Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 69

Nhưng con người là loài động vật kỳ lạ, càng là điều cấm kỵ, càng không kìm

được muốn tìm hiểu.

Khi Thang Ninh lên tầng hai, cô đảo mắt nhìn quanh.

Thiết kế phòng tầng hai của Cố Ngộ khá hiện đại, thực ra phòng không lớn,

nhưng cả ba mặt tường đều được tạo thành tủ, hai bên trái phải là tủ quần áo,

phía sau giường là tủ sách.

Một bức tường toàn tủ sách, chất đầy sách.

Thang Ninh nhìn lướt qua, đã thấy một dãy sách luật và rất nhiều sách về kinh

tế.

Phòng của Cố Ngộ sử dụng đèn màu ấm, chiếu sáng từ phía sau tủ sách, tạo cho

cả căn phòng một cảm giác ấm áp về mặt thị giác.

Thang Ninh không khỏi cảm thán, được sống trong một căn nhà như thế này,

thực sự là một điều rất hạnh phúc.

Đi qua phòng của Cố Ngộ là phòng tắm.

Tầng dưới cũng có một phòng vệ sinh, nhưng không có thiết bị tắm vòi sen.

Thang Ninh vào phòng tắm bật đèn lên, bất ngờ phát hiện phòng tắm nhà anh

lớn đến kinh ngạc.

Gần như bằng một nửa phòng ngủ bên cạnh.

Toàn bộ nhà vệ sinh rất sạch sẽ, có nơi để quần áo riêng, một phòng tắm vòi sen

cực kỳ rộng lớn, một bồn tắm, cùng với máy giặt và máy sấy.

Có vẻ như tất cả các quy trình liên quan đến "Giặt giũ" đều được hoàn thành ở

đây.

Một ngày trước đó

Cố Lê đang làm móng tay ở nhà hàng lẩu Haidilao thì nhận được tin nhắn từ

Thang Ninh.

Hôm nay Tống Mạn Tư đột nhiên muốn ăn lẩu Haidilao nên đã rủ Cố Ngộ và

Cố Lê cùng đi.

Vì đang làm móng nên Cố Lê không tiện nhắn tin, cô ấy nhờ Cố Ngộ - người

đang bị ép phải ngồi cạnh làm móng cùng - trả lời tin nhắn hộ.

Cố Ngộ đã đọc được toàn bộ nội dung tin nhắn Thang Ninh gửi qua WeChat,

không sót một chữ nào.

Cố Lê ra lệnh từ xa: "Nhớ gõ thật nhiều dấu chấm than giúp em!!!!!!"

Cố Ngộ có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy, anh đã gõ liên tiếp mấy

dấu chấm than ở cuối tin nhắn.

Đây là lần đầu tiên anh gõ nhiều dấu câu như vậy khi nhắn tin.

Cố Lê tức giận không đâu cho đủ: "Anh nói xem, đồng nghiệp và sếp của cậu

ấy có đáng ghét không?"

"Đồng nghiệp của em ấy quả thật hơi quá đáng, còn về phía sếp của em ấy..."

Cố Ngộ nói một cách uyển chuyển: "Nếu nhìn nhận khách quan thì hành động

của sếp em ấy cũng không có gì sai từ góc độ của ông ta."

"Gì cơ? Đúng là bọn tư bản các anh chẳng có nhân tính gì cả!" Nếu không phải

sơn móng tay chưa khô, Cố Lê đã muốn đấm anh một cú rồi.

Mặc dù Cố Ngộ cũng cảm thấy rất tức giận về chuyện này, nhưng anh hiếm khi

bộc lộ cảm xúc, thay vào đó anh thường phân tích toàn bộ sự việc một cách lý

trí, bình tĩnh và khách quan trước.

Anh nói với Cố Lê: "Em nói đúng, sếp của em ấy chính là một tư bản, bọn tư

bản chỉ quan tâm đến lợi ích. Mất đi một Thang Ninh đối với ông ta chẳng đáng

gì, nhưng mất đi một Mạnh Chúc Vy thì có nghĩa là mất đi cả trăm triệu doanh

thu một năm."

Cố Lê đập tay xuống bàn: "Nhưng cũng không thể không phân biệt phải trái

như vậy được! Đây không phải là tiếp tay cho kẻ ác sao?"

Cố Ngộ cười nhạt: "Bọn tư bản có quan tâm đến những thứ đó đâu."

Cố Lê tức đến mức như sắp cao huyết áp, cô ấy lấy tay quạt cái đầu đang nóng

bừng: "Vậy phải làm sao đây, để mặc vợ em bị bắt nạt à? Em không thể nuốt

trôi cơn giận này được."

Cố Ngộ trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy anh không phản ứng, Cố Lê càng tức hơn: "Anh có đang nghe em nói

không vậy, anh!"

"Có nghe, đang nghĩ cách giúp em đây." Cố Ngộ lơ đãng nói.

"Hừm, chắc chắn là con đó nghĩ vợ em dễ bắt nạt!" Cố Lê hiếm khi nói chuyện

nghiến răng nghiến lợi như vậy.

Cố Ngộ ngắt lời Cố Lê, nhíu mày: "Con gái con đứa, đừng nói chuyện thiếu văn

minh như thế."

"Vậy anh nói xem, cô ta có đáng ghét không?!" Khí thế của Cố Lê chẳng hề suy

giảm, có vẻ cô ấy rất kiên định với quan điểm "Em có nói gì sai đâu".

Cố Ngộ không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ xua tay: "Nói tiếp đi."

"Thực ra em biết, chắc chắn Thang Ninh đang rất phân vân, vì cậu ấy rất muốn

ở lại đó. Trước đây em nghe cậu ấy nói, bây giờ muốn lấy hộ khẩu Giang Thành

là phải làm việc đủ mấy năm, ưu tiên người có nhà, ưu tiên nghề nghiệp lương

cao. Cậu ấy cũng từng nói với em, cơ hội được làm việc ở công ty luật hiện tại

rất khó có được, dù sao cũng là công ty luật hàng đầu, sau này sẽ có lợi cho việc

cộng điểm chính sách. Vì vậy em nghĩa khả năng cao là cậu ấy vẫn sẽ đi xin lỗi,

nhưng em thấy không đáng chút nào, tại sao lại phải xin lỗi chứ!" Cố Lê lẩm

bẩm than thở, thực ra so với tức giận, cô ấy càng thấy xót xa cho Thang Ninh

hơn. Cố Lê thở dài tiếp tục nói: "Anh còn nhớ không, hồi đại học năm hai em

không cẩn thận bị ngã gãy chân, lúc đó ký túc xá chúng em ở tầng 5, Thang

Ninh đã cõng em lên xuống cầu thang đi học suốt hai tháng trời. Từ khi quen

biết đến giờ, cậu ấy chưa bao giờ làm điều gì khiến em không thoải mái cả. Đôi

khi em cũng khá ghen tị với bản thân, cảm thấy có một người bạn tốt như vậy

thật sự rất hạnh phúc. Nhưng nhiều chuyện em cũng không giúp được gì nhiều,

lần này em thực sự không muốn cậu ấy phải chịu thiệt thòi. Anh à, anh nói xem

có cách nào giúp cậu ấy không?"

Thực ra trong lúc Cố Lê nói những lời này, Cố Ngộ đã nghĩ ra chiến lược và

cách giải quyết trong đầu rồi.

"Thực ra cũng không phải là không có cách." Cố Ngộ nói: "Chỉ cần khiến sếp

của em ấy biết cái giá phải trả khi mất đi Thang Ninh còn lớn hơn là được rồi."

"Hả? Ý anh là sao?" Đối với người có tư duy đơn giản như Cố Lê, thì cùng lắm

chỉ nghĩ được việc đến công ty luật đánh Mạnh Chúc Vy một trận, hoàn toàn

không thể nghĩ ra được giải pháp nào khác.

Cố Ngộ xoa xoa đầu cô ấy, trả điện thoại lại: "Chuyện này giao cho anh, anh sẽ

nghĩ cách. Em nói với Thang Ninh đừng vội xử lý chuyện này, đợi đến mai anh

sẽ cho em câu trả lời."

"Ồ..." Cố Lê hơi mơ hồ, nhưng cô ấy biết tính cách của Cố Ngộ là kiểu tính toán

nơi màn trướng mà giành được thắng lợi ngoài ngàn dặm*. Nếu anh chịu ra tay

thì chắc chắn sẽ là đòn quyết định.

*Giải nghĩa: Ở trong lều trại, tính toán kế hoạch, nhưng quyết định thắng trận ở

nơi xa hàng nghìn dặm.

Ngày hôm sau vừa đến công ty, Cố Ngộ liền đi thẳng đến phòng pháp chế tìm

Lăng Lệ.

Lăng Lệ thấy anh tới, cười nói: "Ồ, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Tôi cứ

tưởng sau khi em Lê... à không, em Ninh đi rồi thì cậu sẽ không đến tìm tôi nữa

chứ."

Cố Ngộ lạnh lùng mở lời: "Bộ không thể đến tìm anh vì chuyện khác sao?"

"Được chứ được chứ..." Lăng Lệ kéo dài giọng: "Là tôi nông cạn, trong mắt chỉ

toàn chuyện yêu đương, đâu biết được thứ tổng giám đốc Cố nhà ta gánh vác

mỗi ngày toàn những dự án hàng trăm tỷ."

Bị anh ta nói vậy, Cố Ngộ ngược lại có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà, đúng

là đến tìm anh vì chuyện của Thang Ninh thật."

Hóa ra mấy câu nịnh hót vừa rồi đều uổng công, Lăng Lệ lẩm bẩm chửi "Đệt"

một tiếng.

Cố Ngộ nghiêm túc nói với anh ta: "Là thế này, muốn hỏi anh, với tư cách là

một trưởng phòng pháp chế, anh có quyền quyết định hợp tác với công ty luật

nào không?”

Cố Ngộ định tiếp cận từ từ, trước hết là tâng bốc Lăng Lệ lên, tạo bậc thang đủ

cao để anh ta khó từ chối.

"Nghe cậu nói mà sao tôi thấy rùng mình thế..." Lăng Lệ có linh cảm chẳng

lành, xoa xoa cánh tay mình.

"Là thế này, Thang Ninh gặp một số... Rắc rối ở văn phòng luật, hay nói cách

khác, em ấy bị bắt nạt. Tôi đang nghĩ liệu chúng ta có thể... Giúp em ấy

không?" Cố Ngộ nghĩ đến chuyện này thì hơi nóng máu, nhưng vì chưa biết thái

độ của Lăng Lệ thế nào nên lại kìm nén, giọng có chút năn nỉ.

"Chết tiệt, ai bắt nạt em Ninh?!" Phản ứng của Lăng Lệ còn mãnh liệt hơn anh

tưởng.

Cố Ngộ kể sơ qua sự việc, Lăng Lệ nghe xong liền tức giận: "Tôi ghét nhất loại

người coi thường người khác như vậy. Trước đây tôi còn tiếp xúc với Châu Vũ

vài lần, thấy ông ta cũng khá tốt cơ mà."

"Thực ra chuyện này không phải lỗi của Châu Vũ, ông ta cũng đã cố gắng giúp

Thang Ninh trong khả năng của mình rồi. Làm kinh doanh mà, ai trả tiền thì là

thượng đế. Nên tôi nghĩ, công ty chúng ta, với tư cách là ông chủ lớn nhất của

Châu Vũ..."

"Ồ... Tôi hiểu rồi." Lăng Lệ chợt nhận ra: "Vậy ra là cậu muốn lấy gậy ông đập

lưng ông à?"

"Đại loại là như vậy." Cố Ngộ gật đầu: "Dù sao chúng ta hợp tác với ai cũng

như nhau, không nhất thiết phải là Châu Vũ, đúng không?"

"Nói vậy chứ thực ra thay đổi văn phòng luật là một việc khá phức tạp, hơn nữa

họ cũng không có lỗi gì, nên tôi khó giải thích với cấp trên lắm." Lăng Lệ tỏ vẻ

khó xử.

"Không cần thay đổi thật đâu, hai chúng ta đến nói chuyện với ông ta, cho ông

ta một bài học, nếu biết điều thì tự khắc sẽ hiểu thôi. Nếu không được..." Cố

Ngộ ngừng lại một chút rồi nói: "Đành phải tuyển Thang Ninh vào bộ phận

pháp chế của công ty, chắc không vấn đề gì chứ?"

"Tuyển người thì chuyện nhỏ, nhưng tôi cần một lý do hợp lý. Ví dụ như cậu

giao cho tôi nhiều việc hơn, tôi bận không xuể nên muốn tìm thêm một trợ lý

pháp lý, thế không phải hợp lý sao?" Lăng Lệ nói.

Cố Ngộ gật đầu: "Được, chuyện này để tôi lo. Nhưng tối nay anh phải đi với tôi

đến văn phòng luật HW một chuyến để nói chuyện thẳng thắn với Châu Vũ,

được không?"

"Không thành vấn đề." Lăng Lệ đồng ý ngay lập tức, sau đó lại thở dài: "Cậu

nói xem, tôi đã tạo nghiệp gì vậy, giúp cậu đuổi theo người ta mà cuối cùng lại

tự mình sa vào đống bùn lầy này."

Nghe Lăng Lệ đồng ý, đầu tiên Cố Ngộ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu đùa:

"Anh thử nghĩ xem, nếu không có mối quan hệ với tôi, liệu anh có nuốt trôi việc

Thang Ninh bị bắt nạt không?"

Lăng Lệ gật đầu: "Chắc chắn là không rồi, tôi vốn thích nhất là chống lại bất

công. Tối nay tôi sẽ cho Châu Vũ biết hậu quả của việc chọc nhầm người là gì!"

Lăng Lệ hẹn gặp Châu Vũ để họp, còn đặc biệt nói chỉ gặp một mình Châu Vũ.

Anh ta không nói cuộc gặp hôm nay bàn về nội dung gì, cũng không nhắc đến

việc Cố Ngộ sẽ đi cùng.

Nhưng vì TL là khách hàng lớn nhất và quan trọng nhất của nhóm Châu Vũ, có

bất kỳ động tĩnh nào Châu Vũ cũng không dám coi thường.

Vốn tưởng Lăng Lệ đến một mình để bàn công việc, không ngờ anh ta không đi

một mình.

Vừa gặp mặt, Lăng Lệ lập tức hùng hồn giới thiệu Cố Ngộ cho Châu Vũ: "Đây

là người phụ trách dự án của BU chúng tôi, Cố Ngộ."

"Chào luật sư Châu." Cố Ngộ lịch sự đưa tay ra.

"Xin chào, xin chào." Châu Vũ tươi cười đón tiếp.

Trước đây Châu Vũ không có nhiều cơ hội gặp Lăng Lệ, phần lớn thời gian họp

cũng là Châu Vũ đến công ty TL.

Lần này anh ta tự mình đến văn phòng luật, còn dẫn theo một quản lý cấp cao.

Châu Vũ không chắc đây là chuyện tốt hay xấu, nên ông ấy tỏ ra cực kỳ thận

trọng.

Trong tình huống này, thường có hai trường hợp cực đoan: Một là đến để hỏi

tội, hai là đến để khen ngợi và mở rộng kinh doanh.

Lòng ngực Châu Vũ như bị một tảng đá đè nặng, không dám thả lỏng.

Lăng Lệ đi thẳng vào vấn đề: "Luật sư Châu, hôm nay tôi đến đây không phải

hoàn toàn vì công việc, một phần cũng là vì chuyện riêng."

"Ồ, vâng, xin mời nói." Nghe nói là chuyện riêng, Châu Vũ hơi thở phào nhẹ

nhõm.

"Là thế này, gần đây tôi có nghe một tin đồn không biết có đáng tin không, nói

rằng có thể luật sư Thang Ninh sẽ nghỉ việc?" Cố Ngộ nói mà không để lộ cảm

xúc, khiến Châu Vũ không đoán được ý định thật sự của anh.

"Chuyện này..." Châu Vũ dùng chiến thuật vặn ngược, hỏi: "Ai nói vậy?"

"Nghe ai nói không quan trọng, tôi muốn nghe ý kiến của luật sư Châu." Tất

nhiên Cố Ngộ sẽ không vội lộ bài.

Dù sao hiện giờ anh cũng đang ở vị trí của khách hàng, tất nhiên nói chuyện sẽ

có khí thế hơn.

"Cái này..." Châu Vũ tỏ vẻ lo lắng: "Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, tôi rất hài

lòng và ngưỡng mộ năng lực làm việc của luật sư Thang, tất nhiên không muốn

cô ấy rời đi. Nhưng nếu chính cô ấy chủ động muốn nghỉ, tôi cũng không thể

giữ người ta lại được."

Châu Vũ nói một cách mập mờ.
Bình Luận (0)
Comment