[Khr] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 19

Trên đường đời dài đằng đẵng, mỗi sự lựa chọn đều sẽ mang lại một kế quả khác nhau, lại sẽ khiến con người ta trả lại một cái giá xứng đáng. Thứ chân lý đơn giản này đã luôn thường trực trong tâm trí, thấm vào từng tế bào trong người vị thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola, nhắc nhở y trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào. Thế nhưng ...

"Giotto, cậu đang đùa với mình à?"

Người con trai có mái tóc màu lá phong với một vết sẹo lớn trên mặt, miệng còn ngậm một điếu thuốc mới, tay đang lần mò trong túi quần tìm chiếc bật lửa đột ngột dừng hành động của mình lại. Đôi mắt đỏ thẫm sắc bén của một kẻ sớm quen với chết chóc trong màn đêm lại như trầm xuống vài phần trước khi, anh thật sự đánh mất sự bình tĩnh ban đầu của mình trước cái gật đầu chắc như đinh đóng cột của cậu bạn thân kiêm thủ lĩnh mà mình phụng sự. Anh gần như gầm lên trong sự sửng sốt tột độ.


"Cậu đang nghĩ cái gì vậy Giotto? Cô gái đó là tiểu thư nhà này và cô ta đã có hôn ước với người khác trước đó rồi. Hơn nữa, chúng ta sẽ không ở lại chỗ này không lâu nữa. Vậy thì tại sao ...?"

"Tớ nghĩ mình sẽ tìm cách, đưa cô ấy quay về Sicilia với chúng ta."

Chàng trai khôi ngô mang đôi mắt vàng rực như Thái Dương khẽ tươi cười đáp lại, tiếp tục nhâm nhi một tách trà ấm khi ngoài trời ánh sao đã điểm tô lấm lánh.

"Cậu điên rồi."

Cuối cùng, G chỉ biết buông một xuống một tiếng thở dài kèm một nụ cười yếu ớt. Trong Vongola, anh là người có thời gian quen biết và thân thiết với Giotto nhiều nhất, từng chặng đường con người này bước đi, anh đều thấu tỏ. Qua tháng năm và hiện thực tàn khốc trui rèn, cậu chủ nhỏ của gia đình Vongola trong ngôi biệt thự mang tên Oải Hương đã dần mất đi dáng vẻ ban đầu. Cậu ta vẫn lịch thiệp đối đãi với tất cả nhưng vẫn sẽ khoác lên mình gương mặt lạnh lẽo như tuyết trắng ngày đông khi đối mặt với kẻ thù, tấm lòng lương thiện ấy vẫn còn chẳng qua là tạm ngủ yên trong chiếc áo quá cỡ của một Bố Già mà người này phải khoác lên người. Cũng rất lâu rồi, G không thấy Giotto lại làm một việc có thể xem là thiếu suy nghĩ đến như thế, còn là vì phụ nữ. Người bảo vệ Bão Tố không khỏi day day thái dương, trông có vẻ vẫn lo lắng không yên nhưng anh biết, chuyện đã đến nước này có lẽ dù có là Thượng Đế xuất hiện cũng chẳng thay đổi được gì. Tuy biết chuyện này thuộc phạm trù của cá nhân Giotto và G cũng cảm thấy mừng thay người bạn thân nhưng với tình hình bất ổn của hiện tại, đem một cô gái không có thế lực gia đình hậu thuẫn, chẳng quen với cảnh chém gϊếŧ trong thế giới ngầm thì chẳng khác gì tự sát. Dù cậu ta có tài giỏi như thế nào hay Vongola có cẩn trọng đến đâu, sự sống và cái chết trong thế giới của họ vốn chỉ là mành chỉ treo chuông, cách nhau trong chớp mắt. Không ngoa khi nói rằng nếu muốn ở bên cạnh vị vua không ngai của thế giới ngầm, bọn họ không được phép là những kẻ vô hại. Nhưng dù có vẻ không mấy đồng tình với quyết định vừa được thủ lĩnh đưa ra, G cũng không có ý định khuyên người này ngừng lại. Dẫu sao, anh cũng chẳng khuyên được. Về một phương diện nào đó, Giotto cũng là tuýp người khá cố chấp với những quyết định của riêng mình. Thả một làn khói xám trắng đục ngầu ra căn phòng nghỉ lại, chàng trai ấy không khỏi cười khổ một tiếng.


Vào một buổi sáng một tháng sau đó, người quản gia Haku ghé sang phòng của hai vị khách từ rất sớm và trao cho tận tay họ một bưu phẩm được đóng gói khá tỉ mỉ mà nhìn qua nét chữ, Giotto nhận ra đó là của Knuckle - người bảo vệ Mặt Trời hiện tại đang trở thành một tín độ ngoan đạo lại tòa thánh Vatican, Rome. Lịch sự gật đầu cảm ơn vì sự tận tình của người đàn ông mái tóc bạc phơ, Giotto đem thứ mang hình dáng một khối hình hộp được bọc giấy hoa màu trắng đặt lên chiếc bàn nhỏ. Đôi mắt màu Hổ Phách đảo về phía người bạn thân vẫn còn đang lần mò trong chăn chiếc bật lửa của mình và ngay lập tức, G hiểu ra vấn đề. Anh bước tới trước vài bước, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới lững thững quay lại chỗ thủ lĩnh.

"Là thư của Knuckle à, Giotto?"

Người bảo vệ Bão Tố cất giọng vừa đủ để hai người nghe thấy, vừa đăm đăm nhìn vào thứ trông giống gói quà Giáng Sinh đang được bóc ra. Chàng trai có mái tóc màu nắng không đáp lời, thay vào đó, y lại cẩn thận gỡ từng lớp giấy gói, để lộ ra bên trong là một quyển kinh thánh nằm gọn trong một chiếc hộp gỗ. Có lẽ, đã chẳng hề ngạc nhiên với "món quà" này, người con trai ngoại quốc liền cẩn thận cầm nó lên, lật ra trang số bảy rồi rút một cái kẹp sách trắng tinh ra. Số bảy được xem là số may mắn của Vongola, đây là ám hiệu ngầm chỉ lưu truyền trong hàng ngũ lãnh đạo của gia đình. Chẳng nói gì thêm, y thản nhiên lấy một cây bút chì tô lên mặt giấy nham nhám và chẳng bao lâu sau, thông điệp mà Knuckle gửi liền xuất hiện. Chầm chậm dõi mắt theo từng câu từng chữ trong cái kẹp sách, gương mặt anh tuấn không khỏi xuất hiện nét lắng lo. Bầu không khí trong phòng lập tức rơi vào một cỗ bí bách, ngột ngạt đến khó thở khi Giotto đem nó chuyển đến tay G, rồi chầm chậm cất lời.


"Xem ra, đám người Camorra đã chẳng còn nể nan gì. Cứ thế này thì không sớm thì muộn chúng ta và chúng sẽ có giao tranh lớn. E rằng, chúng ta phải quay về sớm hơn dự kiến."

Lời của y càng về sau càng trở nên nặng nề khác thường. Hiếm khi nào, người con trai luôn hiền hoà dễ mến này lại tỏ vẻ nghiêm trọng đến vậy. Thanh âm rơi vào không gian vẫn thoang thảng mùi sương sớm dễ chịu như bao ngày, và G biết thừa thủ lĩnh của mình chẳng hề vui vẻ gì cho cam với quyết định vừa rồi. Cũng đúng mà thôi, thông tin mà Knuclke đem đến không hề tốt đẹp, ngược lại, nó lại như một hồi chuông báo hiệu cho một cuộc đụng độ tàn khốc đang đón chờ họ ở phía trước. Các cuộc tấn công, cướp phá vào các thành phố, thị trấn được Vongola bảo trợ gây ra không ít thương vong cho dân thường và cả người trong "gia đình", băng đảng Camorra dường như đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc thanh trừ nhắm vào vị trí tối cao mà Vongola Giotto đang nắm giữa. Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, "gia đình" không thể thiếu thủ lĩnh và cánh tay phải - ₫ồng thời cũng là một trong số ít người bảo vệ ngọn lửa Dying Will bấy giờ. Và đương nhiên, G cũng hiểu rõ, điều này đồng nghĩa với chuyện gì.
Cách đây mấy ngày, Giotto đã đem ý định sẽ không nói cho Ugetsu nói về mục đích thật sự lẫn mong muốn mời anh trở về Italia, trở thành kiếm sĩ phục vụ Vongola. Không cần phải nói, G khi ấy đã phản ứng mạnh đến mức nào. Lý do duy nhất trong suốt nhiều tháng anh ta phải ở lại đất nước này chỉ vì bản kế hoạch đó mà giờ đây, người bạn hơn mười năm của anh lại muốn hủy bỏ nó ngay ở phút chót. Thủ lĩnh của nhà Vongola gần như đã mất hẳn buổi chiều chỉ để giải thích về quyết định này của mình và giữa hai người đã diễn ra một cuộc tranh luận nho nhỏ với kết quả sau cùng là một cái gật đầu của G.

Thế nhưng, người bảo vệ Bão Tố biết bây giờ trừ bỏ việc đó, người bạn của mình vẫn còn thứ để bận lòng. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn ra hừng đông qua khe cửa với một cái nheo mắt đầy suy tư. Việc đột ngột quay lại Italia trước hai tháng so với dự định ban đầu rất có thể sẽ làm dự định của Giotto đổ vỡ tan tành. G khẽ cau mày, quay lại trông mái đầu với mấy lọng tóc rối bù mang màu như ánh nắng trước mặt rồi lại lững thững bước ra ngoài tìm, để y được yên tĩnh một lát.
---

Có lẽ chưa bao giờ, Giotto lại hình dung chuyến viếng thăm Nhật Bản của mình sẽ có kết cục như theo cách như vậy, nhất là kể từ khi y lại nói ra những lời thú nhận đó với vị tiểu thư Asari Mai. Vừa nghe thì suy nghĩ này quá điên rồ nhưng thực tâm, người con trai ngoại quốc muốn thuyết phục và đưa Mai rời khỏi đây, cùng mình trở về Italia, tìm kiếm một khởi đầu mới. Nhưng, tại sao lại mọi chuyện lại bất ngờ chuyển biến nhanh đến như vậy, một tháng quá ngắn để y có thể làm được việc "ngu ngốc" ấy và tình hình hiện tại không cho phép y có thêm bất kỳ sự lựa chọn nào khác, trừ việc gấp rút quay lại Sicilia. Vongola cần Vongola Primo - vị lãnh đạo tối cao của họ. Nhưng, còn Mai thì sao? Đôi mắt màu Hổ Phách khẽ đảo ra khu vườn đang xanh rợp bóng lá, tìm kiếm thân cây Sơn Trà chết khô nơi - mình và nàng ấy từng vô tình chạm mặt và trò chuyện cùng nhau mà lại như chùn xuống một nhịp. Trong lòng chàng trai ngoại quốc dân lên cảm giác khó chịu như thể sắp sửa phải đưa ra lựa chọn hy sinh một thứ quý giá vì những thứ to lớn hơn. À, với tình cảnh hiện giờ, sự so sánh ấy có vẻ chẳng hề sai. Đã vài giờ trôi qua kể từ thời khắc gói quà ấy đến tay hai người, tâm trí của chàng trai ngoại quốc vẫn đang quẩn quanh đến viễn cảnh mình rời đi khi chưa kịp làm được gì.
Theo kế hoạch, ngày hôm nay, G sẽ cùng người con trai trưởng nhà Asari đến kiểm tra số hàng vừa được chuyển đến, còn Giotto sẽ ở lại tiếp chuyện cùng người đàn ông kín miệng và luôn mang gương mặt lạnh lùng Miyano. Sau giờ cơm trưa, y sẽ có một cuộc hẹn với Mai tại hậu viện ở góc khuất phía sau hòn non bộ ít người lui đến. Họ vẫn hay đến đó và dành chút thời gian ít ỏi có thể thoát khỏi ánh mắt soi mói của kẻ khác mà thoải mái chuyện trò. Mỗi lần như thế, chàng trai người Italia lại bỗng thấy thời gian trôi đi nhanh chóng như thể cát chảy qua kẽ tay, chỉ thoáng một cái là đến giờ học của nàng ấy và y, cũng phải nhanh chóng trở lại phòng để bắt đầu việc kiểm tra vài thứ trước khi con tàu kế tiếp cập bến. Bây giờ, khi nghĩ đến cảnh sẽ phải nói lời tạm biệt không hẹn trước ngày tái ngộ với người con gái có suối tóc dài mượt như nhung ngay vào chiều nay, thủ lĩnh nhà Vongola lại thấy như mình vừa bị ai đó đấm một cái thật đau mà không cách nào đáp trả. Thật may là bây giờ trong phòng chỉ còn mình y, Giotto thầm nhủ. Người bạn kiêm người đồng hành trung thành nhất đã rời đi trước đó, chắc là đi tìm Ugetsu để trao đổi tình hình bấy giờ, nhờ cậu bạn người Nhật chuẩn bị phương tiện cho mình rời khỏi đây. Bằng một cái nhìn giản đơn chàng trai có mái tóc màu nắng cũng đủ hiểu rõ, G vốn chẳng ủng hộ kế hoạch ban đầu, càng không mấy vui vẻ khi phải chôn chân tại đất nước châu Á có quá nhiều lễ nghi rườm rà này suốt hai tháng qua.
Giotto gài nút chiếc áo comple xanh đậm được điểm vào những sọc trắng mà mình ưa thích, bẻ cổ áo sơ mi xuống sao cho thật chỉnh tề trước khi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đến gặp Asari Miyano để bàn việc cho đợt giao hàng sắp đến. Mang theo dự định nói ra thứ mình cần nói với người chủ tài phiệt giàu có, thủ lĩnh nhà Vongola cuối cùng cũng hoàn thành việc sửa soạn, thong thả kéo cánh cửa giấy, chầm chậm bước ra ngoài. Ngay lúc này, G cũng xuất hiện trên con đường thoải dẫn đến khu phòng của hai người với một vẻ mặt mà Giotto tin rằng cậu bạn vừa nhặt được một tin tức thú vị.

"Tớ hỏi tên Ugetsu rồi, biển đang động nên trong tầm ba ngày nữa chúng ta sẽ không thể ra khơi đâu. Đấy là quãng thời gian mà Thượng Đế dành cho cậu đấy."

G cất lời, cố tỏ ra thật dửng dưng và chuyện này là việc thật xúi quẩy nhưng chàng trai tóc màu nắng có thể dễ dàng nhận ra cái nhếch mép rất rõ ràng của người bảo vệ Bão Tố. Nói rồi, anh đút tay vào túi, đứa tay vò vào tóc một cái trước khi đi về phía ngược lại. Phải mất vài giây, đôi mắt màu Hổ Phách mới có thể rời khỏi bóng lưng của người đồng hành đang đi về phía cổng trước - nơi mà có lẽ Asari Ugetsu đang chờ cậu ta để bàn việc. Chàng trai ngoại quốc bất giác lại cong khóe môi, vẽ ra một ý cười thật khẽ. Chắc hẳn, số phận đã cho y thời gian để có thể hoàn thành dự định này của mình. Y chậm rãi bước đi, băng qua khu vườn xanh tươi hoa lá, dừng lại trước một căn phòng được một tán anh đào lớn phủ bóng. Hít sâu một hơi như để ổn định lại tâm trạng của mình, đôi mắt màu Hổ Phách vốn luôn tinh anh khác thường giờ lại thêm chút nặng nề, nghiên trọng với một cái cau mày. Rồi bằng một cách thật chậm rãi, y đặt chân mình lên bật tam cấp bằng gỗ trơn bóng, từng bước từng bước tiến vào căn phòng có một tấm bình phong mang hình ảnh đàn chim én bay lượn vào ngày xuân cực kỳ bắt mắt.
Suốt hai giờ sau đó, chẳng có bất kỳ âm thanh nào lọt ra khỏi khe cửa hẹp của nơi ấy giống như thể vốn chẳng có một người đàn ông trung niên trong bộ Kimono màu xám xanh, liên tục ném cho người con trai trẻ tuổi trước mặt một cái nhìn chẳng chứa nổi một tia thiện chí. Thế nhưng, buổi nói chuyện của hai người chỉ thật sự trở nên cao trào khi gương mặt lạnh nhạt thường ngày của Miyano trở nên cực kỳ khó coi khi chân mày ông gần như sắp dính chặt vào nhau. Cuối cùng, ông gần như gầm lên với thanh âm rít qua kẽ răng đầy giận dữ mà Giotto chưa một lần nghe thấy.

"Đừng có mơ, Vongola Giotto. Tôi nhắc lại một lần nữa, cậu đừng mơ đến chuyện tôi sẽ chấp nhận việc cậu đưa Asari Mai ra khỏi nhà Asari!"

----

Bình Luận (0)
Comment