Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 14

Edit: Spring13

Sầm Niệm giật mình, hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ bởi câu nói của Tiêu Tân Thâm. Tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ trước, vụ tai nạn xe đã qua hơn một tháng, cô đã chấp nhận sự thật mình và Tiêu Tân Thâm đã kết hôn.

Nhưng một tháng nay Tiêu Tân Thâm bận rộn làm việc, không thường về nhà, có về thì cũng không ngủ với cô. Hôm nay đột nhiên phải ngủ cùng giường, đầu óc còn mệt nhoài ban nãy của Sầm Niệm giờ càng không thể vận hành.

“Anh, anh ngủ ở đây hả?” Giọng Sầm Niệm còn hơi yếu ớt, cô nhỏ giọng hỏi.

Cho dù sau khi mất trí nhớ, thường ngày Sầm Niệm vẫn nói năng rất hăng say, hôm nay lại bị giày vò đến mức nói chuyện ỉu xìu. Tay cô níu chặt tấm chặt, lòng bàn tay toát ra lớp mồ hôi mỏng, ánh sáng chợt lóe trong mắt, cô dùng đôi mắt vô tội nhìn anh.

Sầm Niệm suy nghĩ, tác dụng của đường đỏ với gừng tốt thật, sau khi uống một lát thì toàn thân bắt đầu nóng lên. Tiêu Tân Thâm đã nằm bên cạnh Sầm Niệm, tuy rằng chiếc giường này lớn nhưng cô có thói quen nằm ở giữa, sau khi anh nằm xuống khoảng cách giữa hai người được kéo gần trong chớp mắt.

Bọn họ còn đắp cùng một tấm chăn.

Sầm Niệm cảm nhận được chiếc giường chợt lõm xuống, cô liếc mắt nhìn thì trông thấy gương mặt của Tiêu Tân Thâm gần trong gang tấc. Cô lại chẳng chịu thua kém mà đỏ mặt.

Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm thẹn thùng kéo qua tấm chăn che mặt mình, anh thản nhiên trả lời: “Ừm.”

Sầm Niệm: “À…”

Người đã lên giường nằm ngủ rồi, không thể nào đuổi người đi. Thuyết phục bản thân xong nhưng cô lại chẳng thể nào ngủ được. Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, làm sao ngủ được chứ?

Ngoại trừ việc mất đi trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô nằm cùng giường cùng gối với một người đàn ông.

Sầm Niệm lặng lẽ trở mình, đưa lưng về phía Tiêu Tân Thâm. Anh nhìn thấy sợi tóc mềm mại đen nhánh hơi rối bời vén sau tai Sầm Niệm, đúng lúc che khuất nốt ruồi trên vành tai của cô. Ngọn đèn màu vàng ấm áp bao phủ thân hình nhỏ nhắn của Sầm Niệm, cô lấy chăn quấn mình rất chặt.

Tiêu Tân Thâm vươn tay tắt chiếc đèn ngủ.

Sầm Niệm đột nhiên nói: “Anh tắt đèn hả?”

Tiêu Tân Thâm: “Hửm? Sao thế?”

Trước kia khi hai người ngủ đều không bật đèn, đêm nay trước khi ngủ anh cũng theo thói quen tắt đèn.

Sau khi mất trí nhớ một mình Sầm Niệm ở Hải Việt, ở một mình trong căn hộ to lại trống trải như vậy nói không sợ hãi đều là gạt người. Tiêu Tân Thâm lại thường xuyên không ở nhà, buổi tối trước khi ngủ cô sẽ theo thói quen bật đèn ngủ trong phòng ngủ và phòng vệ sinh.

Sầm Niệm đưa lưng về phía anh, cô nhỏ giọng nói: “Lúc trước anh không trở về nhà, em ngủ một mình hơi sợ, bởi vậy có thói quen bật đèn ngủ, bây giờ bỗng nhiên tắt đi em có phần không quen…”

Trong nhà lắp kính cách âm, cho dù lúc này dưới lầu xe đến xe đi, nhưng phòng ngủ lại tĩnh lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được.

Khi Sầm Niệm thốt ra lời này Tiêu Tân Thâm lập tức sững sờ. Sầm Niệm không quay đầu lại, đương nhiên không thấy cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt Tiêu Tân Thâm. Qua mấy phút vang lên một tiếng tạch, Tiêu Tân Thâm bật đèn ngủ.

“Cám ơn.” Sầm Niệm túm chăn, không dám quay đầu lại, cô chỉ nhỏ giọng nói.

“Còn có ban nãy nữa, anh giúp em nấu nước đường đỏ, cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Tiêu Tân Thâm trả lời cứng nhắc.

Sầm Niệm lơ đãng lộ ra vẻ ỷ lại khiến anh có phần khó xử. Sầm Niệm của trước đây chưa bao giờ làm vậy. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Tứ Hành nói rất đúng, cho dù trước khi Sầm Niệm xảy ra tai nạn quan hệ giữa bọn họ như thế nào, nhưng hiện tại Sầm Niệm vẫn là vợ anh.

Dù rằng trước đó anh đã hạ quyết tâm muốn ly hôn cỡ nào, nhưng hiện tại Sầm Niệm cần anh, bọn họ cũng chưa ly hôn, hiện tại coi như anh chịu trách nhiệm của một người chồng, không phải bởi vì cái khác. Tiêu Tân Thâm thuyết phục chính mình, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Sầm Niệm không còn buồn ngủ, vừa rồi di động lại để ở phòng khách, cô không muốn ra ngoài lấy. Bây giờ cô nằm trên giường vô cùng buồn chán.

“Tiêu Tân Thâm.” Sầm Niệm gọi tên anh.

“Hửm?” Ánh mắt Tiêu Tân Thâm mới dời khỏi sau lưng Sầm Niệm, anh chợt nghe cô đang gọi tên mình.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua, Sầm Niệm vẫn đưa lưng về phía anh. Hai người dùng tư thế kỳ lạ ngủ trên một chiếc giường trò chuyện thuần khiết.

Sầm Niệm: “Lúc trước anh ở nhà không về phòng ngủ ngủ, là quay về công ty đi ngủ sao?”

Tuy rằng căn hộ tại Hải Việt rất lớn, nhưng chỉ có hai gian phòng ngủ, ngoại trừ phòng ngủ chính, gian còn lại đặt một chiếc giường trẻ em. Tiêu Tân Thâm đương nhiên sẽ không ngủ ở gian phòng kia, thân hình một mét tám lăm của anh ngủ trên đó, hơn nửa phần chân sẽ nằm bên ngoài. Nhưng trước đó anh rõ ràng ở nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi thay đồ ngủ.

Sầm Niệm càng nghĩ càng tò mò, cô dứt khoát hỏi thẳng.

“Không có, anh ngủ trên sô pha.” Tiêu Tân Thâm lạnh nhạt trả lời.

Hồi trước anh có tham dự vào việc thiết kế nội thất, nguyên nhân chỉ làm hai phòng ngủ rất đơn giản, anh không muốn có ai tiến vào ngôi nhà của mình và Sầm Niệm. Không có phòng dư anh tự nhiên chỉ có thể ngủ ở sô pha.

“Hả?” Sầm Niệm nghe được câu trả lời của anh, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Tiêu Tân Thâm nghiêng đầu, thấy biểu cảm giật mình của Sầm Niệm, anh hỏi ngược lại: “Sao vậy?”

Sầm Niệm vốn muốn hỏi anh tại sao ngủ sô pha cũng không vào phòng ngủ, nhưng cô nghĩ tính ám chỉ của lời này có phải quá mạnh mẽ không, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Chẳng lẽ Tiêu Tân Thâm vì quan tâm đến cảm nhận của mình, sợ mình sau khi mất trí nhớ không thể mau chóng tiếp nhận sự tồn tại của anh nên mới như vậy sao? Nghĩ vậy, Sầm Niệm đột nhiên hối hận lúc trước luôn mắng anh là con rùa thối, thực ra Tiêu Tân Thâm còn rất tốt.

“Không có gì…” Sầm Niệm nhỏ giọng trả lời.

“Ngủ đi.” Tiêu Tân Thâm nói.

Sầm Niệm gật đầu: “Được.”

Sầm Niệm nằm trên giường nghiền ngẫm gần nửa tiếng mới ngủ thiếp đi, sau khi nói xong Tiêu Tân Thâm luôn nhắm mắt, cô còn tưởng anh đã ngủ rồi.

Khi nghe được tiếng hô hấp đều đặn của người nằm bên cạnh, Tiêu Tân Thâm hơi nghiêng người. Sầm Niệm vốn nằm cách anh không xa, sau khi anh xoay người lại thì kề sát sau lưng cô.

Tiêu Tân Thâm chậm rãi vươn tay trái qua đặt trên bụng Sầm Niệm. Anh vén lên một đoạn áo ngủ, bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể kề sát chiếc bụng hơi lạnh lẽo của cô.

Hồi đó sau khi Sầm Niệm đến tháng đều sẽ kéo bàn tay của anh qua dán trên bụng mình trước khi ngủ. Miệng cô còn lẩm bẩm: “Tiêu Tân Thâm, bàn tay của anh có hiệu quả hơn túi chườm nóng nhiều.”

Ngay cả khi có khoảng cách một năm, Tiêu Tân Thâm vẫn quen lấy tay giúp cô làm ấm bụng. Anh giữ tư thế này đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tiêu Tân Thâm đã quên tắt chuông báo thức của di động, âm thanh “leng keng leng keng” đánh thức Sầm Niệm đang ngủ say.

“Phiền chết đi phiền chết đi, Tiêu Tân Thâm em muốn ngủ!” Sầm Niệm vẫn còn đang trong mộng, cô theo bản năng thốt ra những lời này khiến Tiêu Tân Thâm sửng sốt. Cánh tay trắng nõn của Sầm Niệm che trên mặt, bịt lại hai mắt của mình. Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, giọng điệu tràn đầy thiếu kiên nhẫn khi bị đánh thức.

Một năm trước, khi đó Sầm Niệm không cần dậy sớm, vào buổi sáng cô thường xuyên bị chuông báo thức của anh làm ồn. Cô bực bội thức dậy, miệng luôn lẩm bẩm mắng anh. Tiêu Tân Thâm không giận cũng không bực tức, sau đó anh hy sinh bản thân vỗ về Sầm Niệm. Cô còn buồn ngủ vẫn chưa tỉnh táo thì đã bị anh đè xuống lao lực một phen. Sau khi xong việc, Sầm Niệm luôn hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Tân Thâm, thấy anh thoải mái khoan khoái rời giường cô tức không có chỗ đánh.

Một năm sau, Tiêu Tân Thâm tỉnh lại nhìn thấy Sầm Niệm ngủ bên cạnh mình, anh lại có phản ứng. Anh xoay người rời giường, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Khi Tiêu Tân Thâm thay xong quần áo từ phòng giữ đồ đi ra, Sầm Niệm đang ngồi ngáp ở mép giường. Cô còn buồn ngủ nhìn anh, mái tóc ngắn rối bời, tóc mái cũng vểnh lên, nhưng cô trông hết sức đáng yêu. Cô lờ mờ hỏi anh: “Đêm nay anh có trở về không?”
Bình Luận (0)
Comment