ô đành ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ nghe tiếng động bên phía Cố Ngộ.
Cố Ngộ đợi đến giờ vẫn chưa ăn tối, định nấu một tô mì đơn giản.
Khi mở bếp gas, anh hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
"À, chưa ạ." Thang Ninh nói: "Nhưng em không đói."
Cố Ngộ nói: "Ăn chút gì đi, tối đói không tốt đâu, nhà có gì ăn được không?”
"Hình như trong tủ lạnh có ít sủi cảo, để em đi xem." Thang Ninh ngoan ngoãn
bật dậy khỏi ghế sofa, đi lục lọi tủ lạnh.
Cố Ngộ giảm nhỏ lửa: "Ừ, tôi đợi em, chúng ta cùng ăn nhé."
Thang Ninh cũng mở bếp gas bắt đầu đun nước.
Không biết tại sao, việc hai người cùng làm một việc ở cùng một thời điểm
nhưng ở hai không gian khác nhau, khiến Thang Ninh chợt nghĩ đến yêu xa.
Cố Ngộ nấu mì xong rồi đợi Thang Ninh một lúc.
Sau khi nghe thấy tiếng Thang Ninh bê bát lên bàn, anh mới động đũa.
Hai người không nói gì nhiều khi ăn, nhưng cũng không cảm thấy gượng gạo.
Sau khi ăn xong thì cùng rửa chén, rồi mới thực sự bắt đầu vào quá trình trò
chuyện.
Cố Ngộ ngồi xuống ghế làm việc, vừa mở miệng vừa mở máy tính: "Em đến
cửa hàng thú cưng gần nhà em lần trước phải không?"
"Dạ đúng rồi." Thang Ninh nói: "Trước hết nghe bác sĩ ở đó nói thế nào đã, nếu
không ổn thì chuyển đến cửa hàng thú cưng lớn hơn."
"Để tôi tìm hiểu đánh giá về cửa hàng thú cưng này cho em, đợi chút." Cố Ngộ
dựa vào trí nhớ tìm địa chỉ cửa hàng thú cưng trên bản đồ, rồi nhanh chóng tìm
kiếm đánh giá và thâm niên của nó: "Yên tâm, đây là cửa hàng thú cưng rất
chính quy, chắc không có vấn đề gì đâu."
"Vâng, vậy là tốt rồi."
Cố Ngộ đặt ngón trỏ lên mũi, vừa tra cứu những ca bệnh tương tự như Bạc Hà
trên mạng vừa nói: "Tiếp theo cứ nghe theo lời bác sĩ là được, tôi tin được làm
thú cưng của em, vận may của Bạc Hà chắc chắn không tệ, nhất định sẽ không
sao đâu."
Mỗi lần Cố Ngộ an ủi đều có thể nói trúng tâm trạng của Thang Ninh.
Sau mỗi lần được anh trấn an, dường như sự lo lắng và bất an trong của cô sẽ
dần dần lắng lại.
Thang Ninh tiện tay cầm lấy gối ôm bên cạnh, tựa cằm vào gối nói: "Em cũng
chỉ là lo lắng vô cớ thôi, có lẽ vì nó không ở bên cạnh em, trong lòng không có
cảm giác chắc chắn, cũng không biết có thể làm gì cho nó."
Cố Ngộ thấy không khí đã dịu đi, cố ý đùa: "Có việc có thể làm mà, chúng ta có
thể... Cầu nguyện?"
"Cầu nguyện sao?" Thang Ninh cười khẽ.
Cố Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chỉ đột nhiên nhớ ra trước đây có một
người bạn, chó nhà cậu ấy bị bệnh dịch chó, lúc đó bác sĩ đều tuyên bố không
thể chữa khỏi được, nhưng người bạn đó của tôi không tin vào số phận, đưa nó
đi nhiều bệnh viện thú y, dùng đủ loại phương pháp điều trị, khoa học đã dùng
hết rồi thì bắt đầu dùng huyền học, cậu ấy cầu nguyện rất thành tâm, nói nếu
chó của cậu ấy có thể khỏi bệnh, cậu ấy sẽ ăn chay một năm."
Cố Ngộ cố ý dừng câu chuyện ở đây, dường như đang chờ đợi sự tương tác từ
Thang Ninh, quả nhiên Thang Ninh rất hợp tác hỏi: "Rồi sao ạ?"
"Sau đó chú chó thực sự khỏi bệnh, bác sĩ đều nói đó là kỳ tích, rồi người bạn
đó của tôi đã ăn chay một năm thật."
"Ồ..." Thang Ninh cảm thấy mặc dù câu chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ huyền bí,
nhưng trong lòng cô lại rất tin tưởng: "Vậy em cũng sẽ không ăn thịt! Em vốn
cũng không thích thịt lắm!"
Cố Ngộ nghe xong bật cười: "Chúng ta có thể nghĩ ra cái khác để đổi."
"Cái khác..." Thang Ninh suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: "Để em nghĩ
xem..."
Cố Ngộ xoa xoa cằm: "Tôi cũng nghĩ cùng."
Thang Ninh tưởng Cố Ngộ đang giúp cô nghĩ, nào ngờ không lâu sau Cố Ngộ
đã nói: "Tôi nghĩ ra rồi."
"Là gì vậy ạ?" Thang Ninh hỏi.
Cố Ngộ hắng giọng nói: "Nếu Bạc Hà khỏi bệnh, tôi sẽ kết hôn với bạn gái tiếp
theo của tôi."
Thang Ninh mãi vẫn không hiểu logic này: "Không phải em mới là người cầu
nguyện và ứng nghiệm sao?"
"Cùng nhau đi." Cố Ngộ nói: "Hai người cùng cầu nguyện có lẽ sẽ có nhiều
năng lượng hơn, thành tâm hơn, xác suất được phù hộ cũng cao hơn."
Thang Ninh cũng tin vào lời giải thích vô lý này của anh, đúng lúc đó cô cũng
nhận ra ý nghĩa trong lời Cố Ngộ vừa nói: "Vậy... Tại sao anh lại dùng điều vừa
nói làm điều kiện trao đổi?"
"Chỉ là đột nhiên nghĩ ra thôi." Cố Ngộ giả vờ tỏ ra không quan tâm nói: "Nếu
bạn gái tiếp theo không đồng ý lấy tôi, thì tôi sẽ không kết hôn cả đời."
"Anh đánh cược lớn vậy sao?!" Thang Ninh kinh ngạc: "Bạc Hà có công đức gì
chứ..."
Cố Ngộ giả vờ bình tĩnh hít một hơi: "Có vẻ tương lai và cuộc đời của tôi đều
nằm trong tay Bạc Hà rồi."
Tuy nhiên lúc này trong lòng Cố Ngộ đang nghĩ: Bạc Hà à, hy vọng lúc đó chủ
nhân của mày có thể nhớ đến điểm này, có cơ hội để ứng nghiệm chung với em
ấy.
Thang Ninh cảm thấy điều kiện này còn có thành ý hơn cả "Ăn chay một năm",
thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này thì phải độc thân cả đời mới có thể vượt qua, có
Cố Ngộ đi đầu như vậy, cô đột nhiên cảm thấy những gì mình nghĩ không thành
tâm gì hết, cô ấp úng nói: "Nếu anh đã như thế rồi, vậy em..."
"Tôi đã nghĩ cho em một cái rồi." Cố Ngộ sợ cô nói linh tinh, vội ngắt lời cô:
"Nếu Bạc Hà khỏi bệnh, thì mỗi tuần dắt nó đi dạo một ngày nhé."
Ba chữ "Tôi đi cùng" nghẹn lại trong cổ họng Cố Ngộ, cuối cùng vẫn không nói
ra được.
Anh sợ ý đồ của mình quá rõ ràng, bị đối phương nhìn thấu tâm tư.
"Dạ được ạ! Nhất định em sẽ dắt đi!" Thang Ninh nói: "Hôm nay bác sĩ còn nói
với em là để chó vận động thích hợp cũng tốt cho sức khỏe của nó, có lẽ nhà em
quá nhỏ, Bạc Hà không có chỗ để vận động, sau này đưa nó xuống lầu vận động
nhiều hơn, chắc cũng có thể tăng cường sức khỏe.”
"Được, vậy cứ quyết định như thế đi." Cố Ngộ nắm chắc phần thắng nói: "Đừng
có nuốt lời đấy nhé."
"Chắc chắn em sẽ không nuốt lời." Thang Ninh nhớ lại điều Cố Ngộ vừa nói,
ngượng ngùng hỏi: "Nhưng tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến... Chuyện vừa rồi
ấy? Gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"
"Có thể? Coi như vậy đi?" Cố Ngộ nói một cách mơ hồ: "Chỉ là tâm thế có chút
thay đổi."
— Vậy là định quay đầu làm người tốt rồi sao?
Tất nhiên câu này Thang Ninh chỉ dám nói thầm trong lòng.
Có lẽ đây cũng là một kế hoạch và sự mong đợi mà Cố Ngộ dành cho chính
mình.
Mặc dù vừa rồi cũng chỉ là nói đùa một nửa, nhưng cô vẫn trêu: "Vậy lúc tìm
bạn gái tiếp theo phải mở to mắt nhé, mặc dù bí mật này chỉ có em và anh biết,
nhưng vì liên quan đến vận mệnh của Bạc Hà nhà em, em sẽ không giấu giúp
anh đâu."
"Yên tâm đi." Cố Ngộ không nhịn được cười khẽ, giọng dịu dàng nhưng kiên
định: "Tôi tìm bạn gái vốn đã nhắm đến việc kết hôn rồi."
Nói đến đây, Cố Ngộ bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Hình như lại giấu đầu hở đuôi rồi.