"Không sao, tôi đùa thôi." Cố Ngộ thấy cô căng thẳng đến mức cầm đũa còn
run, quyết định tha cho cô: "Em ấy đã nói với tôi rồi, các em đi mỗi tối thứ sáu."
Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhét một sợi mì vào miệng.
Cố Ngộ nhớ lại lời Cố Lê nói tối hôm đó, gợi ý hỏi: "Em... Có thân với mấy
người khác trong ban nhạc không?"
"Không thân." Thang Ninh lắc đầu nói.
"Bình thường không ăn cơm gì với người trong ban nhạc à?" Cố Ngộ không
muốn tỏ ra quá quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay chạm vào
chóp mũi mình.
Thang Ninh thành thật khai báo: "Thường thì họ biểu diễn xong cũng khá muộn
rồi, em và Cố Lê đều vội về nhà."
"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng, vẫn không buông tha: "Mấy người chơi trong ban
nhạc ấy, ai cũng thích chơi bời, kết bạn phải cẩn thận, biết chưa?"
Thang Ninh trợn tròn đôi mắt ngây thơ, thầm nghĩ chắc Cố Ngộ muốn nhờ cô
trông chừng Cố Lê giúp anh, đừng để cô ấy kết bạn bừa bãi, vì vậy cô vội vàng
gật đầu: "Vâng vâng, em biết rồi, em sẽ trông chừng cậu ấy."
"Tôi không nói em ấy." Cố Ngộ suy nghĩ rồi sửa lời: "Tôi không chỉ nói em ấy,
em cũng vậy... Em ngây thơ lắm, đừng để bị lừa."
Thang Ninh hoàn toàn mù mịt.
Cô bị lừa? Cô có thể bị lừa gì chứ? Cô và người trong ban nhạc chẳng liên quan
gì đến nhau, thậm chí gặp mặt cũng không thèm chào hỏi.
Nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt, Thang Ninh gật đầu không chút do dự:
"Vâng vâng, em biết rồi."
Cố Ngộ còn muốn hỏi gì đó, thì nghe thấy một giọng nói sắc bén từ phía sau.
"Ồ, trùng hợp quá, Thang Ninh và tổng giám đốc Cố đều ở đây à." Lăng Lệ rất
tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ.
Mặc dù trong lòng hơi khó chịu vì khoảnh khắc hiếm hoi hai người ở riêng bị
phá vỡ, nhưng Cố Ngộ vẫn tỏ ra như không có gì xảy ra mà mỉm cười chào đón:
"Chào trưởng phòng Lăng."
"Haiz..." Vừa ngồi xuống Lăng Lệ đã thở dài: "Sau này cơ hội ăn cơm với
Thang Ninh sẽ ngày càng ít đi rồi."
"Tại sao vậy?" Cố Ngộ hỏi.
"Vì Emily nghỉ thai sản quay lại sớm hơn dự kiến, nghe nói cô ấy không chịu
nổi việc cãi nhau với mẹ chồng trong tháng ở cữ nữa, nên nóng lòng muốn quay
lại. Lúc cô ấy trở lại thì thời gian biệt phái của Thang Ninh sẽ kết thúc."
Cố Ngộ bất giác nhíu mày: "Không phải ban đầu nói biệt phái nửa năm sao?"
"Không còn cách nào khác, hiện tại ngân sách đang thiếu hụt, việc mượn luật sư
này tính phí theo giờ, mấy trăm đô la một giờ, không còn đáng nữa." Lăng Lệ
cũng không coi ai là người ngoài, thẳng thắn nói: "Emily quay lại thì tôi cũng
không còn lý do để giữ Thang Ninh."
Cố Ngộ nhìn Thang Ninh, đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Mặc dù ở công ty cũng chẳng gặp mấy lần, nhưng ít nhất mỗi ngày đều có cảm
giác mong đợi có thể gặp cô.
Giờ biết cô sắp đi rồi, thực sự có chút thất vọng.
Ngược lại, Thang Ninh có vẻ khá háo hức về việc sắp rời đi: "Không sao đâu,
sau này tôi vẫn sẽ phụ trách các vấn đề pháp lý hàng ngày của công ty các anh,
chúng ta vẫn sẽ có nhiều cơ hội trao đổi mà."
Trước khi quay lại phòng, Cố Ngộ đã vào nhà vệ sinh nôn sạch cái dạ dày đang
cuộn trào.
Mặc dù không đến nỗi say, nhưng quả thật cũng hơi choáng.
Sau khi nôn xong, cả người anh thấy dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo
hơn.
Cố Ngộ quay lại phòng và ngồi xuống góc, anh tựa người vào sofa nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Lúc này Tiền Du lập tức đi chọn một bài mới rồi chuẩn bị hát.
Đó là một bài hát cũ, tên là "Gặp gỡ" của Tôn Yến Tư.
Giọng nữ nhẹ nhàng như đang từ từ kể một câu chuyện: "Rồi em sẽ gặp được ai,
em sẽ phải nói gì đây..."
Tiền Du hát rất hay, từ nhỏ đến lớn đã giành không ít giải ca hát ở trường học,
cô ta cũng từng làm say đắm trái tim của không ít chàng trai bằng giọng hát của
mình.
Khi hát, ánh mắt cô ta luôn hướng về phía Cố Ngộ, thực ra mọi người đều biết
bài hát này là hát cho Cố Ngộ nghe.
Thang Ninh cảm thấy những lời Mạnh Chúc Vy vừa nói cũng có ý nhắm đến
mình, nhưng cô không mấy hứng thú với dự án này, thêm vào đó cô vốn đang
theo hai dự án lớn nên không muốn tham gia, chủ động nói với Mạnh Chúc Vy:
"Dự án này tôi sẽ phối hợp với cô, có cần gì cứ nói với tôi nhé."
"Được, được." Mạnh Chúc Vy giả vờ khách sáo với Thang Ninh, rồi quay về
bàn làm việc và bắt đầu chuẩn bị.
Mặc dù Thang Ninh không muốn chủ động nhận dự án này, nhưng đã được sếp
phân công, cô sẽ không làm qua loa.
Sau khi hoàn thành công việc đang làm, cô nhắn tin hỏi Cố Lê có biết Sở Vũ
Phỉ này không.
Cố Lê thường không phải tăng ca nên có khá nhiều thời gian rảnh, vì vậy cô ấy
thường xem các bộ phim đang hot.
Cố Lê nói hai năm trước Sở Vũ Phỉ nổi tiếng nhờ đóng một bộ phim vừa hài
hước vừa máu chó, sau đó các nguồn lực ở mọi mặt đều tăng vọt, cảm giác như
ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
"Ừm, nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép về trước nhé cô Sở."
"Được."
Trên đường về, Thang Ninh cứ nghĩ mãi về cuộc nói chuyện vừa rồi với Sở Vũ
Phỉ.
Là một luật sư, điều quan trọng nhất là phải nói năng thận trọng, mỗi câu nói
của cô đều đại diện cho công ty luật, không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Cô cũng không biết mình đã nói quá nhiều điều nên nói hay không nên nói, cô
có cảm giác bất an trong lòng.
Quả nhiên vừa về đến nơi, cô đã bị Châu Vũ gọi vào văn phòng.
Trước tiên ông ấy hỏi Thang Ninh đã nói chuyện gì với Sở Vũ Phỉ trong thời
gian dài vừa rồi.
Thang Ninh nghĩ mặc dù Sở Vũ Phỉ không có dặn dò cô, nhưng vì cuộc trò
chuyện vừa rồi là cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người, nên cô không kể quá
chi tiết, chỉ nói là đã tìm hiểu sơ lược về một số công việc thường ngày của cô
ấy.
Châu Vũ nói ban đầu Sở Vũ Phỉ đã tìm đến vài công ty luật để so sánh trước khi
quyết định hợp tác với công ty nào.
Bây giờ nghe nói cô ấy đã từ chối tất cả các công ty luật còn lại, và quyết định
hợp tác trực tiếp với đội của Châu Vũ.
Hơn nữa, cô ấy còn chỉ định Thang Ninh làm người liên lạc trực tiếp.
Thực ra Châu Vũ không ngạc nhiên lắm, ông ấy luôn tin tưởng vào khả năng
làm việc của Thang Ninh, nhưng ông ấy vẫn khá tò mò không biết Thang Ninh
đã nói những gì để Sở Vũ Phỉ quyết định một cách dứt khoát như vậy.
Bởi vì cô ấy là một người đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nên rất khó bị
thuyết phục bởi những lời hoa mỹ của một cô gái trẻ.
Có vẻ như hai người họ đã có một cuộc trò chuyện chạm đến tâm can của Sở
Vũ Phỉ.
Vì thế Châu Vũ càng thêm ngưỡng mộ Thang Ninh: "Vậy từ nay cô sẽ người
theo dõi và phụ trách chính của vụ này."
Thang Ninh mở to mắt: "Không phải sếp bảo là luật sư kỳ cựu và Mạnh Chúc
Vy làm sao?"
"Nhưng khách hàng thấy cô phù hợp, chúng ta cũng không thể từ chối." Châu
Vũ nói: "Có điều kinh nghiệm của cô về dự án còn chưa đủ, tôi sẽ bảo luật sư
Hồ hướng dẫn cô, hai người các cô sẽ cùng phụ trách."
"Vậy... Mạnh Chúc Vy thì sao?" Khóe mắt Thang Ninh giật giật.
"Cô ấy à?" Châu Vũ tỏ vẻ không quan tâm: "Cô ấy không tham gia dự án này
nữa, còn nhiều vụ khác lắm, không sợ cô ấy không có việc để làm đâu."
Thang Ninh không cảm thấy vui vì được nhận vụ này.
Ngược lại, khi cô bước ra khỏi văn phòng của Châu Vũ và nhìn về phía Mạnh
Chúc Vy.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù cô không cố ý chủ động đi cướp thứ vốn thuộc về cô ta.
Nhưng tóm lại vẫn không ổn lắm.
Cô nghĩ nếu Châu Vũ nói với cô ta chuyện này, thế sẽ càng khiến cô ta thêm
khó chịu. Vì vậy Thang Ninh quyết định tự mình chủ động nói với cô ta trước.
Thang Ninh bước ra khỏi văn phòng đi đến bên cạnh Mạnh Chúc Vy, thấy trên
màn hình máy tính của cô ta vẫn là các tài liệu liên quan đến dự án của Sở Vũ
Phỉ.
Thang Ninh hắng giọng nói nhỏ: "Ừm, vừa rồi luật sư Châu bảo tôi theo dõi dự
án của Sở Vũ Phỉ."
Mạnh Chúc Vy chống cằm nhìn về phía Thang Ninh, bình tĩnh hỏi: "Là chúng ta
cùng theo dõi sao?"
"Nghe ý của luật sư Châu thì là... Có lẽ chỉ có tôi là luật sư sơ cấp." Thang Ninh
nắm chặt tay để bên hông, thêm một câu: "Có lẽ ông ấy thấy gần đây cô bận
quá."
Mắt Mạnh Chúc Vy khẽ chớp, cô ta di chuột đóng file trên màn hình lại, nói
lạnh nhạt "Ồ" một tiếng.
Sau đó cô ta chỉ nhìn màn hình, không nhìn Thang Ninh nữa.
Thang Ninh đứng ngây người tại chỗ vài giây, rồi như đứa trẻ phạm lỗi quay về
vị trí của mình.
Thực ra trong chuyện này Thang Ninh hoàn toàn không có lỗi, cô chỉ làm việc
trong phạm vi của mình.
Tất nhiên cô có từng nghe nói giữa các đối tác khá kỵ chuyện "Cướp việc",
nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoa thơm tự có bướm đến mà thôi.
Người có năng lực làm việc mạnh, tất nhiên sẽ được ưu ái hơn.
Mặc dù Mạnh Chúc Vy đã bỏ ra 100% nỗ lực cho dự án này, nhưng dùng sai lực
thì cũng không giải quyết được vấn đề.
Có lẽ chỉ vài phút sau, Thang Ninh thấy Mạnh Chúc Vy không vui đi vào văn
phòng của Châu Vũ.
"Chú Châu." Vừa vào văn phòng Mạnh Chúc Vy đã tỏ thái độ muốn hỏi tội:
"Tại sao dự án đó lại giao cho Thang Ninh vậy, cháu đã nói muốn nhận vụ này
rồi mà."
Ông Mạnh Bồi, ba của Mạnh Chúc Vy là chủ của một công ty lớn, mỗi năm
cũng đổ vài triệu tiền hợp tác pháp lý với Châu Vũ.
Vì có mối quan hệ với ba cô ta, nên từ khi bước vào công ty luật Mạnh Chúc Vy
luôn luôn thuận buồm xuôi gió, cô ta chỉ muốn làm việc ở công ty luật hàng đầu
vài năm lấy kinh nghiệm rồi về làm trưởng phòng pháp chế ở công ty của ba, vì
vậy Châu Vũ luôn giảm nhẹ khối lượng công việc cho cô ta.
Đây cũng coi như là hai bên cùng có lợi.
Mỗi lần Mạnh Chúc Vy gọi Châu Vũ là "Chú Châu", ý là nhắc nhở và cảnh cáo
Châu Vũ đừng quên mối quan hệ giữa ông ấy và ba cô ta.
Nhờ có mối quan hệ đó mà thông thường Châu Vũ rất hay quan tâm đến Mạnh
Chúc Vy. Ông ấy lịch sự nói: "Tôi cũng chịu, người ta chỉ đích danh muốn
Thang Ninh phụ trách dự án này."
Mạnh Chúc Vy dùng bút chọc mạnh xuống bàn: "Chắc chắn là Thang Ninh đã
nói gì đó khi tiễn Sở Vũ Phỉ xuống thang máy."
"Thôi nào, chỉ là một dự án thôi mà." Châu Vũ có cả đống việc phải làm, chẳng
có thời gian an ủi cảm xúc của cô ta: "Nếu cô muốn làm thì cứ làm cùng cô ấy
là được."
"Sao mà được, tôi và cô ta cùng khóa, làm sao tôi có thể làm phụ tá cho cô ta
chứ, điều làm tôi thấy tức là bề ngoài cô ta một đằng sau lưng một nẻo, tôi bị vẻ
ngoài của cô ta lừa rồi!" Những lời Mạnh Chúc Vy nói ra vẫn khá lịch sự, phần
không lịch sự cô ta nuốt vào trong lòng không nói ra.
Điều cô ta nghĩ trong lòng là, người như Thang Ninh có lẽ chỉ dựa vào khuôn
mặt trông có vẻ vô hại, thực chất là loại tâm cơ nhất, giả tạo nhất, thích ở sau
lưng ngáng chân người khác, rồi lại làm ra vẻ mặt ngây thơ kiểu "Tôi không
biết gì cả".
Và Mạnh Chúc Vy ghét nhất chính là những người như vậy.
"Được rồi, đừng cứ xoay quanh chuyện này nữa, về làm việc đi." Châu Vũ hoàn
toàn không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này.
Ông ấy nghĩ mọi người đều là một đội, ai làm cũng như nhau.
Mọi người nhận lương như nhau, chỉ cần dự án làm tốt là giúp ích cho đội.
Nhưng Mạnh Chúc Vy không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Khi đi ngang qua vị trí của Thang Ninh từ văn phòng Châu Vũ ra, cô ta cố tình
đảo mắt.
Quay lại chỗ ngồi, cô ta cũng cố tình phát ra những âm thanh khó chịu rất rõ
ràng từ mũi, nghe chẳng thân thiện chút nào.
Cô ta nhìn chằm chằm vào gáy Thang Ninh, căm tức nghiến răng.
Trước đây mọi người đều cùng khóa, lịch sự với nhau, giờ Thang Ninh đã chơi
đểu, vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo.
Tối đó, khi mọi người gần như đã về hết, Mạnh Chúc Vy cố tình kéo Đường
Tân Châu đến bên cạnh Thang Ninh châm chọc: "Thang Ninh, hôm nay cô nhận
được dự án này, có phải nên mời bọn tôi ăn một bữa không?"
Thang Ninh đang viết tài liệu dở, đầu óc còn hơi choáng, ngơ ngác nhìn Mạnh
Chúc Vy: "Bây giờ à?"
"Đúng vậy." Mạnh Chúc Vy khoanh tay trước ngực: "Không tiện sao?"
Thang Ninh nghĩ lại nội dung công việc hôm nay, xin lỗi nói: "Hôm nay chắc
không có thời gian ăn rồi."
Mạnh Chúc Vy bĩu môi: "Ồ, không sao, vậy tôi với Đường Tân Châu đi ăn, về
sẽ đến tìm cô thanh toán."
Mặc dù Thang Ninh thấy có vẻ hơi quá đáng, nhưng nghĩ dù sao cũng không
thích đi ăn với họ, thêm chuyện không bằng bớt chuyện, họ thích ăn thì cứ để
họ tự đi ăn.
Nào ngờ ngày hôm sau, Mạnh Chúc Vy đưa cho Thang Ninh một hóa đơn.
Trên đó rõ ràng ghi hai nghìn hai.
Lúc đầu Thang Ninh còn tưởng mình hoa mắt: "Ăn hết hai nghìn hai ư?"
"Đúng vậy, bọn tôi đi ăn kaiseki." Mạnh Chúc Vy nói một cách đương nhiên:
"Cô nhận được một vụ lớn như vậy, không nên mời bọn tôi bữa ngon để ăn
mừng sao?"
Thang Ninh suýt bị tức đến tăng huyết áp ngay tại chỗ: "Đội của chúng ta hình
như không có quy định nhận dự án mới là phải mời người khác ăn, và cho dù có
mời ăn, thì có cần phải ăn đắt như vậy không?"
Mạnh Chúc Vy nhếch mép, lộ vẻ mặt khinh miệt: "Nhiêu đây mà đắt cái gì? Tôi
và Đường Tân Châu hai người ăn, mỗi người cũng chỉ hơn một nghìn, chi tiêu
bình quân hơn một nghìn một người có là gì đâu."
Thang Ninh nhận hóa đơn nói: "Tôi không chấp nhận phải trả tiền, tôi sẽ đi hỏi
luật sư Châu xem có thể thanh toán không, nếu không thể thanh toán thì tôi
cũng đành chịu."
Mạnh Chúc Vy bước tới một bước, dựa vào lợi thế chiều cao khi đi giày cao gót,
kiêu ngạo nói với Thang Ninh: "Luật sư Thang, tầm nhìn hạn hẹp vừa vừa thôi.
Tôi biết cô là người từ vùng quê lên, chưa từng trải đời nhiều, có lẽ cả đời chưa
từng ăn món kaiseki, nhưng bữa ăn này cô phải trả tiền. Coi như để cô nhớ lấy
bài học, sau này đừng hai mặt, đừng thích phô trương ở bất cứ đâu. Mọi thứ đều
phải trả giá, không ai cho cô lợi lộc miễn phí đâu. Hôm nay tôi chỉ bắt cô trả
tiền một bữa ăn, coi như chúng ta huề nhau. Nếu cô không trả bữa này, sau này
trong công ty luật gặp nhau hoài, đừng trách tôi không nể mặt…”
Bình thường Thang Ninh thực sự là một cô gái có khí chất khá yếu đuối, cô
không thích tranh cãi với người khác, hầu hết thời gian đều lấy hòa khí làm quý,
sống yên bình.
Nhưng cô chỉ đối xử như vậy với những người biết lý lẽ, nếu thực sự gặp phải
kẻ không nói lý, cô tuyệt đối sẽ không yếu thế nhượng bộ.
Thang Ninh không quan tâm xung quanh còn có đồng nghiệp từ các nhóm khác,
không hề nhường nhịn nói thẳng với cô ta: "Thứ nhất, vụ Sở Vũ Phỉ đó tôi thực
sự không hề dùng thủ đoạn gì để có được, tôi chỉ làm công việc trong phận sự
mà luật sư Châu sắp xếp, hơn nữa ngay từ đầu chúng ta đáng lẽ không nên là
mối quan hệ cạnh tranh, mà là hợp tác, nếu như cô thực sự có tầm nhìn thì cô
hoàn toàn có thể tham gia vào dự án này. Còn nữa, đúng là tôi từ quê lên, chưa
từng ăn món kaiseki có giá một nghìn tệ một người, nhưng không có nghĩa là
tôi không có khả năng chi trả. Cô không cần phải coi thường người khác như
vậy, cũng đừng nghĩ mình cao quý hơn ai. Chúng ta đều nhận được nền giáo
dục như nhau. Địa vị xã hội không chỉ được đo lường bằng tiền bạc, mà còn
bằng tầm nhìn và lòng dạ của một người. Nếu lần này tôi nhượng bộ, điều đó có
nghĩa là tôi mặc nhiên công nhận cách làm của cô là đúng, nhưng xin lỗi, tôi
không đồng ý với cô. Chúng ta được làm đồng nghiệp là duyên phận, có thể
hiểu nhau và duy trì sự hòa thuận bề ngoài là tình cảm, nhưng nếu quan điểm
không hợp nhau, thì cũng không cần phải miễn cưỡng