[Khr] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 14

Mây tan, trăng tỏ, đổ chiếc bóng dài trên mặt chiếu Tatami, Vongola xuất hiện trước phòng vị tiểu thư nhà Asari trong bộ Kimono màu xám xanh, mái tóc rối bù và đôi mắt Hổ Phách dưới ánh sáng bạc như phủ lên một lớp sương mỏng, giăng giăng bốn bề. Nếu không phải vì cuộc gặp này có phần đột ngột và giữa họ vẫn còn nhiều điều khúc mắc, Mai đã phải thầm tán dương người con trai này cho dù cởi bỏ Âu phục, khoác lên mình bộ áo Kimono thì phong thái vẫn đường hoàng, thanh lịch như cũ. Cánh cửa chỉ được hé ra một khoản rất hẹp, chỉ vừa để Mai có thể nhìn thấy gương mặt của người con trai Italia - nguồn cơn khiến nàng phải hôn mê hai ngày nay. Trong một thoáng, cơn đau nhói lại dâng trong lồng ngực  thiếu nữ khi ánh nhìn của hai người vô ý chạm vào nhau, trước khi nó hoàn toàn biến mất như thể chưa từng tồn tại.  Chẳng rõ là do hoảng sợ hay chột dạ, nàng lại lảng tránh ánh nhìn như thiêu đốt của chàng trai đến từ Tây Phương, một lần nữa quay mặt đi. 


"Ta chỉ muốn xem thử tiểu thư đã đỡ hơn chưa mà thôi. Nếu lỡ làm phiền đến nàng thì ta thật xin lỗi. Ta xin phép."

Giọng Giotto vang lên trong bầu khí se lạnh của đêm xuân, tan ra giữa bản hòa ca côn trùng râm rang bốn phía, không quá lớn nhưng là đủ để Mai có thể nghe thấy thật rõ ràng, rành mạch. Chỉ vài giây sau đó, nàng nghe tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài mái hiên, chứng minh câu nói vừa rồi chẳng hề mang chút giả dối. Có lẽ sợ rằng y sẽ hiểu lầm ý của mình, người con gái Nhật Bản đành ngồi dậy, lúng túng lên tiếng giải thích.

"Em ... Em vẫn chưa ngủ được. Ngài cũng không có làm phiền em đâu. Nếu ngài có chuyện gì thì cứ ... thì cứ .."

Thanh âm trong trẻo ấy mỗi lúc lại nhỏ dần rồi im bặt, vị tiểu thư nhà Asari bỗng thấy mình vừa tự biến mình thành con ngốc. Hai gò má nàng bỗng lại nóng rang như bị phỏng khi bên ngoài cửa truyền tới tiếng cười khe khẽ. Hẳn là, ngài ấy đang cười trêu nàng. Một lần nữa, gương mặt anh tuấn lại xuất hiện ở khung cửa kéo hờ với khóe môi vẫn còn đang khẽ cong lên. Y đứng đó, trông chẳng hề có ý định sẽ đẩy cửa bước vào. Và, nàng biết đó là sự lựa chọn đúng đắn. Thời gian một tháng là quá đủ để Giotto tinh tường hiểu được trong văn hóa Á Đông nam nữ vốn có những hạn chế gì, việc có mặt trong phòng thiếu nữ khi đêm muộn nếu lộ ra ngoài nhất định sẽ gây ra sóng gió. Vì vậy, để tránh mấy lời dị nghị không hay, chàng trai trẻ chỉ từ tốn ngồi xuống, nhẹ giọng cất lời. 


"Vậy thì ta đành làm phiền nàng một chốc vậy, tiểu thư."

Bằng một cách khá chật vật, Mai cuối cùng cũng có thể ngồi dậy, dựa lưng vào một tấm vách để nhìn rõ hơn người con trai người Italia đang ngồi ở mái hiên bên ngoài. Không thể phủ nhận sự xuất hiện của y là thứ đã kéo nàng khỏi cơn đau nhói không tên - thứ vẫn luôn giày vò nàng kể từ lúc câu chuyện về cuộc đời Vongola Giotto được anh Ugetsu thuật lại trước đó. Dưới ánh trăng nhợt nhạt và ngọn lửa nhảy múa trên ánh nến chập chờn theo những cơn gió thoảng, đôi mắt màu Hổ Phách lại thêm sáng rực, làm nàng bỗng chốc lại thấy như mình vẫn còn mơ màn giữa cõi mộng xa xăm. Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, bầu không khí tĩnh lặng của hai người mới được phá vỡ bằng một lời của người con trai Italia.

"Vết thương trên người nàng, đã đỡ chưa?"


Lúc này, thay vì ngồi ở khe hở hẹp, Giotto đã xích sang một chút, để bóng mình đổ trên tấm cửa giấy. Mai chắc rằng mình đã nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, hòa lẫn vào thanh âm râm rang của lũ côn trùng gọi bạn trong đêm xuấn bên ngoài hiên khi câu nói ấy được thốt ra. Cái nặng nề thấm đượm trong từng câu chữ làm vị tiểu thư nhà Asari dẫu cho không thể trông thấy vẫn có thể hình dung ra nét mặt u buồn ấy bây giờ. Hẳn là, người con trai ấy đang tự giam mình trong mặc cảm tội lỗi vì khiến một người chẳng hề có liên quan gì như nàng. Trong một thoáng lơ đễnh,  Mai lại nhớ về chuyện ngày hôm ấy, thời khắc Vongola Giotto vung tấm áo choàng ôm siết nàng vào lòng. Bây giờ nghĩ lại, hành động ấy thật vượt lễ nhưng nàng lại chẳng hề cảm thấy không vui. Ngược lại, tận sâu trong thâm tâm thiếu nữ đang độ mười bảy xuân xanh lại  nhen nhóm lên thứ xúc cảm vô danh. Tựa như thể, từ giờ cho đến mãi về sau mình sẽ chả bao giờ quên được thời khắc ấy, khi bóng lưng thẳng tắp của y xuất hiện trong tầm mắt dưới làn mưa tầm tã lạnh lẽo và thê lương. Phải mất một lúc, Mai mới có thể dẹp bỏ mớ suy nghĩ "quái đảng" vừa nảy ra trong đầu mình, vụng về xóa tan bầu không khí ngượng ngùng còn hơn cả lần đầu hai người gặp nhau bằng một giọng nhỏ nhẹ. 
"Dạ, nó đã đỡ đau nhiều rồi ạ ... Thật ngại quá, lại làm ngài phải lo lắng như vậy. Em xin lỗi."

Có lẽ, sợ rằng câu trả lời vừa rồi sẽ gợi lại chuyện không vui cho người con trai bên ngoài, đôi mắt đen tuyền của vị tiểu thư nhà Asari lại vô thức nhìn về phía bóng lưng ấy, siết nhẹ lên tấm chăn ấm phủ lên người. Sau chuyện đáng sợ như vậy, khó  trách một người vốn khá nhạy cảm như nàng lại trở nên cả nghĩ. Huống hồ, Mai hiểu so với tất cả những gì mình đã  trải qua, cuộc đời của người con trai có mái tóc màu ban mai lại là một chuỗi bi thương. Nàng chẳng muốn sự cố vừa rồi làm y phải lo nghĩ thêm nhiều vì thế, đành lúng túng tìm cách chuyển hướng buổi chuyện trò của hai người ra xa nó. Tuy vậy, trước khi người con gái ấy tìm được lời thích hợp, vị khách đến từ Tây Phương ngoài kia đã chậm rãi cất lời. 
"Người phải xin lỗi là ta mới phải,  vô duyên vô cớ kéo nàng vào mấy chuyện như vậy ... Là ta bất cẩn mới cho bọn chúng cơ hội ra tay, nàng vì đỡ cho ta mới bị trúng độc như thế."

Thanh âm nặng trĩu suy tư vang lên trong phút chốc làm gương mặt thanh tú của vị tiểu thư nhà Asari lộ ra nụ cười thật yếu ớt. Ngài ấy vẫn còn đang tự trách mình, Mai biết chứ. Hai người giờ đây chỉ cách nhau vài bước chân mà lại xa xôi như là kẻ lãng du thuộc về những thế giới song song, dẫu cho đứng cùng dưới một bầu trời bao la xanh thắm cũng chẳng thể nào chạm đến. Bằng một cách thật lặng thầm, tim nàng lại bắt đầu loạn nhịp và cổ họng khô khốc như cố ngăn nàng có thể nói lên bất kỳ câu chữ nào trọn vẹn. Cỗ lặng thin bất chợt ấy không chỉ khiến Mai khổ sở mà ngay cả Vongola Giotto cũng phải hỏi vọng vào.
"Nàng ổn chứ?"

"Dạ, em không sao."

Mai lúng túng đáp lại. Qua một cỗ ngập ngừng và đấu tranh, người con gái Nhật Bản cũng tìm được lời an ủi chàng trai đến từ Tây Phương xa xôi.

"Ngài không cần tự trách vì em đâu. Dù sao, chuyện ngày hôm ấy chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngài cũng đâu ngờ bọn chúng lại phục kích rồi làm em bị thương. Em không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày mà thôi."

Bên ngoài cánh cửa kéo bằng giấy, thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola tựa như nhận ra điểm bất hợp lý trong câu nói vừa rồi nên dừng lại một chốc, rồi mới đáp lại nàng bằng một giọng trầm ấm, xen lẫn tiếng cười thật khẽ.

"Là Ugetsu kể cho nàng đúng chứ? Đúng là G đã đúng khi bảo rằng bí mật này sẽ không thể được giữ kín được mà. Nhưng mà, chuyện đó cũng không quan trọng lắm, ta cũng không ý  trách anh trai nàng đâu, cậu ấy hẳn là chỉ muốn nàng hiểu cho ta mà thôi. Như nàng thấy đấy, thế giới quanh ta vốn đầy mưu toang, sơ suất một chút thì cái giá phải trả nhất định là mạng sống. Cho nên, ta sẽ không giận nếu nàng sợ hãi hay trốn tránh ta đâu. Dẫu sao, ta vốn chẳng phải là hạng tốt đẹp gì cho cam."
Nói rồi, cái bóng đen in lên lớp cửa mỏng vốn đang từ tư thế ngồi lại chầm chậm đứng dậy trong ánh nhìn ngạc nhiên của người con gái có suối tóc đen xõa dài trên bộ Kimono tím nhạt. Chẳng rõ vì sao, nàng lại chợt luống cuống tay chân khi người con trai kia lại một lần nữa cất lời xen lẫn tiếng thở dài nặng trĩu suy tư.  

"Đêm cũng muộn rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi. Ta cũng nên quay về rồi."

Tiếc thay, những lời của người con trai anh tuấn còn chưa kịp tan vào màn đêm thì bước chân của y đã phải dừng lại vì một bàn tay nhỏ bé.

Cơ thể Giotto liền cứng đờ. Y quay lại, đôi mắt màu Hổ Phách tuyệt đẹp ngỡ ngàng nhìn về thiếu nữ mà chưa đầy một phút còn đang nằm yên trong căn phòng giản đơn, Giotto không khỏi cau mày lo lắng. Không chỉ vì hành động đột ngột và gương mặt đang trắng bệch của Mai, lời dặn của bác sĩ dành cho Ugetsu lúc chiều y cũng nghe được. Cơ thể lẫn tinh thần của nàng bây giờ đều cần phải được nghỉ ngơi. Nhưng trước khi để cho chàng trai Tây Phương kịp khuyên bảo điều gì, vị tiểu thư nhà Asari đã lên tiếng trước, bằng một giọng yếu ớt nhưng quả quyết và gấp gáp như thể đây là cơ hội cuối cùng để nói lên tiếng lòng mình. 
"Không phải thế đâu ngài Vongola ... Em không sợ ngài, không bao giờ."

Dưới ánh trăng nhạt nhòa yếu ớt, gương mặt thanh tú vốn chẳng còn chút huyết sắc lại thêm phần xanh xao. Dưới màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng râm rang của lũ côn trùng trong vườn, chính Mai cũng chẳng rõ vì sao mình lại hành động như một kẻ mất trí như vậy. Như thể, lý trí nàng đã ngủ quên vào giây phút ấy và vào thời khắc ấy, cơ thể này chỉ còn được vận hành bằng xúc cảm đến từ sâu thẳm con tim. Nàng chạy đến bên ngài Vongola, níu giữ cánh tay áo bộ Kimono bằng bàn tay đã tê cứng vì lạnh, mấy máy cất lời mà chẳng cần đến một giây nghĩ suy. Ngốc thật đấy, Mai tự nhủ với lòng mình. Có lẽ bây giờ, nàng đã lờ mờ đoán ra thứ cảm xúc đang giày vò mình là gì - một thứ không nên xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán và lạnh lẽo của nàng, nhất là vào lúc này, với người như Vongola Giotto. Khóe môi nàng khẽ cong lên, một nụ cười thật yếu ớt. Biết là vô vọng nhưng lại chẳng thể buông tay, biết là khổ đau nhưng lại không tự chủ được mà lao đầu vào, con người quả thật quá ngốc nghếch.
Đối diện với một Asari Mai chỉ vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu, mỏng manh như một chú chim nhỏ sống sót qua một trận bão lớn, người con trai có mái tóc màu nắng không hề che giấu sự lo lắng đang loang ra trong đôi đồng tử vàng rực. Y nhẹ nhàng gỡ những ngón tay mềm mại đang bấu chặt vào góc áo Kimono của mình và biến chúng thành một mớ nhàu nhĩ, dịu dàng trấn an thiếu nữ trông đang rất hốt hoảng trước mắt mình. 

"Ta hiểu mà, nàng không cần chạy ra đây như vậy đâu. Cơ thể nàng vẫn còn yếu lắm, hãy nghỉ ng..."

Chợt, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ luồn vào ống tay áo làm Mai không khỏi rùng mình.  Rồi chẳng hiểu sao, tai nàng lại ù đi. Giọng nói trầm ấm của vị khách ngoại quốc dần nên đứt quãng rồi hóa thành những tiếng ồ ồ chẳng khác gì tiếng sóng gió ngoài khơi. Ngay cả gương mặt anh tuấn như được tạo hóa chăm chút đến từng góc cạnh lẫn khung cảnh xung quanh cũng đang nhòe đi. Mọi thứ tựa như  đều đã được phủ lên một lớp sương mù dày đặc và thế gian trong tầm mắt của nàng chỉ còn là một khối mờ đục giao động giữa không gian xám ngắt. Cơ thể mỏng manh chẳng còn chút sức lực cứ thế đổ sập xuống mà chẳng một lời cảnh báo. 
Rồi, tất cả cùng mất hút trong lớp trắng đục nhạt nhòa.

Dùng chút ý thức cuối cùng sót lại, nàng quờ quạng, cố bấu lấy bất cứ thứ gì mình nắm được, hoảng loạn như một kẻ rơi xuống một xoáy nước, vùng vẫy kiếm tìm một chiếc phao cứu cánh giữa bao la biển khơi. Trong vô thức, nàng đã cất tiếng gọi người con trai ấy, dẫu cho đáp lại nàng vĩnh viễn chỉ là một mảng trăng trắng chói mắt đầy lạ lẫm và những thanh âm đục ngầu khó nghe. Chênh vênh giữa thế giới của những khối màu vô sắc, nàng bỗng như nhận ra mình đã được ai đó bế lên một cách thật dịu dàng, như thể đối với người đó cơ thể này là một trân bảo quý giá, chỉ sơ ý một chút cũng có thể vỡ tan. Năm ngón tay thon dài xiết nhẹ bờ vai nhỏ, cẩn thận đem người nàng tựa vào lồng ngực ấm áp. Bàn chân trần chầm chậm đặt lên mặt chiếu Tatami còn vươn mùi thơm đắng của những cánh anh đào khô, thả vào không gian còn mải mê ngân nga khúc tình ca của đêm tối những thanh âm khe khẽ tựa tiếng đập cánh của loài bướm đêm.
Chẵng rõ bao lâu trôi qua, người con gái ấy lại thấy mình đặt xuống một nơi vô cùng mềm mại và thân quen. À phải rồi, đây là đệm ngủ trong phòng nàng. Nhưng lạ thay, trừ hương hoa Sơn Trà mà nàng hằng yêu  thích, không gian lại còn phảng phất một mùi hương khác. Dịu nhẹ và lạ lẫm.

Hẳn là nó đến từ người đã bế nàng về phòng.

Có lẽ, người đó là ngài ấy, Vongola Giotto.

Trong vô thức, vị tiểu thư nhà Asari lại mỉm cười một cách tự giễu. Chỉ có thể trách cơ thể này quá yếu ớt, chịu một chút thương tổn liền mỏng manh như cành liễu rũ, vừa đi được vài bước đã choáng váng, ngất đi. Còn phiền ngài Vongola  phải nhọc lòng như thế, thật không phải chút nào. Nàng rất muốn nói với người con trai anh tuấn ấy một lời cảm ơn thế nhưng cơ thể lại hoàn toàn vô lực, mí mắt nặng trĩu sụp xuống và cổ họng khô khốc đến phát đau. Có lẽ, bây giờ việc khả dĩ nhất nàng có thể làm được là nghỉ ngơi thật tốt. Đợi đến khi khỏe lại, nàng sẽ đến trước mặt vị khách đến từ Italia xa xôi, cảm ơn về sự chu đáo mà y đã dành cho mình. Có thể, nàng cũng chuẩn bị một món quà nhỏ tặng ngài ấy nữa.  Nhất định là thế, nhất định...
Thời gian lẳng lặng trôi. Lẫn vào đêm tối tĩnh mịch, thi thoảng chen vào thanh âm xào xạc khi làn gió lướt qua tán anh đào hồng thắm là nhịp đập của hai con tim trẻ tuổi đang chảy tràn nhựa sống. Người con trai ngoại quốc khôi ngô ngồi bên cạnh người con gái độc nhất của nhà Asari, đưa những ngón tay thoi dài chậm rãi vén từng sợi tóc còn còn lòa xòa rũ xuống gương mặt thanh tú, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt. Toàn bộ hành động đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận như thể, y  sợ rằng mình sẽ làm phiền đến giấc mộng đẹp của người con gái chỉ mới đón chào mùa xuân thứ mười bảy ít lâu. Rồi, bằng cách dịu dàng và trân quý nhất, người con trai ấy cúi người xuống, đặt lên vầng trán nhỏ một nụ hôn thật nhẹ nhàng. 

Trong một đêm muộn giữa tháng tư ấm áp, vị vua thế giới ngầm Italia đã dành tặng cho vị tiểu thư Nhật Bản một nụ hôn chân thành, chứa đầy những lời cầu chúc bình an.
"Buonanotte, tesoro mio." (*)

---

 Chú thích:

(*)"Ngủ ngon, bảo vật của ta."

Bình Luận (0)
Comment