Không Yêu Lúc Sau

Chương 73


Viên Miêu không biết Chư Nhất Hành lấy lòng tin ở đâu, cô biết, anh ta nói đến, nhất định sẽ làm được.

Nhưng cô lại không biết, anh ta định làm gì.
Anh ta luôn hỏi mãi, cô không trả lời.

Chư Nhất Hành nói: “Đem tất cả mọi thứ trả lại cho em, mặc dù quá trình này không mấy dễ dàng.

Bởi vì anh, em không học xong đại học, anh lại phá hỏng kỳ thi của em, coi như tâm tư của anh là sự nghiệp anh trả cho em, mặc dù anh còn muốn làm nhiều hơn thế.

Bởi vì anh, em không có nhà, anh trả lại căn nhà trước đây.

Đối với ba em, anh đảm bảo, sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.

Đối với mẹ em, để anh thuyết phục bà ấy.” Anh ta vuốt ve mái tóc của cô: “Anh có bỏ sót cái gì hay không?”
Cô không nói lời nào.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Mặc dù anh cũng không muốn em để cho em đi, nhưng quả thật thời gian đã muộn lắm rồi, về muộn cũng không an toàn.

Bình Bình ở đây, không tiễn em được, anh sẽ gọi xe đưa em về.”
“Tôi không cần, tôi có thể….”
“Em có thể đạp xe đi về? Giống như em có thể đi bán vé, ở trong lối thoát chữa cháy, thuê căn nhà tồi tàn đó sao?”
Viên Miêu lạnh lùng nói: “Thời điểm không có anh, tôi đúng là như thế này, năng lực của tôi chỉ có thể như vậy.”
“Cho nên, chấp nhận một chút khả năng của anh, cũng không yên tâm? Không phải là anh nợ em, em yên tâm thoải mái lấy lại? Không phải cảm thấy cuối cùng anh là một tên cặn bã, thời gian cực khổ của em cố gắng làm chủ anh sao? Hoặc là, em chấp nhận anh, hoặc là ruồng bỏ anh, để cho anh nếm thử cảm giác bị vứt bỏ?”
Khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng: “Tôi không nhàm chán như vậy, hao tổn thời gian cùng anh.” Sau đó không hiểu sao cô lại nói thêm một câu: “Tôi ruồng bỏ anh? Cho dù anh có bị bỏ rơi, cũng vẫn rạng rỡ như thường.”
“Em là cảm thấy, gặp qua anh rất vui vẻ? Anh sẽ không thuê căn nhà đổ nát đó, nhưng anh không nói trước, em sống tốt hơn anh, chẳng lẽ em nghĩ anh nói dối em sao? Anh hận quá nhiều, mặc dù em nghèo khổ, nhưng cũng coi như là an nhàn, không có anh, cũng không có ảnh hưởng gì.

Nếu không, anh cắn em một chút, cho bớt tức giận đi.” Anh ta thật sự cắn vào mặt cô.
Cô che mặt, kìm chế tức giận nhìn anh ta: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy người nào phân biệt đúng sai như anh.”
Anh ta cười: “Có phải em nên nói, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào kiêu ngạo độc đoán như anh? Nhưng không có cách nào, chính là anh.


Nếu em đồng ý, anh có thể chấp nhận mọi việc do em sắp xếp, đó là tốt nhất.

Nhưng anh sắp xếp em không đồng ý, anh sẽ không nghe lời em.

Thật ra thì, nếu em có thể chấp nhận rồi đổ anh, em cũng sẽ nguôi giận.

Chỉ là, không có ích gì, anh sẽ lại nghĩ cách để cho em quay trở lại.

Dù sao đối với em, anh chỉ có một đạo lý: Anh muốn em.

Những thứ khác, đúng sai, anh cũng không quan tâm.”
Viên Miêu không chút động tình: “Vậy tôi sẽ cho anh cơ hội tiếp tục vạch trần.”
Nói tới nói lui, ruột cuộc là Viên Miêu cũng không đánh bại được Chư Nhất Hành.

Loại chuyện này, nếu như không cố chấp thì dường như cảm thấy không yên tâm; hoặc là như cách khác.

Chư Nhất Hành thì có khả năng này, mặc dù anh ta nợ cô, nhưng nếu là không có khả năng giữ vững, ngược lại khiến cô cảm thấy đạo đức giả.
Thật là một người cứng rắn.
Lúc Viên Miệu trở về, Lôi Diệp còn chưa có ngủ, nghe thấy tiếng động ở cửa, đã đi ra phòng ngủ, thấy là cô, thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Muộn như vậy, còn đi đâu?”
“Trong công việc có việc con phải làm, cùng người ta nói chuyện.”
Trên mặt Lôi Diệp tràn đầy không tin: “Phải không?”
Viên Miêu nói: “Chuyện này có gì để nói dối?” Cô nghe Lôi Diệp lẩm bẩm nói câu: “Đã không biết câu nào là thật, câu nào là giả rồi.”
Viên Miêu dừng một chút, nhìn cô đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, rồi sau đó, ánh sáng dần dần mờ đi.
Viên Miêu trằn trọc cả đêm, suy nghĩ lời nói của Chư Nhất Hành, mới phát hiện mình sinh ra một chút mong đợi.

Hai đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đột nhiên cảm giác được, yêu và hận dường như đã ăn sâu.
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc ăn sáng, Viên Miêu nói: “Mẹ, mặc dù con rất xấu hổ, vì Bình Bình không có ở đây, nếu không….”
Lôi Diệp múc cháo cho mình: “Trở về đúng không? Mẹ hiểu.” Trong giọng nói của bà mang rất nhiều thương tiếc, Viên Miêu nghe thấy lỗ tai rất khó chịu, rất khó chịu, cô khó hiểu nhớ tới lời Chư Nhất Hành nói nhà của bọn họ vẫn còn, lời còn trong cổ họng, cô ăn một thìa cháo, đem nó nuốt xuống.


Viên Miêu ăn cháo một lúc, có vẻ vô ý hỏi: “Mẹ, có phải mẹ không…..

không muốn rời khỏi Giang Thành?”
“Có muốn hay không muốn, nơi nào cũng đều giống nhau.”
“Mẹ, con ở Vân Thành đã tìm được một công việc tốt…”
“Theo con đi, mẹ nghe đủ rồi.”
Viên Miêu cảm thấy không ổn trong lòng, đây là mẹ không tin tưởng cô nữa.

“Mẹ.”
Lôi Diệp thở dài: “Mẹ biết nhất định con có chuyện, vất vả như thế này không bình thường, nhưng mẹ cũng không giúp được con cái gì, con không muốn nói với mẹ, thì đừng nói.”
Lời nói của Viên Miêu như bị xoáy vào cổ họng, cô muốn hỏi, nếu như Chư Nhất Hành trở lại, mẹ có còn chấp nhận anh ta hay không.

Nghĩ lại một chút, chuyện mình chấp nhận anh ta không còn chưa quyết định, làm sao để cho mẹ trả lời.
Hai người trầm mặc một lúc ăn cơm, Viên Miêu nói: “Mẹ, những năm này một mực không có công việc gì đàng hoàng, lần này nhất định con sẽ cố gắng.”
Sắc mặt Lôi Diệp tốt hơn chút: “Chuyện này mẹ tin con.”
Viên Miêu ăn cơm, cô gọi điện cho Tằng Nhược An trước, nói mình phải về Vân Thành, nói căn nhà sẽ được trả lại cho anh nếu cô không cần nữa.
Bên kia đầu điện thoại quả thực Tằng Nhược An trầm mặc rất lâu: “Miêu Miêu, quả thực xin lỗi.”
“Không sao.” Viên Miêu cố nói với giọng thoải mái: “Tôi cùng Chư Nhất Hành nói chuyện, muốn ở lại thành phố càng nhiều càng tốt, như vậy chăm sóc Bình Bình sẽ thuận lợi hơn.

Sau khi suy nghĩ, cảm thấy hay là trở về Vân Thành đi.” Cô lại nói thêm câu: “Tôi vừa tìm được một công việc ở đó mà tôi thích.


Tằng Nhược An lại trầm mặc.
Viên Miêu nói: “Ngày mai chúng ta gặp nhau ở nơi đăng ký bất động sản, đem nhà đổi lại chủ đăng ký, được không?”
Tằng Nhược An nói: “Không gấp.”
“Đừng” Viên Miêu nói: “Ở đâu cũng có hạn chế mua bán, nếu như có chính sách mới, căn nhà này không thể một mực đứng tên tôi mãi, tôi không thể chịu được.” Câu nói phía sau này, cô vốn là nói đùa, nhưng thời điểm nói ra lại mang một ý khác.


Cô không muốn nói thêm, liền nói: “Tôi có cuộc gọi điện thoại, không thể nói chuyện bây giờ với anh.

9 giờ buổi sáng ngày mai, văn phòng đăng ký bất động sản.” Sau đó cô liền tắt điện thoại, sau đó lên mạng để kiểm tra tài liệu.

Máy vi tính ở Vân Thành cô không có mang tới, vốn dĩ cô nghĩ một ngày cuối tuần quá ngắn ngủi, không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lưu Nhạc Băng đã thúc giục cô nhiều lần kịch bản tập thứ ba, cô tập trung tinh thần, chỉ trong một ngày đã hoàn thành.
Lưu Nhạc Băng đọc xong nói: “Ha ha, Viên Miêu, lần này cô đen nhưng quá rõ ràng.”
“Mau ghi lại đi, không phải thứ sáu sẽ phát sóng sao?”
Viên Miêu vừa về đến nhà, Lôi Diệp nói: “Con về rồi, buổi chiều đồn công an gọi điện thoại cho mẹ, nói tìm được hộ khẩu của mẹ, khi nào thì chúng ta đi làm hộ khẩu.”
Viên Miêu hoảng sợ: “Cái gì? Tìm thấy hộ khẩu của mẹ ạ?”
“Đúng vậy.”
Viên Miêu cầm điện thoại di động của mình ra nhìn một chút: “Tại sao bọn họ chưa gọi điện thoại cho con?”
“Mẹ cũng không có biết, có phải lần trước lưu lại hai số điện thoại, bọn họ tùy tiện gọi một số?”
Viên Miêu mới biết là Chư Nhất Hành dở trò, nhưng lại không tiện nói với Lôi Diệp, lại hỏi: “Bọn họ nói cái gì ạ?”
“Liền nói mẹ cần có thời gian để làm chuyện đó.”
Viên Miêu nghĩ trong lòng, bất kể Chư Nhất Hành bày trò gì, cho dù có thể nhập hộ khẩu, thì sẽ làm ở đâu? Làm trên danh nghĩa căn nhà này sao?
“Được rồi, con biết ạ…”
Lôi Diệp hỏi: “Vậy con xem…”
Cô mơ hồ nói: “Ngày mai con đi xem trước một chút.”
Buổi tối, Lôi Diệp xem ti vi ở phòng khách, cô trốn ở trong phòng gọi điện thoại cho Chư Nhất Hành, điện thoại bắt được, nhưng Bình Bình đã nghe máy.
“Mẹ.” Giọng thằng bé trong trẻo, lòng Viên Miêu mềm nhũn.

“Mẹ ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, Bình Bình ăn chưa?”
“Con ăn rồi ạ, ba đưa con đi ăn sủi cảo.”
Nhắc tới người đàn ông kia, Viên Miêu liền đau đầu.
“Bà ngoại có khỏe không mẹ?”
“Ừ, tạm ổn.”
“Ba nói, tuần tới phải đưa con chuyển trường, chuyển về Vân Thành.”
“Ừ, chuyện này mẹ biết.’
“Đó chỉ là nói, mẹ sẽ đi cùng con đúng không ạ?”
Trái tim Viên Miêu mềm nhũn, cảm thấy quyết định của mình là đúng: “Đúng vậy, mẹ cùng bà ngoại sẽ trở về.”
Bình Bình vâng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Con còn tưởng rằng ba lừa gạt con.


Mẹ, con không nghĩ cách mẹ quá xa.”
Viên Miêu đột nhiên cảm giác được, cho dù chỉ là bởi vì Bình Bình, mình sớm muộn cũng sẽ bị dao động.
“Viên Miêu.” Giọng của Chư Nhất Hành đột nhiên vang lên trong màng nhĩ khiến cô giật mình.

“Ừ?”
“Đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao lại có vẻ sợ hãi?” Anh ta vẫn có thể nắm bắt chính xác tâm lý của cô.
“À, không, không có gì.” Mặc dù nói trên miệng, nhưng anh ta vẫn suy nghĩ trong lòng, đây có thể là chiến lược của anh ta sao? Ít nhất đó là những gì anh ta đã lên kết hoạch.
Nhưng dường như anh ta đã nhìn thấu tâm lý của cô: “Em yên tâm, tất cả những gì nợ em, anh cũng sẽ trả lại cho em.

Không thiếu một phần.”
“Cái gì?”
“Ý của anh là, anh sẽ không bao giờ dùng Bình Bình để giữ em, nhiều nhất Bình Bình chỉ là một lý do.” Âm thanh của anh ta rất trầm, thản nhiên nói, nói không nhanh không chậm, nhưng không có lí do gì khiến cô đỏ cả mặt.

Nhớ tới thời gian niên thiếu kia, nhớ tới những chủ đề khi đó anh ta nói với cô, hoặc nguyên tắc một việc nhất định cô sẽ không làm, cũng yên lặng như vậy, nhưng lại làm cô mê mẩn.
Cô ho khan một tiếng: “Là anh để cho người dưới trướng tìm mẹ của tôi?”
“Anh không làm, em thật không muốn làm hộ khẩu?”
Viên Miêu không nói lời nào.
“Anh không nên giữ sĩ diện cho mặt mũi của mình, anh đã quen rồi.”
Viên Miêu nói lại: “Đã quen thì làm sao vậy? Anh không biết quê của mẹ tôi ở đâu?”
“Anh cũng biết em nghe lời anh.”
Viên Miêu cắn môi một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Ngày mai đưa mẹ em đem hộ khẩu đến căn nhà này, em đừng làm cho anh mất mặt, nhưng đừng ở nhờ nhà Tằng Nhược An không đi.”
Viên Miêu biết ý nghĩ này của anh ta, nhưng cũng biết chuyện này là không thể nào, Lôi Diệp nhất định sẽ hỏi sự thật.

“Không thể nào.”
“Em thật đúng là muốn ở nhờ nhà Tằng Nhược An không đi?”
“Anh đã lên kế hoạch trả lại căn nhà, anh đi hỏi, hộ khẩu tạm thời không cần, đợi chủ nhà mới sẽ sử dụng nó.”
“Anh có biết chuyện gì là lớn, chuyện gì là nhỏ?”
“Tôi không muốn mẹ của tôi không thể chấp nhận, chính là chuyện nhỏ sao?”
“Dù sao bà ấy luôn phải trải qua một quá trình như vậy, nếu không, nhất định lừa dối bà ấy?”
“Đây chính là biện pháp của anh? Tôi không đồng ý.”
Viên Miêu tắt điện thoại đi ra,Lôi Diệp hỏi cô: “Con gọi điện thoại cho ai?”

Bình Luận (0)
Comment