Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 61

Tuy nhiên, trong cả căn phòng chỉ có anh là không nghe hát.

Lăng Lệ không hứng thú với loại nhạc chậm này, cảm thấy không có không khí.

Anh ta định tìm người uống tiếp, nhưng thấy Cố Ngộ nằm ở góc trông có vẻ

như đã say, liền đi qua đưa cho anh một cốc nước.

Cố Ngộ thấy cái cốc thì cười: "Tôi tưởng anh thật sự muốn rủ tôi uống tiếp."

"Tôi đâu phải là con nghiện rượu." Lăng Lệ tiến lại gần anh, cố tình hạ thấp

giọng hỏi: "Tôi đang tạo cơ hội giúp cậu cơ mà, thế nào rồi?"

Cố Ngộ lập tức hiểu hàm ý trong lời nói của anh ta, cả người lại lún sâu xuống

sô pha: "Không sao cả, chỉ đưa về nhà thôi."

Lăng Lệ cúi đầu cười thầm: "Uống rượu là cái cớ tốt, sao lại không tận dụng?"

Cố Ngộ lười biếng nhìn anh ta: "Có gì cứ nói thẳng ra."

"Những năm nay công việc của tôi thuận lợi, gia đình sắp xếp xem mắt cũng

nhiều, tiếp xúc không ít phụ nữ, làm bạn của phụ nữ cũng mấy năm rồi, ít nhiều

cũng có mắt nhìn." Lăng Lệ nói thẳng: "Nói thật đi, cậu có tình ý với em Lê

đúng không?"

"Trước hết." Cố Ngộ làm một cử chỉ ngắt lời anh ta: "Đừng gọi em ấy là em Lê,

cảm ơn."

"Tại sao?" Lăng Lệ không hiểu.

Cố Ngộ "Chậc" một tiếng: "Vì em gái tôi tên là Cố Lê, bạn bè tôi đều gọi em ấy

là em Lê, nghe hơi… Lộn xộn..."

"Được rồi, được rồi." Lăng Lệ nghe xong bừng tỉnh, cười lên: "Vậy gọi là em

Ninh đi, nhưng mà cái này không quan trọng, cậu đừng lảng sang chuyện khác,

mau trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Đâu có." Cố Ngộ nhún vai nói: "Tôi chăm sóc em ấy chỉ vì em ấy là bạn của

em gái tôi thôi."

Lăng Lệ hừ lạnh một tiếng: "Cậu không thừa nhận, hay là bản thân cậu không

biết?"

Cố Ngộ nheo mắt nhìn anh ta: "Ý gì?"

"Ý là, đôi khi trong nhà chưa tỏ." Lăng Lệ chỉ vào mắt mình: "Ngoài ngõ đã

tường."

Cố Ngộ ngồi thẳng dậy, khoanh tay, chờ nghe anh ta phân tích.

Lăng Lệ chỉ vào Tiền Du đang hát nói: "Ví dụ như, cô gái đang hát kia, tôi sớm

đã biết cô ấy có tình ý với cậu rồi, nếu tôi đoán không sai, một lát nữa cô ấy sẽ

tìm cơ hội hỏi cậu số liên lạc hoặc tỏ tình với cậu."

"So?" Nói nửa ngày toàn chuyện anh không quan tâm, chẳng nói đến trọng

điểm, Cố Ngộ bực tới mức phải nói tiếng Anh.

"Vậy nên đôi mắt của tôi rất tinh tường, ai thích ai tôi nhìn một cái là biết ngay,

cái kiểu bảo vệ em Lê, à không, em Ninh như cậu, nếu cậu nói hoàn toàn không

có chút ý đồ nào với cô ấy, tôi sẽ uống hết tất cả số rượu còn lại trong bữa tiệc

hôm nay luôn." Lăng Lệ vừa nói vừa cầm chai rượu bên cạnh giơ lên miệng.

"Này." Cố Ngộ giữ tay anh ta lại, lông mày giãn ra: "Sao anh nhìn ra được?"

"Chuyện trước đây tôi cũng không nhớ rõ lắm nên dẹp qua một bên, tóm lại là

lúc trước tôi cũng chỉ nghĩ cô ấy là bạn em gái cậu nên cậu chăm sóc một chút

cũng không sao, nhưng hôm nay, cậu đúng kiểu dán mắt lên người cô ấy luôn

đó! Công ty chúng ta cũng đâu thiếu gái đẹp, nhưng cậu chẳng thèm liếc mắt

nhìn người ta lấy một lần, mẹ nó thậm chí tôi còn từng nghi cậu là thầy chùa,

Cố Ngộ là pháp danh của cậu." Lăng Lệ thấy chủ đề đã lệch hướng, vội kéo lại:

"Một là cậu bị ám ảnh phụ nữ, hai là cậu thích đàn ông, nói thật với cậu là tôi đã

từng đoán qua những khả năng này, tôi còn từng lo lắng đi gần cậu quá cậu sẽ

có ý với tôi nữa cơ, nhưng thấy cái kiểu cậu bảo vệ em Ninh, tôi hoàn toàn chắc

chắn và khẳng định rằng, cậu là người thích phụ nữ, cậu có thất tình lục dục*.”

*Thất tình lục dục bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục.

Cố Ngộ cảm thấy tuy những gì anh ta nói có vẻ vô lý, nhưng phân tích kỹ thì

cũng không phải là không có lý do.

Thực ra đôi khi Cố Ngộ cũng tự hỏi, sự quan tâm và chăm sóc quá mức dành

cho Thang Ninh có thật sự chỉ đơn thuần vì cô là bạn thân của Cố Lê không?

Nếu vậy thì tại sao anh lại giấu Cố Lê chuyện Thang Ninh đến ở nhà mình?

Rõ ràng là anh sợ Cố Lê phát hiện ra sự tốt bụng của mình dành cho Thang

Ninh đã vượt quá yêu cầu và tiêu chuẩn của Cố Lê.

Anh chỉ đang lấy Cố Lê làm cái cớ để có lý do chính đáng đối tốt với Thang

Ninh thôi.

Cố Ngộ hiểu ra, anh lắc đầu, hạ mi mắt xuống: "Đáng tiếc là người ta không

thích kiểu như tôi."

"Hả? Sao thế? Tỏ tình thất bại à?" Lăng Lệ kinh ngạc nói.

"Chưa, chỉ là người ta đã có người mình thích rồi." Cố Ngộ thở dài.

"Ai vậy ai vậy?"

Cố Ngộ liếc anh ta: "Liên quan gì đến anh?"

"Sao cậu lại có ác ý với tôi vậy." Lăng Lệ vỗ đùi: "Không phải người cô ấy

thích là tôi đấy chứ?"

Cố Ngộ lười không thèm để ý anh ta.

Lúc này Tiền Du cầm một cái cốc và một chiếc điện thoại đi tới.

Lăng Lệ ra hiệu cho Cố Ngộ, ho khan hai tiếng rồi biết điều đi mất.

Tiền Du ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ, nói giọng nũng nịu: "Chào tổng giám

đốc Cố."

Cố Ngộ không để ý, vẫn đang nghĩ về những gì Lăng Lệ vừa nói, chỉ gật đầu

cho có lệ.

"Tổng giám đốc Cố." Tiền Du cũng không phải người nhút nhát, cô ta thẳng

thắn hỏi: "Anh có bạn gái chưa?"

"Chưa." Cố Ngộ lơ đãng trả lời.

"Vậy chúng ta có thể kết bạn Wechat không?" Tiền Du trực tiếp mở mã QR

WeChat của mình: "Chúng ta có thể tìm hiểu nhau."

Cố Ngộ thấy hơi mệt, lười không muốn giơ tay: "Tôi thường không thích nhắn

tin riêng."

Tiền Du càng thất bại càng quyết tâm: "Bây giờ không thích không có nghĩa là

sau này cũng không thích, biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ có chủ đề

chung để trò chuyện?"

Cố Ngộ không thích mối quan hệ mập mờ kiểu này, bình thường anh dễ tính

nhưng khi từ chối con gái thì luôn rất dứt khoát: "Không cần đâu, xin lỗi."

Nhưng anh càng như vậy, Tiền Du càng thấy thú vị và có tính thử thách.

Vì nếu xin số liên lạc mà xin được ngay, chứng tỏ người đàn ông đó dễ tán tỉnh,

không có gì thách thức.

Tiền Du quyết định nói thẳng: "Vậy... Em có thể theo đuổi anh không?"

Cố Ngộ hơi nhíu mày: "Vì cô đã bảo vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn nhé, tôi đã

có người mình thích rồi." Và anh vừa mới xác nhận điều này chỉ cách đây vài

phút.

"Ồ, chỉ là có người mình thích thôi mà, không sao đâu, em có thể đợi anh." Tiền

Du nói: "Người em thích, dù có bạn gái rồi em cũng sẽ đợi, yên tâm, em sẽ

không làm phiền các anh đâu, em chỉ đang chờ một cơ hội cạnh tranh công bằng

thôi."

Khi Tiền Du nói câu này, Cố Ngộ chợt nghĩ đến Trần Thạc.

Đúng vậy, cô chỉ có cảm tình với anh ta thôi, và nhìn thái độ của Thang Ninh,

rất có thể cảm tình này cũng chỉ dừng lại ở mức rất hời hợt.

Biết đâu sau khi hiểu rõ hơn, cô sẽ phát hiện ra người đó không phải là hình

mẫu cô hằng mong đợi.

Cảm tình hiện tại cũng chỉ là sản phẩm của nhất thời bồng bột.

Anh có thể đợi mà, thậm chí có thể cạnh tranh công bằng.

Cô cận thủy lâu đài* được thì anh cũng có thể mà.

*Dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Cố Lê là một người sống sờ sờ ra đó, tạo vài cơ hội có khó gì đâu?

Lời nói của Tiền Du đột nhiên khiến Cố Ngộ tỉnh ngộ, anh hoàn toàn không để

ý đến Tiền Du đang giơ điện thoại chờ đợi mà cầm áo khoác bên cạnh rồi đi

mất.

-

Kể từ đó, trong một thời gian dài, Cố Lê liên tục nhận được sự quan tâm ân cần

từ anh trai của cô ấy.

Người thường ngày lười nhắn tin, gần đây cứ ba ngày một lần lại hỏi thăm cô ấy

đã ăn chưa, đã ngủ chưa.

Thật sự chỉ thiếu nước khắc hai chữ "Có ẩn tình" lên mặt.

Cố Lê chụp màn hình cuộc trò chuyện gần đây giữa hai người và gửi cho Thang

Ninh.

Quả Lê: [Anh trai tớ dạo này không bình thường.]

Quả Lê: [Hình ảnh]

Thang Ninh mở hình ảnh ra, đó là đoạn chat WeChat của Cố Lê và Cố Ngộ.

Mint: [Tối nay đi quán bar không? Tối anh đón các em.]

Quả Lê: [Gần đây không đi nữa, ca sĩ chính phải ra nước ngoài một thời gian.]

Mint: [Thật không? Đừng để anh bắt gặp em ở quán bar đấy.]

Quả Lê: [Anh cứ đi đi, bắt được thì tùy anh xử lý.]

Mint: [Khi nào định đi thì nhớ nói cho anh biết, tối anh phải đến đón các em,

nếu không anh không yên tâm.]

Khi Thang Ninh đọc xong đoạn hội thoại này, vừa hay Cố Lê lại gửi thêm một

tin nhắn nữa.

Quả Lê: [Cậu thấy có ẩn tình gì không? Sao tự nhiên anh ấy bắt đầu quan tâm

đến tớ dữ vậy?]

Quả Chanh: [Có lẽ chỉ đơn giản là không yên tâm về cậu thôi, chuyện cậu đi

quán bar, anh cậu có nói với ba mẹ cậu không?]

Quả Lê: [Chắc là không, nếu không ba mẹ tớ không thể nào im hơi lặng tiếng

như vậy được.]

Quả Chanh: [Vậy đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là quan tâm đến cậu thôi.]

Quả Lê: [Hứ, anh ấy quan tâm cậu chứ có thèm quan tâm tớ đâu!]

Thang Ninh đang sắp xếp từ ngữ để trả lời thì đột nhiên bị Châu Vũ gọi đi họp.

Châu Vũ gấp rút tập hợp toàn bộ đội ngũ đến phòng họp lớn để mở cuộc họp.

Châu Vũ nói vừa mới nhận được một dự án mới, là một vụ tranh chấp hợp đồng

của một ngôi sao hạng A. Mặc dù đội ngũ của họ chủ yếu làm công việc pháp lý

cho các công ty lớn, nhưng những dự án có giá trị lớn và được xã hội quan tâm

như thế này họ cũng sẽ nhận.

Ngôi sao này tên Sở Vũ Phỉ, là một tiểu hoa đán* đang nổi như cồn gần đây.

Khi mới ra mắt, cô ấy ký hợp đồng kinh tế 8 năm với công ty, lúc ký công ty nói

sẽ tập trung đào tạo, nhưng thực tế chỉ cho một số vai phụ. Sau đó cô ấy vô tình

nổi tiếng trên mạng và trở thành ngôi sao hạng A nhờ một bộ phim truyền hình

mạng hạng hai, những tài nguyên sau đó đều do cô ấy tự tranh giành và không

liên quan gì đến công ty. Bây giờ công ty muốn hút máu Sở Vũ Phỉ, bắt cô ấy

dẫn dắt người mới và chia sẻ tài nguyên. Tất nhiên Sở Vũ Phỉ không đồng ý,

nhưng hợp đồng với công ty còn 4 năm nữa, nên cô ấy đồng ý để lại một phần

tiền vi phạm hợp đồng và tài nguyên cho công ty, sau đó chấm dứt hợp đồng

một cách hòa bình, nhưng lại bị công ty từ chối. Bây giờ cô ấy muốn tìm đội

ngũ luật sư giỏi nhất để kiện công ty.

*Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia

nhập vào con đường diễn xuất.

Ngay khi Châu Vũ nhắc đến Sở Vũ Phỉ, Mạnh Chúc Vy liền trở nên phấn khích.

Mạnh Chúc Vy thích theo dõi ngôi sao, nam chính trong bộ phim S+ mà Sở Vũ

Phỉ đang quay chính là thần tượng của cô ta, tên Vu Cảnh Hi, vì vậy khi Châu

Vũ nói về dự án này xong, cô ta đã thể hiện sự quan tâm mạnh mẽ về vụ lần

này.

Châu Vũ nhìn qua vài luật sư có khá ít kinh nghiệm, nói: "Tôi chưa rõ dự án

này cần bao nhiêu thời gian và công sức để điều tra, vì đội ngũ của chúng ta

chưa từng tiếp xúc với những vụ tương tự. Hiện tại tôi cần phải làm khá nhiều

điều tra sơ bộ, nên có thể sẽ cần các luật sư sơ cấp* giúp đỡ nhiều hơn."

*Là một thuật ngữ được sử dụng để chỉ những luật sư không có quyền đại diện

khách hàng tại các tòa án cao cấp, công việc chính của họ là xử lý các vấn đề

pháp lý không liên quan đến tranh tụng tại tòa, như tư vấn pháp luật, soạn thảo

hợp đồng, v.v.

Mạnh Chúc Vy lập tức tự tiến cử: "Sếp, tôi muốn tham gia dự án này. Tôi khá

quen thuộc với những chuyện trong giới giải trí, hơn nữa gần đây tôi cũng

không có nhiều dự án lớn, có thể dành nhiều tâm sức cho vụ này."

Châu Vũ hiểu rõ về Mạnh Chúc Vy, nói thật thì năng lực làm việc của cô ta

cũng chỉ ở mức trung bình, có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ đã là tốt rồi,

ông ấy không kỳ vọng quá nhiều ở Mạnh Chúc Vy.

Hiện giờ dự án này đang rất được quan tâm, không thể để xảy ra sai sót. Nếu chỉ

giao cho cô ta thì Châu Vũ không yên tâm lắm.

Ông ấy phân vân nhìn Mạnh Chúc Vy, Đường Tân Châu và Thang Ninh, cuối

cùng nói: "Thứ sáu này Sở Vũ Phỉ sẽ đến công ty, ba người mỗi người làm một

bản điều tra và phương án đơn giản, đến lúc đó cùng tôi đến gặp cô ấy.”

Sau cuộc họp, Mạnh Chúc Vy đầy hứng khởi, cô ta xoa tay nói với Thang Ninh

và Đường Tân Châu: "Trời ơi, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với dự án mình

thích, trước giờ toàn làm mấy hợp đồng thường ngày chán chết đi được, không

ngờ lại có cơ hội giúp ngôi sao kiện tụng, mà còn là nữ diễn viên hàng đầu hiện

nay nữa chứ! Nhất định phải làm tốt vụ này! Có được mối quan hệ của cô ấy, tôi

nghĩ sau này sẽ có thể mở ra một chân trời mới trong giới giải trí!"

Mạnh Chúc Vy khá thân với Đường Tân Châu nên nói thẳng với anh ta: "Cậu

không được giành dự án này với tớ đâu đấy, nếu không tớ sẽ tuyệt giao với

cậu."

Đường Tân Châu tỏ vẻ khinh thường: "Cậu yên tâm, tớ chẳng hứng thú gì với

mấy vụ kiện này đâu, nói là tranh chấp hợp đồng nhưng thực ra cũng chỉ là mấy

chuyện lặt vặt thôi."
Bình Luận (0)
Comment