Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 78.2

Câu chuyện của Noel 7 năm sau…

Bạch Linh lúi húi dọn dẹp lại đống đồ cũ của mình thì chợt thấy lại một túi quà đã cũ. Giở ra thì chính là chiếc vòng mà Noel năm đó muốn tặng Hải Đăng mà chưa thể đưa…

Còn nhớ ngày đó Bạch Linh đã khóc một trận lớn, Hải Đăng lúc ấy cũng chưa có tình cảm với mình, cảm giác giống như một tảng băng không thể tan vậy. Nhưng giờ thì cậu ấy đã ở trong cuộc sống của Bạch Linh…

Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng, Bạch Linh âu yếm cầm nó nhớ lại về những khoảng thời gian trẻ tuổi ấy. Người con trai năm đó giờ vẫn vậy, chỉ có điều thay đổi là giờ cậu ấy đã là của riêng Bạch Linh…

Nếu như Noel năm đó Bạch Linh cũng nói ra lòng mình rồi đưa chiếc vòng này cho cậu ấy, chắc hẳn sẽ bị cậu ấy từ chối rất thảm a…

- Con gái, đã chuẩn bị xong chưa? Mau đi ngủ sớm… Ngày mai còn phải khởi hành sớm.- Mẹ Bạch Linh uể oải ngáp vì buồn ngủ. Mấy ngày nay bận rộn đủ việc có lẽ bà đã mệt rồi.

- Con biết rồi.- Bạch Linh nói với lại.

Sáng hôm sau, một ngày trời lạnh nhưng lại rất đẹp…

Tại sân vườn một khu nhà được thiết kế như khu thi đấu và công ty game. Tiếng bát nháo ồn ào, ai ai cũng trịnh trọng. Hải Đăng đứng đó, lần đầu tiên cậu biết cảm giác hồi hộp là như thế nào.

Mọi người đều đã ngồi ngay ngắn, cũng đã đến giờ.

Bạch Linh một thân váy trắng xinh đẹp đang được bố mình dìu vào. Mỗi bước chân đều cảm giác vô cùng lạ lẫm. Có chút cay cay khoé mắt. Bố Bạch Linh khoác tay con gái mà cũng cảm tưởng như mỗi bước chân run run. Cuối cùng cũng đến trước mặt Hải Đăng… Bố Bạch Linh trao tay Bạch Linh cho Hải Đăng. Hai người đều nhìn nhau hồi hộp… lời người chủ trì nói gì đều không nghe rõ nữa, mọi âm thanh đều như không còn hiện hữu. Người chủ trì còn chưa nói xong, đã bị Bạch Linh xin phép ngắt lời.

Bạch Linh lấy chiếc vòng ra.

- Đăng, bảy năm trước anh từng đã lỡ mất chiếc vòng này. Giờ anh có muốn đeo nó, chấp nhận trói buộc cả đời này với tôi không.- Bạch Linh có chút rưng rưng…

Hải Đăng hơi ngẩn ra, rõ ràng phải trao nhẫn cho nhau làm vật đính ước… Sau đó Hải Đăng mỉm cười.

- Đương nhiên lần này chắc chắn không thể bỏ lỡ nữa rồi…

Sau đó liền tiến đến nắm lấy tay Bạch Linh, kéo Bạch Linh lại mà hôn. Mọi người ở dưới đều hò reo…

- Anh… Như vậy cũng quá ngại rồi. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị...- Bạch Linh đỏ mặt nói.

- Ngốc… Từ giờ phải gọi là chồng!- Hải Đăng mỉm cười.

Cả hai nhìn nhau, dựa trán vào nhau, hạnh phúc tràn dâng. Ngày hôm nay bầu trời quả thật trong xanh và cao biết bao… Mọi người đều ồn ào gì đó hai người không rõ, trong mắt chỉ còn lại đối phương...

Noel năm nay, em đã có anh ở cạnh rồi… Cảm ơn anh, Đăng!

Noel năm nay, anh đã có em ở bên rồi…

Anh yêu em, Bạch Linh!
Bình Luận (0)
Comment