Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu

Chương 7

11.

Chuyện đã đến nước này, tôi quyết định giải quyết kẻ gây ra rắc rối.

Tôi và Tiểu Phỉ liên thủ, rủ thêm một đồng nghiệp ở nhóm Một, ba người hợp tác, chuẩn bị gài bẫy Thẩm Bình. Người đồng nghiệp kia cũng từng khổ sở vì Thẩm Bình. Anh ta xuất thân từ khối tự nhiên, có không ít bạn bè giỏi máy tính.

Thế là, một vài ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên WeChat của Thẩm Bình bất ngờ xuất hiện trong nhóm chat chung của công ty.

Thẩm Bình: [Trình ca, anh và Triệu Giai Ninh thật sự là người yêu sao?]


Trình Hạo Nhiên: [Phải.]


Thẩm Bình: [Trình ca, em thấy chị Triệu hung dữ quá, có phải chị ấy ghét em không?]


Trình Hạo Nhiên: [Đừng nghĩ nhiều, làm tốt công việc của mình là được.]


Thẩm Bình: [Nhưng phải làm sao đây, em không thích làm việc, chỉ thích mơ mộng thôi. Tiếc là giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh, em buồn lắm.]

Lúc này, Trình Hạo Nhiên dừng một lúc lâu mới trả lời.

Trình Hạo Nhiên: [Chăm chỉ làm việc đi, đừng phạm phải mấy sai lầm sơ đẳng nữa. Anh giúp em dọn dẹp rắc rối cũng mệt lắm. Nếu thấy áp lực quá thì tìm bạn trai mà yêu đương, đừng để thanh xuân trôi qua lãng phí.]


Thẩm Bình: [Em cảm thấy mình sắp phát điên rồi, lúc thì muốn khóc, lúc lại muốn cười.]


Trình Hạo Nhiên: [Có thời gian đó thì học cho thành thạo nghiệp vụ cơ bản của thư ký đi, suốt ngày buồn xuân nhớ thu chẳng có ích gì.]


Thẩm Bình: [Anh nói đúng lắm, anh là người thầy tốt của em. Không có anh, em biết phải làm sao đây? Sau này anh sẽ không bỏ mặc em chứ?]

Tin nhắn trả lời của Trình Hạo Nhiên không có trong ảnh chụp màn hình. Nhưng chừng đó cũng đủ để gây xôn xao rồi. Tôi nhờ người dùng thủ thuật công nghệ để buộc Thẩm Bình công khai mối quan hệ giữa tôi và Trình Hạo Nhiên.

Chuyện này có thể bị diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Đứng từ góc độ của Thẩm Bình, cô ta không hiểu mấy bức ảnh này sao lại xuất hiện trong nhóm chung của công ty. Nhưng nếu bị ép đến mức không còn đường lui, cô ta sẽ bảo là mình vô tình gửi nhầm. 

Đó có lẽ là lối thoát tốt nhất cho cô ta. Dù vậy, cô ta vẫn sẽ bị chúng tôi nắm thóp, đây lại là một sai lầm nữa của cô ta. Cộng thêm những vấn đề tôi đã báo cáo với Lý Chính Càn trước đó, lần này sẽ không thể để cô ta dễ dàng thoát thân.

Hơn nữa, bất kể cô ta có giải thích ra sao, đồng nghiệp trong công ty cũng sẽ tự có đánh giá của họ. Lần này, cô ta đã công khai mối quan hệ bí mật giữa tôi và Trình Hạo Nhiên. Tôi có thể không tiếp tục ở lại công ty, nhưng cũng sẽ có hình thức xử lý chính thức từ phía công ty.

Còn Thẩm Bình, với tư cách là kẻ vạch trần người khác, cô ta sẽ bị xem là kẻ tiểu nhân, sau này e rằng cũng khó mà đi đứng trong công ty, người người khinh ghét.

12.

Mục tiêu của tôi đã đạt được, nhưng trong lòng lại chẳng thấy vui vẻ gì. Những lời đối thoại sau đó, tâm tư của Thẩm Bình thực ra rất dễ hiểu.
Còn Trình Hạo Nhiên thì sao? Hắn biết rõ những suy nghĩ mập mờ của Thẩm Bình dành cho mình, miệng nói từ chối nhưng cơ thể lại chẳng hề tạo ra khoảng cách.

Tôi chỉ nhờ Tiểu Phỉ tìm người dùng công nghệ để tiết lộ mối quan hệ bí mật của tôi và hắn, sau đó đổ lỗi cho Thẩm Bình. Nhưng tôi không ngờ bọn họ lại cắt lấy những đoạn nào.

Thật lòng mà nói, tôi rất chán nản. Thái độ mập mờ của Trình Hạo Nhiên bày ra trước mắt tôi một cách tr@n trụi. Quả thực rất đau lòng.
Hắn không yêu tôi nhiều như tôi vẫn nghĩ. Tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Một phần trong lòng tôi trở nên trống rỗng, một phần khác thì hoàn toàn sụp đổ.

Cảm giác chua xót, đắng cay, giống như có ai đó đang kéo lê từng thớ thịt ra khỏi cơ thể tôi vậy. Còn có cả sự phủ nhận chính mình. Tôi bắt đầu thấy bản thân mình không đủ tốt.

Niềm vui chiến thắng nhanh chóng bị những cảm xúc tiêu cực cuốn trôi, chẳng còn lại bao nhiêu. Về sau, tôi cố gắng vực dậy tinh thần, đặt hy vọng vào việc công ty sẽ sa thải Thẩm Bình. Nhưng cuối cùng, dưới sự cản trở của Trình Hạo Nhiên, cô ta vẫn được giữ lại.

Hắn nói với tôi:


“Giai Ninh, Thẩm Bình vốn là người như vậy, cô ấy không có ác ý đâu, chỉ là làm việc quá cẩu thả thôi. Thế nên anh phải đào tạo cô ấy, giúp cô ấy rèn luyện tính cẩn thận và tỉ mỉ.”

Tôi lạnh lùng đáp:


“Công ty này hết người rồi à? Sao anh cứ phải bám lấy cô ta?”

Trình Hạo Nhiên khẽ nhắm mắt lại, bộ dạng đầy mệt mỏi:


“Cô ấy là trường hợp đặc biệt, vừa là đồng hương, vừa là đàn em, lại từng có hoàn cảnh tương tự anh.”

Lại một lần nữa, tôi có ý định buông tay. Chuyện này thật sự quá vô nghĩa. Hắn không yêu tôi như tôi vẫn tưởng, thế nên cũng chẳng đặt nặng cảm xúc của tôi. Trong mối quan hệ này, ngoài cảm giác thất vọng, tôi còn thấy xấu hổ.

Đúng lúc này, tôi phát hiện mình đã mang thai. Một người bạn của tôi từng mang thai ngoài ý muốn, chẳng biết vì lý do gì mà sau khi sảy thai, cô ấy không thể có con được nữa.

Về sau, vì muốn có con, cô ấy tự giày vò bản thân đến mức kiệt quệ, thậm chí còn phải chịu đựng những lời mỉa mai của bác sĩ:


“Lúc còn trẻ thì chạy vào phòng phẫu thuật, đến khi già rồi thì chạy đến khoa hiếm muộn.”

Có bài học từ cô ấy, tôi cảm thấy lo lắng. Tôi hoang mang, phân vân, day dứt. Trình Hạo Nhiên tìm tôi nói chuyện, hắn vừa trò chuyện phiếm vừa đề cập:


“Nhà ở quê sắp giải tỏa rồi, năm nay chắc chắn sẽ nhận được khoản bồi thường. Đến lúc đó, chúng ta đón mẹ em lên đây, bán căn nhà cũ của bà. Anh sẽ lấy tiền bồi thường, ghi rõ là tự nguyện tặng em, gộp hai khoản lại mua cho mẹ em một căn hộ nhỏ gần nhà mình, như vậy sẽ thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.”

Đề nghị này chạm trúng điểm yếu trong lòng tôi. Hắn biết tôi lo lắng nhất chính là mẹ mình. Tôi không từ chối. Nhưng tôi cũng chẳng đưa ra câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment