Cố Ngộ khẽ gật đầu, nhưng vì cái gật ấy rất nhẹ, nên chẳng ai nhìn thấy.
Thang Ninh lập tức đưa micro cho người khác, bài hát "Chết Cũng Phải Yêu”
và giọng hát lệch tông tới chín tầng mây của Lăng Lệ đã thành công thu hút sự
chú ý của mọi người.
Ban đầu dự định là chơi suốt đêm, ai ngờ đến 12 giờ tất cả đều liên tục ngáp và
không còn sức nữa.
Có lẽ vì tuổi đã lớn, cũng có thể do thường xuyên thức khuya tăng ca, nên hiếm
khi có thời gian thư giãn, ai cũng mong được ngủ thêm một chút.
Mọi người đồng lòng quyết định không gia hạn thêm, trả phòng đúng giờ.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt và về phòng, trên đường về Thang Ninh cố ý
tìm cơ hội đi vệ sinh.
Cô gọi điện cho Cố Lê, đối phương cắt luôn cuộc gọi và nhắn tin lại: [Tụi mình
dự kiến kết thúc lúc 2 giờ, giúp tớ kéo dài thêm hai tiếng nữa nha!!! Chiến
thắng đã trong tầm tay.]
Khi Thang Ninh nhìn thấy tin nhắn của Cố Lê, cả người cô suýt nữa thì sụp đổ.
Hai tiếng đồng hồ?!
Thế mà còn cần hai tiếng đồng hồ nữa?!
Nếu buổi hát karaoke chưa kết thúc thì còn dễ nói, nhưng giờ mọi người đều đã
về phòng, một mình cô sao có thể kéo dài thời gian với Cố Ngộ tới tận hai tiếng
nữa.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt Thang Ninh rất khó coi.
Cố Ngộ tưởng cô vừa uống nhiều: "Em không khỏe à?"
"À không có.” Thang Ninh ứng biến nhanh chóng: "Chỉ là không ngờ mọi
người lại mệt nhanh như vậy, kết thúc sớm quá nên cảm thấy chưa đã."
Cố Ngộ khẽ cong môi, vẻ mặt dịu lại: "Chưa chơi đủ à?"
"Ừm..." Thang Ninh khẽ nuốt nước bọt, gật đầu: "Dù sao cũng hiếm khi được ra
ngoài một lần..."
Cố Ngộ đi đến trước bảng chỉ dẫn: "Vậy chúng ta đi xem có gì thú vị khác
không."
Tầng này đều là các cơ sở giải trí khác nhau, mặc dù đã qua nửa đêm nhưng vẫn
rất náo nhiệt, có thể nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào.
Thang Ninh không biết bây giờ Cố Lê đang ở đâu, lo lắng lỡ đến một nơi nào
đó lại vô tình gặp cô ấy.
Vì vậy những hoạt động đông người và náo nhiệt Thang Ninh đều không dám
đi, sau đó cô vô tình nhìn thấy có một rạp chiếu phim riêng.
Thang Ninh nghĩ, xem một bộ phim chắc chắn vừa đủ hai tiếng.
Hơn nữa còn vừa kín đáo vừa an toàn, lại không cần phải giao tiếp nhiều với Cố
Ngộ, thật là hoàn hảo.
"Chúng ta xem phim nhé." Khi Thang Ninh đưa ra lời mời, thực ra cô cũng
không nghĩ nhiều.
Nhưng lại khiến Cố Ngộ hơi bất ngờ, vì hai người xem phim, đặc biệt là rạp
chiếu phim riêng, nhìn thế nào cũng hơi quá mức thân mật.
Anh vốn nghĩ Thang Ninh sẽ còn khá e ngại loại hoạt động quá riêng tư này,
nên dù có một giây do dự trong lòng, nhưng cuối cùng anh cũng không chủ
động đề nghị.
Nhưng đã là Thang Ninh chủ động muốn xem, tất nhiên anh không có lý do gì
để từ chối.
"Được thôi." Cố Ngộ đi với cô đến rạp chiếu phim riêng, ở đây đều là máy móc
hoàn toàn tự động, anh chỉ vào màn hình nói: "Chọn một phòng đi."
Trước đây Thang Ninh chưa từng xem phim ở rạp riêng, nhưng cô tưởng tượng
nó sẽ là một cái TV và vài cái ghế sofa, vài người ở trong một căn phòng nhỏ
cùng xem một bộ phim.
Giống như cảm giác của một rạp chiếu phim thu nhỏ vậy.
Cho đến khi nhìn thấy phần giới thiệu cô mới giật mình: "Một phòng chỉ có hai
chúng ta thôi sao?"
"Đúng vậy, không thì em nghĩ tại sao gọi là riêng tư?" Cố Ngộ muốn giải thích
tại sao anh biết, sợ cô hiểu lầm, nhưng càng giải thích càng giấu đầu hở đuôi:
"Tôi chưa từng đi, nhưng bạn tôi đi rồi, cậu ta nói cho tôi biết."
Nhưng Thang Ninh đã hiểu lầm mất rồi.
Cô cảm thấy chỗ này rõ ràng là dành cho các cặp đôi đến.
Gì mà rạp chiếu phim riêng, xem phim gì chứ.
Rõ ràng là tìm một nơi kín đáo để ở riêng với nhau.
Thang Ninh hơi nao núng: "Hay là… Chúng ta xem thử có hoạt động nào khác
không?"
Cố Ngộ sẽ không để con cá đã tự cắn câu của mình chạy thoát dễ dàng như vậy.
Vì đoán được đại khái mục đích của cô, nên anh quyết định phòng thủ để tấn
công: "Tôi thấy đã muộn rồi, hay tôi đưa em về nhé."
"Nhưng em vẫn rất muốn xem phim!" Thang Ninh lập tức tiến lên một bước,
tiện tay chỉ vào màn hình: "Chúng ta chọn phòng này đi."
Các phòng ở đây đều được đặt tên theo các loại đồ ngọt.
Thang Ninh chọn đại một phòng tên "Bánh rán".
Tất cả chi phí ở đây chỉ cần quẹt thẻ phòng, sau khi quẹt thẻ thì chọn phim.
Nguồn phim khá đầy đủ, hầu hết các phim nổi tiếng trong và ngoài nước đều có.
Trong tình huống này, xem phim kinh dị và phim tình cảm chắc chắn là không
phù hợp, phim trinh thám và hài kịch là lựa chọn ưu tiên.
Nhưng bây giờ đã muộn thế này, lại uống chút rượu, Thang Ninh thực sự không
muốn xem phim phải động não nữa.
Cuối cùng hai người chọn một bộ phim cũ tên "Tây Du Ký: Đại Náo Thiên
Cung".
Thực ra Thang Ninh đã xem bộ phim này rồi, nhiều người nói khi còn trẻ xem
phim này không hiểu, đợi trải qua một số chuyện rồi xem lại, sẽ thấy được
những điều khác.
Thang Ninh luôn tìm cơ hội xem lại, đúng lúc bộ phim này vừa hài hước vừa
không nhàm chán, rất phù hợp để xem vào lúc này.
Còn một điểm quan trọng nữa là: Nó đủ dài.
Xem xong bộ phim này chắc chắn Cố Lê đã về rồi.
Đang vui vẻ nghĩ rằng hôm nay đã có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ thì hai
người đã đến cửa phòng.
Mỗi phòng đều có khóa mật mã, khi quẹt thẻ sẽ nhận được mật mã tương ứng.
Khoảnh khắc nhập mật mã rồi vào phòng, Thang Ninh lập tức ngây người.
Hiện ra trước mắt là một chiếc… Giường hình bánh rán!
Đối diện giường là một máy chiếu, đang phát những lưu ý khi xem phim.
Đại ý là, không được gây ồn, không được đổi phim giữa chừng, không được phá
hoại cơ sở vật chất trong phòng, không được...
Cuối cùng để dấu chấm lửng, như thể hàm chứa rất nhiều nội dung không thể
nói ra.
Thang Ninh vừa ngượng ngùng vừa lúng túng: "Cái này... Xem phim mà thoải
mái thế này à."
Cố Ngộ vốn tưởng nhiều lắm chỉ là ghế sofa.
Không ngờ lại là giường...
Anh cũng không còn tỏ ra bình tĩnh được nữa, hắng giọng nói: "Có lẽ là muốn
tạo ra bầu không khí như đang xem phim ở nhà."
Thang Ninh cúi đầu tránh ánh mắt anh, giọng nói không hiểu sao có vẻ hơi áy
náy: "Dạ, đúng là giống như ở nhà, rất có không khí ấm áp."
May mà giường cũng không quá nhỏ, sau khi đóng cửa, căn phòng lập tức tối
đi.
Thang Ninh thấy trên màn hình hệ thống nhắc nhở sau khi đóng cửa có thể khóa
thêm một lớp từ bên trong, đảm bảo người ngoài không thể vào được.
Mặc dù hai người không định làm… Chuyện xấu gì cả.
Nhưng Cố Ngộ vẫn phòng xa khóa cửa lại.
Dù không biết phòng xa cái gì.
Hai người đều hơi lúng túng, đi đến hai góc giường ngồi xuống.
Trong phòng còn chu đáo chuẩn bị cả chăn.
Thang Ninh ngồi lên rồi hỏi: "Có nên... Cởi giày không?"
"Anh cũng không biết." Cố Ngộ nói: "Dù sao cũng là giường, anh nghĩ không
cởi giày thì không ổn lắm, sau này người khác cũng sẽ dùng..."
"..." Thang Ninh thấy có lý: "Được."
Thực ra nói không hay ho thì những nơi như thế này rất bẩn.
Bởi vì bạn không bao giờ biết người trước đến đây đã làm gì, và khả năng cao
là họ cũng không dọn dẹp kỹ lưỡng.
Nếu thực sự yêu đương, đưa đến những nơi như thế này sẽ cảm thấy hơi khó
chịu trong lòng.
Nhưng may là chỗ này mới mở, hôm nay là ngày hoạt động đầu tiên.
Biết đâu đây còn là lần đầu tiên của căn phòng này.
Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau lưng hai người có hai chiếc gối tựa rất to, nằm xuống quả thật rất thoải mái.
Không lâu sau, phim bắt đầu.
Bầu không khí ngượng ngùng đã tan đi một chút.
Nửa giờ đầu, cả hai đều rất chăm chú xem nội dung phim.
Thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, vài lần Cố Ngộ giả vờ muốn ghé lại gần nói
chuyện, và bất tri bất giác, cả hai đã từ từ di chuyển đến giữa giường.
Thậm chí có vài lần khẽ giơ tay lên đã có thể cảm nhận được đã chạm vào cánh
tay đối phương.
Bộ phim rất hay, nhưng vì tác động của rượu, Thang Ninh thực sự rất buồn ngủ,
trong lúc mơ màng đã ngủ thiếp đi.
Cố Ngộ vẫn đang tập trung xem phim, đến một cảnh nào đó đột nhiên rất muốn
trao đổi với Thang Ninh, quay đầu sang thì thấy cô đã ngủ gật, đầu nghiêng
sang một bên.
Khi Cố Ngộ nhìn cô, anh cảm thấy hơi thở của mình lập tức không còn đều đặn
nữa.
Ánh sáng từ máy chiếu phản chiếu trên gương mặt Thang Ninh, lông mi cô rất
dài, sống mũi rất cao.
Nhìn xuống dưới nữa... Là đôi môi của cô.
Khi Cố Ngộ nhìn đến đây, không hiểu sao yết hầu đầy đặn của anh lại lăn lăn.
Đôi môi của Thang Ninh rất đẹp, bình thường đã có cảm giác hồng hào và trong
suốt, ngay cả khi đang ngủ, khóe miệng cũng có một nụ cười mờ ảo.
Có lẽ vì bình thường không dám nhìn cô ở khoảng cách gần thế này, nên bây
giờ có cơ hội, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô mới trở nên đắm đuối và
tham lam như vậy.
Cố Ngộ đột ngột quay đầu nhìn về phía màn hình, muốn kiềm chế sự xáo động
trong lòng mình.
Nếu không, lợi dụng lúc người ta đang ngủ nhìn ngắm lung tung, suy nghĩ lung
tung.
Thì thật sự không quân tử chút nào.
Đầu Thang Ninh nghiêng về phía Cố Ngộ.
Nhưng tư thế ngủ của cô không hề thay đổi, không như trong phim truyền hình
từ từ nghiêng xuống rồi cuối cùng dựa vào vai anh.
Cố Ngộ lo cô ngủ không thoải mái sẽ bị vẹo cổ, cẩn thận đỡ lưng và đầu gối cô,
nhẹ nhàng bế kiểu công chúa, di chuyển xuống một chút.
Để cô nằm thẳng xuống.
Thang Ninh ngủ rất say, động tĩnh lớn như vậy cũng không làm cô thức giấc,
chỉ hơi nghiêng người sang, quay mặt về phía Cố Ngộ rồi tiếp tục ngủ.
Từ thời điểm đó, Cố Ngộ đã không còn tâm trí xem phim nữa.
Thang Ninh nằm cạnh chân anh, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu nhìn gương mặt cô
vài cái.
Thấy mặt cô bị mái tóc rối che khuất, sợ ảnh hưởng đến hơi thở, Cố Ngộ vén
tóc cô ra sau tai.
Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy khung cảnh này rất ấm áp.
Giống như một hành động rất đời thường giữa vợ chồng sau khi kết hôn.
Cố Ngộ chợt nhận ra suy nghĩ này của mình rất nguy hiểm.
Và đúng lúc đó, điện thoại của Thang Ninh đột nhiên rung lên.
Cô nhắm mắt sờ soạng điện thoại, liếc nhìn tin nhắn.
Đột nhiên cô phản ứng lại, ngồi bật dậy.
Sau khi nhìn nhau vài giây, Cố Ngộ mỉm cười với cô, nhưng nụ cười không
chạm đến mắt.
Ngay lúc đó, bộ phim đột nhiên phát ra bản nhạc nền BGM rất kinh điển, khiến
bầu không khí hơi ngượng ngùng lập tức trở nên mập mờ, ám muội.
Cùng lúc ấy, nam chính trong phim vừa hay nói với nữ chính:
"Cả đời này tôi sẽ không đi đâu cả, tôi yêu em!"
Có lẽ là do bài hát nền "Một đời yêu thương" quá đỗi định mệnh.
Trong cơn hoảng hốt, Thang Ninh không biết mình là người trong phim, hay là
người đang xem phim nữa.