Có một sự kết nối và mối quan hệ khó gọi tên tồn tại giữa hai người.
Thang Ninh không chắc cảm giác này là gì, chỉ biết chắc chắn rằng trước đây
chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Cô ngây người nhìn điện thoại, không biết có nên nói gì với Cố Ngộ không.
Lúc này gửi bất cứ thứ gì cũng giống như muốn mở đầu cho một cuộc trò
chuyện.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không gửi được nửa chữ nào.
Cô rất cẩn thận mở avatar của Cố Ngộ.
Sợ tay run chạm hai lần sẽ vô tình gửi emoji vỗ tay cho anh.
Hình như Thang Ninh chưa bao giờ xem trang WeChat của Cố Ngộ.
Tên WeChat của anh là Mint, avatar là một bức ảnh phong cảnh trông như được
chụp bằng máy ảnh gốc.
Mở khoảnh khắc của anh ra, cô phát hiện chỉ hiển thị hai đường thẳng một
chấm.
Thậm chí không có "Chỉ hiển thị khoảnh khắc 3 ngày gần nhất cho bạn bè" hay
chữ ký cá nhân.
Tình huống này chỉ có hai khả năng, một là mình bị chặn, hai là người này chưa
bao giờ đăng khoảnh khắc.
Và thông thường, khả năng đầu tiên có xác suất cao hơn.
Bởi vì trong xã hội này, những người chưa bao giờ đăng khoảnh khắc như
Thang Ninh đã không còn nhiều.
Có lẽ đối với Cố Ngộ, Thang Ninh vừa là cấp dưới của mình, vừa là bạn của em
gái, với tư cách là cấp trên hay người lớn tuổi hơn, việc không tiện thể hiện quá
nhiều mặt đời sống cá nhân là điều bình thường.
— Dù sao cũng sẽ mất đi vẻ nghiêm túc.
Thang Ninh cũng không quá thất vọng, trực tiếp thoát khỏi trang cá nhân của
anh.
Cô tiện tay mở khoảnh khắc của mình ra xem qua.
Thang Ninh thuộc tuýp người không có nhu cầu chia sẻ nhiều, nên cả năm cũng
chẳng cập nhật khoảnh khắc.
Những chuyện thú vị trong cuộc sống nhiều lắm cũng chỉ chia sẻ riêng với Cố
Lê, những thứ khác cô thực sự cảm thấy không cần thiết phải đăng lên khoảnh
khắc.
Trong WeChat của cô ngoài Cố Lê ra, phần lớn những người khác đều kết bạn
vì lịch sự và xã giao.
Những người thực sự có thể trò chuyện không quá 5 người.
Đối với Thang Ninh, cuộc sống của cô không có gì để nói với những người đó.
Cô sống tốt hay không tốt, cô nghĩ sẽ chẳng ai thèm quan tâm tới.
Thoát khỏi WeChat, cô gửi cho Cố Lê một sticker "Chúc mừng năm mới".
Cố Lê cũng nhanh chóng trả lời: [Chúc mừng năm mới nhé vợ yêu!]
Quả Chanh: [Hôm nay thực sự rất rất rất vui, cảm ơn cậu nhé!]
Quả Lê: [Có gì mà phải cảm ơn, chỉ tiếc là không được đếm ngược cùng cậu
thôi.]
Đúng lúc này Cố Ngộ về đến nhà, anh thay giày xong ngồi xuống ghế sofa uống
một ngụm nước.
Cố Lê lướt điện thoại một lúc, rồi rời mắt khỏi màn hình nhìn lên mặt anh:
"Anh, lúc anh đưa Thang Ninh về nhà có kịp đếm ngược không?”
Động tác đặt cốc của Cố Ngộ chậm lại, thăm dò hỏi: "Sao vậy?"
"Em vừa xem được một bói toán rất linh nghiệm, nói năm nay là một năm rất
đặc biệt, nếu cùng nhau đếm ngược lúc giao thừa thì cả đời sẽ không chia lìa."
Cố Lê nhẹ nhàng nói: "Em nghĩ nếu anh và Thang Ninh ở cùng nhau lúc giao
thừa, thì cũng tạm coi như thay thế em."
"Mấy thứ nhảm nhí này em cũng tin à?" Cố Ngộ không ngờ cô ấy ngây tới mức
này: "Hèn gì bọn lừa đảo dễ làm giàu thế."
"Ơ kìa, cái này miễn phí mà! Chỉ cần thành tâm là linh nghiệm thôi." Cố Lê bóp
bóp cái gối ôm trong tay.
Cố Ngộ lấy điện thoại ra, ngả ra sau, cả người lún sâu vào ghế sofa.
Anh mở WeChat, có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới.
Anh làm ngơ, ngón tay lướt xuống dưới, tìm thấy tin nhắn của Thang Ninh ở
phía dưới.
Lần trò chuyện cuối cùng giữa hai người là khi Thang Ninh ở nhà anh, hỏi vị trí
một số đồ dùng sinh hoạt.
Sau đó họ không nhắn tin cho nhau nữa.
Ngón trỏ của Cố Ngộ cọ qua cọ lại môi dưới, dường như đang do dự có nên
nhắn tin cho đối phương không.
Liếc nhìn Cố Lê, cuối cùng anh vẫn rút lui.
Anh mở khoảnh khắc của Thang Ninh, phát hiện không có gì cả.
Không biết là chưa từng đăng hay là đã chặn anh.
Chữ ký WeChat của cô là "Was mich nicht umbringt, macht mich starker."
Cố Ngộ biết câu này, do triết gia Nietzsche viết, có nghĩa là "Những gì không
thể giết chết tôi sẽ làm tôi mạnh mẽ hơn."
Cố Ngộ thoát ra rồi lướt qua khoảnh khắc của mọi người đăng, thấy bài đăng
của Cố Lê đúng thời khắc giao thừa.
Cô ấy đăng một tấm ảnh bữa tối năm mới, kèm chú thích: [Chúc mọi người năm
mới vui vẻ!]
Bên dưới, bạn chung của hai người là Thang Ninh đã thả tim.
Cố Ngộ cũng thả tim theo.
Cố Lê đang lướt điện thoại thì liếc nhìn anh: "Ngọn gió nào thổi anh đến thả tim
cho em vậy?"
"Tình cờ thấy thôi." Cố Ngộ nhướng mày.
"Cỡ vạn năm anh mới thả tim cho em được một lần." Cố Lê nói với vẻ ngạc
nhiên: "Nếu anh không ngồi cạnh em, em còn tưởng điện thoại anh bị trộm ấy
chứ."
"Tại em đăng thường xuyên quá, chẳng có hứng thả tim." Cố Ngộ đột nhiên
nghĩ ra điều gì đó, hỏi Cố Lê: "Các cô gái trẻ bây giờ đều thích đăng khoảnh
khắc như vậy à?"
"Cũng không hẳn." Cố Lê suy nghĩ rồi nói: "Nhưng đa số đều khá thích chia sẻ,
mấy người bạn đồng nghiệp của em đều vậy."
"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Thảo nào các em thích chụp ảnh trước khi ăn."
"Đương nhiên rồi, đâu phải ngày nào cũng được ăn tất niên, đương nhiên phải
đăng khoảnh khắc để kỷ niệm chứ!" Cố Lê nói một cách đương nhiên.
"Thì..." Cố Ngộ hỏi gián tiếp: "Hình như anh thấy Thang Ninh không chụp."
"À, cậu ấy khác, cậu ấy không bao giờ đăng khoảnh khắc." Cố Lê nói.
Cố Ngộ mỉm cười: "Ồ... Hóa ra cũng có người không thích đăng khoảnh khắc
giống anh.”
Cố Lê bất chợt nhận ra: "Anh không nói thì em cũng không nhận ra, anh và
Thang Ninh là hai người duy nhất chưa bao giờ đăng khoảnh khắc mà em biết."
Cố Ngộ cười đắc ý: "Có khi là do bọn anh đã chặn em thôi."
"Không thể nào!" Cố Lê bật dậy, chộp lấy điện thoại của Cố Ngộ: "Chắc chắn
vợ em sẽ không chặn em! Đưa em xem mau lên!"
"Không có..." Cố Ngộ ngán ngẩm, dùng một tay đẩy cô ấy ra: "Anh rảnh quá
hay sao mà chặn em."
"Có cái gì mờ ám không dám cho em xem chứ gì." Cố Lê nhún vai.
"Anh có gì mà mờ ám chứ..." Cố Ngộ tặc lưỡi.
Cố Lê giơ tay ra: "Vậy anh dám đưa điện thoại cho em xem không, để em xem
tin nhắn của anh với người khác."
Ban đầu Cố Ngộ nghĩ không có gì không thể cho cô ấy xem.
Nhưng đột nhiên anh nhớ ra, hôm nay trên bàn ăn anh đã giấu việc Thang Ninh
ở nhà mình.
Đây là chuyện mà anh và cô đã "Cùng nhau" giấu Cố Lê.
Nếu cô ấy xem tin nhắn của hai người thì sẽ lộ tẩy mất.
Anh thu điện thoại lại, tỏ vẻ kiêu ngạo: "Điện thoại của anh, ai cho em xem?"
"Được lắm! Quả nhiên có chuyện mờ ám!" Cố Lê hừ một tiếng: "Có gì ghê gớm
đâu, em còn chẳng thèm xem ấy!"
Nói xong Cố Lê ném gối ôm về phòng.
Cố Ngộ không nhịn được cười, mặc dù mối quan hệ giữa anh và Thang Ninh
bắt đầu từ Cố Lê, nhưng bây giờ họ lại cùng nhau giấu giếm Cố Lê.
Cảm giác này có một chút vi diệu, đó chính là cảm giác cấm kỵ.
Dường như giữa anh và Thang Ninh, càng ngày càng có nhiều cuộc trò chuyện
và tương tác chỉ giới hạn ở mức chỉ hai người họ biết.
Kể cả việc tối nay cùng nhau bắn pháo hoa đón năm mới, anh cũng không chủ
động nhắc với Cố Lê.
Có lẽ bất tri bất giác, anh đã không còn, hoặc không hoàn toàn đối xử và chăm
sóc Thang Ninh với tư cách bạn của Cố Lê hay đồng nghiệp cùng công ty nữa.
Giống như lúc đón năm mới hôm nay, anh đã gọi tên cô.
Đối với anh, cô chính là Thang Ninh, không có bất kỳ nhãn mác hay mối quan
hệ phụ thêm nào khác.
Tuy không nói được tại sao, nhưng hiện tại Thang Ninh là người duy nhất trong
danh bạ WeChat mà Cố Ngộ muốn nhắn tin chúc ngủ ngon.
Anh không suy nghĩ nhiều, theo bản năng gửi cho Thang Ninh một tin nhắn
[Chúc ngủ ngon].
Sau tin nhắn [Chúc ngủ ngon] đó, đối phương không trả lời.
Và trong một thời gian dài sau đó cũng không trả lời.
Sau khi nghỉ Tết xong, mọi người tiếp tục làm việc trở lại.
Trong công việc, Cố Ngộ không có nhiều giao tiếp với phòng Pháp chế, mặc dù
hàng ngày anh đều cố gắng đến nhà ăn vào thời điểm Thang Ninh thường ăn
cơm.
Nhưng anh cũng hiếm khi gặp Thang Ninh, ngay cả khi gặp, cô cũng đang ở
cùng đồng nghiệp, hai người chỉ đơn giản chào hỏi nhau rồi thôi.
Tuy vậy, Thang Ninh và Cố Lê vẫn giữ liên lạc hàng ngày.
Bình thường Cố Lê rất ít khi nói về anh trai mình, gần đây người cô ấy nhắc đến
nhiều nhất là Trần Thạc.
Thời gian trước, Cố Lê đi thử làm tay trống cho ban nhạc của Trần Thạc, theo
lời Cố Lê kể lại, lúc đó giống hệt một cảnh trong phim thần tượng.
Lúc đó có khoảng bốn cô gái đến, ai cũng ăn mặc rất punk, trang điểm đậm và
mặc áo khoác da.
Chỉ có mỗi Cố Lê, sau khi tan làm mặc nguyên bộ quần áo công sở đi đến.
Thực ra lúc đó Trần Thạc đã nhận ra cô ấy, nhưng không có biểu hiện gì đặc
biệt.
Anh ta chỉ để mỗi người thử đánh vài lần, sau đó nói những người khác là chờ
thông báo.
Riêng Cố Lê được giữ lại.
Lúc đó Cố Lê còn tưởng Trần Thạc sẽ hỏi về chuyện tình cờ gặp nhau ở cầu
thang đêm hôm đó, nào ngờ đối phương không nhắc gì đến.
Anh ta chỉ hỏi cô ấy tại sao muốn tham gia ban nhạc.