Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 79

Thang Ninh nghĩ mình không rảnh để theo đuổi và đối phó với tình yêu.

Tất nhiên, sâu trong lòng chắc chắn vẫn mong muốn.

Dù sao cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất, ai mà không muốn gặp được một người

tuyệt vời trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, trải qua một mối tình khắc cốt ghi

tâm.

Có điều Thang Ninh không tiếp xúc nhiều với đàn ông, ngoài những người tiếp

xúc trong công việc, có lẽ người duy nhất có chút giao tiếp riêng tư chỉ có Cố

Ngộ.

Có lẽ vì gần đây Cố Ngộ xuất hiện quá thường xuyên, hoặc có lẽ vì trong lòng

có chút biết ơn anh.

Trong lúc cầu nguyện, hình ảnh của Cố Ngộ bỗng hiện lên trong đầu Thang

Ninh.

Cô mở bừng mắt, bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt.

Trước đây cô luôn mặc định Cố Ngộ là anh trai của Cố Lê, nên cũng xem anh

như nửa người anh trai ruột của mình.

Nói thật là chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ này.

Mà suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu vừa rồi, khiến cô cảm thấy hơi xúc

phạm đến mối quan hệ trong sạch giữa mình và Cố Ngộ.

Cô lập tức nhắm mắt lại xin lỗi thần đào hoa: "Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi không

cố ý, à không, không có nghĩ đến anh ấy đâu, tôi, tôi, tôi không có ý đó, tôi có

tội, xin thần tha thứ.”

Nghe như đang lẩm bẩm tụng kinh vậy.

"Cậu đang lẩm bẩm gì thế?" Cố Lê đã cầu nguyện xong, đi đến vỗ vai Thang

Ninh, làm cô giật nảy mình.

"À, không có gì." Thang Ninh nhìn Cố Lê, lần đầu tiên cảm thấy hết sức bối rối.

Cố Lê nhìn cô đầy ẩn ý: "Có chuyện gì rồi!"

"Thật sự không có gì!" Mặt Thang Ninh đỏ bừng lên.

"Haha, cậu cũng đâu dám." Cố Lê vui vẻ nói: "Ôi, cầu Phật xong rồi, sao tớ có

cảm giác ngày mai tớ sẽ kết hôn vậy nhỉ?"

Thang Ninh cảm thấy một luồng áp lực đang ập đến, đầu gối cô bị người ta nhìn

chằm chằm như sắp thủng một lỗ.

"Không cần đâu, lát nữa em tự làm được mà." Thang Ninh nói.

"Sao..." Cố Ngộ kéo dài giọng với vẻ bất lực: "Sao lúc nào em cũng có thói

quen từ chối trước thế?"

"Em..." Thang Ninh định phủ nhận, nhưng nhận ra điều anh nói là sự thật.

Thang Ninh không thích mắc nợ người khác, cũng không thích làm phiền ai,

nên hễ có ai muốn tốt với mình, cô đều không muốn nhận.

Cô sợ mình không thể đáp lại, luôn cảm thấy không thoải mái khi nợ người

khác một ân tình.

Cố Ngộ lắc đầu thở dài. Không nói hai lời, anh kéo cổ tay cô đi đến trước ghế

sofa, đẩy vai cô buộc cô ngồi xuống: "Xem ra phải dùng vũ lực với em mới

được."

Câu nói này, nghe hơi dễ gây hiểu lầm.

Cố Ngộ cũng nhận ra điều gì đó, liền đổi cách nói: "Ý tôi là, phải cứng rắn với

em."

Càng giải thích càng không ổn.

Sau khi đến khách sạn, họ đăng ký phòng.

Trần Trác đã đặt cho hai cô gái một phòng, hai phòng còn lại thì cho bốn người

đàn ông.

Khi đăng ký, Doãn Sam còn châm chọc: "May là cậu ta chưa tàn nhẫn đến mức

cho ba đứa mình một phòng, còn cậu ta thì ở chung với hai em kia.”

Tiền Tư Châu: "Nếu thật sự như vậy thì tối nay tôi sẽ mời Nhật Báo Hôm Nay

đến phỏng vấn cậu ta."

Nhóm của Trần Trác đến muộn hơn Cố Ngộ, sau khi check-in xong, Cố Ngộ

bảo Tiền Tư Châu và Doãn Sam về phòng trước, còn mình đợi họ ở sảnh.

Anh ngồi trên ghế sofa cạnh sảnh, nhìn người qua kẻ lại.

Nhìn Cố Ngộ trông lơ đãng nhưng thực ra anh đang chú ý từng người ra vào.

Nếu hôm nay Thang Ninh và Cố Lê đến thật, thì rất có thể sẽ tình cờ gặp nhau ở

đây.

Lúc đó chỉ cần nói một câu "Thế giới này nhỏ thật nhỉ" là có thể che giấu tất cả

sự chuẩn bị từ trước.

Chỉ có điều anh không thể ngờ rằng.

Câu "Thế giới này nhỏ thật nhỉ" lại là người khác nói với anh.

Cố Ngộ không thể ngờ rằng, anh lại gặp Lăng Lệ ở đây.

Lăng Lệ đến một mình, kéo theo một chiếc vali nhỏ, khi nhìn thấy Cố Ngộ ở

sảnh còn nghi ngờ mình chỉ nhìn thấy một người trông rất giống Cố Ngộ.

Cho tới khi đến gần, anh ta mới chắc chắn đó thực sự là Cố Ngộ.

"Đệt." Giọng Lăng Lệ cực kỳ lố: "Cố Ngộ, không ngờ lại gặp cậu ở đây? Thế

giới này nhỏ thật nhỉ!"

"..." Phải qua một lúc Cố Ngộ cũng mới hoàn hồn: "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi nghe nói ở đây mới mở một khách sạn nghỉ dưỡng nên đến thử." Lăng Lệ

nói: "Tôi không có nhiều sở thích, chỉ thích đi du lịch ngắn ngày vào cuối tuần,

ở các khách sạn và homestay nổi tiếng để thư giãn."

Khóe miệng Cố Ngộ giật giật: "Anh còn có sở thích này à..."

"Còn cậu thì sao?" Lăng Lệ nhìn phía sau và bên cạnh anh: "Cũng đến một

mình à? Thảnh thơi nhỉ?"

"Không, tôi đến với bạn." Cố Ngộ nhạt nhẽo nói.

"Là nữ à?" Lông mày Lăng Lệ nhấp nhô liên tục.

"Có cả nam và nữ." Cố Ngộ trả lời.

"Ồ, thế là đi gặp gỡ hẹn hò rồi, toàn là độc thân à? Cho tôi tham gia với!" Lăng

Lệ thuộc tuýp người hòa đồng, ngay cả khi không gặp Cố Ngộ anh ta cũng có

thể tìm một bàn người lạ để chơi cùng.

Huống chi ở đây gặp được người quen, nhất định phải tìm cách tham gia vào

nhóm.

Cố Ngộ gật đầu: "Tôi thì không sao, nhưng tôi phải hỏi bạn tôi đã, hôm nay là

do cậu ta tổ chức."

"Nhưng mà, cậu..." Lăng Lệ nhìn anh một lượt rồi nói: "Cậu đã định hẹn hò rồi

ư? Vậy còn em Ninh thì sao?"

Ánh mắt Cố Ngộ vẫn đang lướt qua đám đông: "Chắc là em Ninh cũng đến,

nhưng em ấy không biết tôi ở đây."

"Hả? Chuyện gì vậy?"

Cố Ngộ chưa kịp giải thích, đã thấy Trần Trác đi về phía mình.

Cố Ngộ khẽ nói với Lăng Lệ một câu "Để lát nữa giải thích cho anh" rồi đi qua

giới thiệu Trần Trác và Lăng Lệ với nhau: "Trần Trác, đây là đồng nghiệp công

ty tôi, anh ấy tình cờ cũng đến đây, hay tối nay cùng ăn tối nhé."

"Được chứ được chứ, càng đông càng vui!" Trần Trác bắt tay Lăng Lệ rồi giới

thiệu hai cô gái bên cạnh: "Hai người này là bạn tôi."

Một cô gái tóc xoăn lọn to có vẻ ngoài quyến rũ luôn cứ Cố Ngộ suốt, nói giọng

nũng nịu: "Em tên là Ứng Anh, chữ Anh trong hoa anh đào."

Cô gái khác có mái tóc buông xõa ngang vai, trông có vẻ học sinh và lịch sự

hơn. Ánh mắt cô ấy không nhìn chằm chằm ai cả, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là

Trang Mạc An.”

Trần Trác chỉ về phía quầy check - in, nói với hai cô gái: "Hai em tự đi lấy thẻ

phòng về thu xếp đi, anh đã thanh toán trước rồi, tối ăn cơm sẽ liên lạc với các

em."

"Vâng ạ." Hai người đồng thanh.

Sau khi thấy hai cô gái đi xa đến khoảng cách an toàn, Trần Trác ẩn ý nói với

Cố Ngộ: "Này, tối nay tôi đã đặt một phòng chơi board game, tôi sẽ gọi một ít

rượu, mọi người cùng chơi trò nói thật hay thử thách, rồi... Cậu hiểu mà."

Lăng Lệ là kiểu người cực kỳ hòa đồng, nói chuyện tự nhiên như thể đã quen

Trần Trác từ lâu vậy: "Xin lỗi cho tôi hỏi, hai cô gái vừa rồi có quan hệ như thế

nào với cậu vậy?"

"Người anh em à, anh là anh em của Cố Ngộ, tôi coi anh như người nhà nên nói

mới nói đấy nhé, thực ra tôi quen hai cô gái qua mai mối, nên một là tôi muốn

nhân cơ hội hôm nay xem có thể có tiến triển gì không, hai là muốn đưa đến cho

anh em tham khảo, thắt chặt tình cảm, mọi người đều hiểu mà, còn gì trực tiếp

và hiệu quả hơn chơi trò nói thật hay thử thách đâu."

"Ồ ồ ồ, hiểu rồi hiểu rồi!" Lăng Lệ lập tức khoác vai bá cổ với Trần Trác như

anh em thân thiết.

Cố Ngộ nhìn bóng lưng hai người, không khỏi cảm thán sức mạnh của người

hòa đồng.

Cho đến khi về phòng, Cố Ngộ vẫn chưa gặp Thang Ninh và Cố Lê.

Cả khu nghỉ dưỡng rất lớn, ngoài suối nước nóng còn có nhiều cơ sở giải trí.

Nào là rạp chiếu phim, phòng chơi board game, phòng trải nghiệm 3D, công

viên Lego trong nhà, bể bơi trong nhà, v.v.

Quả thực là nơi rất phù hợp để giới trẻ giải trí thư giãn.

Nhưng muốn tìm hai người trong một nơi rộng lớn như vậy thật sự rất khó.

Trừ khi biết lịch trình của họ.

Cố Ngộ nghiên cứu bản đồ một lúc, nơi này chỉ có một nhà hàng.

Đó là một nhà hàng buffet rất lớn, tất cả những người đặt phòng đều được tặng

miễn phí ba bữa buffet sáng trưa tối.

Vì vậy có vẻ như xác suất gặp họ ở nhà hàng là cao nhất.

Có điều Cố Ngộ không chắc hai người sẽ đi ăn lúc nào.

Đến gần giờ ăn, anh cố tình gửi cho Thang Ninh một tin nhắn: [Em ăn cơm

chưa?]

Thang Ninh nhận được tin nhắn, liếc mắt nhìn Cố Lê đang sắp xếp hành lý.

Do đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe nên hai người mất khá nhiều thời gian.

Vì thỉnh thoảng Cố Ngộ cũng nhắn tin cho cô trò chuyện vài câu.

Nên Thang Ninh không cảm thấy bất ngờ.

Quả Chanh: [Chưa ạ.]

Cố Lê đang lục lọi hành lý nghĩ xem tối nay mặc gì.

Cô ấy cầm hai chiếc váy so trước người: "Vợ ơi, cậu thấy tớ mặc cái nào đẹp

hơn?"

Lúc này điện thoại Thang Ninh lại rung, cô chỉ đại: "Cái màu tím kia đi."

Cúi đầu xem tin nhắn, Cố Ngộ gửi: [Tối ăn gì?]

Thang Ninh không chắc Cố Lê có nói với Cố Ngộ về việc hôm nay đi chơi

không.

Có khi anh chỉ đang nhân cơ hội dò la hành tung của Cố Lê, nên cô hỏi thăm Cố

Lê trước: "Cậu có nói với ba mẹ là hôm nay đi chơi không?"

"Có nói chứ, nếu không đi ngủ qua đêm, họ sẽ không đồng ý đâu."

Thang Ninh vừa kết luận đúng là Cố Ngộ đang dò la và định trả lời, thì đột

nhiên Cố Lê nói thêm: "Nhưng tớ không nói với anh trai, tớ sợ anh ấy hỏi đông

hỏi tây, phát hiện ra điều gì đó."

Thang Ninh thầm nghĩ may mà chậm tay, chưa kịp gửi.

Có vẻ như Cố Ngộ không biết hai người họ đi chơi, vậy thì cần phải giúp Cố Lê

giấu anh.

Quả chanh: [Em chưa nghĩ ra ạ.]

Mint: [Em đang ở một mình à?]

Thang Ninh cảm thấy hôm nay Cố Ngộ như mở thiên nhãn vậy, hỏi câu nào

cũng khó trả lời, mà trả lời không khéo là lộ hết.

Thang Ninh nghĩ, vẫn nên lấy công làm thủ, chủ động tấn công.

Quả chanh: [Anh ăn gì vậy? Có gì ngon để giới thiệu không?]

Cố Ngộ ở phía bên kia thầm nghĩ, cô lanh lợi thật.

Vừa không muốn nói dối, lại không muốn nói thật.

Thôi thì chuyển chủ đề sang Cố Ngộ.

Anh cũng không muốn làm khó cô quá, trả lời: [Chưa nghĩ ra, lát nữa thấy gì ăn

nấy]

Quả Chanh: [Vâng vâng.]

Nhưng Cố Ngộ vẫn chưa có được câu trả lời mình muốn, nên anh không từ bỏ.

Anh không thể ngừng nói chuyện với Thang Ninh, nên tiếp tục nghĩ chủ đề:

[Hôm nay trời khá lạnh, em mặc ấm chưa?]

Quả Chanh: [Dạ, em mặc ấm rồi ạ.]

Mint: [Anh nhớ em có cái áo khoác màu cà phê trông khá ấm]

Quả Chanh: [Em đang mặc cái đó đây, hihi.]

Tốt, vậy chỉ cần tìm người mặc cái áo khoác đó trong nhà hàng là được.

Mint: [Đói bụng rồi, anh đi ăn cơm đây]

Quả Chanh: [Vâng, vâng, em cũng sắp đi ăn rồi.]

Cố Ngộ không hẹn ăn cơm cùng Trần Trác và những người khác, vì có người đi

chơi bi-a, có người đi tắm suối nước nóng, có người nghỉ ngơi trong phòng.

Mọi người không thể sắp xếp thời gian cùng nhau.

Chỉ nói là ăn xong sẽ tập trung ở phòng board game lúc 8 giờ tối.

Cố Ngộ cố tình đến nhà hàng muộn.

Anh nghĩ nếu đến muộn, với tư cách là người phát hiện sẽ thú vị hơn nhiều.

Nhà hàng rất rộng, người cũng rất đông.

Vì là khách sạn suối nước nóng, nên có không ít người mặc áo choàng tắm để đi

tắm suối nước nóng.

Ở cửa nhà hàng, mỗi người có thể lấy một cái đĩa, sau đó đi vòng quanh để tự

chọn thức ăn.

Thực ra Cố Ngộ chẳng để tâm gì đến món ăn ngon, anh vừa đi vòng quanh vừa

quan sát mọi người trong nhà hàng.

Vì áo choàng tắm đều màu trắng, và gần một nửa số người đều mặc áo choàng.

Vì vậy, rất dễ dàng tìm thấy Thang Ninh và Cố Lê trong đám đông.

Hai người ngồi ở một vị trí khá khuất trong góc, không gây chú ý.

Cố Lê đang hào hứng tưởng tượng về hoạt động tối nay: "Một lúc nữa chúng ta

sẽ cùng chơi trò chơi giải mã, sau đó mọi người sẽ đi ăn đồ nướng, uống rượu

và chơi trò chơi. Tớ định sẽ mượn cớ uống rượu để tỏ tình với anh ấy, nghĩ đến

thôi đã thấy phấn khích rồi!"

Thỉnh thoảng Thang Ninh lại kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn của Cố Ngộ

không, lơ đãng gật đầu: "Ừ ừ! Chắc chắn tối nay sẽ thành công!"

Cố Lê nhận ra hôm nay Thang Ninh cứ nhìn điện thoại mãi, cảm thấy có gì đó

không ổn: "Ai vậy? Cuối tuần thế này mà cứ nhắn tin cho cậu hoài?"

Thang Ninh hơi ngượng: "Không có gì, chỉ sợ có việc gấp ở công ty thôi."

"Sao tớ thấy không đúng nhỉ." Cố Lê cố tình nheo mắt nguy hiểm nhìn Thang

Ninh: "Đừng nói là đang nhắn tin với trai lạ đấy nhé?"

"Trai lạ gì?"

Bên cạnh bất ngờ vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Hai người quay đầu nhìn theo hướng giọng nói đó thì thấy Cố Ngộ, cả hai đồng

loạt ngạc nhiên.

"Anh?...Anh?!!" Cố Lê sợ đến nỗi rơi luôn cả đũa.

Cố Ngộ rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, liếc nhìn cô, ánh mắt có

chút ý tứ khó nói: "Nghe nói em vừa nhắn tin với trai lạ à?"

"Không có không có, không phải trai lạ đâu..." Thang Ninh cũng không biết

phải giải thích thế nào.

Chẳng khác gì tu la tràng.

"Sao anh lại đến đây?" Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Lê là chắc chắn

ông trời đã phái anh đến để phá đám cô ấy.

"Anh cũng muốn hỏi hai em đây." Cố Ngộ lật ngược tình thế: "Sao hai em lại

đến đây?"

Đầu Cố Lê đầy dấu chấm hỏi: "Không phải ba mẹ nói với anh là em ở đây sao?"

"Không phải ba mẹ nói." Cố Ngộ từ tốn trả lời.

"Không phải ba mẹ..." Cố Lê đột nhiên quay sang nhìn Thang Ninh: "Vậy

chẳng lẽ là Thang Ninh?!"

Thang Ninh lập tức xua tay điên cuồng: "Không phải tớ không phải tớ, tớ không

biết gì hết."

Cố Ngộ lập tức cứu vãn tình hình: "Không ai nói với anh tụi em đến đây hết,

Trần Trác gọi anh tới, nói là bạn của cậu ta mở quán ở đây, toàn bộ giảm giá

50%."

Lúc này Cố Lê mới nhớ ra là Trần Trác và Trần Thạc quen nhau.

Trước đây khi quán bar khai trương, hai người đã gặp nhau vì lý do này.

Nghĩ như vậy, mọi thứ đều hợp lý.

Có điều kế hoạch vốn hoàn hảo của cô ấy đã bị một vị khách không mời mà đến

chen ngang.

Giờ không biết kế hoạch có thể thực hiện suôn sẻ không nữa.

Quả nhiên, Cố Ngộ lập tức hỏi: "Tối nay có hoạt động gì không?"

Thang Ninh hoàn toàn không dám trả lời, cúi đầu ăn điên cuồng, không cho

miệng mình có cơ hội nói.

Cố Lê thấy đánh liều trả lời: "Không, không có kế hoạch gì, chỉ tắm suối nước

nóng rồi đi ngủ thôi."

"Vậy hay là tham gia chung với bọn anh nhé." Cố Ngộ mời: "Tối nay bọn anh

thuê một phòng, mọi người cùng chơi trò chơi."

Cố Lê dùng đũa chọc mạnh vào đồ ăn trước mặt, yếu ớt "Ồ" một tiếng.

Sau khi trở về từ nhà hàng, Cố Lê liền trở thành một quả bóng xì hơi.

Cô ấy quay về phòng và nằm vật xuống giường: "Trời ơi! Tại sao ông trời lại

đối xử với tôi như vậy! Tôi đã làm gì sai chứ! Tôi không xứng đáng có tình yêu

sao?!"

Thang Ninh an ủi: "Hay là chúng ta tìm một cái cớ, nói với anh cậu là không đi

nữa, chúng ta phải đi tắm suối nước nóng."

"Cái này quá giả tạo! Nghe là biết có vấn đề ngay! Hơn nữa tắm suối nước nóng

cũng đâu có tắm cả đêm được!" Cố Lê ôm ngực mình: "Đêm tỏ tình mà tớ

mong đợi bấy lâu đã vỡ tan tành! Tớ không chấp nhận được! Biết đến bao giờ

mới có cơ hội nữa chứ!"

Thang Ninh nghiêm túc giúp cô ấy nghĩ cách: "Hay là tìm một cái cớ khác?"

Hai người trầm ngâm một lúc.

Cố Lê chợt nghĩ ra điều gì đó, bật dậy nói: "Có rồi, tớ sẽ nói là tớ bị đau bụng,

phải ở trong phòng nghỉ ngơi."

"Nhưng nếu anh ấy đến phòng tìm cậu, chẳng phải sẽ bị lộ sao?" Thang Ninh

nói.

"Vì vậy không thể để anh ấy đến tìm tớ được." Cố Lê nhìn cô với vẻ mặt

nghiêm trọng: "Cậu đi dự tiệc của anh tớ, tớ đi dự tiệc của Trần Thạc, không

phải ổn rồi sao?!"

"Hả?" Thang Ninh nghẹn lời.

"Đúng vậy, cứ làm thế!" Cố Lê vỗ tay cho kế hay của mình: “Thế thì cậu còn có

thể nhắn tin thông báo tình hình cho tớ! Nếu anh tớ về sớm hơn tớ, thì cậu nghĩ

cách giữ chân anh ấy! Kế hoạch hoàn hảo quá đúng không?!"

Thang Ninh cảm thấy đã mình bị bán đứng một cách triệt để.

Thấy Thang Ninh có vẻ do dự, Cố Lê lập tức nắm tay cô, chỉ thiếu nước òa

khóc tới nơi: "Vợ ơi, hạnh phúc cả đời của tớ đều trông cậy vào cậu đấy! Tối

nay cậu cố gắng giữ chân anh tớ được không."

Thang Ninh vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ: "Vậy... Tớ sẽ cố gắng..."

Đến giờ hẹn, Thang Ninh một mình đến phòng chơi board game.

Cố Ngộ đang lơ đãng dựa lưng vào tường bên ngoài cửa chờ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh đến một mình, thực ra Cố Ngộ không ngạc nhiên

lắm.

"Chuyện là Cố Lê đột nhiên bị đau bụng, có lẽ ăn phải đồ không tươi trong

buffet, nên giờ cậu ấy không đến được." Thang Ninh nói mà không có chút tự

tin nào.

Bởi vì cô sợ Cố Ngộ sẽ vạch trần lời nói dối của cô, hoặc sẽ vì lo lắng mà muốn

về phòng với cô để thăm Cố Lê.

Nào ngờ Cố Ngộ từ từ tiến lại gần cô, thở dài: "Em không sao chứ?"

"Em không sao em không sao." Thang Ninh lập tức lắc đầu.

Thực ra Cố Ngộ đã đoán được.

Rất có thể trước đây Cố Lê nói Thang Ninh thích Trần Thạc chỉ là một cái cớ,

thực ra người thật sự có ý với Trần Thạc chính là cô ấy.

Hôm nay cũng vậy, Cố Lê muốn đến, nên khi nhìn thấy Cố Ngộ ở nhà hàng, rõ

ràng cô ấy đã tỏ vẻ thất vọng.

Có lẽ cô nhóc đó đã có kế hoạch gì đó, nhưng đã bị phá hỏng.

Nhưng bây giờ Cố Ngộ không có tâm trạng quan tâm đến chuyện tình cảm của

em gái mình, bởi vì nếu cô ấy thực sự thích ai thì anh cũng không thể kiểm soát

được.

Ngược lại anh còn nghĩ, là nếu tối nay không có Cố Lê thì hành động sẽ càng

thuận tiện hơn nhiều.

Anh đút một tay vào túi, bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta vào đi."

Thang Ninh ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Ngay trước khi Cố Ngộ định mở cửa, anh dừng lại, nhìn cô chằm chằm một lúc,

khóe mắt như cười như không, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng hơn: "Nếu

lát nữa chơi trò nói thật hay thử thách, thì phiền em phối hợp 
Bình Luận (0)
Comment