Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 39


-Mã Phi, anh có nghĩ tôi là người như thế không?
Mai Hân tiến đến sofa cô không nhìn anh mà nói bâng quơ.
Mã Phi quay sang nhìn cô song im lặng không nói gì.

Hình ảnh rõ nét muốn không tin cũng không được.
-Bỏ đi, việ đó không quan trọng.

Mã Phi, anh có thể cho tôi biết Long Đại đang ở đâu không?
Thấy Mã Phi im lặng, cô thừa biết anh ta tin những thông tin đó.
-Ngài ấy,hai ngày qua không đến V.

Cô muốn gặp ngài ấy sao?
Mã Phi như hoàn hồn, vội nói.
-Phiền anh nói với anh ấy một tiếng, tôi muốn gặp ngài ấy.
Mã Phi nhìn cô thâm trầm.
-Được, tôi sẽ liên hệ cho cô sau.
Mã Phi nói xong cũng không nán lại, anh tiến ra phía cửa.
-Anh tới đây chỉ để xin lỗi tôi thôi sao?
Tiếng nói của cô khiến Mã Phi khựng lại.

Anh quay đầu nhìn cô, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
-Đúng vậy, chào cô.
Mã Phi dứt khoát quay đầu mà không biết rằng đây là lần gặp cuối cùng mà anh có thể nói chuyện với cô như hai người bình thường, được ôm hy vọng bằng tình cảm của mình.


Sau cái quay đầu đó, lần sau anh và cô sẽ là một thân phận mới.

Những cảm xúc nảy rộ bất chợt cũng theo đó mà chôn vùi.
Sáng hôm sau, Mai Hân khó khăn ra khỏi chung cư.

Tố Châu đã sắp xếp xe đợi ở một cổng khác của chung cư để cô thuận tiện đi ra.

May mắn cô thuận lợi lên xe.

Thế nhưng đạo diễn Đình muốn cô đến công ty để gặp.
Chiếc xe của cô đi ngang qua cửa chính, có rất nhiều phóng viên vẫn ờ đó, cô đành phải đi cửa sau.

Vừa bước xuống xe không hiểu sao phóng viên đánh hơi được ở đâu, họ lao tới cô như đã chờ đợi từ trước.
-Cô Mai Hân, tin đồn gần đây là thật sao?
- Sao cô vẫn chưa lên tiếng ạ.
- Gần đây cô vẫn im lặng, chứng tỏ tin đó là thật phải không ạ.
-Tình không tan có cắt chiếu vì cô không ạ?
-Cư dân mạng đang rất hoang mang, cô có gì để giải thích với mọi người không ạ?
Họ chen lấn khiến cô chật vật vô cùng, ống kính, máy ảnh, liên tục hướng về phía cô như sợ bỏ mất khoảnh khắc nào trên gương mặt cô.
-Á.
Một người nào đó vừa đẩy mạnh cô khiến cô mất thăng bằng té xuống đất.

Cô đau đến ứa nước mắt chật vật không thể đứng dậy.
-Nè,các người có dừng lại không hả?
Tố Châu từ xa chạy tới thấy cô bị đám người đó bao vây chị vô cùng hốt hoảng.
Hai ba vệ sĩ của công ty lập tức chắn các phóng viên lại.

Tố Châu liền đỡ cô đứng dậy đi vào công ty.
-Mai Hân, em không sao chứ?
Vừa đi Tố Châu vừa hỏi.
-Em...hình như là trật chân rồi.
-Cẩn thận để chị dìu em lên rồi gọi bác sĩ tới.
-Không cần đâu, không nặng lắm em đi được.
Rất đau nhưng cô không muốn gây thêm phiền phức nữa.
-Đạo diễn Đình Trần đã tới chưa chị?
-Ông ấy đợi em ở trên.
Cánh cửa mở ra, đạo diễn Đình Trần đang ngồi trên ghế rất căng thẳng nhìn cô.
-Chào đạo diễn Đình.
Cô được Tố Châu đỡ khó khăn đi tới.
-Mai Hân, tôi xin phép nói thẳng.

Mấy ngày qua tôi đã xem tin rồi, không biết thật hư thế nào nhưng trong suốt quá trình làm việc với cô tôi đánh giá rất cao kĩ năng diễn xuất và cả tính cách của cô.


Tôi mong cô cho tôi một lời giải thích, nếu có ẩn tình gì thì thông báo đến mọi người một tiếng.

Việc này xảy ra cô là người trực tiếp nhận lời chỉ trích còn bên tôi thì gián tiếp chịu ảnh hưởng.
Đạo diễn Đình Trần thấy cô ngồi xuống ông mới bắt đầu vào thẳng vấn đề, ông vẫn rất chuẩn mực nói.
-Chuyện vừa qua tôi thật sự phải xin lỗi ông, xin lỗi tất cả ekip của Tình không tan.

Chuyện này tôi đang cố gắng giải quyết mong ông cho tôi ít thời gian.

Tôi sẽ không để Tình không tan bị cắt chiếu.
Cô nói nhưng sự tự tin không quá cao khiến đạo diễn Đình hơi ngờ vực.
-Theo tôi biết chuyện này ít nhiều có liên quan đến Long Đại, nếu quả thật cô và ngài ấy có quan hệ đặc biệt thì cô nên tìm tới ngài xin sự giúp đỡ.

Người giúp cô lúc này chỉ có ngài ấy.
Đạo diễn Đình Trần thật lòng khuyên nhủ.
-Tôi sẽ suy nghĩ kĩ, cảm ơn đạo diễn Đình.
Đạo diễn Đình uống hết ly trà rồi cũng rời đi để lại trong căn phòng chỉ có cô và Tố Châu.

Đạo diễn Đình là người có lý lẽ, những lời ông ấy nói ra chưa bao giờ là thừa, chuyện lần này ông ấy đã rất nương tay với cô, không trách mắng chỉ khuyên nhủ, chỉ ra cách giải quyết.

Cũng chính vì thế mà cô không thể để Tình không tan bị cắt sóng.
-Giờ em tính thế nào.
Tố Châu ngồi cạnh cô, chị lo lắng.
-Em có cách rồi.

Chị đừng lo lắng cho em.
Cô nhẹ giọng an ủi.
-Sao mà không lo cho được, mấy ngày nay em ốm đi nhiều rồi đó, làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe.
Tố Châu buồn bã nói.
Quả thật mấy ngày nay cô lo lắng không yên, đêm đến lại suy nghĩ, ăn uống không điều độ chắc phải sụt đi mấy cân.

Cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện này nếu không nó càng đi xa cô không trở tay kịp.

Về đến nhà, bộ dạng cô đã vô cùng thảm bởi đám phóng viên liên tục làm phiền.

Ném túi xách lên ghế sofa cô mệt mỏi dựa vào.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô nhíu mày.
-Alo, tôi không nhận phỏng vấn.
-Là tôi.
Tiếng nói trầm trầm khiến động tác chuẩn bị tắt máy dừng lại
-Anh là ai?
-Mã Phi.
-À, anh gọi tôi có gì không?
-Long Đại đồng ý gặp cô, 8h tối nay, sẽ có xe đến đón cô.
Mã Phi lãnh đạm nói.
Nghe thế cô chợt bừng tỉnh, khẽ "ừm" một tiếng đầu dây bên kia cũng tắt máy.

Long Đại đồng ý gặp cô, lần này là cơ hội duy nhất để cứu vãn tình thế.

Cô phải nắm bắt nó dù có đánh đổi gì đi nữa.
Tôi đến ,Mai hân ăn nhẹ gì đó sau đó cô đi chuẩn bị mọi thứ để đến gặp Long Đại.
Cô trang điểm nhẹ để che đi gương mặt nhợt nhạt của mình, cô chọn một chiếc váy màu đen dài qua gối, một dáng vẻ vô cùng chuẩn mực.
Đúng 8h, cô vừa xuống sảnh liền thấy một chiếc xe đã đậu ở đó.

Vừa thấy cô, một vệ sĩ liền bước xuống dẫn cô ra xe.
Ngồi trên xe an toàn cô chợt thở nhẹ một hơi.

Bình Luận (0)
Comment