng tự trọng của cô, nên đưa ra một cách khác: "Lát nữa xem
phim xong cùng đi ăn kem, cậu trả tiền lại là được mà."
Cố Ngộ mua bắp rang bơ về, nghe được cuộc đối thoại của hai người, từ tốn nói
thêm: "Không phải bây giờ là đầu tháng sao?"
Anh nhớ Cố Lê từng nói, trong hai người thì có một người đến kỳ kinh nguyệt
vào đầu tháng, một người vào giữa tháng.
"Ừm? Rồi sao?" Cố Lê hỏi.
"Ăn kem được không?" Ánh mắt Cố Ngộ vô tình lướt qua Thang Ninh.
Thang Ninh mới phản ứng được, đúng là cô sắp đến kỳ.
Nhưng thường là khoảng mùng 5, bây giờ mới mùng 3, còn hai ngày nữa.
Nhưng cô bỗng nhận ra một vấn đề, là sao Cố Ngộ biết được chuyện này?
Cố Ngộ nhận ra câu hỏi này hơi đường đột, nên thêm vào một câu: "À, thường
khi đi chơi với con gái, người ta hay hỏi câu như vậy.”
Cố Lê đếm ngày trên ngón tay, nhìn Thang Ninh một cái rồi hỏi: "Chắc ăn được
chứ?"
"Được, được." Thang Ninh nghĩ dù mình không ăn thì cũng phải mời họ ăn.
Nếu không sẽ không có cơ hội đáp lễ.
Nhưng hành động vừa rồi của Cố Ngộ lại khiến cô đột nhiên nhớ đến một câu
nói hài hước trên mạng.
Nếu con trai hỏi con gái có thể ăn kem không, thực ra ẩn ý là đang hỏi tối nay
có thể ngủ cùng nhau không.
Thang Ninh liên tưởng đến việc Cố Ngộ hỏi câu này với các cô gái khác, phải
chăng...
Trong vài giây cô đang mải suy nghĩ, Cố Ngộ búng tay trước mặt cô: "Đang
nghĩ gì vậy?"
Thang Ninh hoảng hốt, lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi kiểm vé vào phòng chiếu, họ dễ dàng tìm được chỗ ngồi.
Tỷ lệ lấp đầy không cao lắm, nhưng không ngờ vé của Trần Trác lại chọn ở
hàng thứ ba từ dưới lên, gần góc phòng.
"Sao lại chọn chỗ ngồi ở góc khuất thế này, định xem phim với ai vậy trời?" Cố
Lê dừng bước, nói với vẻ khó chịu.
"Với ba mẹ cậu ta, hình như cậu ta nói ba mẹ cậu ta không thể ngồi quá gần
phía trước, sẽ bị chói mắt." Cố Ngộ chỉ vào bên trong: "Em cứ vào trước đi."
"Ồ..." Cố Lê miễn cưỡng bước vào, tiện tay kéo Thang Ninh theo: "Em muốn
ngồi chung với vợ em, không muốn ngồi chung với anh đâu."
"Được thôi, tùy em." Cố Ngộ hờ hững nhún vai.
Chỉ cần Cố Lê ngồi vào trước, thì dù Thang Ninh ngồi với ai thì kiểu gì anh và
Thang Ninh cũng sẽ ngồi cạnh nhau.
Giống như đánh mạt chược, miễn là Cố Lê ngồi đối diện anh, thì Thang Ninh
chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh anh.
Chỉ khi ngồi xuống, Cố Ngộ mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi
vài giây đó, anh đã tính toán nhiều đến vậy.
Mặc dù anh cũng không biết tại sao mình lại muốn ngồi cạnh Thang Ninh.
Có lẽ trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy muốn xem bộ phim này cùng Thang
Ninh hơn.
Mặc dù ban đầu Thang Ninh đã nhầm anh là Cố Lê mà đưa ra lời mời, nhưng vì
Cố Ngộ đã chấp nhận nên cũng coi như là một lời hẹn.
Do Thang Ninh ngồi ở giữa nên cô ấy phải ôm hộp bắp rang.
Lúc mua bắp rang quả thật cũng không suy nghĩ kỹ, lúc đó chỉ nghĩ mỗi người
một hộp thì phiền phức, nên tiện tay mua một hộp cỡ lớn nhất.
Không ngờ bây giờ ăn lại càng phiền phức hơn.
Nhưng bắp rang trong rạp chiếu phim như có ma lực kỳ diệu vậy.
Khiến những người bình thường không thích ăn bắp rang cũng không nhịn được
mà muốn với tay hốt một nắm.
Nội dung phim khá hấp dẫn và gay cấn, không có chỗ nào khiến người xem
muốn đi vệ sinh.
Có điều Cố Ngộ đã đoán ra thủ phạm chính từ rất sớm, nên nửa sau của bộ phim
anh có hơi thiếu hứng thú.
Anh rảnh rỗi muốn lấy một nắm bắp rang, không ngờ cả ba người đều đưa tay
về phía hộp bắp rang một cách rất ăn ý.
Cố Ngộ và Thang Ninh cùng rụt tay lại, chỉ có Cố Lê không ngần ngại cầm lấy
một nắm.
Cố Ngộ nhận ra từ sau khi ba bàn tay vô tình chạm nhau, Thang Ninh không
còn ăn bắp rang nữa.
Về sau chủ yếu là nhờ sức chiến đấu của một mình Cố Lê.
Sau khi phim kết thúc, Cố Lê sờ bụng mình: "No quá, hai người ăn ít thế, cuối
cùng toàn để một mình em ăn hết."
Cố Ngộ nhếch môi: "Anh thấy một lát nữa em không ăn nổi bữa tối đâu."
"Anh yên tâm, con gái có hai dạ dày, một cái để ăn đồ ngọt một cái để ăn cơm."
Cố Lê vừa ăn bắp rang vừa uống quá nhiều nước, cảm thấy hơi muốn đi vệ sinh:
"Hai người đợi em một lát, em đi vệ sinh cái đã."
Khi Cố Ngộ và Thang Ninh đang đợi Cố Lê trước cửa nhà vệ sinh, có hai cô gái
nhìn thấy Cố Ngộ liền dừng bước chỉ trỏ và nói gì đó.
Sau khi hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, một cô gái xinh đẹp mang giày cao
gót, tóc vàng, mặt rất giống hot girl trên mạng xã hội e thẹn bước đến trước mặt
Cố Ngộ: "Ừm, anh đẹp trai ơi, xin hỏi có thể cho em xin thông tin liên lạc của
anh được không ạ?"
Cố Ngộ bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, rồi di chuyển ánh mắt sang Thang
Ninh, nói: "Có vẻ, không thích hợp lắm nhỉ?"
Thực ra cô gái hot girl này cũng đã chú ý đến Thang Ninh, nhưng cô ấy thấy hai
người họ không có tương tác giao tiếp gì cả, không giống một mối quan hệ thân
thiết.
Nhưng dù sao đối phương cũng đã từ chối một cách rõ ràng.
Cô gái cũng không tiện bám riết, đành phải rút lui.
Khi rời đi, cô gái vẫn luyến tiếc liên tục ngoái đầu nhìn Cố Ngộ.
Đợi đến khi cô gái hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Cố Ngộ mới xin lỗi
Thang Ninh: "Xin lỗi, vừa rồi lấy em ra làm bia đỡ đạn."
"À… Không sao..." Mặc dù Thang Ninh cảm thấy hơi khó xử.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể như vậy thôi.
Thực ra chủ yếu không phải chuyện này khiến cô để ý, mà là bị nhầm tưởng là
người yêu, khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
May mà lúc này Cố Lê vừa lau tay bằng khăn giấy vừa đi ra, hỏi: "Sao thế, đang
nói gì vậy?"
"À... Vừa có hai cô gái đến hỏi số điện thoại anh trai cậu." Thang Ninh nói.
"Rồi anh đã mượn bạn em ra đỡ chút xíu.” Cố Ngộ bổ sung rất ăn ý.
"Cũng bình thường thôi." Cố Lê vừa nói vừa ném khăn giấy vào thùng rác:
"Trước đây em cũng thường bị anh mượn để dùng, em thấy con gái bây giờ
phóng khoáng quá, sao cứ thấy kiểu đàn ông xoàng xoàng nào trên đường cũng
tùy tiện đòi xin thông tin liên lạc vậy chứ?"
"Xoàng xoàng ư?" Cố Ngộ không phục mà còn thách thức: "Anh trai em xoàng
xoàng lắm sao?"
Cố Lê khó chịu "Chậc" một tiếng: "Dù sao cũng là mức độ mà em nhìn thấy
ngoài đường chắc chắn sẽ không xin thông tin liên lạc."
Cố Ngộ cười khẽ: "Được rồi, em có con mắt tinh tường."
Ba người đến một cửa hàng đồ ngọt.
Gọi hai phần, Cố Ngộ một mình một phần, Cố Lê và Thang Ninh chia sẻ một
phần.
Ngồi ở bàn bên cạnh họ là hai cô gái.
Hai cô gái đó đã bàn tán về Cố Ngộ một hồi lâu.
Một cô nói bằng giọng nhỏ đủ để người khác nghe thấy: "Oa, anh chàng ở bàn
bên cạnh đẹp trai quá."
"Đúng là đẹp trai thật." Cô gái còn lại hào hứng giậm chân: "Hoàn toàn là hình
mẫu lý tưởng của tớ."
"Đừng tranh với tớ, đó là hình mẫu lý tưởng của tớ!"
"Nhưng cậu đối diện anh ấy có hai cô gái, có vẻ là đi cùng nhau."
"Cậu nghĩ ai là bạn gái anh ấy?"
"Không biết, có thể một người thứ hai thứ tư thứ sáu, một người thứ ba thứ năm
thứ bảy, chủ nhật để anh ấy tự do."
Cố Ngộ: "..."
Cố Lê: "..."
Thang Ninh: "..."
Kịch bản này, suýt nữa thì tin luôn.
Có điều hai cô gái đó cũng chỉ nói mồm thôi, cho đến khi ăn xong rồi rời đi vẫn
không thực sự ra tay.
Sau khi hai cô gái đi rồi, Cố Ngộ ngước mắt nhìn hai người đối diện.
Vẻ mặt như muốn cười mà không cười.
Cố Ngộ cũng thấy hai cô gái vừa rồi rất quá đáng, thuận miệng phàn nàn một
câu: "Em nói xem, liệu họ có nghĩ anh có hai bạn gái thật không?" Nói xong thì
liếc mắt nhìn Thang Ninh.
Cố Lê lập tức nhảy dựng lên phủ nhận: "Đừng kéo em vào, con mắt của em
không có tệ tới mức đó!" Dứt lời cô ấy mới cảm thấy nói xấu anh trai mình ở
nơi công cộng cũng không hay lắm, vội sửa lời ngay: "Nhưng em vẫn tin tưởng
vào nhân phẩm của anh, trông anh không giống loại người bắt cá hai tay như
thế."
Cố Ngộ bắt gặp Thang Ninh đang cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, lạnh lùng
hừ một tiếng, giọng điệu có chút mỉa mai: "Không chắc đâu, biết đâu trong mắt
một số người anh lại là loại người như thế thì sao.”