Chuyện này chỉ cần xử lý Mạnh Chúc Vy một cách thích đáng, rồi bỏ qua là kết
quả tốt nhất.
"Luật sư Châu, thực ra ngay từ đầu, người gây khó dễ cho tôi không phải là chú,
nên tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho chú." Thang Ninh nói với giọng đầy tự
tin: "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho Mạnh Chúc Vy đâu."
"Được, vậy thì..." Châu Vũ đang nói dở thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
Mạnh Chúc Vy không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Cô ta đeo một cặp kính đen, không biết để che giấu điều gì.
Rõ ràng cô ta có vẻ không phục, ngồi xuống đối diện với Thang Ninh.
Châu Vũ nói với cô ta như đang răn đe: "Mau xin lỗi Thang Ninh đi."
Mạnh Chúc Vy nhếch môi, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi."
Ban đầu Thang Ninh không giận đến thế, hoặc ban đầu còn chưa nghĩ ra nếu cô
ta thực sự xin lỗi một cách chân thành thì có nên tha thứ hay không.
Giờ nhìn thấy thái độ của Mạnh Chúc Vy, cô hoàn toàn dẹp bỏ tất cả những lo
lắng vừa rồi.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có một câu trả lời: Tuyệt đối không thể tha thứ dễ
dàng được.
Thang Ninh đáp trả với thái độ khinh thường như cô ta đã từng làm với cô:
"Một câu xin lỗi thì ít quá."
"Vậy cô còn muốn thế nào nữa? Muốn tôi quỳ xuống trước mặt toàn công ty để
cầu xin cô sao?" Có lẽ từ tận đáy lòng Mạnh Chúc Vy hoàn toàn không tin một
người như Thang Ninh thực sự có năng lực gì, nên đến giờ vẫn chưa chịu thua,
nghĩ rằng cô chỉ đang phóng khói mù mà thôi.
Sự mềm lòng cuối cùng của Thang Ninh cũng bị xóa sạch, cô lạnh lùng nói:
"Cô phải cảm thấy khó chịu như tôi, mới coi là xin lỗi." Thang Ninh không nhìn
Mạnh Chúc Vy, mà trực tiếp quay sang Châu Vũ đưa ra điều kiện: "Không phải
lúc đó cô ta muốn tôi từ chức sao? Vậy tôi cũng hy vọng, cô ta có thể rời khỏi
công ty."
"Cô!" Mạnh Chúc Vy ngồi thẳng người dậy, vỗ bàn.
Bị Châu Vũ giơ tay ngăn lại.
Ông ấy nhíu mày ra hiệu cho Mạnh Chúc Vy, nói với Thang Ninh: "Thế này đi,
tôi sẽ cử cô ấy đến công ty của ba cô ấy với danh nghĩa là biệt phái, nhưng thực
tế cô ấy sẽ không thể quay lại nữa, như vậy được không?"
"Được thôi." Thang Ninh nhún vai không quan tâm: "Miễn là không gặp lại cô
ta ở công ty nữa là được."
Châu Vũ không cho Mạnh Chúc Vy cơ hội mở miệng nói thêm, trực tiếp kết
luận: "Được, vậy từ hôm nay, cô ấy sẽ không quay lại công ty nữa."
Nói xong ông ấy quay sang Mạnh Chúc Vy: "Cô đi thu dọn vị trí làm việc của
mình đi."
Châu Vũ không cho Mạnh Chúc Vy bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Thang Ninh thực sự cảm thấy hả hê trong lòng.
Cô cố nén cười trở lại bàn làm việc, lén lút gửi tin nhắn cho Cố Lê.
Quả Chanh: [Hôm nay đồng nghiệp đó của tớ đã cúi đầu xin lỗi tớ rồi, hả giận
thật sự!!!]
Quả Lê: [Thật sao?! Vậy bây giờ tình hình thế nào? Cậu đã tha thứ cho cô ta
chưa?]
Quả Chanh: [Tớ chỉ nói rằng sau này không muốn nhìn thấy cô ta ở công ty
nữa.]
Quả Lê: [Xuất sắc quá!!!]
Quả Chanh: [Chủ yếu là phải cảm ơn anh trai cậu!! Hu hu hu!! Giúp tớ cảm ơn
anh ấy nhé!]
Quả Lê: [Cậu có WeChat của anh ấy mà, tự đi cảm ơn đi.]
Thang Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nụ cười biến mất.
Nghĩ đến việc phải cảm ơn Cố Ngộ, cô cảm thấy hơi khó mở lời.
Có điều người ta đã giúp mình một việc lớn như vậy, chắc chắn phải nói lời cảm
ơn.
Nhưng Thang Ninh đợi mãi đến khi tan làm, lên trên tàu điện ngầm về nhà mới
gửi tin nhắn cho Cố Ngộ.
Quả Chanh: [Mọi chuyện ở công ty đã được giải quyết rồi, cảm ơn anh Cố
Ngộ.]
Mint: [Cuối cùng xử lý thế nào?]
Quả Chanh: [Sau này đồng nghiệp đó sẽ không đến công ty nữa, mắt không
thấy tâm không phiền.]
Mint: [Vậy thì tốt, tôi còn sợ em mềm lòng, dễ dàng tha thứ cho cô ta]
Quả Chanh: [Làm gì có! Em rất độc ác đấy! Châm ngôn sống của em giống như
Hanzawa Naoki, ăn miếng trả miếng gấp mười lần!]
Cố Ngộ nhìn màn hình điện thoại và bật cười.
Cố Lê ngồi cạnh bàn ăn liếc nhìn anh, ghé đầu lại gần: "Nhắn tin với ai mà cười
tình tứ thế?"
Cố Ngộ nhanh tay khóa màn hình điện thoại rồi úp xuống bàn: "Em quản nhiều
như vậy làm gì?”
Cố Lê làm mặt quỷ với anh, nghi ngờ hỏi: "Bình thường chẳng thấy bóng dáng
đâu, sao gần đây chăm về nhà ăn thế? Em thấy số lần anh về nhà năm nay đã
vượt quá tổng số lần mấy năm trước rồi."
Thực ra hôm nay anh quyết định về nhà đột xuất là vì cả ngày không nhận được
tin nhắn của Thang Ninh, lo cô sẽ không chủ động nói với anh về tiến triển bên
công ty, nên muốn dò la tin tức từ Cố Lê.
Cố Ngộ im lặng vài giây rồi nói: "Lớn tuổi rồi, quan tâm đến gia đình một chút
không được à?"
"Nhưng cái gia đình anh quan tâm đáng lẽ không phải là cái này, mà là gia đình
của anh và chị dâu cơ." Cố Lê kéo dài giọng châm chọc: "Ồ, suýt quên mất bây
giờ anh là chó độc thân rồi, khó trách gần đây siêng về nhà thế, vì không có
người hẹn hò nữa chứ gì?"
Tống Mạn Tư bưng nồi đất canh cá diếc vừa nấu xong lên bàn, đặt xuống rồi
véo tai, tiếp lời mượt rước: "A Ngộ, con đã thêm số con gái của cô Châu mà mẹ
giới thiệu cho con mấy hôm trước chưa?"
"Mẹ... Mẹ gấp gáp bán con đi như vậy sao." Mặt Cố Ngộ đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Con gái cô Châu rất xuất sắc, là một bác sĩ nhi khoa, mẹ nhìn con bé lớn lên từ
nhỏ, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, mẹ cảm thấy rất xứng đôi với con." Tống
Mạn Tư cố gắng quảng cáo không khác gì bà mối.
"Mẹ... Câu này con đã nghe không dưới mười lần rồi, mẹ nói gì mới mẻ hơn
được không?" Cố Ngộ vừa uống canh vừa lắc đầu.
"Haiz, tại mẹ toàn nghe con nói con hẹn hò, chứ chưa từng gặp người thật nên
mẹ mới lo lắng thôi." Tống Mạn Tư thở dài.
Bình thường khi Cố Tránh ở nhà thì bà khá e ngại nói về chủ đề này, hôm nay
Cố Tránh không có nhà nên bà mới dám hỏi thẳng.
Cố Ngộ như đang suy nghĩ gì đó, xoa xoa mũi nói với Tống Mạn Tư: "Con biết
rồi."
Thực ra bình thường Tống Mạn Tư cũng rất hiếm khi nói chuyện nghiêm túc
với Cố Ngộ về vấn đề này, trước đây bà luôn nghĩ anh còn trẻ, chơi vài năm
cũng không sao.
Nhưng giờ nhìn thấy anh đã đổi mười cô bạn gái vẫn chưa thấy có ý định ổn
định, Tống Mạn Tư bắt đầu nghi ngờ liệu Cố Ngộ có thực sự nghiêm túc đối với
chuyện tình cảm hay không.
Tống Mạn Tư nghiêm túc nói: "A Ngộ à, con đã trải qua nhiều thứ hoa lệ bên
ngoài rồi, nên mẹ sợ con sẽ càng ngày càng không coi trọng tình cảm, mẹ biết
người trẻ các con thích chơi, thích tìm kiếm cảm giác mới mẻ kích thích, nhưng
sự ổn định mới là quan trọng nhất, con đừng chê mẹ lải nhải, mẹ lo con sẽ đi sai
đường trong chuyện tình cảm."
Cố Ngộ kết hợp với tình hình thực tế của mình, cười khổ một tiếng rồi chân
thành nói với bà: "Mẹ yên tâm, lần sau chắc chắn con sẽ nghiêm túc, hẹn hò
xong sẽ đưa về gặp mẹ ngay."
Có lời hứa này của Cố Ngộ, Tống Mạn Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà quay sang dạy dỗ Cố Lê: "Lê Lê à, con ở bên ngoài nhất định phải mở to
mắt, những người đàn ông không coi trọng tình cảm như anh con thì tiếp xúc ít
thôi."
Cố Ngộ: "..." Suýt nữa phun cả canh ra ngoài.
Cố Lê ban đầu định trả lời theo phản xạ, nhưng đột nhiên cô ấy nghĩ đến Trần
Thạc, nhìn thái độ của Tống Mạn Tư đối với Cố Ngộ, cô ấy thầm nghĩ lỡ sau
này mà ở bên Trần Thạc, tám phần mười mẹ cô ấy cũng sẽ thấy anh ta không
đáng tin cậy.
Thấy cần phải xóa tan lo lắng này của Tống Mạn Tư, Cố Lê đảo mắt qua lại rồi
nói: "Mẹ, mẹ không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, biết đâu không phải lỗi
của anh, có khi chính là những cô bạn gái anh hẹn hò có vấn đề thì sao, con tin
tưởng nhân cách của anh, anh con tuyệt đối không phải là người chơi đùa tình
cảm con gái nhà người ta, chừng nào gặp được tình yêu đích thực chắc chắn anh
ấy sẽ trân trọng, đúng không anh?!"
Cố Ngộ sững người, không ngờ cô em gái suốt ngày cãi nhau với anh này lại có
ngày đứng về phía anh.
Anh lập tức ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: "Đúng vậy, đương nhiên rồi, nếu thật
sự gặp được người mình thích, con nhất định sẽ không phụ lòng người ta."
Tống Mạn Tư thấy là lạ, hôm nay hai anh em này lại bất ngờ đứng chung một
phe, quá là khác thường.
Bà vô thức cúi đầu nhìn nồi canh cá mình nấu, nghi ngờ không biết có bỏ nhầm
gia vị gì không.
Cố Lê ăn xong, đặt bát đũa xuống nói: "À đúng rồi, cuối tháng này em sẽ đi
chùa Đào Viên với Thang Ninh."
"Mẹ nhớ chùa Đào Viên ở thành phố bên cạnh phải không?" Tống Mạn Tư nói.
"Vâng, bọn con sẽ đi tàu cao tốc, đi về trong ngày."
"Ừ." Miễn là không ngủ lại bên ngoài là Tống Mạn Tư yên tâm ngay: "Đi cầu gì
vậy con?"
"Nghe nói ở đó cầu duyên rất linh nghiệm." Cố Lê vừa nói vừa liếc nhìn Cố
Ngộ: "Ừm, Thang Ninh muốn đi cầu, bảo con đi cùng."
"Ừ, vậy thì đi đi." Tống Mạn Tư không để tâm lắm.
Cố Ngộ không cảm xúc nhìn cô ấy.
Cố Lê cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lập tức nhìn đi chỗ
khác.
Ăn cơm xong, khi Tống Mạn Tư đang rửa bát trong bếp, Cố Ngộ ngồi xuống
bên cạnh Cố Lê và hỏi nhỏ: "Em muốn đi cầu duyên à?"
Cố Lê làm ra vẻ tự nhiên: "Em đã nói là đi cùng Thang Ninh mà!"
"Chứ không phải em muốn đi à?" Cố Ngộ tiến lại gần Cố Lê, quan sát từng biểu
cảm nhỏ của cô ấy.
"Em có cần cầu đâu." Cố Lê hoảng hốt cầm điều khiển từ xa đổi kênh: "Có
duyên gì đâu mà cầu."
"Cái anh chàng ca sĩ chính đó?"
"Cái gì cơ?" Cố Lê cảm thấy một nỗi bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
"Không phải Thang Ninh muốn cầu sao?" Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào cô ấy:
"Với anh chàng ca sĩ chính đó?”
Cố Lê lo lắng suốt, không biết Cố Ngộ đang thăm dò hay chỉ đơn thuần là hỏi.
"Sao em biết được, tụi em đâu có tâm sự nhiều tới mức đó, chỉ là..." Cố Lê
nhanh chóng bịa ra một lý do: "Chỉ là trước đây đột nhiên cậu ấy nói với em là
muốn yêu đương." Nói xong cô ấy còn thêm một câu để che đậy: "Có thể cậu ấy
còn thích người khác nữa, đâu nhất thiết phải là ca sĩ chính kia chứ."
Lỡ mà sau này thực sự ở bên Trần Thạc, cô ấy cũng không thể để người ta hiểu
lầm là mình đang cướp tình yêu của bạn thân được.
Vì vậy khi nói chuyện phải để lại đường lui, sau này mới dễ nhìn mặt nhau.
Cố Ngộ hoàn toàn không nghĩ chuyện thích Trần Thạc có liên quan gì đến Cố
Lê, anh chỉ chú ý đến Thang Ninh: "Ngoài ca sĩ chính đó, còn ai khác sao?"
"Ôi trời, sao anh phiền thế!" Cố Lê sợ bị hỏi tiếp sẽ lộ tẩy, nên vội dùng chiêu
né tránh: "Chuyện của tiểu tiên nữ thì hỏi ít thôi."
"Khi nào đi." Cố Ngộ kéo lấy cô ấy: "Anh cũng đi."
"Hả? Anh chen vào làm gì?" Cố Lê muốn giật tay áo mình lại.
"Cầu duyên mà." Cố Ngộ nhún vai, vẻ mặt đương nhiên: "Anh là người cần cầu
duyên hơn các em đấy?"
"Cái này..." Cố Lê không nói nên lời: "Vậy sau này anh tự đi, sao phải đi cùng
tụi em chứ."
Cố Ngộ tùy tiện đưa ra một lý do: "Không quen đường, lười tra thông tin,
nhưng anh có thể lái xe đưa đón các em."
"Ai cần anh đưa đón chứ." Cố Lê bĩu môi: "Tụi em đã mua vé tàu rồi."
Giọng điệu Cố Ngộ cứng rắn, hoàn toàn không cho người khác cơ hội thương
lượng: "Gửi thông tin vé cho anh."
Nói xong anh khoác áo bành tô bỏ đi.
Cuối cùng Cố Lê cũng gửi thông tin vé cho Cố Ngộ, nghĩ thầm anh sẽ tốt bụng
đề nghị đón tiễn ở ga tàu.
Nào ngờ sau đó Cố Ngộ không nhắc lại chuyện này nữa, có lẽ lúc đó chỉ là
hứng lên nhất thời.
Cố Lê và Thang Ninh hẹn nhau đi rất sớm.
Chùa Đào Viên là một ngôi chùa khá nổi tiếng về cầu duyên, nghe nói vì có quá
nhiều nam nữ độc thân đến cầu duyên nên mọi người đổ xô đến, sau đó không ít
người đã nhìn trúng nhau ngay khi đang cầu duyên, xin số liên lạc rồi đến với
nhau, dần dần truyền miệng là rất linh thiêng.
Nghe nói phải leo lên tận đỉnh núi, cầu nguyện trước tượng Phật ở đó mới linh
nghiệm nhất.
Ở chân núi, Cố Lê đã quyết tâm sẵn sàng xuất phát: "Hôm nay nhất định phải
cầu được vị thần đào hoa của mình! Để cho tớ và Trần Thạc đến được với
nhau!"
Tất nhiên Thang Ninh không hứng thú với chuyện cầu đào hoa, nhưng thỉnh
thoảng leo núi cũng có lợi cho sức khỏe.
Trên đường lên núi, Thang Ninh hỏi: "Gần đây cậu và Trần Thạc có tiến triển gì
không?"
"Đương nhiên là không rồi." Cố Lê thở dài bất lực: "Hình như gần đây anh ấy
đang bận việc khác, nghe nói là sắp mở một cửa hàng mới gì đó, nên không có
thời gian tập luyện và biểu diễn luôn, không biểu diễn thì tớ không gặp được
anh ấy, tiến triển gì cho nổi."
"Cậu không có thông tin liên lạc của anh ấy sao?"
"Tụi tớ có một nhóm chat của ban nhạc, nhưng vì gần đây không tập luyện nên
đã lâu không nói chuyện rồi, tớ cũng không dám tự ý kết bạn riêng với anh ấy,
đang lo không biết làm sao để tiến triển đây, vì vậy tớ mới phải trông cậy vào
cầu thần khấn Phật." Cố Lê thở dài.
Thang Ninh không nhịn được cười: "Chuyện này thì tớ không giúp được cậu
rồi, tớ không có kinh nghiệm theo đuổi con trai."
Hai người leo được nửa đường, bắt đầu thấy hơi đuối sức, nói chuyện cũng thở
hổn hển.
Cố Lê hỏi: "Vợ à, nếu cậu rất thích một người đàn ông nào đó, cậu có chủ động
theo đuổi không?"
Thang Ninh suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là không đâu, tớ thuộc tuýp bị động,
người ta đến theo đuổi tớ còn chưa chắc tớ đã đồng ý, nói gì đến chuyện tớ chủ
động theo đuổi người ta."
"Ầy, trước đây tớ cũng vậy, cảm thấy chủ động theo đuổi người khác rất mất
mặt, nhưng mà..." Cố Lê chống tay lên đầu gối, có vẻ hơi kiệt sức, đứt quãng
nói: "Tớ nghĩ với kiểu người như Trần Thạc, nếu tớ không chủ động theo đuổi,
chắc sẽ không có cơ hội đâu."
"Không nhất định không có cơ hội, hôm nay cầu Phật đào hoa xong, biết đâu
anh ta sẽ chủ động đến tỏ tình với cậu thì sao!" Thang Ninh khích lệ.
Nghe Thang Ninh nói vậy, Cố Lê lập tức có động lực: "Nói cũng phải! Đi! Tiếp
tục lên thôi!"