Khu Rừng Ngủ Say - Dạ Ngận Bần Tích

Chương 8

Cả buổi sáng mặt mày Lâm Tinh Dao buồn bã ỉu xìu.

Giờ ra chơi cậu lấy điện thoại rúc ở chỗ ngồi của mình nhấn mở khung chat với Hứa Trạc, định gõ tin nhắn mấy lần nhưng cuối cùng lại không nhắn. Cậu lại nhấn mở khoảnh khắc của Hứa Trạc, trống trơn. Theo như quan sát của cậu thì trước nay Hứa Trạc chưa từng đăng gì lên khoảnh khắc.

Buổi trưa Lâm Tinh Dao vẫn ngồi ăn một mình trong căng tin. Cậu đang ăn, chợt nghe thấy tiếng tám chuyện của mấy người đi qua sau lưng mình.

“Sáng nay Hứa Trạc không đến á.”

“Hình như nhà có việc nên xin nghỉ rồi.”

“Tao còn định bàn bạc với cậu ấy về đêm diễn mừng năm mới, đàn piano của trường không được xịn lắm, không biết cậu ấy có chịu không nữa…”

Lâm Tinh Dao nghe mà ngẩn người, nghĩ sao Hứa Trạc lại xin nghỉ nhỉ? Mối quan hệ giữa nhỏ kia với hắn là gì? Đàn piano… Hứa Trạc biết chơi piano ư? Cơ mà cái này không lạ gì cho cam, trong lòng cậu, dường như không gì là Hứa Trạc không làm được.

Lâm Tinh Dao tự nhủ với mình, kể cả Hứa Trạc có bạn gái, thì đó không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?

Nhưng cậu chẳng tài nào nén cơn bồn chồn trong lòng mình được. Ăn xong đi về lớp, Lâm Tinh Dao không có tâm trạng để ngủ, cuối cùng lấy điện thoại ra nhắn cho Hứa Trạc một tin.

[Thấy bảo cậu không đi học?]

Cậu lo lắng chờ đợi, đợi đến khi tiếng chuông tiết học chiều vang lên, đợi đến khi hết tiết đầu tiên rồi hết tiết thứ hai, đợi mãi cho đến khi chuông tan học reo mà vẫn không thấy tin nhắn trả lời lại.

Lâm Tinh Dao khoác balo, nhét điện thoại vào túi quần, ôm cục tức rời khỏi lớp học.

Không trả lời thì thôi, có gì to tát đâu?

Cậu tự hờn dỗi với chính bản thân mình, đạp xe đến quầy bánh rán gần bệnh viện mua một cái ăn tối, vừa đi vừa ăn.

Hôm nay không có đơn, cậu định ngồi làm nốt bài tập trong quán ăn nhanh. Đi dọc theo đường lớn ngoài bệnh viện xuống dưới, sau khi đi được một đoạn, không biết tại sao Lâm Tinh Dao lại gần tới cổng khu dân cư đằng sau bệnh viện.

Đột nhiên cậu dừng lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở xa xa phía trước, là Hứa Trạc.

Mắt Lâm Tinh Dao sáng rực, vừa thấy hắn đã quên béng tất cả buồn bực, chạy tới chỗ Hứa Trạc ngay lập tức, “Hứa Trạc!”

Cậu thở hổn hển chạy đến trước mặt hắn, không để ý thấy Hứa Trạc nghe thấy tiếng bèn dừng bước nhưng không quay đầu lại.

“Trùng hợp ghê.” Lâm Tinh Dao khá phấn chấn, “Hôm nay cậu đi đâu thế? Nghe nói cậu không đến trường.”

Cậu rất vui khi nhìn thấy Hứa Trạc nên không hề nhận ra Hứa Trạc không hề có phong thái dịu dàng như mọi khi. Đôi mắt ấy cụp xuống lặng lẽ, chỉ có sự lạnh lùng và xa cách đầy lạ lẫm.

“Ban ngày có việc.” Hứa Trạc đáp.

“Việc gì thế?”

Cuối cùng Hứa Trạc cũng nhìn Lâm Tinh Dao nhưng ánh mắt ấy lại khiến cậu sững sờ. Ánh mắt ấy như không muốn nhìn thấy cậu một chút nào, lạnh lẽo tột cùng.

Lâm Tinh Dao bối rối, nghĩ thầm: Mình hỏi nhiều lắm hay sao?

“Không nói cũng không sao, mình chỉ hỏi chơi chơi thôi mà.” Lâm Tinh Dao buột miệng nói. Bỗng dưng cậu thấy hơi căng thẳng, sợ mình vô ý làm Hứa Trạc giận. Dù sao cậu cũng biết có những lúc mình ngốc nghếch lắm, không biết hòa hợp với mọi người và quan sát sắc mặt của người ta nữa.

Cậu sực nhớ ra gì đó, vội vàng thò tay vào túi lấy mấy viên kẹo cho Hứa Trạc, ngẩng đầu nhìn hắn, “Đây là kẹo mình mang riêng cho cậu đó, cũng ngon lắm… cho cậu này.”

Hứa Trạc nhìn kẹo trong lòng bàn tay cậu. Mấy viên kẹo đó rất rẻ, bao bì rẻ tiền, kiểu hồi xưa, chỉ có vị bên trong là ngọt ngào, khá ngon.

Nhưng thấy ánh mắt của Hứa Trạc, Lâm Tinh Dao lại không chắc chắn lắm. Cậu thấy kẹo rất ngon, nhưng có thể Hứa Trạc chưa ăn bao giờ sẽ không tin cậu, hơn nữa vỏ kẹo xỉn màu, sao có thể hấp dẫn hắn được chứ.

Rốt cuộc cậu cũng chậm chạp nhận ra rằng có lẽ hôm nay Hứa Trạc không muốn nói chuyện với mình.

“Mình không ăn ngọt.” Hứa Trạc lạnh nhạt nói.

“Ò.” Lâm Tinh Dao thu tay về, cất kẹo vào trong túi, lúng ta lúng túng, “Xin lỗi, mình quên mất.”

Lâm Tinh Dao tỏ ý tốt sau khi bị từ chối. Sau khi ý thức được, cậu biết mình không nên tiếp tục rước buồn vào người nên gượng gạo nói, “Vậy cậu về đi, mình cũng đi đây.”

Lâm Tinh Dao đút tay vào túi, quay người cúi đầu bỏ đi. Trên đường lớn mùa đông lạnh giá, trời đã tối sầm, đèn đường đã sáng đèn. Dáng cậu gầy gò, bước chầm chậm, ánh đèn đường kéo chiếc bóng dài thật dài.

Hứa Trạc đứng như trời trồng ở đó một lúc lâu, không cử động. Gió thổi tung mái tóc hắn, bóng hắn cũng in một vệt đen kịt dưới đèn đường.

“Tinh Dao.”

Lâm Tinh Dao nghe thấy Hứa Trạc gọi mình bèn đứng lại xoay người ngay lập tức. Hứa Trạc đi tới chỗ cậu, lúc này cảm giác lạnh lẽo trên người hắn đã tan đi, sự ấm áp quen thuộc lại một lần nữa trở về với hắn.

“Xin lỗi, hôm nay tâm trạng mình hơi tệ.” Hứa Trạc nói. Hắn nhìn Lâm Tinh Dao với ánh mắt hết sức áy náy và khổ tâm, dường như thật sự rất buồn bã vì vừa nãy đã lạnh nhạt với cậu như vậy.

Lâm Tinh Dao ngẩn người, “… Không sao đâu.”

“Bây giờ vào viện trông bà ngoại à?” Hứa Trạc chủ động hỏi, “Mình đi cùng cậu nhé.”

“Không cần đâu, mình…” Lâm Tinh Dao nhất thời không thích ứng được với thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Hứa Trạc. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy, chỉ thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc, thậm chí không tìm ra cách quan tâm người khác sao cho đúng, “Mình đi một mình được rồi.”

“Giận à?” Hứa Trạc cúi đầu, giọng nói chầm chậm tràn đầy dịu dàng. Hắn đè thấp giọng, nói, “Xin lỗi. Dao Dao đừng giận mình được không?”

Lâm Tinh Dao bỗng đỏ mặt, “Mình không giận đâu, thật đấy.”

Cậu ăn nói vụng về, thực sự không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể diễn tả bằng hành động xoay người lại, “Bọn mình đi cùng đi.”

Cả hai đi đến bệnh viện. Lâm Tinh Dao hỏi, “Sao cậu không học tiết tự học buổi tối?”

Hứa Trạc trả lời, “Xin nghỉ rồi.”

“Hôm nay cậu bận lắm à?”

“Đôi khi mình cũng không muốn đi học.” Hứa Trạc cười với Lâm Tinh Dao, “Khác với mình trong tưởng tượng của cậu lắm nhỉ?”

Nhưng Lâm Tinh Dao lại nghiêm túc nói, “Điểm cậu cao vậy mà, chắc chắn là bình thường học hành vất vả lắm, thả lỏng là hết sức cần thiết.”

Hứa Trạc mỉm cười không đáp lại. Có vẻ như hắn đã bình thường trở lại, Lâm Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm. Ai mà chẳng có những lúc tâm trạng tệ chứ, đôi lúc cậu cũng cáu gắt với bà ngoại, điều này cậu có thể hiểu và cảm thông với Hứa Trạc.

Chỉ là cô bạn nắm tay Hứa Trạc hồi sáng cứ khiến Lâm Tinh Dao không quên đi được.

“Hứa Trạc, sáng nay…”

Hứa Trạc quay đầu, “Hửm?”

Lâm Tinh Dao muốn cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, “Mình cũng chỉ tình cờ nhìn thấy thôi, lúc đạp xe đến trường có đi qua cổng khu nhà cậu, sau đấy mình thấy ––––”

Tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Xe cứu thương phi qua cổng bệnh viện và dừng lại trước cửa. Hai người vừa mới đến tầng một tòa nhà chính của bệnh viện, đang định rẽ vào khu điều trị nội trú ở phía sau, nghe thấy tiếng, quay đầu lại thì thấy cửa sau xe cứu thương mở ra, mấy nhân viên y tế vội vã xuống xe, nâng người trong xe lên xe cáng.

Lâm Tinh Dao thấy trên cáng toàn máu là máu. Cậu hoảng sợ, vô thức nhích lại gần Hứa Trạc, chỉ thấy nhân viên y tế đẩy xe cáng nhanh như bay về phía tòa nhà chính, phòng cấp cứu ở ngay tầng một. Hai người đứng ở ngã rẽ bên cạnh, lúc mọi người vội vã đi ngang qua, Lâm Tinh Dao nhìn thấy người nằm trên xe cáng.

Là cô bạn đó.

Dây thần kinh trong não Lâm Tinh Dao như nổ tung. Cậu không biết mặt cô bạn kia thế nào nhưng lại nhận ra chiếc kẹp tóc nơ màu đỏ trên mái tóc dài rối bù, da trắng như tuyết, thân hình mảnh mai, tất dài dính vệt máu và đôi giày da mỏng.

Cô gái nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, băng gạc quấn quanh cổ tay gầy guộc đã thấm máu đỏ.

Chiếc xe cáng lướt qua bọn họ như một cơn gió, Lâm Tinh Dao chỉ nghe thấy vài câu nói chuyện với nhau vô cùng ngắn gọn: Tự tử cứa động mạch cổ, không thành công nhưng mất quá nhiều máu, nguy hiểm tới tính mạng.

Sáng nay cậu còn thấy cô gái đứng vững, nắm tay Hứa Trạc, trông rất xinh xắn.

Lâm Tinh Dao sững người một hồi, ngẩng đầu nhìn Hứa Trạc.

Hứa Trạc không nhìn cậu mà nghiêng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu. Hắn đưa mắt nhìn nhưng vẫn bình tĩnh và vững vàng, yên lặng đến mức Lâm Tinh Dao thấy ngỡ ngàng: Hứa Trạc biết cô bạn đó mà nhỉ?

Tiếng bánh xe lăn mất hẳn sau cửa phòng cấp cứu. Lúc ấy Hứa Trạc mới quay đầu lại, hỏi Lâm Tinh Dao đầy lo lắng, “Sợ à?”

Lòng Lâm Tinh Dao nao nao đến mức tim đập thình thịch nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, lắc đầu, “Không.”

Hứa Trạc gật đầu, xoa nhẹ đầu cậu nhằm trấn an, “Thế đi thôi, đến chỗ bà ngoại cậu.”

“Nhỏ… bạn nữ đấy.” Chung quy lại là Lâm Tinh Dao vẫn thấy khó hiểu, đứng y nguyên tại chỗ, “Các cậu có quen nhau mà?”

Hứa Trạc nhìn thẳng vào mắt cậu vài giây rồi nhìn đi chỗ khác.

“Cậu nhìn thấy sáng nay à?”

“Ừ. Vô tình… nhìn thấy.”

Sau một hồi im lặng, Hứa Trạc nói, “Đúng là bọn mình quen biết nhau thật.”

“Nhỏ là em gái cậu à?”

“Không.” Hứa Trạc đáp, “Là con gái nhà hàng xóm, biết nhau từ bé.”

Lâm Tinh Dao nghĩ mãi mới choàng nhận ra.

–––– Thì ra là thanh mai trúc mã.

“Thế bây giờ nhỏ ––––”

“Suỵt.”

Lâm Tinh Dao bị nắm lấy cổ tay. Lòng bàn tay ấm áp của Hứa Trạc khiến cậu bình tĩnh lại. Hai người đứng sát nhau, Hứa Trạc nắm tay Lâm Tinh Dao, vóc dáng dong dỏng cao che kín tầm nhìn của cậu.

“Đừng sợ.” Giọng Hứa Trạc trầm ấm dịu dàng, vẻ hững hờ quen thuộc của hắn dần dần khiến nhịp tim Lâm Tinh Dao ổn trở lại. “Người nhà cậu ấy sẽ qua đây sớm thôi. Cậu ấy sẽ không sao đâu.”

Hắn đưa tay xuống v**t v* mu bàn tay Lâm Tinh Dao rồi nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay. Sự đụng chạm nhỏ bé ấy làm Lâm Tinh Dao đột nhiên run lên.

“Đi thôi.” Giọng Hứa Trạc ghé bên tai cậu tựa như một mệnh lệnh dịu dàng.

Cậu còn chưa kịp ngẫm ngợi thì đã bị Hứa Trạc kéo đi khỏi sảnh bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment