Thang Ninh và Cố Ngộ đi đến vườn hoa, chưa vào đã nghe thấy tiếng hai người
nào đó từ bên trong.
Nghe có vẻ là một nam một nữ trẻ tuổi.
Giọng cậu con trai trầm ấm dịu dàng: "Cậu làm bài tập kịp không, nếu không
kịp thì tớ làm bài tập tiếng Anh giúp cậu, rồi ngày mai mang đến trường cho cậu
nhé."
Giọng cô gái ngọt ngào, nghe như đang làm nũng: "Không cần đâu, lần nào cậu
cũng làm đúng hết, giả quá, nhìn là biết không phải tớ làm rồi."
Cậu con trai cười yêu chiều: "Vậy tớ cố tình làm sai vài câu."
"Nhưng chữ viết của chúng ta cũng khác nhau mà."
"Tớ sẽ sẽ bắt chước chữ viết của cậu." Cậu con trai nói: "Đảm bảo giống hệt
chữ cậu viết.”
"Vậy được, cậu làm giúp tớ đi." Cô gái rút tờ kiểm tra trong cặp ra đưa cho cậu
trai: "Nhưng chỉ làm tối đa 80 điểm thôi, tuyệt đối không được nhiều hơn."
Cậu trai cười: "Biết rồi."
Thang Ninh và Cố Ngộ đi đến lối vào vườn hoa, có vẻ không muốn làm phiền
họ, đều rất ăn ý dừng lại tại chỗ.
Thang Ninh nói với Cố Ngộ bằng âm lượng chỉ anh nghe được: "Chúng ta đợi
một lát nhé."
Cố Ngộ gật đầu.
Sau khi cô gái đưa bài kiểm tra cho cậu trai, cậu ta hỏi với vẻ mặt đắc thắng:
"Tớ làm bài kiểm tra giúp cậu rồi, cậu định thưởng cho tớ thế nào đây?"
Cô gái không phục: "Ơ, chính cậu chủ động hỏi xin làm bài cho tớ mà, sao giờ
lại vừa đánh trống vừa la làng thế.”
Cậu trai đột nhiên ngồi sát vào cô gái, trông rất ngượng ngùng, giọng cậu ta nhỏ
đi: "Nhưng… Vẫn phải có thưởng chứ, nếu không tớ không có động lực làm bài
đâu."
Có thể nghe ra cô gái cũng đang trong trạng thái đã nghiện còn ngại, nhẹ nhàng
hỏi: "Vậy... Cậu muốn thưởng gì?"
"Tớ... Muốn nếm thử cảm giác nụ hôn đầu là thế nào... Được không?" Cậu trai
rất cẩn thận dò hỏi.
"Cái này..." Cô gái ấp úng: "Không nên đâu."
Cậu trai không tiếp tục tiến tới, ngược lại lùi một bước, nhẹ nhàng véo má cô:
"Đỏ mặt làm gì, tớ chỉ đùa thôi."
"Tớ chỉ thấy... Có lẽ chúng ta chưa được coi là đang yêu nhau đâu..." Cô gái ấp
úng nói.
"Sao lại không tính chứ?" Cậu trai tỏ vẻ không phục: "Ngày nào tớ cũng đưa
cậu về nhà, cùng cậu làm bài tập, nhắn tin với cậu, trước đây cậu bị thầy mắng,
tớ còn thay cậu đứng ra! Rồi, rồi chúng ta còn nắm tay nhau nữa!"
"Đó là lần trước chơi trò chơi thua nên mới nắm tay một lần! Đâu phải..."
"Vậy bây giờ nắm tay." Cậu con trai nắm lấy tay cô gái.
"Nắm tay… Nắm tay cũng không tính..." Cô gái muốn rút tay lại, nhưng bị cậu
trai nắm chặt hơn.
"Nắm tay mà không tính à?" Cậu trai bức xúc nói: "Vậy thế nào mới tính?
Chẳng lẽ phải ngủ chung giường mới tính?"
"Ngủ chung giường… Đúng là nên tính..." Cô gái suy nghĩ rồi nói: "Đã ngủ
chung rồi mà vẫn không tính là yêu nhau, vậy người đó cũng quá tệ rồi nhỉ?"
Cố Ngộ nghe đến đây, cảm thấy mình bị ám chỉ, bị nghẹn đến mức không nhịn
được ho hai tiếng.
Hai người trong vườn hoa nghe thấy tiếng động dọa sợ, giống như kẻ trộm lập
tức thu dọn cặp sách rồi rời đi.
Dáng người cậu trai cao ráo, che chắn cho cô gái đi ra, lúc đi còn thỉnh thoảng
ngoái đầu lại nhìn, đảm bảo không có ai đuổi theo.
Thấy hai người đã đi khỏi, Cố Ngộ có vẻ muốn che giấu điều gì đó, gãi gãi mũi
nói: "Bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm quá."
Thang Ninh phụ họa theo: "Đúng vậy... Hồi em đi học, đâu có hứng thú hẹn hò
dưới trăng thế này."
Cố Ngộ nghĩ đến cuộc đối thoại của hai học sinh vừa rồi, mỗi câu đều không
nhắc đến anh, nhưng lại cứ đang ám chỉ anh từng từ một.
Cũng không biết do tâm lý gì, trong thoáng chốc anh còn có xúc động muốn
giải thích với họ rằng mình không phải là đồ tồi.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó, lập tức nhớ đến việc chính: "À phải
rồi, tìm điện thoại."
"Ồ! Phải!" Sau tình huống nhỏ vừa rồi, hai người lại quên mất chuyện quan
trọng như vậy trong nháy mắt.
Ở đây tối om, không nhìn thấy gì cả.
Hai người thử tìm quanh khu vực ghế một vòng nhưng không thấy.
Thang Ninh bắt đầu lo lắng: "Mới có một lúc thôi, không lẽ đã mất rồi sao?"
"Dùng điện thoại của anh gọi thử xem." Cố Ngộ mở khóa điện thoại của mình
rồi đưa cho Thang Ninh.
Thang Ninh gọi số của mình, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông cô liền
an tâm trở lại.
Cô đi theo tiếng chuông và tìm thấy điện thoại, nó bị rơi vào bồn hoa phía sau
ghế dài.
Có lẽ là lúc nãy đang nói chuyện với Cố Ngộ, do căng thẳng nên vô tình làm
rơi.
Thang Ninh nhặt điện thoại lên, không kiểm tra mặt trước ngay mà xem mặt
sau.
Cố Ngộ thấy hành động này khá lạ, tò mò hỏi: "Ốp lưng của em còn đắt hơn cả
điện thoại à?"
"À đúng vậy." Thang Ninh buột miệng nói ra, rồi vội sửa lời: “Không phải ốp
lưng quan trọng, thực ra là bên trong ốp lưng có thứ khá quan trọng."
Cố Ngộ nhìn ốp lưng điện thoại của cô, chỉ là một ốp lưng silicon màu đen bình
thường, thực sự không có gì đặc biệt.
Anh nhướng mày, tỏ vẻ thắc mắc.
"À..." Thang Ninh tháo ốp lưng ra, cẩn thận phủi bỏ bùn đất xung quanh.
Giữa ốp lưng và mặt sau điện thoại, kẹp một tờ giấy.
Nhìn màu sắc và chất liệu của giấy, có vẻ đã cũ kỹ.
Thang Ninh cẩn thận mở tờ giấy ra, trên đó là mấy chữ viết nguệch ngoạc: Chúc
Ni Ni cầu được ước thấy.
"Ni Ni?" Cố Ngộ đọc hai chữ này với giọng điệu yêu thương khó tả.
"Đây là ông ngoại viết cho em." Thang Ninh cẩn thận gấp tờ giấy hai lần rồi đặt
lại vào ốp lưng: "Trước đây ông ngoại hay gọi em là Ni Ni."
"Tên rất dễ thương." Cố Ngộ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
"Vâng, trong tiếng địa phương của ông ngoại, "Ninh" và "Ni" nghe rất giống
nhau." Thang Ninh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.
Từ đôi mắt cô, Cố Ngộ có thể cảm nhận được một nỗi nhớ nhung và hoài niệm
rất sâu sắc.
"Nhớ ông ngoại lắm phải không?" Cố Ngộ cảm thấy lúc này ngay cả hơi thở
cũng trở nên xao động.
"Vâng, nhưng ông đã mất từ rất lâu rồi, ông ngoại là người đối xử tốt với em
nhất trên đời, ông chưa từng đi học cũng không biết viết chữ, những chữ trên tờ
giấy này là ông nhờ người khác viết ra, rồi ông bắt chước như vẽ tranh vậy..."
Nghĩ đến đây, Thang Ninh đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, cổ họng như bị tắc.
Nói thêm một chữ nữa thì sẽ không kìm được.
Cô lập tức đè nén cảm xúc: "Em xem tờ giấy này như bùa hộ mệnh, cứ tưởng
tượng rằng ông ngoại đang cho em sức mạnh và ở bên em, may mà không bị
mất, nếu không..."
"Nếu không tôi sẽ dùng mọi cách để giúp em tìm lại." Cố Ngộ cũng không biết
tại sao, đột nhiên trả lời câu này.
Anh không dám tưởng tượng nếu thực sự mất đi cô sẽ buồn đến mức nào.
Nhưng ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh, chính là anh không muốn cô
buồn.
Mặc dù không hiểu rõ về hoàn cảnh của Thang Ninh, nhưng từ tính cách và
cách cô đối nhân xử thế thì có thể thấy, cô rất thiếu cảm giác an toàn.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng được bảo vệ tốt, khiến cô hình thành tính cách
làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, sợ bị trách mắng.
Khi thấy cô mất rồi lại tìm được, trong lòng anh cũng có một cảm giác an tâm
khó tả.
Cố Ngộ giơ điện thoại trong tay lên nói: "Tôi chưa có số điện thoại của em, giờ
em lưu tên tôi vào nhé."
"Vâng." Thang Ninh lấy điện thoại ra tìm số gọi gần đây, khi chuẩn bị nhập tên
thì hơi do dự.
Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình của cô, như thể cố tình muốn xem cô sẽ
nhập tên gì vậy.
Thang Ninh chợt nảy ra một ý: "Hay là, anh cũng lưu tên em vào nhé."
"Được." Cố Ngộ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhanh chóng nhập hai chữ "Thang
Ninh".
Nhưng trước khi nhấn nút "Hoàn thành" ở góc phải trên, trong đầu anh đột
nhiên hiện lên hai chữ.
Anh xóa tên Thang Ninh đi, đổi thành "Ni Ni".
Có vẻ như sợ đối phương phát hiện, nên anh nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
Vì vậy cũng không thấy Thang Ninh đã lưu tên mình là gì.
Nhưng có lẽ chỉ là "Cố Ngộ" hoặc "Anh trai Cố Lê" mà thôi.
Sau khi Cố Ngộ đưa cô về nhà, Thang Ninh lau sạch điện thoại và ốp lưng.
Cô lấy tờ giấy ra xem rất lâu.
Bình thường Thang Ninh là người rất cẩn thận, khi ra ngoài không bao giờ để
điện thoại rời khỏi tay.
Vì vậy chưa từng làm mất điện thoại, đây là lần đầu tiên.
Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được điện thoại, cô cảm thấy linh hồn mình
như sắp bị rút khỏi cơ thể.
Là cảm giác hoang mang và sợ hãi chưa từng có.
Nhưng may mắn là đã tìm được.
Thang Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại, thẫn thờ.
Tối nay cô bỗng rất buồn bã, cảm giác này đã lâu rồi không xuất hiện.
Thang Ninh hiếm khi nhìn lại quá khứ, cũng không oán trách cuộc đời.
Cô luôn nhìn về phía trước, chạy về phía trước, không cho phép mình cúi đầu
hay ngoái lại.
Nhưng hôm nay cô đột nhiên vô cùng yếu đuối, cảm giác này không biết từ đâu
mà đến.
Có lẽ vì trước đây cô nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể dựa vào
chính mình.
Bây giờ không biết từ khi nào, cô bỗng thấy mình không còn cô đơn nữa.
Niềm vui và nỗi buồn của cô đều có người chia sẻ, khi bị bắt nạt sẽ có người
bênh vực cô.
Có lẽ vì cô chưa bao giờ có được những điều này, nên khi đột nhiên có được,
phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi.
Sợ sẽ mất đi.
Đã từng có rồi mất đi, nỗi đau đó sẽ gấp đôi.
Ví dụ như hồi nhỏ, thực ra Thang Ninh cũng có người yêu thương.
Cô không biết ba mình là ai, mẹ lại không quan tâm đến cô, cô còn có một
người anh cùng mẹ khác cha hơn cô 5 tuổi.
Khi mẹ cô biết mình mang thai cô, vốn chê phiền phức định bỏ đi, sau đó ông
ngoại kiên quyết giữ lại cô, nói ông sẽ nuôi.
Thang Ninh được ông ngoại nuôi lớn, mặc dù ông không có học thức, ông chỉ là
một nông dân, nhưng ông đối xử với cô rất tốt.
Có mười đồng nhất định sẽ cho cô chín đồng.