Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 45

Nếu kịp thì có lẽ hôm nay vẫn có thể ngủ được một lúc.

Thang Ninh đang kiểm tra văn bản được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng

động ở cửa.

Cô sợ hãi đến mức không dám cử động.

Lắng nghe kỹ, có vẻ như có người rất gần cửa, đang phát ra một số âm thanh

giống như kim loại va chạm.

Phản ứng đầu tiên của cô là đứng dậy tắt đèn, rồi trốn vào một chỗ khá kín đáo

để quan sát.

Hình như Cố Ngộ không có nhắc nhở cô về việc liệu có xảy ra tình huống bất

ngờ như thế này không.

Ban đầu cô tưởng là nghe nhầm hoặc người ta nhầm nhà, cho đến khi nghe thấy

khóa điện tử ở cửa phát ra tiếng "tách".

Giây tiếp theo, cửa được mở ra.

Thang Ninh tưởng là gặp phải trộm đột nhập vào nhà.

Cô sợ hãi đến mức hoảng loạn, thậm chí không dám nhìn diện mạo của người đi

vào.

Thang Ninh co rúm người sau ghế sofa, cơ thể run như cầy sấy, cầu nguyện

mình không bị phát hiện.

Cô chỉ có thể nín thở dùng tai nghe tiếng động để phán đoán tình hình hiện tại.

Cô nghe thấy vài bước chân loạng choạng, dường như người đó đi không vững,

sau đó nghe thấy một số tiếng kim loại, có lẽ là tiếng đặt chìa khóa.

Rồi tiếng bước chân đi dọc theo hành lang vào phòng khách, bật công tắc đèn

cầu thang, vịn lan can lảo đảo đi lên.

Thang Ninh hít hít mũi, ngửi thấy mùi rượu không quá nồng.

Cô từ từ thò đầu ra, ngẩng lên thì nhìn thấy bóng lưng của một người.

Nhìn dáng người, có vẻ là Cố Ngộ.

Cô không biết mình có nên gọi anh không.

Nhưng sau một hồi phân tích ngắn ngủi, cô đoán rằng rất có thể là Cố Ngộ uống

say, quên mất Thang Ninh vẫn còn ở nhà anh.

Vì vậy để bạn bè đưa hoặc gọi taxi về nhà, bây giờ lên lầu chuẩn bị tắm rửa đi

ngủ.

Quả nhiên, cô vừa phân tích xong là đã nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm trên

lầu truyền xuống.

Thang Ninh đứng chờ ở dưới lầu không dám cử động, cũng không biết đã qua

bao lâu, Cố Ngộ tắm xong, ra khỏi phòng tắm rồi trực tiếp ngã đầu xuống

giường.

Thang Ninh đợi thêm hơn mười phút nữa để chắc chắn trên lầu không còn bất

kỳ âm thanh nào.

Cảm thấy chắc anh là đã ngủ.

Lúc này cô mới khẽ khàng đi đến bàn ăn mở máy tính lên, tiếp tục làm việc.

Dù cô đã thấm mệt, nhưng giờ Cố Ngộ đang ở trên lầu, đến tắm rửa cũng không

thể tắm được.

Ngủ thì càng đừng nghĩ tới.

Vậy thà cố gắng hoàn thành công việc luôn đi.

Thang Ninh sợ mình làm ồn đánh thức Cố Ngộ, ngay cả việc gõ bàn phím cũng

cẩn thận nhấn nhẹ nhàng từng phím một.

Khiến hiệu suất làm việc của cô giảm đi một nửa.

Khi hoàn thành văn bản thẩm định đã là 12 giờ, cô mở file lên bắt đầu dịch.

Việc dịch thuật đối với Thang Ninh không khó, nhưng vì cô là người khá cầu

toàn về từ ngữ, đôi khi một câu có thể lật đi lật lại suy nghĩ rất lâu làm sao để

diễn đạt bằng ngữ pháp tốt nhất.

Công việc dịch thuật không suôn sẻ như tưởng tượng.

Đến khoảng 3 giờ sáng, mặc dù đã làm xong phần lớn nhưng Thang Ninh thực

sự quá buồn ngủ, nên gục xuống nghỉ ngơi một lát. Cô đặt báo thức 6 giờ sáng,

dự định thức dậy sẽ tiếp tục hoàn thành nốt.

Khoảng 4 giờ sáng, Cố Ngộ bị cái lạnh đánh thức.

Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình thậm chí không đắp chăn, có lẽ tối qua uống

say rồi tắm xong là ngã đầu ngủ luôn.

Có điều thông thường hệ thống sưởi sàn nhà anh được bật 24/24 ở nhiệt độ ổn

định, nên dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh.

Anh gãi gãi đầu ngồi dậy, hít thở sâu vài cái mới cảm thấy tỉnh táo hơn.

Tối qua anh ăn cơm với Trần Trác và những người khác, tâm trạng tốt nên uống

một ít.

Nhưng Cố Ngộ là kiểu người cồn lên nhanh xuống cũng nhanh, cơ bản chỉ cần

nghỉ ngơi một hai tiếng là cồn đã tiêu hóa hết.

Anh đứng dậy định xuống giường bật máy sưởi điện, khi đi đến chân cầu thang

thì thấy bàn ăn phát ra ánh sáng trắng, sợ đến mức chân nhũn ra.

Lại gần nhìn, đó là ánh sáng từ màn hình laptop, phía trước laptop có một người

đang gục lên bàn ngủ.

Cố Ngộ nhìn thấy Thang Ninh liền vỗ mạnh lên trán mình.

Hôm qua anh uống say, quên mất chuyện mấy ngày nay Thang Ninh ở nhà

mình.

Trần Trác cũng không hỏi, trực tiếp đưa anh về nhà, anh cứ thế theo phản xạ tự

nhiên đi vào nhà.

Bây giờ có hai tình huống.

Một là Thang Ninh vẫn ngủ say không phát hiện anh đã về.

Hai là Thang Ninh đã phát hiện, không dám lên tiếng chào hỏi.

Nhưng dù là tình huống nào, Cố Ngộ cũng phải rời đi ngay.

Nhìn nhiệt độ trong phòng, có lẽ là sau khi Cố Ngộ đi cô đã không bật sưởi sàn.

Phản ứng đầu tiên của Cố Ngộ là Thang Ninh muốn tiết kiệm điện nên không

bật.

Nhìn thấy cô gù lưng đắp một chiếc áo khoác lớn gục xuống bàn ngủ như vậy,

Cố Ngộ bỗng thấy xót xa khó tả.

Cố Ngộ bật sưởi sàn chuẩn bị đi, tình cờ liếc nhìn màn hình máy tính của Thang

Ninh.

Màn hình vẫn chưa tối, có lẽ Thang Ninh ngủ chưa lâu.

Màn hình hiển thị một tài liệu Word, nhìn tiêu đề Cố Ngộ biết ngay đó là bản

dịch mà trước đây anh nhờ Lăng Lệ làm.

Vì liên quan đến pháp luật nên anh phải nhờ người ở phòng pháp chế làm, thế

thì sẽ chính xác hơn về từ ngữ.

Vì không phải để cho khách hàng xem, cũng không phải dự án gấp, lúc đó Cố

Ngộ bảo Lăng Lệ tìm đại người nào đó dịch sơ qua, rồi tùy tiện đặt một thời

hạn.

Bản dịch này không khó, nhưng liên quan đến một số từ ngữ khá hiếm gặp, Cố

Ngộ liếc qua vài chỗ, phát hiện cô đã tra cứu không ít tài liệu về những từ vựng

trong văn bản.

Thực ra bản dịch này hoàn toàn không cần phải tốn công như vậy.

Cố Ngộ chỉ cảm thấy cô thức đêm vì một tài liệu như thế này thật không đáng.

Anh cẩn thận di chuyển laptop, ngồi đối diện Thang Ninh tiếp tục dịch nốt tài

liệu.

Có lẽ vì thường ngày đã đọc và viết nhiều loại văn bản kiểu này, nên từ ngữ cần

dịch anh chỉ cần suy nghĩ mấy giây là ra. Đối với trình độ tiếng Anh có thể

phiên dịch đồng thời như Cố Ngộ, viết loại văn bản này quả thực chỉ là chuyện

nhỏ.

Nửa còn lại anh chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đã viết xong.

Anh đặt laptop về vị trí cũ.

Lúc này trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều, anh cầm áo khoác đi ra cửa, ngay

cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đồng hồ báo thức của Thang Ninh kêu lúc 6 giờ.

Cô tắt báo thức ngồi thẳng người duỗi vai.

Cô cảm thấy lưng hơi đau, vừa đấm lưng vừa dụi mắt.

Đột nhiên cô cảm thấy phòng rất ấm áp, không còn phải run rẩy vì lạnh khi thức

dậy giống như mọi lần.

Phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng đầu nhìn về phía phòng trên lầu.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, cô không chắc Cố Ngộ đã thức dậy chưa.

Nhưng việc cấp bách hiện tại là phải hoàn thành nốt nửa còn lại của bản dịch.

Thang Ninh không nhớ mình có đóng màn hình máy tính khi đi ngủ hay không,

nhưng thường thì cô không có thói quen tắt máy tính.

Khi mở máy tính lên, cô định tiếp tục dịch phần còn lại, nhưng cô chợt nhận ra

rằng con trỏ đang dừng ở câu cuối cùng của toàn bộ tệp.

Cô ngẩn người trong nửa phút, rồi so sánh đi so sánh lại nhiều lần giữa tệp đã

dịch và tệp gốc.

Cô phát hiện ra rằng bản dịch đã hoàn thành toàn bộ.

Nhiều lúc con người thường có cảm giác nhầm lẫn về ký ức.

Sẽ nghi ngờ ký ức của chính mình.

Dù chỉ mới vài giờ trước.

Thang Ninh ngồi trên ghế và cố gắng nhớ kỹ lại.

Đêm qua khoảng hơn 10 giờ, cô đang viết hợp đồng được một nửa thì nghe thấy

tiếng Cố Ngộ về nhà, sau đó thấy anh lên lầu tắm rửa và đi ngủ. Sau khi Cố Ngộ

ngủ, cô làm được một nửa bản dịch rồi gục xuống ngủ một lát, định 6 giờ sáng

khi chuông báo thức reo sẽ tiếp tục làm nốt phần còn lại.

Nhưng tại sao khi chuông báo thức reo, cô lại phát hiện bản dịch đã hoàn thành.

Phải chăng một phần những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là giấc mơ?

Lúc này cô từ từ ngước đầu lên, nhìn về phía phòng của Cố Ngộ ở tầng hai.

Phải chăng Cố Ngộ chưa từng về nhà, mà đó chỉ là giấc mơ của cô?

Thang Ninh nuốt nước bọt, định tìm hiểu sự thật. Cô đi thật khẽ đến chân cầu

thang, từ từ bước lên từng bậc một.

Khi giường xuất hiện trong tầm nhìn, tim Thang Ninh đập càng lúc càng dồn

dập.

Càng lên cao, bước chân càng chậm lại.

Cho đến khi toàn bộ chiếc giường lộ ra trong tầm mắt, Thang Ninh hít sâu một

hơi, mang tâm trạng liều chết nhìn về phía giường.

Chẳng thấy gì cả.

Cố Ngộ không có ở đó.

"Chuyện gì vậy?" Thang Ninh nhìn quanh một lúc, gãi gãi đầu: "Mình bị ảo

giác thật sao? Hay là đang mơ?"

Thậm chí cô còn nghi ngờ liệu mình có vô tình bước vào một không gian song

song nào đó không.

Thang Ninh nghĩ có lẽ thật sự là do mình quá mệt mỏi nên đã xảy ra một số tình

huống mà khoa học không thể giải thích được.

Dù sao công việc hoàn thành cũng là điều tốt.

Cô thu dọn sơ qua rồi đến văn phòng luật sư.

Sau cuộc họp định kỳ sáng thứ hai, Thang Ninh nhận được cuộc gọi từ chủ nhà,

nói rằng thợ sửa chữa cho biết đường dây điện có vấn đề, cần phải kiểm tra

thêm, nếu suôn sẻ thì phải đến thứ năm mới sửa xong.

Thang Ninh lập tức nhắn tin báo tình hình cho Cố Ngộ, nói rằng ít nhất cô phải

ở lại đến thứ năm.

Vừa gửi tin nhắn xong, Cố Ngộ đã gọi điện đến.

Thang Ninh tưởng anh gọi để hỏi tại sao cô phải ở lại nhiều ngày như vậy, cô đã

chuẩn bị sẵn chiến lược đối phó, định nói nếu không tiện thì tối nay cô có thể

dọn đi ngay. Nào ngờ câu đầu tiên anh nói là: "Tôi đã xem bản dịch rồi."

Thang Ninh hoang mang một lúc, sau vài giây mới phản ứng lại: "Có phải bản

mà trưởng phòng Lăng nhờ em làm không ạ?"

"Đúng vậy, là tôi nhờ anh ta làm." Giọng Cố Ngộ khá thoải mái, nói nửa đùa

nửa thật: "Nhưng... Hình như phong cách viết của nửa sau có vẻ... Hơi khác

nhỉ?"

Trong khoảnh khắc đó, Thang Ninh đột nhiên hiểu ra.

Từ đầu đến cuối cô đều nghi ngờ ký ức của mình có vấn đề.

Nhưng sao cô lại không nghĩ rằng, nửa sau là do Cố Ngộ hoàn thành giúp cô.

Nếu không thì không thể giải thích tại sao hệ thống sưởi sàn lại đột nhiên bật

lên.

Có điều cô vẫn muốn gián tiếp xác nhận lại: "Vậy tối hôm qua... Em còn tưởng

mình bị rối loạn ký ức nữa."

Đầu dây bên kia khẽ bật cười, thở phào: "Xin lỗi, có phải đã làm em sợ không?"

"Ban đầu thì có hơi sợ, em còn tưởng là kẻ trộm có vũ khí, đã nghĩ sẵn di chúc

rồi." Thang Ninh cũng đùa lại.

"Ừm, tối qua tôi đi ăn với bạn, có uống chút rượu, bạn tôi đưa tôi về thẳng nhà,

ngủ một lúc mới nhận ra là về nhầm nhà, đang định đi thì vô tình thấy em đang

sửa bản dịch này, nên tiện tay làm nốt phần còn lại luôn." Cuối cùng Cố Ngộ

cũng tìm được cơ hội để giải thích rõ mọi chuyện.

Cả ngày hôm nay anh đều lo lắng về chuyện này.

Mặc dù đây là nhà của anh, nhưng ban đầu anh đã hứa sẽ không tùy tiện quay

lại, giờ chắc cô sẽ rất lo lắng.

May mắn là tối qua không có chuyện gì xảy ra, nếu lúc anh về mà Thang Ninh

đang tắm thì...

Nghĩ đến đó, tai Cố Ngộ đỏ bừng lên. Anh hắng giọng nói: "Tóm lại hôm qua

thực sự là một tai nạn, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa."

Thang Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô sẽ luôn cảm thấy như đang

gặp phải chuyện ma quái gì đó.

Cô đoán chắc là Cố Ngộ đang cảm thấy không thoải mái, nên cô nửa đùa nửa

thật chuyển chủ đề: "Vậy về bản dịch đó, anh thấy nửa đầu hay nửa sau làm tốt

hơn?"

Cố Ngộ hít một hơi, đánh giá với thái độ rất khách quan: "Mỗi phần đều có ưu

điểm riêng, trình độ ngang nhau."

"Anh đánh giá cao công việc của em như vậy sao?" Giọng Thang Ninh thấy rõ

sự phấn khởi.

Khóe miệng Cố Ngộ khẽ nhếch lên: "Khả năng làm việc của em quả thật rất

mạnh, chúng tôi đều đánh giá cao công việc của em."

Thang Ninh cảm thấy việc được khen ngợi về khả năng làm việc là điều khiến

cô cảm thấy thành tựu nhất.

Khả năng làm việc đại diện cho sự hiện diện và giá trị của cô trong công việc.

Đối với một người như cô, không có nhiều cảm giác an toàn và nền tảng ở

thành phố này, khả năng làm việc là thứ duy nhất thuộc về cô và không thể thay

thế được.

Điều này khiến cô cảm thấy thành tựu hơn cả việc được khen xinh đẹp, thông

minh hay có EQ cao.

"Cảm ơn anh." Thang Ninh kéo dài giọng: "Em vẫn phải ở lại nhà anh thêm vài

ngày nữa, xin làm phiền."

"Không sao, cứ ở thoải mái." Cố Ngộ lập tức nói thêm: "Tôi sẽ không đột ngột

quay lại nữa, tôi thề."

Sau một khoảng lặng ngắn, cả hai đều không nhịn được cười.

Sau khi cúp điện thoại, trái tim đã treo lên nửa ngày của Cố Ngộ cuối cùng cũng

thả lỏng.

Cả ngày hôm nay anh không thể tập trung làm việc, cứ nghĩ mãi về việc làm sao

giải thích chuyện tối qua với Thang Ninh.

Anh đã mở hộp thoại chat với Thang Ninh vài lần nhưng không có can đảm lên

tiếng.

May mắn là Thang Ninh chủ động nhắn tin cho anh, điều này mới giúp anh có

cơ hội nói chuyện một cách tự nhiên.

Cuối cùng cũng giải thích rõ ràng được.

Gánh nặng của Cố Ngộ cũng đã được dỡ bỏ.

Nếu không, bị hiểu lầm là người không đứng đắn thì anh không chấp nhận

được.

Đường nét vai Cố Ngộ vừa thả lỏng xuống, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó,

đấm mạnh xuống bàn và chửi thề: "Đệt!"

Cả đời anh chưa từng chửi thề quá ba lần.

Anh bóp sống mũi, nhắm mắt lại, có vẻ như đã trải qua một quá trình chuẩn bị

tâm lý rồi mới gửi tin nhắn cho Thang Ninh.

Mint: [Quần áo thay ra tôi để trong phòng tắm rồi]

Thậm chí còn có cả quần lót anh đã mặc.

Mint: [Em... Đừng quan tâm tới, hoặc là... Đeo găng tay giúp tôi vứt đi nhé]
Bình Luận (0)
Comment