Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản​

Chương 31


Cái gì? Từ lúc năm tuổi đã biết mình dị ứng lông mèo? Trong người còn mang theo thuốc chống dị ứng? Nhưng ở kiếp trước, Tiền Duy nhớ rất rõ lần đầu tiên Lục Tuân phát hiện bản thân bị dị ứng lông mèo là trong khi làm việc mà.

Lần đó có một vị khách tới tư vấn pháp lý đã mang theo mèo, cuối cùng sau buổi tư vấn ấy, gương mặt Lục Tuân sưng đỏ lên.

Tiền Duy vô cùng chắc chắn mình không thể nhớ nhầm được, bởi vì sau đó anh còn ép cô chăm sóc anh cả tối hôm ấy cho đến khi gương mặt kia khôi phục về vẻ anh tuấn vốn có của nó.

Vậy rốt cuộc đã sai chỗ nào?“Hai vị muốn gọi món gì ạ?”“Một cốc Mocha.

” Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy: “Một cốc socola nóng.

”Sau khi socola nóng được bưng lên, Tiền Duy cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, cô vừa uống socola nóng, vừa rét run lên vì nước mưa dính chặt vào người.


Cơn mưa ngoài cửa sổ có vẻ sẽ không dừng ngay được, cô liếc nhìn Lục Tuân ngồi đối diện: “Nếu không chúng ta tâm sự đi? Bồi dưỡng tình cảm bạn học?”Lục Tuân thả hai con mèo xuống đùi, anh liếc qua Tiền Duy, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ nhìn cô một cái, anh liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác, động tác thậm chí còn có chút thô lỗ, phá hủy cả khí chất văn nhã quý phái của mình.

“Chúng ta không có chuyện gì để nói.

”“…” Có cần vô tình thế không…Lục Tuân quay cả người sang phía khác, chỉ để lại cho Tiền Duy sườn mặt nghiêng, ngay cả mắt cũng chẳng liếc cô lấy một cái, đôi mắt xinh đẹp sắc sảo kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng lông mi đậm vểnh lên cho người ta cảm giác cánh chim cong cong, làn da trắng nõn, mặt nghiêng tuấn tú mà góc cạnh, giờ phút này nhìn anh ngồi bên cửa sổ, nếu như ngoài kia là đường lớn người qua kẻ lại, chỉ sợ Lục Tuân chỉ cần ngồi như thế thôi, cũng có thể hấp dẫn không ít khách tới quán.

Tiền Duy nhìn chằm chằm mặt Lục Tuân một lúc lâu, mới quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, cô ngồi ngẩn người ở đó, Lục Tuân vẫn chẳng thèm để ý đến cô, nhưng thỉnh thoảng, Tiền Duy có thể cảm nhận được ánh mắt lơ đãng của Lục Tuân nhìn về hướng mình, nhưng khi cô quay đầu nhìn anh, thì anh lại nhìn ngay sang hướng khác.

Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, sau khi quan sát quán café một lượt cô lại đưa mắt quay về Lục Tuân, nhưng mà lần này cô đã nhận ra sự kỳ lạ của anh.

“Lục Tuân, mặt anh đỏ lên kìa! Không phải bị cảm rồi đấy chứ?” Tiền Duy chỉ chỉ vào mặt anh, cô không nói thì không sao, vừa nhắc tới chuyện đó thì gần như lỗ tai Lục Tuân cũng bắt đầu đỏ dần.

Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Tiền Duy, Lục Tuân có vẻ phản ứng hơi thái quá, anh nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng rời mắt đi như vừa nhìn thấy thứ không thể nhìn, thậm chí có thể nói là anh khá bối rối.

Tiền Duy quả thực không hiểu gì cả, mặc dù trông cô không xinh đẹp như Mạc Tử Tâm, nhưng cũng đâu đến nỗi xấu xúc phạm người nhìn, bình thường đi ngoài đường cũng có người tới bắt chuyện xin số, Lục Tuân có cần phải như thế không?“Lục Tuân…”Cuối cùng cô còn chưa nói hết lời, đã bị Lục Tuân cắt ngang : “Cô cứ ngồi im ở đó, đừng nói chuyện với tôi.

”“…”Cứ như vậy, hai người duy trì bầu không khí im lặng tuyệt đối ngồi bên nhau trong quán cafe, dường như anh đã hạ quyết tâm không nhìn cô nữa, anh cứ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ, những vệt đỏ trên mặt rốt cục cũng dần biến mất, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng quay sang nhìn Tiền Duy vẫn sáng rực như thế.

Cũng may mưa to tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cơn mưa ngoài kia cuối cùng cũng tạnh, bầu trời lại trở nên trong xanh như vừa nãy, Tiền Duy đứng dậy, không nghĩ nhiều mà chỉ muốn về ký túc ngay, quần áo trên người cô đang ẩm ướt dính chặt vào mình, cô chỉ muốn về phòng thay đồ.

Nhưng khi cô vừa đứng lên chuẩn bị đi ra, Lục Tuân lại vươn tay kéo cô lại.


“Cô ngồi đó đi.

”“Vì sao?”Lục Tuân cũng đứng lên, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt Tiền Duy, anh nhìn thoáng qua cô rồi lại dời mắt sang hướng khác, thái độ quả quyết.

“Cô hỏi nhiều thế làm gì, cứ ngồi đây chờ tôi một lát.

Đừng đi ra đấy.

”Anh nói xong, lại quay sang nhìn Tiền Duy với ánh mắt đầy cảnh cáo, sau đó một mình quay người đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

Tiền Duy bị bỏ lại một mình trong quán cafe, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Tuân mà chỉ biết trợn mắt há mồm, chuyện gì thế nhỉ? Rõ ràng hết mưa rồi, vì sao hai người không thể cùng về, Lục Tuân nhất định bắt cô ngồi đây chờ anh làm gì?Cũng may Lục Tuân nói được thì làm được, không để cô phải chờ lâu, anh vội vàng đẩy cửa quán bước vào, Tiền Duy còn chưa kịp hỏi gì, anh đã chùm ngay chiếc áo khoác đen lên đầu cô.

“Mặc vào.

”“Hả?”Lục Tuân nhíu nhíu mày lại: “Mặc chiếc áo này vào đi, chẳng lẽ tôi nói khó hiểu lắm à?”“Nhưng tôi không thấy lạnh.


.

”“Tôi sẽ viết giúp cậu bài luận văn cuối kỳ môn Hình pháp.

” Lục Tuân nhìn Tiền Duy một cái: “Cô mặc vào đi.

”“Được được! Tôi mặc! Tôi mặc!” Tin vui đã đập ngay trước mặt, đầu óc còn đang choáng váng nhưng tay cô đã kéo vội chiếc áo khoác trong tay Lục Tuân, nhanh chóng mặc lên người.

“Kéo khóa lên đi.

”.

Bình Luận (0)
Comment