Thực ra nghĩ đến việc phải đưa Bạc Hà đi khám, Thang Ninh vẫn thấy hơi lo.
Vì từ sau lần nhân viên bệnh viện thú y nhắc đến giờ, Thang Ninh phát hiện gần
đây Bạc Hà có hơi kén ăn.
Trước đây tưởng là do đổi nhãn hiệu thức ăn cho chó nên nó không thích ăn.
Tuần này Thang Ninh mua nhãn hiệu nó thích ăn nhất trước đây, nhưng lại phát
hiện ngày nào nó cũng bỏ mứa hết một nửa.
Khẩu vị bị giảm đột ngột thường do một số vấn đề.
Ngày hôm sau Thang Ninh bế Bạc Hà đi khám.
Bệnh viện thú y không đông lắm, chỉ mất chưa đầy một tiếng đã làm xong toàn
bộ kiểm tra.
Bác sĩ là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, anh ta cầm phim CT xem rồi
nói với Thang Ninh: "Có thể chó nhà cô đã bị khối u."
Những từ này khiến Thang Ninh cảm thấy như sét đánh ngang tai: "Khối u gì
ạ?"
Bác sĩ chỉ vào phim CT: "Từ CT thấy ở gan có chỗ phình lên rõ ràng, và thực tế
là có thể sờ thấy ở đây."
Bác sĩ cẩn thận thăm dò phần bụng dưới của Bạc Hà, cũng ra hiệu cho Thang
Ninh tự sờ thử.
Thang Ninh cố nén cảm xúc đau đớn, thử sờ, quả thật có thể sờ thấy một cục
cứng nhô lên.
Bác sĩ bình tĩnh nói: "Tạm thời chưa thể đánh giá là lành tính hay ác tính, nếu là
lành tính thì phẫu thuật sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu là ác tính... Thì phải
chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Cả người Thang Ninh như bị đánh choáng, đầu óc trống rỗng, toàn thân đột
nhiên lạnh đi vài độ: "Vậy thưa bác sĩ, khi nào có thể biết kết quả ạ?"
"Còn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa." Bác sĩ nói: "Mấy ngày tới phải để nó
ở lại bệnh viện, khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô."
Thang Ninh nhìn Bạc Hà với vẻ mặt không nỡ, suýt nữa đã bật khóc, cô cố nén
nước mắt nói: "Vâng, được ạ, làm phiền bác sĩ."
"Mặc dù nói điều này hơi sớm, nhưng thông thường tôi cũng sẽ nói ra tình
huống xấu nhất, mặc dù chỗ chúng tôi là bệnh viện thú y, nhưng chi phí y tế
không rẻ hơn bệnh viện hạng 3, nếu trước đây cô chưa mua bảo hiểm cho thú
cưng, một đợt phẫu thuật điều trị có thể tốn vài chục nghìn, tôi đã gặp nhiều
người không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho một con chó, một là
có người nghĩ bỏ nhiều tiền như vậy đã bằng mua một con chó mới, hai là dù
sao đây cũng là bệnh tật, không phải cứ bỏ tiền là chắc chắn sẽ khỏi, tôi hy vọng
cô có thể suy nghĩ kỹ." Khi nói những lời này, bác sĩ luôn mang nhiều lý trí.
Bác sĩ đã quá quen với nhiều cảnh sinh ly tử biệt, đã thấy quá nhiều người thân
thiết với chó, và cũng thấy nhiều người vừa nghe phải bỏ tiền là bỏ mặc.
Nhìn mãi tới chai sần.
Anh ta sẽ không dùng đạo đức để phán xét bất kỳ ai, cũng không tự cao tự đại
khuyên họ phải quan tâm đến thú cưng của mình.
Dù sao đây cũng chỉ là thú cưng.
Có người ngay cả khi người thân bệnh, cũng có thể không đủ khả năng hoặc
không nỡ bỏ tiền.
Huống chi chỉ là thú cưng.
Thực ra dù Thang Ninh quyết định thế nào, bác sĩ đó cũng thờ ơ như thường.
Nhưng Thang Ninh vẫn là một trong số ít người không do dự nói ngay: "Chữa,
tốn bao nhiêu tiền cũng chữa."
Hầu hết mọi người đều sẽ hỏi sơ qua cần khoảng bao nhiêu tiền, để có chuẩn bị
tâm lý.
Vì lỡ đâu bệnh tình nghiêm trọng đến mức phải vào ICU, thở máy, số tiền đó
cũng không phải là nhỏ.
Nhưng nghe Thang Ninh nói vậy, bác sĩ cũng đã nắm được đại khái.
Sau khi thanh toán năm nghìn tiền đặt cọc ở quầy lễ tân, Thang Ninh rời đi.
Trên đường về, cô nhớ lại cảnh lúc cô mua Bạc Hà.
Nửa năm cuối năm thứ tư đại học, Thang Ninh đã tự thuê nhà ở riêng, lúc đó cô
chưa tốt nghiệp, chưa tìm được việc, mỗi ngày đi làm một hai công việc bán
thời gian.
Mỗi ngày đi xe buýt đi làm về đều đi ngang qua cửa hàng thú cưng nơi mua Bạc
Hà.
Thực ra lúc cô mua Bạc Hà là vì hai lý do, một là thấy nó trông rất ngoan, hai là
vì nó rẻ hơn nhiều so với những con chó giống.
Bạc Hà là một con chó không có giống gì đặc biệt, hơn nữa vì khi đó người ta
ghi nó 5 tuổi, sau khi Thang Ninh đến cửa hàng thú cưng xem vài lần, phát hiện
những con chó khác sớm đã bị mua đi rồi thay bằng một lô khác, sau đó là lô
khác nữa, chỉ có mỗi Bạc Hà là vẫn luôn ở đó.
Mỗi lần Thang Ninh nhìn thấy nó, Bạc Hà luôn tỏ vẻ muốn đi theo cô.
Có lẽ là do có duyên.
Dần dà, tình cảm nảy sinh theo thời gian.
Thang Ninh vẫn "bỏ ra một khoản tiền lớn" để mua nó.
Từ khi có Bạc Hà, ngày nào Thang Ninh cũng mong chờ được về nhà.
Cũng rất ít khi cảm thấy cô đơn.
Đối với cô, nó đã giống như người thân trong gia đình vậy.
Hơn nữa là người thân duy nhất của cô.
Vì vậy chỉ cần có một tia hy vọng, dù cuối cùng phải vay tiền, cô cũng phải
chữa khỏi bệnh cho Bạc Hà.
Những ngày sau đó, rất có thể Bạc Hà sẽ phải ở lại bệnh viện lâu dài.
Không chỉ nó phải chịu đựng nhiều cuộc điều trị đau đớn, mà Thang Ninh cũng
không thể ở bên cạnh nó mọi lúc.
Vừa nghĩ vậy Thang Ninh đã thấy rất khó chịu.
Suốt đường đi cô cứ như mất hồn mất vía.
Mặc dù biết cuối cùng cũng phải đối mặt với việc chia ly.
Nhưng cô không ngờ nó có thể sẽ đến nhanh như vậy.
Cô mới có được sự đồng hành của Bạc Hà chưa đầy một năm.
Thậm chí cái tên này, cũng mới đặt được không lâu.
Thang Ninh cảm thấy những ngày ở bên nó vẫn còn chưa đủ.
Cũng không biết làm sao về đến nhà.
Thang Ninh vào nhà, vừa ngửi thấy mùi của Bạc Hà liền hồn xiêu phách lạc
khóc òa lên.
Cô luôn khá mạnh mẽ, hiếm khi thực sự mất kiểm soát cảm xúc đến mức này.
Ban đầu Thang Ninh đứng khóc, khóc đến mức không đứng nổi nữa thì ngồi
xổm xuống, sau đó ngồi xổm đến mức chân tê thì cả người nằm bẹp xuống đất.
Có lẽ vì Bạc Hà không có ở đây, Thang Ninh càng cảm thấy nhà cửa đặc biệt
yên tĩnh và thê lương.
Cũng không biết khóc bao lâu, cô cảm thấy cứ một mình thế này chắc sẽ phát
điên mất.
Cô phải tìm ai đó nói chuyện, giải tỏa nỗi đau trong lòng.
Cô mở điện thoại, thậm chí khi mở khóa còn cảm thấy tay mình đang run.
Vì không muốn Cố Lê quá lo lắng, cô vẫn hít thở sâu vài lần mới gọi điện cho
cô ấy.
Cô từng nghĩ khi nghe thấy giọng Cố Lê chắc chắn mình sẽ không kìm được.
Phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Tuy nhiên, Cố Lê lại không bắt máy.
Thang Ninh nghĩ chắc Cố Lê đang bận.
Thường thì cô ấy sẽ đợi khi rảnh rồi gọi lại.
Nên Thang Ninh cũng không gọi thêm cuộc thứ hai.
Tay cầm điện thoại của Thang Ninh vô lực buông thõng xuống.
Cảm giác dần dần có sự mệt mỏi lan khắp cơ thể, có lẽ do khóc quá mệt.
Thang Ninh vừa định đứng dậy đi rửa mặt, điện thoại đột nhiên rung lên.
Thang Ninh không nhìn màn hình, trực tiếp bắt máy.
Tưởng đối phương là Cố Lê, cô lập tức không kìm được nũng nịu khóc: "Chồng
ơi... Hu hu hu..."
Mang theo âm điệu run rẩy khe khẽ, ấm ức vô cùng.
Đối phương im lặng vài giây rồi đau lòng hỏi: "Sao vậy em?"
Lần này, đối phương không nhắc cô gọi nhầm người.
Mà lại tự nhiên chấp nhận cách gọi này.
Chỉ là khi nghe thấy giọng Cố Ngộ, dường như Thang Ninh càng không kìm
được nữa.