Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 77

Anh đành ho khan để né tránh vấn đề.

Cố Ngộ cẩn thận vén ống quần Thang Ninh lên trên đầu gối.

Vết xước đã đông máu, vì được xử lý kịp thời nên vết thương khá sạch sẽ.

Có thể thấy rõ dấu vết da bị rách trên bề mặt, lộ ra phần thịt bên trong có vằn

máu.

Cố Ngộ cảm thấy đau nhói trong lòng, lấy iốt và tăm bông vừa mua ở hiệu

thuốc ra chuẩn bị bôi thuốc, anh lo lắng nhìn Thang Ninh: "Có thể hơi đau, em

cố chịu chút nhé."

Thang Ninh chớp mắt: "Yên tâm đi, em không sợ đau đâu."

Cố Ngộ gật đầu, nhưng khi bôi thuốc cho cô vẫn rất cẩn thận.

Anh bôi từ xung quanh vào trong vết thương, ngay khi anh chạm vào da cô, một

cơn đau thấu trời lan ra toàn thân Thang Ninh.

Cô theo phản xạ đặt hai tay lên vai Cố Ngộ, nghiến răng kêu: "Đợi đã."

Cố Ngộ không dám động đậy nữa.

Có lẽ Thang Ninh không ngờ sẽ đau đến vậy, dường như cô không thể chịu

đựng nổi.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp, khi hít vào thậm chí còn hơi run.

Cảm thấy cơn đau dịu đi một chút, Thang Ninh nói: "Được rồi, tiếp tục đi."

Cố Ngộ gật đầu, bôi thuốc nhẹ nhàng hơn trước, vừa bôi vừa thổi nhẹ lên vết

thương.

"Khoan... Khoan đã!" Thang Ninh lại gọi anh dừng lại.

Mới chỉ bôi được một phần nhỏ, với tốc độ này, có lẽ phải một tiếng đồng hồ

mới bôi xong.

Mặc dù Cố Ngộ rất xót xa, nhưng cũng không còn cách nào khác: "Nhất Định

phải bôi thuốc, cố chịu một chút thôi, tôi sẽ bôi nhanh hơn, được không?"

Thang Ninh cam chịu số phận gật đầu.

Cố Ngộ dịu dàng nói: "Thấy đau thì bóp vai tôi để báo, tôi sẽ cố nhẹ nhàng

hơn."

Thang Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.

Cố Ngộ tiếp tục bôi thuốc cho Thang Ninh, gần như chỉ cần chạm vào da cô, vai

anh lại truyền đến một cơn đau nhói.

Thang Ninh thật sự không nương tay chút nào.

Sau khi bôi thuốc xong, Cố Ngộ cảm thấy vai mình cũng tê liệt luôn rồi.

Mặc dù Thang Ninh đã cố kìm nén hết sức, nhưng vì đau quá không chịu nổi,

nên cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Bôi thuốc thôi mà cứ như bị hành hạ vậy, đến khi bôi xong Cố Ngộ lập tức thở

phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."

Cuối cùng Thang Ninh cũng thả lỏng cơ thể căng thẳng, khi buông tay ngẩng

đầu lên thì đụng ngay mặt Cố Ngộ.

Có lẽ vì vừa rồi đau quá nên dùng sức mạnh, mắt cô đã bị ép ra nước mắt.

Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, một giọt nước mắt vừa lăn xuống từ khóe

mắt cô.

Cố Ngộ sững người, rất tự nhiên dùng khớp ngón tay trỏ lau nước mắt cho cô.

"Còn nói là không sợ đau nữa..." Giọng nói của Cố Ngộ mang chút nuông chiều

và xót xa.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Những phân tử ái muội lơ lửng trong không khí nửa tỏ nửa mờ, len lỏi khắp nơi.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở gần như hòa vào với nhau.

Dái tai của Thang Ninh dần đỏ lên.

Cố Ngộ nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ, lập tức đứng dậy nói với vẻ hơi luống

cuống: "Ừm, tôi đi đây."

"Vâng, cảm ơn anh Cố Ngộ."

"Em đi làm như vậy không tiện đâu." Cố Ngộ nói: "Hỏi sếp xem có thể làm việc

ở nhà được không nhé."

Thang Ninh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Không ảnh hưởng lắm đâu,

chắc thứ hai sẽ đỡ hơn nhiều."

Cố Ngộ định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Anh vốn định nói hay là trong thời gian này anh đưa đón cô đi làm mỗi ngày.

Nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ không đồng ý.

Thang Ninh là người như vậy, không thể thương lượng với cô, không thể hỏi ý

kiến cô.

Vì cô luôn từ chối ngay lập tức.

Như Cố Ngộ đã nói, đối với cô, chỉ có thể dùng vũ lực, chỉ có thể cứng rắn.

Vì vậy Cố Ngộ không báo trước hay gợi ý gì cho Thang Ninh, mà sáng thứ hai

đã đợi sẵn dưới tòa nhà của cô.

Sau một ngày nghỉ ngơi, vết thương trên đầu gối của Thang Ninh đã bắt đầu kết

vảy.

Nhưng vì vết thương ở đầu gối, mỗi lần di chuyển gập lại đều sẽ bị kéo giãn,

nên trong thời gian ngắn rất khó lành.

Hôm nay tốn rất nhiều công sức lắm Thang Ninh mới xuống tới dưới lầu.

Cô chống tay vào lan can bên cạnh, nửa nhảy nửa lê, cố gắng giữ cho đầu gối

không phải gập quá nhiều.

Vốn còn đang phân vân có nên gọi taxi hay không, nào ngờ vừa xuống lầu đã

thấy Cố Ngộ.

Cố Ngộ khoanh tay dựa vào cửa xe, ung dung nhìn Thang Ninh: "Chào cô

Thang, tài xế đã đợi cô rất lâu rồi ạ."

Thang Ninh ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"

Cố Ngộ rất tự nhiên mở cửa xe cho cô: "Dù sao em cũng bị thương vì em gái

tôi, nợ của em gái anh trai phải trả, tôi phải chăm sóc em cho đến khi khỏi hẳn."

Thang Ninh nghĩ lần này chắc chắn không từ chối được nữa, cô ngồi vào xe rồi

thuận miệng hỏi: "Vậy mỗi ngày anh đi làm mấy giờ? Có làm anh bị muộn

không? Em có thể ra sớm hơn một chút."

"Không sao, không trễ đâu." Cố Ngộ làm màu: "Lãnh đạo không có giờ làm

việc cố định."

Thang Ninh nửa hiểu nửa không gật đầu.

Cố Ngộ khởi động xe, điều chỉnh nhiệt độ trong xe phù hợp rồi nhìn cô hỏi:

"Em thường tan làm lúc mấy giờ?"

Thực ra công việc của Thang Ninh không có giờ tan làm cố định, thường thì khi

nào làm xong một phần công việc, muốn nghỉ ngơi thì cô sẽ về nhà, nên mỗi

ngày đều không cố định.

Nhưng cô biết giờ tan làm của công ty Cố Ngộ, không muốn đối phương phải

chiều theo mình quá mức, nên nói: "Tầm 6 giờ em sẽ tan làm, chừng nào đến

dưới tòa nhà công ty em thì nhắn tin báo em một tiếng."

"Ừm, được." Cố Ngộ nói: "Vậy bữa tối của em thì sao?"

"Bữa tối... Em thường ăn ở dưới tòa nhà công ty hoặc về nhà ăn." Thang Ninh

trả lời thật thà.

Cố Ngộ không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Trong thời gian Thang Ninh đi lại khó khăn, mỗi sáng Cố Ngộ đều đúng giờ đợi

cô dưới lầu, tan làm sẽ tiện thể mang một phần bữa tối đã đóng gói theo đến đón

cô.

Xuống xe còn cõng cô lên lầu.

Khiến Thang Ninh cảm thấy sau khi bị thương còn được hưởng đãi ngộ VIP.

Nhưng làm phiền người ta như vậy hoài cũng không tốt, vậy nên ngày nào

Thang Ninh cũng nghiên cứu đầu gối của mình thật lâu, cô lên mạng tìm hiểu

thông thường đầu gối bị thương mất bao lâu mới khỏi.

Dựa vào tình trạng của bản thân, cô đoán khoảng một tuần sau chân cô sẽ có thể

hoạt động bình thường.

Để thể hiện mình đã hồi phục hẳn, Thang Ninh nhẹ nhàng xuống xe của Cố Ngộ

rồi nói: "Đầu gối của em đi lại với lên xuống cầu thang bình thường rồi, hôm

nay em tự lên lầu được, từ mai anh không cần đến đón em nữa đâu, thời gian

qua làm phiền anh quá, em cảm ơn anh nhé."

Cố Ngộ vốn định xuống xe cùng cô, nghe vậy thì khựng lại, giả vờ lơ đãng nói:

"Thực ra nhà tôi đưa đón em đi làm cũng khá tiện, hay là sau này cứ tiện đường

đón nhé?"

Thực ra Thang Ninh đã sớm đoán được Cố Ngộ sẽ nói như vậy, nên cô cũng đã

nghĩ ra cách đối phó từ lâu.

"Được ạ." Cô đáp lại rất thoải mái: "Vậy mỗi tháng em trả anh một nghìn tiền

xăng được không?"

Cố Ngộ: "???"

"Coi như là tiền đi nhờ xe, anh giảm giá cho em nhé." Thang Ninh làm một biểu

cảm tinh nghịch: "Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, nếu để em đi xe

miễn phí mãi thì không được đâu."

Khóe mắt Cố Ngộ giật giật, chịu thua cô luôn: "Được rồi được rồi, tôi đã hiểu

cái cách từ chối cao cấp này của em rồi."

Thang Ninh cười khúc khích, vẫy tay với anh: "Vậy tạm biệt anh Cố Ngộ nhé."

"Ừ." Mặc dù hơi không nỡ, nhưng Cố Ngộ vẫn chào tạm biệt cô: "Tạm biệt."

Sau khi về nhà, Thang Ninh mở bữa tối Cố Ngộ mang đến cho cô ra.

Mỗi ngày Cố Ngộ đều mang cho cô những món ăn rất lành mạnh kết hợp cả thịt

và rau, còn kèm theo trái cây tươi và sữa chua.

Trong thời gian này được Cố Ngộ chăm sóc, thói quen sinh hoạt của cô đã trở

nên bình thường hơn nhiều, cân nặng cũng tăng lên thấy rõ.

Thang Ninh cảm thấy nếu đầu gối cô không khỏi nhanh, cô sẽ bị nuôi thành một

công chúa nhỏ kiêu kỳ mất.

May mà còn biết điều, đầu gối của cô chỉ sau nửa tháng đã hoàn toàn bình phục.

Vào một buổi tối gần cuối tháng, Cố Lê gửi cho Thang Ninh một tin nhắn.

Quả Lê: [Chùa Đào Viên thần kỳ quá!!!!!!]

Quả Lê: [Duyên phận của tớ đã đến rồi!!!!!]

Quả Chanh: [Chuyện gì vậy??? Cậu kể chi tiết đi!!!]

Quả Lê: [Gần đây Trần Thạc đang làm dự án khu nghỉ dưỡng khách sạn, bây

giờ đã hoàn thành và sắp khai trương, anh ấy mời tất cả mọi người trong ban

nhạc chúng tớ đi chơi, còn nói có thể dẫn bạn bè theo! Cuối tháng cậu đi cùng

tớ nhé! Hai ngày một đêm!]

Quả Chanh: [Thật sao? Không hợp lý lắm nhỉ?]

Quả Lê: [Không sao đâu! Nhiều người cùng đi mà! Đây chính là cơ hội trời

cho! Lúc đó chơi trò thật lòng hay thử thách, giả vờ say rồi tỏ tình! Chuyện gì

cũng có thể xảy ra mà đúng không? Lúc đó tớ cần cậu động viên và châm ngòi

thổi gió cho tớ! Hạnh phúc của tớ trông cậy vào cậu đó Thang Ninh ơi! Nhất

định phải làm trợ thủ đắc lực nhất cho tớ!]

Thang Ninh: [Ok! Tuân lệnh! Tớ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!!]

Mặc dù còn nửa tháng nữa, nhưng Cố Lê đã rất mong chờ chuyến đi này.

Ban đầu ba mẹ cô ấy còn hơi lo lắng nên phản đối, nhưng khi nghe nói Thang

Ninh cũng đi chung thì cuối cùng cũng đồng ý.

Cố Lê không nói với Cố Ngộ về chuyện đi chơi này.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến Trần Thạc, tuy Cố Ngộ và Trần Thạc

không thân thiết lắm, nhưng họ có một người bạn chung, nói quá nhiều với anh

không tốt, dễ lỡ lời nói hớ.

Cô ấy định âm thầm đi mà không để ai phát hiện.

Nhưng có lẽ điều Cố Lê không thể ngờ rằng, Cố Ngộ cũng nhận được lời mời

tương tự.

Hôm đó Trần Trác đang nói chuyện với mấy anh em trong nhóm về việc gần

đây quen hai cô gái qua mai mối.

Anh ta nói cảm thấy cả hai đều khá ổn, không biết nên chọn ai.

Tất nhiên, lời nói này của anh ta trong một nhóm toàn đàn ông độc thân nghe có

vẻ hơi khoe khoang.

Để bù đắp cho trái tim tổn thương của anh em, anh ta quyết định tự bỏ tiền túi

mời anh em đi du lịch suối nước nóng.

Ban đầu sự hào phóng quá mức của anh ta đã khiến mọi người nghi ngờ có gì

đó mờ ám.

Hỏi thêm thì quả nhiên có chuyện.

Anh ta nói vì người bạn khai trương cửa hàng mới, như thường lệ tất cả bạn học

cũ đều được giảm giá 50%.

Lần này Trần Trác dự định dẫn hai cô gái đó đi cùng, vừa để tạo không khí vừa

nhờ anh em đánh giá giúp, loại hoạt động này phải đông người mới vui.

Để không tỏ ra kỳ lạ khi dẫn hai cô gái đi, Trần Trác còn nói mọi người có thể

dẫn thêm bạn bè, không hạn chế nam nữ.

Ban đầu Cố Ngộ không muốn đi, cho đến khi Trần Trác nhắc đến người bạn mở

khu nghỉ dưỡng là Trần Thạc.

Cố Ngộ nhớ ra, lần đầu tình cờ gặp Thang Ninh và Cố Lê, cũng là vì khai

trương cửa hàng mới giảm 50% mà đi.

Nghĩ vậy, rất có khả năng lần này họ cũng sẽ đến khu nghỉ dưỡng đó.

Cố Ngộ định hỏi thẳng Cố Lê, nhưng nghĩ lại làm vậy sẽ rút dây động rừng, nên

anh quyết định dò hỏi từ người khác.

Tất nhiên anh sẽ không đi hỏi Thang Ninh, chắc chắn cô sẽ thống nhất lời khai

với Cố Lê.

Anh thầm suy nghĩ, chuyến đi suối nước nóng này phải qua đêm, mà chỉ cần

qua đêm, chắc chắn sẽ phải báo cáo với Tống Mạn Tư.

Vì vậy Cố Ngộ gọi điện cho Tống Mạn Tư.

Ban đầu trò chuyện đơn giản vài câu, nhắc nhở Tống Mạn Tư nhiệt độ chênh

lệch giữa ngày và đêm mấy ngày nay khá lớn, cần chú ý giữ ấm để không bị

cảm lạnh.

Sau khi giả vờ quan tâm xong, anh đi vào vấn đề chính.

"À đúng rồi, Cố Lê nói đi khu nghỉ dưỡng là cụ thể ngày nào vậy mẹ?" Cố Ngộ

nghĩ nếu hỏi thẳng Cố Lê có đi không, có thể Tống Mạn Tư sẽ vô tình nhắc lại

với Cố Lê.

Vì vậy anh giả vờ như mình cũng đã được thông báo, chỉ là không chắc thời

gian.

Mặc dù anh không chắc Cố Lê có đi không, nhưng dù đi hay không, cách hỏi

như vậy cũng sẽ không quá đột ngột.

Không dễ bị phát hiện sơ hở.

"Ồ, hình như là thứ bảy cuối tháng." Tống Mạn Tư không nhớ cụ thể là ngày

mấy.

"Vâng, để con hỏi lại xem em ấy có cần con lái xe đưa đón không."

"Được, vậy con đi hỏi nó đi." Dường như Tống Mạn Tư hoàn toàn không quan

tâm đến chủ đề này, nhân cơ hội hỏi chuyện chính ngay tắp lự: "À đúng rồi, con

gái của bà Vương đó."

"Hả? Mẹ ơi, tín hiệu ở đây không tốt, con cúp máy trước nhé." Cố Ngộ vừa nói

vừa đưa điện thoại lại xa ra liên tục.

Sau khi cúp máy, Cố Ngộ thở phào nhẹ nhõm.

May mà thoát được.

Anh quay lại nhóm chat xem thời gian Trần Trác đề xuất đi chơi.

Cũng đúng ba ngày đó, thời gian khớp nhau, anh liền đồng ý không chút do dự.

Và còn xúi giục hai người kia cùng đi.

Khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô gần đó, lái xe khoảng hai tiếng.

Cố Ngộ lái một chiếc xe chở Tiền Tư Châu và Doãn Sam.

Trần Trác lái một chiếc chở hai đối tượng mai mối.

Trên đường đi Doãn Sam không ngừng than phiền với Cố Ngộ: "Cách làm của

Trần Trác khiến tôi mở mang tầm mắt thật, tình huống gì vậy trời, chọn một

trong hai ư?"

Tiền Tư Châu trêu chọc: "Đúng là kẻ chết vì hạn, người chết vì lụt*, một mình

cậu ta dẫn hai người, ba người chúng ta cộng lại cũng không dẫn theo được

người nào."

*Ám chỉ sự bất công, người thì có rất nhiều, người thì chẳng có gì

Doãn Sam cười ha hả: "Hai đứa mình không dẫn được thì thôi, sao Cố Ngộ

cũng không dẫn được một em gái nào vậy?"

Cố Ngộ nói chắc nịch: "Thường thì tôi là người bị các em gái dẫn đi mới đúng."

"Không biết xấu hổ!" Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Doãn Sam hỏi: "Khoan đã,

không phải cậu không thích mấy em gái mà thích phụ nữ đã có chồng sao?"

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phụ nữ đã có chồng cũng có thể là em gái

mà."

Hai người nghĩ Cố Ngộ cố tình đùa giỡn, không nghiêm túc nên không thèm để

ý nữa.
Bình Luận (0)
Comment