Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu

Chương 9

14.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa trong bệnh viện, toàn thân cắm đầy thiết bị, bác sĩ đang làm kiểm tra nhịp tim thai cho tôi. Trình Hạo Nhiên ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi.

Tay hắn ấm và khô, còn tay tôi lạnh và ướt đẫm.

Phát hiện tôi tỉnh lại, giọng hắn khàn đặc, thô ráp: "Không sao rồi, Giai Ninh, không sao rồi. Em và con đều bình an."

Đáng lẽ câu đầu tiên tôi phải nói là: "Thẩm Bình thật giỏi đấy. Anh rước sói vào nhà, anh cũng quá giỏi rồi."

Mũi giáo chĩa thẳng vào Thẩm Bình. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào cơn mê.

Trình Hạo Nhiên vừa lo vừa sợ, nhẹ nhàng lắc tôi: "Giai Ninh, Giai Ninh."

Hắn quay sang hỏi bác sĩ bên cạnh: "Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"

Giọng bác sĩ vẫn bình tĩnh: "Vừa rồi là ngất xỉu, bây giờ chắc chỉ là mệt thôi. Nhịp tim thai bình thường, cứ tiếp tục theo dõi."

"Được." Giọng Trình Hạo Nhiên trầm thấp.

Hắn lại nói, mang theo vô vàn hối hận: "Là lỗi của anh. Thẩm Bình, anh sẽ xử lý. Anh sẽ không tùy tiện giúp đỡ người khác nữa."

Tôi có một cảm giác lạ lùng không thể diễn tả.

Tôi chẳng vui nổi.

Cuối cùng tôi cũng hạ được kẻ thứ ba, thắng lợi chẳng dễ dàng gì, nhưng trái tim tôi vẫn trống rỗng, không gì có thể lấp đầy. Gió lạnh ùa vào, mặc sức tung hoành, chẳng có gì cản lại. Tôi như thể đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra đó là gì.

Tôi từ từ mở mắt, Trình Hạo Nhiên râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu. Tôi không nói gì, lại nhắm mắt lần nữa. Bàn tay hắn vốn đã nắm chặt tay tôi, nay càng siết chặt hơn. Nhiều năm sau, tôi tự hỏi bản thân, tại sao khi đó không đề nghị ly hôn?

Bởi vì tôi thực sự cảm thấy Trình Hạo Nhiên không thể nào thích loại phụ nữ đó. Hời hợt, quê mùa, ngu xuẩn, ngoài trẻ hơn tôi một chút thì dung mạo cũng chẳng bằng tôi.

Hắn chỉ là ham mới mẻ nhất thời. Dù sao chúng tôi cũng bên nhau nhiều năm rồi, có chán cũng là chuyện bình thường. Nói thật, tôi cũng hơi chán hắn, chỉ là tôi chưa bước qua ranh giới kia mà thôi. Sự thật chứng minh tôi sai lầm trầm trọng.

Ai ai cũng nói tôi thông minh, nhưng lại quên mất một điều: thông minh quá hóa dại.

Tôi tưởng mình nhìn thấu tất cả, tự tin vô cùng. Nhưng thực ra tôi chẳng hiểu ai cả. Tôi thậm chí còn chẳng hiểu nổi chính mình. Tôi đã tự đề cao bản thân. Tôi tưởng mình tỉnh táo, nhưng thực chất tôi chỉ đang tỉnh táo mà trầm luân.

Tôi giận, tôi hận, nhưng tôi cũng luyến tiếc, cũng bao dung.

Người đã bị tình yêu kéo đi về phía trước, thực ra không có đường quay đầu.

Ít nhất, nếu chưa đâm đầu vào tường thì sẽ không chịu quay đầu lại.

15.

Hai ngày trước ngày dự sinh, Trình Hạo Nhiên bắt đầu nghỉ phép năm. Cộng thêm chế độ nghỉ thai sản dành cho nam giới, lần này hắn sẽ nghỉ khoảng một tháng.

Từ khi vào công ty, cả hai chúng tôi như những cỗ máy được lên dây cót, liều mạng làm việc, chưa từng nghỉ phép năm. Lần này, Trình Hạo Nhiên xem như quyết tâm buông tay mọi thứ, bàn giao công việc cho Lý Chính Kiền, tự mình chẳng màng gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý ở bên tôi chờ sinh.

Chỉ riêng túi đồ đi sinh, hắn đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, sợ có gì đó bị bỏ sót. Hắn liên tục trao đổi với bảo mẫu, xác nhận xem trong nhà còn thiếu thứ gì không. Dáng vẻ bận rộn, chu toàn của hắn khiến tôi cảm thấy an ủi đôi phần.

Tôi biết không phải người đàn ông nào cũng vậy. Nhiều người miệng nói không giúp được gì, nhưng thật ra chỉ là lười, chẳng muốn động tay vào. Đến bản thân họ còn chưa lo xong, chỉ biết ỷ lại, huống hồ là san sẻ với vợ.

Ngày dự sinh chỉ là một mốc thời gian tương đối, chẳng ai biết chính xác hôm nào em bé sẽ chào đời. Chỉ có thể chờ đợi.

Chiều tối hôm đó, Trình Hạo Nhiên nhận được một cuộc gọi, bảo rằng có việc gấp ở công ty cần hắn qua một chuyến. Những kẻ như chúng tôi, không có bối cảnh gia đình, dù là vì lý do cá nhân gì đi chăng nữa, hễ chậm trễ công việc thì đều thành có tội.

Tôi bảo hắn đi nhanh lên, đừng chần chừ. Nếu đã quyết định sống cùng nhau thì phải nghĩ cho nhau, tôi cũng nên suy nghĩ cho hắn một chút. Hắn thay đồ rất nhanh, trước khi đi còn nói với tôi:

"Anh sẽ về sớm nhất có thể, anh không yên tâm để em một mình."

Lại chau mày một cái, nói thêm: "Tiền đền bù giải tỏa về chậm quá, nếu không thì để mẹ em qua đây trước đi."

Tôi giục hắn mau đi, lần này hắn thực sự rời khỏi nhà.

Hắn đi lúc khoảng sáu giờ, tám giờ tôi lên giường ngủ. Có người mang thai mất ngủ, có người lại ngủ không biết trời trăng, tôi thuộc loại thứ hai. Mơ màng giữa cơn buồn ngủ, tôi lại thấy bụng gò cứng. Dạo gần đây, các cơn gò xuất hiện khá thường xuyên, tôi buồn ngủ quá nên không để ý. Mãi đến khi nước ối tràn ra, thấm ướt cả ga giường, tôi mới giật mình nhận ra.

Lần này, cơn co thắt diễn ra theo chu kỳ, rất đều đặn. Hôm nay chính là ngày tôi sinh con. Nhưng Trình Hạo Nhiên lại không có ở đây. Tôi tự mình xuống giường thu dọn đồ đạc. Khoảnh khắc bàn chân chạm đất, nước ối lại ào ra, loang lổ khắp nền nhà.

Sợ lát nữa khi thu dọn đồ sẽ giẫm phải mà trượt ngã, tôi theo bản năng định cầm cây lau nhà lên lau sạch. Nhưng ngay sau đó, cơn đau nhói lên ở thắt lưng, cảm giác bụng nặng trĩu, khiến tôi hoảng hốt. Dù vậy, tôi vẫn quyết định lau sạch sàn trước rồi tính tiếp.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi chợt nhận ra mình không nên tự bắt taxi đi bệnh viện. Nước ối tôi đã vỡ, nếu chảy ra trong xe, tài xế sẽ rất phiền lòng. Thậm chí có người còn cho là điềm xui. Tôi chẳng còn tâm trí bận tâm điều gì nữa, chỉ biết gọi cho Trình Hạo Nhiên, nhưng điện thoại đổ chuông mà không ai bắt máy.

Tôi quýnh lên, suýt nữa thì nhảy dựng lên vì lo lắng.

Chợt lóe lên ý tưởng, tôi gọi 120, nói với nhân viên cấp cứu rằng mình sắp sinh nhưng bị trật chân, không thể tự đi ra cổng khu chung cư, mong họ có thể vào tận nơi đón tôi. Cuối cùng, tôi cũng đến được bệnh viện.

Có người sinh nhanh, có người sinh chậm. Tôi thuộc dạng sinh nhanh, vừa làm thủ tục nhập viện xong đã phải vào phòng sinh ngay.

Mọi người đều có người thân bên cạnh, chỉ riêng tôi một mình. Tôi hối hận vì đã không để mẹ đến sớm hơn. Chủ yếu vì trước đó Trình Hạo Nhiên vẫn luôn ở bên, tôi cứ nghĩ có hắn là đủ, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.

Mẹ tôi đang trên đường đến, nhưng tôi vẫn rất sợ. Cơn đau dữ dội như xé nát cơ thể, đau đến phát điên. Thuốc gây tê ngoài màng cứng cũng là tôi tự ký giấy đồng ý tiêm. Sau đó, tôi cũng một mình sinh ra đứa bé.

Khi Trình Hạo Nhiên lảo đảo chạy vào phòng bệnh, bảo mẫu đã đến nơi, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Trán hắn đầy mồ hôi, tôi đau lòng an ủi:

"Hốt hoảng gì chứ, vợ anh là nữ hán tử mà."

Hắn mấp máy môi, nhưng chẳng nói nên lời. Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng hắn xúc động khi nhìn thấy con.

Bình Luận (0)
Comment