Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 23

Khu suối nước nóng được làm thành một cái hồ lớn, có những hòn sơn giả và tượng được khắc vô cùng đẹp đẽ, xung quanh là tường làm bằng tre sát lại trông rất có cảm giác thiên nhiên.

Hơi nóng như sương bay nghi ngút khắp phòng, Bạch Linh chỉ quấn một cái khăn tắm bước vào, cầm theo cả đá kì.

Bạch Linh tung tẩy nhảy xuống hồ. Cả người được chìm trong nước nóng vô cùng thoải mái, Bạch Linh nằm ườn ra thư giãn, chỉ nhoi mỗi cái đầu lên. Ui... đúng là đáng đồng tiền bát gạo ghê.

Bạch Linh đang phê pha trong sương khói thì chợt nghe có tiếng động. Một dáng người mờ ảo qua làn khói. Bạch Linh dụi dụi mắt nhìn cho rõ hơn. Dáng người ấy càng bước lại gần, Bạch Linh càng có thể nhìn rõ đây là con trai. Bạch Linh hốt hoảng nín thở lặn xuống. Người con trai ấy đi xuống hồ ngâm mình ngay gần chỗ Bạch Linh.

Cái tình huống gì đây, chẳng phải đây là khu nữ à?? Bạch Linh vừa nín thở vừa nghĩ, làm sao bây giờ....

Một lúc sau, Bạch Linh nín thở lâu không chịu nổi đành phải nhoi lên. Bạch Linh bị sặc nước ho lấy ho để. Mặt mũi đỏ lên vì ngâm mình dưới nước nóng lâu.

- Bạch...Linh?- Một giọng nói quen thuộc không trầm không bổng vang lên.

Bạch Linh quay lại nhìn, Hải.....Hải....Đăng...?!

Bạch Linh theo phản xạ lấy tay che người dưới nước. Bạch Linh cừng đờ người lại không biết nói gì, miệng như bị cái lạnh của mùa đông đóng băng...

- Sao cô lại...- Hải Đăng hơi nhíu mày.

Từ ngoài cửa đột nhiên lại có thêm tiếng người đi vào. Bạch Linh hốt hoảng có chút luống cuống tay chân không biết làm thế nào. Hải Đăng không kịp nghĩ nhiều, liền đứng chắn phía trước cho Bạch Linh núp sau lưng. Mặt Bạch Linh đã đỏ tới mức như thịt xông, đầu óc có chút choáng váng vì ngâm nước nóng, lại vừa lại lặn xuống ướt hết tóc, giờ ngoi lên dù có hơi nóng nhưng không khí lạnh vẫn khiến Bạch Linh thấy tê tê da đầu.

- Ủa Đăng, hôm nay đi ngâm nước sớm quá vậy.- Một giọng nam vui vẻ cất lên.

- Công việc hết sớm.- Hải Đăng chống chế.

Sau đó là tiếng ríu rít một loạt của những thanh niên nói chuyện cười đùa trêu chọc nhau.

Bạch Linh tự nghĩ trong lòng lần này xong thật rồi. Môi không ngừng run cầm cập, một thân con gái giữa hồ nước nóng toàn nam thế này.

- Đăng, lại đây ngâm chung với mọi người này.- Có một giọng nam kêu Hải Đăng.

- Không cần, em hơi mệt, muốn ở riêng chút.- Hải Đăng miễn cưỡng trả lời, sau đó lùi lùi về ra phía sau mấy hòn non bộ.

Bạch Linh cũng theo Hải Đăng từng bước từng bước ở phía sau lưng cậu ấy lùi xuống cho tới khi khuất hẳn ra sau hòn non bộ.

- Sao cô lại ở đây? Có biết đây là chỗ dành cho nhân viên không?- Hải Đăng vẫn đang quay lưng lại hỏi.

- Hả?- Bạch Linh mắt mở thô lố.

Rõ ràng bản thân nhìn rõ đang ở khu dành cho phụ nữ như đã xem hướng dẫn mà, sao giờ lại thành khu cho nhân viên. Bạch Linh nhớ lại. Phía trước khu cho nữ có chữ I lớn.

- Tôi, tôi rõ ràng là vào nhà I mà?- Bạch Linh ấp úng.

- Đây là nhà T.- Hải Đăng có chút đen mặt trả lời.

Một tiếng như xẹt ngang qua đầu Bạch Linh. Có lẽ do có gió nên bạt che mất dấu, lại thêm trời tối nên Bạch Linh chủ quan. Bảo sao quái lạ lúc Bạch Linh vào dù muộn nhưng đúng là không có bóng người nào.... Lại thêm chỉ còn nhà này là sáng đèn nhất...

Bạch Linh mặt biến sắc, cảm giác không biết nói gì thêm trong tình cảnh này. Trăm sự ngu người đều do bản thân bất cẩn mà ra. Bạch Linh khóc không ra nước mắt trong lòng.

Ngẩng đầu lên thì thấy một thân Hải Đăng vẫn đang nhô lên cao hơn bình thường để chắn cho Bạch Linh. Vẫn là đôi vai rộng cùng làn da láng bóng mà Bạch Linh đã từng nhìn thấy, vẫn cuốn hút mị lực như vậy, Bạch Linh có chút ngơ ra.

Không khí có chút trở nên gượng gạo, tình huống này cũng quá ngoài ý muốn đi?! Mà hơn nữa sao cậu ấy lại ở đây.... Nhà này là dành cho nhân viên, tức là cậu ấy là nhân viên ở đây ư?!

- Anh...

Bạch Linh còn chưa nói hết câu thì lại có một bóng dáng chợt nhảy ra về phía ngoài Hải Đăng và Bạch Linh.

- Đăng, có thấy cục xà bông không?- Một giọng nói cất lên.

Hải Đăng theo phản xạ quay người lại, bao trùm lên Bạch Linh, tay chống lên hòn non bộ, giữ cho Bạch Linh không bị nhìn thấy.

- Không thấy.- Hải Đăng đáp cụt lủn.

- Ò...- Bóng dáng ấy đáp lại rồi tiến lại gần chỗ hai người hơn.- Để anh lại gần chà lưng cho nhé, tay nghề anh là số một đấy.

Người anh ấy vừa cười vừa bước đến. Hải Đăng luống cuống ép sát che cho Bạch Linh hơn.

- Không cần.- Hải Đăng hơi hét lên, giọng có chút loạn mà gượng gạo.- Em... em muốn ngâm mình thêm.

- Vậy anh không làm phiền nữa. Lạnh lùng ghê.- Người anh đó chề chề môi vừa nói vừa quay mông ra đi chỗ mọi người.

Mặt Hải Đăng lúc này cũng có chút đỏ vì ép khá sát Bạch Linh. Hai tay Bạch Linh che trước ngực bị chạm vào chỗ cơ bụng của Hải Đăng, người Bạch Linh cũng run run y hệt lần trước. Hải Đăng nhìn xuống thấy tóc Bạch Linh ướt nhẹp. Tuy Bạch Linh ngâm người khá sâu nhưng vẫn lộ ra một chút vai trần sáng bóng và xương quai xanh nhấp nhô, đầu thì cúi gằm đến mức chỉ còn nhìn thấy đường rẽ tóc trên đỉnh đầu. Hải Đăng có chút đờ đẫn ho nhẹ rồi nhanh chóng quay đi. May là Hải Đăng có thói quen lúc ngâm người vẫn quấn khăn tắm dưới hông, nếu không thực sự khó nói a....

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333

Các độc giả mà thấy hứng thú có thể để lại cmt hoặc gì đó cho tui biết là truyện của tui cũng có các bạn đọc không T.T. Cô đơn ghê T.T.... một like hay vote của bạn cũng là động viên rất lớn cho tui a...
Bình Luận (0)
Comment