Không Xứng

Chương 72

Một tối sau khi ăn cơm, Trầm Khánh Khánh cả ngày bị phóng viên áp bức đau khổ không chịu nổi, quyết định nói chuyện với Trữ Mạt Ly, tự mình chủ động cầu hôn… Cầu hôn thì cầu hôn, so với chuyện anh chờ cô chín năm, chút hy sinh ấy không tính là gì.

Nhưng, ngay khi cô đang suy nghĩ phải mở lời như thế nào, Trữ Mạt Ly bỗng nói: “À, anh nhớ ra rồi, Hàn Thâm và mấy người nữa hẹn anh có việc cần bàn, anh phải ra ngoài một chút.”

“… Chừng nào anh về?”

“Chắc một hai tiếng.” Trước khi Trữ Mạt Ly ra ngoài còn không quên dặn cô, “Em nhớ thay tã cho Đẳng Đẳng trước khi con ngủ nhé.”

Sau đó, Trữ Mạt Ly ra ngoài.

Kế hoạch của Trầm Khánh Khánh bị ngâm nước nóng, cô thấy hơi mất mát, đang định cùng Liễu Liễu luyện đàn, Trữ Mạt Ly đã gọi điện thoại về: “Anh để quên một vật ở đầu giường.”

“Cái gì vậy?”

Trầm Khánh Khánh trở về phòng, đầu giường quả nhiên có một phong bì màu vàng, vô cùng tinh tế.

Trữ Mạt Ly đầu kia nhẹ nhàng nói: “Em mở ra xem giúp anh có vấn đề gì không, xem xong thì gọi điện cho anh.”

Không đợi Trầm Khánh Khánh trả lời, Trữ Mạt Ly đã tắt máy, Trầm Khánh Khánh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô vẫn mở phong bì ra. Đó là một phong thư, thư rất dày, phong bì bọc rất kín, khó khăn lắm Trầm Khánh Khánh mới mở được thư. Sau đó vừa liếc nhìn cô đã giật mình, trên bức thư là dòng chữ quen thuộc, gọn gàng sâu sắc, dưới ánh đèn có hương vị dịu dàng, là Trữ Mạt Ly viết.

Câu văn mở đầu là: khi 24 tuổi anh nhận thức một cô gái.

Anh thường nhớ lại buổi chiều hôm ấy, trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang vô cùng lóa mắt. Lúc ấy anh vừa hoàn thành một bộ phim nên được nghỉ một ngày, chỉ có một mình anh, một mình lái xe đi dạo, sau đó vào một hiệu sách. Thật ra anh cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng sau này mỗi khi hồi tưởng lại, anh cho rằng có lẽ là ông trời an bài, đưa anh tới đó vào giây phút ấy, gặp được người kia.

Anh đeo kính đen đi loanh quanh hàng đĩa, vô tình thấy trên giá chỉ còn đúng một album mới nhất của mình, đưa tay ra lấy, bất ngờ chạm phải bàn tay ấy. Anh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, sau đó bắt gặp một gương mặt non nớt thanh tú, không có gì đặc biệt, nhưng ánh mặt trời phủ lên mái tóc ngắn của cô ấy một tầng ánh sáng màu vàng. Cô ấy cũng hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi dữ dằn, khuôn mặt xinh xắn như bừng sáng.

Anh nghĩ có lẽ cô ấy là fan của mình, vì thế định tặng đĩa cho cô.

Nhưng cô ấy bỗng nói: “Nhường anh đấy.”

Cô ấy thật sự bình thản, anh đang định mở miệng, lại nghe cô ấy nói: “Thiên vương cũng tự sưu tầm đĩa nhạc của mình à?”

Anh hơi ngạc nhiên, bình thường khi fan thấy anh không hét chói tai cũng hưng phấn không nói nên lời, nhưng cô ấy rất bình tĩnh, còn dám hỏi lại anh như vậy.

Anh trầm giọng nói: “Cô nhận nhầm người rồi.”

Cho dù bị nhận ra thì anh cũng không thừa nhận. Nhưng, cô ấy nghe xong cũng vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí không truy hỏi: “Vậy à, dù sao tôi cũng không phải fan của anh, tôi chỉ mua hộ người ta thôi.”

Anh còn tặng đĩa nhạc cho cô ấy, cô ấy cũng không từ chối nữa, cầm lấy rồi đi, thật sự không yêu cầu kí tên hay chụp ảnh chung. Ngày đó cô ấy mặc đồng phục, nhìn từ sau thấy cô ấy rất gầy, bộ đồng phục rộng thùng thình như váy, từ dáng đi cũng có thể hình dung tính cách. Cô ấy bước đi hai vai ổn định, thắt lưng ngay thẳng, anh đoán đây là một cô gái có cái tôi rất lớn.

Ngay khi ấy anh còn tưởng đó chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, không để trong lòng. Dù sao, công việc cũng rất nhiều, công việc chồng chất khiến anh quên mất có một cô gái như vậy, mua đĩa của anh còn nói: tôi không phải fan của anh.

Hai tháng sau, anh gặp lại cô gái ấy trong buổi ký tặng album ở thành phố C.

Mà cô ấy lấy thân phận trưởng FC lên bục tặng quà anh.

Kỳ lạ là, từ trước đến giờ anh không nhớ người lạ, nhưng anh lại nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh đứng trên bục nhận quà của cô ấy, mặt cô ấy hơi đỏ, trên trán còn có mồ hôi, MC hỏi có phải cô ấy được gặp thần tượng nên kích động không, cô ấy lại nói, ở đây quá nóng. Ngày đó cảm giác đầu tiên của anh về cô ấy là người khẩu thị tâm phi, nếu không phải fan của anh thì hà cớ gì lại chạy đến nơi này, còn mang thân phận trưởng FC. MC lại hỏi cô ấy, có muốn ôm Trữ Mạt Ly một cái hay không? Cô ấy hơi sửng sốt, hội trường phía dưới lập tức ồn ào, tuy anh rất ghét tiếp xúc với người khác, nhưng giờ khắc đó anh lại kì vọng vào câu trả lời của cô. Lát sau, cô ấy cúi đầu đến gần anh, anh không rõ cô ấy định làm gì, nhưng anh đã gặp quá nhiều nữ sinh nhỏ nhen thích đùa nên cũng không thấy có gì khác lạ, trong nháy mắt đó anh khinh thường cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ đưa ra một cuốn sổ, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cần kí tên là được, thật ra hôm nay tôi đến thay bạn tôi. Nó bị ốm nhưng nó rất thích anh, anh có thể viết mấy lời chúc nó được không?”

Hội trường im lặng một giây, anh cũng hơi hoảng hốt.

Khi anh kí tên, cô ấy đứng bên cạnh anh còn nói: “Tôi thật sự không phải fan của anh đâu.”

Anh không biết ngày đó nhìn anh như thế nào, Ted nói khi đó anh chỉ khẽ cười, nụ cười có phần khủng bố. Anh chỉ nhớ mình nhìn bóng cô ấy xuống bục, nhớ ngày đó cô ấy mặc bộ váy liền màu trắng, bóng hình gầy gò trùng khít với cô gái mặc bộ đồng phục rộng thùng thình trong trí nhớ.

Sau buổi ký tặng album, Ted giúp anh tìm tư liệu về cô ấy, anh đọc tên cô ấy một lần, bất tri bất giác, khắc sâu tận đáy lòng.

Anh nhớ rõ mỗi lần gặp cô ấy, Ted nói điều này với anh mà nói thì thật khó tin, đúng vậy, nhưng ngày ấy anh cũng không biết nguyên nhân trong đó.

Lần thứ ba gặp cô ấy là nửa tháng sau. Lần đầu tiên anh cùng đoàn phim tham gia buổi ra mắt phim, buổi tiệc kết thúc rất hỗn loạn, chủ sự Phương nhầm lẫn, cửa VIP bị đám phóng viên chặn lại, vệ sĩ mở đường, anh vẫn cúi đầu bước đi không quan tâm tới tình cảnh đáng ghét này. Bỗng, đám người phía sau ồn ào một hồi, anh vẫn không quan tâm như trước, nhưng sau đó có người hô có người bị thương. Lúc đó anh mới quay đầu nhìn lại, rồi anh thấy cô ấy ngã trên mặt đất, rất chật vật, bộ quần áo trắng trên người đã bị xô đẩy nhàu nhĩ, cô ấy đứng dậy, cánh tay tróc một lớp da, rướm máu. Hội trường bỗng yên tĩnh lại. Cô ấy trừng mắt nhìn vệ sĩ của anh, hung hăng nói: “Ai muốn đuổi theo anh ta chứ, tôi chỉ muốn trả điện thoại cho anh ta, đúng là làm ơn mắc oán.”

Trong tay cô ấy là điện thoại của anh. Anh sờ túi trước, bấy giờ mới nhớ vừa rồi nhắn tin xong liền để điện thoại trong phòng hóa trang.

Dưới tình huống khó xử, anh đưa cô ấy lên xe, cô ấy ngồi đối diện anh, tự mình rửa sạch vết thương, cũng chẳng nhìn anh.

Anh cũng không mê tín, không tin những thứ gọi là duyên phận, nhưng trừ duyên phận thì không có gì có thể giải thích lần gặp nhau này, trừ khi cô ấy cố tình sắp đặt.

Anh thấy thẻ nhân viên trước ngực cô ấy, hỏi: “Cô là nhân viên ở đây?”

Cô ấy tự băng bó miệng vết thương, đáp lời: “Ừ.” Dừng lại một chút còn nói, “Tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi.”

Ngụ ý của cô ấy vẫn là câu đó, tôi không phải fan của anh.

Anh thấy rất buồn cười, nếu không phải fan của anh, vì sao liên tục xuất hiện trước mặt anh, với cách thức gây chú ý như vậy, giống như sợ anh không nhớ cô ấy là ai thì phải. Anh không biết cô ấy rất đơn thuần trong sáng, hay có ý đồ riêng, tính toán kỹ càng.

Cô ấy yêu cầu xuống xe ở ngã rẽ có tàu điện ngầm, anh không lên tiếng, Ted cũng không dám đồng ý, cô ấy vẫn im lặng ngồi phía trên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên anh tỉ mỉ đánh giá cô ấy, ngoại hình cũng không quá bắt mắt, nhưng rất có khí chất, trong sáng thanh cao.

Có thể giây phút đó ngay cả anh cũng không biết mình đã nói gì, anh nói, cô cần tiền?

Cô ấy gật đầu.

“Vậy cô làm trợ lý cho tôi. Hàng tháng tôi sẽ trả lương.”

Cô ấy rõ ràng hơi sửng sốt, vẻ mặt nhìn rất thú vị, mãi sau mới trả lời: “Làm gì?”

“Cái gì cũng làm.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Cô ra giá.”

Cô ấy cắn cắn môi, nói: “3000.”

“Được.”

“Nhưng tôi muốn lên lớp…”

“Được.”

Cô ấy cũng không nói lại nữa.

Sau đó Ted rất bất an, anh ta thấy anh cứ để một người xa lạ bên cạnh như vậy rất nguy hiểm. Cảm thấy cô ấy có ý đồ với anh, anh thì muốn biết rốt cuộc cô ấy gặp anh chỉ là trùng hợp, hay do cô ấy cố ý bày ra.

Kỳ thật không lâu sau khi theo anh, cô ấy bận học, nhưng chỉ cần có thời gian trống sẽ đến chỗ anh làm trợ lý. Trợ lý của anh cũng nhiều, không cần cô ấy làm gì cả, nhưng anh lại thích gây khó dễ cho cô ấy, cố tình giao công việc của người khác cho cô. Vậy mà cô ấy chẳng nói gì, lặng lẽ hoàn thành, sau đó anh phát hiện cô ấy thông minh hơn các trợ lý khác, cô ấy luôn làm việc rất chu đáo. Có thể nhớ anh thích cái gì, không thích cái gì, những thứ đó cũng không lạ, nhưng cô ấy giỏi ở chỗ chỉ cần nhìn một động tác nhỏ cũng biết anh muốn uống cà phê hay muốn đọc báo, hay khi anh nhíu mày thì tâm trạng không tốt, không thích nói chuyện với ai.

Rất ít người có thể nhìn thấu tâm tư của anh, ngay cả Ted cũng vậy, sau đó anh phát hiện cô ấy có một cuốn sổ tay, viết chi chít những quan sát của cô ấy về anh. Như việc anh gõ ngón trỏ xuống bàn cô ấy liền nhớ kỹ n loại lý do, những lý do xuất hiện càng nhiều thì càng được tô đậm. Anh lại để ý một thời gian dài, phát hiện cô ấy thỉnh thoảng lại ôm cuốn sổ này ghi ghi chép chép. Một lần tình cờ khi anh đang hóa trang, trong gương bắt gặp cô ấy đứng sau nhìn anh chăm chú, chăm chú tới mức không nhận ra anh đang nhìn cô ấy.

Anh lại tự hỏi mình, rốt cuộc cô ấy là người đơn thuần, hay thâm trầm?

Vì thế, sau vài ngày, anh giả vờ như chưa từng thấy cuốn sổ tay kia, hỏi tại sao cô ấy lại hiểu ý anh đến vậy, cô ấy nhẹ nhàng nói, tôi đoán.

Quả nhiên là một cô gái rất có tự tôn.

Trong khi quan sát cô ấy, anh dần nhận ra cô ấy không phải người lãnh đạm, mà là tâm tư che dấu quá sâu, nhưng vẫn có thể nhận ra tâm trạng cô ấy từ lời nói. Khi tâm trạng tốt, cô ấy thấy anh thì sẽ gọi một tiếng sếp, nếu tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ gọi anh là Trữ Mạt Ly. Khi cô ấy cười, ánh mắt sẽ nheo lại, khóe miệng khẽ cong, như nụ hoa còn e ấp. Khi cô ấy không vui thì hay trầm mặc, thỉnh thoảng sẽ cười lạnh, hếch cằm liếc nhìn người khác. Cô ấy còn rất thích đọc truyện tranh, có lần anh vô tình nghe thấy cô ấy nói chuyện với một trợ lý nữ khác về hình mẫu lý tưởng trong lòng. Anh nghĩ nữ sinh thích truyện tranh như vậy hẳn sẽ mơ về một bạch mã hoàng tử, nhưng cô ấy nói, không có tiêu chuẩn gì đặc biệt, chỉ cần yêu cô ấy là đủ rồi.

Ted từng nói với anh, nếu một người nào đó bất tri bất giác ghi nhớ vui buồn hờn giận của một người, như vậy tám chín phần là thích đối phương.

Thích hay không thích cô ấy, anh không biết.

Nhưng anh biết những lời này, đúng với anh.

Cho tới bây giờ anh đều biết mình muốn cái gì, vậy nên, khi anh nhận ra mình thích cô ấy, chỉ mất một buổi tối, cảm giác này rất rõ ràng, quá mãnh liệt, là cảm giác anh chưa từng biết.

Trái lại, vì thử cô ấy, anh nghĩ ra một cách. Ngày đó anh đang quay phim “Nhất tiễn phong hầu”, trong phim có một cảnh nóng, vì bảo vệ diễn viên đạo diễn đã làm màn che phong tỏa, anh kiên quyết giữ cô ấy lại. Khi quay phim, anh thấy cô ấy rất xấu hổ, đứng một góc cũng không biết ánh mắt nhìn nơi nào. Anh hiếm khi thấy cô ấy bất an như vậy, nhất là khi cô ấy bắt gặp ánh mắt anh, sẽ cuống quýt đổi dời tầm mắt.

Đối với anh thì quay cảnh nóng là một thử thách, nhưng anh không bao giờ thể hiện trước mặt người ngoài. Anh nhập vai rất nhanh, những cảnh như vậy luôn làm khó diễn viên nam, nếu diễn quá giả thì không có hiệu quả. Anh bỗng thấy hối hận khi giữ cô ấy lại, chỉ cần tưởng tượng cô ấy đứng góc đó nhìn anh, có thể anh sẽ mất tự nhiên. Cũng may cảnh quay này khá thuận lợi, anh xuống giường, là trợ lý, cô ấy nên lấy quần áo cho anh, cô ấy cũng làm đúng như vậy, anh nhận lấy quần áo cô ấy đưa, ngẩng đầu nhìn, không khỏi sững sờ.

Mặt cô ấy trắng bệch, thấy anh ngẩng đầu, dứt khoát quay mặt đi, hình như tức giận.

Buổi tối khi kết thúc công việc, Ted vốn mời mọi người cùng ở lại ăn khuya, nữ diễn viên trong phim cũng đến đây, mà cô ấy chỉ liếc nhìn bọn anh một cái, thản nhiên từ chối, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi trước.

Anh đuổi theo, cố tình hỏi: “Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?”

Cô ấy quay người lại, đáp cho có lệ: “Tôi thấy anh thật nhàm chán.”

Từ khi theo anh cô ấy đều nói chuyện bằng giọng điệu này, không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh nghĩ, anh rất thích thái độ này.

Bắt gặp tia mất kiên nhẫn lóe lên trong ánh mắt cô ấy, anh hỏi: “Tôi nhàm chán thế nào?”

Cô ấy quả nhiên tỏ ra phiền phức, không khỏi cau mày nói: “Tuy tôi là trợ lý của anh, nhưng sau này mấy loại chuyện thế này anh gọi Tiểu Lôi hầu hạ đi, nam nữ khác biệt!”

Anh rốt cuộc xác định cô ấy giận.

Cô ấy xoay người muốn đi, anh đến trước giữ chặt lại: “Khó chịu? Vì sao?”

“Vì sao cái gì, tôi không nói được không, tôi không thích nhìn loại chuyện này…”

“Loại chuyện này?”

“Trữ thiên vương, anh cố tình để tôi xem anh diễn cảnh nóng, rốt cuộc anh muốn gì vậy?”

“Em nói xem?”

“Không biết.”

“Đó chỉ là diễn xuất.”

Cô ấy cúi đầu, trầm mặc một lát, nói: “Ai biết.”

Anh bỗng nâng cằm, hôn cô ấy. Nụ hôn này rất ngắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhưng tiếp xúc như vậy, cũng đã khiến cô ấy vô cùng hoảng sợ.

Anh rất thích nhìn cô ấy sống động như vậy, cười nói: “Đó chỉ là diễn xuất, đây mới là thật.”

Anh thấy cô ấy trừng mắt, trong ánh mắt là khuôn mặt tươi cười của anh, anh nhìn cô ấy, tình cảm bất ngờ thay đổi, thế nhưng cô ấy lại đẩy anh ra, sắc mặt rất khó coi, cô ấy nói: “Anh đừng đùa.”

Kỳ thật anh rất tự tin, có tám phần nắm chắc cô ấy, nhưng anh bỗng thấy hơi khẩn trương: “Anh không hay đùa.”

Anh đã sớm nhận ra ánh mắt cô ấy nhìn rất đẹp, khi không cười là vẻ đẹp băng giá, khi mỉm cười lại sưởi ấm lòng người. Mà khi đó, cô ấy nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp, hồi lâu nhả ra bốn chữ: “Chúng ta không xứng.”

Không xứng? Anh nghi hoặc: “Không xứng cái gì? Anh không xứng với em, hay em không xứng với anh?”

“Là không xứng, cái gì cũng không xứng.” Cô ấy hơi khẩn trương, nhăn mày thêm chặt.

“Vì sao em lại nghĩ như vậy, vấn đề rất đơn giản, anh thích em, nếu em thích anh, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Cô ấy ngẩn người, dường như tự hỏi lời anh nói, nhưng cô ấy còn nói: “Vì sao anh thích em?”

“Em rất đặc biệt.”

Bởi vì em là em, nên anh thích. Cũng giống như khi người khác cười như vậy sẽ không có gì đặc biệt, nhưng vì em cười, anh mới thấy thật đẹp.

Cô ấy nghiêng đầu, cười tự nhiên: “Nếu ngày nào đó em không còn đặc biệt, anh sẽ không thích em nữa ư?”

Lúc ấy anh mới nhận ra kỳ thật cô ấy cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong đôi mắt luôn thấp thoáng nét bi thương, có thể liên quan đến gia đình cô ấy.

“Em ở bên cạnh anh đã lâu, lại còn nói như vậy, đúng là sỉ nhục anh.”

Khi anh đã nhận định thứ gì thì không dễ dàng thay đổi.

Thấy cô ấy trầm mặc, anh biết hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, hai người cần chút thời gian: “Anh cho em thời gian, em suy nghĩ cho kỹ.”

Sau đó bọn anh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn lui tới đây khi rảnh rỗi. Mà lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại khiến anh rầu rĩ không vui, không ai dám không cho anh chút thể diện nào như vậy. Nhưng có ngày anh nghe người ta nói, mỗi người đều có một “kiếp nạn” của mình, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh chợt liên tưởng đến bản thân, lập tức hiểu ra vì sao cô ấy từ chối anh mà anh lại không tức giận.

Sau đó cô ấy chưa từng thể hiện chút gì, anh đã cân nhắc rất lâu xem phải tiến thêm một bước như thế nào, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Ngày đó, “Nhất tiễn phong hầu” đóng máy, mọi người đều uống rất nhiều trong bữa tiệc. Anh còn ổn, nhưng vẫn khó tránh bị chuốc quá mấy ly. Nữ diễn viên chính Tiết Hi ngày đó uống đặc biệt nhiều, vẫn lại gần anh nói chuyện, kỳ thật anh không quen cô ta, trừ bỏ chút trao đổi diễn xuất cần thiết thì không có quan hệ gì. Nhưng cô ta quyết tâm muốn quấn lấy anh, anh lấy lý do đi toilet, chuẩn bị chạy lấy người, không ngờ Tiết Hi lại chạy theo anh.

Anh lập tức bừng tỉnh sau đó sẽ là chuyện gì, vì đụng tới hơi nhiều rượu, khi Tiết Hi chặn phía trước, anh lập tức lùi lại từng bước, cô ta không từ bỏ ý định, muốn nhào tới. Lúc này đây, không đợi anh kịp phản ứng, có người đã chắn trước mặt anh.

Cô ấy lạnh lùng nói: “Cô Tiết, cô say rồi.”

Tiết Hi say đến hồ đồ: “Cô tránh ra!”

“Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, bị chụp ảnh sẽ không tốt đâu.”

“Tôi đây không sợ, cô quản nhiều như vậy làm gì?”

Cô ấy mỉm cười: “Tôi không sợ cô bị chụp ảnh, mà sợ tổn hại hình tượng Trữ Mạt Ly nhà tôi.”

Anh không khỏi nhíu mày “Trữ Mạt Ly nhà tôi”, anh rất thích từ này.

Tiết Hi giận dữ, cũng may người quản lý của cô ta chạy tới đúng lúc lôi cô ta đi, bằng không anh khó lòng không nói vài câu khó nghe.

Anh cúi đầu nhìn cô ấy, nói: “Anh phải về, em giúp anh nói với Ted.”

“Chờ chút.”
Bình Luận (0)
Comment