[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 72

Tổ chức Varia là một tổ chức rất kì ba, Fran biết rõ điều đó.

Hắn tới Varia với cương vị là một Người Bảo Vệ Sương Mù, thay thế cho Arcobaleno Mammon. Tất nhiên, căn phòng mà hắn đang ở đây cũng là của Người Bảo Vệ tiền nhiệm, và hắn phát hiện ra một điều rất thú vị.

Mammon thích tiền, cho nên hắn có một tờ poster tiền Euro rất lớn treo trên tường. Vốn dĩ thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng vô tình Fran đã phá giải tầng ảo thuật phía trên của nó.

Đó là một mảnh giấy rất nhỏ, nằm ở đằng sau tấm poster. Một điều lạ lùng là khi chạm tay vào nó, hắn có thể cảm nhận được những trăn trở của người viết, tất cả cứ như một đoạn phim ngắn được phát qua vậy.

Fran ngồi xuống một góc, tò mò đưa tinh thần lực vào bên trong.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Mammon nằm trong đống tiền, ngửa đầu lên trời nghĩ như vậy. Hắn nặng nề nhìn lên cao, nơi từng tầng mây trắng đang lướt đi nhanh, nơi cánh chim đang bay vội vã, nơi tâm trí hắn đang thuộc về.

Bỗng mọi thứ trở nên tối tăm, thế chỗ cho ánh trăng chiếu rọi trên mặt biển tĩnh lặng.

Và rồi hắn nhìn thấy một người. Hắn nhìn thấy cô gái tóc bạc đứng lặng trong đêm đen, tĩnh mịch và mờ nhạt. Dưới tầng ánh sáng nhu hoà đẹp đẽ, bóng dáng mảnh khảnh của người ấy cũng trở nên mờ ảo hơn. Mammon nhìn thấy dưới mặt nước, cái bóng của mình rất rõ ràng, mà bóng dáng của cô ấy lại nhoè đi như bị sóng biển làm gờn gợn.

Nhưng Mammon biết rõ, tất cả mọi thứ ở đây đều tĩnh lặng.

Hệt như một thế giới trong gương không có âm thanh.

"Này."

Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm non nớt của trẻ con ấy cũng không thể che dấu sự run rẩy và mong chờ:

"Này..."

"Cái gì?"

Thế giới trong gương vỡ nát.

Cô gái ấy trả lời.

Mammon hít một hơi thật sâu, chậm rãi bay đến bên cạnh cô, nói rằng: "Dạo này khoẻ không?"

"Cậu nói xem?" Cô gái nghiêng đầu, lạnh lạnh nói, cười như không cười.

Mammon co thắt lại.

Người có khí chất trong trẻo lạnh lùng vốn không hợp với tính cách của Fukawa Kaori.

Thế nhưng hắn biết đây đúng là cô.

Giấc mộng của thuật sĩ Sương Mù khi nào cũng chuẩn như vậy, từ rất lâu trước kia, Mammon đã biết được cái điều những tưởng như không thể kia.

"Ta..."

"Vì sao tôi lại phải chết, Mammon?"

Bỗng người con gái ấy lệ rơi đầy mặt, oán hận nhìn hắn: "Vì sao tôi lại phải chết?! Tôi làm sai điều gì sao? Tại sao lại là tôi?!"

"Tại sao cậu không ngăn cản điều này xảy ra, Mammon?! Không phải cậu yêu tôi sao?! Không phải sao?! Tại sao lại làm thế với tôi?!"

Đứa trẻ trên mỏm đá dưới lớp áo choàng đen trở nên hít thở không thông.

"Đừng... Đừng như vậy..."

"Tôi hận các người! Hận các người! Đều chết hết đi! Đều đi chết hết đi!"

Mammon biến ảo trở thành một thiếu niên, tiến lên gắt gao ôm chặt cô gái ấy trong lồng ngực, mặc kệ từng lưỡi đao đâm xuyên qua lồng ngực, mặc kệ máu tươi đầm đìa, mặc kệ cơn đau thấu tâm can, hắn vẫn ôm chặt người ấy, gần như bật khóc: "Đừng như vậy."

"Tại sao lại là tôi..!!"

"Đừng như vậy, em xem, hôm nay mặt trăng rất tròn."

Em có nhìn thấy không, mặt trăng kia tròn trịa như thế.

Em có thấy ánh trăng chiếu rọi muôn nơi.

Em có nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào cất cao lên bản giao hưởng mang tên em.

Em có thấy không, tình yêu này hèn mọn giống như con kiến hôi, làm người ghê tởm và miệt thị nhưng vẫn chưa từng buông bỏ.

Em có thấy tôi, vẫn ngày ngày ở nơi này, đợi chờ em xuất hiện, đợi chờ em cắm lưỡi đao kia vào sâu trong lồng ngực, đợi chờ em mỉm cười thật tươi, cũng đợi chờ em lạnh lùng như trong quá khứ đã từng.

Tôi cứ gặp em suốt..

Gặp em trong ảo mộng triền miên.

Fran kinh ngạc ném tờ giấy xuống đất lùi về sau vỗ ngực. Hắn đổ mồ hôi nhìn nó, cũng không dám chạm vào lần nữa, vội vội vàng vàng chạy đi.

Quá khủng khiếp! Cái thứ cảm xúc tiêu cực đó suýt chút nữa đã khiến đầu óc hắn điên lên. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã bị nó chi phối...

Một lúc sau, tờ giấy kia bỗng dưng biến mất hệt như chưa từng xuất hiện.

[Hôm nay là mặt trăng rất tròn.]

Người đó niết chặt tờ giấy trong tay, lúc buông ra, mọi thứ đã hoá thành tro tàn.

"Ừm. Rất tròn."

Sóng vỗ rì rào, ánh trăng chiếu rọi, nơi có mây mù đi qua, tất cả đều bị bóng đêm bao trùm.

Hệt như tương lai của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment