Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 11

Edit: Spring13

Trong căn phòng to như vậy nhất thời lặng ngắt như tờ, Sầm Niệm vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Tiêu Tân Thâm. Qua một lát, cô nghe thấy bát đũa chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Cô ngẩng đầu, trông thấy Tiêu Tân Thâm cầm đũa lên gắp một miếng cá trắng mềm. Sầm Niệm nhìn dầu ớt đỏ tươi trong bát, con cá cắt thành từng lát được phản chiếu càng thêm mê người. Cô rất đói nhưng cũng rất xấu hổ.

Sầm Niệm trơ mắt nhìn Tiêu Tân Thâm lại tao nhã gắp lên một lát cá của cô, khó chịu quá đi. Vừa rồi rõ ràng cô cũng ăn rất nhiều, nhưng trong bụng giống như chẳng ăn được gì.

Động tác ăn cơm của Tiêu Tân Thâm nhã nhặn, sống lưng dày rộng thẳng tắp. Lần nào Sầm Niệm cũng thấy anh mặc trang phục chính thức, hôm nay anh chỉ mặc áo sơ mi trắng không trầm lắng lạnh lùng như màu đen lúc trước, nhưng càng tôn lên vẻ cao quý nghiêm nghị của anh. Động tác gắp đồ ăn của anh không nhanh không chậm, thỉnh thoảng cúi đầu mày kiếm sáng láng.

“Em ăn no rồi à?” Tiêu Tân Thâm nhấc lên mí mắt, nhìn Sầm Niệm một cái.

Sầm Niệm đáng thương lắc đầu nói: “Chưa.”

Anh nhìn cô chằm chằm: “Vậy bây giờ em không động đũa là đang chờ anh đút em ăn ư?”

Sầm Niệm trừng to hai mắt nhìn anh: “…” Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô đang xấu hổ sao? Không nói được hai câu an ủi cô à?

Thế giới người trưởng thành phức tạp quá. Cuộc sống hôn nhân khó khăn quá.

“Nếu em không ăn thì anh sẽ ăn hết đó.” Tiêu Tân Thâm lạnh lùng bỏ lại một câu.

Sầm Niệm vừa nghe lời này lập tức cầm đũa lên.

Cô tự tay giết cá! Sao có thể để một mình Tiêu Tân Thâm ăn hết chứ.

Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm bắt đầu động tay, lông mày anh khẽ nhíu khó mà nhận ra. Mười phút sau hai người ăn hết sạch món cá luộc, thịt vụn cũng chẳng còn thừa. Sầm Niệm xoa bụng, thỏa mãn liếm khóe miệng.

Trù nghệ của cô giỏi quá.

Tiêu Tân Thâm kéo ghế ra đứng dậy. Anh chủ động nói: “Để anh thu dọn.”

Sầm Niệm ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Anh biết rửa chén bát không?”

Tiêu Tân Thâm: “Máy rửa chén biết.”

Sầm Niệm: “…À.”

Động tác thu dọn bát đũa của Tiêu Tân Thâm không phải đặc biệt thành thạo, anh chậm rãi dọn dẹp bộ đồ ăn.

“Sầm Niệm.” Tiêu Tân Thâm gọi tên cô.

Sầm Niệm đang chuẩn bị đi một vòng phòng khách lớn đến mức có thể đánh cầu lông để tiêu hóa, nghe được anh gọi tên mình, cô quay đầu lại: “Hửm?”

Mặc dù Tiêu Tân Thâm bưng bát đũa, nhưng dáng vẻ anh mặc áo sơ mi quần tây, hình thể vai rộng eo hẹp như là cầm hợp đồng hàng trăm triệu vậy.

Tiêu Tân Thâm nhìn dáng vẻ của Sầm Niệm, mái tóc ngắn cùng chiếc áo hoodie cô thích mặc nhất từ hồi đi học. Tia sáng ấm áp của chiếc đèn treo rọi trên người cô, trong mắt cô lóe lên tia sáng, dáng vẻ đơn thuần lại non nớt, Tiêu Tân Thâm bỗng nhiên có ảo giác thời gian đảo ngược.

“Sau này em có chuyện gì cứ trực tiếp nói với anh. Muốn biết gì cũng có thể hỏi thẳng anh.” Tiêu Tân Thâm nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp.

Sầm Niệm nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Tân Thâm, cô vẫn còn suy nghĩ ý sâu xa trong lời nói của anh.

Cứ nghĩ mãi, Sầm Niệm ngược lại nhớ ra một việc mình đã làm hai hôm trước. Cô phải mau chóng hủy diệt chứng cứ.

Tiêu Tân Thâm từ phòng bếp đi ra, anh đang tìm áo ngủ của mình trong tủ chuẩn bị đi tắm rửa.

Trùng hợp Sầm Niệm lén lút chạy ra khỏi phòng tắm trong phòng ngủ, trên tay cô còn cầm một chiếc áo sơ mi màu đen của Tiêu Tân Thâm. Cô đóng cửa quay người lại, hai người đúng lúc đụng phải nhau ở phòng ngủ.

Sầm Niệm túm lấy áo sơ mi, cô hoảng sợ kinh ngạc hỏi: “Sao anh ở đây?” Hỏi xong lời này, cô nhận ra mình đã hỏi một câu rất ngu xuẩn. Anh dùng bốn mươi chín triệu mua căn hộ này, anh muốn đi đâu thì đi, muốn ôm bồn cầu ngủ Sầm Niệm cũng không có quyền nói.

Tiêu Tân Thâm liếc nhìn một cái liền để ý tới áo sơ mi trong tay Sầm Niệm. Âu phục vào áo sơ mi của anh đều là hàng cao cấp của một thương hiệu, quanh năm mặc quần áo nhãn hiệu này, anh nhìn một cái là nhận ra ngay. Vả lại trong căn nhà này sẽ không xuất hiện quần áo của đàn ông khác.

Tiêu Tân Thâm lạnh lùng hỏi: “Em lấy áo sơ mi của anh làm gì?”

Trước đây Sầm Niệm rất thích mặc áo sơ mi của anh, chỉ giới hạn trong thời điểm nhất định. Vóc dáng cô nhỏ nhắn, mặc áo sơ mi của Tiêu Tân Thâm rất lỏng lẻo, mà bên trong cũng chẳng mặc thêm gì. Sầm Niệm đặc biệt thích mặc áo sơ mi màu đen của Tiêu Tân Thâm, cô rất biết phát huy ưu thế của mình, màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của cô.

Chiêu này trăm thử không chán, mỗi lần Sầm Niệm giận anh, cô sẽ lục lọi tủ quần áo của anh tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào, khuy áo cài kín kẽ, hai chân dài nhỏ thẳng tắp hiện ra rõ ràng, càng mê người hơn nữa. Sau đó khi Tiêu Tân Thâm còn chưa kịp bắt lấy cô, cô sẽ mau chóng chạy vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.

Tiêu Tân Thâm tức giận đến mức đá cửa, Sầm Niệm thì ở bên trong cười to. Mặc dù biết mỗi lần cô đều cố ý, nhưng anh vẫn sẽ bị mắc mưu.

Đặc biệt vào lúc phát hiện cô mặc áo sơ mi trắng trông càng như ẩn như hiện hơn. Cho đến khi có một lần, Sầm Niệm vẫn mau chóng chạy trốn, sau khi khóa cửa còn đắc ý. Tiêu Tân Thâm cầm chìa khóa mở cửa ra, anh nhíu mày nhìn Sầm Niệm. Sau đó anh ở phòng tắm tử hình cô ngay tại chỗ.

Sau khi kết thúc, Sầm Niệm ngồi phịch trong bồn tắm lớn, cô thở hổn hển hỏi anh: “Chìa khóa của anh từ đâu ra?” Chìa khóa kia rõ ràng đã bị cô giấu rồi.

Tiêu Tân Thâm cắn vành tai Sầm Niệm, nặng nề nói: “Hôm nay anh tìm người thay khóa rồi…”

Nhưng mà sau đó Sầm Niệm sẽ không chủ động mặc quần áo của anh.

……

Cho nên hiện tại Tiêu Tân Thâm nhìn thấy áo sơ mi trong tay Sầm Niệm, anh tự nhiên nhớ lại một hình ảnh nào đó.

Tuy nhiên Sầm Niệm của hiện tại không có khả năng làm ra việc này. Bây giờ cô không nhớ được gì, không hiểu việc đời, đơn thuần tựa như tờ giấy trắng. Càng không có khả năng chủ động quyến rũ anh.

Quả nhiên hành động tiếp theo của Sầm Niệm chứng thực ý nghĩ của anh.

Sầm Niệm thấy mình tránh không khỏi, thế là thành thật trải ra áo sơ mi: “Mấy hôm trước em giặt quần áo nên tiện tay giặt luôn cho anh, không ngờ chất lượng của chiếc áo này tệ quá, máy giặt làm hỏng nó rồi.”

Tiêu Tân Thâm thấy áo sơ mi của mình bị giặt đến mức dúm dó, còn rách ra vài lỗ hổng khác thường. Quần áo của anh không chỉ có một bộ, càng đừng nói một chiếc áo sơ mi thông thường.

Tiêu Tân Thâm: “Mỗi tuần sẽ có người tới cửa lấy quần áo, em không cần tự mình giặt.”

Sầm Niệm nghe xong nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó anh lại cố ý nói: “Cái áo này anh nhớ gần một trăm ngàn thì phải, anh tịch thu tiền tiêu vặt tháng sau của em.”

Nói xong anh tự nhiên rời khỏi phòng ngủ, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng vô tình. Bỏ lại một mình Sầm Niệm ôm chiếc áo sơ mi một trăm ngàn tan nát cõi lòng.

Hu hu hu tên đàn ông xấu xa, cô có lòng tốt giúp anh giặt quần áo thế mà anh lại đối với cô như vậy.

Sầm Niệm mở ra cái áo xem kỹ, chất lượng kém vậy mà tới một trăm ngàn thú vị lắm hả!

Tiêu Tân Thâm tắm xong thì đi sang một gian phòng khác.

Gian phòng kia quanh năm đóng cửa, Sầm Niệm tò mò mở ra xem một lần, bên trong chỉ có một chiếc bàn gỗ lim và một cái tủ nhỏ.

Sầm Niệm không đợi Tiêu Tân Thâm, tự cô đi ngủ trước.

Hôm sau cô thức dậy, anh quả nhiên lại không ngủ ở phòng ngủ. Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên có một ông chồng khiến cô không quen cho lắm, còn phải ngủ cùng nhau gì đó. Ít nhất bây giờ cô còn chưa chấp nhận được.

Có điều hiệu suất làm việc của Tiêu Tân Thâm thật sự rất nhanh, chiều ngày hôm sau Sầm Niệm nhận được điện thoại của Chu Nham. Anh đã tìm cho cô một lớp đào tạo, Chu Nham đang ở bãi đỗ xe chờ cô.

Sầm Niệm mau chóng chạy xuống bãi đỗ xe ngầm, Chu Nham đứng ngoài cửa xe chờ cô.

“Chào anh.” Sầm Niệm khách khí chào hỏi Chu Nham.

Chu Nham có chút vừa mừng lại lo, anh ta lễ phép gật đầu ra hiệu với cô: “Chào cô Sầm, mời lên xe.”

Sau khi lên xe, Chu Nham vừa lái xe vừa nói về trung tâm đào tạo cho Sầm Niệm biết. Trung tâm đào tạo cách Hải Việt một khoảng cách, nhưng có tàu điện ngầm siêu tốc.

Chu Nham: “Ý của Tiêu tổng là sắp xếp tài xế đưa đón cô tới lớp mỗi ngày.”

Sầm Niệm: “Không cần không cần, tôi ngồi tàu điện được rồi.”

Chu Nham tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này…được cô Sầm.” Trước khi Tiêu Tân Thâm bảo anh ta đi đón Sầm Niệm thì có căn dặn, nếu Sầm Niệm không muốn tài xế đưa đón vậy cứ để cô tự ngồi tàu điện.

Nàng dâu nhà giàu rất khiêm tốn.

Nửa tiếng sau chạy tới một tòa nhà, Chu Nham dẫn theo Sầm Niệm làm quen nơi chốn, sau đó phụ trách đưa cô trở về. Sầm Niệm ngồi trong xe buồn chán, cô tìm Chu Nham nói chuyện: “Mỗi ngày Tiêu Tân Thâm đều bận rộn nhiều việc sao?”

Chu Nham: “Đúng vậy, Tiêu tổng thường xuyên đi công tác, bình thường cũng sẽ tăng ca.”

Sầm Niệm lại hỏi: “Vậy anh cũng sẽ cùng anh ấy đi công tác tăng ca ư?”

Chu Nham gật đầu: “Đúng vậy.”

Sầm Niệm tò mò hỏi: “Chu Nham, thế thì anh vất vả rồi, tiền lương một tháng bao nhiêu vậy?”

Chu Nham thành thật nói ra một con số.

Sầm Niệm hơi kinh ngạc: “Wow…nhiều quá…” Cô lại còn khờ khạo tưởng rằng Tiêu Tân Thâm cần tiền tiêu vặt của cô sống qua ngày, không nghĩ tới mình còn chưa đủ tiền trả một tháng tiền lương cho trợ lý đặc biệt của Tiêu Tân Thâm.

Nhớ tới tiền tiêu vặt, Sầm Niệm lại hỏi anh ta: “Trước đây tiền tôi dùng mỗi tháng đều là Tiêu Tân Thâm cho tôi sao?”

Chu Nham: “Cô Sầm, trước đây tiền cô dùng hẳn là đều đến từ thu nhập của việc quản lý tài chính riêng, cùng với một phần cổ tức của Tiêu thị.”

Sầm Niệm: ……

Quả nhiên, cô nhẹ nhàng thở ra, mình không biến thành cô vợ nhà giàu đắm mình trong trụy lạc, mỗi ngày vui chơi giải trí chờ chồng cho tiền.

Ý nghĩ liền xoay chuyển, không ngờ hôm qua Tiêu Tân Thâm cố ý lấy cô ra làm trò đùa?

Sầm Niệm hung tợn cắn răng, mắng trong lòng: Tiêu Tân Thâm con rùa thối, cố ý đùa với mình mà.

Cô cảm thấy hiện tại không nên suy xét trước đây tình cảm giữa mình và Tiêu Tân Thâm như thế nào. Mà là nên ngẫm lại, lúc trước cô làm sao không nghĩ thoáng mới yêu đương với tên đàn ông đáng ghét này.
Bình Luận (0)
Comment