Edit: Spring13 / Beta: SamSầm Niệm đi theo phía sau Tiêu Tân Thâm, dùng thang máy xuống lầu một. Khách sạn Thiên Thịnh Đông Phương thông với đại sảnh lầu một của tổng bộ tập đoàn Thiên Thịnh, Sầm Niệm chưa từng tới đây nên phải đi theo anh.
Trên đường gặp được rất nhiều nhân viên quen biết Tiêu Tân Thâm, sau khi bọn họ gọi một tiếng “Tiêu tổng” thì dùng khóe mắt lướt nhìn Sầm Niệm đi đằng sau anh. Nhân viên của Thiên Thịnh đều biết Tiêu Tân Thâm đã kết hôn, nhưng tất cả mọi người chưa từng gặp Sầm Niệm.
Hiện giờ nhìn thấy một cô gái trông như sinh viên đi theo phía sau Tiêu tổng, nghe nói phu nhân của Tiêu tổng là một người phụ nữ lạnh nhạt, rất giống dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của Tiêu tổng thường ngày. Những ánh mắt xung quanh quan sát, trên sắc mặt viết rằng cô gái chưa từng thấy việc đời này rõ ràng chẳng giống phu nhân của Tiêu tổng trong truyền thuyết tí nào, mọi người rất hoảng loạn còn suy đoán ——
Tiêu tổng phách lối thế sao? Đưa bồ nhí tới công ty luôn?
“Bồ nhí” Sầm Niệm đương nhiên không biết ý nghĩ của người khác, chỉ là dọc đường đi cô đều tỏ ra thán phục.
Wow, thang máy xa hoa quá, đây là thang máy riêng của chủ tịch từng xuất hiện trong tiểu thuyết ư?
Wow, văn phòng thật lớn, tiến vào văn phòng riêng của Tiêu Tân Thâm còn phải ấn vân tay.
Sầm Niệm đi theo Tiêu Tân Thâm tiến vào văn phòng của anh, cô dùng ánh mắt tò mò quan sát xung quanh. Văn phòng của anh giống như căn hộ ở Hải Việt, trang hoàng theo tông màu lạnh, mặt bàn thu dọn rất sạch sẽ.
“Em ngồi trên sô pha chơi đi, anh xong rồi sẽ gọi em.” Tiêu Tân Thâm nói với Sầm Niệm.
Cô gật đầu ngồi trên sô pha, lấy ra di động trong túi. Trong sáu năm cô mất trí nhớ, có rất nhiều phim Hàn mới cô còn chưa xem, lúc rảnh rỗi cô sẽ xem phim truyền hình.
Sầm Niệm tiện tay mở lên “Cô nàng cử tạ Kim Bok Joo” đã xem được một nửa, xem tới đoạn buồn cười cô không nhịn được phát ra tiếng cười “ha ha ha”.
Tiêu Tân Thâm ngẩng đầu nhìn Sầm Niệm một cái.
Lúc anh làm việc không thích ồn ào, nó sẽ khiến anh phân tâm, khi xử lý sự việc nếu không phải chuyện rất quan trọng thì Chu Nham không dám tùy ý quấy rầy anh. Nhưng tiếng cười đứt quãng của Sầm Niệm lọt vào lỗ tai anh, anh thế mà không cảm thấy ồn ào.
Đây là lần đầu tiên Sầm Niệm tới văn phòng của anh, trước kia cô không hề can thiệp vào công việc của anh. Thậm chí như là cố ý tránh né phạm vi sinh hoạt và làm việc của Tiêu Tân Thâm, ngoại trừ tiệc nhà phải đi thì cô ít khi xuất hiện bên cạnh anh.
Sầm Niệm như là có cảm ứng, cô đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Tân Thâm bèn quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mình.
Cô dè dặt hỏi: “Em làm ồn tới anh hả?”
Sầm Niệm đeo tai nghe, không biết tiếng cười của mình to bao nhiêu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của anh, cô nghĩ rằng mình đã làm ồn tới anh rồi. Anh đang vất vả làm việc, còn cô thì ở đây chơi di động còn quấy rầy tới anh, thật là nội tâm bất an mà. Sầm Niệm tự nhận phạm lỗi giờ phút này ngồi ngay ngắn trên sô pha, cô bấm nút tạm dừng chiếu phim, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
Tiêu Tân Thâm thấy dáng vẻ nghe lời của Sầm Niệm, giọng anh dịu nhẹ rất nhiều nói: “Không có.”
Lúc này cô mới yên tâm, bấm nút xem phim tiếp.
Sô pha nhỏ trong văn phòng của Tiêu Tân Thâm ngồi không thoải mái cho lắm, thường ngày Sầm Niệm đã quen ngồi cái ghế sô pha lười đỏ chót ở trong nhà, giờ ngồi chỗ này cô chỉ cảm thấy cứng ngắc. Cô vặn vẹo cơ thể, thay đổi tư thế ngồi khác thoải mái hơn. Cô tựa đầu vào sô pha xem phim, thế mà ngủ thiếp đi.
Một tiếng sau, Tiêu Tân Thâm đúng giờ làm xong công việc trong tay. Sau khi tắt máy tính, anh đi tới mép sô pha, đang muốn kêu Sầm Niệm thì phát hiện cô đưa lưng về phía anh đang ngủ.
Sầm Niệm nhắm mắt, lông mi thật dài tựa như con bướm mệt mỏi, dưới ngọn đèn tạo ra cái bóng ở đáy mắt. Chiếc mũi cao xinh xắn khẽ nhúc nhích theo hơi thở đều đặn.
Sau khi Sầm Niệm cắt tóc, Tiêu Tân Thâm nhìn cô sẽ luôn nhớ tới hồi hai người mới quen biết. Khi ấy mái tóc cô cũng ngắn như vậy, trông lanh lợi như thế. Cô tựa như một con mèo nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà cáu kỉnh cũng rất thích cào người khác, phạm lỗi cũng sẽ quệt quẹt làm nũng.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy hình ảnh này, hầu kết anh chuyển động. Anh vốn muốn gọi Sầm Niệm thức dậy, nhưng anh tạm thời thay đổi chủ ý. Anh vươn tay, nhẹ nhàng bồng lấy thân hình của Sầm Niệm, ôm cô vào trong lòng.
Trước khi Sầm Niệm mất trí nhớ, chỉ khi làm xong Tiêu Tân Thâm mới có cơ hội bế cô. Có một lần sau khi kết thúc, cô liền mặc quần áo rồi mới để anh bế mình vào phòng tắm để tắm rửa. Thói quen này được hình thành bởi vì lần nào anh cũng khiến cô không có cách nào tự mình đi tới phòng tắm.
Hiện giờ Sầm Niệm ngủ rất sâu.
Khi Tiêu Tân Thâm bồng cô lên, di động của cô cắm tai nghe, anh không để ý tới, lúc di động rớt xuống thì kéo theo tai nghe. Sầm Niệm tỉnh thức bởi tiếng di động rớt xuống đất. Cô nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tiêu Tân Thâm, lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang được anh bồng.
Sầm Niệm vội vàng vòng tay qua cổ Tiêu Tân Thâm, cô không biết cánh tay mạnh mẽ của anh có bồng mình vững vàng không, cô sợ mình bị ngã thế là hai tay vòng qua rất dùng sức.
“Em, em tự đi.” Lỗ tai Sầm Niệm ửng đỏ, cô không dám nhìn Tiêu Tân Thâm mà nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói.
Tiêu Tân Thâm: “Ừm.” Sau đó anh thả cô xuống.
Hai má Sầm Niệm đỏ bừng, cô nhặt lên chiếc di động rơi dưới đất.
Nếu không tính lần kia bất ngờ không đứng vững thì đây là lần đầu tiên cô được anh bế trong trí nhớ, còn bế kiểu công chúa. Khuôn mặt cô dính sát lồng ngực của Tiêu Tân Thâm, văn phòng rất im lặng, cô thậm chí có thể lắng nghe rõ ràng nhịp tim của anh.
Sầm Niệm thầm tự cảm thấy Tiêu Tân Thâm đối với mình rất tốt, cô đang ngủ anh cũng không đánh thức cô, còn định bế cô trở về. Nghĩ đến cái ôm vừa rồi, khuôn mặt cô lại nóng lên.
“Anh xong việc rồi sao?” Sầm Niệm nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”
Sầm Niệm: “Vậy chúng ta về nhà đi.”
Tiêu Tân Thâm: “Được.”
Sầm Niệm cùng Tiêu Tân Thâm sóng vai đi ra văn phòng. Mở cửa ra, cô nhìn thấy bó hoa đặt ở cửa. Ban nãy anh gọi người đưa hoa đến công ty, vốn định tùy tiện đặt một chỗ, Sầm Niệm không nhìn thấy thì sẽ quên mất. Nào ngờ lại đặt ở trước cửa.
Sầm Niệm nhìn thấy bó hoa kia, cô kéo cổ tay áo của Tiêu Tân Thâm, nói: “Tiêu Tân Thâm, hoa hồng của em!”
Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt u ám mấy phần, anh nói có lệ: “Ừ.”
Sầm Niệm quay đầu, đôi mắt mong mỏi nhìn anh, nói: “Anh có thể giúp em ôm về nhà không?”
Lời từ chối trong miệng Tiêu Tân Thâm đang muốn thốt ra thì nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của Sầm Niệm, anh nói: “Đặt ở văn phòng của anh đi.”
Sầm Niệm: “Anh thích hả?”
Tiêu Tân Thâm: “Ừ.” Anh thích cái con khỉ!
Sầm Niệm chịu đựng từ bỏ: “Vậy được rồi.” Anh đối tốt với cô, cô tặng lại bó hoa hồng cho anh mà thôi, không có gì.
Tiêu Tân Thâm gật đầu, lấy di động gửi tin nhắn cho Chu Nham. Bảo anh ta sáng ngày mai vừa tới công ty phải sai người vứt đi bó hoa này. Anh cũng không định nói với Sầm Niệm rốt cuộc là ai chuẩn bị bó hoa này để tặng cô, cô biết được khẳng định sẽ không yêu cầu anh ôm hoa trở về nữa. Nhưng chắc chắn bản thân anh sẽ khó chịu rất lâu. Hơn nữa Phương Đông Trần kia chẳng hề che giấu mục đích và ánh mắt ham muốn của mình đối với Sầm Niệm, khiến cho anh rất bực bội.
Tiêu Tân Thâm đương nhiên hiểu được Phương Đông Trần vì sao định tỏ tình ngày hôm nay. Anh có thể đoán được tâm tư bẩn thỉu của anh ta, có điều không cần thiết để Sầm Niệm biết được những điều này, hiện tại cô chỉ là Sầm Niệm mười bảy tuổi.
–
Trong nháy mắt, thời gian trở về thành phố Giang chỉ còn ba ngày.
Sầm Niệm vẫn quên nói chuyện này với ông Sầm, tối qua khi trò chuyện qua video với ông cô mới cho ông hay. Ông Sầm nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đứng phía sau Sầm Niệm trong video, hai người dường như sống rất hòa thuận, lời vốn muốn thốt ra lại nuốt trở vào.
Khi Sầm Niệm trò chuyện với ông, không khác gì mấy với hồi trước, ngoại trừ thích làm nũng một chút, thế nên ông không nhìn ra điểm khác biệt nào của con gái. Trong lúc nói chuyện, ông Sầm nhắc tới căn nhà ở thành phố Giang, căn nhà vẫn luôn bỏ trống, ông bảo Sầm Niệm sau khi trở về nhớ qua đó xem, còn phải nhớ đi thăm mẹ.
Sầm Niệm hỏi Tiêu Tân Thâm mới biết được hóa ra hồi cô học đại học ông Sầm đã mua nhà ở thành phố Giang. Vậy nên ngày hôm sau Sầm Niệm một mình ở nhà tìm chìa khóa. Ông Sầm nói cô có một chiếc chìa khóa nhà, nhưng Sầm Niệm không nhớ ra, có điều cô khẳng định mình để ở đâu đó trong căn hộ.
Căn hộ ở Hải Việt dùng khóa vân tay, sau khi mất trí nhớ Sầm Niệm chưa từng thấy chiếc chìa khóa nào. Cô tìm thật lâu trong phòng ngủ, lục lọi từng ngăn kéo vẫn không tìm được chìa khóa. Cô lại đến phòng chứa đồ. Bên chỗ treo quần áo của cô có một ngăn tủ nhỏ, bên trong có hộ chiếu và một số đồ đạc của mình, cô lục lọi kỹ càng vẫn không tìm được chìa khóa.
Sầm Niệm nhìn sang phía treo quần áo của Tiêu Tân Thâm, bên anh cũng có một ngăn tủ nhỏ. Cô mở ra xem, bên trong có mấy tấm ảnh.
Một tấm là ảnh chụp chung của Tiêu Tân Thâm cùng mấy cậu nam sinh, trong ảnh anh rất trẻ, hình như là hồi cấp ba. Cảnh nền nhìn rất quen mắt, nhưng cô không nhớ ra là đâu.
Có một tấm là ảnh chụp chung của hai người với nền màu đỏ, hai người mỉm cười với ống kính, Sầm Niệm đoán đây là lúc cô và anh chụp làm giấy chứng nhận kết hôn. Cũng không biết tại sao, cô cứ cảm thấy mình và Tiêu Tân Thâm thoạt nhìn không vui vẻ mấy. Thời gian ở dưới góc phải của tấm ảnh là ngày mười bốn tháng ba vào hai năm trước.
Còn có một tấm là ảnh chụp chỉ mình cô.
Sầm Niệm mặc lễ phục, khuôn mặt được trang điểm đứng trên sân khấu, cô cười với ống kính còn làm động tác tay “yeah”. Là ảnh cô hồi đại học dẫn chương trình buổi liên hoan buổi tối. Sầm Niệm thấy phần góc của tấm ảnh này rất mài mòn, cô lật ra sau nhìn, phía sau viết hai chữ —— “Bé Cam”.
Nét chữ đã trải qua thời gian, nhưng Sầm Niệm nhận ra là nét chữ của Tiêu Tân Thâm. Khuôn mặt cô chợt nóng hổi.
Bé Cam là nhũ danh của Sầm Niệm, hồi nhỏ sức khỏe của cô không tốt, thuốc bổ bổ sung vitamin rất đắt, ông Sầm thường mua trái cây cho cô ăn. Cô thích ăn cam nhất, thế nên hàng xóm cũng gọi cô là Bé Cam. Sau đó lớn lên một chút không còn ai gọi cô như vậy. Ngoại trừ ông Sầm thỉnh thoảng uống rượu, say rồi nhớ lại chuyện xưa thì sẽ gọi cô như vậy.
Ông Sầm luôn nói: “Bé Cam của chúng ta đã lớn thế này rồi, mẹ con biết được khẳng định sẽ vui lắm.”
Cô không ngờ, Tiêu Tân Thâm cũng gọi mình như vậy.
Trước kia hai người đều sến súa thế ư?
Sầm Niệm thật sự khó mà tưởng tượng dáng vẻ Tiêu Tân Thâm gọi nhũ danh của mình, cô nghĩ tới hai má liền ửng đỏ, bên tai cũng nóng theo. Tiêu Tân Thâm nhất định rất thích cô, Sầm Niệm nghĩ ngợi, bằng không anh sẽ không viết nhũ danh của cô ở phía sau tấm ảnh.
Tấm ảnh này được anh cất giữ kỹ lưỡng, cô lại nhớ tới Thư Nam nói hai người yêu nhau hồi đại học
Khi đó tình cảm của bọn họ nhất định tốt lắm nhỉ? Đáng tiếc cô không nhớ ra.
Sầm Niệm cong khóe miệng, cất ảnh trở về chỗ cũ. Cô xoay người tới phòng sách, lục tung bên trong tìm kiếm thật lâu. Cuối cùng cô đứng trên ghế, mở ra ngăn tủ cất giữ sách cổ, sau đó tìm thấy một chiếc chìa khóa. Có điều nhìn không giống chìa khóa nhà, là chìa khóa két sắt.
Sầm Niệm tiếp tục tìm kiếm, cô tìm được một chùm chìa khóa trong hộp lưu trữ, còn có một chiếc chìa khóa két sắt riêng. Cô nhìn hai chiếc chìa khóa két sắt trong tay, ánh mắt cô chuyển sang hai cái két sắt lúc trước không mở ra được.