Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 54

Sau khi rời khỏi căn hộ của cô và Đổng An Khả, Tô Mặc Trừng bế cô lên xe, anh thắt dây an toàn và khởi động xe rồi hỏi: “Chúng ta đi đâu tiếp theo?”

Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy trên mặt anh viết rõ dòng chữ “không vui”, cười nói: “Em sẽ chỉ đường, anh lái xe theo em nói là được.”

Tô Mặc Trừng nhướn mày, gật đầu.

Vì vậy, người bị thương đã làm người hướng dẫn cho bạn trai lái xe.

“Ngã tư phía trước, rẽ trái.”

“Ngã ba phía trước, rẽ phải.”

“…”

Tô Mặc Trừng càng đi càng cảm thấy con đường này rất quen thuộc, đây rõ ràng là đường dẫn đến căn hộ của giáo viên cô.

“Đến căn hộ của giáo viên?” Anh quay đầu.

Trình Thiên Nhiễm bật cười: “Cuối cùng cũng nhìn ra, vậy em không làm phiền anh nữa, anh tự lái đến đó đi.”

Tô Mặc Trừng: “…”

Vậy tại sao ngay từ đầu em phải giả vờ bí ẩn, chỉ cần nói với anh muốn tới đây là được rồi?

Dường như Trình Thiên Nhiễm đã đoán được anh đang nghĩ gì, rất nghiêm túc nói: “Em muốn thêm chút vui vẻ.”

Tô Mặc Trừng: “…???”

Ánh mắt anh kì lạ nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm không nhịn được, cười nói: “Được rồi, em chỉ muốn gây chuyện với anh thôi.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Em có đồ ở đây, em đến để lấy nó.”

Tô Mặc Trừng: “…Ồ.”

Trình Thiên Nhiễm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hé miệng cười trộm.

Sau khi đến căn hộ, trong lúc chờ thang máy ở tầng một Trình Thiên Nhiễm hỏi anh: “Anh có mang chìa khóa?”

Tô Mặc Trừng gật đầu: “Có mang.”

Mỗi ngày anh ấy đều mang nó bên mình.

Trình Thiên Nhiễm nói: “Em quên mang theo rồi, anh lấy chìa khóa ra trước đi, một lát mở cửa sẽ không cần phải chờ.”

Tô Mặc Trừng đang ôm cô thì có thể lấy ở đâu, vừa hay thang máy đến tầng một, bên trong không có ai, anh ôm cô đi vào, ấn tầng 7 và nút đóng cửa, chờ cửa thang máy đóng lại, Tô Mặc Trừng nắm lấy tay cô rồi lật người cô lại.

Trình Thiên Nhiễm bị anh xoay tròn trong không khí, theo bản năng hai chân cô quấn lấy eo anh, cô đỏ mặt mà nhìn chằm chằm anh: “Anh làm gì vậy!”

“Lấy chìa khóa.” Biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc và đứng đắn.

Một tay Tô Mặc Trừng ôm mông của cô, tay kia thì thò vào túi áo lấy chìa khóa ra, ngón tay anh cầm lấy móc chìa khóa giơ lên trước mắt cô rồi hỏi: “Em nghĩ anh định làm cái gì?”

Trình Thiên Nhiễm cho rằng anh muốn làm chuyện gì xấu: “…”

Sau khi ra khỏi thang máy, phòng đầu tiên là phòng của Trình Thiên Nhiễm, trong hành lang cũng không có ai qua lại, Tô Mặc Trừng cũng không quấy rầy cô nữa, cứ như vậy ôm cô mở cửa đi vào.

Anh đặt chìa khóa ở cửa vào, ôm Trình Thiên Nhiễm đến sofa phòng khách, Tô Mặc Trừng nhìn thời gian cũng đã gần trưa.

“Em muốn lấy cái gì không, anh lấy giúp em.”

Trình Thiên Nhiễm nói: “Trừng Trừng, em khát.”

Tô Mặc Trừng rót cho cô một cốc nước, vừa cầm cốc nước lên uống cô vừa nói: “Em đói quá, anh đi nấu cơm cho em nha!”

“Trưa nay em không quay về nhà sao?” cô đột nhiên cắt ngang, Tô Mặc Trừng quên mất những gì cô ấy nói về việc đến lấy thứ gì đó. 

Trình Thiên Nhiễm mỉm cười: “Đúng rồi, thật vất vả để chạy ra ngoài một chuyến, em gửi tin nhắn cho ba mẹ rồi ba mẹ rồi, không về ăn cơm, cũng giúp họ tiết kiệm một chuyến đi khác.”

Anh có vẻ vui hơn một chút, cong môi, cúi đầu hôn lên tóc của cô: “Vậy anh đi nấu cơm, em ngồi đây đừng nhúc nhích.”

“Ừm!” Trình Thiên Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu rồi nháy mắt hỏi anh: “Anh bất ngờ không? Bữa trưa cho hai chúng ta!”

Anh bật cười, chọc vào trán của cô, sau đó lấy đi chiếc cốc thủy tinh rỗng và nhét máy tính bảng vào tay cô: “Em tự chơi một lát đi.”

Cô cầm chiếc máy tính bảng và nhìn bóng lưng của anh, cười thật tươi.

Trừng Trừng vui vẻ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mặc Trừng ôm cô vào phòng ngủ, anh vốn muốn ôm cô ngủ một giấc bình yên, nhưng Trình Thiên Nhiễm ở trong lòng anh lại không thành thật, luôn chọc chỗ này sờ chỗ kia, cố ý chơi đùa với lửa, khi anh thật sự châm lửa cho mình, cô lại không hợp tác nữa.

Trình Thiên Nhiễm ở dưới người anh, vạt áo của cô bị kéo lên, lộ ra chiếc eo thon tinh tế và chiếc bụng phẳng lì, cô thở hổn hển, đuôi mắt đỏ hoe, ánh mắt ướt át nhìn anh ở phía trên, cười nhẹ và dịu dàng nói: “Ban ngày ban mặt anh không thể dâm đãng như vậy!”

Hơi thở của Tô Mặc Trừng có chút nặng nề, anh thật sự tức giận với trò đùa dai của cô, nhưng lại không thể làm gì được, vì thế tức giận cúi đầu cắn vào gò má đỏ ửng của cô.

Trình Thiên Nhiễm cười khúc khích, lắc đầu nói: “Anh tuổi chó sao? Sao lại thích cắn em như vậy?”

“A! Anh đừng dùng lực quá mạnh, đau lắm.”

Anh để lại một hàng dấu răng trên khuôn mặt trái và phải của cô.

Tô Mặc Trừng nhìn kiệt tác của bản thân, anh lại cúi người nhẹ liếm nó đầy yêu thương, đầu lưỡi anh ấm áp và trơn ẩm chạm vào làn da mềm mại của cô, khiến Trình Thiên Nhiễm giật mình.

Anh ấy lại nghiện, hôn từ má đến miệng của cô, Trình Thiên Nhiễm cũng ngoan ngoãn ôm lấy eo của anh và thè đầu lưỡi nhỏ hồng hào đáp lại anh.

Sau một nụ hôn dài và nồng nhiệt, Tô Mặc Trừng nghiêng người ôm cô vào trong lòng, Trình Thiên Nhiễm dựa vào cánh tay anh, ngoan ngoãn giống như một con thỏ, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Tô Mặc Trừng nói với cô rằng mấy ngày này ngủ không được ngon.

Mà lúc này có cô ở bên cạnh, anh rất yên tâm, nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Khi Tô Mặc Trừng thức dậy vào buổi chiều, Trình Thiên Nhiễm đã không còn ở bên cạnh anh, chỉ có một mình anh trong phòng ngủ, trong chốc lát trái tim anh trống rỗng.

Tô Mặc Trừng không quan tâm đến bất cứ điều gì, lập tức xuống giường ra khỏi phòng ngủ, Trình Thiên Nhiễm thì đang ngồi trên sofa ăn sữa chua và xem phim truyền hình, cô nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu nhìn sang, cô thấy anh vừa tỉnh ngủ đã lao về phía cô, khóe môi cong lên, dịu dàng nói: “Trừng Trừng, anh…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời, Tô Mặc Trừng đã nhanh chóng bước đến bên cạnh cô, cúi người ôm chặt lấy cô.

Trình Thiên Nhiễm trừng to mắt kinh ngạc, cô đặt mấy thứ trên tay lên bàn trà, ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lúc vừa tỉnh dậy đã thấy trong lòng mình trống không, người ngủ bên cạnh cũng không thấy, trong lòng đột nhiên có cảm giác sợ hãi bị bỏ rơi, cái cảm giác khiến trái tim anh chết lặng và trống rỗng, đè nặng trong lòng anh, gần như không thể thở nổi.

Anh nghĩ rằng cô đã rời đi.

Anh nghĩ rằng cô đã bỏ anh ở đây.

Nhưng khi mở cửa phòng ngủ, anh liếc mắt liền thấy cô đang ngồi trên sofa.

Trái tim anh đột nhiên sống lại như vậy, đập thình thịch trong lồng ngực của anh.

“Không có việc gì.”

Sau một lúc lâu, anh trả lời cô.

Đầu óc của Trình Thiên Nhiễm cũng quay cuồng, cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh để trấn an: “Anh sợ gì chứ, em sẽ không bỏ Trừng Trừng ở lại, sau khi tỉnh dậy em muốn ăn chút gì đó, nhưng sợ làm phiền đến anh, cho nên em ra ngoài phòng khác.”

“Em không sợ vết thương ở chân sẽ nặng, thêm sao?” Giọng nói của anh buồn rầu, hiển nhiên không vui khi cô làm như thế.

Trình Thiên Nhiễm nở nụ cười: “Thật sự không có việc gì, đã một tuần rồi, hơn nữa chỉ là một đoạn đường ngắn, em không dùng lực, em chỉ để chân chạm đất vậy thôi.”

“Vài ngày nữa chắc là ổn thôi.”

Thật lâu sau Tô Mặc Trừng cũng không đáp lại.

Trình Thiên Nhiễm gọi anh: “Trừng Trừng?”

Đột nhiên cô của cô trở nên đau nhức, cô hít một hơi thật sâu: “Anh…”

Trình Thiên Nhiễm giơ tay đánh vào lưng của anh: “Anh đang làm gì vậy, tự nhiên cắn em, rất đau đấy!”

Anh từ trong xoang mũi phát một tiếng hừ lạnh, giây tiếp theo anh ấy lại nhẹ nhàng hôn lên nơi mà anh đã cắn, động tác vô cùng dịu dàng.

Trình Thiên Nhiễm: “…”

“Cùng xem chương trình với em đi! Rất là buồn cười!” Trình Thiên Nhiễm đẩy anh ra, để anh ngồi bên cạnh cô, khi cô cúi người lấy máy tính bảng mới chú ý đến đôi chân trần của anh.

Trình Thiên Nhiễm chỉ vào chân của anh và nói: “Anh không mang dép sao, nên bị đánh!”

Tô Mặc Trừng mỉm cười: “Cho em đánh.”

Trình Thiên Nhiễm giơ tay lên, đặt xuống vai của anh rồi vuốt nhẹ.

Sau đó cô thở dài bất lực cười: “Sao em có thể làm thế được.”

Lúc đó đôi mắt Tô Mặc Trừng chợt sáng lên, phát sáng lấp lánh.

Hai người dựa vào nhau trên ghế sofa và xem chương trình truyền hình đến năm giờ tối.

Anh nghiêng đầu và hỏi người phụ nữ đang dựa vào lòng mình: “Để anh đưa em về nhà nha?”

“Ừm.” Trình Thiên Nhiễm trả lời một cách uể oải và nói: “Em không muôn quay về.”

Cơ thể Tô Mặc Trừng hơi chững lại, đột nhiên không có phản ứng.

Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu, thích thú nhìn anh, vui vẻ hỏi: “Anh ngạc nhiên à?”

Tô Mặc Trừng nhìn thẳng vào mắt cô, rất nghiêm túc hỏi: “Em không lừa anh chứ?”

Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, giả vờ tức giận: “Nếu anh không tin em thì quên nó đi.”

Cô nói xong liền muốn đứng dậy, cau mày túm lấy anh: “Đi thôi, đưa em trở về.”

Một tay anh kéo cô lại, ngay lập tức Trình Thiên Nhiễm ngã vào vòng tay anh, anh ôm chặt cô vào lòng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh nói: “Em đã nói không quay về, không thể đổi ý.”

Cô cười khúc khích, Tô Mặc Trừng cũng rất vui vẻ, cùng cười theo cô, Trình Thiên Nhiễm cười nhạo anh: “Trừng Trừng ngốc nghếch.”

“Anh có nghĩ rằng điều bất ngờ mà em nói là cùng nhau ăn cơm trưa?”

Tô Mặc Trừng mím môi, khẽ gật đầu.

Anh thật sự không mong đợi cô ở lại, hôm nay có thể ăn trưa và ngủ trưa cùng cô, anh đã rất mãn nguyện.

Anh hưng phấn mà cọ vào mặt cô, cúi đầu thì thầm nói: “Anh rất vui.”

Trình Thiên Nhiễm cúi đầu cười: “Ngứa…”

“Hả?” Anh nghiêng đầu hôn cô: “Ngứa ở đâu?”

Cô nắm chặt tay rồi đánh anh, ánh mắt hờn dỗi nhìn anh, trong mắt Tô Mặc Trừng mang theo ý cười, chậm rãi lại gần cô.

Khi anh định hôn lên môi cô, Trình Thiên Nhiễm chợt ngẩng đầu cắn vào khóe miệng anh, một cảm giác đau đớn và tê dại khẽ lướt qua được truyền đến từ khóe miệng anh, lập tức kích thích dây thần kinh của anh.

Tô Mặc Trừng chỉ cảm thấy máu trong người đều cuồn cuộn sôi trào, các tế bào đều điên cuồng gào thét, anh liếc mắt rồi ôm lấy cô, Trình Thiên Nhiễm ý thức được tách hai chân đang khoanh lại trên người anh ra.

Tay của Tô Mặc Trừng che cho mắt cá chân trái của cô, anh sợ cô sẽ vô tình bị thương lần nữa.

Môi của Trình Thiên Nhiễm áp lên đôi môi mát lạnh của anh, khẽ cười nói: “Anh không cần cẩn thận như vậy, em sẽ chú ý đến bản thân, sẽ không để mình bị thương đâu.”

Cô chưa kịp nói hết câu thì Tô Mặc Trừng đã nhanh chóng tấn công, tùy ý càn quét, lưỡi của anh đã chạy vào bên trong, khuấy động, móc là cô và mút vào, Trình Thiên Nhiễm vô thức ôm chặt lấy anh, trong phòng khách yên tĩnh chỉ có âm thanh hôn môi của hai người, xen lẫn tiếng cọ xát của vải vụn, vô cùng rõ ràng.

Hai tấm rèm trong phòng khách đã được kéo ra khi họ đang đang xem chương trình, được cuộn lại và nhẹ nhàng tung bay. 

Khi lưỡi của Tô Mặc Trừng ra khỏi miệng cô, một sợi chỉ bạc bị kéo dài ra rồi đứt, đôi môi của Trình Thiên Nhiễm ửng hồng và ẩm ướt, anh nghiêng người liếm những giọt nước đọng trên khóe miệng cô, chạm vào môi cô một cách mãn nguyện rồi ôm cô thật lâu như thế không nhúc nhích, cuối cùng đôi mắt tán loạn của Trình Thiên Nhiễm cũng tập trung trở lại, anh cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Buổi tối tiếp tục.”

“Anh đi nấu cơm.”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

“Không phải anh nói không có gì ngon hơn em sao?”

“Nhưng bây giờ anh lại muốn ăn cơm trước rồi mới ăn em.”

“Anh đang dùng hành động để nói với em rằng đối với anh, em không hấp dẫn bằng bữa cơm này.”

“Trừng Trừng, em cảm thấy rất đau khổ.”

Tô Mặc Trừng vừa đặt cô lên sofa: “…anh chỉ sợ em phải trải qua một đêm với cái bụng đói thôi.”

“Vậy anh vẫn nên đi nấu cơm đi.” Trình Thiên Nhiễm vẫy gối đuổi anh đi.
Bình Luận (0)
Comment