Không Yêu Thì Biến

Chương 18

Bảy giờ tối, tôi xuất hiện đúng giờ ở nhà Tần Mạch. Căn hộ tối om, rõ ràng là vẫn chưa có ai tới.

Tôi bật đèn trong phòng lên rồi lại thưởng thức thành quả lao động của mình thêm lần nữa, thứ mình thiết kế ra nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, tiếc là sau này chỉ có thể nhìn thấy nó qua ảnh và bản vẽ thiết kế mà thôi.

Tôi lưu luyến nhìn rất lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Mạch đâu. Ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện hắn đã muộn tới gần mười phút rồi. Trong lòng tôi có chút bực bội, không phải người làm ăn luôn luôn giữ chữ tín và đúng giờ sao? Hay vì người đang chờ là tôi nên hắn mới cố ý làm thế?

Tôi ngồi xuống sofa nghịch di động một lát.

Bảy giờ hai mươi, bảy giờ bốn mươi…

Cáu rồi nha, tôi gọi thẳng cho hắn, đầu tiên là tiếng chờ máy, sau đó bị ngắt. Chắc là… có việc đột xuất rồi.

Đến tám giờ, tôi không ngồi chờ thêm được, bèn gọi lại lần nữa, lần này điện thoại cứ đổ chuông suốt mà không có ai nhận máy. Chẳng lẽ vẫn còn bận? Trong lòng tôi tức điên lên, chẳng lẽ hôm qua tôi không hẹn thời gian với anh à!

Đến tám giờ mười lăm, mặt tôi lạnh te, gọi thêm một cuộc, vẫn không ai nghe.

Không tới thì thôi, tôi xách túi lên bực bội tắt đèn ra khỏi căn hộ.

Đi thang máy xuống, ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thổi qua khiến tôi giật mình, đưa mắt nhìn quang cảnh tiêu điều mùa đông dưới ngọn đèn đường, bước chân tôi thoáng ngừng lại, chợt nghĩ, nếu có thể có một người bước cùng tôi tới trạm xe bus thì tốt biết bao.

Đương nhiên, tôi đã tỉnh lại từ ảo tưởng kia rất nhanh chóng. Đi bộ ra khỏi cổng khu nhà, tôi phải băng qua một con đường, đi về bên trái thêm hai trăm mét nữa, sau đó đi qua một con hẻm nhỏ, rồi qua đường để đi bus về. Ngày nào tôi đi làm cũng là như thế, đương nhiên tôi đi rất nhanh.

Khi tôi đi tới con hẻm nhỏ kia thì chợt khựng lại.

Có người… có người đang đánh nhau… Ba tên đang vây quanh một người đàn ông.

Tôi há hốc miệng, nhìn chung quanh một hồi, phát hiện quanh đây ngoài những chiếc ô tô đang phóng qua như bay thì có rất ít người đi bộ, dẫu sao thì người có thể mua được nhà ở đây ai còn cần đi xe bus nữa.

Tôi tự đánh giá bản thân một phen, cảm nhận sâu sắc rằng với năng lực của mình thì vẫn không chống lại nổi ba tên đàn ông lực lưỡng. Tôi xoay gót chân chuẩn bị trốn, nhưng tầm mắt quét qua chợt phát hiện người đang bị vây đánh ở giữa kia trông rất quen.

Tần… Tần Mạch!

Lần này tôi há hốc miệng vì kinh ngạc, hét lớn: “Bảo vệ!”. Tôi quay về phía cổng tiểu khu cách đó hai trăm mét, thét to: “Bảo vệ! Có người đang đánh chủ hộ của các anh này!”.

Tiếng hét này của tôi là để bảo vệ tiểu khu nghe thấy, đương nhiên là âm lượng được điều chỉnh tới mức to nhất, quên mất bốn người trong con hẻm kia cũng nghe thấy tiếng kêu gào của tôi.

Đương nhiên là ba tên đang đánh người trong con hẻm phát hiện ra tôi, tôi vốn còn nghĩ rằng chúng sẽ chột dạ mà bỏ chạy, ai dè ba tên đưa mắt nhìn nhau, rồi một tên đi về phía tôi.

Tôi lại thầm cân nhắc bản thân thêm lần nữa, cảm thấy với năng lực của mình thì chắc là… cũng chống lại được một tên to con…

Tôi quay người chạy đi, động tác của tên kia rất nhanh, chỉ chớp mắt đã túm được tóc tôi, kéo giật về phía sau không hề thương tiếc, tôi ngã nhào xuống đất, cả lưng lẫn mông đều đau thấu trời.

Mẹ kiếp… Đây lớn bằng từng này mà chưa từng bị ai bắt nạt thế này đâu!

Tên kia thấy tôi ngã ở chỗ rất gần với đường cái bên ngoài, trông như định kéo tôi vào trong con hẻm. Tôi nổi điên lên, trở tay nắm lấy cổ áo gã, giơ chân lên ra sức đạp một cái vào hạ bộ gã. Gã phản ứng rất nhanh, lập tức kẹp chặt hai chân lại, không để tôi đạp trúng.

Nhưng gã đã quên, tôi đi giày cao gót…

Tôi nâng gót giày, đạp mạnh lên trên một cái, gót giày vừa mảnh vừa nhọn suýt nữa làm gã rách mông. Tên côn đồ kia chấn động, trừng mắt nhìn tôi giận dữ: “Con ranh này!”, nói xong bèn cho tôi một cái tát rất mạnh.

Đầu óc tôi thoắt cái đã váng vất, tôi muốn giãy ra khỏi bàn tay gã đang giữ tôi, nhưng không tài nào thoát nổi, tôi bắt đầu giãy giụa lung tung, vừa cắn vừa cào, nhưng cũng không ích gì.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được, nếu phụ nữ mà so thể lực với đàn ông thì chẳng đời nào so được.

Thế nên, phụ nữ chỉ có thể nắm được nhược điểm của đàn ông…

Khi tôi vừa bắt được “nhược điểm” của gã côn đồ trong lúc giãy giụa vật lộn, cùng với tiếng kêu đau đớn của gã, còn có một tiếng quát giận dữ: “Cút!”.

Gã côn đồ bị đấm mạnh vào mặt, ngã dúi sang bên cạnh, nhưng tôi vẫn cố chấp nắm chặt lấy “nhược điểm” của gã không chịu buông, nghĩ thầm trong bụng, bóp nát nó, bóp nát nó, bóp không nát thì giật nó xuống.

“Thả tay ra”. Trước khi tôi rơi vào trong chấp niệm, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, tôi nghiêng đầu nhìn, đôi môi lướt qua khóe môi của hắn, trái tim chợt nhảy lên. Sau đó tôi trông thấy hai tên côn đồ trong con hẻm sau lưng hắn đang bò dậy, hình như vừa bị Tần Mạch đánh ngã, lúc này đang tức tối hầm hầm bước tới.

Tần Mạch kéo tôi đứng lên, đẩy ra khỏi con hẻm: “Đi gọi người!”.

Tôi chạy ra ngoài được vài bước, ngoái đầu trông lại, thấy một gã trong con hẻm ngã xuống, một gã khác tóm lấy cổ áo Tần Mạch, ấn hắn xuống mặt đất mà đấm thật mạnh, còn một tên thì cay cú đi về phía tôi.

Lúc này chẳng còn kịp nghĩ gì khác nữa, tôi gào tới lạc cả giọng: “Bảo vệ! Chết ở chỗ nào rồi!”.

Tôi quay người chạy sang đường, gã kia thấy tôi chạy thì bắt đầu đuổi theo, tôi sợ tới nỗi mất cả hồn vía, cứ đứng giữa đường mà ra sức gào thét, hoàn toàn không để ý tới thể diện, chỉ mong thu hút được xe cộ qua lại và bảo vệ của khu nhà.

Cuối cùng trong tiếng gào thét không ngừng của tôi cũng có chiếc xe dừng lại ven đường, có người thò đầu ra ngoài hỏi tôi làm sao vậy, tôi vội vã chỉ tay về con hẻm nhỏ tối tăm, có chiếc xe đỗ lại, rồi đằng sau có mấy chiếc cũng dừng theo. Lúc này có hai bảo vệ của khu nhà xuất hiện.

Cuối cùng ba bóng đen trong con hẻm cũng bỏ đi.

Trái tim tôi vừa được thả lỏng, nhưng nhìn thấy bóng người đang chật vật ngồi dậy thì lại căng lên, tôi cuống cuồng chạy tới đó.

“Tần Mạch”. Lúc nãy thét quá to, cổ họng hơi bị ảnh hưởng, giọng nói khàn đi rõ rệt. Tôi khe khẽ gọi tên hắn, đi tới gần, “Anh không sao chứ?”.

“Hà Tịch…”.

Tôi thấy hắn gọi, vội vàng ngồi thụp xuống nghe. Lúc này mới nhìn thấy những vết xanh xanh đỏ đỏ đang giăng đầy trên mặt hắn, vành mắt tôi nóng lên, chợt có cảm giác mũi mình cay cay, mặt mũi đã thế này thì trên người phải có bao nhiêu vết thương chứ.

Hắn cũng nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dạng mình giờ chắc chắn cũng khá nhếch nhác.

“Cô là đồ ngốc”. Hắn mắng tôi.

“Anh là đồ ngu!”. Tôi mắng hắn.

Hai người lại im lặng một hồi. Lát sau, tôi nhìn gương mặt xanh tím của hắn, chùi đôi mắt hơi rươm rướm nước rồi mỉm cười: “Tần Mạch, anh cũng có ngày hôm nay, bị đánh cho tơi tả”.

“Hừ, cô đánh nhau thì dễ coi lắm chắc, như điên ấy”.

Tôi hơi bực bội: “Sao anh ngu thế hả! Không biết chạy sao! Không biết gọi cảnh sát à! Nhà gần thế này mà cũng bị chặn đánh”.

“Di động bị cướp mất”. Hắn cũng bắt đầu tức giận, “Có thể chạy thì tôi còn đần ra đây mà chịu đòn như cô sao?”.

“Không phải thấy anh bị đánh nên tôi mới cuống lên như thế sao! Cái đồ vô lương tâm!”.

Hắn nghe tôi nói thì thoáng im lặng, rồi có chút lúng túng mà nghiêng đầu đi, nhìn đèn đường phía ngoài con hẻm: “Mặt… ngoài mặt ra, còn chỗ nào bị đánh không?”.

“Thân lo chưa nổi còn hỏi tôi. Tôi có bị đánh nữa cũng chẳng bị thương nhiều như anh”.

“Cái này khác mà”. Hắn quay đầu nhìn tôi, chân mày hơi cau lại, nhưng tình cảm trong ánh mắt ấy vừa giống như lo lắng vừa tựa như dịu dàng.

Tim tôi nhảy lên thình thịch, chẳng biết gò má vì bị đánh hay vì gì khác mà nóng lên lạ thường: “Đương… đương nhiên khác rồi”. Tôi cười ha ha, “Thịt của anh có ở trên người tôi đâu, anh bị đánh tôi cũng chẳng đau”. Tôi định vươn tay ra đỡ hắn, nhưng sợ chạm vào vết thương nào không nên đụng tới, bèn hỏi: “Thế giờ làm sao đây? Tới bệnh viện nhé? Gọi 120 hay gọi 110 trước[1]?”.

[1] 120 là số gọi cứu thương, 110 là số gọi cảnh sát.

“Tùy cô”. Hắn đáp, rồi lạnh lùng cười, “Ai gây chuyện thì trong lòng tôi đã có suy đoán. Những chuyện này tôi nhớ hết, sớm muộn gì cũng trả lại”.

Tôi lập tức hùa theo: “Lúc trả nhớ cho tôi tới xem náo nhiệt… không bóp nát được thứ đó của cái thằng kia, đáng tiếc thật…”.

Tần Mạch liếc mắt nhìn tôi, không đáp lời.

Sau khi xe cứu thương tới, hai chúng tôi được đưa lên băng bó và kiểm tra một lượt, sau đó được đưa vào bệnh viện, tôi một phòng, Tần Mạch một phòng. Thực ra tôi cảm thấy chút ít vết thương phần mềm này hoàn toàn không gây trở ngại cho những hoạt động tự do của mình, nhưng Tần Mạch kiên quyết bảo tôi kiểm tra toàn thân như hắn, sau đó đánh giá thương tích, làm chứng cứ.

Trong lúc đó cảnh sát cũng tới lấy lời khai, nói không cướp tiền bạc, chỉ đánh người là một kiểu cố ý gây thương tích rất điển hình, hỏi gần đây tôi có đắc tội với ai không, tiện thể nhắc tôi thời gian này ra ngoài phải cẩn thận một chút.

Tôi tự nhủ, mấy chuyện này phải nói với Tần Mạch chứ, tôi căn bản là người qua đường vô tội bị kéo vào thôi.

Sau khi cảnh sát đi, tôi liền đi thăm Tần Mạch, trên người hắn có rất nhiều vết thương, bị băng lại chẳng khác gì xác ướp, nhưng ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, lúc này hắn đang gọi điện thoại cho ai đó, thấy tôi vào, bèn dặn dò ngắn gọn vài câu rồi ngắt máy.

“Ừm… không làm phiền anh gì chứ?”.

Hắn lắc đầu, chỉ nhìn tôi chằm chằm mà chẳng nói câu nào. Tôi vào phòng ngồi xuống ghế rồi lại chẳng biết nên nói gì, cào cào tóc, cười ngượng ngùng: “Hình như dạo này số lần vào bệnh viện nhiều lên… ha ha…”.

Hắn khe khẽ đáp lại một tiếng, cuối cùng cũng dời ánh mắt đang bám lấy mặt tôi ra, vẫn nói bằng chất giọng trầm ổn như thường lệ: “Hôm nay ban giám đốc mở một cuộc họp khẩn cấp”.

Tôi ngẩn ra, không biết hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này là có dụng ý gì.

“Tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy lại chiếc xe bị kéo đi lần trước. Đường vành đai bị kẹt xe, tôi cứ nghĩ rằng đi theo lộ trình xe bus thì nhanh hơn một chút, không ngờ trong con hẻm kia lại…”.

Tôi hiểu ý hắn, có nghĩa là hôm nay hắn tới muộn như thế… a, chờ đã nào, hắn đang giải thích với tôi đấy à?

Tôi ngẩng lên nhìn hắn, dưới ánh sáng trắng trong bệnh viện, sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể che giấu được gương mặt khôi ngô tuấn tú, hắn đưa mắt nhìn tôi, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tôi vẫn nhìn hắn không chớp mắt, hắn hắng giọng mấy cái, lại lia mắt nhìn tôi, tỏ vẻ mạnh mẽ, hỏi: “Nhìn cái gì?”.

Tôi đáp: “Hôm nay tự dưng phát hiện, hóa ra anh vẫn có nhân tính…”.

Gương mặt vốn tái nhợt của hắn lại hơi xanh đi.

Tôi ôm ngực, nói tiếp: “Chết mất chết mất, suýt nữa bị anh quyến rũ rồi”.

Hắn ngẩn người ra, quay đầu đi ngắm cửa sổ, màn đêm góp một tay phản chiếu lại bóng tôi và hắn trong căn phòng trên cửa sổ bằng kính, hắn nói: “E rằng cô mới là người quyến rũ tôi”.

“Anh Tần…”. Khóe miệng tôi giật giật, “Gu của anh quá độc đáo đấy, anh đã từng thấy có cô nào quyến rũ đàn ông bằng việc đánh nhau với người khác không?”.

“Đúng là độc đáo”. Hắn liếc mắt đánh giá tôi một lượt, “Lần đầu tiên trong đời có cô gái đánh nhau vì tôi”.
Bình Luận (0)
Comment