Cố Ngộ đi đến chỗ hai ghế còn trống, kéo ghế cho Thang Ninh, giải thích:
"Không phải, em ấy đến chung với em gái tôi, tôi tình cờ gặp họ ở nhà hàng."
"Trùng hợp vậy sao?" Đột nhiên Trần Trác nghĩ ra gì đó, nói: "Cũng đúng, tôi
nhớ em gái cậu cũng quen Trần Thạc, chắc em ấy cũng được mời."
Trần Trác thật lòng cảm thấy tất cả đều là duyên phận, anh ta còn dùng khuỷu
tay huých Lăng Lệ, cái người mới nói chuyện vài câu mà đã thân cứ như gặp từ
đời nào: "Này, anh cũng quen Trần Thạc đúng không?"
"Là ai thế?" Lăng Lệ hoang mang.
Trần Trác nói: "Chủ của khu này đó, tôi tưởng anh quen chứ."
Lăng Lệ lắc đầu: "Không quen, tôi chỉ lướt mạng rồi tình cờ thấy chỗ này khai
trương nên đến chơi thôi."
"Đi một mình à." Doãn Sam bên cạnh cảm thán: "Anh biết tận hưởng cuộc sống
thật đấy."
Lăng Lệ nhìn Trần Trác, rồi lại nhìn Cố Ngộ, giọng chua chua: "Chà, hết cách
rồi, tôi cũng muốn đi cùng bạn gái, nhưng tiếc là không có..."
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa." Trần Trác lập tức chuyển đề tài: "Chúng ta
đừng lãng phí thời gian nữa, chơi trò chơi đi, bắt đầu với một trò đơn giản thôi,
BlackJack nhé."
Trần Trác giải thích ngắn gọn luật chơi của BlackJack.
Thực ra đó là trò 21 điểm, mỗi người rút bài, tiêu chuẩn là hai lá bài, nếu số
điểm chưa đủ có thể yêu cầu thêm bài, ai gần 21 điểm nhất thì thắng, quá 21
điểm thì thua.
10, J, Q, K đều tính 10 điểm, A có thể tính 11 hoặc 1 điểm.
Thực ra chỉ trò là so lớn nhỏ, động não chút xíu và xem vận may thôi.
Người thua chọn nói thật hoặc thử thách, nếu không chọn cái nào thì uống rượu.
Người thắng ra đề cho người thua.
Trước đây Thang Ninh chưa từng chơi trò nói thật hay thử thách, nhưng cô
thường thấy những tình tiết tương tự trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Cơ bản đây là tình tiết bắt buộc để nam nữ chính tăng cường tình cảm.
Thang Ninh nhìn quanh bàn, ngoài hai cô gái kia ra, cô đều quen những người
còn lại.
Mọi người không quá thân thiết, và qua những tương tác trước đó, cô thấy mọi
người đều khá tốt, chắc sẽ nhẹ tay một chút.
Ván đầu tiên, Lăng Lệ thua, người thắng là Trần Trác.
Trần Trác xoa xoa tay hỏi: "Anh đẹp trai, chọn nói thật hay thử thách?"
"Nói thật đi." Lăng Lệ nói: "Cứ hỏi thoải mái, đừng khách sáo, tôi là người
thẳng thắn, biết gì nói nấy."
"Vòng đầu chúng ta nhẹ nhàng thôi, anh vừa nói không có bạn gái, vậy... Có
người mình thích không?" Trần Trác hỏi.
Lăng Lệ trả lời rất dứt khoát: "Có chứ, thực ra tôi vẫn luôn nhớ mãi mối tình
đầu."
Dường như chủ đề này đã mở ra câu chuyện của cánh đàn ông, Doãn Sam hỏi:
"Người ta nói ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, đàn ông thì phải nên buông bỏ
chứ!"
"Ầy, cậu không biết đâu, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và mối tình đầu chia tay
vì tôi phải ra nước ngoài du học, chúng tôi yêu xa được nửa năm thì không chịu
nổi nên chia tay, thực ra giờ nghĩ lại thấy tiếc quá." Lăng Lệ nói xong thì thở
dài.
"Vậy giờ cô ấy có bạn trai chưa?" Doãn Sam hỏi.
Lăng Lệ có vẻ trầm ngâm: "Không biết, nửa năm trước có hỏi bạn đại học một
lần, nghe nói là độc thân, không biết bây giờ thế nào rồi."
Trần Trác xoa tay, nhe răng cười: "Nếu lát nữa mà anh chọn thử thách thì tôi
biết nên chơi thế nào rồi."
Lăng Lệ nhìn thấu ý đồ xấu xa của anh ta: "Vậy tôi sẽ không cho cậu cơ hội thử
thách đâu."
"Không được không được, vậy chúng ta phải thay đổi luật chơi, không được nói
thật quá ba lần, sau ba lần nói thật bắt buộc phải thử thách!" Vì nghe có vẻ như
đang nhắm vào Lăng Lệ, nên những người khác cũng không có ý kiến gì.
Hai người coi như đã đấu nhau, trùng hợp thay, vòng tiếp theo Trần Trác thua,
đến lượt Lăng Lệ ra đề.
Lăng Lệ coi như cũng nhẹ tay, nhìn hai cô gái xinh đẹp bên trái phải anh ta, hỏi
Trần Trác: "Vậy bây giờ cậu có người mình thích không?"
Thực ra Trần Trác khá thẳng thắn, hai cô gái anh ta mời đến hôm nay vốn đã nói
rõ là tiếp xúc với tiền đề kết bạn, mọi người đều là người trưởng thành, cũng
không cần phải giấu giếm quá, có cảm giác thì tiếp tục tiếp xúc, không có cảm
giác thì coi như bạn bè, và hiện tại Trần Trác thực sự chưa có cảm giác đặc biệt
với cả hai người, nên anh ta thẳng thắn trả lời: "Hiện tại chưa có ai khiến tôi có
cảm giác đặc biệt, nhưng tôi không nhớ nhung mối tình đầu như anh đâu, câu
hỏi sau coi như tôi tặng không anh đấy."
"Cảm ơn cậu nhé." Lăng Lệ không nhịn được mà châm chọc: "Tôi cũng chẳng
muốn biết lắm."
Vì Lăng Lệ và Trần Trác thuộc tuýp người biết cách điều tiết không khí, nên cả
bàn đã trở nên sôi động hơn.
Chơi thêm vài vòng nữa, lần nào Thang Ninh cũng không thắng không thua.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những câu hỏi bắt đầu trở nên khó đỡ hơn.
Cô luôn hy vọng đừng đến lượt mình, nhưng cô vẫn phải chịu thua dưới xác
suất.
Cuối cùng đến lượt cô thua.
Nhưng người thắng là Tiền Tư Châu.
Trong ấn tượng của Thang Ninh, cô và Tiền Tư Châu chưa nói quá ba câu, anh
ấy cũng là người kín đáo nhất trong số những người bạn của Cố Ngộ.
Thang Ninh nghĩ chắc anh ấy sẽ biết chừng mực, nên chọn nói thật. Đúng như
dự đoán, anh ấy hỏi một câu khá bình thường: "Cô có thích công việc hiện tại
không?"
Vừa hỏi xong, liền nghe thấy Trần Trác phát ra một tiếng "Chậc" khó chịu.
Có vẻ như anh ta chê câu hỏi quá nhạt nhẽo.
Thang Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có lẽ là khá thích, ít nhất công việc
hiện tại không khiến tôi thấy quá mệt mỏi.”
Sau khi trả lời câu hỏi, Thang Ninh gửi cho Tiền Tư Châu một ánh mắt "Cảm
ơn".
Cô tưởng đã qua được nguy hiểm, nào ngờ lại xui xẻo lần hai, vòng tiếp theo
Thang Ninh lại thua.
Vẫn là nói thật, chỉ là lần này người ra câu hỏi là Lăng Lệ. Anh ta có vẻ đang
nhìn Thang Ninh, nhưng thực ra là đang quan sát Cố Ngộ bên cạnh cô.
Lăng Lệ suy nghĩ một hồi, cũng không quá gay gắt, hỏi: "Vậy tôi cũng công
bằng nhé, tôi hỏi cô, bây giờ có cô người mình thích không?"
"Không có." Thang Ninh vừa dứt khoát trả lời xong mới nhớ ra Cố Lê, nhớ ra
chuyện Cố Lê đã nói với Cố Ngộ là cô thích Trần Thạc.
Dù sao đây cũng là trò chơi nói thật, nên phải nói "Lời thật lòng", dù cho "Lời
thật lòng" này thực ra cũng không phải là thật lòng.
Mà giờ nói "Không có người thích", thì chẳng khác nào thừa nhận với Cố Ngộ
là mình nói dối, đồng thời còn bán đứng Cố Lê.
Vì vậy cô nhanh chóng sửa lời: "À không, chưa tính là thích... Coi như là... Có
cảm tình."
Cô vừa trả lời xong, liền nghe thấy mọi người huýt sáo và trêu chọc.
Thang Ninh có thể cảm nhận được Cố Ngộ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thái độ như thể muốn vạch trần tâm tư thật của cô.
Lăng Lệ lập tức hỏi tiếp: "Ồ? Là ai vậy? Tôi có biết không?"
Thang Ninh phản ứng rất nhanh: "Đây là câu hỏi thứ hai rồi."
Nào ngờ, số phận lại trêu đùa cô.
Ván tiếp theo Thang Ninh lại thua.
Xui xẻo lần ba.
Lần này người thắng là Trần Trạc, tất nhiên anh ta sẽ không khách sáo.
Anh ta tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Người mà cô có cảm tình ấy, tôi có biết
không?"
"Cái này..." Thang Ninh lập tức hối hận.
Chi bằng lúc nãy trả lời câu hỏi của Lăng Lệ luôn còn hơn.
Vì Lăng Lệ không biết Trần Thạc, lúc đó cô trả lời "Không biết" còn có thể
đường hoàng.
Mà trùng hợp thay, trùng hợp là ở bàn này chỉ có Trần Trác là biết Trần Thạc.
Thang Ninh cảm thấy đây chắc chắn là ông trời cố tình trêu đùa cô.
Cảnh báo không nên nói dối bừa bãi.
Thang Ninh cố gắng liều chết không sờn nhìn Trần Trác nói: "Biết..."
Có lẽ vì không ngờ cô dám nói thẳng như vậy, nên không khí trong phòng lập
tức sôi động hẳn lên.
Trần Trạc nhìn quanh phòng, trừ Lăng Lệ ra thì chỉ còn lại ba người đàn ông:
"Người đàn ông mà chúng tôi cùng biết, có vẻ chỉ có ba chúng tôi, chẳng lẽ
cô..." Nói rồi, ánh mắt anh ta dừng lại ở Cố Ngộ.
Lăng Lệ lập tức giải vây: "À phải rồi, quên giới thiệu, Thang Ninh từng là cấp
dưới công ty tôi, tôi cũng quen cô ấy."
"Ối, sao mà thế giới nhỏ vậy?" Trần Trạc hào hứng vỗ đùi.
"Đúng vậy, biết đâu người Thang Ninh nói là tôi đấy." Lăng Lệ chỉnh lại tay áo,
rồi dùng tay vuốt tóc ra sau, cố tình làm một động tác khoa trương: "Dù sao ở
công ty tôi cũng rất có sức hút mà."
Sự cứu vãn của Lăng Lệ đã giảm bớt sự chú ý của mọi người về câu trả lời vừa
rồi của Thang Ninh.
Mặc dù là trò chơi nói thật hay thử thách, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một
trò chơi, đôi khi để tạo hiệu ứng mà đưa ra câu trả lời, không nhất thiết phải
hoàn toàn coi là thật.
Từ đầu Cố Ngộ vẫn im lặng, sau khi nghe câu trả lời của cô, anh liền nhìn cô
với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhưng so ra thì khi đối mặt với Cố Ngộ, Thang Ninh vẫn còn khá thẳng thắn.
Dù người khác có nghĩ lung tung, Cố Ngộ cũng sẽ không nghĩ bậy.
Dù sao chuyện cô thích Trần Thạc cũng không phải là bí mật gì trước mặt Cố
Ngộ.
Người khác nghi ngờ cô thích ai cũng không quan trọng.
Chỉ cần Cố Ngộ hiểu là được.
Nhưng sau khi có Thang Ninh mở màn, những vòng sau mọi người liền hỏi và
trả lời càng bạo hơn nữa.
Cả tối Cố Ngộ không thua lần nào.
Mặc dù anh chơi mạt chược thua, nhưng các dạng bài khác thì rất hiếm khi
thua.
Trừ khi... Anh tự mình muốn thua.
Cả buổi trời, Cố Ngộ không hề có tí cảm giác tồn tại nào, sau khi Lăng Lệ trực
tiếp được 21 điểm và chắc chắn thắng, anh cố tình xin thêm bài và bị lố điểm.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ thua.
Anh bình tĩnh nhìn Lăng Lệ nói: "Tôi chọn nói thật, hỏi đi, biết gì nói nấy."
Cố Ngộ nghĩ nếu rơi vào tay người khác, chắc chắn sẽ bị hỏi mấy câu không
đứng đắn.
Chỉ có Lăng Lệ là biết chừng mực.
Không chỉ vậy, anh ta còn là người duy nhất biết nên hỏi gì.
Quả nhiên, Lăng Lệ lập tức hiểu ý định của anh, hỏi: "Cố Ngộ, cậu thích kiểu
con gái nào?"
Cố Ngộ nghĩ câu trả lời cho câu hỏi này, phải là người trong cuộc hiểu được,
người khác không hiểu mới có ý nghĩa, vì vậy anh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Thích cô gái có tấm lòng như Bồ Tát, khiêu vũ thì hơi vụng về, bề ngoài trông
rất mạnh mẽ nhưng thực ra lại khá yếu đuối."
Khi trả lời câu hỏi này, Cố Ngộ nghĩ đến vài hình ảnh.
Anh nhớ lại lúc đầu khi Cố Lê nhắc đến Thang Ninh, anh gọi cô là em gái Bồ
Tát.
Nhớ lại khi thấy cô trong giờ nghỉ trưa, tưởng không có ai ở đó, nên cô đã vụng
về nhưng đáng yêu tập nhảy thể dục nhịp điệu.
Nhớ lại khi đầu gối bị thương, anh bôi thuốc cho cô, miệng nói không đau
nhưng thực ra đau đến chảy nước mắt.
Thực ra vẫn còn rất nhiều mô tả đặc biệt của anh về Thang Ninh, nhưng sợ nói
ra thì rõ ràng quá.
Câu trả lời của anh quả nhiên khiến hầu hết mọi người không hiểu gì, đa số nghĩ
anh đang đùa nên cũng không tìm hiểu sâu.
Sau khi thua mọi người đều chọn nói thật, cao trào xuất hiện khi lần đầu tiên có
người dùng hết cơ hội nói thật, bắt đầu phải chơi thử thách.
Và người xui xẻo đầu tiên chính là Trần Trác.
Trùng hợp thay, người thắng lại là Trang Mạc An.
Mọi người đều mang vẻ mặt xem kịch hay nhìn hai người.
Trang Mạc An trông có vẻ khá ngoan ngoãn, nhưng không ngờ khi chơi trò chơi
lại cực kỳ hiểm.
Cô ấy nói với Trần Trác: "Nhìn sâu vào mắt một người khác giới ở đây trong 10
giây."
Rõ ràng Trang Mạc An muốn đưa Trần Trác vào thế bí, phải lựa chọn một trong
hai.
Trần Trác nhìn Trang Mạc An, rồi lại nhìn Ứng Anh ở phía bên kia.
Thực sự không thể đưa ra quyết định.
Nên cuối cùng anh ta nhìn Thang Ninh với vẻ mặt cầu cứu: "Em Ninh, chỉ đành
hi sinh em một chút thôi."
Thang Ninh không ngờ mình lại bị gọi tên vào lúc này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt van xin của Trần Trác, cô cũng đành phải cắn răng mà
làm thôi.
May mắn cái gọi là nhìn sâu vào mắt chẳng sâu sắc gì cả, khi hai người nhìn
nhau, xung quanh liên tục có tiếng người làm phiền, nên cũng chẳng nhìn ra
được hiệu quả gì.
Lúc này mọi người đã bắt đầu uống rượu.
Mọi người chơi càng lúc càng điên, cũng càng lúc càng có mục tiêu.
Dù sao mấy người đàn ông ở bàn cộng lại cũng có tám trăm tâm tư.
Ngoài Cố Ngộ ra, hầu hết mọi người đều đã dùng hết cơ hội nói thật, và mức độ
thú vị của các thử thách cũng không ngừng tăng lên.
Cao trào đầu tiên của phần thử thách xuất hiện khi Lăng Lệ bị yêu cầu gọi điện
cho mối tình đầu và nói "Anh nhớ em".
Tất cả mọi người đều mong đợi được xem màn kịch hay.
Lăng Lệ đã uống chút rượu, cộng với hôm nay đã nói về mối tình đầu, nên thực
sự cũng muốn mượn cớ uống rượu và chơi trò chơi để điên một phen.
Nếu lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì xấu hổ, thì cũng có thể lấy cớ là đang chơi
trò chơi để qua chuyện.
Dầu gì cũng là người sẽ không liên lạc lại trong quãng đời còn lại, chi bằng
nhân hôm nay mà chết tâm luôn cũng tốt.
Anh ta vừa ra hiệu cho mọi người im lặng, vừa lẩm bẩm "Có thể cô ấy đã đổi số
điện thoại hoặc xóa số tôi rồi". Ngón tay anh ta run run tìm tên người đó, bấm
nút gọi và bật loa ngoài.
Khi nghe thấy tiếng "Tút tút" đều đặn từ điện thoại, tất cả mọi người đều nín
thở, cảm thấy hồi hộp thay cho anh ta.
Sau khoảng năm tiếng, đối phương đã nhấc máy.
Giọng rất nhẹ nhàng, nghe không có biểu cảm gì: "Alo?"
Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, Lăng Lệ hơi bất ngờ. Anh ta nuốt nước bọt,
ngẩn người một lúc mới đáp: "Là anh."
"Ừm, em không đổi số." Hình như người bên kia cũng không dám thở mạnh:
"Và cả số của anh nữa."
"Anh gọi điện chỉ để nói với em một câu..." Lăng Lệ đánh liều, nhắm mắt cắn
răng nói không do dự: "Anh nhớ em."
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của người bên kia.
Sau khoảng ba bốn giây im lặng, người bên kia từ từ lên tiếng: "Nói thật hay
thử thách?"
Lăng Lệ khựng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người, như đang tìm kiếm
sự giúp đỡ.
Hơi thở anh ta ổn định lại, cố gắng thể hiện sự chân thành nhất có thể: "Thử
thách, nhưng cũng là lời nói thật."
Giọng người bên kia đột nhiên trở nên dịu dàng: "Vậy anh cứ chơi đi, có thời
gian mình cùng ăn bữa cơm nhé."
Lăng Lệ "Ừm" một tiếng rất mạnh mẽ dứt khoát.
Hai người không nói gì thêm, cúp máy.
Mấy giây sau khi cúp máy, không ai lên tiếng.
Có lẽ vì bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên hơi ấm áp.
Thực ra kịch bản tồi tệ nhất mà anh ta đã chuẩn bị là đối phương không nghe
máy, cùng lắm là bị cười nhạo một chút rồi thôi, nhưng ít nhất trong lòng đã có
câu trả lời.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi thực sự khiến đầu óc anh ta nảy sinh quá nhiều
suy nghĩ.
Lăng Lệ không còn tâm trí để chơi tiếp nữa, lấy cớ phải về phòng gọi điện nên
đi trước.
Mọi người đều biết anh ta đang nghĩ gì, nên không ai giữ lại.
Nhưng sau khi Lăng Lệ đi, mấy anh em cảm thấy không còn người ngoài, nên
chơi càng phấn khích hơn.
Uống rượu vào, những câu hỏi không cho trẻ em nghe đều được hỏi ra hết.
Hiện trường chỉ còn Thang Ninh và Cố Ngộ là còn kiềm chế, không uống nhiều.
Thấy trong phòng chỉ còn Cố Ngộ và Thang Ninh là chưa bị thử thách, bọn họ
lập tức không hài lòng.
Trần Trác chỉ vào hai người nói: "Giờ hai người các cậu chơi một ván, ai thua
người đó phải thử thách! Sau đó chúng ta về."
Những người khác cũng hùa theo: "Đúng đấy, đúng đấy, hôm nay chỉ có thể tha
cho đúng một người thôi."
Cố Ngộ liếc nhìn Thang Ninh, rồi chỉ vào bộ bài, vẫy vẫy ngón tay: "Đến đi."
Ván này Cố Ngộ rất may mắn, được một lá K và một lá 8, cộng lại đã 18 điểm,
cơ hội thắng rất cao.
Còn hai lá của Thang Ninh cộng lại chỉ được 14, thực sự rất nguy hiểm.
Nhưng Cố Ngộ là người đi trước, anh có thể chọn rút thêm bài.
Cố Ngộ nhìn Thang Ninh: "Nếu tôi rút thêm một lá bài mà được 3 nút trở
xuống, thì hôm nay ngay cả ông trời cũng không giúp được em đâu."
Cố Ngộ gõ gõ khớp ngón tay trỏ lên bàn, Trần Trác đưa cho anh một lá bài.
Cố Ngộ không suy nghĩ gì, trực tiếp lật bài lên.
Là lá 4.
22 điểm, quắc rồi.
Thang Ninh thắng.
"Đúng là đàn ông!" Trần Trác giơ ngón cái với anh.
"Nói đi, em muốn thử thách tôi cái gì?" Cố Ngộ bình tĩnh nhìn Thang Ninh.
Anh biết chắc chắn Thang Ninh sẽ không làm khó anh.
Nhưng Thang Ninh không quen chơi trò này, nghĩ mấy phút vẫn không nghĩ ra
thử thách nào thích hợp.
Trần Trác thực sự không nhịn được nữa, nói với Thang Ninh: "Thế này đi, em
nhường cơ hội cho anh, để anh nghĩ một cái giúp em."
Thang Ninh không cần suy nghĩ đã gật đầu ngay.
Kiểu việc đắc tội người khác mà có người tranh đòi làm thì còn gì bằng.
Chưa kịp để Cố Ngộ từ chối, Trần Trác đã nhanh chóng lên tiếng: "Làm một
việc thân mật nhất đã từng làm với người yêu cũ, với bất kỳ ai ở đây!"
Đúng là vòng cuối cùng.
Trực tiếp tung quả bom.
Chỉ ván này nữa là kết thúc, họ sẽ không gặp xui xẻo nữa, nên họ lập tức lấy
người khác ra làm trò đùa.
Hơn nữa nếu không có Thang Ninh và Cố Lê ở đây, họ cũng sẽ không cố ý đưa
ra yêu cầu này, vì Cố Ngộ hoàn toàn có thể thành thật nói chưa từng có người
yêu cũ.
Mà vì bây giờ Thang Ninh có mặt ở đây, nên họ mới cố tình làm khó Cố Ngộ.
Nếu không phải vì Thang Ninh, trước đây Cố Ngộ chưa từng phải thiệt thòi như
thế này.
Nhưng đã vì Thang Ninh...
Cố Ngộ nhìn thẳng vào khuôn mặt Thang Ninh.
Khiến Thang Ninh có cảm giác không lành, hơi ngả người ra sau.
Cố Ngộ không cho cô cơ hội trốn tránh, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về
phía mình, nhẹ nhàng nói với cô: "Vậy…. Mạo phạm rồi.”
chút nhé.