Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng (Dịch)

Chương 3 - Chương 34: Sao Con Lục Mao Trùng Này Lại Lớn Như Thế? ! !

Chương 34: Sao Con Lục Mao Trùng Này Lại Lớn Như Thế? ! !

Viên Tiểu Nhạc vỗ vỗ bả vai Vương Triệt, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nhường anh. Con Lục Mao Trùng của anh hẳn là đã tiến hóa thành Lục U Điệp rồi đúng không? Mặc dù nó so với con Khố Tạp Thú của tôi còn kém một đoạn, nhưng anh bồi dưỡng hơn mười ngày thì nó cũng đã có tu vi hồn lực hơn hai mươi năm rồi."

Viên Tiểu Nhạc nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút rồi hỏi: "Nhưng sao tôi không thấy nó đâu nhỉ?"

"Sau lưng tôi." Vương Triệt chỉ chỉ ra sau lưng nói.

Viên Tiểu Nhạc lập tức nhìn lại, anh ta liền choáng váng tại chỗ.

"Ngọa tào! Sao con Lục Mao Trùng này lại lớn như thế? ! !"

Viên Tiểu Nhạc nhìn vào Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt mà trợn mắt hốc mồm.

Trong lúc nhất thời anh ta ngẩn hết cả người.

Kỳ thật, Lục Mao Trùng năm mươi centimet cũng không tính là lớn.

Bởi vì khi ra bên ngoài chiến khu, vừa nắm đã ra một bó to rồi.

Thế nhưng mà...

Mười ngày trước con Lục Mao Trùng này rõ ràng mới chỉ mười năm tu vi hồn lực a!

"Anh... Anh làm sao mà bồi dưỡng được nó to nhanh như thế?" Viên Tiểu Nhạc chỉ chỉ vào Lục Mao Trùng nói.

Hai con mắt anh ta mở to ra, phi thường kích động.

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng quan sát Viên Tiểu Nhạc một chút, trong vô thức nó nhìn về phía bả vai của anh ta.

Phát hiện trên bả vai Viên Tiểu Nhạc trống không, nó lập tức không có hứng thú mà trực tiếp quay đầu nhìn đi nơi khác.

Vương Triệt nói: "Đương nhiên là tự tay tôi bồi dưỡng. Tay nắm tay nó mà bồi dưỡng a."

Viên Tiểu Nhạc suy tư nói:

"Vậy thiên phú của con Lục Mao Trùng này cũng quá mạnh đi. Tôi còn nhớ, Lục Mao Trùng có tư chất rất thấp, ngốc manh, nên tốc độ tu luyện của nó sẽ rất chậm mới đúng."

Nghe Viên Tiểu Nhạc nói như thế, Lục Mao Trùng ngay lập tức di chuyển cái đầu, đưa ánh mắt bất thiện nhìn về phía Viên Tiểu Nhạc.

Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền giật nảy mình, anh ta tranh thủ thời gian lui ra phía sau hai bước, rồi sau đó vội vàng nói lời xin lỗi:

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

"Ta không nói mi, ta nói về mấy con Lục Mao Trùng khác cơ. Chậc chậc! Con Lục Mao Trùng này của anh có linh trí cực kỳ cao a."

Viên Tiểu Nhạc vội vàng xin lỗi Lục Mao Trùng của Vương Triệt, bởi vì hồn sủng tức giận là không thể xem thường.

Lục Mao Trùng cuốn lại thân thể, sau đó lăn về phía Viên Tiểu Nhạc, rồi nó kêu lên hai tiếng.

Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền vui vẻ, hỏi: "Nó làm vậy là có ý gì? Nó đang khen tôi sao?"

Vương Triệt thản nhiên nói: "Nó đang mắng anh đấy."

Viên Tiểu Nhạc nhìn Lục Mao Trùng một hồi lâu, không quá hiểu rõ mà hỏi lại: "Mắng tôi á? Tại sao nó lại mắng tôi?"

Vương Triệt hỏi ngược lại: "Anh nhìn một chút xem, nó bây giờ giống như cái gì?"

"Giống… Giống như một đống phân a...”

Viên Tiểu Nhạc hiểu ra thì anh ta lập tức nổi giận, làm bộ dáng hung tợn quát: “Ngọa tào! Nhóc con này, đợi lát nữa ta sẽ bảo Khố Tạp Thú của ta giáo huấn mi thật tốt!"

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng quay đầu bỏ đi, tựa như nó không hề sợ hãi chút nào.

Ngay sau đó, Viên Tiểu Nhạc liền dẫn Vương Triệt vào bên trong câu lạc bộ.

Trong câu lạc bộ đang có không ít người.

Sân bãi trong đây cực kỳ rộng lớn.

"Việc đối chiến hồn sủng chủ yếu là để thể hiện sức chiến đấu giữa các hồn sủng. Còn các Khế Hồn sư sẽ đóng vai nhân vật chỉ huy ở bên ngoài sân. Nếu thể lực của hồn sủng đã chống đỡ hết nổi, cho đến khi chúng mất đi sức chiến đấu thì sẽ tính là thua."

"Nếu hồn sủng đã ngã xuống, thì không được tiếp tục công kích vào hồn sủng."

"Sân bãi có nhiều khu vực lớn nhỏ khác nhau, chia ra làm mấy loại đẳng cấp."

...

Quy tắc đối chiến hồn sủng cũng không phức tạp, nhất là loại câu lạc bộ đối chiến tương đối chuyên nghiệp này.

Nơi đây đều có quy tắc rất rõ ràng.

"Viên thiếu gia, hôm nay anh không đối chiến với chúng tôi nữa sao?"

"Viên thiếu gia, ông chủ Viên đã nói hôm nay ông ấy sẽ tới kiểm tra tình huống của anh. Vậy anh có muốn đối luyện một chút với chúng tôi không?"

"Đúng thế đúng thế! Viên thiếu gia cứ yên tâm, hôm nay chúng tôi khẳng định sẽ nghiêm túc đánh một trận với anh, tuyệt đối sẽ không nhường anh đâu!"

Viên Tiểu Nhạc vừa tiến đến, thì anh ta liền bị không ít vị huấn luyện viên trong câu lạc bộ xông tới xin đối luyện.

"Đi đi đi, các anh đều tránh ra hết đi! Hôm nay tôi và bạn học của tôi sẽ đối chiến với nhau, các anh mau tránh hết ra!"

Viên Tiểu Nhạc la to lên, mười phần có lực.

Những vị huấn luyện viên kia có độ tuổi khá trẻ, từ hai mươi đến ba mươi tuổi. Có một số là sinh viên đại học, có một số là Khế Hồn sư nghiệp dư.

Còn có một hai vị là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, trên ngực đeo theo huy chương.

Nghe nói như thế, những vị huấn luyện viên kia đành phải tứ tán rời đi, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vương Triệt.

Bọn họ không khỏi sửng sốt.

"Kia là Lục Mao Trùng phải không?"

"Đúng là Lục Mao Trùng! Nhìn thân thể của nó thì khoảng chừng năm mươi năm tu vi hồn lực. Vậy mà nó còn chưa chịu tiến hóa sao?"

"Dù là Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, nhưng từ phương diện tiềm chất chủng tộc mà nói, nó hoàn toàn không bằng Khố Tạp Thú của Viên thiếu gia."

"Nếu là Lục U Điệp năm mươi năm tu vi hồn lực, thì còn có thể miễn cưỡng so chiêu một lần cùng với Khố Tạp Thú."

"Khố Tạp Thú chính là hồn sủng hiếm có, tiềm chất chủng tộc của nó còn cao hơn Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực. Dù là tu vi hồn lực cao hơn hai mươi năm, nhưng căn bản đều không đền bù được. Trừ phi là Lục Mao Trùng trăm năm tu vi hồn lực."

"Khó trách vì sao Viên thiếu gia lại tự tin đến như vậy."

"Nhưng Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực mà còn không tiến hóa, điều này đã nói rõ nó có chút khó chơi. Nếu làm không tốt thì Viên thiếu gia có thể bị lật xe a."

Mấy vị huấn luyện viên nhao nhao thảo luận.

Vương Triệt vừa cười vừa liên tục gật đầu chào hỏi các vị huấn luyện viên.

Chương 35: Trận Chiến Mở Màn!

Những vị huấn luyện viên này vẫn có chút trình độ nên nói rất đúng.

Đối với tình huống căn bản của hồn sủng thì họ đều hiểu rất rõ.

Rất nhanh sau đó, Vương Triệt và Viên Tiểu Nhạc đã đi tới một sân đấu đối chiến cỡ nhỏ.

Kích thước sân đấu này ước chừng bằng hai cái sân bóng rổ, có thể chịu được cuộc đối chiến giữa các hồn sủng trăm năm tu vi hồn lực trở xuống.

Hai bên sân đấu đều có một khu đài cao, để cho Khế Hồn sư đứng đó chỉ huy hồn sủng.

Mặt sân là do nham cương phổ thông chế tạo thành, cực kỳ kiên cố, và việc tu sửa cũng hết sức dễ dàng.

Bởi vì ở đây có hồn sủng hệ núi đá, chuyên môn tiến hành sửa chữa mặt sân.

Coi như hủy đi toàn bộ mặt sân, nhưng những hồn sủng hệ núi đá kia đều có thể phục hồi sân đấu lại như cũ, tại bên trong thời gian cực ngắn.

Viên Tiểu Nhạc phất tay về phía các huấn luyện viên và hô to:

"Bắt đầu được chưa?"

"Các anh tùy tiện để một người làm trọng tài đi."

Nói xong, anh ta liền bước lên đài cao trước tiên.

"Khố Tạp Thú!" Viên Tiểu Nhạc lại hô to một tiếng.

Sau một khắc, chỉ thấy trên lầu ba có một sợi dây thừng buông xuống, ngay sau đó liền có một tiếng rống rất khí thế truyền đến.

Vương Triệt ngẩng đầu nhìn lên, anh phát hiện thấy phía trên lầu ba có rất nhiều sợi dây thừng được bện từ các nhánh cây bền chắc, tựa như được dùng để huấn luyện.

Một con Khố Tạp Thú cao chừng nửa thân người, từ phía trên lầu ba nắm lấy một sợi dây thừng và nhảy xuống, sau đó nó vững vàng rơi lên đài cao.

Vương Triệt nhìn thoáng qua, anh thấy con Khố Tạp Thú này cũng không cao lớn lắm.

Với tốc độ trưởng thành của hồn sủng hiếm có, bình thường mà nói đều tăng trưởng rất chậm chạp.

Bởi vì hồn sủng càng là hiếm có, thì thân thể trời sinh của nó liền cực kỳ cường đại, từ lúc nhỏ nó đã có thể dung nạp rất nhiều hồn lực.

Nếu là Lục Mao Trùng, thì cứ tăng một năm tu vi hồn lực sẽ dài thêm một centimet.

Còn với loại Khố Tạp Thú này, có thể cần tới hai ba năm tu vi hồn lực thì nó mới cao thêm một centimet.

Rồi càng về sau, khi con Khố Tạp Thú này đạt tới một giai đoạn nào đó, nó sẽ đình chỉ tăng trưởng, lúc đó sẽ rất khó bằng vào hình thể để xác định tu vi hồn lực của nó.

Con Khố Tạp Thú này so với lần thứ nhất anh nhìn thấy, tự nhiên là đã cao lớn hơn rất nhiều.

So với Lục Mao Trùng cũng không kém bao nhiêu.

Vương Triệt ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu Lục Mao Trùng và nhỏ giọng nói:

"Thực lực của con Khố Tạp Thú này, so với con Khố Tạp Thú mà mi đã gặp lúc kiểm tra thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng đối với mi mà nói cũng không khó lắm. Đây là trận chiến đầu tiên của mi, nên chúng ta không cần sử dụng Hồn kỹ."

"Mi có lòng tin không?"

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng lập tức dựng thẳng thân thể rồi mạnh mẽ kêu lên.

Vương Triệt liền khen ngợi Lục Mao Trùng: "Rất tốt, đi thôi!"

Lục Mao Trùng dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn về phía con Khố Tạp Thú.

Nó đang cực kỳ kích động.

Nó cảm thấy mình rốt cục đã có thể báo thù.

Mặc dù nó biết, con Khố Tạp Thú này không phải là con Khố Tạp Thú lần trước đã bắt nạt nó tại phòng kiểm tra kia.

Nhưng nó vẫn cảm thấy rất tức giận.

Lục Mao Trùng đi vào sân đấu.

Vương Triệt đứng ở trên đài cao nhìn theo nó.

Cùng lúc đó, tại lầu ba của câu lạc bộ.

Một người đàn ông tuổi trung niên đang trò chuyện vui vẻ cùng với một ông lão.

Ông lão kia vừa cười vừa nói: "Tiểu Viên, câu lạc bộ đối chiến này của em thật không tệ a."

Người đàn ông trung niên kia cười khổ một tiếng, nói:

"Giáo sư Ngạn, thầy cũng đừng làm khó em. Lúc trước thầy chính là Khế Hồn sư của câu lạc bộ đối chiến lớn nhất châu Tây Nhạc a... Mặc dù bây giờ thầy đã quay về làm nhà nghiên cứu, nhưng địa phương nhỏ này của em làm sao có thể tiến vào tầm mắt của thầy được..."

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay em mời thầy tới đây, chủ yếu là muốn thầy nhìn xem tình huống của con trai em. Em muốn nhờ thầy chỉ điểm cho nó một chút."

Giáo sư Ngạn vẫn như cũ vừa cười vừa nói:

"Tiểu Nhạc sao? Tôi biết, đứa nhỏ này rất không tệ."

"Con Khố Tạp Thú là do tôi chọn cho nó đó. Ngày mai đã là ngày khai giảng, Khải Minh cúp cũng sắp bắt đầu, vậy em đang muốn để cho Tiểu Nhạc tiến vào top 10 đúng không?"

Người đàn ông trung niên tằng hắng một cái, rồi gật đầu thừa nhận.

Giáo sư Ngạn cũng gật đầu cười nói: "Được, tôi sẽ giúp em nhìn xem."

Đúng lúc này, có một vị huấn luyện viên đi tới, rồi nói thầm vài tiếng bên tai người đàn ông trung niên.

Hai mắt người đàn ông trung niên bỗng nhiên tỏa sáng và hô lên: "Ồ, thật vừa vặn nha. Con trai em và bạn học của nó đang đối chiến."

Giáo sư Ngạn cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi xem một chút thôi nào."

Người đàn ông trung niên lập tức mang theo Giáo sư Ngạn đi ra đài quan sát bên ngoài.

Người đàn ông trung niên vừa nhìn thoáng qua, ông ta lập tức tức giận, nói:

"Hả? Đối thủ lại là Lục Mao Trùng sao? Có phải các anh đã vụng trộm nói cho con trai tôi là tôi chuẩn bị ra xem nó đối chiến đúng không?"

"Vậy thì nó sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp rồi! Tại sao mấy người huấn luyện viên các anh lại không ra đối chiến với nó? Loại cục diện nghiền ép này thì có gì đáng xem đâu chứ?"

Người đàn ông trung niên vừa nói xong, thì ông ta lập tức nhìn Giáo sư Ngạn nói: "Giáo sư Ngạn, để em bảo con trai em đổi lại người khác. Thằng nhóc này thật không ra gì a, dám bắt nạt bạn học của nó như thế!"

Nhưng Giáo sư Ngạn lại gọi ông ta lại nói: "Chờ một chút! Không cần đổi người khác đâu."

"Sao vậy thầy?" Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc một chút, hỏi.

"Con Lục Mao Trùng này có vẻ không đơn giản." Giáo sư Ngạn đưa mắt nhìn về phía Vương Triệt ở dưới sàn đấu, rất có vài phần hào hứng.

"Thầy nhận biết vị bạn học này sao?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc hỏi tiếp.

Giáo sư Ngạn nói: "Có duyên gặp mặt một lần."

Ngay lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

"Trận tranh tài bắt đầu!"

Chương 36: Va Chạm

Trong sân đấu.

Khẩu lệnh vừa hô lên, Viên Tiểu Nhạc lập tức không kịp chờ đợi mà hét lớn một tiếng:

"Khố Tạp Thú, tiến lên! Nghiền nát nó!"

Khố Tạp Thú uy phong lẫm lẫm vọt tới.

Bề ngoài của nó đầy lông, cùng loại với khỉ lông vàng, nhưng hình thể lại to lớn hơn so với khỉ lông vàng, càng giống như một con đười ươi.

Nhưng tinh thần của nó rất sung mãn, tốc độ tứ chi vô cùng nhanh!

Gần như là ngay khi Viên Tiểu Nhạc vừa nói xong, nó liền xông ra ngoài giống như một đạo thiểm điện màu vàng.

Tốc độ là ưu điểm lớn nhất của Khố Tạp Thú.

Viên Tiểu Nhạc đã từng đối chiến qua mấy ngày.

Nên anh ta đã có chút hiểu rõ đối với việc đối chiến hồn sủng, anh ta biết mình cần phải đứng xa tránh gần.

Hồn sủng không giống với các động vật phổ thông.

Vì lực lượng của bọn chúng là cực kỳ mạnh, lực phá hoại cũng rất mạnh, cường độ thân thể cao hơn xa xa so với nhân loại.

Dù là loại công kích bình thường nhất, nhưng đều có thể tạo thành tổn thương cực lớn.

Sân đấu này có kích thước chỉ bằng hai cái sân bóng rổ, nên chỉ vẻn vẹn mấy giây là con Khố Tạp Thú kia liền đã tiến gần đến Lục Mao Trùng trong gang tấc.

Từ xa nhìn lại, Khố Tạp Thú giống như một chiếc bánh xe cao tốc, hướng về phía Lục Mao Trùng mà vọt tới.

Tựa như chỉ một giây sau, nó liền có thể cán qua thân thể Lục Mao Trùng.

Tốc độ của Khố Tạp Thú xác thực rất nhanh.

Với loại tốc độ này, nếu như cho nó chạy trăm mét, thì khả năng nó chỉ cần sáu bảy giây là tới đích.

Còn cỡ sân đấu này thì trên cơ bản, chỉ cần ba bốn giây là Khố Tạp Thú liền có thể vọt tới trước mặt Lục Mao Trùng.

Bất kể là loại hồn sủng phổ thông nào, thì tại bên dưới loại tốc độ này, chúng đều rất khó để tránh né.

Đồng thời, Vương Triệt cũng đã nhìn ra được, đối phương không hề sử dụng hồn lực, nghĩa là Khố Tạp Thú vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra thực lực chân chính.

Hiển nhiên, Viên Tiểu Nhạc đã lưu thủ với Vương Triệt.

Đại khái là Viên Tiểu Nhạc đang chiếu cố cho anh.

Chỉ dựa vào tố chất thân thể, mà Khố Tạp Thú hai mươi bảy năm tu vi hồn lực, đã có thể đạt tới loại trình độ này.

Vương Triệt thầm nghĩ, Khố Tạp Thú không hổ là hồn sủng hiếm có.

Nhưng đúng lúc này, Vương Triệt thản nhiên nói: "Dùng cái đuôi búng người lên để tránh đòn."

Lục Mao Trùng lập tức co lại như lò xo, ngay trước một giây Khố Tạp Thú sắp đụng ngã mình, nó bỗng nhiên búng người lên cao.

Thân thể của Lục Mao Trùng cực kỳ mềm dẻo.

Chiêu này là một loại tư thế mà nó đã tu luyện.

Lục Mao Trùng thường xuyên luyện tập chiêu này, nên nó rất thuần thục và phản ứng cũng rất nhanh.

"Hử? Còn có thể có động tác này sao... Phản ứng thật nhanh a..." Viên Tiểu Nhạc sửng sốt một chút nói.

Anh ta vốn nghĩ rằng Lục Mao Trùng sẽ tránh ra hai bên, nhưng lấy tốc độ của Khố Tạp Thú thì vô luận tránh nhue thế nào, thì Lục Mao Trùng cũng không thể hoàn toàn tránh được.

Chỉ cần hơi bị va chạm một chút, thì trên cơ bản, lấy tốc độ này của Khố Tạp Thú là liền có thể trực tiếp đụng bay Lục Mao Trùng.

Nhưng Lục Mao Trùng lại búng người lên cao thì...

"Nó có thể búng lên cao như vậy sao?"

Viên Tiểu Nhạc nhìn xem Lục Mao Trùng búng người lên như lò xo, và trực tiếp búng lên cao hơn mười mét.

Anh ta ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp.

Vì con Khố Tạp Thú của anh ta còn không thể nhảy cao đến cỡ đó.

'Hẳn là do thân thể của Lục Mao Trùng tương đối nhẹ... ' Viên Tiểu Nhạc thầm nghĩ.

Ngay lúc này, Vương Triệt tiếp tục ra lệnh:

"Hạ xuống, dùng cái đuôi quất một kích toàn lực vào Khố Tạp Thú."

Lục Mao Trùng nghe xong liền đưa đầu hướng về mặt đất mà lao xuống. Khi vừa tới gần mặt đất, cái đuôi của nó bỗng nhiên hất lên, quất về phía Khố Tạp Thú.

Bởi vì Vương Triệt đã nói với Lục Mao Trùng là nó không được sử dụng Hồn kỹ, cho nên nó chỉ sử dụng lực lượng thân thể thuần túy để tiến hành vung đuôi.

Hồn kỹ và công kích bình thường sẽ có khác biệt rất lớn.

Hồn sủng sẽ căn cứ vào cách công kích để có thể thi triển ra rất nhiều chiêu thức.

Ví dụ như va chạm, nhảy vọt, ra quyền, đá chân, vung đuôi, phi hành, vân vân…

Hồn sủng chủng loại khác nhau, sẽ căn cứ vào kết cấu thân thể khác nhau để tạo ra năng lực trời sinh.

Ví dụ như loại hồn sủng hệ phi hành sẽ có lông vũ cứng cỏi, có thể trực tiếp xem như vũ khí.

Với hồn sủng hệ thực vật, thân thể chúng tự có độc tố, nếu đụng phải liền có thể sinh ra tổn thương.

Còn hồn sủng hệ hỏa, bên ngoài thân chúng tự có nhiệt độ rất cao, có thể thiêu đốt đối thủ. Chỉ cần chúng tùy tiện đánh ra một quyền, không chỉ có lực lượng vô cùng lớn, mà còn có thể làm cho đối thủ bị phỏng.

Những chiêu này đều không phải là Hồn kỹ.

Và uy lực của những chiêu này sẽ căn cứ vào cường độ thân thể của hồn sủng để quyết định.

Mà Hồn kỹ lại cần vận chuyển hồn lực, để trở thành chiêu thức kỹ năng có sức mạnh cường đại!

Vượt xa những công kích bình thường khác.

Khi Viên Tiểu Nhạc nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức khinh thường mà cười một tiếng rồi nói ra:

"Một con Lục Mao Trùng thì có bao nhiêu lực lượng chứ? Coi như nó dùng tới hồn lực thì cũng chỉ là như thế."

"Khố Tạp Thú, dùng một quyền đánh bay nó!"

"Kuka!"

Khố Tạp Thú liền thắng gấp, phản ứng của nó mười phần nhanh nhạy, trực tiếp đứng ngay ngắn thân thể, rồi giơ quả đấm lên hướng về phía cái đuôi của Lục Mao Trùng mà đập tới.

Ầm! ! !

Khi cả hai chạm vào nhau, lập tức bộc phát ra một trận âm thanh to lớn.

Sau một khắc, chỉ thấy cánh tay của Khố Tạp Thú đã mềm nhũn, thân thể nó phảng phất như bị tảng đá rơi trúng mà trực tiếp bay rớt ra ngoài!

Khi nó rơi xuống đất, thậm chí còn làm mặt đất lõm thành một cái hố nhỏ, đất đá văng tứ tán...

"Ngọa tào!"

Lúc nhìn thấy một màn này, Viên Tiểu Nhạc nhất thời ngẩn ra.

Chương 37: Tăng Tốc Lên

Không chỉ có Viên Tiểu Nhạc choáng váng, mà rất nhiều vị huấn luyện viên đang quan chiến cũng đều choáng váng.

Người đàn ông trung niên trên lầu ba cũng mang vẻ mặt kỳ quái khi nhìn thấy cảnh này, nói:

"Lục Mao Trùng kia chỉ có năm mươi năm tu vi hồn lực, nhưng tại sao lực vung đuôi của nó lại có thể lớn đến như vậy?"

"Không có hồn lực ba động nên đây không phải là Hồn kỹ."

"Loại hồn sủng Lục Mao Trùng này có tiềm chất chủng tộc cực thấp, mà các phương diện về thân thể khi trưởng thành của nó cũng rất yếu."

"Đừng nói là Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, mà coi như là một trăm năm tu vi hồn lực, thì lực lượng của nó cũng không có khả năng mạnh hơn so với Khố Tạp Thú hai mươi bảy năm tu vi hồn lực."

"Coi như nó lợi dụng ưu thế từ trên cao đánh xuống, nhưng cũng không có khả năng nó chỉ vung ra một đuôi, mà đã khiến cho Khố Tạp Thú bị đập bay đi."

Người đàn ông trung niên có chút không hiểu.

Giáo sư Ngạn chỉ trầm ngâm không nói, trong mắt ông ta lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt.

Hai người không nói lời nào mà tiếp tục quan sát.

"Kuka!"

Khố Tạp Thú lắc lắc cánh tay, nó đã bị đau một trận.

Khi nhìn về phía Lục Mao Trùng, trong đầu nó tràn đầy dấu chấm hỏi.

Khi Viên Tiểu Nhạc nhìn thấy loại tình huống này, sự nghi hoặc trong lòng anh ta càng ngày càng lớn.

Nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều.

Viên Tiểu Nhạc bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Khố Tạp Thú! Đứng lên! Tăng tốc! Lại đến!"

Lục Mao Trùng có lực lượng cường đại như vậy, mà nó vẫn chỉ là năm mươi năm tu vi hồn lực.

Quả thật không thể xem thường.

Nghe được mệnh lệnh tăng tốc này, Khố Tạp Thú tựa như đã hiểu ra điều gì.

Nó đứng lên lần nữa, sau đó vận chuyển hồn lực bên trong thân thể, rồi hướng về phía Lục Mao Trùng mà phóng đi.

Lần này tốc độ của nó cao hơn một bậc so với trước đó!

Gần như chỉ trong hai cái chớp mắt, nó đã tới gần Lục Mao Trùng.

"Phương thức công kích vẫn như cũ, nên dù tốc độ của nó đã tăng nhanh, nhưng chưa chắc sẽ có hiệu quả gì." Ánh mắt Vương Triệt sáng lên nói

Sau khi vận chuyển hồn lực, các phương diện của Khố Tạp Thú đều mạnh lên không ít.

Thế nhưng tốc độ của nó vẫn chưa đủ để hoàn toàn nghiền ép Lục Mao Trùng.

Nhất là lần này Lục Mao Trùng đã có sựchuẩn bị.

"Tiếp tục búng người lên cao." Vương Triệt ra lệnh.

Lục Mao Trùng nghe vậy thì ngay lập tức búng người lên.

Đúng lúc này, Viên Tiểu Nhạc đột nhiên hô to một tiếng: "Ngay tại lúc này! Công kích nó!"

Đám người thấy vậy liền sững sờ, như này thì làm sao công kích chứ?

Khố Tạp Thú không thể nhảy cao đến vậy a.

Coi như nó có thể nhảy tới, nhưng đến lúc đó nó sẽ không cách nào phòng ngự khi ở trên không, vậy nếu như nó bị Lục Mao Trùng vung đuôi một cái, thì nó sẽ rơi rất mạnh xuống đất.

Đây chẳng phải là thảm hại hơn sao?

Khố Tạp Thú bỗng nhiên thắng gấp, nhưng nó không có nhảy lên.

Mà nó bỗng nhiên duỗi ra cánh tay, sau đó bốc lên từng viên đá rồi ném về phía Lục Mao Trùng.

Vèo Vèo Vèo!

Từng tiếng xé rất nhỏ vang lên.

Từng viên lại từng viên đá bay tới tấp về phía Lục Mao Trùng.

"Thằng nhóc này!"

Hai mắt người đàn ông trung niên trên lầu ba liền tỏa sáng.

Giáo sư Ngạn cũng mỉm cười, nói: "Không tệ, đứa nhỏ này đã hiểu được cách lợi dụng sân đấu. Còn phối hợp vô cùng ăn ý với hồn sủng nữa. Đứa nhỏ này rất có thiên phú a! Lục Mao Trùng ở trên không sẽ không thể nào né tránh, mặc dù những viên đá này không lớn, nhưng uy lực lại không tầm thường. Điều này không chỉ làm cho Lục Mao Trùng bị xáo trộn cách đánh, mà còn có thể tạo thành thương tổn không nhỏ cho Lục Mao Trùng."

"Sau khi hạ xuống mặt đất, Lục Mao Trùng kia sẽ rất khó tiếp tục công kích. Như vậy Khố Tạp Thú liền chiếm được thế thượng phong."

Nhưng mà đúng lúc này.

Vương Triệt tựa như đã sớm có dự liệu, nói: "Đem thân thể cuốn lại."

Lục Mao Trùng lập tức đem thân thể nó cuốn thành một cụm.

Chỉ để lộ lớp da màu xanh lục ra bên ngoài.

Khi Viên Tiểu Nhạc nhìn thấy cảnh này, thì anh ta lập tức bó tay rồi.

Những viên đá nhỏ được Khố Tạp Thú ném ra, uy lực của chúng giống như đạn bắn.

Tuy nhiên, khi chúng đập nện vào lớp da của Lục Mao Trùng, thì chúng liền vỡ nát ngay lập tức.

m thanh ầm ầm tạo cảm giác có chút ngột ngạt.

Giống như là có người đang đập nện lên trên mặt tường.

Viên Tiểu Nhạc sững sờ, nói:

"Quá cứng."

"Ngay cả mặt ngoài cũng không bị sưng đỏ sao? Mẹ nó chứ, lực phòng ngự này cũng quá mạnh đi... Đây thật sự là Lục Mao Trùng sao?"

Anh ta vừa dứt lời thì bỗng nhiên nhớ ra thứ gì đó mà vội vàng la lên: "Khố Tạp Thú, mau tránh ra!"

Lần này anh ta phản ứng rất nhanh.

Cho nên Khố Tạp Thú lập tức tránh ra.

Khi Lục Mao Trùng vừa hạ xuống, nó lập tức vung đuôi về phía Khố Tạp Thú.

Ầm ầm!

Mặt đất đã bị nện ra một cái hố nhỏ!

Đất đá bay loạn xạ.

"Lực lượng của cú vung đuôi này, chí ít cũng đạt tới sáu trăm kí lô trở lên! Lực lượng này so với một kích mạnh nhất của Khố Tạp Thú thì còn mạnh hơn..."

Viên Tiểu Nhạc run rẩy trong lòng.

Bởi vì một kích toàn lực từ con Khố Tạp Thú của anh ta, cũng không thể nào đánh ra một cái hố trên mặt đất.

Trừ phi vận dụng hồn lực để đánh ra một quyền, thì mới có khả năng làm ra hiệu quả này.

"Không được không được, Khố Tạp Thú vẫn chưa học được Hồn kỹ, nên nó chỉ có thể dựa vào tốc độ để thủ thắng mà thôi. Mà tốc độ của con Lục Mao Trùng kia không có khả năng nhanh hơn Khố Tạp Thú được."

Viên Tiểu Nhạc đoán không sai.

Hiện tại, tốc độ của Lục Mao Trùng xác thực không thể đuổi kịp Khố Tạp Thú.

Điểm ấy Vương Triệt cũng không thể không thừa nhận.

Cho dù là Lục Mao Trùng có vận dụng hồn lực, nhưng nó cũng không thể bắt kịp Khố Tạp Thú.

Không chỉ vậy mà nó còn muốn chậm hơn không ít.

Chương 38: Anh Bạn Thua Rồi!

Ngay sau đó, Viên Tiểu Nhạc liên tục điên cuồng ra lệnh, cho Khố Tạp Thú nhanh chóng tiến công.

Anh ta không tin, lần nào Lục Mao Trùng cũng đều có thể tránh né được.

Trên thực tế, xác thực đúng như Viên Tiểu Nhạc dự đoán.

Tuy Lục Mao Trùng đã phản ứng rất nhanh, nhưng khi Khố Tạp Thú vận dụng hồn lực, thì tốc độ của nó lại càng nhanh hơn nó nhiều.

Lục Mao Trùng không sử dụng hồn lực, và ngay cả chiêu phóng tơ mà nó cũng không dùng tới, cho nên nó liền bị công kích trúng hai lần. Nhưng đều là tình thế hiểm lại càng hiểm mà chỉ đụng sượt qua người, nên nó chỉ bị đụng bay ra một đoạn nhỏ.

Đây cũng chỉ có thể coi là vết thương nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Lục Mao Trùng.

Chỉ cần có thời cơ, thì Lục Mao Trùng nhất định sẽ nhảy lên cao, sau đó vung đuôi xuống công kích Khố Tạp Thú.

Nó luôn lợi dụng ưu thế trên cao.

Cho dù đánh không trúng Khố Tạp Thú, nhưng đều sẽ đập nện sân đấu ra từng cái hố nhỏ.

Cho đến khi trôi qua năm phút.

Khố Tạp Thú lại một lần nữa hiểm mà lại hiểm, tránh đi cú vung đuôi từ giữa không trung của Lục Mao Trùng.

Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền muốn nói ra mệnh lệnh.

Nhưng Vương Triệt ở phía xa xa chợt nói ra: "Anh bạn đã thua."

Viên Tiểu Nhạc tỏ ra không hiểu nhìn Vương Triệt, nói: "? ? ? ! ! ! Còn sớm quá, thể chất con Khố Tạp Thú này của tôi rất mạnh, hiện tại nó nhiều lắm chỉ mất đi một nửa sức mạnh. Mà nó cũng chỉ công kích trúng Lục Mao Trùng của anh ba lần."

"Ý của tôi là ưu thế lớn nhất của anh đã không còn." Vương Triệt chỉ vào sân đấu phía dưới nói.

Viên Tiểu Nhạc xem xét lại sân đấu thì anh ta lập tức biến sắc.

Chỉ thấy sân đấu lúc này đang lấy Lục Mao Trùng làm trung tâm, và trong phạm vi ba mười mét xung quanh nó đều là những hố nhỏ lít nha lít nhít.

Vương Triệt nói: "Chẳng lẽ anh vẫn còn không phát giác ra sao? Tốc độ con Khố Tạp Thú của anh đã chậm đi rất nhiều!"

Viên Tiểu Nhạc bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, anh ta tựa như đã hiểu ra điều gì.

Tại mặt đất có tình thế như vầy, coi như tốc độ của Khố Tạp Thú có nhanh, thì nó cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nó là sinh vật bốn chi, nên khi gặp những cái hố trên mặt đất này, tốc độ của nó sẽ không thể nhanh bằng lúc chạy trên mặt đất bằng phẳng.

Mà cử động của Lục Mao Trùng lại không nhận sự hạn chế từ bốn chi, vì hiện tại nó không có bốn chi.

Sinh vật loại không chân ở tại mặt đất nhấp nhô này, tốc độ của nó bị ảnh hưởng cũng không lớn.

Nếu ưu thế lớn nhất của Khố Tạp Thú đã không còn, mà con Lục Mao Trùng này lại có lực phòng ngự rất mạnh, sức công kích cũng rất mạnh...

Vậy nếu Khố Tạp Thú lại tiến lên, thì chỉ sợ nó sẽ liên tục bị đuôi quất trúng.

Vả lại, Lục Mao Trùng cũng chỉ tiêu hao rất nhỏ sức lực.

Yên lặng hồi lâu...

Viên Tiểu Nhạc nhìn một chút Khố Tạp Thú của anh ta đang rất mỏi mệt...

Cuối cùng, anh ta đành phải bất đắc dĩ mà nói ra: "Tôi nhận thua."

Toàn trường lập tức yên lặng một hồi!

Hồn sủng cấp bậc hiếm có như Khố Tạp Thú, vậy mà lại chịu thua.

Rất nhiều huấn luyện viên quan chiến đều sửng sốt một chút.

Người đàn ông trung niên trên lầu ba khẽ lắc đầu, nói:

"Thua không oan."

"Vị bạn học này rất không tầm thường. Mặc dù hồn sủng của anh ta chỉ là Lục Mao Trùng, nhưng anh ta lại có thể bồi dưỡng nó trở nên cường đại như thế. Đây thực sự là lần đầu tiên em nhìn thấy."

Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, nói tiếp:

"Nhất là tràng diện chiến đấu này... Tiểu Nhạc hoàn toàn bị đối phương nắm mũi dẫn đi, khiến cho em cảm thấy... dường như không phải Tiểu Nhạc đang đối mặt với bạn học của nó... Mà giống như nó đang đối mặt với..."

“Đang đối mặt với một vị lão hồ ly có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Có thể là Chiến Đấu Tông Sư!

Lúc này, ông ta đã nhìn ra. Đối phương từ vừa mới bắt đầu đã làm ra bố cục, để dẫn dụ con trai ông ta chậm rãi rơi vào cạm bẫy.

Nếu không thì Viên Tiểu Nhạc sẽ không thua một cách bất đắc dĩ như thế.

"Giáo sư Ngạn, đứa nhỏ này..." Người đàn ông trung niên nhìn về phía Giáo sư Ngạn nói.

Giáo sư Ngạn chỉ đơn giản nói ra một cái tên:

"Anh ta gọi là Vương Triệt."

"Chuyện khác thì tôi cũng không biết nhiều. Nhưng mà trận chiến này thật sự là để cho tôi lau mắt mà nhìn."

"Ồ?" Người đàn ông trung niên lập tức kinh ngạc.

Mặc dù trận chiến đấu này có mấy phần ý tứ, nhưng cũng chỉ là một trận đấu cực kỳ phổ thông mà thôi.

Rốt cuộc, hồn sủng hai bên ngay cả Hồn kỹ cũng đều không có lĩnh ngộ, tu vi hồn lực cũng đều rất thấp.

Đến trăm năm tu vi hồn lực mà còn không đạt tới.

Chỉ có thể nói là có rất nhiều điểm chú ý mà thôi.

Nhưng cũng không thể trở thành một trận đấu lau mắt mà nhìn được.

"Thời điểm tôi lần đầu nhìn thấy con Lục Mao Trùng này, đại khái là vào hai tuần trước. Em có biết tu vi hồn lực của nó là bao nhiêu không?" Ánh mắt Giáo sư Ngạn sáng lên nói.

"Ba mươi năm?" Người đàn ông trung niên cân nhắc một chút rồi mới trả lời.

Giáo sư Ngạn cười nói:

"Không, chỉ vừa mới nở ra được một hai ngày thôi."

Người đàn ông trung niên lập tức ngây ngẩn cả người...

Vừa nở ra sao? Nói cách khác, trong vòng hai tuần mà con Lục Mao Trùng này liền đạt tới năm mươi năm tu vi hồn lực!

Đây là loại tốc độ gì chứ?

Tốc độ này đã có thể sánh vai với hồn sủng hiếm có, thậm chí còn nhanh hơn một chút!

Một con Lục Mao Trùng mà có thể có tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao?

Chuyện này đích xác không phải bình thường...

Sau đó ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi.

"Đương nhiên, điều để cho tôi lau mắt mà nhìn, cũng không chỉ ở điểm này..." Giáo sư Ngạn chậm rãi nói.

"?" Người đàn ông trung niên nghi hoặc không thôi.

"Em hãy hồi tưởng lại một chút trận chiến đấu vừa rồi. Em có cảm nhận được hồn lực ba động của con Lục Mao Trùng kia không?" Giáo sư Ngạn thản nhiên nói.

Vừa nghe hỏi vậy, người đàn ông trung niên lập tức cảm thấy kinh hãi...

---

Chương 39: Tật Phong Thiểm

Viên Tiểu Nhạc thua rất không cam tâm.

Nhưng anh ta chẳng thể làm gì khác.

Viên Tiểu Nhạc nhảy một cái xuống đài cao.

"Kuka! Kuka!"

Khố Tạp Thú vẫy vẫy tay về phía Viên Tiểu Nhạc, biểu thị nó còn có thể đánh!

Nhưng Viên Tiểu Nhạc vỗ vỗ đầu nó và cười nói:

"Không có việc gì."

"Ngươi đã biểu hiện rất không tệ, chỉ là con Lục Mao Trùng kia có chút biến thái mà thôi..."

Mặc dù không cam tâm, nhưng Viên Tiểu Nhạc không thể không thừa nhận, đối phương xác thực quá biến thái.

Nhất là lúc này anh ta đã lấy lại tinh thần, và nghĩ lại quá trình tranh tài, anh ta bỗng có một loại cảm giác đáy lòng nặng trĩu.

Tốc độ là ưu thế lớn nhất của Khố Tạp Thú.

Đây là điểm mà anh ta một mực ỷ vào để tấn công ngay từ đầu.

Nhưng Viên Tiểu Nhạc cảm thấy, tựa như từ lúc mới bắt đầu, Vương Triệt liền đã tính ra mình cần làm như thế nào, để Khố Tạp Thú của Viên Tiểu Nhạc mất đi ưu thế lớn nhất.

Cuối cùng xảy ra một màn kia, Viên Tiểu Nhạc mới phản ứng lại được.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là do, con Lục Mao Trùng kia rất không bình thường.

"Kuka..."

Khố Tạp Thú gục đầu xuống, đại khái nó cũng cảm thấy không cam tâm.

Viên Tiểu Nhạc an ủi nó:

"Yên tâm!"

"Chờ sau khi mi lĩnh ngộ được Hồn kỹ, lúc đó mi nhất định có thể đánh bại con Lục Mao Trùng kia!"

"Kuka!" Khố Tạp Thú liền tỉnh lại ý chí.

Đột nhiên, trên thân nó bắt đầu toát ra từng sợi sương trắng, rồi khắp thân nó bắt đầu tản ra một luồng hồn lực ba động yếu ớt.

Hồn lực tràn ra toàn thân Khố Tạp Thú.

"Đây là..."

Viên Tiểu Nhạc sững sờ.

Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi tới, nói:

"Chính là Hồn kỹ."

"Nhưng con Khố Tạp Thú này của anh muốn lĩnh ngộ được Hồn kỹ, đại khái còn cần mấy ngày nữa mới được. Chờ đến khi tu vi hồn lực của nó lại tăng thên một chút, khi đó nó liền có thể lĩnh ngộ ra."

Đây là dị tượng sinh ra do hồn lực ba động.

Chính là dấu hiệu hồn sủng đang lĩnh ngộ Hồn kỹ.

Thời điểm Vương Triệt để Lục Mao Trùng lần thứ nhất vung đuôi công kích, cũng là loại tình huống này.

Nhưng mà, việc lĩnh ngộ Hồn kỹ không phải chỉ trong nháy mắt mà làm được.

Chuyện này vẫn cần một quá trình thì mới có thể hoàn toàn nắm giữ.

Bình thường sẽ chỉ cần mấy ngày.

Viên Tiểu Nhạc lập tức hưng phấn mà la lên:

"Ngọa tào!"

"Tuy trận này tôi thua, nhưng cũng không thua thiệt nhiều a!"

Vương Triệt nói:

"Nguyên nhân cũng không hoàn toàn là nhờ trận chiến này."

"Vì trước kia anh đã đối chiến qua, nên hẳn là bản thân con Khố Tạp Thú này đã có sự tích lũy và lĩnh ngộ nhất định, mà trận này lại vừa lúc để nó đạt đến đỉnh phong."

Với những con Khố Tạp Thú bình thường, việc lĩnh ngộ Hồn kĩ thứ nhất sẽ nằm tại bốn mươi năm tu vi hồn lực.

Cho nên Viên Tiểu Nhạc bây giờ đang cực kỳ hưng phấn.

Bởi vì việc lĩnh ngộ Hồn kỹ cũng không đơn giản.

Có rất nhiều hồn sủng, cho dù là đạt đến tu vi hồn lực giới hạn, nhưng cũng sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ là không cách nào lĩnh ngộ ra Hồn kỹ.

Chứ đừng nói đến việc có thể lĩnh ngộ Hồn kỹ sớm hơn.

Viên Tiểu Nhạc cười ha ha, nói:

"Ha ha, Triệt Ca, vậy là lần sau anh sẽ đánh không lại tôi rồi."

"Mười năm Hồn kỹ thứ nhất của Khố Tạp Thú chính là Tật Phong Thiểm. Đây là một chiêu mà có thể, trong một giây làm cho Lục Mao Trùng của anh mất đi sức chiến đấu!"

Tật Phong Thiểm là mười năm Hồn kỹ mà đại đa số hồn sủng am hiểu tốc độ có thể lĩnh ngộ lần thứ nhất.

Vận chuyển hồn lực ra khắp tứ chi, sau đó lao tới với tốc độ cực nhanh, đồng thời hồn lực ba động sẽ tạo thành đặc hiệu là một luồng khí lưu mãnh liệt, từ đó tăng thêm tốc độ mà hướng về phía đối thủ va chạm tới.

Nếu tu vi hồn lực ngang nhau, trên cơ bản là không thể nào né tránh.

Tuy chiêu này cực kỳ cường đại, nhưng Vương Triệt cũng không để ý mà chỉ cười cười.

Vì vừa rồi, nếu như Lục Mao Trùng vận dụng Hồn kỹ, thì nó không cần dùng chiêu phóng tơ, mà chỉ cần cứng đối cứng là đủ rồi.

Nếu Lục Mao Trùng vận chuyển hồn lực và phát động Vung Đuôi Kích, thì chỉ với một chiêu này là đã có thể lập tức đánh ngã Khố Tạp Thú.

Vì tăng thên Hồn kỹ thì uy lực sẽ mạnh gấp mấy lần.

"Hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai khai giảng rồi nên tôi phải trở về chuẩn bị một chút." Vương Triệt cười nói.

Một trận chiến này, chủ yếu là để Lục Mao Trùng sơ bộ hiểu rõ về đối chiến.

Hiện tại xem ra, đứa nhỏ này có biểu hiện rất tốt.

Ngoại trừ tốc độ ra bên ngoài.

Viên Tiểu Nhạc gật đầu, nói: "Được, để tôi tiễn anh về."

Bỗng nhiên Viên Tiểu Nhạc nghĩ đến cái gì đó, nhưng anh ta cũng không hỏi ra.

Anh ta đang muốn hỏi, vì sao con Lục Mao Trùng của Vương Triệt lại có lực lượng mạnh đến như vậy? Lực phòng ngự cũng rất mạnh nữa?

Hoàn toàn không hợp thói thường a.

Nhưng ai cũng biết rõ, việc bồi dưỡng hồn sủng là chuyện cá nhân, cho dù có biện pháp đặc thù gì, thì người ta cũng sẽ không tùy tiện chia sẻ.

Cho nên chuyện này không cần thiết phải hỏi nhiều.

Vương Triệt cũng gật đầu, mang theo Lục Mao Trùng rời đi.

Hôm nay đến đây đối chiến, đại khái cũng làm cho anh có mấy phần suy nghĩ sâu xa.

Đối mặt loại hồn sủng am hiểu tốc độ này, lại chênh lệch nhau tiếp cận hơn hai mươi năm tu vi hồn lực, thì đều có thể tùy tiện vượt qua Lục Mao Trùng.

Tiềm chất chủng tộc có chênh lệch quá lớn, nên quả thực, nhiều khi chỉ dựa vào rèn luyện hậu kỳ thì cũng khó có thể đền bù được.

Lấy tốc độ của con Khố Tạp Thú kia, nếu như đổi thành một con Lục Mao Trùng khác, thì trên cơ bản, lần công kích thứ nhất cũng sẽ rất khó tránh né.

Vả lại, cho dù là vận dụng hồn lực, thì tốc độ của Lục Mao Trùng cũng tăng lên không quá lớn.

Vương Triệt trầm ngâm suy nghĩ:

'Về sau, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp tăng lên tốc độ của Lục Mao Trùng. '

'Nếu không, khi ta phải đối diện với mấy loại hồn sủng am hiểu tốc độ này, mà tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng lại thua thiệt mười mấy đến hai mươi năm, nếu không dùng Hồn kỹ để đánh nhau thì thật đúng là rất phí sức. '

Chương 40: Con Lục Mao Trùng Kì Lạ

Tiềm chất chủng tộc chênh lệch là không cách nào đền bù, chỉ có thể dựa vào việc rèn luyện sau này mà thôi.

Trong đầu Vương Triệt suy tư hồi lâu, đại khái anh đã có một chút hướng đi nào đó.

Sau khi Viên Tiểu Nhạc đưa tiễn Vương Triệt, anh ta trở lại câu lạc bộ, tâm tình vô cùng kích động và hưng phấn.

"Viên thiếu gia, vị bạn học này của anh có chút mạnh a!"

"Nào chỉ là mạnh? Lục Mao Trùng mạnh như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp đó."

"Chỉ có năm mươi năm tu vi hồn lực, mà các mặt như lực tấn công và lực phòng ngự đều quá khoa trương."

"Mấu chốt nhất là quá trình chiến đấu, vừa rồi tôi có một loại cảm giác nói không nên lời..."

...

Một đám huấn luyện viên nhao nhao đi lên phía trước, giật mình cảm thán không thôi.

Viên Tiểu Nhạc cười ha ha nói: "Đương nhiên là mạnh rồi. Triệt Ca chính là một trong những học bá tại thành Thiên Tâm chúng tôi mà, đến một con Lục Mao Trùng mà anh ta đều có thể bồi dưỡng được! Nhưng tiếc là, lần sau anh ta sẽ đánh không lại tôi đâu!"

Sau đó, Viên Tiểu Nhạc nhìn về phía Khố Tạp Thú với vẻ mặt rất kích động, nói: "Chờ đến khi Khố Tạp Thú lĩnh ngộ ra Tật Phong Thiểm, thì dù cho con Lục Mao Trùng kia có mạnh hơn nữa, nhưng nó cũng không phải là đối thủ của Khố Tạp Thú."

Các vị huấn luyện viên đều cười tươi, nhao nhao gật đầu.

Bởi vì, uy lực của Hồn kỹ thật sự quá mạnh.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi truyền đến:

"Coi như Khố Tạp Thú của con vừa rồi đã lĩnh ngộ ra Tật Phong Thiểm, nhưng cũng chưa chắc có thể là đối thủ của anh ta đâu."

Khi Viên Tiểu Nhạc nghe được âm thanh này, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi.

Thần sắc Viên Tiểu Nhạc có chút khẩn trương, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên từ phía xa đi tới cùng với một vị lão giả: "Cha! Giáo sư Ngạn? Sao ngài cũng tới đây?"

Giáo sư Ngạn cười nói: "Thế nào, tôi không thể tới đây được sao? Trứng hồn sủng Khố Tạp Thú này, lúc trước đều là do tôi tự mình giao đến tay em. Cho nên hiện tại, tôi tự nhiên muốn đến xem em bồi dưỡng nó như thế nào."

Viên Tiểu Nhạc có chút khẩn trương hỏi: "Trận chiến vừa rồi, hai người đều thấy hết rồi sao?"

Đại khái là anh ta cảm thấy có chút mất mặt, bởi vì mình đã bị đánh bại bởi một con Lục Mao Trùng.

Viên Tiểu Nhạc cúi đầu né tránh.

Giáo sư Ngạn an ủi, nói: "Cậu nhóc này! Thật ra, trận chiến đấu vừa rồi em biểu hiện rất tốt. Chỉ là do đối thủ của em quá mạnh mà thôi."

"..."

Viên Tiểu Nhạc xấu hổ cười một tiếng.

Tuy anh ta cảm thấy Vương Triệt rất mạnh, nhưng cũng không có mạnh đến mức không hợp thói thường.

Người đàn ông trung niên kia tên là Viên Chấn, cũng chính là cha của Viên Tiểu Nhạc, ông ta chậm rãi nói: "Nhìn con mang bộ dáng này, khả năng vẫn còn không phục. Nhưng thật sự, ngay cả cha cũng đều không thể nhìn ra, nên cũng không trách con được."

Viên Tiểu Nhạc hiếu kỳ hỏi: "Cha không nhìn ra thứ gì?"

Viên Chấn nói: "Con còn chưa phải là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, nên sẽ không cảm giác được hồn lực ba động nhỏ yếu trong trận chiến. Nhưng dù là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, thì cũng chưa chắc đã có thể cảm nhận ra. Vừa rồi, con Lục Mao Trùng của vị bạn học kia, tại bên trong quá trình chiến đấu, nó lại không hề tạo ra bất kỳ hồn lực ba động nào."

Khi Viên Tiểu Nhạc vừa nghe thấy lời này, anh ta không cảm thấy đang xảy ra vấn đề gì.

Nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, anh ta dần dần nghĩ tới điều gì.

"Ngọa tào! Chẳng lẽ con Lục Mao Trùng kia chỉ sử dụng tố chất thân thể thuần túy để chiến đấu thôi sao?" Một vị huấn luyện viên là Khế Hồn sư chuyên nghiệp bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Lời này đã khiến cho Viên Tiểu Nhạc lập tức ngây người.

Vương Triệt chỉ để Lục Mao Trùng dùng tố chất thân thể thuần túy đi chiến đấu ư?

Vậy mà đã phát huy ra lực tấn công và lực phòng ngự cường đại như thế!

Viên Chấn tiếp tục nói: "Con Lục Mao Trùng kia có thể còn cường đại hơn so với tưởng tượng của con. Mặc dù Lục Mao Trùng chỉ có thể lĩnh ngộ ra loại Hồn kỹ phóng tơ cực kỳ gân gà, nhưng nếu như nó có được tố chất thân thể vô cùng cường đại, thì nó sẽ có thể lấy lực phá vạn pháp. Vả lại, nếu nó kết hợp thêm tu vi hồn lực, vậy coi như con Khố Tạp Thú của con đã lĩnh ngộ ra Hồn kỹ, thì cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được anh ta."

"Con hiểu không?"

Viên Tiểu Nhạc trầm mặc một lát, rồi sau đó nhẹ gật đầu một cách trịnh trọng.

Nhưng Viên Tiểu Nhạc vẫn muốn hỏi cho rõ: "Giáo sư Ngạn, tiềm chất chủng tộc của Lục Mao Trùng thấp như vậy... nhưng tại sao tố chất thân thể của nó lại có thể mạnh mẽ đến thế?"

Giáo sư Ngạn chỉ cười cười mà không trực tiếp trả lời.

Ông ta thầm nghĩ: Em hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Hiện tại tôi cũng rất tò mò a!

Giáo sư Ngạn ho khan vài tiếng, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời Viên Tiểu Nhạc: "Tiềm chất chủng tộc chỉ có thể quyết định giới hạn của hồn sủng. Nhưng việc bồi dưỡng hồn sủng lại đi cùng một nhịp thở với Khế Hồn sư. Mặc dù Lục Mao Trùng rất yếu, và tiềm chất chủng tộc của nó rất thấp, nhưng nó lại có được tính dẻo dai nhất định."

"Sau này, nếu như nó được huấn luyện một cách thoả đáng, thì nó cũng sẽ có được chiến lực vô cùng mạnh mẽ."

Nói thì nói như thế, nhưng sau khi nói xong, chính bản thân Giáo sư Ngạn cũng cảm thấy lời nói của ông ta không đáng tin cậy.

Bởi vì ông ta đã nghiên cứu hồn sủng rất nhiều năm rồi, cho nên con Lục Mao Trùng kì lạ như thế, thì ông ta thật sự mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Nhưng bây giờ ông ta cũng không thể nói là mình hoàn toàn không biết.

Vì dù sao ông ta cũng là một vị giáo sư, cũng cần giữ chút mặt mũi a.

Chương 41: Hồn Trang Sắc Bá Khí

Viên Tiểu Nhạc gật đầu, nói: "Em đã hiểu. Nhưng tốc độ tu luyện của nó cũng quá nhanh đi. Có khi nào nó đã tu luyện Đạo Hồn Thuật hay không nhỉ?"

Giáo sư Ngạn nói: "Muốn học được Đạo Hồn Thuật, đối với hồn sủng mà nói là chuyện không đơn giản. Nhưng hiệu quả tăng lên cũng không có khoa trương như vậy. Có thể là anh ta đã cho Lục Mao Trùng của mình sử dụng một ít thiên tài địa bảo, hoặc là Lục Mao Trùng đã sinh ra một loại biến dị nào đó trong cơ thể, hoặc là có một sự đốn ngộ gì đó, vân vân..."

"Được rồi, trước tiên tôi sẽ tới nhìn con Khố Tạp Thú của em một chút."

Giáo sư Ngạn phất phất tay, ra hiệu cho Viên Tiểu Nhạc đừng hỏi nữa.

Viên Tiểu Nhạc gật đầu, nhưng anh ta vẫn cảm thấy, nếu như Khố Tạp Thú của anh ta có thể lĩnh ngộ ra Hồn kỹ, thì anh ta nhất định sẽ có thể đánh bại Lục Mao Trùng của Vương Triệt.

Tuy nhiên, để qua mấy ngày nữa rồi lại nói.

---

Sau khi về đến nhà, Vương Triệt không có đi huấn luyện Lục Mao Trùng.

Mà trước tiên, anh giảng cố sự cho nó nghe.

Anh lấy ra bảng vẽ, một bên vẽ tranh và một bên kể cố sự cho Lục Mao Trùng nghe.

Đầu tiên, Lục Mao Trùng gặm những chiếc bánh bích quy hình lá cây kia tới, đặt tận mười mấy khối ở bên người, sau đó mới ngoan ngoãn cuộn lại thân thể, mặt mũi tràn đầy mong đợi mà nhìn về phía Vương Triệt.

Vương Triệt vừa vẽ tranh, vừa nói:

"Khi con Tiểu Lục Trùng kia có thực lực nhất định, vì thực hiện giấc mộng bay lượn trên bầu trời, bơi lội trong biển cả; nên nó quyết định chia tay Khế Hồn sư của mình. Trước tiên nó thử lặn xuống biển một chút, bởi vì bầu trời quá xa xôi, mà nó thì không có cánh, nên nó chỉ có thể thử bơi lội trong biển cả trước xem có được hay không."

"Thế là, nó đi ra bờ biển, và gặp được rất nhiều Hồn thú tại bờ biển. Con Tiểu Lục Trùng này bây giờ đã có ngàn năm tu vi hồn lực, nhưng biển cả mênh mông, nên sẽ có rất rất nhiều Hồn thú cường đại. Vì thế nó căn bản không phải là đối thủ của chúng."

"Nhất là nó chỉ là một con Lục Mao Trùng, bởi vậy nó còn kém rất rất xa so với những hồn sủng trên biển này."

"Khi hỏi thăm được càng nhiều tin tức, nó càng ngày càng cảm thấy do dự, dũng khí của nó cũng dần dần biến mất. Cho đến một ngày, nó chợt nghe được một truyền thuyết, là một truyền thuyết liên quan đến biển cả."

"Truyền thuyết kể rằng, tại bên trong biển rộng có một cái bảo tàng. Đó là bảo tàng do một con Hồn thú siêu cấp cường đại tên là 'Thần Quang Kình' lưu lại. Chỉ cần đạt được cái bảo tàng này, thì bất kỳ Hồn thú nào cũng đều có được lực lượng rất cường đại, có thể khống chế biển cả, tùy ý bơi lợi trong biển cả!"

Vương Triệt vẽ lên bảng vẽ một con hồn sủng rất to lớn, đang điên cuồng bơi lội trong biển cả.

Tại phía dưới đáy biển, anh lại vẽ ra một cái bảo tàng đang chiếu sáng lấp lánh.

Lục Mao Trùng nhìn thấy liền rất kích động, nó vừa ăn bánh bích quy hình lá cây bên cạnh, vừa lắng tai nghe lấy cố sự.

"Rốt cục, Tiểu Lục Trùng đã quyết định tiến vào biển cả để đi tìm cái bảo tàng kia!"

"Nó học theo nhân loại mà chế tạo ra một chiếc thuyền lớn, sau đó nó bắt đầu ra khơi, đồng thời liên tục nghe ngóng tin tức về cái bảo tàng này."

"Nhưng biển cả thật sự quá nguy hiểm. Nó đã đụng phải vô số Hồn thú đếm mãi không hết. Có Hồn thú ngàn năm, vạn năm, và đến cả mười vạn năm tu vi hồn lực. Như là Đế Nha Hải Báo, Lôi Chuẩn Sa, Cực Quang Điện Chình, vân vân..."

"Nó cứ chiến đấu một trận rồi lại một trận. Nhưng chỉ tùy tiện một con trong biển cả, thì đều có thể đánh bại nó dễ như trở bàn tay. Sau mấy lần gặp dư ba trong chiến đấu, đã khiến cho chiếc thuyền lớn của nó bị phá nát."

"Nó rơi vào trong biển cả, mặc thân trôi theo sóng biển mà phiêu đãng... Vào thời khắc nó sắp chết chìm, nó bỗng trôi dạt tới một hoang đảo."

"Khi tiến vào đảo hoang, nó gặp một chủng tộc Hồn thú rất thần kỳ, đó là Hải Thú Tộc. Ở hoang đảo này, những con Hải Thú Tộc kia đã thông qua hồn lực để tu luyện thành một loại lực lượng vô cùng thần kỳ, có thể giúp cho bọn chúng tự do tự tại mà ngao du trong biển cả."

Giảng cố sự đến nơi đây, Vương Triệt dừng lại một chút.

"Bốp Bốp Bốp! ! !"

Lục Mao Trùng dùng cái đuôi gõ gõ lên mặt đất, biểu thị nó còn muốn nghe nữa.

"Loại lực lượng này, sau khi thông qua hồn lực để phóng ra bên ngoài cơ thể, nó sẽ bao khỏa khắp toàn thân Hồn thú, từ đó sẽ tăng lên các phương diện của thân thể Hồn thú."

Vương Triệt tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên giấy vẽ.

"Lực lượng này có tên là 'Hồn Trang Sắc Bá Khí'."

"Thế là, nó liền ở lại hòn đảo nhỏ này, để đi theo những con Hải Thú tộc kia tu luyện loại lực lượng kỳ lạ này."

"Được rồi, hôm nay ta chỉ giảng đến đây thôi."

Vương Triệt buông xuống giấy vẽ.

"Ti ngô ti ngô!" Lục Mao Trùng cao giọng hô hào, ý nó muốn hỏi sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Vương Triệt cười híp mắt nói: "Sau đó, phải đợi ngươi chậm rãi học được lực lượng kia rồi lại nói."

Đứa nhỏ này có tốc độ quá chậm.

Nếu chỉ dựa vào việc huấn luyện bình thường, thì tiềm chất chủng tộc của nó vẫn còn tại đó, nên sẽ rất khó tăng lên.

Khi nói về vấn đề tốc độ, Vương Triệt liền nghĩ tới các loại thân pháp.

Yêu tu có thân pháp của yêu tu.

Vương Triệt đã gặp qua rất nhiều yêu thú loại trùng, nên tự nhiên anh cũng biết không ít bí tịch về thân pháp của chúng.

Nhưng những môn thân pháp này sẽ khó học hơn nhiều so với Thú Nguyên Công.

Mà lại, vì sự khác biệt về chủng tộc, nên Vương Triệt cần cải biên sáng tạo ra thân pháp thích hợp với Lục Mao Trùng, nhưng trong thời gian ngắn nó cũng chưa chắc có thể học được.

Thế nên anh còn phải chờ đến khi tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng cao thêm chút nữa, linh trí của nó cũng phải cao thêm nữa, như vậy mới tương đối phù hợp.

Chương 42: Ký Ức Sống Lại

Sau trận chiến mở màn cùng với Viên Tiểu Nhạc, đã để cho Vương Triệt nhận ra được, nếu đứa bé này chỉ dựa vào Thú Nguyên Công và hai đại Hồn kỹ kia, thì vẫn còn xa xa không đủ.

Phải biết, Vương Triệt vào kiếp trước, mỗi đến một cái cảnh giới, nếu anh không có mấy chục tấm át chủ bài, thì anh đều không dám đi ra ngoài lịch luyện.

Cho nên anh bắt buộc đứa nhỏ này phải nắm giữ một số lá bài tẩy thì mới được!

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng hưng phấn kêu lên, biểu thị nó muốn học loại lực lượng tên là Hồn Trang Sắc Bá Khí kia.

Nó đang vô cùng có động lực.

Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mi hãy hồi tưởng về trận chiến đấu trước đó thật tốt một chút. Ngày mai, sau khi khai giảng, mấy ngày sắp tới ta sẽ chậm rãi dạy nó cho ngươi."

Cứ như vậy cho đến ngày khai giảng hôm sau...

Sáng sớm ngày khai giảng.

Cha Vương Triệt dặn dò:

"Con trai, hôm nay đã là ngày khai giảng, con đừng quên chuyện trước đó cha đã nói với con nhé. Đừng tìm đến người ta để ganh đua so sánh hồn sủng, chỉ cần bồi dưỡng hồn sủng của mình là được rồi. Mà con cũng đừng hâm mộ những con hồn sủng hiếm có kia."

"Nếu như đứa bé này có biểu hiện quá kém, thì con cũng đừng thất vọng."

"Nói đến đứa bé này, mới có nửa tháng mà đã lớn đến như vậy, Lục Mao Trùng thật là dễ nuôi a."

Cha Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng phía sau Vương Triệt mà cảm khái không thôi.

Cha mẹ Vương Triệt cũng không hiểu nhiều đối với hồn sủng, những kiến thức mà họ học qua năm xưa, đã trả lại gần hết cho giáo viên từ lâu rồi.

Chẳng qua là họ cảm thấy, dáng dấp của Lục Mao Trùng lớn hơi nhanh một chút, nhưng cũng không phải là quá nhanh.

Dù sao nó cũng chỉ là trùng mà thôi.

“Vâng!”

Vương Triệt gật đầu, rồi nói với Lục Mao Trùng: “Đi học thôi, nếu như mi gặp phải đám hồn sủng khác, mi phải tỏ ra hiền lành một chút đấy. Buổi kiểm tra khi nhập học thì mi cũng đừng so đo cùng bọn chúng."

"Biết chưa?"

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Vương Triệt dùng chiếc bánh mì che miệng cha Vương Triệt lại, rồi bà hừ một tiếng nói: "Ông nói nhiều quá nha. Tôi đã hỏi con của chị Lý, con của một vị đồng nghiệp của tôi, cậu bé ấy cũng đang học lớp mười hai học kỳ sau. Cậu ấy nói là Lục Mao Trùng không có khả năng lớn nhanh như thế, tôi nhìn thấy con Lục Mao Trùng của con trai chúng ta, cũng không phải là một con Lục Mao Trùng bình thường đâu."

"Lại thêm con của chúng ta bồi dưỡng nó rất tốt, ông nhìn xem, dáng vẻ của nó rất hổ hổ sinh uy a. Trên trán đã mọc ra chữ Vua, so với lão hổ còn muốn khí thế hơn! Không hề kém so với những con hồn sủng hiếm có kia nha!"

Cha Vương Triệt nói: "Mẹ nó à, trên trán xăm cái chữ Vua, nhưng cũng không nhất định là lão hổ a, cũng có thể là Vương bát đản mà..."

"Hôm nay tôi phải tẫn ông một trận, để cho tôi giãn xương giãn cốt một chút mới được!"

"Ài... chờ một chút, là lão hổ, tuyệt đối là lão hổ!"

Bốp bốp bốp...

Một trận bạo hưởng vang lên.

Vương Triệt liếc nhìn, hai vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm, thế mà còn có thể cãi nhau như vậy.

Anh mang theo Lục Mao Trùng đi ra cửa, nhìn xem bầu trời xanh thẳm bên ngoài, cảm giác tâm tình cũng không tệ lắm.

"Đi thôi, đến trường đại học tại thành Thiên Tâm nào."

Tại một trong ba trường đại học lớn nhất thành Thiên Tâm.

Ngày khai giảng, học sinh đi tới đi lui, lít nha lít nhít như ong vỡ tổ.

Trong đó, đám học sinh dưới lớp mười hai đều lấy ánh mắt vô cùng hâm mộ và khát vọng, để nhìn xem các học sinh lớp mười hai.

Chúng nhìn về những hồn sủng bên cạnh bọn họ, từng con hồn sủng có thể là cực kỳ đẹp trai, hoặc là rất đáng yêu, hoặc là vô cùng xinh đẹp.

Khế Hồn sư còn chưa thức tỉnh Võ Hồn, nên hồn sủng chỉ có thể đi theo bên cạnh Khế Hồn sư.

Nếu như Khế Hồn sư đã thức tỉnh Võ Hồn, thì hồn sủng sẽ ngưng tụ ra Hồn Hoàn cho Khế Hồn sư. Bởi vì sinh mệnh hồn ước, nên nội bộ Hồn Hoàn liền sẽ hình thành một không gian hồn vực rất đặc biệt.

Đến lúc đó, hồn sủng liền có thể tiến vào bên trong không gian hồn vực của Hồn Hoàn để nghỉ ngơi và tu luyện.

Hồn sủng sẽ không cần thường xuyên đi theo bên người Khế Hồn sư, nên sẽ không chiếm dụng thêm chỗ.

Thường chỉ có học sinh lớp mười hai học kỳ sau, mới có thể nhìn thấy nhiều hồn sủng đang nhao nhao đi theo bên cạnh chủ nhân của nó trong trường đại học như vậy.

Vương Triệt đứng trước mặt ngôi trường đại học trang nghiêm, rộng lớn này.

Trong chốc lát, anh có cảm giác rất vi diệu, hoang đường.

Đây là loại cảm giác khi anh vừa mới bước vào con đường tu tiên, khi anh nhìn thấy sơn môn của Tiên Tông.

Vương Triệt lắc đầu cười cười, chấn định lại tinh thần và thầm nghĩ:

'Khụ khụ, mặc dù ta đã sống rất lâu, nhưng tâm tình của ta vẫn còn rất trẻ. '

Mang theo Lục Mao Trùng sau lưng, Vương Triệt đi vào trường đại học.

Ở đây có rất nhiều hồn sủng, luận hình thể mà nói, chúng còn muốn khổng lồ hơn so với Lục Mao Trùng.

Ví dụ như, loại hồn sủng Cổ Thụ Linh Sĩ có kích cỡ cao hơn phân nửa thân người.

Luận đáng yêu, có hồn sủng dạng mèo còn muốn đáng yêu hơn so với Lục Mao Trùng. Toàn thân đen nhánh, mắt sáng như ánh trăng, kích thước tầm một ấm trà.

Luận cường đại hơn Lục Mao Trùng thì lại càng nhiều vô số kể.

Số lượng học sinh lớp mười hai trong trường đại học cũng không nhiều, ước chừng có hơn ba trăm sáu mươi người.

Trên cơ bản, bên cạnh mỗi người đều có một con hồn sủng.

Lục Mao Trùng ở trong này thực sự không đáng chú ý.

Lộ ra thường thường không có gì lạ.

"Vương Triệt! Á, tại sao con Lục Mao Trùng của anh lại có chút lớn như vây?" Giọng nói của Hứa Hải Phong vang lên từ phía sau lưng Vương Triệt.

Anh ta đang ôm một con hồn sủng giống như chiếc bánh bao, đang rất hưng phấn mà chạy tới.

Vừa chạy tới gần, anh ta mới phát hiện ra, Lục Mao Trùng đi theo phía sau Vương Triệt trông giống như một con chó nhỏ vậy.

Điều này khiến cho Hứa Hải Phong lập tức cảm thấy kinh hãi.

Chương 43: Mị Lực Của Anh Thật Đáng Ghét

"Đây chính là Bách Hoa Thú sao?" Vương Triệt xoay người lại, cười hỏi Hứa Hải Phong.

Con hồn sủng trong ngực Hứa Hải Phong, ngoại hình giống như một chiếc bánh bao đáng yêu, thân thể nó màu xanh nhạt. Tại đỉnh nhọn chiếc bánh bao có một cây hoa nhỏ nhô ra giống như sợi dây anten. Hai bên thân nó có hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn tròn trịa. Phía dưới thân nó còn có hai bàn chân y như chân thỏ.

Tại trung tâm chiếc bánh bao có một đôi mắt nhỏ đang nhắm chặt, hình như nó đang ngủ say.

Hình thái hồn sủng này rất đặc biệt.

Bách Hoa Thú là một loại hồn sủng có giai đoạn đầu siêu dễ thương, còn về sau lại có nhan trị siêu cao, và thực lực cũng không yếu.

Nên rất được đông đảo thiếu niên thiếu nữ ưa thích.

Con Bách Hoa Thú này của Hứa Hải Phong nhìn không quá lớn, anh ta ôm vào trong ngực mình mà tựa như là ôm một quả bóng rổ.

Tuy vậy, anh bạn này lại bổ sung cho Bách Hoa Thú một kiện áo ngoài màu phấn trắng có họa tiết rất độc đáo.

Cây hoa trên đầu nó còn đính thêm một cái nơ hình con bướm.

Vương Triệt nhìn thoáng qua hỏi: "Anh bạn đang định nuôi một con búp bê à?"

Hứa Hải Phong cười hắc hắc nói: "Sao nào? Không dễ nhìn hả?"

Vương Triệt quan sát anh chàng Hứa Hải Phong này.

To con, cao một mét tám, so với mình cũng chỉ thấp hơn mấy phân, cắt đầu đinh, khuôn mặt vẫn được, nhưng trên mặt có chút vô lại.

Đây quả nhiên là hành vi của mãnh nam a.

Vương Triệt nói thẳng: "Quá loè loẹt."

Hứa Hải Phong nhỏ giọng nói: "Này, anh thì hiểu cái chùy gì a. Bách Hoa Thú của tôi manh manh như thế, đáng yêu như vậy, về sau nhất định sẽ có thể hấp dẫn không ít tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nha."

Vương Triệt: "..."

Vương Triệt liếc anh ta một cái, hỏi: "Cho nên đây chính là lý do anh lựa chọn Bách Hoa Thú sao?"

Hứa Hải Phong cười nói: "Đây cũng chỉ là một lý do mà thôi. Chủ yếu vẫn là Hoa Tiên Tử quá đẹp. Anh cứ coi như tôi đang nuôi một đứa con gái đi. Con gái à, dậy làm quen bạn học của cha một chút nào."

Bách Hoa Thú mơ mơ màng màng mở to mắt ra, đầu tiên nó đưa con mắt chỉ to bằng hạt gạo của nó nhìn vào Hứa Hải Phong một chút, sau đó nó mới nhìn về phía Vương Triệt.

"Hô hô!"

Bách Hoa Thú nhẹ nhàng kêu lên, duỗi ra bàn tay ngắn như cây tăm và dũng mãnh lao tới người Vương Triệt.

Tựa như nó muốn để Vương Triệt ôm lấy nó.

Hứa Hải Phong thấy vậy liền choáng váng mà la lên: "Ngọa tào! Mi không nhận ra ta sao? Vương Triệt, anh mau cút qua một bên cho tôi, cái mị lực này của anh thật đáng ghét, vậy mà ngay cả hồn sủng cũng vô pháp miễn dịch! Tôi thật sự cảm thấy buồn nôn a!"

Vương Triệt: "..."

"Ti ngô!"

Lúc này, Lục Mao Trùng ở phía sau bỗng nhiên hướng về phía Vương Triệt kêu một tiếng.

Vương Triệt nhìn nó, hỏi: "Hử? Mi cũng muốn mặc quần áo sao? Da của mi rất dày nên không cần mặc quần áo đâu."

Lục Mao Trùng: " (¬_¬) "

Hứa Hải Phong lại hạ thấp giọng xuống, rất có vài phần tự đắc, nói: "Lại nói, con Bách Hoa Thú này của tôi trước mắt đã có mười sáu năm tu vi hồn lực. Hôm qua khi tôi quan sát những bạn học trong lớp, tôi thấy tất cả bọn họ đều là một đám cặn bã, vì ngay cả việc dạy bài học vỡ lòng cho hồn sủng mà bọn họ cũng đều không làm được."

"Chờ lát nữa đến bài kiểm tra tu vi hồn lực, ông đây sẽ làm ra một trận náo động cho bọn họ xem!"

Vương Triệt chỉ cười cười mà không nói gì.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào sân trường.

Nội bộ sân trường, bốn phía có đủ loại đại thụ xanh tươi um tùm mọc thành rừng. Lầu dạy học mang hai màu trắng xanh đan xen, nối tiếp nhau san sát. Mặt đường rộng rãi, rắn chắc, không ngại dung nạp bất luận hồn sủng ấu sinh nào muốn đi vào.

Đặc biệt nhất chính là sân vận động.

Sân vận động cực kỳ khổng lồ, bên trong có đủ loại khí cụ để huấn luyện cho hồn sủng ấu sinh. Trên đỉnh sân vận động được bao phủ một tầng màng mỏng nhàn nhạt, dùng để ngăn mưa cản gió.

Đến trường học, tự nhiên là để học tập phương pháp huấn luyện hồn sủng như thế nào cho đúng.

Nếu như muốn học huấn luyện hồn sủng vào giờ ngoại khóa, thì chỉ có thể tham gia những câu lạc bộ bên ngoài trường.

Bởi vì trường học chỉ dạy trong ngày, mở ra miễn phí các loại khí cụ, để cấp cho giáo viên dạy các học sinh phương pháp huấn luyện hồn sủng.

Trước khi học sinh lớp mười hai học kỳ sau nhập học, thì các học sinh sẽ có một buổi kiểm tra hồn sủng.

Nhưng tất nhiên sẽ không kiểm tra cụ thể số liệu của hồn sủng.

Vì học sinh lớp mười hai chỉ mới bắt đầu bồi dưỡng hồn sủng, cho nên hiện tại chưa cần liên quan đến các loại huấn luyện như lực lượng, tốc độ, thể chất.

Mà đơn giản chỉ là kiểm tra tu vi hồn lực.

Bởi vì hồn lực chính là điều căn bản.

Mà để kiểm tra ra tu vi hồn lực của hồn sủng, thì có thể căn cứ vào tình trạng bên ngoài của hồn sủng như hình thể, đặc điểm, … nhằm làm ra phán đoán một cách đại khái.

Tuy nhiên sẽ rất khó để phán đoán thật chuẩn xác.

Nếu như đã ký kết sinh mệnh hồn ước, như vậy Khế Hồn sư sẽ có thể tự mình cảm ứng ra tu vi hồn lực của hồn sủng.

Bởi vì mỗi khi tăng lên một năm tu vi hồn lực, trên thân hồn sủng liền sẽ nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt.

Mà tầng kim quang thấy được rất rõ ràng.

Trường học sẽ chỉ kiểm tra phần này, chủ yếu là vì người ta muốn biết, các học sinh trong kỳ nghỉ đông đã có tiến độ bồi dưỡng hồn sủng như thế nào.

Đương nhiên địa điểm kiểm tra sẽ không phải là các phòng học kia.

Bởi vì học sinh lớp mười hai đa phần chỉ được dạy học bên trên sân tập.

Nguyên nhân là các hồn sủng có hình thể không giống nhau, mà kích thước phòng học sẽ không thể chứa được nhiều hồn sủng như vậy.

Chương 44: Kiểm Tra Tu Vi Hồn Lực

"Thật là nhiều người!"

Hứa Hải Phong nhìn về phía sân vận động, nơi đây có hơn ba trăm người và tăng thêm đám hồn sủng bên cạnh, nên mặc dù ban đầu chỉ là sân vận động trống trải, nhưng bây giờ đã trở nên có chút chật chội.

Bên trên các phòng học nằm bên cạnh sân vận động, đang có không ít học sinh lớp mười và lớp mười một thừa dịp thời gian nghỉ giữa giờ, cả đám dáo dác ngó xem với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

"Năm ngoái chúng ta cũng là những người như vậy."

Hứa Hải Phong nhìn về phía những học sinh kia, anh ta cảm thấy có chút buồn cười, phảng phất như thấy được chính mình lúc trước.

Hai người đi tới một nơi đang xếp thành hàng dài.

Có từng tốp học sinh hai ba người đang trò chuyện với nhau, riêng phần mình kể lại những câu chuyện lý thú phát sinh trong kỳ nghỉ đông.

Ví dụ như là đã đi du lịch chỗ nào, đã nhìn thấy loại hồn sủng lợi hại gì, đã chơi qua trò chơi nào đó, hoặc là đã nhìn thấy trận tranh tài hồn sủng ra sao, vân vân...

Cho dù là một câu chuyện cực nhỏ, nhưng tựa như bọn họ đều có thể nói đi nói lại rất nhiều lần.

Tại phía trước, một người đàn ông trung niên mang khuôn mặt nghiêm túc đang chậm rãi đi tới.

Hứa Hải Phong nhỏ giọng thầm thì một câu với Vương Triệt: "Lão Trịnh kia vẫn không thay đổi a, mỗi ngày ông ấy đều mang bộ mặt như người khác đang thiếu nợ ông ấy mấy trăm vạn đồng vậy."

Nhưng Hứa Hải Phong vừa nói xong, người đàn ông trung niên kia liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta rồi kêu lên:

"Hứa Hải Phong! Nhóc con như em đang cho là tôi không nghe thấy gì sao?"

Hứa Hải Phong nghe vậy liền tranh thủ thời gian cười ngượng ngùng một tiếng.

Mặc dù hai người cách xa nhau tới mấy chục mét, nhưng Hứa Hải Phong đã quên mất, thầy giáo Trịnh của lớp mình thế nhưng chính là một vị Khế Hồn sư chuyên nghiệp.

Mà tố chất thân thể của Khế Hồn sư chuyên nghiệp đã vượt xa người bình thường.

Đừng nói là mấy chục mét, nhưng coi như là hơn trăm mét, thì chỉ cần thầy giáo Trịnh tập trung tinh thần, ông ấy đều có thể nghe thấy được những âm thanh rất nhỏ.

Thầy giáo Trịnh nhìn về phía bốn mươi hai vị học sinh trong lớp, chậm rãi nói:

"Tốt tốt! Đều đã đến đông đủ cả rồi. Buổi kiểm tra hồn lực hôm nay chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi hồn lực hồn sủng của các em. Những phương diện còn lại thì không cần kiểm tra, cho nên các em không cần suy nghĩ nhiều. Mặc dù hồn sủng còn chưa học bài học vỡ lòng để có thể tự mình tu luyện, nhưng bản thân hồn sủng cũng sẽ có tu vi hồn lực nhất định, chỉ là khá thấp mà thôi."

"Nhưng vô luận là mấy năm tu vi hồn lực, hay là vài chục năm tu vi hồn lực, thì không cần thiết phải quá mức coi trọng."

"Vì đây cũng chỉ mới là bắt đầu. Hiểu chưa?"

Thầy giáo Trịnh nói ra với giọng điệu ân cần, đồng thời ánh mắt ông ấy đảo qua mỗi một vị học sinh.

Và ông ấy nhìn tận mấy lần đối với mấy vị học sinh khá giỏi trước đó như Lâm Hi, Vương Triệt, vân vân…

Thầy giáo Trịnh cũng dừng lại mấy giây trên thân Lục Mao Trùng của Vương Triệt rồi khẽ nhíu mày, đại khái ông ta cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

Nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.

Thầy giáo Trịnh lại nói:

"Đây là buổi kiểm tra công khai, nên ai cũng có thể nhìn thấy số liệu hồn sủng của những bạn cùng lớp. Nhưng dù hồn sủng có tu vi hồn lực thấp, thì các em cũng không nên cảm thấy mất mặt, và càng không nên nản chí. Còn hồn sủng có tu vi hồn lực cao, thì các em cũng không nên kiêu ngạo, vì con đường tương lai còn rất dài!"

"Được rồi, chuẩn bị một chút đi các em, lần lượt mang theo hồn sủng đi ra trung tâm sân vận động để tiến hành kiểm tra tu vi hồn lực."

Tại trung tâm vận động có một đài dụng cụ để kiểm tra tu vi hồn lực.

Nó giống như một cái cân hình lục giác loại cực lớn, đủ để đứng được hồn sủng có hình thể vượt qua bảy tám mét.

Chỉ cần hồn sủng bước lên, bốn phía liền sẽ sáng lên những ô vuông giống như ánh sáng điện tử.

Mỗi một ô vuông đại biểu là mười năm tu vi hồn lực.

Nếu một ô vuông chưa đầy thì sẽ đại biểu tu vi hồn lực không đủ mười năm.

Xác thực như thầy giáo Trịnh đã nói, đây chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi hồn lực, chứ không phải loại kiểm tra vô cùng kỹ càng như lúc trước.

Quá trình kiểm tra cực kỳ yên tĩnh.

Các học sinh không phải lớp mười hai sẽ không thể biết được số liệu này.

Vương Triệt nhìn lướt qua một lượt, hầu như ngay cả một ô vuông ánh sáng điện tử cũng không sáng lên.

Điều này đã chứng minh, đại bộ phận hồn sủng của các học sinh lớp mười hai đều ở vào mười năm tu vi hồn lực trở xuống.

Và mỗi khi một ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, thì gần như tất cả học sinh đều sẽ phát ra một trận kinh hô nho nhỏ.

Mười năm tu vi hồn lực chính là một cái khảm nhỏ.

Bởi vì hồn sủng chí ít cần phải hoàn thành bài học vỡ lòng, thì Khế hồn sư mới có thể dẫn đạo cho hồn sủng chủ động tu luyện, như vậy mới có thể trong khoảng thời gian ngắn để cho hồn sủng đạt tới trình độ này.

Hiển nhiên, về tương đối mà nói, chuyện này cũng khá khó khăn.

Mà vào lúc hai ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, thì tiếng kinh hô liền trở nên khá là lớn.

Còn ba ô vuông ánh sáng điện tử thì hầu như không có.

Vương Triệt cũng đã chứng kiến qua lớp của anh bạn Viên Tiểu Nhạc kia.

Rất nhanh sau đó liền đến lượt lớp của Vương Triệt.

Hứa Hải Phong cười hắc hắc nói: "Chư vị, tôi để các vị tới trước đấy."

Nhưng bạn học kia cũng không khách khí, mà lập tức mang theo hồn sủng tiến lên.

Kia là một con Ếch Ngốc Nghếch, chỉ là loại hồn sủng phổ thông.

Hình thể của nó cũng không lớn, mà loại hồn sủng này trưởng thành cũng rất chậm chạp. Nên dù là người hiểu rõ rất sâu đối với hồn sủng, nhưng cũng khó có thể nhìn ra tu vi hồn lực cụ thể của nó.

Trông nó cứ ngơ ngác sững sờ, bên ngoài thân thể nó hiện ra làn da màu xanh. Mỗi khi nó nhún nhảy trông cũng rất đáng yêu.

Vương Triệt nhìn nó một chút rồi anh bỗng nhiên cười sâu xa.

Chương 45: Anh Mãi Là Nam Thần Trong Lòng Em!

Hứa Hải Phong cười nhạo một tiếng, nói: "Đây không phải là thanh niên Bộ Nham sao? Hôm qua tên này ở trong nhóm chat đã nói rằng hồn sủng của anh ta còn chưa học bài học vỡ lòng, tôi đoán chừng hồn sủng của anh ta nhiều nhất chỉ có ba đến năm năm tu vi hồn lực."

Nhưng Hứa Hải Phong vừa dứt lời, dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia bỗng nhiên sáng lên hai ô vuông ánh sáng điện tử.

Hứa Hải Phong lập tức trợn tròn mắt, la lên: "Vãi! Hai ô vuông cơ á? Tận hai mươi năm tu vi hồn lực! Tên này đã nói láo khi ở trong nhóm chat rồi!"

Hứa Hải Phong còn nhớ rất rõ câu chat kia của Bộ Nham:

'Hồn sủng học bài học vỡ lòng thật là khó, con Ếch Ngốc Nghếch của em đã nở ra hai tuần rồi, nhưng mỗi ngày nó cũng chỉ biết ngẩn người thôi à... '

Hứa Hải Phong: "..."

Lúc này, đám học sinh bốn phía ngay lập tức phát ra từng đợt kinh hô.

Bộ Nham mang theo con Ếch Ngốc Nghếch của mình đi xuống đài kiểm tra.

Rất nhanh sau đó, lại một vị bạn học cùng lớp khác đi lên đài kiểm tra.

Hứa Hải Phong đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Là thanh niên Đồng Lượng kia! Sở hữu con hồn sủng Vỗ Vỗ Bông! Tôi không tin thanh niên này cũng đang nói láo. Con Vỗ Vỗ Bông kia rất không nghe lời nên càng khó bồi dưỡng, tôi đoán chừng nhiều nhất chỉ là hai đến ba năm tu vi hồn lực."

Nhưng anh ta vừa mới dứt lời thì…

Bộ dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia lại sáng lên hai ô vuông ánh sáng điện tử.

Hứa Hải Phong lại ngây ngẩn cả người rồi la lên: "Vãi thật! Bọn này từng kẻ đều đang nói láo!"

Vương Triệt chỉ cười cười.

Một lát sau, từng vị đồng học đi lên rồi lại đi xuống đài kiểm tra.

Lúc ở trong nhóm chat, mỗi một vị bạn học đều nói hồn sủng của mình ngay cả bài học vỡ lòng cũng chưa học qua. Nhưng bây giờ hồn sủng của bọn họ đều có tu vi hồn lực cao đến quá đáng!

Trên cơ bản đều đạt đến hai mươi năm tu vi hồn lực.

Chỉ có một bộ phận nhỏ nằm tại tiêu chuẩn mười năm tu vi hồn lực, bởi vì hồn sủng của họ còn chưa có học xong bài học vỡ lòng.

Hứa Hải Phong biểu lộ bộ dạng 'Thằng hề đúng là chính mình’.

Vương Triệt cực kỳ hiểu rõ tâm tình lúc này của Hứa Hải Phong.

Chuyện này cùng loại với sau khi thi xong, anh ta hỏi người khác thi thế nào thì cả đám đều nói mình thi không được, muốn đạt tiêu chuẩn cũng rất khó khăn.

Khi đó trong lòng anh ta lập tức cảm thấy yên ổn, nói không chừng mình còn có thể trang bức với bọn họ.

Nhưng kết quả sau khi phát xuống bài thi, anh ta chỉ đạt điểm tiêu chuẩn, còn những người khác toàn là điểm cao chót vót.

Hứa Hải Phong buồn rầu mà cứ liên tục đi tới đi lui.

Con Bách Hoa Thú của Hứa Hải Phong tựa như đã phát giác ra cảm xúc sa sút của anh ta, nó kêu lên hô hô rồi đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh ta.

Thấy vậy, trong lòng Hứa Hải Phong lập tức an ổn không ít, nói: "Vẫn là con gái thương cha nhất."

Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi lên đài.

Cô gái này phảng phất như có khí tràng, dường như toàn bộ ánh mắt trên sân vận động đều tập trung vào cô ấy.

Hứa Hải Phong nhỏ giọng hỏi Vương Triệt: "Lâm Hi ra sân rồi kìa! Tôi hỏi anh nha lão Vương, anh nói xem con Chi Vân Xà kia của cô ấy, có thể đạt tới bốn mươi năm tu vi hồn lực không? Dù sao tôi cũng nhìn không ra a."

Chi Vân Xà có thân thể tăng trưởng rất chậm.

Vì loại hồn sủng cực hiếm này trời sinh đã có được thân thể rất cường đại.

Cho nên để nó trưởng thành thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

So với lần thứ nhất Vương Triệt gặp con Chi Vân Xà này, để nhìn ra nó hiện tại đã có bao nhiêu biến hóa, thì anh hoàn toàn không cách nào phán đoán ra được từ phương diện hình thể của nó.

Vương Triệt nhẹ gật đầu nói: "Anh cảm thấy cô ấy sẽ nói láo sao?"

Hứa Hải Phong: "Chắc là sẽ không."

Vương Triệt: "Vậy được rồi."

Sự thật đúng là như thế.

Khi bốn ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, trong giây lát, toàn bộ sân vận động ngay lập tức bộc phát ra một trận kinh hô như sóng biển dâng trào.

Bên trong vô số ánh mắt đang tràn ngập sự kinh ngạc, sự ái mộ, sự rung động, vân vân...

Hứa Hải Phong cảm thán một tiếng: "Cô ấy quá mạnh, cũng không biết là ai mới có thể hàng phục được cô ấy đây?"

Lâm Hi đi xuống đài kiểm tra, tại bước cuối cùng, cô liếc nhìn Vương Triệt một chút, ánh mắt mang vẻ bình tĩnh và cũng không nói lời nào.

Ngay sau đó, lại có mấy vị bạn học tiến lên.

Hứa Hải Phong nhìn Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt một chút nói:

"Lão Vương, tới phiên anh rồi đó! Lấy kiến thức của tôi đến xem, con Lục Mao Trùng này của anh hẳn là đã đạt đến hai ba mươi năm tu vi hồn lực đúng không? Một con Lục Mao Trùng mà có thể được bồi dưỡng đến bậc này, anh thật đúng là không đơn giản. Vả lại nó còn chưa chịu tiến hóa, tôi thật sự không biết anh sẽ náo ra loại tình huống gì đây."

Vương Triệt chỉ cười cười.

Không phải mỗi người đều giống như Vương Triệt.

Đối với chi tiết của các loại hồn sủng, anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Có vị bạn học hiểu khá rõ đối với Lục Mao Trùng, nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn thấy, chỉ sợ con Lục Mao Trùng của Vương Triệt đã đạt đến 45 năm tu vi hồn lực rồi. Một con Lục Mao Trùng lớn như thế thật không đơn giản, quá khó lường."

Vương Triệt đi ra ngoài.

Anh phát hiện, bầu không khí này so với lúc Lâm Hi đi ra ngoài còn muốn yên tĩnh hơn.

Quả thực, đại bộ phận học sinh đến đây kiểm tra, ngoại trừ các bạn học trong lớp ra bên ngoài, thì không có bao nhiêu học sinh ngoài lớp có thể quen nhau.

Nhưng lại có mấy vị học sinh rất đặc biệt, đừng nói là đối với các học sinh lớp mười hai, mà coi như là lớp mười và lớp mười một, thì họ đều là đại danh đỉnh đỉnh.

Lâm Hi cũng là một trong số những học sinh rất đặc biệt đó.

Và Vương Triệt cũng vậy.

Đương nhiên, bầu không khí yên tĩnh như thế này, cũng là do không ít học sinh đã biết được hồn sủng của Vương Triệt là Lục Mao Trùng.

Cho nên tự nhiên họ đều muốn xem tình huống cụ thể của anh sẽ như thế nào.

"Vương Triệt, dù cho hồn sủng của anh có là Lục Mao Trùng đi nữa, thì anh cũng là nam thần trong lòng em!"

Cũng không biết là bạn học nữ nào bỗng nhiên lấy dũng khí hô to một câu rung động lòng người như vậy.

"..."

Chương 46: Anh Có Bật Hack Không?

Bước chân của Vương Triệt không chút thay đổi, phảng phất như anh không hề nghe được tiếng hô kia, và cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.

Anh như đang đi vào chốn không người, vô cùng bình tĩnh mà đi tới trung tâm sân vận động. Anh nhìn thoáng qua dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia.

Vương Triệt nói: "Đi vào thôi."

Lục Mao Trùng ngọ nguậy thân thể rồi bò vào.

Sau một khắc, năm ô vuông ánh sáng điện tử bỗng nhiên sáng lên có chút chói mắt!

Năm ô vuông ánh sáng điện tử này đại biểu cho năm mươi năm tu vi hồn lực.

Ánh sáng điện tử tràn ngập xung quanh, cực kỳ chói mắt.

Người chịu ảnh hưởng nhất chính là Vương Triệt.

Nguyên lý của loại dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực này chính là, nó thông qua sự cảm ứng hồn lực ba động trong cơ thể hồn sủng để phán định.

Cho nên không thể tồn tại biện pháp nào giấu diếm qua nó.

Đương nhiên, Vương Triệt cũng không có ý định giấu diếm.

Bởi vì tu vi hồn lực chỉ là cơ sở của hồn sủng, không cách nào đại biểu cho thực lực của hồn sủng.

Tuy nhiên, cho dù chỉ là cơ sở, nhưng năm mươi năm tu vi hồn lực tại giai đoạn nhập học này, cũng đã đầy đủ để cho tất cả học sinh ở đây cảm thấy khiếp sợ!

Đặc biệt đây lại là tu vi hồn lực của một con Lục Mao Trùng.

Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào khu vực trung tâm của sân vận động.

Lúc trước, con Chi Vân Xà của Lâm Hi lấy bốn mươi năm tu vi hồn lực, thì cũng đã đủ để mọi người cảm thấy kinh hãi.

Nhưng bây giờ thật không ai nghĩ đến, họ còn có thể nhìn thấy hồn sủng năm mươi năm tu vi hồn lực.

Mới nhập học mà đã có thể bồi dưỡng hồn sủng đến tu vi này sao?

Giờ phút này, bầu không khí không giống như Lâm Hi trước đó, không hề bạo phát ra từng trận kinh hô như sóng biển dâng trào.

Mà ngược lại nó bỗng trở nên an tĩnh đến dị thường.

Nội tâm tất cả mọi người đều bị chấn kinh, bị dọa sợ đến tình trạng không nói nên lời.

Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng một chút.

Lục Mao Trùng đi xuống từ dụng cụ kiểm tra.

Bởi vì nó vẫn còn là con nít, cho nên nó không thể hiểu được bầu không khí lúc này.

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng bỗng nhiên hướng về phía Vương Triệt kêu một tiếng.

Vương Triệt nhìn xem chung quanh, anh phát hiện, vậy mà đã có mấy con Lục Mao Trùng đang đưa ánh mắt nhìn vào đứa bé này.

Vương Triệt thầm nghĩ: 'Học sinh lựa chọn trứng hồn sủng miễn phí và nở ra Lục Mao Trùng cũng không chỉ có một mình ta. Đều là những người “may mắn” a... '

Bởi vì ánh mắt của hồn sủng đồng loại tập trung vào người, khiến cho Lục Mao Trùng cảm thấy có chút không quen.

Do nó còn chưa thể nghiệm qua tình thế này.

Thậm chí, ngoại trừ ánh mắt của hồn sủng đồng loại, mà còn có rất nhiều ánh mắt của các hồn sủng khác, lúc này cũng đang tập trung ở trên thân Lục Mao Trùng.

Vào giờ phút này, Lục Mao Trùng phảng phất như là một con hồn sủng nổi bật nhất thế gian.

Nhưng mà, đứa bé này có chút không hiểu đối với sự hội tụ ánh mắt kia.

Cho nên nó hướng về phía Khế Hồn sư của mình kêu một tiếng, để hỏi ra sự nghi vấn trong lòng.

Vương Triệt giải thích: "Đồng loại của mi cảm thấy mi rất bình thường. Vì vậy mi cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa. Còn những hồn sủng khác đều đang dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn mi."

Lục Mao Trùng: " (0o0) ?"

Nó tựa như có chút nghi hoặc, cảm giác thấy chuyện này hình như không giống với lời nói của Vương Triệt.

Vương Triệt vừa mang theo Lục Mao Trùng đi xuống và vừa nói: "Mi không tin ta sao? Nếu như mi không tin, vậy mi liền dùng ánh mắt nhìn sang bọn chúng xem, ta chắc chắn bọn chúng sẽ không nhìn ngươi đâu. Bởi vì bọn chúng sẽ không để một con Lục Mao Trùng như mi ở trong mắt."

Lục Mao Trùng nghe theo lời Vương Triệt, nó lập tức nhìn về phía những con hồn sủng kia.

Quả nhiên, tại phía dưới ánh mắt của nó, tất cả hồn sủng đều di chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Áp lực từ hồn sủng năm mươi năm tu vi hồn lực, quả thật đủ để đám hồn sủng ở đây không dám nhìn thẳng.

Nhất là đứa bé này, bởi vì việc tự mình rèn luyện, tăng thêm Vương Triệt dốc lòng bồi dưỡng, cho nên trên thân nó đã nuôi dưỡng ra một chút xíu khí thế.

Tất nhiên, ngay cả nó cũng không phát hiện ra được.

"Ti ngô!"

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lục Mao Trùng lập tức được khơi dậy một luồng động lực.

Trong lòng nó cảm thấy chính mình còn cần phải cố gắng hơn nữa.

Cũng vì con Lục Mao Trùng trong cố sự kia đã lợi hại như vậy, do đó nó không thể bị thụt lại được.

Vương Triệt gật đầu, nói: "Rất tốt, chính là như vậy! Mi hãy bảo trì tinh thần này, chờ thêm mấy ngày nữa mi tham gia Khải Minh cúp, thì bọn chúng đều không phải là đối thủ của mi."

Nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến việc, khi đứa bé này lại lớn thêm một chút, linh trí đạt tới trẻ em mười hai mười ba tuổi, vậy anh liền không dễ dàng dụ khị nó.

Tuy nhiên, nếu nó lớn thêm một chút nữa, khi đó tính cách của nó đều đã thành hình, nên khi nó càng hiểu chuyện thì anh cũng không cần dụ khị nó nữa.

Vương Triệt trở về lớp học.

Nhưng cuộc kiểm tra vẫn còn đang tiếp tục.

"Năm mươi năm tu vi hồn lực, Vương Triệt, anh thật quá mạnh..."

"Ban đầu tôi còn cho là hồn sủng của tôi đã đủ trang bức rồi... nhưng tôi thật không nghĩ tới, vẫn là idol Triệt Ca mới là người lợi hại nhất..."

"Vả lại, con Lục Mao Trùng của anh vẫn chưa tiến hóa... Lúc ấy trong nhóm chat, anh chỉ đơn giản viết ra mấy chữ, khi đó tôi liền biết anh rất không đơn giản."

"Triệt Ca, anh có thể bồi dưỡng một con Lục Mao Trùng đến năm mươi năm tu vi hồn lực trong hai tuần ngắn ngủi như vậy... Nói thực đi, anh có bật hack hay không đó?"

"Triệt Ca hiện tại vẫn là Triệt Ca trước kia phải không..."

Chương 47: Quy Tắc Giải Đấu

Rất nhiều bạn học đang thi nhau thảo luận.

Trong lời nói của họ vừa có sự ca ngợi, vừa có sự hâm mộ.

Nhưng cũng không có quá nhiều ý nghĩ gì khác.

Bởi vì bọn họ đều biết, việc bồi dưỡng hồn sủng chỉ là một sự khởi đầu bắt đầu mà thôi.

Vì con đường tương lại còn rất dài.

Hiện tại, điều đáng để tâm nhất của bọn họ lúc này chính là, trong hơn bảy ngày tiếp theo, bọn họ nên huấn luyện hồn sủng như thế nào, để có thể lấy được thứ tự hơi tốt một chút tại Khải Minh cúp.

Rồi sau đó cần bồi dưỡng hồn sủng thật tốt hơn nữa, để bọn họ thuận lợi thức tỉnh Võ Hồn...

Trừ những người này ra, đang có một người tương đối trầm lặng, chỉ bình tĩnh quan sát mà không nói một lời.

Bởi vì năm ô vuông ánh sáng điện tử hôm nay, sẽ có thể trở thành chủ đề mà vô số học sinh có thể đưa ra để nói chuyện say sưa.

Thậm chí nó còn có thể trở thành lời mở đầu của rất nhiều giáo viên, trưởng bộ môn, phòng giáo dục. Ví dụ như là:

"Các em phải nhìn theo học bá Vương Triệt mà học tập, ngay cả một con Lục Mao Trùng mà bạn ấy đều có thể bồi dưỡng nhanh đến như vậy! Các em hãy nhìn lại chính các em đi!"

Sau khi buổi kiểm tra kết thúc, các giáo viên chủ nhiệm nhao nhao mang theo học sinh của lớp mình chủ nhiệm, đi vào khu vực dạy học của riêng lớp mình trong sân vận động.

Sân vận động này rất lớn, chỉ là khu vực kiểm tra tu vi hồn lực vừa rồi, tuy có rất nhiều học sinh dạo quanh, nhưng cũng chỉ có thể chiếm cứ diện tích không đến một phần mười.

Chớ nói chi là đến toàn bộ sân vận động.

Mà tại các khu vực khác trên sân vận động, đều được trồng những loại thực vật khác nhau, để phân chia thành từng khu huấn luyện đặc thù.

Việc dạy học luôn là phương pháp giáo dục lâu dài.

Hồn sủng sẽ được bố trí tại trung tâm hồi phục hồn sủng nằm trong trường học, tại đó luôn có những nhân viên chuyên môn thường xuyên túc trực, để tiến hành chăm sóc và hồi phục cho hồn sủng.

Trên cơ bản, từ trường học bậc cao trung cũng đã xây dựng lên trung tâm hồi phục hồn sủng.

Thầy giáo Trịnh mang theo hơn bốn mươi vị học sinh đi tới khu vực dạy học của lớp mình. Ông vung tay lên bảo đám người ngừng nói chuyện.

Thầy giáo Trịnh ho khan vài tiếng rồi nói ra:

"Trước khi bắt đầu huấn luyện cho các em, thầy sẽ nói đơn giản một chút quy tắc của Khải Minh cúp."

"Khải Minh cúp này, chủ yếu nhằm vào ba trường đại học lớn trong thành Thiên Tâm, để tổ chức ra một cuộc tranh tài đối chiến hồn sủng có cấp độ nhập môn."

"Ba trường cao trung lớn gồm Tức Nhất Trung, Hưng Nhạc, Nam Hồ. Tổng cộng có khoảng hơn một ngàn học sinh lớp mười hai. Phương thức tuyển chọn thí sinh là tự nguyện báo danh. Không bắt buộc phải tham gia, mà chỉ là vì để các em mới nhập học cảm thụ được không khí đối chiến hồn sủng đơn giản nhất."

"Đương nhiên là thầy biết, các em ở trên internet đã nhìn qua rất nhiều trận đối chiến hồn sủng cỡ lớn, được tổ chức tại các chiến khu."

"Nhưng nếu chỉ nhìn qua internet thì không thể bằng việc cảm thụ thực tế được. Dù là ở khoảng cách gần để được mắt thấy tai nghe, nhưng cũng sẽ không thể bằng chính mình tham dự. Đây là những chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Khải Minh cúp này sẽ tổ chức đối chiến hồn sủng với cấp độ nhập môn. Đối với các em mà nói, dù là bạn học thân thiết nhất của các em hiện tại, thì cũng có thể chạm mặt nhau khi tham gia tranh tài."

Khi thầy giáo Trịnh nói đến đây, ông ta liền biểu lộ vẻ mặt rất nghiêm túc mà nói tiếp:

"Đầu tiên thầy muốn nói rõ, đối chiến hồn sủng luôn có tính giải trí nhất định. Dù là loại đối chiến hồn sủng cao cấp nhất cũng đều như thế. Bởi vì mục đích căn bản nhất chính là, muốn để cho Khế Hồn sư càng hiểu hơn đối với hồn sủng của mình."

"Khải Minh cúp này sẽ có phương thức tuyển chọn là tự nguyện báo danh. Cuộc tranh tài này sẽ tổ chức đơn giản theo hình thức đào thải. Nghĩa là từ việc rút thăm để phân phối đối thủ, nhưng chỉ cần thua một trận sẽ trực tiếp bị loại."

"Trên lý luận mà nói, nếu như em nào có đầy đủ vận khí nghịch thiên, thì nói không chừng em đó sẽ có thể trực tiếp lên ngôi quán quân."

Thầy giáo Trịnh ho khan vài tiếng, lấy ra một chai nước rồi uống một ngụm, sau đó ông tiếp tục nói:

"Quy tắc chỉ đơn giản như thế. Phần thưởng cho mười vị trí đầu, ngoại trừ hạng nhất ra đều sẽ không kém nhau quá nhiều. Nếu nằm trong một trăm vị trí đổ lại cũng sẽ có phần thưởng an ủi. Đương nhiên, quá trình tranh tài mới là quan trọng nhất."

"Thầy đề nghị, sau khi các em trải qua bảy ngày huấn luyện, thì các em đều nên đăng ký tham gia thử xem."

"Coi như chỉ đánh được một trận, những cũng đã có thể cảm thụ được bầu không khí trong đó."

"Bởi vì việc quan trọng nhất của các em chính là, phải làm sâu sắc thêm sự hiểu rõ của mình đối với hồn sủng."

Thầy giáo Trịnh đã nói rất rõ ràng quy tắc của cuộc tranh tài.

Vương Triệt tạm đếm thấy ở đây có hơn một ngàn người.

Anh giả thiết mỗi người ở đây đều tham gia tranh tài, vậy khả năng chỉ cần đánh thắng mười một đến mười hai trận thì liền có thể đoạt được giải quán quân.

Đơn giản mà nói, nếu như Vương Triệt muốn đoạt giải quán quân, thì anh cần phải thắng được mười trận trở lên.

Độ khó này đúng là cực kỳ cao.

Nhưng với loại đối chiến hồn sủng nhập môn này thì tốc độ sẽ rất nhanh, vì trận chiến đấu giữa các hồn sủng thường có khả năng chỉ mất vài phút.

Khi không cân nhắc về nhân tố sân đấu, thì nhanh nhất là ba bốn ngày liền có thể hoàn thành giải đấu này.

Nếu như muốn tiến vào top mười, thì đại khái anh cần thắng đến bảy trận trở lên.

Xác thực rất khó khăn, nhưng không phải là chuyện xa không thể chạm.

Bởi vì trước mắt, hồn sủng của các học sinh lớp mười hai phần lớn đều là hồn sủng phổ thông và hiếm có, tu vi hồn lực của chúng đa phần đều không kém nhau quá nhiều.

Và tố chất thân thể của các hồn sủng này cũng không có khả năng tại trong bảy ngày ngắn ngủi, mà có thể thông qua huấn luyện để kéo dài ra khoảng cách.

Chương 48: Chi Vân Xà Cao Ngạo

Dưới tình huống không kém quá nhiều, vậy vấn đề thắng thua tự nhiên sẽ rất khó dự liệu.

Nếu như hồn sủng có thể lĩnh ngộ ra Hồn kỹ, để có thể phát huy thêm mấy lần lực lượng cơ bản, vậy tất nhiên phần thắng sẽ càng cao.

Vương Triệt thầm nghĩ: 'Cuộc đối chiến hồn sủng nhập môn này sẽ có tính chất phúc lợi nhất định. '

Vương Triệt đã hiểu rõ, mục đích của trận tranh tài này chủ yếu là để khích lệ các học sinh mới nhập học.

Cho nên ban thưởng cũng không phải tầm thường.

Thầy giáo Trịnh nói tiếp:

"Tốt, về quy tắc thì thầy tạm thời chỉ nói đến đây thôi, tiếp xuống, thầy sẽ giảng giải cho các em yếu điểm của hồn sủng để các em biết mà huấn luyện!"

"Trong bảy ngày tới, hồn sủng nào còn chưa học xong bài học vỡ lòng, thì hãy lấy bài học vỡ lòng để làm mục tiêu. Nếu hồn sủng nào đã học xong bài học vỡ lòng, và đã có tu vi hồn lực nhất định, vậy liền lấy việc tăng lên tu vi hồn lực để làm mục tiêu. Nếu tu vi hồn lực của hồn sủng đã cao rồi, vậy liền lấy việc lĩnh ngộ ra Hồn kỹ để làm mục tiêu!"

Sau đó, thầy giáo Trịnh liền bắt đầu tiến hành dạy bảo cách huấn luyện hồn sủng cho từng bạn học sinh.

"Ếch Ngốc Nghếch am hiểu về tốc độ, và sức mạnh cũng không tầm thường, nên khi em lựa chọn mười năm Hồn kỹ, có thể lựa chọn Hồn kỹ bình thường gồm cả tốc độ và công kích, như là Hồn kỹ Nhảy Lên Không, hoặc là lựa chọn Hồn kỹ hệ thuộc tính như Đạn Nước. Nhưng Hồn kỹ hệ thuộc tính sẽ khó lĩnh ngộ hơn, nên yêu cầu đối với hồn lực cũng sẽ cao hơn, do vậy uy lực cũng sẽ lớn hơn."

"Vỗ Vỗ Bông là loại hồn sủng phổ thông, các phương diện tốc độ và sức mạnh của nó đều tương đối yếu kém. Nhưng mười năm Hồn kỹ thứ nhất mà nó có thể lĩnh ngộ ra lại cực kì có lợi đối với lần tranh tài này. Mười năm Hồn kỹ này tên là Vụ Hóa! Có thể giúp cho bản thân nó giảm đi thiệt hại 50 phần trăm khi bị công kích. Nếu như Vỗ Vỗ Bông có thể lĩnh ngộ ra mười năm Hồn kỹ Vụ Hóa này, thì việc tiến vào xếp hạng trước 100 tại Khải Minh cúp là hoàn toàn không có vấn đề."

"Bách Hoa Thú, là hồn sủng hệ Thảo Mộc, tại thời kỳ ấu sinh của nó, đặc điểm lớn nhất chính là lực phòng ngự tương đối xuất chúng. Lựa chọn mười năm Hồn kỹ để nó lĩnh ngộ nên có thiên hướng về lực phòng ngự, như là: Tụ Hợp. Hồn kỹ này sẽ khiến cho toàn thân Bách Hoa Thú ngưng tụ lại, hình thể thu nhỏ, không chỉ có thể tăng lên lực phòng ngự, mà còn có thể né tránh công kích của đối thủ trong thời điểm mấu chốt. Hoặc là lựa chọn Hồn kỹ hệ thuộc tính có thiên hướng về sự khống chế, như là: Phấn Mềm Mại. Dùng Hồn hệ kỹ thuộc tính này để phun ra phấn hoa, khiến cho đối thủ tạm thời bị tê liệt, nhưng độ khó để lĩnh ngộ tương đối cao."

...

Thầy giáo Trịnh tiến hành chỉ đạo cho từng vị bạn học, với vẻ mặt mười phần nghiêm túc.

Ông cũng quy hoạch ra phương hướng huấn luyện đại khái cho mỗi vị bạn học.

Cho đến Lâm Hi.

Thầy giáo Trịnh nhìn về phía con Chi Vân Xà bên cạnh cô ấy.

Con Chi Vân Xà này cực kỳ ngạo khí, nó không hề nhìn vào thầy giáo Trịnh.

Hình dáng của nó rất xinh đẹp, giống như chủ nhân của nó vậy. Nó chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, bên trong đôi mắt nó cực kì có sự nhân tính hóa, mang thần sắc khinh thường hết thảy.

Đại khái là nó khinh thường những con hồn sủng mà thầy giáo Trịnh đã nói lúc nãy.

Lâm Hi nói ra một câu: "Đứa nhỏ này tương đối kiêu ngạo."

Thầy giáo Trịnh lắc đầu, hơi có chút xấu hổ, nói: "Nó không chỉ là kiêu ngạo, mà trí tuệ của nó cũng cực kỳ cao. Loại hồn sủng ấu sinh cực hiếm này, khi linh trí được khai mở về sau, linh trí của chúng đều sẽ cực kỳ cao. Người bình thường đều sẽ rất khó chiếm được sự tán thành nó, cho nên việc ký kết sinh mệnh hồn ước với nó cũng đều rất khó khăn."

Chi Vân Xà nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi hình chiếc lá của mình, sau đó nó dùng bàn tay nhỏ bé hơi chải chuốt cái đuôi lại một chút.

Rồi nó đi về phía một thân cây nhỏ, tựa như không muốn để vị thầy giáo Trịnh này chỉ đạo mình.

Tư thái cao ngạo của nó khiến cho đám hồn sủng còn lại không dám tiếp cận, và cũng có chút sợ hãi, cả đám nhao nhao nhường đường cho nó đi.

Cho đến khi con Chi Vân Xà này đi tới trước mặt Vương Triệt, nó bị Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt đang ngẩn người chặn lại.

Chi Vân Xà hơi vểnh mặt lên, nhìn thoáng qua Lục Mao Trùng có thân thể to lớn hơn nó không ít, tu vi hồn lực cũng cao hơn nó tới mười năm.

Nhưng nó hoàn toàn không có một tia e ngại.

Bên trong đôi mắt nó vẫn như cũ là vẻ khinh thường nhàn nhạt.

"Xuy xuy!"

Chi Vân Xà hơi phát ra một chút âm thanh, tựa như muốn nói Lục Mao Trùng tránh ra.

Lục Mao Trùng: " (0.0) ?"

Linh trí của Lục Mao Trùng so với con Chi Vân Xà này thấp hơn ba bốn tuổi.

Vương Triệt đoán chừng, linh trí của nó khả năng đã đạt đến trình độ của nhân loại mười một, mười hai tuổi.

Mà khi Lục Mao Trùng nở ra thường chỉ có linh trí như nhân loại năm, sáu tuổi.

Sau khi trải qua trong khoảng thời gian huấn luyện này Lục Mao Trùng cũng đã tăng thêm một chút linh trí.

Nhưng cũng không có nhanh như vậy.

Thời điểm Vương Triệt kể cố sự cho Lục Mao Trùng nghe, lúc nào anh cũng vừa giảng vừa vẽ tranh.

Ngoại trừ để cho đứa bé này có thể nhập tâm vào cố sự, anh còn muốn trợ giúp nó lý giải tốt hơn về nội dung của cố sự.

Lục Mao Trùng lúc này không hề nhúc nhích tí nào, để cho Chi Vân Xà cảm thấy không mấy vui vẻ.

Rốt cuộc, khác biệt về chủng tộc hồn sủng, nên về phương diện ngôn ngữ sẽ không dễ dàng hiểu nhau.

Trừ phi là loại hồn sủng có linh trí cực kỳ cao.

"Xuy xuy! ! !"

m thanh của con Chi Vân Xà lớn thêm mấy phần, đồng thời nó còn dùng ngón tay chỉ chỉ ra bên cạnh, để ra hiệu cho Lục Mao Trùng tránh qua một bên cho nó đi.

Lần này, Lục Mao Trùng đã hiểu ra ý tứ của Chi Vân Xà.

P/S: các đạo hữu có thể dựa theo hình tượng khá tương tự này nhé.

Lục Mao Trùng: tương tự hình tượng Caterpie

Chi Vân Xà: tương tự hình tượng Snivy

Chương 49: Thử Nghiệm

Đầu tiên, Lục Mao Trùng quan sát vẻ mặt của Vương Triệt, Vương Triệt chỉ cười cười rồi gật đầu với nó.

Thấy vậy Lục Mao Trùng liền rất ngoan ngoãn mà đi đến một bên khác của Vương Triệt.

Thầy giáo Trịnh gặp cảnh này thì đôi mắt ông ta liền nhướng lên.

Mặc dù đây chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng cũng đủ để nhìn ra được, hai người Vương Triệt và Lâm Hi có độ thân mật đối với hồn sủng mà mình bồi dưỡng, khác biệt lớn đến thế nào.

Lâm Hi trầm ngưng một chút, cô cảm thấy trên mặt mình hơi có chút nóng.

Lâm Hi nhận ra đây là biểu hiện của việc, mình không có bồi dưỡng hồn sủng thật tốt.

Nếu hồn sủng ấu sinh có thể tùy ý rời đi bân người Khế Hồn sư, mà cũng không hề hỏi thăm ý kiến của Khế Hồn sư, và tính cách con hồn sủng này không cách nào thu liễm, vậy liền đại biểu Khế Hồn sư không có bồi dưỡng hồn sủng thật tốt.

Chuyện này không có quan hệ gì với tư chất, tu vi hồn lực, và thực lực của hồn sủng.

Vì Lâm Hi không có bồi dưỡng Chi Vân Xà thật tốt, nên con Chi Vân Xà này mới sẽ xuất hiện vẻ mặt khinh thường như thế.

Đám học sinh gặp cảnh này cũng hơi có chút trầm ngưng, cũng có chút xấu hổ, vì đại khái bọn họ đã nhìn ra điều gì đó.

Vương Triệt nhìn đám người một chút rồi mở miệng nói: "Hồn sủng cực hiếm sẽ rất khó để bồi dưỡng. Thầy giáo Trịnh, chúng em về sau hẳn là cũng có cơ hội lấy được hồn sủng cực hiếm phải không? Đến lúc đó em sẽ cần làm thế nào để bồi dưỡng nó đây?"

Vương Triệt thay đổi đề tài, khiến cho mọi người ở đây nhất thời cảm thấy hứng thú, nhao nhao nhìn về phía thầy giáo Trịnh.

Thầy giáo Trịnh cười cười, thầm nghĩ tên nhóc này ngược lại là rất hiểu chuyện.

Ông ta cũng đang sầu đến không nhấc mặt lên được.

Lâm Hi có chút mím môi, nhìn về phía Vương Triệt một chút...

Thầy giáo Trịnh nghiêm túc nói: "Vấn đề này em hỏi ra cực kỳ hay! Loại hồn sủng cực hiếm như vậy, trong tương lai các em đều có cơ hội thu hoạch được. Nhưng đều sẽ là hồn sủng thứ hai hay thứ ba của các em. Hồn sủng cực hiếm có tiềm chất chủng tộc ba trăm điểm trở lên, sẽ có được tiềm lực cực cao, và trên cơ bản chúng đều có thể bồi dưỡng đến trình độ mười vạn năm tu vi hồn lực."

"Chí ít nó có thể cung cấp cho Võ Hồn của các em hai cái Hồn Hoàn và Hồn kỹ rất cường đại trở lên, nên các em sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Tuy nhiên, những thứ này thầy cũng không muốn nói nhiều bây giờ."

"Nhưng đại đa số hồn sủng cực hiếm đều có sự kiêu ngạo của riêng chúng. Muốn có được sự tán thành của bọn chúng, và làm bền chặt sinh mệnh hồn ước giữa song phương, thì chuyện này cũng không phải dễ dàng. Khó khăn đầu tiên chính là khi hồn sủng cực hiếm học bài học vỡ lòng."

"..."

Ngay sau đó, thầy giáo Trịnh liền bắt đầu từ bài học vỡ lòng, nhưng ông luôn nói về các loại Hồn kỹ.

Thầy giáo Trịnh chậm rãi nói: "Chi Vân Xà là một loại hồn sủng vô cùng cường đại và rất kiêu ngạo. Tại bên trong các loại hồn sủng cực hiếm, các phương diện của nó cũng không yếu, tương đối toàn diện. Về phương diện mười năm Hồn kỹ, nó sẽ có rất nhiều lựa chọn. Mười năm Hồn kỹ có thiên hướng về công kích sẽ được chọn lựa đầu tiên. Hồn kỹ phổ thông thì nên chọn Vung Đuôi Kích! Còn Hồn kỹ hệ thuộc tính thì nên chọn Bom Hạt Giống."

"Bom Hạt Giống là mười năm Hồn kỹ hệ thuộc tính thứ nhất của Chi Vân Xà, bình thường nó cần tiếp cận bảy mươi năm tu vi hồn lực thì mới có tỉ lệ lĩnh ngộ khá lớn."

"Vung Đuôi Kích là mười năm Hồn kỹ phổ thông có uy lực cực lớn, cũng là một loại Hồn kỹ khó lĩnh ngộ. Cần hồn sủng đạt tới trình độ khống chế nhất định đối với thân thể và hồn lực. Thầy đề nghị em ưu tiên cho Chi Vân Xà lĩnh ngộ Hồn kỹ Vung Đuôi Kích."

Sau đó, Thầy giáo Trịnh lại nói ra từng cái phương thức huấn luyện và chi tiết của hai loại mười năm Hồn kỹ này.

Lâm Hi chờ thầy giáo Trịnh nói xong mới cau mày nói: "Thầy giáo Trịnh, đứa nhỏ này đã sắp lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích. Chỉ tiếc là em luôn cảm thấy hình như nó luôn luôn còn kém một chút."

Những điều thầy giáo Trịnh vừa nói, thật ra Lâm Hi đã biết phần lớn.

Hai mắt Thầy giáo Trịnh tỏa sáng, hỏi: "Ồ? Vậy em để đứa nhỏ này thi triển thử một chút cho thầy xem sao!"

Nói xong, thầy giáo Trịnh chỉ vào một viên cự thạch bên cạnh.

Lâm Hi gật đầu, hướng về Chi Vân Xà đang ở phía xa xa mà vẫy vẫy tay.

Lần này Chi Vân Xà vẫn tương đối nghe lời nên liền đi tới.

Lâm Hi nghiêm túc nói: "Chi Vân Xà, mi hãy dùng cái đuôi đập nện vào tảng đá kia đi. Dùng phương thức mà chúng ta hay tập luyện ấy!"

"Xuy xuy!"

Chi Vân Xà như không có sức mà chỉ khẽ đáp lại một tiếng.

Nhưng khi nó đi về phía viên cự thạch kia, ánh mắt nó bỗng nhiên biến đổi, trở nên cực kì chuyên chú và nghiêm túc!

Chi Vân Xà lao vọt tới, giống như một luồng ánh sáng màu xanh lá, nhanh đến mức để cho đám người hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của nó.

Ầm! ! !

Thời điểm nó tới gần viên cự thạch kia, chỉ thấy luồng ánh sáng màu xanh lá có biến hóa. Phần đuôi Chi Vân Xà nổi lên từng trận ánh sáng rực rỡ, sau đó nó đột nhiên hất đuôi lên.

Chỉ nghe một âm thanh vang lên như pháo nổ.

Viên cự thạch kia bỗng nhiên bị đánh bay đi, rơi xa hơn mười mét bên ngoài mới nện xuống mặt đất, phát ra một âm thanh bình bịch nặng nề.

Đám người thấy vậy lập tức khiếp sợ không thôi.

Viên cự thạch kia cao khoảng chừng nửa thân người, chí ít cần bốn năm bạn học sinh cùng một chỗ nâng lên thì nó mới có thể chuyển động được.

Vậy mà con Chi Vân Xà chỉ cao hơn ba mươi centimet này, chỉ hất lên cái đuôi thôi mà đã trực tiếp đánh bay viên cự thạch ra ngoài...

Lực lượng nó bộc phát ra thật quá kinh khủng!

Thầy giáo Trịnh đi đến bên cạnh viên cự thạch, đi xung quanh nó để dò xét một chút, sau đó ông khẽ lắc đầu.

Chương 50: Vương Triệt, Anh Cũng Thử Đi

Chi Vân Xà đánh ra chiêu Vung Đuôi Kích này có lực lượng rất mạnh, đúng là không thể chê được!

Nhưng lực lượng lại quá phân tán, nên mặt ngoài của viên cự thạch không có bất kỳ vết tích gì.

Nói cách khác, Chi Vân Xà không hề tạo thành tổn hại quá lớn cho viên cự thạch.

Mặc dù âm thanh va chạm cực kỳ vang dội, thanh thế rất lớn, nhưng càng giống như là bị đẩy văng ra hơn.

Đây không thể tính là chân chính Hồn kỹ Vung Đuôi Kích.

Theo lý thuyết mà nói, Vung Đuôi Kích sẽ có thể chém viên cự thạch này thành hai khúc, như vậy mới được xem như hợp tiêu chuẩn.

Thầy giáo Trịnh khẽ gật đầu, nói: "Không tệ! Cũng đã có sáu bảy phần tương tự. Bảy ngày sau hẳn là nó có thể hoàn toàn lĩnh ngộ."

Nghe vậy, trên mặt Lâm Hi hơi lộ ra vẻ tươi cười.

"Ti ngô ti ngô!"

Đúng lúc này, Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt bỗng nhiên hướng về phía Vương Triệt kêu lên.

Vương Triệt nhìn vào đứa bé này một chút, anh đã hiểu ý tứ của nó là: 'Ta có thể dùng một đuôi đập cho viên cự thạch kia vỡ nát! '

Vương Triệt sờ lên đầu đứa bé này, rồi giả ho khan hai tiếng, ra hiệu cho nó đừng quá cường thế.

Anh đương nhiên biết nó có thể.

Vì chất liệu của viên cự thạch này, so với vật liệu mặt đất khi đối chiến với Viên Tiểu Nhạc là đồng dạng.

Coi như nó chỉ quất đuôi vào viên cự thạch này, và không cần dùng đến Vung Đuôi Kích, thì nó cũng có thể chấn cho viên cự thạch này vỡ nát.

Nhưng mà, Vương Triệt không muốn để cho Lục Mao Trùng lộ diện quá nhiều thực lực.

Đúng lúc này, Hứa Hải Phong ở một bên nói ra: "Lão Vương, con Lục Mao Trùng của anh cũng có cái đuôi, nói không chừng nó cũng có thể lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích đó! Vậy anh có muốn thử một chút hay không?"

Đám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.

Lâm Hi cũng cảm thấy sửng sốt.

Con Chi Vân Xà đi tới, phảng phất như đã nghe hiểu lời này, nó xuy xuy cười nhìn về phía Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Thầy giáo Trịnh ho khan vài tiếng, trừng mắt nhìn Hứa Hải Phong một cái, nói:

"Bên trong danh sách Hồn kỹ của Lục Mao Trùng không có Vung Đuôi Kích, cho nên nó muốn lĩnh ngộ chiêu này thì cơ bản là... Độ khó cực kỳ cao. Tên thiếu đánh nhà em mau xóa lời nói này ngay cho thầy."

Hứa Hải Phong liền cười hì hì một tiếng.

Vương Triệt nhìn thanh niên này mà có chút im lặng.

Lâm Hi bỗng nhiên nói ra: "Thưa thầy, thầy cứ để Vương Triệt thử một chút đi. Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, có lẽ sẽ có biến số nhất định nên cũng khó nói."

Đám người không nói lời nào mà chỉ nhìn về phía thầy giáo Trịnh, cảm giác chuyện này có chút vi diệu.

Thầy giáo Trịnh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vương Triệt.

Lục Mao Trùng là loại hồn sủng gì thì ông ta còn rõ ràng hơn so với những học sinh này.

Căn bản nó không có khả năng lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích.

Đừng nói là năm mươi năm tu vi hồn lực, mà ngay cả một trăm năm tu vi hồn lực thì cũng không thể.

Bởi vì tiềm chất chủng tộc của Lục Mao Trùng quá thấp.

Nếu như thật sự cho Lục Mao Trùng thử một chút, thầy giáo Trịnh chỉ sợ sẽ bại lộ ra chuyện, mặc dù Lục Mao Trùng của Vương Triệt có tu vi hồn lực cao như vậy, nhưng thân thể của nó vẫn như cũ rất yếu kém.

Chuyện này đối với Vương Triệt mà nói, khẳng định là không tốt lắm.

Rốt cuộc Vương Triệt trong hai tuần qua cũng đã tân tân khổ khổ, để chăm chỉ huấn luyện và bồi dưỡng cho Lục Mao Trùng của em ấy đến năm mươi năm tu vi hồn lực. Nếu kết quả Vương Triệt lại phát hiện, hồn sủng của em ấy vẫn yếu kém như vậy, thì đây chẳng phải là sự đả kích rất lớn đối với em ấy hay sao?

Thân làm thầy giáo nên ông ta tự nhiên nghĩ đến càng nhiều vấn đề.

Đúng lúc này, Vương Triệt nhẹ gật đầu, nói:

"Vậy cũng được."

Anh nhìn về phía Lục Mao Trùng, đưa cho nó một ánh mắt.

Ý anh muốn nói là: Mi không được phép sử dụng hồn lực, chỉ tùy tiện vung đuôi một cái là được rồi.

Giữa hai bên có sinh mệnh hồn ước, tăng thêm Vương Triệt đã huấn luyện cho Lục Mao Trùng một ít thời gian, và còn trải qua một trận chiến đấu.

Tự nhiên cả hai đã đầy đủ ăn ý.

Lục Mao Trùng: " ω "

Nó nhấp nháy đôi mắt và gật đầu, sau đó bước đi ra ngoài.

Từng đôi mắt phảng phất như tự động nhìn theo thân thể nó.

Hình thể của Lục Mao Trùng khá lớn, chậm rãi ngọ nguậy đi qua giống như là một con chó Corgi chân ngắn đang đi.

Trông nó cực kỳ đáng yêu, mang bộ dáng hoàn toàn không có lực phá hoại, vô hại với người và vật.

Khi Lục Mao Trùng đi qua bên người Chi Vân Xà, con Chi Vân Xà ôm lại hai cánh tay nhỏ trước ngực, dựa vào bên người Lâm Hi, hào hứng cười khinh miệt, hoàn toàn không có bất kỳ ý định muốn nhìn.

Cho đến khi Lâm Hi vỗ vỗ lên người nó, Chi Vân Xà mới không tình nguyện liếc mắt nhìn sang.

Thầy giáo Trịnh trước tiên mang tới tảng đá kia.

Ông ta quan sát Lục Mao Trùng một chút, rồi cũng không biết nên nói cái gì.

Vung Đuôi Kích không phải loại Hồn kỹ cực kỳ phức tạp, bắt đầu lĩnh ngộ cũng không quá khó khăn.

Nhưng đối với hồn sủng ấu sinh mà nói, tự nhiên vẫn có độ khó nhất định.

Bởi vì linh trí của bọn chúng cũng chỉ vừa mới khai mở không lâu mà thôi.

Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, Vương Triệt cũng không có khả năng có biện pháp gì, để huấn luyện cho Lục Mao Trùng dùng được đuôi để tiến hành công kích.

Vì chuyện này có độ khó quá cao.

Ngay lúc này, Hứa Hải Phong bỗng nhiên kịp phản ứng, anh ta tranh thủ thời gian nhỏ giọng nói với Vương Triệt:

"Ngọa tào! Lão Vương! Có phải là tôi đã hố anh rồi không?"

"Lục Mao Trùng không thể học Hồn kỹ Vung Đuôi Kích đúng không nhỉ? Chủ yếu là tôi thấy con Chi Vân Xà kia có chút phách lối, nên mới nghĩ đến chuyện dù sao cũng phải có người trị con vật nhỏ này. Mà lớp chúng ta cũng chỉ có Lục Mao Trùng của anh là có tu vi hồn lực cao nhất a..."

Chương 51: Diễn Kịch! Chấn Kinh!

Không thể hoàn toàn nói Hứa Hải Phong là một tên học sinh cặn bã, nhưng vẫn có thể nói anh ta là nửa tên học sinh cặn bã.

Thành tích văn hóa của anh ta rất bình thường, đối với loại hồn sủng Lục Mao Trùng này mà anh ta cũng không hiểu nhiều.

Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy, Vung Đuôi Kích là một loại Hồn kỹ thuộc về những hồn sủng có đuôi, chỉ cần có đuôi thì đều có thể thi triển được.

Mà Lục Mao Trùng cũng có đuôi, vậy nó cũng có thể lĩnh ngộ được Hồn kỹ Vung Đuôi Kích mới đúng, anh ta cảm thấy không có vấn đề gì trong cái Logic này.

Cho nên, muốn để Hứa Hải Phong hiểu về danh sách Hồn kỹ của những loại hồn sủng nào, thì chỉ có thể lấy ra một ít hồn sủng mà anh ta tương đối quen thuộc, khi đó anh ta mới có khả năng hiểu rõ.

Vương Triệt nhìn Hứa Hải Phong, nói: "Cũng không sao."

Lấy kinh nghiệm dày dặn của Vương Triệt, tự nhiên anh có thể nhìn ra được, Hứa Hải Phong thật sự không cố ý.

Anh ta chỉ nghĩ đến việc đùa giỡn đơn thuần mà thôi, tăng thêm Vương Triệt và Lâm Hi có mối quan hệ rất vi diệu, và kể đến thái độ của con Chi Vân Xà kia nữa.

Hứa Hải Phong chọc chọc đầu của Bách Hoa Thú trong ngực mình, nói: "Con gái à, chúng ta cổ vũ cho Lục Mao Trùng cố lên nha."

"Hô hô!"

Bách Hoa Thú cái hiểu cái không, nên chỉ có thể nhẹ nhàng kêu lên hô hô.

Mà giờ phút này, theo tầm mắt di chuyển của mọi người, Lục Mao Trùng đã đi tới trước mặt viên cự thạch kia.

Nó đứng lặng phía trước viên cự thạch, hình như nó đang tự hỏi, cụ thể mình phải nên làm như thế nào đây?

Bất chợt, trên đầu của nó tựa như hiện lên một chiếc bóng đèn nhỏ, vì nó đã có ý tưởng cho việc này.

Lục Mao Trùng đi tới gần viên cự thạch, nó không có tăng tốc, và cũng không có lao đến, thân thể nó chỉ bỗng nhiên biến đổi!

Trong giây lát, khí thế của nó đã có sự biến đổi long trời lở đất.

Cái đuôi đầy thịt kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã ngưng kết thành cây gậy cứng cáp như gậy sắt, sau đó nó đột nhiên vung đuôi ra, trực tiếp đập nện tại trung tâm viên cự thạch.

Giống như thiết chùy đập nện lên trên cái trống.

Ầm! ! !

Tại chỗ bộc phát ra một trận tiếng vang mãnh liệt, cũng bộc phát ra một trận bụi mù.

Bụi mù bao phủ một vùng nhỏ của sân vận động, trong chớp mắt này, chỉ có ánh mắt của thầy giáo Trịnh mới có thể phát hiện ra sự biến hóa của viên cự thạch.

Ngay sau đó, bụi mù dần dần tản ra.

Lục Mao Trùng đang nằm trên mặt đất, phảng phất như nó đã kiệt sức.

Nhưng mà tại một bên khác, viên cự thạch kia cũng đã vỡ thành hai nửa.

Nhìn thấy một màn này, mọi người nhất thời đều chấn kinh!

Hứa Hải Phong dụi dụi con mắt rồi la lên: "Ngọa tào! Đây chính là Hồn kỹ Vung Đuôi Kích sao? Con vật nhỏ Chi Vân Xà kia đánh ra một đuôi cũng đều không thể chém viên cự thạch này thành hai khúc! Vậy mà… Này Lão Vương, tại sao con Lục Mao Trùng của anh lại mang dáng vẻ hư nhược thế kia? Nó cũng chỉ có thể phát động ra một kích thôi sao?"

Vương Triệt: "..."

Lâm Hi cũng mang vẻ mặt khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này.

Cô ấy không cách nào tưởng tượng ra được, một cú quất đuôi vừa rồi đã ẩn chưa bao nhiêu lực lượng, thế mà lại có thể trực tiếp đánh cho viên cự thạch này vỡ thành hai mảnh!

Chuyện đánh bay viên cự thạch so với trực tiếp bổ nó ra, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, đánh ra một kích toàn lực mà có thể cường đại như vậy ư?

Lâm Hi thật không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.

Cô ấy cũng là một vị học bá, nên cũng cực kỳ thấu hiểu đối với hồn sủng.

Từ buổi sáng hôm nay, khi Lâm Hi nhìn thấy con Lục Mao Trùng của Vương Triệt lần đầu tiên, cô ấy liền đã tính ra tu vi hồn lực đại khái của Lục Mao Trùng.

Mặc dù trong lòng Lâm Hi lúc đó cũng rất giật mình, nhưng mà cô ấy lại không biểu hiện ra bên ngoài.

Bởi vì đó chỉ là một con Lục Mao Trùng, dù tu vi hồn lực của nó lại cao hơn nữa, thì vẫn như cũ không thể cải biến được thực lực yếu kém của nó.

Nhưng khi viên cự thạch trước mắt cô ấy bị bổ thành hai nửa, thì chuyện này đã lật đổ ý nghĩ trước đó của Lâm Hi.

"Lục Mao Trùng sẽ có loại lực lượng này sao? Tôi… tôi cảm thấy con Vịt Áp Suất của tôi nên đi đối mặt vào tường để hối lỗi a!"

"Quả thật là có chút khoa trương... Chi Vân Xà kia thế nhưng là hồn sủng cực hiếm, dù cho nó không am hiểu về lực lượng, nhưng tiềm chất chủng tộc rất cao của nó sẽ giúp cho thân thể nó, có thể treo lên đánh rất nhiều hồn sủng phổ thông am hiểu lực lượng."

"Đáng lẽ, chênh lệch mười năm tu vi hồn lực giữa hồn sủng cực hiếm và hồn sủng phổ thông mà nói, phải gần như là không có... Vậy tại sao... tại sao con Lục Mao Trùng kia lại mạnh đến như vậy a?"

Rất nhiều bạn học không thể nào hiểu được.

Mà con Chi Vân Xà kia thì lại càng không thể nào hiểu được. Trong mắt nó lúc này đã chuyển từ vẻ khinh thường thành vẻ ngốc trệ.

Sau đó nó liền cứng đờ người tại chỗ.

Nó không thể nào tưởng tượng ra được, vì sao một con Lục Mao Trùng yếu đuối như thế, mà lại có thể phát huy ra được lực lượng khổng lồ như vậy?

Chẳng lẽ Lục Mao Trùng còn lợi hại hơn so với nó sao?

Vì cái gì chứ?

Một lát sau, Lục Mao Trùng mới lật người lại, sau đó nó chậm rãi bò trở về.

Rồi nó nhìn về phía Vương Triệt.

Tựa như nó đang nói: Nhanh khen ta đi!

Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng nói: "Mi làm không tệ."

Quả thật đứa nhỏ này rất không tệ, vì nó còn biết cả diễn kịch.

Đại khái là Lục Mao Trùng đã cảm nhận được, vị Khế Hồn sư của nó không muốn để cho nó bại lộ ra quá nhiều thực lực.

Hứa Hải Phong tràn đầy vẻ phấn khởi mà hỏi thăm: "Thầy giáo Trịnh, đó là Hồn kỹ Vung Đuôi Kích phải không? Không phải thầy đã nói là Lục Mao Trùng sẽ không thể lĩnh ngộ được Hồn kỹ Vung Đuôi Kích sao?"

Bình Luận (0)
Comment