Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng (Dịch)

Chương 38 - Chương 695: Chỉ Là Lót Dạ Mà Thôi

Chương 695: Chỉ Là Lót Dạ Mà Thôi

Chị gái bán hàng này cũng chỉ hỏi thăm đơn giản cấp độ tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng rồi sau đó đưa ra một hộp thức ăn.

Không khác gì mấy với người thanh niên lúc nãy, chỉ có điều là loại màu trắng sữa.

Chị gái bán hàng nói: "Nếm thử đi."

Lục Mao Trùng không kịp chờ đợi mà liền nuốt cả viên Lập Phương Thụ Diệp kia vào bụng.

Nó y như là Trư Bát Giới ăn Quả Nhân Sâm vậy.

Chị gái bán hàng: "..."

Chị gái bán hàng vội vàng nói: "Mi ăn gấp quá rồi đó..."

Vương Triệt nói: "Không có việc gì đâu."

Sau khi Lục Mao Trùng ăn xong, nó dùng cái đuôi vỗ vỗ cái bụng và kêu lên một tiếng tỏ vẻ còn muốn ăn thêm.

Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Lại cho nod thêm một viên đi chị, tôi muốn để cho nó nếm thử kỹ càng hơn."

Chị gái bán hàng không khỏi nhìn kỹ Lục Mao Trùng hỏi: "Nó còn có thể ăn nổi nữa sao?"

Lục Mao Trùng đã mặc vào bộ Hung phục bó sát người nên cô ấy sẽ nhìn không ra tình hình thực tế, nhưng tu vi hồn lực có thể tra ra từ thông tin của Vương Triệt trên App đăng ký, cho nên tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng cũng được thể hiện trên đó.

Lục Mao Trùng hiện tại có tu vi hồn lực hơn 1,600 năm.

Vương Triệt nói: "Nó còn có thể ăn thêm một chút."

Chị gái bán hàng gật đầu và đang định lựa chọn thì Lục Mao Trùng đã nhích về phía trước một bước, sau đó nó dùng cái đuôi chỉ chỉ vào một viên khác và có ý muốn thử viên này.

Chị gái bán hàng vội vàng nói: "Đây là thức ăn dùng cho hồn sủng song hệ gồm hệ hỏa diễm và hệ côn trùng ăn đấy. Nếu mi ăn vào thì cũng không có hiệu quả nhiều đâu."

Vương Triệt nói: "Không sao, chị cứ cho nó ăn đi, nó ăn tạp nên loại nào nó cũng ăn được."

Gặp tình huống này thì chị gái bán hàng đành phải nhìn thoáng qua người phụ trách phía sau.

Người phụ trách kia cười nói: “Chỉ cần hồn sủng có thể ăn thì đều có thể nếm thử."

Chị gái bán hàng liền đưa ra viên Lập Phương Thụ Diệp mà Lục Mao Trùng đã chỉ định, nó chỉ nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.

Sau đó lại sử dụng Phệ Kim Quyết để bắt đầu tiêu hóa.

"Ti ngô ti ngô!"

Lục Mao Trùng kêu về phía Vương Triệt một tiếng, nó nói rằng loại đồ ăn này có mùi vị cũng không tệ! So với mấy món do tự nó luyện chế dễ ăn hơn nhiều!

Vương Triệt gật đầu, dù sao đây cũng là món chính mà người ta đem ra giới thiệu, vậy chắc chắn sẽ không phải là món ăn mà Lục Mao Trùng mới học tập chế biến ra có thể so sánh được.

Lục Mao Trùng lại dùng cái đuôi chỉ chỉ thêm vào mấy loại Lập Phương Thụ Diệp khác.

Nó dùng ánh mắt tròn xoe đáng yêu đầy vẻ mong chờ mà nhìn vào chị gái bán hàng.

"Cái này..."

Chị gái có chút do dự, không phải là cô ấy không nỡ đưa, chỉ có điều là con Lục Mao Trùng này muốn ăn nhiều như vậy mà nếu không kịp hấp thu thì sẽ có hại đối với cơ thể của nó.

Vương Triệt nói: "Khụ khụ, chị cho nó thêm ba viên nữa là đủ rồi."

Chị gái bán hàng lại trưng cầu một chút ý kiến của người phụ trách, người phụ trách trầm tư mấy giây sau đó gật đầu.

Chị gái bán hàng lại lấy ra ba viên khác.

Lục Mao Trùng nhai chèm chẹp mấy lần rồi liền ăn sạch sẽ.

Nhưng nó vẫn còn muốn ăn thêm.

Bởi vì nó còn chưa có ăn no.

Tuy nhiên Vương Triệt liền ngăn nó lại.

Chị gái bán hàng nhẹ nhàng thở ra, vì cô ấy sợ rằng con Lục Mao Trùng này sẽ ăn quá nhiều mà xảy ra vấn đề.

Mấy viên Lập Phương Thụ Diệp mà Lục Mao Trùng ăn vừa rồi, thì một viên sẽ tương đương với khẩu phần ăn một ngày của một con hồn sủng tu vi hồn lực từ 2000-3000 năm.

Hiện tại cô ấy chắc chắn là Lục Mao Trùng đã ăn no rồi.

Vương Triệt lập tức trao đổi một hồi với Lục Mao Trùng sau đó đưa ra ý kiến: "Món ăn này cũng không tệ, chỉ có điều là dựa theo tin tức mà Lục Mao Trùng đã báo cho tôi thì chúng có chút ít khuyết điểm nhỏ. Viên Lập Phương Thụ Diệp màu trắng sữa kia thì còn được nhưng mà mấy viên khác có năng lượng sinh mệnh không được cân bằng, nên khả năng hấp thu sẽ không quá tốt. Tôi đề nghị tăng thêm một loại hồn thực giúp tổng hợp hai loại năng lượng sinh mệnh. Ví dụ như là Vân Tiên Hương chẳng hạn."

Đã được ăn miễn phí nên vẫn phải cho người ta vài lời nhận xét, nếu không sẽ không thích hợp lắm.

Chị gái bán hàng liền sững sờ, trước tiên là cô ấy trầm tư mấy giây rồi sau đó nhìn về phía người phụ trách phía sau.

Người phụ trách cũng trầm tư mấy giây, sau đó lại trao đổi cùng với mấy vị đầu bếp đang chế biến món ăn một hồi.

Không qua một lúc thì người phụ trách mới hướng về phía chị gái bán hàng mà gật đầu.

Chị gái bán hàng hít sâu một hơi và lấy ra một cái huy chương sáng lấp lánh đưa cho Vương Triệt rồi nói: "Chúc mừng cậu, ý kiến của cậu rất có ích cho chúng tôi, cái Huy Chương Trân Tu này là của cậu. Con Lục Mao Trùng của cậu rất lợi hại đó!"

Vương Triệt cười cười và mang theo Lục Mao Trùng rời đi.

Lục Mao Trùng quay đầu nhìn lại mấy viên Lập Phương Thụ Diệp còn lại mà có chút chưa thỏa mãn.

Vương Triệt đối Lục Mao Trùng nói: "Mi đừng có gấp, đợi lát nữa lại đến chỗ khác nếm thử. Ăn lót dạ một chút là được rồi."

"? ? ?"

Chị gái bán hàng nhìn xem bóng lưng của cả hai mà ánh mắt có chút mờ mịt.

Đằng sau vẫn còn có một đống Khế Hồn Sư đang xếp hàng, sau khi nghe vậy thì cả đám đều hiện lên một đống chấm hỏi trong đầu.

Nhất là người thanh niên kia đang mang vẻ mặt không thể tin được.

Thứ này có thể lót dạ được à?

Lục Mao Trùng đã hiểu nên nó lập tức gật đầu và đi theo Vương Triệt tiến tới một cái gian hàng khác.

Sau đó nó lại càn quét hết các món ăn trong đó...

Chương 696: Câu Lạc Bộ Trùng Duy

Có rất nhiều gian hàng trưng bày nên cũng không thể chỉ ăn tại một gian hàng được.

Nếu muốn nhổ lông dê thì cũng phải nhổ từng con một, vì vậy nếu chỉ ăn ở một gian hàng là rất dễ bị lộ hàng.

Mà nếu ăn quá nhiều thì người ta cũng sẽ cảm thấy không vui.

Vương Triệt suy nghĩ là anh sẽ đi đến tất cả gian hàng mà Lục Mao Trùng có thể ăn được để cho nó ăn hết một lần.

Theo sức ăn bình thường của Lục Mao Trùng, năm loại món ăn chính với hương vị khác nhau cộng thêm cả đồ ăn vặt thì mỗi ngày cũng phải tốn đến mười mấy miếng.

Nếu không ăn được nhiều là tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng sẽ không thể tăng nhanh được như vậy.

Với lại nó đã có thêm Phệ Kim Quyết, nên đối với Lục Mao Trùng mà nói sẽ có thể hấp thu đồ ăn rất nhanh.

Cũng do mỗi ngày Vương Triệt chỉ cho nó ăn bấy nhiêu đấy, nếu không thì Lục Mao Trùng sẽ cảm thấy mình còn có thể ăn thêm.

Trông nó y như một con lợn con vậy, ăn được rất khỏe.

Hơn một trăm cái gian hàng mà Vương Triệt quan sát một hồi và nhận thấy có khoảng mười mấy cái chuyên về đồ ăn cho hệ Côn Trùng.

Đồ ăn của bên Trùng Thực Chi Gia thì có thể nói là tốt nhất.

Bây giờ đa phần hồn sủng hệ Côn Trùng của nhiều Khế Hồn Sư chỉ ăn một hai miếng là đã no rồi.

Cho nên trừ khi là Khế Hồn Sư có hai con hồn sủng hệ Côn Trùng, vậy nếu không bọn họ cũng sẽ không đến gian hàng khác để ăn.

Vương Triệt bắt đầu mang theo Lục Mao Trùng càn quét gian hàng thứ hai... gian hàng thứ ba... thứ tư...

Lục Mao Trùng lục tục ngo ngoe mà ăn đến gian hàng thứ 7 nhưng nó mới nói mình đã no được 3 phần rồi.

Mỗi một gian hàng là Vương Triệt cũng không cho Lục Mao Trùng ăn quá nhiều, chỉ ăn một chút là đủ rồi.

Gặp được món hợp khẩu vị của Lục Mao Trùng, thì anh mới cho nó ăn nhiều thêm một chút.

Cho nên người phụ trách của mấy gian hàng kia cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.

Do cũng không có vấn đề gì xảy ra sau khi Lục Mao Trùng ăn xong hết đống đồ ăn.

Với lại cũng chẳng có ai quan tâm đến việc người ta sẽ cho hồn sủng của mình đi ăn bao nhiêu gian hàng, vì trong đại sảnh quá đông người và ai cũng chỉ lo ăn.

Bởi vậy quá trình ăn uống của khi Lục Mao Trùng cũng không có gì bất ngờ xảy ra.

Vương Triệt trầm ngâm nói: "Mi mới no bụng được ba phần thôi à? Ăn xong mười gian hàng thì nhiều lắm mi cũng chỉ no bụng được bốn phần, hay là ta cho mi đi ăn thêm đồ ăn của mấy loại hồn sủng khác nhỉ?"

Lục Mao Trùng lắc đầu liên tục.

Đồ ăn của mấy hồn sủng khác thì có món gì ngon đâu?

Đứa nhóc này đã kén ăn cực kì.

Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Vậy đợi lát nữa ăn xong thì chúng ta sẽ quay lại ăn thêm một lần nữa nhé?"

Hai mắt của Lục Mao Trùng liền sáng lên và lập tức gật đầu, nó cảm thấy ý kiến này của Vương Triệt rất tốt!

Đúng lúc đang có mấy gian hàng còn chưa ăn đủ!

Vương Triệt e hèm một cái và tiếp tục mang theo Lục Mao Trùng hướng đến gian hàng tiếp theo

Vương Triệt suy tư, nói:

"Trong mười gian hàng này thì chín gian trước đều không có món ăn chính mang năng lượng sinh mệnh hệ Không Gian."

“Nhưng món ăn chính có năng lượng hệ Tinh Thần dành cho côn trùng cũng có một ít."

Không còn cách nào khác vì Hồn sủng song hệ gồm hệ Không Gian và hệ Côn Trùng là quá ít.

Mà trong các món ăn chính dành cho Lục Mao Trùng, lúc Vương Triệt đi mua mấy loại nguyên liệu từ trên mạng để luyện chế ra món ăn chính có năng lượng không gian thì nó cũng đã ăn hết rồi.

Sản lượng của Không Linh Hà trong linh điền cũng không cao, nửa tuần mới thu hoạch được một lần, mỗi lần thu hoạch xong thì sau đó Lục Mao Trùng cũng chỉ có thể gia công ra được 1/5 lượng hạt giống.

Sản lượng năng suất không cao, dẫn đến việc luyện chế món chính có năng lượng Không Gian cũng không nhiều.

Với khẩu phần ăn mỗi ngày của Lục Mao Trùng thì sản lượng thu hoạch đã không theo kịp.

Nhưng mà năng lượng không gian trong cơ thể của Lục Mao Trùng cũng từ từ tích lũy tăng thêm.

Vương Triệt suy nghĩ nếu anh có thể tìm thêm một loại Hồn thực hệ không gian khác thì tốt biết mấy.

Nếu chỉ có Không Linh Hà là vẫn còn chưa đủ.

"Mười gian hàng trước đều lựa chọn các món ăn có năng lượng của năm hệ kia là chủ yếu"

"Ăn cũng đủ rồi chỉ thiếu năng lượng hệ không gian..."

Hệ Không gian cũng rất hiếm gặp.

Loại hồn thú của hệ này cũng ít thấy và cũng rất khó để bồi dưỡng.

Hồn sủng hệ không gian có nghĩa rằng nó sẽ có khả năng điều khiển không gian, đối với Khế Hồn Sư bình thường mà nói muốn bồi dưỡng chúng thật tốt là chuyện rất khó.

Theo số lượng hồn sủng mà Vương Triệt quan sát được trong trường học, toàn bộ học viện Lâm Hải thì số học sinh có được hồn sủng hệ không gian chỉ khoảng hai chữ số mà thôi.

Đối với một cái học viện hơn chục nghìn sinh viên thì tỷ lệ này là cực thấp.

Cho dù là học viện đứng đầu như là học viện tổng hợp Bắc Giang, thì hồn sủng hệ không gian cũng không nhiều lắm.

Hồn sủng không nhiều nên trên thị trường bán ra thức ăn mang năng lượng hệ không gian cũng sẽ không có quá nhiều loại.

Cùng với việc tài nguyên thuộc hệ Không gian khá khó để thu hoạch nên món ăn chính sẽ càng ít hơn.

Nhất là món ăn của hồn sủng song hệ gồm hệ Côn trùng và hệ Không gian.

Bởi vậy sau khi ăn qua một lượt, Vương Triệt cũng không tìm thấy món chính nào có năng lượng hệ Không gian thích hợp với hệ côn trùng.

Cho đến khi anh đi đến gian hàng thứ 10.

Số người xếp hàng ở đây cũng không nhiều lắm.

"Câu lạc bộ Trùng Duy."

Vương Triệt chú ý hơn một chút.

Vì nghe cái tên này chắc là sẽ có liên quan đến hệ Không gian.

Chương 697: Mạo Danh Không Linh Trùng

Bởi vì không có nhiều người xếp hàng nên một lúc sau đã đến lượt Vương Triệt.

Đi đến trước gian hàng, người đón tiếp là một cô gái ngực phẳng, dáng dấp nhìn cũng rất ngoan ngoãn, chỉ có điều trên mặt cũng không có vẻ cười vui gì.

Cho đến lúc Vương Triệt đi tới thì trên mặt cô ấy mới nở ra nụ cười.

"Xin chào, cậu có hồn sủng hệ Không Gian sao? Câu lạc bộ Trùng Duy của chúng tôi chuyên sản xuất món chính liên quan đến hệ Không gian."

Tâm trạng của cô gái này bây giờ mới có vẻ rất tốt.

Vì cuối cùng cô ấy cũng gặp được một vị soái ca vừa mắt, nên chuyện này làm cho tâm tình của cô ấy cũng tốt hơn nhiều.

Vương Triệt hỏi: "Tôi không có hồn sủng hệ Không Gian thì không thể đến đây sao?"

Cô gái bán hàng tại đây vốn dĩ cũng không kiên nhẫn lắm, nhưng khi nhìn thấy Vương Triệt thì lại hết sức kiên nhẫn mà nói: "Cái này... Cũng không phải là không thể được. Món chính mang năng lượng hệ Không gian nên đối với các loại hồn sủng khác mà nói cũng không có hiệu quả thực tế gì. Vì vậy để chúng ăn vào sẽ rất lãng phí..."

Nói ngắn gọn là bọn họ không muốn lãng phí thức ăn.

Vương Triệt mang ra Lục Mao Trùng và chỉ vào nó nói: "Thực ra tôi cũng không dám giấu giếm gì, nó thật ra cũng không phải là Lục Mao Trùng, mà nó là một con Không Linh Trùng. Cho nên tôi muốn để nó nếm thử món ăn chính của gian hàng các bạn."

Không Linh Trùng là một loại hồn sủng có vóc dáng nhỏ bé, thân hình nửa trong suốt. Chúng có hai hệ gồm hệ Không gian và hệ Côn Trùng, đồng thời chủng loại này đều rất hiếm gặp.

Tuy nhiên tiềm chất chủng tộc của chúng cũng không cao vì chỉ không đến 300 điểm, và phương hướng tiến hóa của chúng vẫn còn là một ẩn số.

Bởi vì chúng quá hiếm thấy nên nhân loại đều rất khó tìm ra mấy con hồn sủng loại này, chớ nói chi là đem nó bồi dưỡng và sinh sản ra đời tiếp theo.

Không Linh Trùng thường ẩn nấp trong các loại không gian nhỏ hẹp nên sẽ rất khó tìm được.

Mặc dù tiềm chất chủng tộc của chúng cũng không cao nhưng Không Linh Trùng lại có được sức chiến đấu rất mạnh.

Và đây là loại hồn sủng rất quý giá.

"..."

Cô gái bán hàng nghe vậy bèn nghiêm túc quan sát Lục Mao Trùng một chút.

Sau đó cô ấy phì cười một tiếng.

Tâm trạng của cô ấy cũng đã khá hơn nên vừa cười vừa nói:

"Bạn học à, mặc dù tôi chưa thấy qua Không Linh Trùng nên không biết hình dạng kỳ cụ thể của nó thế nào, nhưng mà... Nhưng mà tôi cũng biết về trạng thái bình thường của Không Linh Trùng chính là nửa trong suốt, còn con Lục Mao Trùng này dù rất đáng yêu nhưng cũng không phải là Không Linh Trùng."

"Để chế biến ra món chính hệ Không Gian sẽ tốn rất nhiều công sức, nguyên vật liệu cũng cực kỳ khan hiếm và chu kỳ trồng trọt cũng rất dài. Mong rằng bạn học thứ lỗi, mặc dù Đại Hội Trân Tu có thể được ăn uống miễn phí, nhưng vẫn không nên để lãng phí."

"Nếu như cậu không có hồn sủng hệ Không Gian, vậy chúng tôi cũng không thể cung cấp món ăn chính cho cậu được."

Cô gái bán hàng này đã từ chối Vương Triệt.

Vương Triệt gật đầu, nói: "Tôi hiểu được mà. Nửa trong suốt phải không? Thật ra là do nó mặc Hung phục của Lục Mao Trùng mà thôi, nếu cô không tin thì hãy nhìn lại xem."

Vừa nói xong Vương Triệt liền sử dụng sự cảm ứng tâm linh để truyền âm cho Lục Mao Trùng:

Mi hãy sử dụng chiêu Trùng Ẩn.

Lục Mao Trùng lập tức hiểu được và thân thể nó bắt đầu chậm rãi ẩn giấu, và biến thành màu sắc giống như cảnh vật xung quanh.

Nhưng nó cũng không hoàn toàn biến mất mà chỉ biến thành bộ dáng nửa trong suốt.

Đây là khả năng sử dụng cao cấp của Trùng Ẩn, vì Trùng ̉n của Lục Mao Trùng bây giờ chỉ còn khoảng cách không xa để nâng cấp thành Hồn kỹ nghìn năm Trùng Tiêu.

Cho nên nó đã sử dụng Trùng ̉n hết thành thạo.

"Hả?"

Cô gái bán hàng cũng hơi bất ngờ mà liền nhìn xem Lục Mao Trùng từ từ trở nên trong suốt, trong chốc lát cô ấy có chút không hiểu.

Cô gái bán hàng dùng giọng nói không quá khẳng định: "Đây là Hồn kỹ Trùng Ẩn sao?"

Vương Triệt cũng không phủ nhận ngay mà nói: "Cô hãy cẩn thận cảm nhận một chút xem trên người nó có truyền ra năng lượng hệ Không gian đấy."

Lục Mao Trùng lập tức điều khiển năng lượng hệ Không gian ít ỏi trong cơ thể mình.

Không gian xung quanh nó có chút chấn động và tỏa ra một ít năng lượng hệ không gian.

Thật ra nếu dựa vào số năng lượng hệ không gian trong cơ thể của Lục Mao Trùng bây giờ thì nó cũng đã có thể học tập được một chút Hồn kỹ cơ bản của hệ Không gian.

Nguyên nhân là Vương Triệt không để cho nó bắt đầu luyện tập, cũng bởi vì số Hồn kỹ cần huấn luyện của Lục Mao Trùng bây giờ đã rất nhiều rồi.

Còn không bằng để nó sau này tích lũy càng nhiều năng lượng hệ không gian hơn rồi mới bắt đầu học.

Thực lực của cô gái bán hàng này cũng không yếu nên đã cảm nhận ra được.

Trong chốc lát cô ấy hơi có chút mơ hồ.

Cái này... Thật sự là một con Không Linh Trùng đang ngụy trang thành Lục Mao Trùng sao?

Một người thanh niên ở đằng sau vừa cười vừa nói: "Tiểu Lôi, cô hãy cho nó ăn đi. Dù sao lần này chúng ta cũng chưa gặp được bao nhiêu hồn thú hệ Không gian cả."

Lúc này cô gái bán hàng mới gật đầu rồi lấy ra một hộp thức ăn từ trên gian hàng và đưa cho Vương Triệt, nói: "Đây là Không Tinh Thụ Diệp, bên trong chỉ có một miếng. Bình thường hồn sủng chỉ cần ăn ba miếng là đã đủ cho cả một ngày."

Vương Triệt nhìn thoáng qua giá cả, một miếng ít nhất cũng từ một nghìn nguyên trở lên.

Đắt gấp mấy lần so với các loại món chính khác.

Chương 698: Đổi Lấy Hạt Giống

Loại Không Tinh Thụ Diệp này nếu so với loại Lập Phương Thụ Diệp trước đây thì mức độ năng lượng và các thành phần dinh dưỡng đều thấp hơn hai phần.

Vì đối với Lập Phương Thụ Diệp kia thì chỉ cần ăn một viên là đã đủ cho một ngày rồi.

Còn đối với Không Tinh Thụ Diệp này thì cần phải ăn ba miếng mới đủ cho một ngày.

Đây là giai đoạn nghìn năm nên để bồi dưỡng hồn sủng hệ không gian là sẽ hao phí rất nhiều tiền của.

Lục Mao Trùng đã biến trở về nguyên hình, nó cắn nuốt miếng Không Tinh Thụ Diệp kia và nhai chèm chẹp mấy lần là đã ăn xong.

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng kêu lên một tiếng, ý nó là hương vị rất ngon.

Cô gái bán hàng hơi nghi ngờ trong lòng: Tiếng kêu của Không Linh Trùng cũng giống như Lục Mao Trùng sao?

Vương Triệt hỏi: "Nó nói là hương vị rất tốt, vậy có thể lại ho nó thêm vài miếng nữa không?"

Cô gái bán hàng cũng gật đầu và thầm nhủ: Gian hàng món chính của hồn sủng hệ Không gian cũng không nhiều, chớ nói chi là có liên quan đến hệ Côn Trùng. Chắc là con Không Linh Trùng này cũng không tìm được đồ ăn thích hợp nên nó đang rất đói bụng.

Ăn liên tiếp năm sáu miếng nhưng Lục Mao Trùng vẫn còn chưa thỏa mãn, tuy vậy Vương Triệt cũng không có xin thêm.

Vương Triệt giao lưu với Lục Mao Trùng.

Bây giờ Lục Mao Trùng cũng được xem là một vị chuyên gia phê bình ẩm thực, từ sau khi nó bắt đầu luyện chế đồ ăn thì càng ngày nó càng trở nên nhạy cảm với các loại hương vị.

Sau khi nói chuyện một hồi với Vương Triệt, nó cũng cảm nhận được nguyên liệu và vấn đề của loại Không Tinh Thụ Diệp này.

Người thanh niên ở phía sau đi tới và cười híp mắt hỏi: "Bạn học cảm thấy thế nào? Có thể cho chúng tôi một vài ý kiến góp ý không?"

Vương Triệt trầm tư mấy giây rồi gật đầu nói:

"Các phương diện của Không Tinh Thụ Diệp đều rất không tệ. Nhưng nó lại sử dụng hai loại hồn thực hệ không gian cấp thấp để chế biến. Vậy các vị đang muốn dùng hồn thực cấp thấp để luyện chế ra món chính có hiệu quả của hồn thực trung cấp sao?"

"Các vị làm như vậy sẽ có thể giảm bớt chi phí và tăng cao lợi nhuận, đồng thời cũng có thể đáp ứng nhu cầu trưởng thành của đa phần Hồn sủng hệ Không gian."

Người thanh niên đáp: "Không sai."

Anh ta hơi sững sờ vì cũng không nghĩ ra Vương Triệt lại có thể dễ dàng nhận thấy.

Vương Triệt vừa cười vừa nói:

"Thật ra cũng không cần làm như vậy. Bởi vì đối với các Khế Hồn Sư bình thường thì bọn họ cũng sẽ không chọn lựa Hồn sủng hệ Không gian để bồi dưỡng. Nếu trong nhà không có tiền thì giai đoạn đầu không ai sẽ không đi chọn hồn sủng hệ Không gian để bồi dưỡng đâu."

"Còn đối với phần lớn Khế Hồn Sư lựa chọn Hồn sủng hệ Không gian mà nói, bọn họ chỉ sẽ quan tâm đến phẩm chất của món chính chứ sẽ không quá quan tâm đến giá cả, cho nên cũng không cần phải tiết kiệm chi phí. Nếu cần dùng hồn thực trung cấp thì vãn nên dùng hồn thực trung cấp để chế biến."

"Hồn thực cấp thấp cho dù luyện chế tốt như thế nào đi nữa cũng không thể đạt được hiệu quả như Hồn thực trung cấp được."

"Có kêt hợp hai loại hồn thực cấp thấp thì cũng là chuyện không thể nào."

Vương Triệt đề nghị: "Tôi đề nghị các vị hãy dùng một loại Hồn thực cấp thấp để luyện chế món chính là được rồi. Còn một loại Hồn thực cấp thấp khác sẽ có thể luyện chế thành đồ ăn vặt để dùng phối hợp với món chính kia. Như thế sẽ càng tốt hơn so với việc dùng hai loại Hồn thực cấp thấp để cùng chế biến thành một món chính."

"Bởi vì hiệu quả của hai loại Hồn thực cấp thấp cũng sẽ không cộng dồn lên nhau trong miếng Không Tinh Thụ Diệp này, mà cùng lắm chỉ là năng lượng hệ không gian bên trong miếng Không Tinh Thụ Diệp sẽ nhiều hơn một chút, chứ hiệu năng vẫn khá thấp."

"Nếu như các vị luyện chế ra một loại Hồn thực thành đồ ăn vặt, vậy khi sử dụng phối hợp với món chính thì sẽ có hiệu quả càng tốt hơn."

"Từ đó sẽ có thể giúp cho việc sử dụng hiệu năng của hai loại Hồn thực kia đạt mức tốt nhất."

"Mà khi dùng một loại để ăn chính và một loại để ăn phụ, thì giá cả và lợi nhuận của chúng sẽ cao hơn."

Nguyên lý này thật ra cũng rất đơn giản.

Không nói đến các vấn đề khác thì nguyên lý này cũng giống như một tấm vàng 9999 sẽ phân ra thành hai tấm vàng 8888.

Người thanh niên: "Chế biến đồ ăn vặt phối trộn với món chính sao?"

Anh ta cũng hiểu được một chút nên mang vẻ mặt trầm tư, sau một hồi lâu thì con mắt anh ta sáng lên, nói: "Tôi hiểu rồi! Đề nghị này vô cùng tốt! Chúng tôi trước đây chưa từng nghĩ tới việc chế biến thêm đồ ăn vặt mà chỉ đi chế biến món chính là chủ yếu."

Người thanh niên nhìn Vương Triệt cười nói: "Bạn học thật không đơn giản. Tiểu Lôi, mau đem Huy Chương Trân Tu tặng cho cậu ấy đi."

Vương Triệt lập tức nói: "Chờ một chút. Về huy chương thì tôi cũng không cần lắm, nhưng các vị có thể cho tôi xin một cái hạt giống của loại Hồn thực hệ không gian mà các bạn đang trồng hay không?"

Người thanh niên nhìn xem Vương Triệt với ánh mắt khác thường, hỏi: "Hạt giống sao?"

Đối với Không Tinh Thụ Diệp mà nói, hai thứ quan trong nhất chính là phương pháp chế biến và hồn thực.

Nhưng đương nhiên phương pháp chế biến sẽ quan trọng hơn, vì hồn thực cũng có thể dùng loại khác để thay thế.

Chương 699: Ăn Ba Lượt

Vương Triệt nói: "Đúng vậy, một viên hạt giống là được rồi. Tôi là học sinh của học viện Lâm Hải nên cảm thấy hứng thú với hạt giống của loại Hồn thực này. Về hai loại hồn thực của Không Tinh Thụ Diệp, trong đó có một loại mà tôi biết chính là Không Linh Hà, còn một loại khác thì tôi cũng chưa gặp qua ở trong học viện Lâm Hải."

Người thanh niên trầm tư mấy giây, sau đó đi đến giữa gian hàng và không lâu sau đó đã lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Vương Triệt, nói:

"Thì ra cậu là học sinh ưu tú của học viện Lâm Hải. Loại hồn thực này là do thành viên của câu lạc bộ chúng tôi lấy được trong lúc thám hiểm tại Hồn thổ, đây là loại Hồn thực hệ Không gian kiểu mới vừa được phát hiện ngoài ý muốn. Đề nghị của cậu quả thật rất có ích, nếu như chỉ là một viên hạt giống thì cho cậu cũng không sao."

"Loại hồn thực này có ba phần giống với Không Linh Hà, chúng tôi đã có hỏi qua giáo sư chuyên ngành nông nghiệp và được biết tên gọi của loại Hồn thực này là 'Không Cốc U Lan'. Lúc mới bắt đầu gieo trồng sẽ rất khó chăm sóc cho nó, và quy trình gia công hạt giống này cũng chưa được nghiên cứu hoàn thiện nên sản lượng còn khá thấp."

Một viên hạt giống hẳn là cũng không quan trọng, vì chỉ một viên cũng không có tác dụng gì quá nhiều.

Do việc mở rộng quy mô gieo trồng từ việc gia công hạt giống thì đừng nói là một vị học sinh, mà cho dù là cả học viện Lâm Hải cũng không thể làm gì được trong một thời khoảng gian ngắn.

Vương Triệt vừa cười vừa nói: "Không sao, tôi chỉ nghiên cứu thử một chút do tò mò thôi."

Anh nhận lấy hạt giống và thầm nghĩ, lần này đến đây xem như không uổng công.

Có rất ít Hồn thực hệ không gian để dùng điểm tích lũy đổi lấy trong học viện.

Nhất là hồn thực cấp thấp thì sẽ càng ít.

Vì hồn thực có liên quan đến hệ Không gian thì phẩm cấp đều rất cao.

Dù sao việc tìm thêm vài loại cây trồng cũng phải chuyện xấu gì.

Vì mảnh linh điền thứ ba vẫn còn có thể trồng lên mấy loại Hồn thực hệ Không gian khác.

Trước tiên Vương Triệt sẽ trồng ra một cây, sau đó anh sẽ từ từ gia công thêm hạt giống từ cái cây đó.

Sau khi nhận được hạt giống này, Vương Triệt nhìn xem đồng hồ và thấy còn chưa tới giữa trưa.

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng kêu lên một tiếng, nó bảo rằng mình còn chưa có ăn no.

Vương Triệt suy nghĩ rồi mang theo Lục Mao Trùng đi vào toilet để cởi Hung phục màu đen của nó ra và đổi thành bộ Hung phục màu bạc.

Vương Triệt nói: "Mi dùng Hồn Đấu Vũ Trang để tiến vào trạng thái màu đỏ nhằm thay đổi màu da đi. Sau đó chúng ta lại quay lại ăn thêm một lượt."

Lục Mao Trùng liền gật đầu mà, lập tức thi triển Hồn Đấu Vũ Trang để tiến vào trạng thái màu đỏ nhằm thay đổi màu sắc cơ thể.

Nó đã biến thành một con Lục Mao Trùng màu đỏ.

Lục Mao Trùng đổi sang một bộ Hung phục màu bạc, nhìn qua nó đã bớt đi một chút hung dữ mà trở nên thần bí hơn.

Cái răng nanh nhỏ bên khóe miệng của nó đã biến mất và trên đầu mọc ra mấy cái xúc tu.

Sau khi thay đổi màu da thì trông nó đã có sự khác biệt rất nhiều so với lúc trước.

Vương Triệt lại đi tới gian hàng Trùng Thực Chi Gia khi nãy.

Chị gái bán hàng: "Ồ, lại là cậu hả?"

Chị gái bán hàng vẫn đang nhiệt tình tiếp đãi từng con hồn sủng.

Sau khi nhìn thấy Vương Triệt thì cô ấy ngay lập tức nhận ra.

Không có cách nào khác vì anh quá đẹp trai. Anh lại dẫn theo một con Lục Mao Trùng ăn rất khỏe và còn nhận được Huy Chương Trân Tu cho nên cô ấy liền có ấn tượng rất sâu!

"Cậu định..."

Chị gái bán hàng vừa muốn nói thì Lục Mao Trùng liền bò lên trên gian hàng.

"Hú!"

Lục Mao Trùng bỗng nhiên hú lên một tiếng quái dị.

Chị gái bán hàng kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là con Lục Mao Trùng trước đó của cậu sao? Chẳng lẽ nó còn muốn ăn thêm nữa hả? Việc này chỉ sợ là rất có vấn đề đó!"

Sức ăn của nó quá mạnh đi!

Vương Triệt nói: "Không phải, đây là em trai của con Lục Mao Trùng kia. Chị nhìn xem làn da trên đầu nó có phải là màu đỏ hay không? Nó cũng không giống với con Lục Mao Trùng vừa này mà!"

Chị gái bán hàng liếc nhìn và phát hiện quả thật cũng không giống lắm.

Con Lục Mao Trùng này không chỉ mặc bộ Hung phục màu khác, mà ngay cả màu da cũng khác nốt.

Nó chắc hẳn là không phải là con Lục Mao Trùng vừa nãy.

Vương Triệt nói: "Chúng tôi vừa đi thử mấy gian hàng khác và phát hiện ra món chính của các vị có số lượng rất đủ mà hương vị cũng tốt, cho nên muốn thử thêm một chút."

Nghe xong chị gái bán hàng lập tức vui vẻ ra mặt mà lấy ra vài viên Lập Phương Thụ Diệp.

Cứ như vậy Vương Triệt đã mang theo Lục Mao Trùng đi ăn thêm một vòng.

Ăn xong vòng thứ hai thì Vương Triệt lại để cho Lục Mao Trùng mặc vào bộ Hung phục màu tím còn lại và biến thành trạng thái màu xanh lam.

Nó lại dùng thân phận anh trai của Lục Mao Trùng để quay lại ăn thêm một vòng.

Sau ba lượt ăn thì Lục Mao Trùng đã vô cùng thỏa mãn.

Về việc có ai phát hiện ra hay không thì nếu không phải cố ý đi điều tra là sẽ không ai phát hiện ra được.

Vì các Khế Hồn Sư xung quanh đều đang chăm chú vào các món ăn nên không có ai sẽ đi quan tâm người khác đang làm gì.

Lục Mao Trùng đã ăn no rồi thì Vương Triệt liền cho nó trở về không gian Hồn Vực để nghỉ ngơi và tu luyện.

Ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nên tất nhiên sau đó phải đi tu luyện rồi.

Chương 700: Bát Trân Đại Bổ Thang

Cho dù đã là buổi trưa nhưng đều liên tục có thêm người đến tham gia Đại Hội Trân Tu.

Rất nhiều người đã ăn no nhưng vẫn có rất nhiều người đến tham dự.

Sau khi Lục Mao Trùng ăn xong, đến lượt Vương Triệt bắt đầu quét sạch các gian hàng.

Món ăn cho Khế Hồn sư sẽ có càng nhiều gian hàng hơn.

Có hơn 70 gian hàng, và Vương Triệt đi xen kẽ từng gian hàng để nhấm nháp các loại món ngon.

Những món ăn trưng bày ra trong Tiết Đông Nông đều là những món ăn có phẩm chất rất tốt.

Nếu ngày thường muốn ăn được thì chắc hẳn phải tốn khá nhiều tiền để chế biến mới có.

Đương nhiên, đa phần Khế Hồn Sư cũng không ăn được quá nhiều.

Ăn một hai món thì năng lượng cuồn cuộng bên trong món ăn đã đủ no rồi, sau đó không thể không đi tu luyện một hồi, qua một thời gian ngắn mới lại có thể đến ăn tiếp.

Một chút thực phẩm bổ dưỡng thì hiệu quả sẽ càng mạnh hơn.

Có vài Khế Hồn Sư có tố chất thân thể không quá tốt, chỉ ăn xong một miếng thì cả người phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng, máu mũi chảy dài...

Ở phía trước là một gian hàng của học viện Lâm Hải, Giáo sư Vân đang nhìn xem các sinh viên đứng xếp hàng và có chút cảm khái mà nói:

"Các bạn học tham gia lần này có tố chất thân thể cũng không tốt lắm."

"Chỉ một tô Bát Trân Đại Bổ Thang này của tôi mà cho đến bây giờ vẫn chưa có ai uống hết nổi."

Một vị sinh viên năm ba đứng bên cạnh giáo sư Vân nhịn không được mà cười nói: "Thầy à, thầy cũng phải cân nhắc về nguyên liệu chế biến của Bát Trân Đại Bổ Thang này là gì chứ... Em là một Khế Hồn Sư cấp 31 nhưng cũng không dám tùy ý uống hết nó đâu."

Giáo sư Vân trừng mắt bạn học này một chút rồi nói: "Em còn không biết xấu hổ mà nói vậy à?"

Bạn học kia hơi lúng túng nói: "Võ Hồn của em cũng chỉ là một đôi đũa mà thôi. Nên tố chất thân thể của em cũng không mạnh."

Giáo sư Vân gật gù đắc ý nói: "Em đừng có mà kiếm cớ! Em nhìn xem những bạn học có Linh Võ Hồn kia đi, bọn họ có dùng Võ Hồn thì cũng không thể uống được một bát! Tố chất thân thể quá kém!"

Giáo sư Vân vuốt ve chòm râu bạc trắng và lắc đầu nói: "Hiện tại những đứa trẻ các em chỉ lo chú tâm vaof tu luyện Võ Hồn và tăng cường sinh mệnh hồn ước, chứ cũng không để ý đến rèn luyện thân thể! Vô Phong Thiên Vương đến diễn thuyết tốt như vậy và còn tặng thêm cả phương pháp hô hấp có ích như thế, nhưng tôi đều không thấy có em nào chú ý luyện tập cả."

"Giáo sư Vân!"

Lúc này, trong số các bạn học đang xếp hàng bỗng vang lên một tiếng gọi thanh thúy.

Giáo sư Vân nhìn xem người tới mà cười nói: "Ồ, là Minh Loan sao? Em đã ăn bao nhiêu món rồi? Thế nào? Em cũng muốn tới đây nếm thử à?"

Thẩm Minh Loan đi tới đây cùng một vài bạn học với vẻ mặt tươi cười.

Thẩm Minh Loan hơi chút xấu hổ, nói: "Em chỉ nếm qua ba món ăn do em muốn giữ bụng một chút để đến đây nếm thử món ăn đặc biệt của thầy với mấy vị giáo sư khác chế biến cho Tiết Đông Nông lần này."

Điền Tiểu Vũ cười hì hì nói: "Giáo sư Vân, món ăn được các thầy chế biến sẽ đại biểu cho học viện Lâm Hải, nên chắc chắn là rất lợi hại rồi!"

Từ đầu đã có rất nhiều bạn học đến xếp hàng ở gian hàng của học viện Lâm Hải, rồi sau đó... sau đó đã từ từ ít đi.

Cũng không phải là do món ăn không ngon, mà là do hiệu quả của nó quá mạnh nên bọn họ chịu không nổi.

Giáo sư Vân cười nói:

"Em nói chuyện rất dẻo miệng đấy! Đến đây nếm thử một tô Bát Trân Đại Bổ Thang này đi. Em có thể uống hết một bát thì tôi không cần các em nói ra kiến nghị gì, mà tôi liền cho các em một cái Huy Chương Trân Tu."

"Em nào có thể uống nổi hai bát thì tôi sẽ ban thưởng một loại bí tịch Hồn kỹ ngàn năm."

"Mà nếu em nào có thể uống được ba bát, vậy tôi sẽ ban thưởng mười hạt giống của hai loại Hồn thực trung cấp."

Giáo sư Vân chỉ về tấm biển trên gian hàng, và ở trên có viết về phần thưởng.

Điền Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Phần thưởng tốt như vậy sao? Khó trách tại sao chỗ này lại có nhiều người như thế... Chậc, được rồi, không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn sẽ chẳng có mấy ai lấy nổi đâu."

Giáo sư Vân cười nói: "Người trẻ tuổi như các em bây giờ có xương cốt yếu và thể chất quá kém. Nhìn xem ai cũng rất cường tráng oai phong, nhưng chẳng có ai thật sự đã rèn luyện thân thể mình tốt cả. Trong các em ai sẽ nếm thử trước nào?"

Điền Tiểu Vũ đi lên thử trước.

Giáo sư Vân đem tô Bát Trân Đại Bổ Thang lớn kia đổ ra một phần năm.

Điền Tiểu Vũ uống một ngụm, rồi sau mấy giây sắc mặt cô ấy liền bắt đầu đỏ lên, toàn thân túa ra mồ hôi.

Chưa đến ba mươi giây là cả người cô ấy như đang bốc lên hơi nóng.

Điền Tiểu Vũ khoát tay áo, nói: "Không được không được! Loại canh này quá mạnh! Các thầy đã dùng nguyên liệu gì đấy ạ?"

Điền Tiểu Vũ cảm giác cả cơ thể mình đang tràn đầy năng lượng, nhưng lại có vẻ như sắp nổ tung.

Giáo sư Vân cười cười với vẻ mặt thần bí.

Khổng Thập Cẩm đi ra và cười he he nói: "Để em đến thử một chút! Em mới ăn một món nên bây giờ chỉ no phân nửa mà thôi. Em muốn nếm thử!"

Giáo sư Vân lại đổ một phần năm cho cậu ta.

Khổng Thập Cẩm uống xong một hớp nhỏ và ồm ồm nói: "Lại thêm một phần nữa đi ạ."

Giáo sư Vân: "Không tệ, dù cho cấp độ hồn lực của em không cao nhưng thể chất vẫn còn tạm được."

Giáo sư Vân gật đầu và lại rót thêm một phần.

Sau khi uống xong thân thể của Khổng Thập Cẩm đã không chịu nổi mà bắt đầu chảy ra máu mũi, sau đó quay đầu bỏ chạy đi tu luyện.

Chương 701: Cậu Cũng Đến Thử Đi!

Các bạn học còn lại, theo thứ tự mà uống hết một hớp, sau đó cả đám đều tê cả người và vừa uống xong thì liền tranh thủ thời gian đi tìm chỗ tu luyện.

Trong đó người uống được nhiều nhất trái lại chính là Vân Phi Mặc, cô ấy uống được khoảng chừng 3/5 tô canh.

Cô ấy còn uống nhiều hơn cả Khổng Thập Cẩm, chứng tỏ thể chất cũng rất mạnh.

Giáo sư Vân gật đầu, nói: "Ở bên châu Vân Cương có địa hình rất cao, nếu sống nhiều năm ở đó thì thể chất sẽ mạnh hơn so với các bạn ở châu Bắc Giang bên này. Minh Loan, em cũng đến nếm thử đi."

Thẩm Minh Loan liền gật đầu.

Giáo sư Vân đổ ra cả 1 tô cho cô.

Thẩm Minh Loan thấy vậy mà lúng túng nói: "Thế này… em sợ rằng mình sẽ không uống hết đâu ạ. Giáo sư Vân, thầy đã quá xem trọng em rồi!"

Giáo sư Vân: "Em có thể uống được bao nhiêu thì cứ uống."

Thẩm Minh Loan kìm nén mà từ từ uống hết tô canh.

Thẩm Minh Loan: "Không được rồi!"

Thẩm Minh Loan uống đến ngụm cuối cùng thì cô ấy thực sự đã uống không nổi nữa.

Giáo sư Vân coi như cũng đã hài lòng mà cười nói: "Cũng không tệ lắm!"

Sau đó ông ấy cho Thẩm Minh Loan một cái Huy Chương Trân Tu.

Thẩm Minh Loan tươi cười nhân lấy.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một ngươi thanh niên đi tới và vừa cười vừa nói: "Giáo sư Vân, cho em hai tô."

Thẩm Minh Loan xem xét trong chốc lát nhưng cũng không nhận ra anh ta là ai.

Giáo sư Vân dừng lại một chút và nói: "Là em à tên nhóc này! Được rồi, tôi thật sự muốn xem thử cái lưỡi của em có thể uống nổi hai tô canh này hay không?"

Nghe đến mấy chữ này thì Thẩm Minh Loan liền nhớ lại: "Anh chính là Khổng sư huynh tốt nghiệp từ học viện Lâm Hải chúng tôi đúng không? Em nghe nói anh và với mấy người bạn học đã thành lập ra một câu lạc bộ Dục Thú ở thủ đô Giang. Vào lần Đại Hội Trân Tu năm trước anh thiếu chút nữa đã giành hạng nhất."

Thanh niên cười cười nói: "Đúng là tôi đó! Hàng năm tôi đều muốn tới xem gian hàng của học viện Lâm Hải."

Giáo sư Vân phất phất tay nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi cho cậu hai tô đấy. Bát Bảo Thang này mà cậu uống năm ngoái chỉ được một bát rưỡi, còn Bát Trân Thang năm nay đã có uy lực mạnh hơn, vậy chứng tỏ em cũng rất tự tin đấy."

Người thanh niên nhận lấy hai tô và cả người lay động một chút để tạo nên hồn lực chấn động, sau đó anh ta uống một hơi sạch hết hai tô Bát Trân Thang!

Giáo sư Vân gật đầu, nói: "Không tệ! Thực lực của em đã mạnh lên không ít! Năm nay chắc hẳn em sẽ có thể lấy được danh hiệu Thực Vương đấy."

Người thanh niên để cái bát xuống và sắc mặt có chút đỏ lên rồi khiêm tốn cười cười.

Ngay sau đó Vương Triệt đã từ xa đi đến.

Vương Triệt ăn đến cực kỳ thoải mái.

Anh không giống như Lục Mao Trùng vì đồ ăn thích hợp với nó chỉ có mười gian hàng.

Nhưng đồ ăn thích hợp với Khế Hồn Sư thì lại có quá nhiều.

Vương Triệt dạo qua đông rồi dạo qua tây, nhưng mỗi một gian hàng anh cũng không ăn nhiều mà chỉ ăn một ít.

Mấy chục gian hàng cộng lạithì Vương Triệt đã ăn cực kỳ thoải mái, anh cảm giác hồn lực trong cơ thể mình đã càng thêm bàng bạc.

Nằm sâu trong linh hồn là Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung đang cấp tốc vận chuyển, để chậm rãi khởi động Bách Luyện Hồn Quyết.

Mỗi một lần Vương Triệt sẽ nghỉ ngơi một lát để hấp thu rồi mới đến các gian hàng tiếp theo.

Anh cũng ngẫu nhiên gặp được mấy người đồng đạo có thiên phú dị bẩm cũng thường xuyên qua lại nên gương mặt đã quen thuộc hơn mấy phần, sau đó mỗi khi nhìn thấy nhau đi qua thì đều sẽ cười một tiếng rồi tiếp tục càn quét.

Đại bộ phận đều là các gian hàng cung cấp món ăn cho Khế Hồn Sư, và Vương Triệt đều sẽ đi ăn một lượt.

Đương nhiên anh cũng không quá khoa trương nên chỉ có chút ít gian hàng đủ để Vương Triệt cảm thấy hứng thú nhất sau khi ăn thì anh mới sẽ cho ra một vài đánh giá hữu ích.

Còn lại các gian hàng khác thì anh vừa ăn xong là sẽ đi ngay, nhằm để lại cơ hội cho những người khác.

"Hình như ta chưa đi qua gian hàng của trường đại học của mình."

Vương Triệt mang tinh thần tràn đầy còn Lục Mao Trùng hiện tại đã trở lại không gian Hồn Vực để tu luyện.

Vương Triệt còn dành thời gian nhìn một vài món ăn bằng đá hạt thạch có liên quan tới hồn sủng hệ máy móc, số lượng chúng rất ít và chỉ có năm đến sáu gian hàng là có.

Anh cũng cho Từ Lực Kiếm ra ngoài để hấp thu chút đá hạt.

Đương nhiên sức ăn của Từ Lực Kiếm sẽ kém xa so với Lục Mao Trùng, bởi vì nó chỉ ưa thích hấp thu Thiên Lôi mà thôi.

Cho nên nó chỉ ăn đơn giản một vòng là đã thỏa mãn.

Không có hai đứa nhóc này nên một mình Vương Triệt đi ăn thì tự nhiên là cực kỳ thuận lợi.

Anh đi đến gian hàng của học viện Lâm Hải và Vương Triệt liền nhìn thấy giáo sư Vân.

Thẩm Minh Loan trông thấy Vương Triệt thì lập tức chào hỏi một tiếng, và trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, nói: "Vương học đệ, tôi đã đoán được cậu cũng sẽ đến mà! Cậu đã ăn thế nào rồi? Cậu cũng đừng nói là đã ăn no đầy bụng rồi nhé! Đây chính là gian hàng của trường đại học chúng ta đó, nếu đã tới rồi thì có thế nào cũng phải nếm thử mới có thể đi."

Vương Triệt cười nói: "Đương nhiên, tôi cũng đang muốn nếm thử đây!"

Từ đằng xa là anh đã cảm ứng được một luồng hồn lực dao động cực kì hùng hậu và cũng ngửi được một mùi thơm nồng đậm từ gian hàng của học viện Lâm Hải.

Đây chính là danh xưng bữa ăn đại học của châu Bắc Giang, nên biểu hiện đương nhiên sẽ không kém.

Chương 702: Uống Muốn Cạn Nồi

Khổng sư huynh nhìn về phía Vương Triệt và vừa cười vừa nói: "Cậu là học đệ năm nhất à? Rất tốt. Lúc tôi còn ở đại học năm nhất và tham gia Tiết Đông Nông thì cũng còn không có loại canh Bát Trân Bảo tốt đến thế. Các học đệ phía sau càng ngày càng được hưởng phúc tốt hơn đấy."

Giáo sư Vân đang đứng sau gian hàng trưng bày nói cực kì đôn hậu: "Vương Triệt, em cũng thử một chút đi. Em đã tới học viện Lâm Hải hơn ba tháng rồi mà."

Vương Triệt đi tới và liếc nhìn tô canh Bát Trân Bảo.

Vương Triệt thầm nghĩ: Quả là đồ tốt! Tài liệu bên trong này chỉ sợ là cực kì trân quý đối với học sinh. Đương nhiên nhất định cũng không tính là gì so với cấp bậc như giáo sư Vân.

Giáo sư Vân vẫn như cũ tự múc một bát canh Bát Trân Bảo cho Vương Triệt.

Khổng sư huynh không khỏi cười nói: "Giáo sư Vân, thầy cũng quá làm khó các họ đệ rồi đó! Học đệ năm nhất đại học làm sao có thể uống nhiều như vậy được?"

Thẩm Minh Loan cũng không nói gì.

Lấy sự hiểu biết của cô đối với Vương Triệt thì cô không nói rõ được.

Bởi vì Vương Triệt có thể bồi dưỡng hồn sủng tốt đến như vậy nên cô nghĩ anh nhất định sẽ không yếu.

Thẩm Minh Loan cười nói: "Có cần tâm sự trước để nghỉ ngơi một lát rồi uống không? Em vừa trông thấy Vương Triệt đứng xếp hàng ở mấy gian hàng khác."

Giáo sư Vân gật đầu nói: "Được ăn chính là có phúc. Thầy cảm thấy thân thể của Vương Triệt không giống như những người khác. Em có thể nghỉ một lát rồi uống cũng được."

Khổng sư huynh đưa cho Vương Triệt một tấm danh thiếp và nói: "Vị học đệ này rất không đơn giản. Tôi là học sinh mấy khóa trước đã tốt nghiệp chuyên ngành nông nghiệp, về sau tôi chuyên tu bồi dưỡng hồn sủng nên đã cùng mấy người bạn mở ra một câu lạc bộ dục thú tại thủ đô Giang. Nếu có vấn đề gì ở phương diện bồi dưỡng hồn sủng thì cậu có thể tới tìm sư huynh giao lưu."

Thẩm Minh Loan đứng bên cạnh chỉ cười không nói.

Vương Triệt nhận lấy danh thiếp của vị sư huynh này và đại khái đã nhớ ra gì đó.

Vương Triệt nhìn về phía tô canh Bát Trân Bảo, nói: "Vậy trước tiên cảm ơn sư huynh. Cũng không cần nghỉ đâu, mỹ vị là phải ưu tiên thưởng thức trước."

Vừa nói xong Vương Triệt liền bưng lên tô canh và uống ừng ực ừng ực một hơi sạch sẽ!

Sau khi uống vào bụng, trước tiên Vương Triệt cảm nhận được một luồng hồn lực nồng đậm đánh thẳng khắp toàn thân.

Năng lượng mạnh mẽ này phảng phất như có thể xé rách cả thân thể anh, nó đánh thẳng vào từng cơ quan bên trong thân thể.

'Trong tô canh Bát Trân Bảo này lại còn có cả huyết rồng. Hẳn là máu của hồn thú Phi Long hoang dã. '

Vương Triệt từ trong tô canh cảm nhận được năng lượng cực kì mạnh mẽ cùng với một loại hương vị đặc biệt.

Nếu bình thường thì huyết rồng sẽ không uống được, mà cần trải qua vô số quá trình gia công nên đã không ngửi được mùi tanh của máu nữa.

Vương Triệt dùng thần thức quét qua, và anh dùng kinh nghiệm của mình mới có thể phán đoán ra.

Vương Triệt liền tán thán: "Canh rất ngon! Không hổ là tay nghề của giáo sư!"

Giáo sư Vân dò xét trên dưới Vương Triệt một lần, ông ấy phát hiện anh vậy mà không có chút dị dạng mà tinh thần vẫn như cũ rất sung mãn.

Khí tức lại càng thêm vững chắc, mặt không hề đỏ, khí không hề suy.

Rất tốt!

Vương Triệt nói: "Cho em thêm một tô nữa đi thầy!"

Không hổ là món ăn do giáo sư đưa tới, một chén canh này có chất lượng cao quá đáng.

Chỉ cần uống mấy tô là Vương Triệt cảm giác mình có thể tu luyện ra thêm hai ba sợi Bách Luyện Hồn Lực.

Giáo sư Vân cười gật đầu, và lại rót cho Vương Triệt một tô canh nữa, ông ấy cảm thấy hai tô canh cũng không phải là cực hạn của Vương Triệt nên liền dứt khoát rót ngay.

Vương Triệt vẫn như cũ uống một hơi cạn sạch sau đó phi tốc vận chuyển Bách Luyện Hồn Quyết để ổn định hồn lực bàng bạc trong tô canh, và thông qua Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung nằm sâu trong linh hồn để bắt đầu rèn luyện hồn lực.

Loại tu luyện này sẽ không tốt như khi tĩnh tu, nhưng cũng sẽ có thể làm dịu đi lực trùng kích và áp lực do hồn lực mang tới.

Lại thêm một tô khác và Vương Triệt lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Vương Triệt gật đầu nói và vẫn chưa thỏa mãn: "Ngon lắm thầy ạ!"

Lúc này, Thẩm Minh Loan và Khổng sư huynh đứng bên cạnh đều đã ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt giáo sư Vân hơi có mấy phần quái dị mà hỏi: "Em còn có thể uống nữa sao?"

Vương Triệt e hèm một cái rồi đáp: "Thầy lại cho em hai tô nữa đi."

Loại canh này có hiệu quả cực kỳ mạnh, Vương Triệt đoán chừng những người khác chỉ có thể uống một đến hai tô, nếu uống quá nhiều thì sẽ không tốt.

Giáo sư Vân lại rót cho Vương Triệt thêm hai tô, và trong lòng ông ấy đã hạ quyết tâm đây chính là hai tô cuối cùng.

Mặc kệ Vương Triệt có thể uống nữa hay không nhưng ông ấy sẽ không thể lại cho thêm.

Vương Triệt một lần nữa rất cao hứng mà uống ừng ực mấy lần, nhưng sau khi uống xong anh vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Trong vô thức Vương Triệt nhìn vào cái nồi ở phía sau lưng giáo sư Vân, anh thấy bên trong cũng không tính quá nhiều.

Giáo sư Vân: "? ? ?"

Cậu nhóc này đang nhìn cái nồi phía sau mình làm gì?

Giáo sư Vân liền đi lên mấy bước để chặn lại.

Vương Triệt lại e hèm một cái rồi nói: "À ừm... Được rồi, hôm nay em chỉ uống đến đây thôi."

Anh ngược lại vẫn còn muốn tiếp tục uống, nhưng thứ nhất giáo sư Vân sẽ không cho nữa, thứ hai là nếu uống quá nhiều thì hơi cường điệu rồi.

Giáo sư Vân: "..."

Chương 703: Chuyển Hóa

Lúc này Thẩm Minh Loan và Khổng sư huynh đều đã tỉnh lại.

Giáo sư Vân đánh giá trên dưới Vương Triệt và vuốt ve râu dài nói: "Tố chất thân thể và căn cốt thể chất của em quả thật không tệ! Trong Đại Hội Trân Tu lần này em là người duy nhất có thể uống năm tô lớn Bát Trân Bảo đấy."

Vương Triệt thầm nghĩ hơi chút bại lộ rồi mà nói: "Một người duy nhất thôi sao?"

Nhưng cũng không quan trọng.

Vì anh cũng không bại lộ bao nhiêu.

Vương Triệt cảm thấy mình có uống hết cả nồi Bát Trân Bảo của giáo sư Vân thì cũng bình thường.

Chủ yếu là do Bách Luyện Hồn Quyết và Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung quá lợi hại.

Chúng có thể làm dịu áp lực từ hồn lực để tu luyện.

Vương Triệt cười nói: "Vậy nhất định còn có rất nhiều người lợi hại chưa xuất hiện thôi thầy. Em về nghỉ trước đây. Ừm, em hơi chịu không nổi rồi."

Sau khi nói xong Vương Triệt dự định rời đi.

Anh cũng đã ăn đủ sướng trong đại hội Trân Tu này rồi.

Giáo sư Vân: "Chờ chút đã, em muốn từ bỏ ban thưởng hả?"

Giáo sư Vân nhìn thẳng Vương Triệt và luôn cảm giác hình như anh vẫn còn có thể tiếp tục uống nữa.

Dáng vẻ kia không giống như là không chịu nổi a!

Vương Triệt suy nghĩ hỏi: "Ban thưởng sao? Còn có ban thưởng nữa hả thầy?"

Giáo sư Vân chỉ vào tẩm biển bên cạnh gian hàng, sau đó ông móc ra một hộp gấm và đưa cho Vương Triệt, nói: "Rồi em về đi, uống giỏi lắm."

Lúc này Vương Triệt mới nhìn thấy tấm biển vì anh đến đây chủ yếu là do bị mỹ vị của tô canh hấp dẫn, nên ngược lại là không chú ý tới là còn có ban thưởng.

Vương Triệt: "Được ạ, vậy em về trước."

Vương Triệt nhìn vào phần thưởng một chút rồi từ biệt mấy người.

Đợi đến khi Vương Triệt rời khỏi thì Thẩm Minh Loan mới lấy lại tinh thần và nhịn không được mà hỏi: "Giáo sư Vân, cậu ta không sao chứ?"

Khổng sư huynh nói nhỏ: "Cậu ta cũng quá mạnh đi! Hiện tại các học đệ năm nhất đại học đều mạnh như vậy sao?"

Giáo sư Vân vung tay lên nói: "Nhìn dáng vẻ cậu ta giống như là có sao à? Dù sao cậu ta cũng là bạn học được Vô Phong Thiên Vương khen ngợi không dứt miệng mà. Nhìn cường độ thân thể của hai con hồn sủng của cậu ta đi, nếu như cậu ta theo không kịp chúng thì làm sao có thể huấn luyện ra chúng được?"

Tuy nói như thế nhưng trong lòng ông ấy lại nghĩ rằng, may mắn là cậu ta chỉ uống có năm tô thôi. Nếu lại uống thêm chút nữa thì chỉ sợ số canh trong nồi đều sẽ bị cậu ta uống đến bảy tám phần. Cậu nhóc này đúng là rất khác thường.

Giáo sư Vân thở dài nói:

"Sớm biết thế hẳn là nên để cho cậu ta uống ít đi một chút. Không biết cậu ta có hứng thú đến chỗ lão Nam hay không? Lúc trước lão Nam đã đi đại học tổng hợp Bắc Giang để mở ra chuyên ngành nông nghiệp, rồi về sau lại trở thành phó hiệu trưởng của đại học tổng hợp Bắc Giang. Từ đó trình độ làm món ăn chính và trình độ chế dược của đại học bọn họ cũng đã tăng lên rất nhanh."

"Trong Đông Nông Thịnh Hội này bọn họ đã lấy ra một loại rượu ngon tên là 'Túy Thiên Thu' và cũng vô cùng lợi hại."

Thẩm Minh Loan hơi xấu hổ nói: "Em cũng đã thử nó một chút xíu. Vừa ngửi mùi rượu thôi là em đã cảm thấy hơi chóng mặt rồi, và hồn lực trong cơ thể em cực kì bạo động. Chậc, chờ lát nữa đi nghỉ ngơi buổi chiều xong em sẽ lại đi thử xíu nữa."

Khổng sư huynh e hèm một cái rồi nói: "Em cũng đã uống hơn một chén và cảm thấy uy lực của nó quả thực rất lớn, hậu kình cũng đầy đủ. Em đã ngủ hẳn hai giờ mới dậy được. Nhưng em cảm giác vẫn là canh Bát Trân Bảo càng hợp khẩu vị của em hơn. Không biết vị học đệ kia có đi thử qua chưa?"

Vương Triệt thuê một gian phòng nghỉ tại sân vận động và lập tức bắt đầu tu luyện.

Các gian hàng ở đại hội Trân Tu ngoại trừ cung cấp đồ ăn cho hồn sủng ra thì phần lớn Vương Triệt đều đã ăn thử rồi.

Nên trong cơ thể anh đã tích súc một luồng hồn lực giống như biển cả bàng bạc và cần phải đi tĩnh tu.

Vương Triệt suy đoán để tu luyện ra bảy sợi Bách Luyện Hồn Lực thì hẳn là sẽ rất dễ dàng.

Vương Triệt suy nghĩ nói: "Cách thời gian đại hội Trân Tu kết thúc còn có năm tiếng. Năm tiếng này ta sẽ tranh thủ tu luyện một phần trước, sau đó sẽ lại đi xem thêm những gian hàng kia. Ta không thể để sót được."

Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đã được ăn cho tới trưa.

Vương Triệt thì ăn nhiều như rừng nhưng cộng lại cũng ăn chưa đến hai giờ.

Bây giờ vừa mới chớm chiều.

Đại hội Trân Tu sẽ tiếp tục cho đến bảy giờ tối.

Vương Triệt không nói hai lời mà bắt đầu tu luyện.

Toàn bộ đồ ăn mà anh đã nếm qua đều cấp tốc hóa thành hồn lực tinh thuần. Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung hiện ra và từng sợi Bách Luyện Hồn Lực đang không ngừng cô đọng.

Lấy phán đoán của Vương Triệt, nếu anh có 60 sợi Bách Luyện Hồn Lực thì đẳng cấp hồn lực của anh sẽ tương đương với cấp 20.

Hiện tại anh đã có 39 sợi rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Triệt cảm giác đồ ăn trong cơ thể mình đã mau chóng bị tiêu hóa và tan rã thành hồn lực.

Những thức ăn này không có bất kỳ tạp chất gì, vì đều được dùng hồn thực rất tốt để chế biến thành món ăn.

Nên chúng hoàn toàn không phải là thứ mà thức ăn bình thường có thể sánh được.

Và người bình thường sẽ ăn chúng không được, mà chỉ có Khế Hồn Sư mới có thể ăn.

Cho nên sau khi tiêu hóa thì năng lượng hồn lực sẽ phi thường tinh thuần, các loại thành phần dinh dưỡng của chúng đều có thể tăng lên cường độ thân thể.

Chương 704: Túy Thiên Thu

Hồn lực bàng bạc trải qua Bách Luyện Hồn Quyết và Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung rèn luyện đã dần biến thành từng sợi Bách Luyện Hồn Lực tinh thuần.

Chỉ qua bốn giờ ngắn ngủi mà Vương Triệt đã tu luyện ra thêm bốn sợi Bách Luyện Hồn Lực.

Vương Triệt: "43 sợi Bách Luyện Hồn Lực rồi, mảnh linh điền thứ tư cũng đã xuất hiện."

Vương Triệt hít sâu một hơi, trong cơ thể anh vẫn còn sót lại không ít năng lượng. Theo Vương Triệt suy đoán anh còn có thể lại tu luyện ra thêm ba sợi Bách Luyện Hồn Lực thì cũng không thành vấn đề.

Năm to canh Bát Trân Bảo có hiệu quả xác thực rất mạnh.

Mạnh hơn không ít so với rất nhiều ăn món ăn trước đó cộng lại.

Hai tô canh đã gần như có thể nhẹ nhõm tu luyện ra một sợi Bách Luyện Hồn Lực rồi.

"Nếu bảo trì tu luyện ra bảy sợi Bách Luyện Hồn Lực vậy lần đại hội Trân Tu này ta sẽ có thu hoạch quá lớn!"

Món ăn không phải nguyên thạch nên cần dùng thêm thời gian dài để luyện chế và cần các loại vật liệu trân quý cho nên giá cả sẽ cực kì đắt đỏ. Thật ra chỉ có Tiết Đông Nông là mới có thể cho ăn miễn phí nhiều đồ tốt như vậy.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể nuốt trôi...

Đoán chừng trong toàn bộ đại hội Trân Tu này cũng không có ai dám càn quét món ăn như Vương Triệt.

Vì thân thể của bọn họ sẽ sớm bị no cho bạo nổ.

Vương Triệt suy nghĩ và nhận thấy còn thừa lại chút ít năng lượng nên anh sẽ đợi đến buổi tối lại tu luyện tiếp.

"Còn lại một giờ, ta sẽ tranh thủ tìm xem có món nào chưa ăn không, vì ta vẫn còn thiếu ba sợi Bách Luyện Hồn Lực nữa. Lần này ta muốn mình sẽ tăng lên khoảng chừng mười sợi Bách Luyện Hồn Lực. Chuyện này tương đương với hai tháng khổ tu bình thường. Nếu ta có thể một hơi tu luyện được năm mươi sợi Bách Luyện Hồn Lực, vậy mảnh linh điền thứ tư kia sẽ có thể bắt đầu trồng loại hồn thực trung cấp."

"Mà loại cơ hội này chỉ chỉ có một lần trong một năm nên ta không thể bỏ qua. Mà năm sau có hiệu quả như này hay không cũng chưa biết. Rốt cuộc khi đó đẳng cấp hồn lực của ta cao lên, nên con đường tu luyện Bách Luyện Hồn Lực sẽ có độ khó càng lớn hơn."

Nghĩ đến đây rồi Vương Triệt lại lần nữa đi tới đại hội Trân Tu.

Lúc này nhân số cũng đã ít đi rất nhiều. Phần lớn mọi người đều đang kiểm tra huy chương Trân Tu của mình để nhìn xem mình có thể lấy được vị trí thứ mấy.

Vương Triệt quét qua một phen để truy tìm mấy gian hàng cần ăn.

Sau đó anh thấy được một gian hàng của đại học tổng hợp Bắc Giang.

Ồ, chốn cũ thân quen a!

Lúc này Vương Triệt mới nhớ tới: "Ta đều đã quên cái gốc rạ này, vì gian hàng của đại học tổng hợp Bắc Giang bên kia ta còn chưa có ghé qua! Nhìn trên hướng dẫn thì đại học tổng hợp Bắc Giang cho ra một loại rượu ngon thì phải? Đại học Lâm Hải bên này là canh còn đại học tổng hợp Bắc Giang bên này thì là rượu. Cái này thật đúng là đang cạnh tranh nhau rồi."

Giữa các đại học và các công ty hay các câu lạc bộ đều sẽ có cạnh tranh.

"Đi tới xem chút thôi."

Vương Triệt đi tới và lúc tới gần thì anh liền phát hiện các học sinh bên này đều đã say khướt.

Khổng Thập Cẩm: "Vương đại ca, anh cũng tới à? Nấc... Rượu này có nồng độ quá lớn... Tôi đã nghỉ ngơi đến trưa cho đủ tinh thần rồi mới đến nếm thử... vậy mà tôi chỉ có thể uống một hớp nhỏ và thành ra thế này... Nấc…"

Hai mắt Khổng Thập Cẩm đã phiếm hồng và cậu ta nói nhấn mạnh từng chữ nhưng còn không rõ, vì đầu lưỡi cậu ta đang run lên và còn được hai bạn học đỡ lấy.

Khí tức hồn lực trong cơ thể cậu ta chấn động rất táo bạo.

Mặt khác là hai bạn nữ Vân Phi Mặc và Thủy Thanh Linh đã đổi một bộ chiến váy. Lúc này cả hai cũng đã ửng hồng hai gò má, da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài đều nhiễm lên mấy phần đỏ nhạt.

Chẳng qua là hai bạn nữ này hẳn là vẫn chưa uống bao nhiêu, nên ý thức coi như vẫn còn thanh tỉnh.

Vân Phi Mặc cười hì hì nhìn Vương Triệt nói:

"Đại học tổng hợp Bắc Giang không hổ là đại học tổng hợp Bắc Giang a! Túy Thiên Thu đúng là còn mạnh hơn cả canh Bát Trân Bảo của đại học chúng ta nữa!"

"Vương Triệt, cậu cũng nên cẩn thận. Vừa rồi Thẩm học tỷ đều suýt chút nữa đã say quá, may mắn là chúng tôi chỉ uống có một ít."

Vương Triệt cười: "Rượu này đúng là đồ tốt."

Thủy Thanh Linh che lấy khuôn mặt nóng hổi nói: "Đúng là đồ tốt, nhưng thật sự uống không được bao nhiêu. Bạn học Vương, còn phải xem chính cậu rồi."

Vương Triệt đi tới và liếc mắt nhìn đã thấy một người quen biết cũ.

Trịnh Thiếu Dương đứng cạnh gian hàng và cười tủm tỉm nhìn Vương Triệt nói: "Vương Triệt! Tôi biết cậu nhất định sẽ tới mà! Những bạn học cũ của cậu đều nhắc tới sẽ chờ cậu đến uống thử rượu ngon của đại học tổng hợp Bắc Giang chúng tôi đó. Cuối cùng thì chúng tôi cũng chờ được cậu. Đưa rượu lên đi!"

Vào lúc này, sinh viên ở các gian hàng gần đó cũng không tính quá nhiều.

Nếu không khi Vương Triệt đến thì chỉ sợ là sẽ có rất nhiều bạn học tại đại học tông hợp Bắc Giang và nhất là sinh viên năm nhất và năm hai sẽ vây lấy anh.

Bởi vì danh tiếng của Vương Triệt đã vang dội tại đó vô cùng.

Các bạn học tại phía sau gian hàng lập tức mỉm cười và trực tiếp bưng lên một bình sứ trắng.

Nhìn qua hẳn là nặng đến hai ba ký.

Chương 705: Một Bình

Trịnh Thiếu Dương cười nói: "Đừng khách sáo, cậu có thể uống bao nhiêu thì cứ uống. Đám học sinh ở đây chỉ có Triệu Chỉ Qua là khá mạnh nên có thể uống nguyên một chén, còn lại đều yếu vô cùng. Các trường đại học khác cũng có mấy người rất mạnh và đã dựa vào Võ Hồn phụ thể để có thể cưỡng ép uống được một chén. Cựu học trưởng Khổng Đại Vị đã tốt nghiệp đại học Lâm Hải của cậu có Võ Hồn khá lợi hại, nhưng đáng tiếc anh ta chỉ có thể uống một chén chứ uống tiếp là không nổi. Thế nào, tôi cho cậu luôn cả một bình nhé, cậu có uống nổi không?"

Vương Triệt nhìn vào acsi bình và hơi hít hà.

Loại rượu này hẳn là vào năm trước đã bắt đầu ủ để sử dụng cho Tiết Đông Nông năm nay.

Hương vị ngửi qua quả thật không tệ.

Vương Triệt còn chưa kịp uống thì đúng lúc này, giáo sư Vân đi tới và nhìn Trịnh Thiếu Dương nói:

"Làm càn! Cậu nhóc em đúng là cực kỳ không khách sáo, bản thân em cũng không uống nổi hai chén mà trực tiếp bảo người ta uống một bình là sao hả? Lão Nam, nếu rượu của ông nhiều thì không bằng cho tôi uống một chút đi?"

Trịnh Thiếu Dương ho khan vài tiếng rồi vội vàng lui ra.

Hiệu trưởng Nam từ sau gian hàng đi ra và cười ha ha nói:

"Lão Vân, chuyện này không thể được. Túy Thiên Thu này là để chuẩn bị cho bọn trẻ nên ông cũng đừng đến nhúng vào. Đây chính là rượu ngon do chúng tôi ủ chế suốt một năm, bên ngoài muốn uống cũng không được."

"Nếu không phải là Tiết Đông Nông thì tôi cũng không nỡ lấy ra đâu."

"Ông cũng biết bản lĩnh của bạn học Vương Triệt mà. Chúng tôi lấy ra một bình chính là thành ý, còn em ấy uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."

Giáo sư Vân trừng mắt Hiệu trưởng Nam vài lần rồi nhìn về phía Vương Triệt, nói: "Em lúc này mới nghỉ ngơi có mấy giờ mà loại rượu này mặc dù không tệ nhưng em chỉ uống chút ít là được rồi."

Nói xong Giáo sư Vân đánh giá trên dưới Vương Triệt một lần và khẽ nhíu mày.

Ông ấy có cảm giác Vương Triệt giống như không có gì thay đổi...

Vương Triệt cười nói: "Không sao đâu thầy, đây là lòng tốt của đại học tổng hợp Bắc Giang mà. Em đang hơi khát nước nên sẽ không khách sáo nữa. Vừa vặn đại hội Trân Tu này cũng đã sắp kết thúc rồi."

Trịnh Thiếu Dương cười híp mắt.

Anh ta dự định ở thi đấu ‘song vương tranh bá’ lát sau sẽ để cho Thạch Tượng Ma Vương của mình đi khiêu khích Vương Triệt.

Hồn sủng vương giả hơn hai nghìn năm tu vi hồn lực mà muốn đánh bại một vị Khế Hồn Sư tầm cấp 20, và Võ Hồn còn là Khí Võ Hồn Đánh thì sẽ rất dễ dàng!

Thạch Tượng Ma Vương mà đánh với Lục Mao Trùng hay Từ Lực Kiếm thì nhất định sẽ đánh không lại.

Nhưng Trịnh Thiếu Dương luôn cảm thấy có điểm gì là lạ, anh ta nghĩ đến có khi nào chính bản thân Vương Triệt cũng rất mạnh không nhỉ?

Thế là anh ta liền chờ ở đây để quan sát Vương Triệt nhằm kiểm tra xem cường độ thân thể của Vương Triệt để tính ra chút thực lực của anh.

'Uống một bình rượu thì còn có thể tiếp nhận. Nhưng nếu Vương Triệt có thể uống hai bình rượu trở lên thì cường độ thân thể của cậu ta nhất định rất dị thường. Cho nên Thạch Tượng Ma Vương muốn đánh thắng sẽ rất khó. '

'Nếu cậu ta chỉ uống mấy chén thì đến lúc đó ta nhất định sẽ ưu tiên khiêu khích và đánh bại cậu ta! '

'Chẳng qua là bình thường muốn uống một bình cũng khó có khả năng. '

Trịnh Thiếu Dương cực kỳ coi trọng thi đấu ‘song vương tranh bá’ sau đó.

Năm nay thi đấu ‘song vương tranh bá’ khá lợi hại, nên nhất định phải nhanh chóng đào thải đối thủ trước.

Lúc này Vương Triệt đi tới và nhìn xem bình rượu ngon kia, sau đó anh mở ra nắp bình và hít hà.

Vương Triệt khen một tiếng: "Rượu ngon!"

Một bình rượu ngon này thì tương đương với bốn tô canh Bát Trân Bảo.

Mấu chốt là nồng độ năng lượng trong rượu này còn cao hơn cả Bát Trân Bảo, không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu vật liệu quý báu để ủ ra.

Vương Triệt nghĩ thầm, uống một bình thì đã khá đủ rồi.

Trầm ngâm mấy giây rồi cổ tay Vương Triệt khẽ động, anh ngửa đầu dốc ngược bình rượu ngon. Rượu này trong suốt giống như dòng nước ma chảy vào trong miệng Vương Triệt.

Cách uống hào phóng này khiến cho mọi người nhất thời nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Sau khi uống xong, Vương Triệt nhìn đám người xung quanh mà cười nói: "Các vị đều nhìn tôi làm gì vậy? Không phải uống rượu thì nên uống thế à?"

Đám người: "..."

Vương Triệt để bình rượu xuống và tinh tế thưởng thức.

Vương Triệt đã từng uống qua không ít rượu ngon, nếu không xem xét phẩm cấp thì Vương Triệt cảm thấy Túy Thiên Thu của đại học tổng hợp Bắc Giang cũng không tệ lắm.

Chủ yếu là bên trong đã sử dụng không ít hồn thực hiếm gặp và vật liệu trân quý.

Không chỉ có cả khẩu vị và cảm giác, mà hồn lực bàng bạc ẩn chứa trong rượu càng nồng đậm hơn.

Mạnh hơn canh Bát Trân Bảo một chút.

'Uống một bình là đã khá đủ rồi. '

Một bình rượu này tương đương với mấy viên Võ Hồn Nguyên Tinh.

Để tu luyện ra hai sợi Bách Luyện Hồn Lực là tuyệt đối đầy đủ.

Đương nhiên loại rượu này không thể uống nhiều vì thân thể sẽ không chịu nổi do Vương Triệt đã ăn đủ nhiều rồi.

Bách Luyện Hồn Lực tăng lên cũng có giới hạn, nếu lập tức tăng nhiều quá thì thân thể Vương Triệt chưa hẳn có thể thích ứng được.

Cho dù Vương Triệt còn có thể uống thêm một hai bình nữa, nhưng bước chân vẫn không thể bước quá lớn.

Coi như anh có tu luyện ra thêm mấy sợi Bách Luyện Hồn Lực nhưng cũng không có gì tốt đối với Vương Triệt mà ngược lại còn có hại.

Bởi vì việc tu luyện sẽ đặt nặng vững chắc căn cơ, khi thông qua sử dụng bữa ăn hoặc đan dược để tu vi tăng mạnh thì nhất định phải vừa phải.

Chỉ là cách uống rượu hào phóng của Vương Triệt đã khiến cho đám người xung quanh cảm thấy rất chấn kinh.

Chương 706: Đánh Giá

Người ta uống Túy Thiên Thu thì cũng chỉ là một chén nhỏ và uống từ từ, nếu uống nhiều quá thì căn bản sẽ gây ức chế và cơ thể sẽ không chịu nổi hồn lực mãnh liệt trong rượu.

Khá lắm, cậu thì hay rồi, trực tiếp cầm cả bình rượu lên rót thẳng vào miệng!

Ừng ực mấy ngụm mà đã uống xong rồi sao?

Nhưng không thể không nói uống rượu như thế quả thật có tính thưởng thức cực kỳ mạnh.

Thấy vậy mà rất nhiều người đều nghĩ lại muốn đến thử xem...

Hiệu trưởng Nam cười híp mắt, nói: "Bạn học Vương, em muốn uống thêm một bình nữa không?"

Vương Triệt khoát tay và để chai rượu xuống nói: "Không được không được, một bình đã đủ rồi thầy. Uống quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể."

Đám người thầm nghĩ, cậu còn biết là nó không tốt cho thân thể sao?

Trịnh Thiếu Dương thở dài một hơi, không hổ là mãnh nhân có thể thu được 38 vạn điểm tích lũy, uống một bình rượu vào trong bụng mà còn có thể nói năng rõ ràng, không choáng không suyễn, cũng không biết cậu ta đã rèn luyện thân thể thế nào nữa?

Nhìn bộ dạng này nếu lại uống thêm thì vấn đề cũng không lớn.

Trịnh Thiếu Dương thầm nhủ: 'Tố chất thân thể của tên này có thể so với Hồn thú ngàn năm rồi! '

Trịnh Thiếu Dương thầm cẩn thận tính toán một phen: Thi đấu ‘song vương tranh bá’ sẽ khó khăn hơn, nhưng cũng không phải là không thể đánh.

Lúc này, Hiệu trưởng Nam cười nói: "Không tệ. Cho đến trước mắt, bạn học Vương là người duy nhất có thể uống xong nguyên một bình mà còn có thể nói năng tỉnh táo."

Hiệu trưởng Nam nhìn lướt qua bình rượu trống rỗng đã không còn một giọt.

Vương Triệt nói: "Không, thật ra em đã cảm giác sắp say rồi, chỉ là do em cưỡng chế thôi, em phải trở về tu luyện đây, nếu không ngày mai nói không chừng em sẽ không thể tham gia thi đấu Thực Vương và Hiến Nông Hội được."

Giáo sư Vân nói: "Chờ lát nữa còn có trao giải của đại hội Trân Tu. Em không muốn tham gia sao?"

Vương Triệt nói: "Em cũng không có được bao nhiêu huy chương Trân Tu nên thôi bỏ đi thầy."

Giáo sư Vân nhíu mày nói: "Như vậy sao được? Em lấy huy chương Trân Tu của em ra đi, đợi lát nữa trao giải sẽ dùng cái này để tính toán. Nếu nhất trí với ghi chép trên mạng thì em nên tham gia trao giải mới đúng. Lão Nam, em ấy đã uống xong cả bình Túy Thiên Thu này rồi mà ông còn không đưa đồ gì à?”

Hiệu trưởng Nam cười nói: “Lão Vân, ông cho rằng Túy Thiên Thu này của tôi là rau cải trắng hả? Nói đưa thì liền đưa sao? Ở đây uống thì được rồi mà ông còn muốn mang về từ từ uống à? Ông biết một bình Túy Thiên Thu này của tôi tại thị trường bên ngoài có thể bán được bao nhiêu tiền không?"

Giáo sư Vân nghe vậy liền cười nhạo vài tiếng.

Đương nhiên ông biết một bình Túy Thiên Thu chỉ ủ chế thôi là đã phải tiêu hao ít nhất nửa năm trở lên, chỉ tính về nguyên vật liệu tốn hao thì mỗi một bình ít nhất phải tầm 50 vạn nguyên trở lên.

Mà có vài vật liệu còn không nhất định sẽ mua được.

Và còn phải trải qua mấy chục quá trình gia công và thời gian lắng đọng mới có thành phẩm.

Nếu thật sự bán ra ngoài vậy ít nhất sẽ có giá hơn 100 vạn nguyên.

Bữa ăn của đại học mang ra sẽ khác với các công ty xí nghiệp lớn và câu lạc bộ.

Bởi vì mục đích của đại học không phải là vì tiêu thụ, mà chỉ vì duy trì danh tiếng cùng với biểu hiện ra kỹ thuật cao siêu của mình mà thôi.

Cho nên về loại rượu này thì đại học tổng hợp Bắc Giang cũng sẽ không bán ra ngoài.

Bình thường bọn họ sẽ chỉ trưng bày ở bên trong trường đại học để cung cấp cho các sinh viên đổi lấy uống nhằm tu luyện và còn sẽ hạn chế việc đổi nữa.

Người ngoài muốn dùng tiền để mua được đều rất khó khăn.

Thứ này cũng giống như canh Bát Trân Bảo vậy.

Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Rượu này có hương vị ngon, chẳng qua là có hơi ít. Lại nói, nếu lần sau có thời gian rảnh thì em sẽ đi đến đại học tổng hợp Bắc Giang để nếm thử là được."

Hiệu trưởng Nam cười ha ha nói: "Khá lắm, nghe lời này của em giống như là muốn đến đại học của chúng tôi khiêu chiến một lần hả? Thôi được, số lượng Túy Thiên Thu của thầy cũng không nhiều, trước mắt chỉ có 35 bình, và thầy đã lấy ra 20 bình đặt tại đại hội Trân Tu, mà mình em đã uống nguyên một bình. Nếu em có thể trở thành Thực Vương thì thầy sẽ lại tặng cho em một bình."

Giáo sư Vân lập tức nói: "Vương Triệt, em nhanh chóng lấy huy chương Trân Tu của em ra cho thầy tính toán đi. Lấy trình độ mà em bày ra tại lễ khai giảng mà nếu như thấp hơn 20 tấm là từ hôm nay em sẽ ở cạnh thầy để học tập."

Giáo sư Vân đang nói đến việc Vương Triệt đưa ra ý kiến về Bách Hương Hồn Đậu cho Thẩm Minh Loan tại lúc anh mới nhập học.

Nhất là việc Bách Hương Hồn Đậu chỉ có cực ít người biết.

Nhưng lấy cảm giác của giáo sư Vân, với trình độ nông nghiệp của Vương Triệt mà không nói đến việc tự tay thực hiện, thì khả năng đánh giá món ăn của Vương Triệt nhất định là cực cao.

Lần thứ nhất ăn Bách Hương Hồn Đậu mà Vương Triệt đã có thể nhìn ra khuyết điểm, rồi sau đó đưa ra mạch suy nghĩ để giải quyết giúp cho Thẩm Minh Loan.

Vậy Vương Triệt muốn thu hoạch được huy chương Trân Tu trên đại hội Trân Tu này sẽ tuyệt đối không khó.

Vương Triệt không chỉ có thể ăn nhiều mà còn có thể đưa ra nhiều kiến nghị nên việc anh thu hoạch được huy chương Trân Tu là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Hiệu trưởng Nam hơi có mấy phần kinh ngạc, nói: "Ồ? Thấp hơn 20 tấm sao? Lão Vân, ông xem trọng Em ấy thế hả? Muốn thu hoạch được huy chương Trân Tu thì cũng không phải chỉ đơn giản là ăn thôi đâu. Thực Vương năm trước tối đa cũng chỉ có 20 tấm thôi đấy."

Hiệu trưởng Nam cũng không rõ trình độ về phương diện này của Vương Triệt.

Thông qua thi đua tại Lôi Minh Hồn Thổ, ông ấy cũng chỉ biết Vương Triệt có thực lực rất mạnh, và tại phương diện dưỡng thú lại càng là tuyệt thế thiên tài.

Nếu đặt Vương Triệt ở đại học Lâm Hải chuyên làm ruộng thì tuyệt đối là sẽ lãng phí thiên phú của anh.

Chương 707: Ký Thác Kỳ Vọng

Trịnh Thiếu Dương tính toán qua một lượt: "Việc này có thể được hay không thầy? Đại học tổng hợp Bắc Giang của chúng ta có hai khóa chuyên ngành nông nghiệp, mà trong đó chỉ có bạn học Trần Điền thu được 17 tấm huy chương Trân Tu. Em dự đoán Trần Điền đã xem như là bạn học mạnh nhất tính từ đại học năm thứ tư trở xuống của trường đại học tổng hợp Bắc Giang chúng ta rồi ạ. Làm ra món ăn chính, chế dược và các phương diện khác thì anh ta đều cực kỳ xuất sắc. Chỉ kém một xíu là đã so được với học tỷ Thẩm Minh Loan của học viện Lâm Hải rồi. Vậy chẳng lẽ Vương Triệt không chỉ có thể ăn tốt mà trình độ nông nghiệp của cậu ấy cũng rất cao nữa sao?

Giáo sư Vân vừa mở miệng là đã nói ra 20 tấm huy chương, vậy hiển nhiên ông ấy đã ký thác kỳ vọng rất lớn trên thân Vương Triệt.

Không thì ông ấy sẽ không có tự tin mà nói ra những lời này.

Nhưng cho dù là sinh viên chuyên ngành nông nghiệp, thì việc thu hoạch huy chương Trân Tu sẽ có liên hệ với việc làm ra món ăn chính nữa.

Tất cả phương diện đều phải có tạo nghệ khá cao.

Mới vừa vào học nên tân sinh viên còn chưa bắt đầu lựa chọn môn học về món ăn chính chuyên nghiệp.

Một bạn học bên phía đại học Lâm Hải cười nói:"Ha ha ha, về trình độ của bạn học Vương còn cao hơn Thẩm học tỷ nữa đấy! Ngay cả Thẩm học tỷ cũng cảm thấy không bằng cậu ấy đâu."

Các bạn học của đại học tổng hợp Bắc Giang bên kia nghe xong lời này thì chợt cảm thấy không được bình thường.

Hiệu trưởng Nam rất có vài phần hào hứng nên nói: "Cô bé Minh Loan này thật sự đã nói qua lời này sao?"

Thẩm Minh Loan thế nhưng là nhân vật thủ lĩnh của chuyên ngành nông nghiệp tại đại học Lâm Hải.

Và những học sinh chuyên ngành khác thì phần lớn đều bị nhan sắc của cô hấp dẫn, nhưng Thẩm Minh Loan tuyệt đối là người đứng đầu đối với các bạn học trong chuyên ngành nông nghiệp.

Vương Triệt nói: "Không khoa trương như vậy đâu thầy. Em chỉ ưa thích làm ruộng và thiên phú cũng tạm được. Còn về huy chương Trân Tu thì em cũng không có nhiều."

Thật ra Vương Triệt cũng không có tính qua.

Bởi vì chỉ có gian hàng mà Vương Triệt cảm thấy hứng thú thì anh mới có thể cho ra ý kiến.

Về anh đã lấy được bao nhiêu huy chương Trân Tu thì Vương Triệt cũng không quan tâm, vì tất cả lực chú ý của anh đều tập trung ở các loại món ăn nên cũng không đếm kỹ.

Vương Triệt cẩn thận tính tán lại một lần xem trên người mình có bao nhiêu huy chương Trân Tu. Có vẻ như là hơi nhiều thì phải!

Giáo sư Vân thúc giục: "Em mau đưa huy chương Trân Tu ra đếm xem. Minh Loan cũng đã có 16 tấm, nên thầy không tin em em không có được 20 tấm."

Vương Triệt suy nghĩ và liên tục móc ra từ trong túi quần 20 tấm.

20 tấm huy chương Trân Tu đã khiến cho đám người phải trừng mắt há mồm.

Chuyện này...

"Tốt tốt tốt!"

Giáo sư Vân cực kỳ vui mừng, cực kỳ hưng phấn, nhưng lại hơi chút tiếc nuối.

Ban đầu ông ấy còn muốn mượn cơ hội này để mình tự tay dạy bảo Vương Triệt.

Nhưng bây giờ xem ra ông ấy căn bản không có cơ hội rồi.

Sắc mặt hiệu trưởng Nam cực kỳ đặc sắc mà nói ra: "Thật sự em đã có được 20 chiếc huy chương Trân Tu sao? Em cũng có thiên phú cao đến như thế ở phương diện này ư?"

Hiệu trưởng Nam biết rõ các món ăn được các gian hàng lớn bày ra hôm nay.

Chất lượng của chúng đều rất cao và cao hơn năm trước.

Muốn để bọn họ cho ra huy chương Trân Tu thì độ khó cũng không nhỏ!

Giáo sư Vân hồng quang đầy mặt mà vừa cười vừa nói: "Không phải ông muốn biết em ấy vì sao lại đến đại học Lâm Hải chúng tôi à? Mặc dù người người ở trường học của các ông đều đang thảo luận về thiên phú chiến đấu và thiên phú bồi dưỡng hồn sủng của em ấy, nhưng trên thực tế em ấy cũng có thiên phú rất mạnh tại phương diện nông nghiệp này."

Hiệu trưởng Nam liền thở dài một hơi rồi đưa cho Vương Triệt một bình Túy Thiên Thu.

Với 20 tấm huy chương Trân Tu thì danh hiệu Thực Vương này trừ khi Vương Triệt không tham gia trao giải, chứ nếu không thì hạng nhất trên cơ bản sẽ là của anh rồi.

Hiệu trưởng Nam dặn dò:

"Rượu ngon không thể uống nhiều! Trong rượu này trộn lẫn không ít dược liệu quý báu nên hậu kình sẽ rất mạnh. Coi như em đã hấp thu hồn lực trong đó nhưng dược lực vẫn sẽ còn tồn tại trong cơ thể. Mặc dù thân thể em rất mạnh nhưng nếu uống một lần quá nhiều thì cũng sẽ bị tổn thương nhất định."

"Bình thường tốt nhất cũng không cần uống một lần cả bình. Nên mỗi một tuần uống một chút, dạng này mặc dù việc tu luyện sẽ không tăng vọt hồn lực nhưng lại thắng ở bắt nguồn xa, dòng chảy dài, căn cơ sẽ càng thêm vững chắc."

"Đó mới là cách uống tốt nhất."

Lão hiệu trưởng nói thì tất nhiên là có đạo lý.

Vương Triệt nhận lấy bình Túy Thiên Thu và cám ơn ông ấy.

Lần đại hội Trân Tu này cũng coi như đã bị anh ăn khá sạch sẽ.

Hiệu trưởng Nam hỏi: "Trình độ luyện chế món ăn của em thế nào? Với trình độ đánh giá cao như vậy thì khả năng thao tác thực tế của em hẳn là cũng sẽ không kém đúng không?"

Vương Triệt nói: "Còn không có trở ngại lớn đâu thầy."

Hiệu trưởng Nam liền khích lệ một tiếng: "Vậy được, ngày mai tại thi đấu Thực Vương em phải cố lên đấy! Vì đại học tổng hợp Bắc Giang của chúng tôi cũng không yếu."

Giáo sư Vân cười nói: "Trò cười! Năm ngoái thi đấu Thực Vương thì đại học tổng hợp Bắc Giang của các ông chỉ xếp hạng ba, nói ra còn không thấy ngượng mồm hả? Không thua cũng phải thua thôi. Chẳng qua là Vương Triệt vừa mới nhập học không bao lâu, nên phương diện nấu ăn vẫn cần phải trải qua nhiều lần thực hành mới có thể tăng lên. Đối thủ của các ông chính là cô bé Minh Loan kia kìa."

Chương 708: Phá Kỷ Lục

Trình độ chế biến món ăn của Thẩm Minh Loan quả thực rất cao, Vương Triệt thầm nghĩ như vậy.

Về phần ngày mai thi đấu Thực Vương, Vương Triệt dự định phái Tiểu Mao Trùng tham gia.

Anh sẽ không tham gia, nếu vậy sẽ rất không công bằng với những người khác.

Để Tiểu Mao Trùng tham gia cho nó luyện tay một chút là được rồi.

Tạm biệt bạn học và giáo sư Vân, Vương Triệt trở về gian phòng và anh dự định sẽ tiếp tục tu luyện.

Sau khi Vương Triệt rời đi, giáo sư Vân nhìn xem hai mươi tấm huy chương Trân Tu trong tay, nụ cười trên mặt khá xán lạn. Thực Vương của đại hội Trân Tu năm ngoái cũng không phải là đại học Lâm Hải.

Nói cho đúng, khi đó đại học Lâm Hải chỉ đứng thứ tư, thứ ba vẫn là đại học tổng hợp Bắc Giang.

Thứ hai là học sinh tốt nghiệp của đại học Lâm Hải, và thứ nhất là người khác.

Hiệu trưởng Nam nhắc nhở: "Gần kết thúc rồi, ghi chép cũng sắp ra. Ông trước tiên lên trên mạng đối chiếu đi, đại hội Trân Tu tính toán huy chương là tính huy chương trên mạng và huy chương được nhất trí mới hợp lệ."

Sau khi gian hàng cho tuyển thủ dự thi huy chương, vậy ở trên mạng sẽ ghi chép lại tuyển thủ dự thi có một chiếc huy chương.

Sau đó mới tiến hành tính toán.

Dạng này chủ yếu là vì phòng ngừa một vài tuyển thủ giao dịch huy chương Trân Tu offline làm nhiễu loạn chế độ của đại hội.

Ví dụ như người này chỉ có năm hay sáu chiếc huy chương, nhất định không có hy vọng lấy được thưởng.

Nhưng nếu như bán đi năm hay sáu chiếc huy chương này cho người khác, vậy người ta cộng lại sẽ có mười mấy chiếc thì cực kì bất công với những người khác.

Cho nên bình thường sau khi gian hàng phát cho tuyển thủ huy chương Trân Tu thì sẽ ghi chép lại trên APP.

Lúc đại hội sắp kết thúc sẽ có thể tiến hành kiểm tra.

Ghi chép trên mạng và huy chương lấy được mà thống nhất thì thành tích mới có thể tính là hợp lệ.

Nếu không giống nhau thì thành tích sẽ không được tính.

"Đúng thế."

Giáo sư Vân lập tức kiểm tra một chút.

Trước mắt khoảng cách kết thúc còn hai mươi phút, gian hàng cũng dần dần thu dọn.

Ghi chép trên mạng cũng thả ra, có thể cung cấp cho các bạn học sớm kiểm tra, phát hiện nghi vấn còn có thể kịp thời nói ra.

Giáo sư Vân tra một cái... lập tức sửng sốt.

"Sao lại ngẩn ra, không khớp hả?"

Hiệu trưởng Nam đứng bên cạnh cười nói và cũng tra xét một lần.

Tra một cái thì ông ta cũng ngẩn người như vậy.

"Xảy ra vấn đề gì sao các thầy?"

Trịnh Thiếu Dương không khỏi hỏi và anh ta cũng tra xem.

Tuy anh ta không am hiểu về đại hội Trân Tu do anh ta chỉ phụ trách ăn.

Nhưng muốn nói về huy chương Trân Tu thì... ừm, anh ta chả có tấm nào.

Để lão đại chuyên ngành đấu hồn đã đi đánh giá bữa ăn và đưa ra ý kiến, vậy thật sự là làm khó anh ta rồi.

Trịnh Thiếu Dương tra một cái và cũng ngẩn người theo.

Ghi chép vừa công bố là không ít người sẽ đi kiểm tra.

Nhưng ảnh chân dung và danh tự với thành tích của người đứng thứ nhất cực kỳ không hợp thói thường.

Vương Triệt: 42 tấm.

"42 tấm huy chương á?"

Trịnh Thiếu Dương liền choáng váng.

Nhiều vậy sao?

Cậu ta có thể ăn nhiều gian hàng vậy hả?

Trịnh Thiếu Dương chăm chú nhìn xem và phát hiện có hơn mười gian hàng là gian hàng cung cấp đồ ăn cho hồn sủng.

"Ghi chép này tại các châu khác cũng có thể xếp số một đấy nhỉ?"

Trịnh Thiếu Dương đã bó tay rồi.

Các châu lục lớn đều rất xem trọng bữa ăn, ghi chép tối cao trong đại hội Trân Tu là 38 tấm, đó là vào mấy năm trước được một vị sinh viên năm thứ 2 tạo ra.

Người học sinh kia chỉ là học thêm bữa ăn chuyên nghiệp.

Trình độ thật ra không phải phi thường cao, nhưng Võ Hồn của anh ta quá mạnh, là Võ Hồn khí quan đặc hoá, Thiên Vị Lưỡi.

Anh ta có thể thông qua việc nếm thử vô số món ăn mà biết được ưu khuyết điểm của chúng nó.

Không chỉ có món ăn mà các loại dược liệu không biết khác, hay hồn thực kiểu mới thì anh ta cũng có thể thông qua cách nếm trực tiếp để nhanh chóng nhất đưa ra kết quả.

Chỉ là một loại Võ Hồn phẩm chất siêu tuyệt nhưng tác dụng của nó lại cực kì rộng rãi tại các ngành nghề.

Tính ứng dụng đều mạnh hơn so với rất nhiều Võ Hồn thần thoại.

Bây giờ người này đã là siêu cấp lão đại trong giới đầu bếp rồi.

Nhưng Vương Triệt vậy mà lại có thể thu được 42 tấm huy chương Trân Tu thì cũng quá khác thường đi.

Mấu chốt là cậu ta còn có thể ăn nhiều gian hàng như vậy sao?

Trịnh Thiếu Dương thầm than: "Một mình mình đi ăn ở mỗi gian hàng, và tăng thêm hai con hồn sủng của mình nữa thì cũng mới ăn được 15 gian hàng!"

Võ Hồn của Vương Triệt là Võ Hồn khí quan đặc hoá sao?

Không phải Linh Võ Hồn ư?

Vậy cậu ta mới có thể ăn nhiều như vậy được chứ...

Giáo sư Vân cười nói: "Cậu nhóc này đang giấu tài rồi! Tôi đã bảo em ấy lấy ra 20 tấm thì em ấy thật sự chỉ lấy ra 20 tấm... Vừa đủ thôi."

Hiệu trưởng Nam nhìn về phía Giáo sư Vân hỏi: "Vương Triệt... đã xảy ra chuyện gì vậy? Về trình độ đánh giá món ăn của em ấy có thể cao như vậy sao? Cái này cũng đã phá kỉ lục ghi chép rồi, em ấy thật sự có bốn 42 tấm huy chương sao?"

Giáo sư Vân cười nói: "Cái này thì ai mà biết được?"

“…”

Chương 709: Khuyên Nhủ

Vương Triệt vừa trở về gian phòng nghỉ là anh lập tức bắt đầu đi tu luyện.

Trước khi tu luyện thì nhân viên công tác của sân vận động còn đặc biệt đến hỏi về số lượng huy chương Trân Tu của anh.

Sai khi đã xác định chính xác về số lượng huy chương của Vương Triệt thì nhân viên công tác còn nói anh vào ban đêm đừng quên tham gia trao giải.

Vương Triệt chỉ nói mình đã uống nhiều quá nên hơi say và cần nghỉ ngơi.

Vì vậy anh không đi đến lễ trao giải được.

Nhân viên công tác kia liền mang vẻ mặt quái dị mà rời đi...

Về phần ban thưởng của đại hội thì Vương Triệt đã nhìn thoáng qua và cảm thấy rất bình thường.

Đối với Vương Triệt khả năng tổng cộng ban thưởng lại cũng không có tốt bằng một bình Túy Thiên Thu.

Thật ra ban thưởng của đại hội Trân Tu trọng yếu nhất là danh xưng 'Thực Vương' này.

Đây là một loại vinh dự và biểu tượng, còn ban thưởng chỉ là thứ kế tiếp.

Tác dụng của xưng hô này rất lớn, vì sẽ có thể mang đến rất nhiều ích lợi không thấy được cho Khế Hồn Sư.

Nhưng Vương Triệt tự nhiên không quá cần đến cái danh xưng này.

Cho nên vào ban đêm anh cũng không đến dự lễ trao giải của đại hội Trân Tu, mà chỉ là một mực đắm chìm trong tu luyện.

Vương Triệt không đến dự lễ trao giải của đại hội Trân Tu thì tất nhiên đã để cho rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vì ghi chép cao như thế mà kết quả lại không đến lĩnh thưởng là sao?

'Thực Vương'

Xưng hô này chỉ có một trong mỗi Tiết Đông Nông hàng năm của mỗi châu lục.

Và toàn bộ các chiến khu trong mỗi năm cũng chỉ có chín người.

Cho nên danh xưng này vô cùng cao quý.

Vương Triệt không tham gia trao giải nên hạng nhất lập tức rơi xuống trên đầu những người khác, và điều này đã khiến cho rất nhiều bạn học cũ của anh tại châu Tây Nhạc cảm thấy rất tiếc nuối.

Giáo sư Vân hơi xúc động mà nhìn vào đám truyền thông xung quanh đang tranh nhau báo và cáo nói: "Cậu nhóc này có lẽ thật sự không quan tâm rồi. Không đến cũng tốt, tuổi còn trẻ nên còn phải học tập thêm, chứ cũng không cần những danh tiếng này vì có khi ngược lại sẽ còn thêm phiền."

Đông Nông Thịnh Hội có mấy hạng mục rất cường điệu cũng được truyền thông báo cáo.

Chẳng qua sân vận động khống chế khá nghiêm khắc. Nên vào lúc hạng mục tiến hành thì sẽ không thể có bất luận truyền thông nào đến quấy rầy.

Thưởng thức mỹ vị thì sẽ để mọi người nghiêm túc thưởng thức.

Sau trận đấu mới có thể tiến hành phỏng vấn đưa tin.

Bởi vậy sau khi đại hội Trân Tu kết thúc, đã có thật nhiều cánh truyền thông báo giới chen chúc mà đến, và bọn họ liền vây quanh rất nhiều tuyển thủ để tiến hành phỏng vấn.

Có vài người không thích như vậy nên liền lấy ban thưởng rồi sớm rời đi.

"Khổng Ngụy tiên sinh, lần này anh đã thu hoạch được danh hào Thực Vương tại đại hội Trân Tu của Tiết Đông Nông ở Châu Bắc Giang, vậy anh muốn phát biểu điều gì hay không?"

Một phóng viên đưa microphone tới bên miệng Khổng sư huynh.

Ngoại trừ Vương Triệt có 42 tấm huy chương ra, người thứ hai chính là Khổng Ngụy có được 19 tấm, là người nhiều nhất ngoại trừ Vương Triệt ra.

Khổng sư huynh im lặng mấy giây rồi cười nói: "Thật ra khi tôi nhìn thấy ghi chép thì đã suy nghĩ rằng năm nay tôi lại đứng thứ hai rồi, chắc do tôi quá kém hay sao đó?"

Phóng viên cười nói: "Dĩ nhiên không phải anh kém rồi, vì năm ngoái ở đại hội Trân Tu anh cũng là người thứ hai, và người thứ nhất mạnh hơn anh cũng chỉ có một tấm. Cho nên anh đương nhiên không kém."

Khổng Ngụy nói: "Không! Lần này người hạng nhất đã luôn nhắc nhở tôi là tôi yếu đến phát điên."

Phóng viên: "..."

Khổng Ngụy thở dài nói: "Cho nên anh cũng đừng phỏng vấn tôi nữa.”

Phóng viên cũng thở dài và nói nhỏ với Khổng Ngụy: “Thật ra tôi cũng không muốn phỏng vấn anh. Nhưng nếu như cậu ta không đến thì anh chính là hạng nhất, vậy tôi không phỏng vấn anh thì phỏng vấn ai? Chúng tôi cũng rất khó khăn a!"

Khổng Ngụy: "..."

Phóng viên e hèm một cái rồi nói: "Không nên nản chí như thế nhé Khổng tiên sinh. Vào ngày mai còn có thi đấu Thực Vương, tôi hi vọng lần này anh có thể dùng thực lực của mình để lấy được hạng nhất."

Một vị phóng viên khuyên nhủ Khổng Ngụy không nên nản chí.

Khổng Ngụy nghe vậy mà cảm thấy hơi hoang đường.

Khổng Ngụy nói: "Vậy tôi mượn lời hay này của anh để hi vọng ngày mai tôi cũng có thể thu được hạng nhất và lấy được thành tích tốt nhất."

Hạng nhất thì coi như thôi đi. Thi đấu Thực Vương vẫn là rất khó, Khổng Ngụy không có lòng tin gì cả.

Thời gian nhoáng cái đã trôi qua và đi tới ngày thứ hai.

Vương Triệt đã tu luyện cả đêm và thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai.

Trong mắt Vương Triệt lóe lên tinh quang nói: "49 đạo Bách Luyện Hồn Lực! Tu vi của ta đã tăng vọt, và một tháng tiếp theo ta sẽ lấy vững chắc căn cơ để làm chủ, chứ không cần tu luyện quá nhiều nữa."

Thật ra trong cơ thể anh còn có rất nhiều hồn lực sót lại do chưa hoàn toàn tu luyện xong.

Nhất là dược lực của Túy Thiên Thu còn sót lại sẽ cần chậm rãi luyện hóa.

"Đúng rồi, giáo sư Vân còn đưa ban thưởng mà ta quên nhìn."

Vương Triệt nhìn đồng hồ và thấy khoảng cách bắt đầu hạng mục đầu tiên trong ngày thứ hai của Tiết Đông Nông chỉ còn có một giờ.

Chương 710: Thi Đấu Thực Vương

Giáo sư Vân hôm qua đã ban thưởng cho Vương Triệt là một cái hộp gấm. Anh mở hộp gấm ra và nhìn lướt qua quyển trục bên trong.

"Hình như là một quyển Bí tịch Hồn kỹ! Đây là Hồn kỹ ngàn năm hệ Tinh Thần, và là Hồn kỹ vương bài ngàn năm hệ Tinh Thần! Tinh Thần Thành Tượng "

Tinh Thần Thành Tượng là một loại Hồn kỹ dạng phụ trợ.

Sẽ lấy tinh thần lực để cảm giác bốn phía, và lấy mô hình lập thể để hiện hiện ra tất cả tình huống bốn phía xung quanh trong đầu mình, nhờ đó có thể đạt tới tình trạng nắm rõ như lòng bàn tay đối với bất kỳ sự gió thổi cỏ lay nào trong phạm vi quan sát.

"Quả là một loại Hồn kỹ rất không tệ. Giáo sư Vân ban thưởng rất tốt."

Vương Triệt ảm thấy một chiêu này yêu cầu rất lớn đối với tinh thần lực.

Lục Mao Trùng có thể thỏa mãn điều kiện học nhưng nó có thể học được hay không thì không nói trước được.

"Còn có ba loại hạt giống hồn thực, hình như đều là hồn thực trung cấp."

Vương Triệt nhìn thoáng qua và thấy tổng cộng có sáu hạt.

Ba loại hạt giống hồn thực này rõ ràng có phẩm chất cao hơn một bậc so với hạt giống hồn thực cấp thấp.

"Chờ sau khi ta đạt đến đẳng cấp hồn lực cấp 20 rồi hẵng nói đi."

Vương Triệt đi vào linh điền và trồng xuống hạt giống.

'Không Cốc U Lan' trước kia đã được trồng vào mảnh linh điền thứ ba.

Sau đó Vương Triệt sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủ để thúc đẩy chúng tăng trưởng.

"Bách Luyện Hồn Lực nhiều lên nên ta đã thúc đẩy chúng tăng trưởng dễ dàng hơn, xem như là hồn thực hệ không gian thì ta cũng đã có thể bắt đầu thúc đẩy chúng tăng trưởng."

Không Cốc U Lan chỉ có một hạt giống nên tự nhiên anh cần thúc đây chúng lớn thật nhanh.

Vương Triệt dự định thí nghiệm uy lực của 49 sợi Bách Luyện Hồn Lực này của mình.

Hao phí một giờ là 35 sợi Bách Luyện Hồn Lực đã thúc đẩy cho một gốc Không Cốc U Lan đại khái tăng trưởng chín phần.

Nhiều nhất là hai ngày thì nó có thể trưởng thành.

"Không tệ!"

Vương Triệt gật đầu và khá hài lòng.

Sau đóanh đánh thức Lục Mao Trùng.

Hôm qua nó cuồng ăn một phen nên tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng lần đầu tiên tăng lên gần 100 năm trong một ngày.

Nó đã đạt đến 1700 năm tu vi hồn lực.

Từ Lực Kiếm thì ngược lại tăng khá ít, vì nó cần hấp thu Thiên Lôi để tu luyện mới có hiệu quả tốt nhất.

Thật ra Lục Mao Trùng ăn không nhiều như Vương Triệt.

Do Vương Triệt vừa ăn và vừa tu luyện.

Nhất là canh Bát Trân Bảo và Túy Thiên Thu đã mang tới sự tăng lên rất lớn cho anh.

Cũng coi như đã có hiệu quả gần bằng nửa tháng tu luyện rồi.

Vương Triệt nói với Lục Mao Trùng: "Hôm nay mi sẽ tham gia thi đấu Thực Vương. Nặng tại tham dự, nhẹ về thứ tự. Lấy tài nghệ của mi bây giờ thì thành tích sẽ không quá tốt. Nhưng ta sẽ ở bên cạnh để chỉ điểm cho mi. Và thuận tiện để mi cũng có thể kiến thức một vài trình độ khác."

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng kêu lên một tiếng, ý nói nó rất có lòng tin với bản thân nó.

Vương Triệt khẽ gật đầu rồ dẫn Lục Mao Trùng đi tới sân vận động.

Ngày thứ hai của Tiết Đông Nông, bầu không khí vẫn nóng bỏng như cũ.

Thi đấu Thực Vương cũng là tiết mục đặc sắc của Tiết Đông Nông.

Hạng mục quy tắc của tiết mục này rất đơn giản.

Bên tổ chức sẽ đưa cho mỗi một tuyển thủ dự thi loại cây trồng phổ thông khác nhau, hoặc là loại hồn thực cấp thấp.

Để cho các tuyển thủ dự thi tiến hành suy nghĩ trong phòng đặc biệt rồi sau đó đi ra chế biến.

Ngoại trừ hồn sủng ra thì sẽ không thể mang theo Đạo Hồn Khí nào.

Thời gian thi đua chính là ba giờ.

Sau khi hết thời gian sẽ trình bày món ăn lên và một nhóm mười người bao gồm các giáo sư tới từ các trường đại học lớn, các đại sư nổi danh trong giới nấu ăn, và các cường giả chính phủ sẽ tự mình ăn thử để chấm điểm.

Lấy điểm giá trị bình quân của 10 người là ra.

Trên cơ bản thi đấu Thực Vương sẽ lấy sinh viên năm thứ ba đại học trở lên là chính.

Bởi vì kỹ thuật chế biến của họ đã cao, còn các sinh viên khóa trước chỉ vừa mới vào học nên coi như chuyên tu về nấu ăn nhưng cũng sẽ không có trình độ quá cao.

Bọn họ tới tham gia cũng chỉ là để học tập.

Đến đại học năm thứ ba, trình độ sẽ dần dần tăng lên, nếu bạn nào có thiên phú cao thì thậm chí sẽ có thể tự mình nghiên cứu ra các loại món ăn rồi tìm kiếm con đường buôn bán, từ đó sẽ có thể thu hoạch được số lượng lớn tài chính.

Ngoại trừ các sinh viên ra thì còn có cả Khế Hồn Sư nghiệp dư không có học đại học, nhưng ở phương diện nấu ăn thì bọn họ lại vô cùng có thiên phú.

Bọn họ sẽ có Võ Hồn thiên phú dị bẩm, hoặc là thiên phú nấu ăn của bản thân hơn người, và cũng thường xuyên lấy được thành tích cực kỳ cao ở thi đấu Thực Vương.

Đi vào sân thi đấu tại tầng hai của sân vận động, Vương Triệt và Lục Mao Trùng yên tĩnh chờ đợi một chút...

Tuyển thủ tham gia thi đấu Thực Vương cũng không tính quá nhiều.

Còn chưa tới một phần trăm so với đại hội Trân Tu trước đó.

Rốt cuộc đại hội Trân Tu chỉ là ăn, chỉ cần há mồm là đều có thể tham gia.

Còn thi đấu Thực Vương sẽ yêu cầu về thao tác thực tế, hơn nữa còn không phải tùy tiện thao tác.

Không có trình độ và thực lực thì sẽ không tới tham gia làm gì để cho mất mặt.

Chương 711: Lục Mao Trùng Trổ Tài Nấu Nướng

Trong phòng chờ ở tầng hai của sân vận động.

"Không biết năm nay thi đấu Thực Vương sẽ cho ra tài liệu gì nhỉ?"

"Nghe nói năm ngoái chỉ cho ba loại vật liệu, và yêu cầu tự do phát huy, nên kết quả tám phần mười số người ngay cả điểm số cũng không có..."

"Nói nhảm, bọn họ chỉ cho vài ba loại vật liệu và nói là tự do phát huy nhưng điều kiện ẩn giấu xác thực là phải chế biến ra đồ ăn có giá trị. Thiên Tinh Thảo, Thiên Tinh Căn, Thiên Tinh Thổ, cậu nói với tôi xem loại hồn thực cấp thấp này có thể luyện chế ra cái thứ gì?"

"Thi đấu Thực Vương yêu cầu có lý giải cực cao và thao tác cực tốt về các loại hồn thực và phường thức chế tác món ăn, nếu muốn được điểm cao thì sẽ không dễ dàng đâu."

"Năm ngoái ba loại vật liệu kia quả thực rất tuyệt, tất cả đều là series Thiên Tinh, và ba loại hồn thực cấp thấp đó đều là của một gia tộc, đặc điểm lớn nhất của chúng chính là siêu cấp ‘không ổn định’. Bản thân chúng lại có giá trị cực thấp, nên cuối cùng chỉ có mấy chục người miễn cưỡng luyện chế ra vài bữa ăn lung tung và lấy được chút điểm số."

"Thi đấu Thực Vương cũng mà còn có cả loại hồn thực âm binh như thế sao?"

"Năm ngoái tại thi đấu Thực Vương mà người có điểm số cao nhất mới 68 điểm... Năm ngoái khó như vậy thì năm nay chắc hẳn sẽ dễ hơn một chút."

...

Vương Triệt nghe thấy các tuyển thủ xung quanh đang thảo luận sôi nổi.

Quá trình thi đấu Thực Vương đã được phong kín, nên sau khi tài liệu món ăn hiện ra để tranh tài thig mới có thể biết được.

Chắc hẳn ngày hôm qua ở đại hội Trân Tu, mặc dù ít người dự thi nhưng thật ra người xem rất đông.

Bởi vì người xem ngoại trừ chú ý đến thi đấu Thực Vương ra thì bọn họ sẽ càng chú ý đến Hiến Nông Hội vào buổi trưa, vì đó là thịnh hội có thể giao dịch.

Tại nơi xa, Thẩm Minh Loan nở nụ cười và đi tới nói: "Vương học đệ! Tôi biết cậu nhất định sẽ đến mà! Hôm qua cậu cũng thật là, ngay cả nghi thức trao giải mà cậu cũng không đến tham gia."

Vương Triệt xoay người lại nói: "Tôi đã uống Túy Thiên Thu hơi nhiều nên đã thừa thời cơ tu luyện."

"Gréc!"

Con Tiểu Thương Loan chào hỏi một tiếng với Vương Triệt rồi bay xuống đứng tới trước mặt Lục Mao Trùng bên cạnh Vương Triệt.

"Ti ngô?"

Lục Mao Trùng lúc này đang rất có tinh thần và hơi tò mò mà hỏi thăm.

Đại khái nó hỏi là mi tới tham gia thi đấu Thực Vương để luyện chế bữa ăn hả?

Tiểu Thương Loan lắc đầu và nói rằng mình chỉ là trợ thủ thôi.

Lục Mao Trùng nghe xong liền không khỏi nhìn về phía Thẩm Minh Loan một chút, đại khái nó đã ý thức được đối thủ hôm nay của nó là ai rồi.

Thẩm Minh Loan cũng nhìn Lục Mao Trùng một chút và không khỏi cười nói: "Đứa nhóc này đã biết làm ruộng rồi và lúc chế tác món ăn nó cũng có thể làm trợ thủ cho cậu sao?"

Vương Triệt cười nói: "Hi vọng hôm nay thi đấu Thực Vương sẽ không khó, nếu không sẽ hơi nặng nề với nó."

Thẩm Minh Loan cười nhẹ nhàng, nói: "Hôm qua lúc trao giải, giáo sư Vân đã nói với tôi là thi đấu Thực Vương hôm nay sẽ rất khó. Giáo sư Vân là một trong những người phụ trách chấm điểm thi đấu Thực Vương, và người ra đề chính là hiệu trưởng Cố của chúng ta. Cậu để Tiểu Trùng làm trợ thủ vậy có phải cậu đã hơi làm khó nó rồi không? Vẫn phải xem trình độ của cậu thôi!"

Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng bên cạnh nói: "Chúng tôi sẽ cố hết sức."

Thẩm Minh Loan nhẹ gật đầu.

Vào lúc này, một nhân viên công tác đi tới, nói:

"Chư vị tuyển thủ hãy cầm thẻ số của riêng các vị và gỡ máy truyền tin với Đạo Hồn Khí xuống. Sau khi thông qua Hồn Hoàn để kiểm tra thì hãy tiến vào phòng ăn đối ứng và lập tức có thể bắt đầu chuẩn bị."

"Lần này đề mục thi đấu Thực Vương sẽ để trong phòng chế tác của riêng các vị, sau khi tiến vào là có thể nhìn thấy. Thi đấu trong vòng ba giờ tức là 11 giờ trưa sẽ kết thúc. Sau đó hãy mang theo bữa ăn mà mình chế biến tốt để tiến về khu vực cho điểm ở vị trí trung tâm của tầng hai."

Nhân viên công tác vừa nói xong thì liền mở ra lối đi cho các tuyển thủ dự thi.

Bên trong có từng gian phòng, và tầng hai của sân vận động vô cùng lớn.

Liếc mắt nhìn qua là thấy lối đi của các tuyển thủ dự thi cũng chẳng thấy điểm cuối.

Vương Triệt dẫn theo Lục Mao Trùng đã gỡ xuống Đạo Hồn khí và máy truyền tin, sau khi thông qua được Hồn Hoàn kiểm tra thì nhìn lướt qua thẻ số.

Số 88.

Đám tuyển thủ liên tục ra trận.

Vương Triệt rất mau đi đến gian phòng số 88, sau khi anh đi vào thì nhìn thấy gian phòng này bố trí không tính là phức tạp.

Ước chừng rộng 30 mét vuông, và bình thường hẳn là phòng nghỉ hay phòng chứa đồ.

Chỉ là nó đã hơi đổi cách bày trí.

Bên trong có các loại dụng cụ làm bếp, trên các dụng cụ làm bếp này còn có cả nhãn hiệu khác nhau, hẳn là của một vài công ty tài trợ.

Ừm... Thi đấu Thực Vương cũng không thể ngoại lệ.

Ngoại trừ dụng cụ làm bếp ra thì sẽ không có quá nhiều tạp vật.

Phía trước nhất có một tấm màn sáng, trên màn sáng viết vài quy tắc của lần thi đấu Thực Vương này và ghi các đề mục cụ thể của trận đấu.

Chương 712: Lục Trùng Hoa

"Thi đấu Thực Vương, tài liệu quy định: Thanh Trĩ Hoa không thức tỉnh."

"Thanh Trĩ Hoa là hồn thực mọc xen lẫn quanh người Thanh Trĩ Điểu. Trước kia, mỗi khi Thanh Trĩ Điểu phá trứng ra thì đều sẽ có một đóa Thanh Trĩ Hoa bên cạnh, nụ hoa đã chớm nở. Chỉ có Thanh Trĩ Điểu tỉ mỉ chăm sóc cho Thanh Trĩ Hoa thì mới có thể khiến cho Thanh Trĩ Hoa nở hoa. Mà sau khi ăn nuốt cánh hoa của Thanh Trĩ Hoa thì Thanh Trĩ Điểu sẽ tăng tỉ lệ tiến hóa thành Thanh Hoa Điểu."

"Nếu sau khi Thanh Trĩ Hoa kết trái mà nuốt thêm trái của nó, vậy sẽ tăng tỉ lệ tiến hóa thành Thanh Linh Điểu."

"Nhưng nếu nửa đường mà Thanh Trĩ Điểu bị chết, như vậy Thanh Trĩ Hoa xen mọc lẫn Thanh Trĩ Điểu cũng sẽ không còn nở hoa và kết trái."

"Đó là dạng Thanh Trĩ Hoa thời cổ đại, còn ở hiện đại chúng tôi đã bồi dưỡng ra Thanh Trĩ Hoa khá tốt."

"Lần thi đấu Thực Vương này có yêu cầu là sử dụng Thanh Trĩ Hoa để luyện chế ra món ăn thích hợp cho Khế Hồn Sư hoặc hồn sủng."

Vương Triệt nhìn một cái,

phảng phất như anh có thể nghe được vô số âm thanh chửi rủa của các tuyển thủ dự thi.

Dùng một loại hồn thực để luyện chế món ăn là chuyện phi thường khó khăn.

Nhưng toàn thân cây Thanh Trĩ Hoa đều có thể dùng làm vật liệu, từ rễ cây cho đến cánh hoa và trái.

Chúng đều có thể xem như là vật liệu nấu ăn.

Nói đơn giản hồn thực cũng không phải loại cây trồng phổ thông nên toàn thân chúng đều là vật liệu nấu ăn.

Chỉ là...

"Điều này còn hơi khó."

Vương Triệt cười cười và nhìn về phía chậu đất dưới màn sáng.

Trong chậu đang có một nụ hoa chớm nở, cây Thanh Trĩ Hoa này ước chừng cao nửa mét.

Vương Triệt bật cười nói: "Nó vẫn chưa có vào trạng thái hoàn toàn nở hoa kết trái, khó trách tại sao lại gọi nó là Thanh Trĩ Hoa không thức tỉnh. Thi đấu Thực Vương thật sự rất hà khắc, nếu chỉ cho một loại hồn thực thì cũng thôi đi, mà lại còn là dạng hồn thực chưa hoàn toàn chín muồi."

Thanh Trĩ Hoa chưa trưởng thành và Thanh Trĩ Hoa đã nở hoa kết trái là hai dạng khác nhau.

Thanh Trĩ Hoa trưởng thành thì cánh hoa và trái cây của nó đều có thể dùng làm nguyên vật liệu nấu ăn, và đó cũng là hai loại vật liệu khá khó tìm.

Thanh Trĩ Hoa chưa trưởng thành thì chỉ có rễ cây và nụ hoa là có thể dùng làm vật liệu nấu ăn, nhưng trong chúng ẩn chứa hồn lực và năng lượng hệ thiên không cũng cực ít.

Vương Triệt lại nhìn thoáng qua đất trong chậu và nói: "Đất này không phải loại đất hồn lực bình thường. Đây là một loại đất do Đậu Tây Bùn hình thành. Người bình thường thật sự phát hiện không ra. Chẳng lẽ đây là yếu tố ẩn?"

Loại đất này nhìn xem bình thường không có gì lạ, tựa như là loại đất hồn lực bình thường.

Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì sẽ phát hiện loại đất này cũng không đơn giản.

Yếu tố ẩn tức là có thể lấy loại đất này dùng làm tài liệu nấu ăn.

Vậy phải xem đám tuyển thủ dự thi có thể phát hiện ra không.

Có vẻ như tính lừa gạt vẫn còn rất cao!

Đậu Tây Bùn là một loại bùn đất có thể ăn được, bản thân nó ngoại trừ ẩn chứa hồn lực ra thì nó còn có một chút năng lượng hệ thổ.

Nó có thể thúc đẩy rất nhiều loại cây trồng sinh trưởng và giống y như đất hồn lực bình thường.

Vương Triệt có thần thức và kinh nghiệm phong phú nên anh vừa liếc mắt là đã nhìn ra, còn các tuyển thủ dự thi còn lại chưa hẳn đã có thể phát hiện được.

Nếu như chờ đến khi chế tác món ăn xong mới phát hiện thì đã trễ.

Đồng thời muốn kết hợp cả hai tài liệu này lại cũng là chuyện khó.

Vương Triệt suy tư, nói:

"Yếu tố ẩn thứ hai hẳn là cái Thanh Trĩ Hoa sắp nở rộ kết trái này. Nhiều nhất sẽ cần hai ngày để nó hoàn toàn trưởng thành."

"Sau khi nở rộ thì Thanh Trĩ Hoa sẽ rơi ra cánh hoa rồi kết trái có kích cỡ như ngón tay cái, đây chính là hai loại vật liệu. Đây là khảo nghiệm cho đám tuyển thủ dự thi có thể sớm để cho Thanh Trĩ Hoa nở hoa kết trái hay không?"

"Và đây chính là yếu tố ẩn thứ hai."

Điều này sẽ kiểm tra trình độ nông nghiệp của các tuyển thủ dự thi.

Trong thi đấu Thực Vương, việc kiểm tra còn có rất nhiều.

Nếu như trình độ nông nghiệp không cao thì chỉ có thể lấy Đậu Tây Bùn và Thanh Trĩ Hoa chưa nở rộ để luyện chế món ăn.

Nếu trình độ nấu ăn cao thì cũng có thể luyện chế ra món ăn khá ổn định.

Nếu làm cho Thanh Trĩ Hoa nở hoa kết trái để có cánh hoa và trái cây, vậy coi như trình độ nấu ăn thấp thì cũng sẽ có thể luyện chế ra món ăn khá ổn định.

Vương Triệt nhìn về phía Lục Mao Trùng hỏi: "Làm sao để cho Thanh Trĩ Hoa có thể nở hoa kết trái thì mi biết không?"

Lục Mao Trùng dùng chân trước chạm lên Thanh Trĩ Hoa rồi sau đó nhẹ gật đầu với Vương Triệt.

Ý nó là sẽ sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủ của Vương Triệt hoặc là dùng Tự Nhiên Chi Lực của nó để thúc đẩy sinh trưởng.

Vương Triệt cười nói: "Đó là nhờ Hồn kỹ, còn nếu như không có Hồn kỹ thì mi sẽ làm thế nào?"

Lục Mao Trùng lắc đầu, vì điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của nó.

Vương Triệt nói:

"Thanh Trĩ Hoa tuy là hồn thực nhưng thật ra chúng lại chuyên hấp thu nước bọt của Hồn thú loại chim để sinh trưởng. Nước bọt của Thanh Trĩ Điểu được Thanh Trĩ Hoa hấp thu một cách tốt nhất, cho nên chúng mới có thể nở hoa và kết trái."

"Nước miếng của mi thật ra cũng có thể để cho Thanh Trĩ Hoa nở hoa và kết trái."

"Chẳng qua là sẽ không thể gọi là Thanh Trĩ Hoa nữa, mà gọi Lục Trùng Hoa."

Lục Mao Trùng: "..."

Chương 713: Trần Điền

Vương Triệt nói: "Nơi này cũng không cần sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủ và Tự Nhiên Chi Lực để thúc đẩ sinh trưởng. Thúc đẩy sinh trưởng cho Thanh Trĩ Hoa sẽ độ khó không nhỏ nên cũng không cần uổng phí hồn lực mà phải dùng tri thức để giải quyết vấn đề. Khi nào tri thức không giải quyết được thì mới sử dụng đến Hồn kỹ. Mi tích súc chút nước bọt và cẩn thận đừng có trộn lẫn độc tố vào nghe chưa."

Lục Mao Trùng liền gật đầu, nó vẫn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong việc làm ruộng và chăm sóc cây trồng.

Không bao lâu sau nó đã tích súc rất nhiều nước bọt làm cho miệng nó phồng lên thật lớn.

Vương Triệt nói: "Hiện tại từ từ phun lên cây Thanh Trĩ Hoa này, không cần phun quá nhiều."

Lục Mao Trùng há nhỏ miệng và phun ra nước bọt như một dòng nước nhỏ, không nhanh không chậm để nước bọt rơi lên trên thân Thanh Trĩ Hoa.

Ước chừng trải qua một giờ là Thanh Trĩ Hoa dần dần nở ra nụ hoa.

Qua thêm một giờ tiếp theo là Thanh Trĩ Hoa đã kết trái.

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng vui vẻ kêu lên một tiếng.

Nhìn thấy cây trồng của mình trưởng thành là một việc có thể để cho nó cảm thấy rất thỏa mãn.

Vương Triệt nói: "Tiếp theo mi hãy dử dụng cánh hoa và trái cây của Thanh Trĩ Hoa rồi cộng thêm Đậu Tây Bùn là đã có thể luyện chế ra loại lá cây thích hợp cho chính mi ăn vặt."

Quá trình này hết sức dễ dàng do Lục Mao Trùng đã cực kỳ thuần thục đối với việc chế biến đồ ăn vặt cho nó ăn.

Coi như không cần khuôn đúc thì hiện tại nó cũng đã có thể chế tạo ra đồ ăn vặt hình dạng lá cây.

Lấy độ thuần thục của Lục Mao Trùng là nó đã quen tay hay làm mà dùng chiêu Phun Trùng để khống chế các loại đồ làm bếp. Xoẹt xoẹt xoẹt mấy nhát là nó đã cắt lát cánh hoa và trái cây của Thanh Trĩ Hoa rồi xếp chỉnh tề ở một bên, sau đó nó lại đào ra Đậu Tây Bùn.

Vì để khống chế ngọn lửa tốt hơn nên Lục Mao Trùng không có lựa chọn sử dụng lửa trong phòng bếp đã trang bị, mà nó sử dụng chiêu Tự Nhiên Chi Lực để tạo ra lửa.

Về các công đoạn thì Lục Mao Trùng đã nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù vật liệu này khá lạ lẫm với nó nhưng đã có Vương Triệt ở bên cạnh chỉ điểm cho nó.

Bởi vậy Lục Mao Trùng cũng rất dễ dàng khi chế biến.

Thời gian từ từ trôi qua...

Tại bên ngoài sân.

Giáo sư Vân đang ngồi trên ghế giám khảo và yên tĩnh chờ đợi.

Một lão giáo sư của trường đại học tổng hợp Bắc Giang ngồi bên cạnh và vuốt râu cười nói: "Thanh Trĩ Hoa là loại hồn thực cực kỳ khó dùng, cũng không biết có mấy vị tuyển thủ dự thi có thể phát hiện ra yếu tố ẩn trong đó."

Một lão giáo sư khác cũng cười nói: "Ha ha ha, tôi cảm thấy nhất định sẽ có không ít tuyển thủ dự thi đang ở trong phòng chế biến mà chửi rủa đó."

Hiệu trưởng Nam nhìn Hiệu trưởng Cố ngồi bên cạnh giáo sư Vân hỏi: "Cố lão đầu, Thanh Trĩ Hoa là do ông đề ra, vậy ông suy nghĩ chút xem những sinh viên của trường đại học Lâm Hải các ông sẽ có mấy em có thể phát hiện được?"

Hiệu trưởng Cố nói: "Để phát hiện được thì thật ra cũn không khó, mà khó là ở chỗ cần sử dụng nó thế nào? Đậu Tây Bùn là do các ông bên này đề nghị chứ không có quan hệ gì với tôi. Vả lại, coi như có thể phát hiện được mấy cái yếu tố ẩn thì cũng chưa chắc bọn họ đã có thể dung hợp được để chế biến thành món ăn thích hợp. Vẫn phải nhìn xem khả năng phát huy của các em ấy thôi. Ba giờ cũng không lâu lắm và cũng quá nhanh."

Ba giờ này quả thực rất dài.

Trên cơ bản, sau hai giờ là đã có vài tuyển thủ liên tục đi ra từ phòng chế biến món ăn rồi, và bọn họ còn mang theo món ăn do mình chế biến đến khu cho điểm nằm ở trung tâm.

Chỉ là trước khi đi ra thì bình thường ai cũng đều khó chịu cực kì...

Mười vị giám khảo cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không có ai muốn thử, nhưng vẫn sẽ đưa ra ý kiến kỹ càng.

Điểm số cũng chưa được cho do khá kém, nếu đưa ra sẽ hơi đả thương tâm người.

Một lão giáo sư cảm thán nói:

"Khỏi cần phải kể đến tất cả sắc hương vị, mà chỉ là sắc và hương thôi đều đã không có... Xem ra Thanh Trĩ Hoa còn khó chế biến hơn cả series Thiên Tinh hồn thực vào năm trước nữa."

"Lão Cố, ông ra cái đề này thật đẹp mắt!"

Hiệu trưởng Cố vẫn rất trấn định.

Không bao lâu sau, tuyển thủ đến từ đại học Lâm Hải cũng dần dần đi ra.

Mười vị giám khảo rốt cục đã có thể kể đến chuyện nếm thử.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ vẫn không cho điểm cho đại bộ phận tuyển thủ dự thi.

Một số nhỏ được cho điểm và thang điểm là 100 điểm.

Nhưng điểm bình quân chỉ tầm 60 điểm.

Dưới tầm mắt của các vị giám khảo này, tuyển thủ dự thi có thể đạt tới mức hợp cách đều rất ít.

Hiệu trưởng Cố cũng không có tức giận.

Cũng không lâu lắm, sinh viên của đại học tổng hợp Bắc Giang cũng rất nhanh đã đi ra.

Hiệu trưởng Nam thốt lên: "Ồ, Trần Điền cũng ra rồi. Đây chính là đệ tử đắc ý của lão Trần đó."

Hiệu trưởng Nam nhìn xem đồng hồ, ông ta thấy vừa vặn đúng ba giờ nên khá hài lòng mà gật đầu.

Lão Trần chính là lão giáo sư ngồi bên cạnh ông ta.

Trần Điền là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, làn da hơi ngâm đen.

Chỉ là anh ta có vẻ mặt cực kỳ tự tin, con mắt càng có thần sáng ngời.

Bên cạnh anh ta có một con Hỏa Lật Thử ước chừng cao 40 centimet đang bưng lấy hai cái đĩa đồ ăn đi tới.

Trên mâm được che kín bằng nắp nên không ai biết bên trong là thứ gì.

Bình Luận (0)
Comment