Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 10

Nếu như một người rất nhàm chán, như vậy thời gian của hắn sẽ chậm rãi đi về phía trước…

Nếu như một người quá nhàm chán, như vậy thời gian của hắn sẽ trôi chạy như bay…

Xuân, hạ, thu, đông tựa hồ như hình ảnh trong máy chiếu, chỉ trong chớp mắt, cảnh sắc ngoài cửa sổ đã không còn bộ dáng của một giây đồng hồ trước đó.

Năm 1939 bất tri bất giác trôi qua, khi một năm mới lại đến, trong mắt Alpha chỉ ngập tràn mê mang…

Thật ra với dáng vẻ như vậy, chúng ta cũng không cần quan tâm đến thời gian, đối với thời gian trôi qua cũng sẽ dần dần trở nên trì độn…

Nước Đức năm 1940, bao phủ trong thắng lợi và vui sướng.

Từ tháng tư đến tháng năm, quân Đức bắt cầu tấn công quy mô vào các nước Bắc Âu cùng Tây Âu, xâm chiếm Đan Mạch, Na-uy, Luxembourg, Hà Lan và Bỉ và các nước khác.

Trong khi đó, người Đức cũng vượt qua phòng tuyến quân đội dày đặc và lực lượng quân chế ngự, xâm nhập vào quốc nội nước Pháp. Không lâu sau, nước Pháp đầu hàng.

Với những “chiến tích” hiển hách này, có một vị tướng quân “không thể không nhắc công.”

Cuối tháng 6, cha của Gein mang theo huân chương vinh dự về nước.

Gein cũng không nói chuyện về Alpha cho cha hắn, hắn biết cha hắn khinh bỉ người Do Thái từ tận đáy lòng, hắn thậm chí không muốn đề cập đến kỷ niệm về thời gian bọn họ sống cùng nhau trước đây với ông.

Hắn cẩn thận giấu anh ở trong nhà, hắn ra lệnh tất cả người hầu không được ca hát, không được phép khiêu vũ, lại càng không được phép chơi đàn dương cầm.

Bởi vì hắn nhận được một văn kiện từ chỉ huy cấp cao nhất: Từ ngày hôm nay, cả nước tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, các loại hoạt động phương tiện giải phải trí lập tức tạm dừng.

Anh không bao giờ… còn có thể chơi những khúc đàn duyên dáng được nữa, ít nhất không phải trong thời gian này, trong những năm tháng chiến tranh tàn phá… 

Có thể… Đây là cách duy nhất anh giải phóng linh hồn mình…

Thân thể của anh đã mất đi tự do, lòng của anh thậm chí còn muốn mất đi niềm tin tưởng…

Khi anh biết được tin tức này thì, vẫn bảo trì thinh lặng như trước…

Nhưng mà bề ngoài an tĩnh không có nghĩa là nội tâm không gợn sóng…

Anh đang chờ đợi một cơ hội…

Một cơ hội có thể giải thoát trói buộc, cơ hội để linh hồn được trở về. 

Vì vậy, khi cha của Gein đến biệt thự tham dự hội nghị bí mật, anh cố hết sức vận hành chiếc xe lăn, dùng chiếc chìa khoá trộm được mở căn phòng có chứa cây đàn dương cầm ra…

Mới chỉ một tháng, trên mặt đàn đã phủ đầy bụi đất. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên thân đàn, dấu vết lưu lại trên đầu ngón tay làm người ta liên tưởng đến những dấu chân mờ nhoà trên con đường năm tháng. 

Coi như là lần diễn xuất cuối cùng của mình… 

Anh chậm rãi nhấc nắp đàn piano bằng gỗ sồi dày khoảng một inch lên, anh đã chơi những khúc nhạc trong đầu một lần rồi lại một lần, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh…

Anh đang suy tư, đang suy nghĩ, đến tột cùng phải chọn bản nhạc gì để làm “lời từ biệt” cuối cùng. 

Sau đó, một giai điệu quen thuộc, một nhịp điệu quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu anh… Đẩy đi không được…

… Là “Moonlight”… Là “Moonlight” ngập tràn tình yêu chân thành của anh nhưng anh không cách nào chơi được…

Anh nhìn chằm chằm vào phím đàn một hồi lâu, đột nhiên một nụ cười hiện lên, nụ cười của ngày xưa ấy. Anh nhìn thấy Áo, nhìn thấy Vienna, nhìn thấy người kia nở nụ cười rực rỡ với anh dưới ánh mặt trời… 

Anh hít sâu một hơi, ngón tay buông trôi nhấn lên nốt nhạc đầu tiên…

Những hoài niệp tuyệt đẹp ấy, thật sự khắc cốt ghi tâm. Những tình cảm đơn thuần, lại phức tạp, toàn bộ ngưng đọng lại dưới những phím đàn của anh…

Một khúc “Moonlight” chậm rãi phiêu đãng mỗi một góc trong phòng, xuyên thấu lòng người.

Tiếng đàn đau thương uyển chuyển làm cho tất cả người hầu ngừng công việc của mình lại, làm cho tất cả binh sĩ đều buông những phòng bị trong lòng, nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng mỗi một người.

Làm cho bọn họ quên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, làm cho bọn họ không đành lòng ngăn cản giai điệu chân thành này…

Vì vậy, khi Gein nghe được tiếng đàn này, suy nghĩ trong lòng lại mâu thuẫn kịch liệt. Hắn biết rõ Alpha chơi đàn vì hắn, cho nên trong lòng của hắn ngoại trừ niềm vui sướng nhàn nhạt, còn có cả đắng cay…

“Gein, là ai đang đang đánh đàn? Hắn không biết văn kiện Nguyên soái ban hành sao?”

Sắc mặt cha hắn tái nhợt mà hỏi, thân là một vị tướng, ông không thể cho phép bất cứ một ai kháng lệnh.

Hắn cuống quít đứng người lên, nói tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này, sau đó nhanh chóng chạy lên phòng dương cầm ở lầu hai, hắn nhìn thấy anh vẫn đang đánh đàn.

Anh quá chuyên tâm, thậm chí không hề phát hiện hắn đã đến. 

Thẳng đến khi một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy năm ngón tay mảnh khảnh, bộc phát trong nháy mắt khiến anh phảng phất cảm thấy xương cốt cũng bị bóp nát.

Hắn ức chế sự mãnh liệt trong lòng mình, bình tĩnh hỏi. “Vì sao… Vì sao… lại làm như vậy?”

“Thực xin lỗi… Tôi… mệt mỏi rồi…”

Câu trả lời tiều tuỵ của anh làm hắn cảm thấy khổ sở, hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt tang thương rất nhiều, thân thể cũng mỏi mệt, tâm cũng úa tàn. 

Hắn vẫn cho là anh sẽ không thay đổi, có thể hắn sai rồi, sai mười phần…

“Alpha, anh biết… Chính mình sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào không…”

“Gein… Để cho tôi đi đi…”

Đôi mắt của hắn ánh lên một nỗi ưu thương sâu sắc. Có lẽ, tự do đối với anh thật sự là một niềm hạnh phúc. Nhưng hắn không thể nào buông tay, hắn không thể đối mặt với thân thể lạnh lùng của anh…

“Tôi sẽ không để cho anh đi, vĩnh viễn sẽ không. Chỉ cần tôi còn sống trên cõi đời này, tôi sẽ không cho phép anh rời đi, tôi muốn vĩnh viễn ở cạnh bên anh, dù cho anh không muốn cỡ nào đi chăng nữa…”

Hắn như đang nói lên lời thề với chính mình, hắn vì anh mà tình nguyện lừa gạt cha hắn, hắn khoá anh lại trong một căn phòng nhỏ hẹp. mang theo một bé trai bị câm đi vào phòng họp.

Hắn còn chưa kịp giải thích bất cứ điều gì. Cha hắn đã cầm súng nhắm thẳng vào đầu đứa bé.

Hắn nghe được âm thanh viên đạn xé toạc không khí, máu tươi túa ra trong tích tắc. Hắn chứng kiến những đoá hoa màu đỏ chậm rãi tản ra trên sàn nhà, rực rỡ và tàn nhẫn.

Hắn không dám tưởng tượng nếu như người vừa rồi ngã xuống là Alpha, chính mình có thể trở nên điên cuồng hay không…

Không thể, không thể để anh ấy tiếp tục đánh đàn…

Cho dù giai điệu ấy có đẹp đẽ đến mức nào, nếu như dùng tính mạng làm giá phải trả, hắn thà rằng hai tay của anh rốt cuộc không có cách nào đánh đàn được nữa…

Màn đêm buông xuống cùng với màu đen thần bí, làm cho người ta khủng hoảng, làm cho người ta thinh lặng.

Alpha lẳng lặng ngồi trên xe lăn, anh bị giam trong căn phòng này suốt một buổi chiều. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, cũng không muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Đã không còn cách nào phản kháng vận mệnh, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn thản nhiên tiếp nhận…

Thời điểm Gein đẩy cửa phòng ra, ngọn đèn bên ngoài phảng phất như đến từ một thế giới khác. Alpha chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.

Anh cho là mình không… còn điều gì để mất nữa, lại quên mất một đôi tay, có những ngón tay mảnh khảnh có thể chơi dương cầm.

Gein không nói cái gì, cũng không giải thích cái gì.

Sự yên ắng trong bóng đêm khiến anh cơ hồ có dự cảm về chuyện sắp xảy ra. Gein dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy xe lăn của anh, mang ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp ôm anh lên tầng hai.

Hắn đưa anh đến phòng đàn, đặt hắn lên chỗ ngồi trước cây dương cầm.

Alpha nghi hoặc nhìn Gein hơi trầm tư mở nắp đàn lên. Qua thật lâu, hắn dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp nói. “Anh… Đánh hết… Bản ‘Moonlight’ lúc chiều… Có được không…”

Anh nhìn thấy ánh trăng bao phủ lên người trước mắt, vầng sáng nhạt nhạt làm bóng dáng hắn mơ hồ, chỉ riêng vẻ u buồn trong đôi mắt lại càng thêm rõ ràng…

Anh đột nhiên có chút đau lòng, bé trai đã từng ở bên cạnh mình, lại bị anh tổn thương một lần lại một lần.

Anh khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ và nặng nề…

Hắn nghe thấy âm thanh thở dài ấy, trong nội tâm ẩn ẩn đớn đau…

Tiếp tục phần bị cắt ngang lúc chiều, Alpha nhu hòa nhấn phím đàn màu trắng…

Như một dòng nước chảy róc rách, như một cơn gió lãng đãng dịu êm, những âm điệu dịu dàng vờn quanh tai hắn, như thế đang xoa dịu những vết thương trong cõi lòng của hắn.

Hắn lẳng lặng lắng nghe, khóe mắt bất tri bất giác ướt át mơ hồ…

Thời gian phảng phất như trở về mùa hè năm 1928, một đêm ấy biệt ly, anh chơi khúc “Moonlight” vì hắn.

Khi tiếng đàn cuối cùng dừng lại, bốn phía lại về với tĩnh yên, Gein đã đứng sau lưng Alpha tự lúc nào không biết. Hắn khom người nắm lấy hai tay trên phím dương cầm của anh, không hề ngần ngại mà hôn lên…

Thời khắc đầu lưỡi liếm qua, trong nội tâm Alpha đột nhiên nảy lên dự cảm bất tường, anh ra sức rút hai tay lại.

Thân thể dưới sự lay động kịch liệt mà mất đi cân bằng…

Một giây sau, Gein chặn ngang ôm lấy anh, hai cánh tay thon dài chăm chú cố định anh trong ngực, khiến sự giãy dụa của anh trở nên bàng hoàng và bất lực…

Hắn không có cho anh cơ hội chạy trốn, hắn dùng tay trái của mình hung hăng bắt lấy hai cổ tay mềm mại, gắt gao ấn trên phím đàn.

Sau đó… Tay kia chậm rãi xoa xoa nắp của chiếc đàn.

Thời gian tựa hồ dừng lại một khắc này.

Anh gần như dùng giọng điệu cầu khẩn nỉ non: “Gein… Đừng mà… Đừng mà…”

Lời nói như mê man lại như gào thét xuyên thấu mãnh liệt qua ngực của hắn, làm tay hắn trong nháy mắt trở nên yếu ớt run rẩy, làm lòng hắn yếu ớt mà co rút đau đớn trong tích tắc…

Người mà hắn muốn bảo vệ đời này nhất, lại trở thành người mà hắn tổn thương sâu sắc nhất… 

Đây là sự thất bại của hắn.

Cũng là bi kịch của hắn.

Hắn thủy chung không thể quên được hình ảnh bé trai kia ngã xuống đất, dòng máu đỏ tươi và thân thể lạnh buốt, khắc ở trong đầu hắn như một cơn ác mộng, vĩnh viễn không thể xua tan.

Nếu như, thương tổn có thể để anh thoát khỏi uy hiếp tử vong.

Như vậy… Alpha… Dù cho anh sẽ hận tôi…

Tôi vẫn sẽ không bao giờ buông tay…

Thực xin lỗi… Tôi không có cách nào tiếp nhận… Thế giới không có anh…

Chỉ sau một do dự ngắn ngủi, tay phải của Gein yên lặng đè nắp đàn xuống…

Hai bàn tay trắng nõn đột ngột thừa nhận cú đập sâu nặng nề cứng rắn, đại não có khả năng cảm nhận được, chỉ có một loại tư vị. Đau đớn, đau đớn khi tay gãy lòng đau…

“A!!!!!”

Cùng với một thét khàn giọng, âm thanh xương ngón tay đứt gãy vang vọng bên tai.

“A!!!!!”

Trong hoảng hốt, anh mơ hồ nghe được vật gì đó trong ngực vỡ nát, áp lực dâng lên khiến con người không cách nào hô hấp được…

Hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi dày đặc trên trán anh, điều làm hắn khổ sở nhất là, gò má vốn tái nhợt của anh lại càng thêm tái nhợt, hai mắt vốn chất chứa tuyệt vọng của anh lại càng đong đầy tuyệt vọng. 

Có lẽ yêu một người không phải là sai, nhưng khi yêu đến mức không thể kiềm chế được, chính là lúc sai lầm bắt đầu…

Hắn đang càng lún càng sâu trong sai lầm này…

Mắc thêm một lỗi lầm nữa…

Khi vận mệnh đã không có đường sống cứu vãn, lựa chọn cuối cùng của hắn chính là…

Yêu sai một đời…
Bình Luận (0)
Comment