Không Yêu Lúc Sau

Chương 34


Cuối tuần trôi qua thật yên tĩnh.
Cô nấu ba bữa ăn đúng giờ, rau cải đặt giao hàng nhanh đã được giao đến đúng giờ.

Viên Miêu thở dài, cuộc sống bây giờ so với trước kia phát đạt hơn nhiều, trước kia cho dù như thế nào cũng phải tự mình ra chợ đi mua thức ăn.
Chẳng qua là giá quá đắt.

Cô bất đắc dĩ, nhưng nếu lời nói đã nói ra, không thể rút lại, chỉ có thể tìm cơ hội nói sau.

Cô nghĩ rằng ngày hôm đó cô nói như vậy, trong cơn tức giận Chư Nhất Hành sẽ cho cô tiền, nhưng không ngờ tới lại không có.

Không những như vậy, chuyện hôm thứ sáu, anh ta không có chuyển tiền cho cô, tới cưỡng bức cô.

Cũng may lần trước mới được chuyển mười ngàn tệ, chút tiền này vẫn có thể trang trải được.
Ánh mặt trời rất đẹp, chính là thời điểm giữa mùa thu này, mặc dù nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng vẫn có ánh mặt trời, vẫn rất ấm áp.

Viên Miêu không khỏi đi lòng vòng trong sân, cô cũng không muốn đi xa, mặc dù cô biết mật khẩu cánh cửa, nhưng chính là không muốn chịu thua.

Nếu như Chư Nhất Hành đổi mật khẩu, cô chưa chắc sẽ phản ứng như vậy, nhưng cũng bởi vì đó là mật khẩu đã dùng rồi, cô cũng không muốn nhớ lại mật khẩu đó.

Cô thà không ra khỏi cửa, cũng tuyệt đối không nghĩ đến cái mật khẩu đó.
Cô đi loanh quanh trong sân, nghe được tiếng mèo kêu, nhìn qua khe cửa, là một con mèo, đang hướng về phía cô kêu meo meo.

Cô đi tới, qua khe cửa, đưa tay ra sờ nó.
Viên Miêu từ nhỏ đã yêu thích động vật nhỏ, chẳng qua là nuôi con gì cũng chết, đau lòng đủ rồi, chỉ chơi với thú cưng của người khác, mình không nuôi nữa.
Con mèo cũng không sợ cô, vẫn kêu meo meo, dường như muốn chui vào.

Viên Miêu sờ nó, nhỏ giọng nói: “Mày muốn vào sao? Đừng vào, tao đây còn muốn đi ra ngoài.


Meo meo, meo meo.” Cô bắt chước tiếng kêu của con mèo nhỏ, một người một con mèo, gọi như vậy liền đứng lên.
“Meo meo, mày ở bên ngoài tốt biết bao, mày bị lạc đường sao? Một lúc nữa mẹ của mày sẽ đi tìm mày.

Meo meo.”
Con mèo nhỏ hướng về phía cô kêu một lúc, cố gắng mấy lần cũng không chui vào được, liền kêu meo meo meo meo, do dự rời đi.

Viên Miêu bất đắc dĩ, tay nắm cửa, nhìn con mèo đi xa.
Hai ngày nay Chư Nhất Hành cũng không có ra ngoài.

Ở nhà có dụng cụ tập thể dục, có lúc anh ta sẽ xem ti vi trong phòng tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, Viên Miêu cũng không có chỗ để đi, liền ở trong phòng khách, coi mình như người vô hình.
Ngồi một lúc, Viên Miêu cảm thấy xấu hổ, phát hiện ra phòng bếp là nơi anh ta thật sự muốn, thích ở, liền dứt khoát chuyển đến phòng bếp.
Căn nhà này vẫn lạnh lẽo như cũ.

Anh ta ở thư phòng hoặc tập thể dục làm chuyện riêng của mình, cô ở phòng bếp làm chuyện của cô.

Chỉ có ăn cơm hoặc ngủ, mới phá vỡ sự cô đơn này trong chốc lát.

Không, nấu cơm cũng nên được tính vào.

Thời điểm nấu cơm, căn nhà sẽ bị bao trùm bởi một làn khói, mặc dù thiết bị hút khói là loại tốt nhất, nhưng vẫn sẽ có một làn khí thoát ra ngoài, khiến căn nhà dường như trở nên ấm áp hơn một chút.
Bữa tối chủ nhật lúc ăn cơm, Viên Miêu nói: “Chư tổng, sáng mai tôi sẽ nấu cháo cho anh, anh tự anh, tôi muốn dậy sớm tới công ty dọn dẹp vệ sinh.”
Chư Nhất Hành không nói gì.

Viên Miêu coi như anh ta đã đồng ý.
Sáng sớm thứ hai, đồng hồ báo thức của cô vang lên.

Vì tránh để đánh thức Chư Nhất Hành, cô đã để chế độ rung, đặt ở dưới gối của mình.


Cuộc sống trong tù, khiến cho giấc ngủ của cô trở nên rất nhẹ nhàng, vừa có tiếng động, cô đã tỉnh.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, mới xoay người xuống giường, bị anh ta thô bạo kéo ngược lại.
Cô quay đầu liếc nhìn, ánh sáng bên trong phòng rất tối, nhưng hình như anh ta đang nhắm mắt.

Cô cho rằng mình đã đánh thức anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi dọn vệ sinh.”
“Ngủ thêm một lúc nữa.” Anh ta cũng không có mở mắt, nhưng cũng không buông tay.
Nằm thêm một lúc nữa, cô lại nhẹ nhàng thử ngồi dậy, lần này Chư Nhất Hành dường như đã ngủ, cũng không có cản cô.

Cô nhẹ nhàng đi xuống tầng, bật bếp lên, nấu cháo, mình thì vệ sinh rửa mặt, mặc quần áo, trở lại phòng bếp, luộc trứng, nhanh chóng cắt một ít thức ăn nguội, cháo đã gần chín.

Cô tắt bếp, nghĩ rằng nhà của Chư Nhất Hành thiếu một cái nồi cơm điện có chức năng hẹn giờ, nếu như có nó, cô có thể tiết kiệm nhiều thời gian hơn.

Nhưng cô không có ý định tiêu tiền.

Chư Nhất Hành muốn cái gì cũng phải tốt nhất, cô không mua nổi.
Cô chỉ kịp mang theo một quả trứng gà, bánh mì đắt quá, để lại cho Chư Nhất Hành ăn đi.

Cháo vẫn còn nóng, cô cũng không kịp ăn, sau đó mở cửa, đi ra ngoài chạy điên cuồng.
Nơi này cách thành phố rất xa, nhưng hôm nay lại đến muộn, cũng may thời gian sinh hoạt của Chư Nhất Hành rất dễ nắm bắt, cô không cần lo phải ở trước mặt anh ta dọn dẹp vệ sinh.
Lúc cô đến Chư thị, đã có người đến công ty.

Viên Miêu sợ không kịp, nên dọn dẹp phòng làm việc trước, sau đó là phòng họp, sắp dọn dẹp xong toàn bộ, Tần Nhất Phàm đi lên trước, gõ cửa một cái, không có tiếng độn, anh ta nhìn Viên Miêu: “Chư tổng chưa tới sao?”
“À” Viên Miêu có chút đỏ mặt: “Hẳn là vậy? Tôi chưa gặp anh ấy.”
Tần Nhất Phàm ồ một tiếng, còn nói: “Cuối tuần, Chư Nhất Hành sẽ làm một gian phòng nhỏ ở cuối hành lang, chắc là cho cô.


Nếu như có, cô nhớ cảm ơn Chư tổng.”
Viên Miêu dừng tay lại: “Cho tôi?”
Tần Nhất Phàm cười: “Cô không phải lúc nào cũng ở trong lối thoát chữa lửa đúng không? Mặc dù không có ai chú ý tới, nhưng chung quy lại nhìn cũng không được tốt lắm.

Hơn nữa đèn kích hoạt bằng giọng nói, cũng không phải dùng chân giẫm lên.”
Sắc mặt Viên Miêu đỏ hồng: “Tôi.”
Tần Nhất Phàm nói: “Tôi vô tình biết được chuyện riêng của Chư tổng, chuyện này cũng vượt quá trách nhiệm, nhưng tôi là cấp dưới, tôi vẫn rất hy vọng Chư tổng hòa nhã, Viên tiểu thư, mong cô hiểu.”
Viên Miêu không nói được gì, chỉ có thể gật đầu một cái.
Khi Chư Nhất Hành tới, cô đã sớm trốn ở trong lối thoát chữa cháy.
Một ngày sống yên ổn với nhau không có chuyện, cũng không có tìm nhau.

Chư Nhất Hành cũng không giống như Tần Nhất Phàm nói vậy, đem gian phòng đó cho cô.

Cô cũng chưa từng nhìn qua căn phòng đó, nên không biết.
Tan việc cô đi gõ cửa phòng làm việc của anh ta, phát hiện anh ta đã đi rồi.

Cô từ từ dọn dẹp vệ sinh phòng làm việc, mới rời khỏi công ty.
Hàng ngàn ánh đèn được bật lên, cô rất nhớ ngôi nhà nhỏ của mình, nghĩ rằng lúc này bọn họ đang ăn cơm, mặc dù người không thể đến, dường như trái tim đã sớm bay đi.
Xuống xe buýt, cách khu biệt thự một đoạn đường, cô vừa đi, một bên gọi điện thoại.

Điện thoại kết nối, là Bình Bình nghe máy.
“Mẹ.”
“Bình Bình ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi ạ.”
“Buổi tối ăn cơm với gì?”
“Măng xào ạ, bà ơi, còn món gì nữa không ạ?” Âm thanh của Lôi Diệp từ bên kia truyền tới: “Măng chiên.” Bình Bình nói lại: “A, măng chiên ạ.”
Viên Miêu cảm thấy đau lòng, lại cùng trò chuyện mấy câu với Bình Bình, để thằng bé đưa điện thoại cho bà ngoại.
“A lô?”
“Mẹ, con biết mẹ muốn tiết kiệm tiền, nhưng mẹ cũng cần giữ gìn sức khỏe, Bình Bình cũng cần, phải bổ sung dinh dưỡng.

Người lớn tuổi, dễ bị loãng xương, ăn chay như vậy, không tốt.


Bình Bình cũng phải phát triển chiều cao.”
“Không sao, con yên tâm, mẹ biết.”
“Mẹ, mẹ nghe con.”
“Được, mẹ biết.

Ngược lại là con, Miêu Miêu, con cũng đừng vì tiết kiệm tiền, cũng phải ăn uống thật ngon.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con rất tốt, con đang ăn cơm với người khác, chính là những món rau, giá rất đắt.” Hai người lại nói mấy câu, liền tắt điện thoại.
Viên Miêu nhìn căn nhà cách đó không xa, nhớ tới câu nói “Nghiệt chủng” của Chư Nhất Hành, trong lòng lạnh lẽo, Bình Bình, trên thế giới này không phải là không có người hoan nghênh con, mẹ hoan nghênh con, mẹ yêu con.
Trong nhà có ánh đèn, Chư Nhất Hành chắc là đã về đến nhà.

Viên Miêu chật vật ở cửa, nhập mật khẩu đi vào.

Chư Nhất Hành đang ở phòng khách, đã thay quần áo, xem ra đã về từ lâu.
Viên Miêu thay giày, bỏ rau vào trong bếp, đi rửa tay, vén tay áo, nấu cơm.

Chư Nhất Hành nói: “Tôi nhớ rằng cô nói mình không nhớ mật khẩu.”
Viên Miêu im lặng, đi thẳng vào phòng bếp, đóng cửa lại, trở thành một tiếng giới cửa riêng mình.

Cháo buổi sáng vẫn còn, Chư Nhất Hành một miếng cũng chưa có ăn, Viên Miêu cảm thấy đau lòng, đổ đi lại tiếc, liền đổ ra ngoài, hâm nóng lại rồi ăn.
Ngôi nhà này, chỉ khi có khói bốc lên, mới giống như một ngôi nhà có người ở.
Trên bàn ăn, anh ta ăn cơm, cô ăn cháo, anh ta hỏi: “Sao lại khác nhau?”
Cô thản nhiên trả lời: “Tôi tiêu hóa không tốt, hôm nay muốn ăn cháo.”
Anh ta không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm xong, mọi người đều bận chuyện riêng của mình.

Bàn nấu ăn trong phòng bếp chính là bàn học của Viên Miêu, cô nằm ở đây để học, đọc sách, tìm tài liệu, ghi chép bài, vừa đóng cửa, thế giới là của riêng cô, còn anh ta như thế nào, thích làm dạng bài tập như thế nào.
Mười giờ rưỡi, mọi người đều ra khỏi phòng của mình, vào cùng một phòng ngủ, ngủ chung trên một cái giường.

Viên Miêu muốn, thật ra thì mỗi sáng sớm sẽ dày vò cho anh ta tỉnh lại, cứ như vậy mấy ngày, anh ta sẽ liền đem cô đuổi ra ngoài.

Nghĩ như vậy, lãng phí cơ hội một lần, rất chán nản.
Vì vậy, bốn giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Viên Miêu đã bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Bình Luận (0)
Comment